Một Đời Trọng Sinh Muốn Được Yên Ổn!

Chương 24


Hoàng hậu cùng Hoàng Uyển Như đều chú ý đến giọng nói kia, là một thiếu nữ xinh đẹp linh động, lam y cũng không che đi khí chất thanh nhã của nàng ta.
“Vị tiểu thư này nhìn rất quen, lại còn linh động như vậy.

Miễn lễ đi.” Hoàng hậu nhìn một chút cảm thấy tuổi trẻ thật tốt.
Hoàng Uyển Như nhìn qua liền nhớ đến đây là vị Thiếu tiểu thư mà bản thân đã phạt quỳ trong ngự uyển.
Dáng vẻ này quá mức cung kính rồi, đây là gì? Chủ động nhận lỗi hay lấy lòng? Hoàng Uyển Như cười nhếch mép.
“Hoàng hậu nương nương cát tường.” Giọng nói một vị phu nhân vang lên.
“Tiệp Lạp, lâu rồi không thấy, người vẫn như trước, xinh đẹp hơn rồi.” Hoàng hậu ra hiệu miễn lễ cười nói.
“Hoàng hậu nương nương quá khen, nhờ lời tốt của người, phụ thần xem như được ban ơn trạch.” Hoàng Tiệp Lạp cười cười cung kính nói.
“Ra mắt Công chúa.” Hoàng Tiệp Lạp hành bán lễ với Hoàng Uyển Như.
Nàng cũng quy cũ đáp lễ.
Nhìn dáng vẻ Công chúa quy củ đầy đủ, trang dung chỉnh tề, xinh đẹp động lòng người.

Tuy không phải dáng vẻ thanh lãnh nhưng trên người Công chúa lại toát lên một vẻ uy quyền của hoàng gia.
Quả thật không như lời đồn đãi của đám phu nhân kia, họ đều nói Công chúa ngây thơ, học đòi thanh cao thư hương thế gia, trên người không chút uy thế hoàng gia, hôm nay thấy tận mắt thì quả thực khác xa lời đồn.
“Đây là nữ nhi của muội muội, còn trẻ nên thiếu sót nhiều, mong Hoàng hậu nương nương chiếu cố.” Hoàng Tiệp Lạp khéo léo giới thiệu.
“A, hóa ra đây là vị Thiếu tiểu thư kia sao?” Hoàng hậu hơi nhíu mày nhớ lại chuyện Hoàng Uyển Như phạt quỳ vị Thiếu tiểu thư này.
Hoàng Tiệp Lạp đây là muốn ám chỉ Thiếu Thái Nguyệt còn trẻ người non dạ, cư xử chưa đúng mực nên mong được tha thứ.
Lý do này còn có thể nói gì được?
“Thiếu tiểu thư, có vẻ quen nhỉ? Chúng ta đã gặp nhau chưa?” Hoàng Uyển như vô tình hỏi.

“Thần nữ đã từng may mắn gặp qua Công chúa, chỉ là lúc đó ngu muội làm Công chúa không vui.

Thần nữ vẫn luôn trong lòng bất an, hối hận vô cùng, mong Công chúa có thể thứ lỗi.” Thiếu Thái Nguyệt lại hạ người thấp hơn, vô cùng cung kính, không dám ngẩng mặt.
“Mẫu hậu, nữ nhi thực sự không nhớ vị này.” Hoàng Uyển Như tự nhiên nói.
“Muội muội không cần lo lắng, Thiếu tiểu thư miễn lễ đi.

Công chúa nhà ta trước giờ không chấp nhặt việc nhỏ.

Đến nhớ Công chúa cũng không nhớ nữa là.

Đi thôi.” Hoàng hậu cười nói.
Hoàng hậu rất hài lòng với biểu hiện của Hoàng Uyển Như, nàng là Công chúa rộng lượng đức độ là điều nên có.

Việc nàng không nhớ chuyện kia chứng tỏ đó là chuyện không đáng chấp nhặt.
Mà kẻ nào nhớ lâu thì kẻ đó mới là kẻ chấp nhặt chuyện cũ.
Một màn này Hoàng Tiệp Lạp cùng Thiếu Thái Nguyệt cũng không kịp xoay chuyển, vốn là muốn tiểu Công chúa kia nói một lời.

Vậy mà nàng ta cứ thế bảo không nhớ, bọn họ còn có thể nói gì sao.
Kết thúc buổi cầu an thì cũng đã chiều muộn, các tiểu thư thì cùng nhau vãn cảnh chùa, còn Hoàng Uyển Như đã thu xếp ổn thỏa, một màn trước kia còn có thể tái hiện sao?
“Bẩm Công chúa, Lưu tiểu thư cầu kiến.” Thiên Thiên quy củ bẩm bảo.
Hoàng Uyển Như vẫn đang ngồi trong đình hóng mát, Mẫu hậu của nàng giờ này vẫn còn bận rộn trò chuyện cùng các mệnh phụ phu nhân.

Nàng quả thực nhàm chán nha.
“Tuyên.” Hoàng Uyển Như lười biếng nói.
“Thần nữ tham kiến Công chúa.” Lưu Lam Nhược hành lễ quy củ.
Nhìn một chút dáng vẻ Lưu Lam Nhược cũng rất xinh đẹp, chỉ là tâm cơ quá sâu.

Sau lưng nàng ta còn có thêm một vị tiểu thư, Hoàng Uyển Như nhìn rất quen mặt nhưng lại không nhớ đã gặp ở đâu.
“Vị này…” Hoàng Uyển Như nhìn vị tiểu thư sau lưng Lưu Lam Nhược hỏi.
“Đây là Lưu Linh Nhã, thứ nữ của Lưu gia, cũng là nhị muội của thần nữ.” Lưu Lam Nhược vạn phần miễn cưỡng mà nói ra.

Ai mà biết được phụ thân nàng lại buộc mẫu thân nàng phải đưa theo Lưu Linh Nhã đi cùng, vướng chân vướng tay mà.

Chưa kể nàng ta rất bài xích người thứ muội này.
“Thần nữ tham kiến Công chúa.


Nhiều lần được nghe tỷ tỷ nói về Công chúa, thần nữ ngưỡng mộ không thôi.” Lưu Linh Nhã quy củ, cung kính có thừa.
Hoàng Uyển Như chợt nhớ ra người này, kiếp trước vị này chính là trắc phi của Thất Hoàng tử.

Tuy ban đầu nhận được muôn vạn sủng hạnh, nhưng sau đó vì Thất Hoàng tử cấu kết với Lưu Lam Nhược cho nên bọn họ làm một thỏa thuận.
Mà thỏa thuận kia chính là hại chết Lưu Linh Nhã cùng đứa bé trong bụng, một đời trước bọn họ đã hại chết bao nhiêu đứa bé rồi chứ, Hoàng Uyển Như hơi hơi lắc đầu.
Lưu Linh Nhã này tính ra vẫn là một người thông minh, có tâm cơ chỉ đáng tiếc là đích tỷ của nàng ta quá mức tàn nhẫn.

Về điểm này chính bản thân Hoàng Uyển Như cũng phải chào thua Lưu Lam Nhược.
“Ngồi cả đi.” Hoàng Uyển Như lạnh nhạt nói.
“Lúc trước tan rã ở Túy Hà lâu, sau đó thần nữ cũng không gặp được người.” Lưu Lam Nhược tỏ ra thân thiết vô cùng.
Nàng ta đây là muốn thị uy với thứ nữ, dù nàng ta trong Lưu gia luôn bị phụ thân không hài lòng thì vẫn còn Công chúa chống lưng.
“Đúng vậy, ta còn tưởng Lưu tiểu thư bận rộn gì đó đấy.

Lưu nhị tiểu thư trông thật xinh đẹp, vẫn nên ra ngoài nhiều hơn một chút.

Ta còn không biết Lưu gia có hai tiểu thư đấy.” Câu nói này của Hoàng Uyển Như là hoàn toàn khích bác.
Đích mẫu của Lưu gia là Đồng Mẫn, tuy bề ngoài bà ta tỏ ra rộng lượng, nhưng thủ đoạn thì tàn nhẫn có thừa.

Lưu gia hiện tại không có nhi tử cũng vì bà ta chưa có đích tử.
Chỉ là Đồng gia bên kia cũng phải dạng vừa, gia thế cùng gia sản cũng phải làm Lưu Cảnh dè chừng không dám lạnh nhạt với vị chủ mẫu này.
Làm sao Hoàng Uyển Như biết? Vì một đời trước, dù sao Lưu Lam Nhược cũng là khuê mật của nàng.

Những chuyện này đều là từ Lưu đại tiểu thư đây mà rõ, còn phó Phong Hạo Nguyên sau khi làm phò mã, luôn uống say mà nói ra.
“Nhờ lời tốt đẹp của Công chúa, sau này thần nữ sẽ cùng mẫu thân xuất hiện nhiều hơn một chút, mong Công chúa chiếu cố.” Lưu Linh Nhã mỉm cười lịch sự mà tiếp lời.
Đây rõ ràng là ép Lưu Lam Nhược mà.

“Tất nhiên, nhị muội của Lam Nhược ta đương nhiên chiếu cố.” Hoàng Uyển Như nhấp một ngụm trà.
Lưu Lam Nhược tức giận không thôi, nhưng cũng không thể nói ra.

Trước mặt mọi người nàng ta luôn thể hiện dáng vẻ đại tiểu thư, không chấp nhặt thứ nữ, sao có thể tỏ ra gì được chứ.
“Công chúa, Như Không đại sự muốn mời Công chúa đến chính điện.” Thiên Thiên tiếng lên bẩm báo.
Vừa nghe vậy thì ngay cả Hoàng Uyển Như cũng cảm thấy bất ngờ.

Phải biết Như Không đại sư là cao tăng nổi tiếng trong tứ quốc, hữu duyễn gặp ngài là điều khó tưởng.
Ngay cả Phụ hoàng cùng Mẫu hậu chỉ gặp ngài ấy vẻn vẹn hai lần, các vương công quý tộc từ các quốc gia khác cũng mong gặp ngài mà vẫn chưa hữu duyên thật sự.
Nàng nghe mọi người nói rằng, cao tăng chỉ gặp ai hữu duyên, bất phân thân phận.
Bỗng nhiên, Hoàng Uyển Như chợt nhớ tới nàng là du hồn trọng sinh, chẳng lẽ…
Ôm trong lòng sự lo sợ, nàng đi theo Thiên Thiên đến chính điện, vừa vào trong cửa đóng lại.

Một vị hòa thượng tĩnh tọa phía trước, Hoàng Uyển Như trong lòng căng thẳng.
“Vị thí chủ này, đừng lo sợ.” Giọng nói ấm áp, có lực hút rất lớn, lại vô cùng rõ ràng.
“Ta… ta… không sợ.” Hoàng Uyển Như lắp bắp phản ứng.
“Mời thí chủ ngồi.” Như Không đại sư từ tốn nói, hai mắt ngài vẫn nhắm, tư thế ngồi thiền chắp tay trước ngực.
Hoàng Uyển Như giống như bị thôi miên, làm theo lời vị đại sư này, ngồi đối diện Như Không đại sư kia.
“Không biết đại sư muốn gặp ta là có chuyện gì?” Hoàng Uyển Như tò mò hỏi..

Bình Luận (0)
Comment