Một Đời Trọng Sinh Muốn Được Yên Ổn!

Chương 44


Hoàng Uyển Như được đưa về cung Thái Thượng của Hoàng hậu, cơ thể nàng thực ra không quá yếu ớt.

Chỉ là nàng dùng chút thủ thuật nhỏ, làm bản thân suy yếu hơn một chút mà thôi.
“Mẫu hậu, Hoàng nhi không sao thật mà.” Nàng thều thào nói.
Sau khi uống thuốc giải độc của thái y, cơ thể nàng cũng đã ổn hơn, vết mẩn đỏ kia cũng không còn kinh khủng như lúc đầu.
“Cái gì mà không sao? Con xem con kìa…” Hoàng hậu ánh mắt ửng hồng.
“Thật sự không sao, Mẫu hậu đừng quá lo lắng.” Hoàng Uyển Như nhìn Tạ thị lại thấy đau lòng không thôi.
Trong lòng nàng có chút áy náy, dù sao thì nàng tính toán có chút thiếu sót, chuyện này vô tình làm Mẫu hậu lại đau lòng đến như vậy.
“Nghỉ ngơi đi.

Ta muốn xem ai dám làm gì con.” Hoàng hậu nhẹ nhàng với Hoàng Uyển Như.
Nói xong, bà quay người rời đi, có một số chuyện bà nhẫn nhịn không phải là cách lâu dài.

Tạ gia bên kia cũng đã nhịn đủ, mấy năm qua vì muốn an bình mà sống, những tưởng vị trí Thái tử đã vững vàng, dù thế lực nào đi nữa cũng không thể làm mọi chuyện thay đổi.
Nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện, Hoàng hậu như bà cũng đã nhịn.

Hoàng thượng bên kia tâm ý thế nào bà cũng là người rõ nhất, có gì mà không nhịn được?
Nhưng…
“Quế ma ma, ngươi mời Hoàng thượng qua đây một chút.” Hoàng hậu nhíu mày nói.
“Vâng, nô tỳ nhanh chóng đi ngay.” Quế ma ma cúi đầu đáp.
Nhìn bà ta không giống như là một ma ma cao tuổi, hành động rất nhanh nhẹn.


Rất ít người biết bà ta có chút công phu, người của Tạ gia đưa đến cho Hoàng hậu chưa bao giờ có năng lực thấp kém.
Hoàng hậu day day trán một chút, chuyện không chỉ đơn giản là Công chúa bị người lợi dụng hay ganh tỵ.

Mà mọi thứ phía Thái tử đều quá cẩn mật, muốn xuống tay chỉ có thể từ chỗ lỏng lẻo nhất.

Bọn họ cũng quá mức tính toán rồi.
Không lâu sau, Hoàng thượng cùng Thái tử đã đến cung Thái Thượng.
“Hoàng thượng vạn tuế…” Hoàng hậu quy củ hành lễ.
Tề Lâm Đế nhanh chóng đỡ bà dậy, vẻ mặt chỉ có sự dịu dàng.
“Hoàng hậu, đừng quy củ như thế.” Ông đau lòng nói.
“Nhiều năm qua vẫn vậy, trong cung tai mắt khắp nơi, quy củ phải giữ.” Hoàng hậu vẫn cung kính hành lễ xong thì tự đứng dậy.
Thái tử nhìn Mẫu hậu, hắn biết nhiều năm qua Mẫu hậu từng bước cẩn trọng chưa hề có sự sai sót nào.

Mẫu hậu của hắn quá khổ rồi!
“Chuyện kia… Thế gia dường như nhắm vào nhi tử của chúng ta.” Một phút trước bà còn quy củ cứng rắn hành lễ, lúc sau đã mềm nhũn, ánh mắt ửng đỏ.
“Đừng lo, sẽ có cách.” Tề Lâm Đế thở dài nói.
“Hoàng nhi bất tài, để Phụ hoàng cùng Mẫu hậu lo lắng.” Thái tử quỳ xuống.
Vẻ mặt hắn hiện lên sự kiên quyết, hắn sống trong sự bảo vệ của mọi người, cũng không chút nào lơ là.

Từ nhỏ hắn cũng biết bản thân cây cao đón gió, càng biết âm mưu là gì đi nữa suy cho cùng cũng nhắm vào vị trí Thái tử này.
“Thái tử, con không có lỗi.

Là ta bất lực, Tạ gia lùi bước, sợ chúng ta khó xử, cũng là muốn Thái tử không bị cái tiếng ngoại thất nắm quyền.

Bệ hạ xem đi, Tạ gia cùng thần thiếp có gì có lỗi? Chỉ còn một nữ nhi, bọn họ cũng không bỏ qua.” Tạ thị khóc tới mức tâm tê liệt phế.
Thái tử nắm chặt tay, hắn hiểu mọi thứ hắn có đều do Phụ hoàng cùng Mẫu hậu đem lại.

Muội muội kia của hắn có lỗi gì chứ? Lỗi duy nhất của Hoàng Uyển Như chính là chui ra từ bụng Hoàng hậu.
“Hoàng hậu à, không cần như vậy, ta hiểu ý nàng.

Tạ gia bên kia, năm đó ta đã nói rõ.

Tạ Quốc công quá mức cẩn thận rồi.” Tề Lâm Đế lắc đầu nói.
“Chuyện này cũng trách ta quá mức để ý.

Nếu ta có thể tự lực thì cần gì đám gia tộc đó chứ.” Ông đen mặt nói.

“Không cần như vậy.

Tạ gia nhân tài không ít, đừng phí phạm người tài như thế.” Sau đó ông thở dài nói.
Bên sương phòng gần đó, Hoàng Uyển Như để cung nhân ra ngoài, nàng muốn thoải mái một chút.
“Phù, mọi thứ ổn rồi.” Nàng tự lẩm bẩm một mình.

“Xem ra là nàng tự mình tổn hại bản thân.” Tiêu Thanh vô cùng khó chịu, giọng điệu lo lắng pha chút tức giận.
“Ta… cũng không có gì.” Hoàng Uyển Như hơi chột dạ.
Mỗi lần đối mặt với Tiêu Thanh, nàng lại thấy bản thân nghĩ gì cũng không qua mắt được hắn ta.

Tên này vô cùng nguy hiểm, nhưng nàng lại thấy an tâm khi ở cạnh hắn, đây là loại cảm giác mâu thuẫn gì chứ?
“Nói đi, nàng dùng độc gì?” Hắn lạnh nhạt nói.
Lúc Hoàng Uyển Như trúng độc, chính Nhã Lý thả tín hiệu cho hắn.

Nàng ta cũng không nhận ra Công chúa bị làm sao?
Nàng ta theo lời dặn dò của Các chủ, chỉ cần Công chúa có chuyện phải báo gấp.

Nàng ta chỉ còn cách phát tín hiệu đi.
“Cũng không phải độc.” Nàng hơi ấp úng.
Tiêu Thanh nhìn kỹ vẻ mặt tái nhợt của nàng, không hiểu sao trong lòng hắn hơi khó chịu, trái tim như bị ai bóp chặt.
“Còn nói không phải độc? Vậy ta nên tin là nàng có thể điều khiển hay tự làm ra những nốt mẩn kia, rồi qua mặt thái y? Ta thấy nàng không có năng lực đó.” Tiêu Thành rất nhanh tới bên cạnh giường của Hoàng Uyển Như.
“Cũng có thể xem là vậy.” Nàng cảm nhận một cỗ áp lực.
Hoàng Uyển Như cũng không biết làm sao giải thích được chuyện này, nhưng nếu không nói rõ, nàng sợ tên hung thần này sẽ truy tới cùng.
“Chuyện này, ta dị ứng với cỏ mật, có thể xem là ta cố ý.” Hoàng Uyển Như cúi đầu nói.
Đi hãm hại người khác cũng không vẻ vang gì, làm sao có thể nói thẳng ra là bản thân cố ý dùng nhược điểm của mình để hại người chứ.
“Nàng cũng đủ tàn nhẫn.” Tiêu Thanh hơi bất ngờ, nhưng trong giọng nói vẫn pha chút tức giận.

Hắn đưa ngón tay lên cổ tay của Hoàng Uyển Như, cảm thấy mạch tượng có chút suy yếu nhưng mà cũng không còn nguy hại gì, lúc này hắn mới cảm thấy có chút yên tâm.
“Nàng thành công vu oan mẫu tử bọn họ rồi.

Nhưng nàng đang ép họ bất nhân, đẩy nhanh kế hoạch của bọn họ.” Tiêu Thanh cũng dịu giọng đi một chút.
“Cũng là điều ta muốn.” Nàng cũng thẳng thắn đáp.
“Hửm? Còn muốn bọn họ sốt ruột mà lộ sơ hở?” Tiêu Thanh mỉm cười.
“Đúng, bọn họ cũng sẽ không đợi lâu nữa.” Nàng gật đầu, nụ cười mãn nguyện như vừa làm gì đó to lớn.
Thật ra, Hoàng Uyển Như chỉ nghĩ tới chuyện này khi tỉnh lại.

Mục đích ban đầu của nàng cũng chỉ là kiếm chút rắc rối cho họ, nhưng kết quả lại đạt tới cực hạn như vậy.
“Ta nghĩ nàng cũng không nghĩ được đến mức này đâu.” Tiêu Thanh lắc đầu cười.
“Đừng đánh giá thấp ta như thế chứ?” Nàng ngẩng đầu nói, tỏ vẻ bản thân không đến nỗi tệ.
Tiêu Thanh không nói gì, chỉ đến gần cửa sổ.
“Gặp lại nàng sau.

Sắp tới ta có chút chuyện, Nhã Lý sẽ giúp nàng các chuyện khác.” Nói xong hắn phi thẳng ra ngoài cửa sổ, không còn chút động tĩnh.
Hoàng Uyển Như cảm thấy trong lòng có chút mất mát, cũng không hiểu tại sao cứ nhìn về phía cửa sổ kia.
“Nói đi là đi, đến là đến, hù chết ta.” Nàng tự lẩm bẩm.
Hoàng Uyển Như yên ổn nằm lại giường, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, có lẽ nhiều ngày qua phải suy tính đã quá mệt mỏi, hôm nay nàng ngủ rất ngon.
Chỉ là nàng không biết rằng, lúc nàng đang ngon giấc thì Lưu gia cùng Dư gia loạn thành một đống, có thể nói là gà bay chó sủa khắp cả phủ..

Bình Luận (0)
Comment