Một Đời Vui Vẻ

Chương 11.2

Nhớ khi còn bé, mỗi lần sinh nhật Tam Khuê, Cố Bạch đều tặng một món quà mà cậu bé đặc biệt yêu thích. Năm Tam Khuê bốn tuổi, Cố Bạch ngây ngốc vui vẻ cầm ô tô đồ chơi sang cho cô bé ( ̄▽ ̄) , năm Tam Khuê năm tuổi, Cố Bạch rất hào phóng tặng cô bé siêu nhân, năm Tam Khuê sáu tuổi, là máy bay mô hình …

Mẹ Cố thấy vậy buồn cười mắng yêu con trai ngốc, sớm đã bị thiên thần nhà bên thu phục.

“ Bạch Bạch, Bánh Bao là con gái, con tặng đồ cho người ta như thế, không thích hợp cho lắm, con xem, có ai tặng siêu nhân với kiếm cho em gái hay không”

Cố Tiểu Bạch sáu tuổi trả lời rất nghiêm túc: “ Mẹ, ba nói, tặng quà là phải có lòng chân thành, con chân thành thích món đồ này, nên con mới tặng cho em”

Nhìn khuôn mặt non nớt có chút già dặn như ông cụ non của con trai, mẹ Cố chỉ biết dở khóc dở cười.

Cố Bạch tuổi hai sáu nói với Tam Khuê: “ Em xem, từ bé anh đã quan tâm em nhiều như thế, vậy mà em nhẫn tâm để anh chờ năm năm, tốt nghiệp rồi cũng không muốn kết hôn cùng anh, anh thực đau lòng…”

Tam Khuê ôn tồn đáp lại : “ Đừng tưởng em không biết, những món đồ chơi anh thích đều nói là tặng em, thực chất là để em bảo quản hộ anh, không phải anh sợ Tiểu Nhật tranh dành hoặc cướp mất của anh sao?”

Cố Bạch: “…” Sao bản thân có thể yêu cô bé lí trí đến vậy cơ chứ ( ̄▽ ̄)

Tam Khuê nhìn vào đống đồ chơi, từng món từng món một, mỗi một món chất chứa bao kỉ niệm đi cùng năm tháng giữa cô và cậu bé ngốc nghếch năm đó, cậu bé ấy quả thực rất chân thành, mũi cô không khỏi ửng lên.

Cố Bạch dịu dàng nhìn Tam Khuê, mỉm cười y như con hồ ly, nhỏ giọng quyến rũ: “ Bánh Bao bé nhỏ, sinh nhật năm nay, anh sẽ tặng em món quà lớn nhất, tuyệt vời nhất”

Tam Khuê, tự nhiên cảm thấy hơi lành lạnh.

Cố Bạch: “ Em đoán xem?"

Tam Khuê: “ nhà hay xe?”

Cố Bạch: “…” kiếm đâu ra người như cô nàng này, không chỉ lí trí nhất, chỉ có lí trí hơn. Đứng trước Tam Khuê, khuôn mặt ôn hoà của Cố Bạch mãi mãi không giữ được lâu, Bạch Đại Gia vẫn là Cố Tiểu Bạch mà thôi.

Cố Bạch : “ Là anh!!! Anh đem bản thân tặng cho em, em muốn đánh, muốn mắng, muốn bạc đãi, muốn làm gì thì làm, quà đã nhận, miễn trả lại!”

Tam Khuê tiếp tục cười ôn hoà, nói ngắn gọn: “ Có thể bán”

Cố Bạch: “…”
Bình Luận (0)
Comment