Một Đời Yêu Nàng

Chương 16

Hôm sau, Lam Tịnh mệt mỏi tỉnh dậy, nhìn đồng hồ trên tay thấy đã gần trưa cô định mở cửa ra ngoài nhưng Tiểu Kì lại bước vào. Đặt chậu nước ấm lên bàn, Tiểu Kì ánh mắt lo lắng hỏi "phò mã, công chúa có phát hiện gì không?". Lam Tịnh nhìn vẻ mặt lo lắng của nàng buồn cười nói "yên tâm không sao hết, đừng lo lắng quá. Đúng rồi ở đây cũng đừng gọi ta phò mã nữa, cứ gọi thẳng tên ta hoặc là gì đấy đi".

"Vậy nô tì gọi người là thiếu gia" Tiểu Kì đưa khăn lau mặt cho cô nói.

"Sao cũng được. À đúng rồi, công chúa đâu?" Lam Tịnh tiếp nhận khăn trên tay Tiểu Kì.

"Nô tì không biết" Tiểu Kì thật thà trả lời.

"Được rồi, ngươi ra ngoài đi ta thay y phục rồi ta ra sau" nói rồi cô đến ba lô lấy y phục ra sau bình phong thay đồ. Tiểu Kì cầm chậu nước ấm ra ngoài canh cửa chờ Lam Tịnh xong mới đi làm việc mình.


Lam Tịnh mặc một chiếc áo thun trắng bên trong, khoác lên y phục Đại Lục bên ngoài. Lam Tịnh vừa ăn bánh mì tươi vừa đi dạo phủ. Cô lo mải chìm đắm trong suy nghĩ của mình nên không nghe tiếng cảnh báo của Dương Ninh Mẫn, kết quả là đầu đụng phải cái cây. Lam Tịnh ôm trán đau ngồi vào bàn Dương Ninh Mẫn, tay xoa xoa khối u trên đầu. "Ngươi ổn chứ?" Dương Ninh Mẫn thấy cô xoa xoa trán cũng lo lắng hỏi.

"Ta ổn, ta ổn" Lam Tịnh cười cười trấn an, một lúc sau cô mới dừng động tác.

"Ngươi lần sau đi nhớ chú ý xung quanh" Dương Ninh Mẫn lên tiếng trách cứ còn có điểm quan tâm.

"Là ta mải suy nghĩ nên không chú ý" Lam Tịnh như người có lỗi, thấp giọng nói.

"Hửm, điều gì làm cho phò mã thông minh lỗi lạc đây lại suy nghĩ quên nhìn đường đây" nữ nhân ngồi bên cạnh Dương Ninh Mẫn lên tiếng châm chọc.


"Ta chỉ là suy nghĩ đến ôn dịch đang hoành hành ở đây thôi. Nghe A Đường đội trưởng của thành này nói triệu chứng của bệnh này rất lạ nên ta đang nghĩ phương thức chữa bệnh" Lam Tịnh không để ý mấy lời châm chọc kia, cô nghiêm túc nói.

Sở Lan nghe danh phò mã này đã lâu là Dương Ninh Uyên nói với nàng biết, sở dĩ nàng ở đây là vì muốn chấm dứt dịch bệnh này còn có muốn xem vị phò mã trong lời đồn này như thế nào. Lam Tịnh lúc này mới nhận ra sự hiện diện của Sở Lan, cô mặt đối mặt với nàng "không biết vị này là?".

"Ta là Sở Lan, sư phụ của Mẫn nhi" Sở Lan cười nói.

"Tại hạ thất lễ rồi"

Hai người không nói không rằng, âm thầm đánh giá lẫn nhau. Nhìn nữ nhân trước mắt cô đoán chừng nàng chỉ lớn hơn cô vài tuổi, ngũ quan thanh tú, như viên ngọc trong nước, ánh mắt thâm trầm cho thấy người này trải qua rất nhiều chuyện trong đời. Sở Lan cũng đặt ánh mắt mình lên người Lam Tịnh, khí chất Lam Tịnh tỏa ra rất đặc biệt ngay cả hoàng đế cũng khó mà có được, khuôn mặt phải nói là tuyệt phẩm không một góc chết, làn da như ngọc, đôi mắt đen thẳm như vũ trụ, đôi mắt phảng phất ưu thương, chất chứa rất nhiều nỗi buồn, tâm sự dường như không giải tỏa được. Bầu không khí có chút ngột ngạt cũng may có Tiểu Kì đi đến phá vỡ sự im lặng này "phò mã đồ đã chuẩn bị xong có thể xuất phát" sóng lưng ròng ròng chảy mồ hôi, ánh mắt của ai cũng như sắp đi đánh trận làm nàng sợ muốn chết.


Lam Tịnh thu hồi ánh mắt, cô mỉm cười nói "được rồi đi thôi" cô đứng dậy ăn nốt mẫu bánh mì dang dở, đeo ba lô lên vai, tay cầm hộp y tế. "Ta đi chung với ngươi" Dương Ninh Mẫn đứng dậy theo Lam Tịnh. Sở Lan ngồi bên cạnh bỉu môi, gì đây đồ nhi của nàng lại chỉ quan tâm phu quân còn sư phụ này để đâu "này, ta đi chung với" Sở Lan cũng đứng dậy, nàng muốn xem xem y thuật của tên tiểu bạch này thế nào.

Bên ngoài ngựa đã chuẩn bị sẵn có A Đường và A Đậu đợi, hai người được Từ đại nhân phân bố làm tiểu sai cho Lam Tịnh "phò mã xe ngựa đã chuẩn bị xong" A Đường cung kính nói. "À lên xe thôi" Lam Tịnh gật đầu nhẹ rồi đỡ Dương Ninh Mẫn và Tiểu Kì lên xe cũng không quên Sở Lan sau đó cô mới leo lên.

Từ phủ này đến các trấn ôn dịch cũng mất phải hai tiếng, vừa đến trấn có bệnh mùi xác chết tỏa ra nồng nặc. Lam Tịnh cho dừng xe, cô mở ba lô lấy ra khẩu trang y tế phát cho từng người "đeo vào". Vào sâu hơn chính là nỗi ác mộng, xác chết nằm trên đường la liệt, những quan binh đang dọn dẹp mấy cái xác này, Lam Tịnh đi đến một cái xác gần đó xem thử. Nhìn tình trạng trên người này, chỉ mới chết đây, các đầu ngón tay bầm đen, lồng ngực phồng to, trên mặt nổi các đốt trông rất đáng sợ "đây là bệnh gì?" Dương Ninh Mẫn thấy Lam Tịnh nhíu chặt mày, nàng đến gần hỏi.
"Không biết được, những triệu chứng này rất lạ, đến xem những người bệnh thôi" Lam Tịnh đứng dậy, ra hiệu cho những người đằng sau đi tiếp.

"Các ngươi là ai? Ở đây đang có ôn dịch muốn chết hay sao mà đến?" hai tên nha dịch đang dọn dẹp mấy thi thể này thấy Lam Tịnh lập tức đi đến cảnh báo.

"Các ngươi mau tránh ra. Đây là công chúa và phò mã các ngươi dám ăn nói như vậy?" A Đường tiến lên nói, hắn là đội trưởng toán binh của tri phủ, cấp bậc cũng lớn hơn mấy nha dịch của tri huyện và huyện lệnh rồi.

"Tiểu nhân là mù mắt không nhận ra công chúa, phò mã" hai tên nha dịch biết A Đường thấy hắn nói vậy liền kinh sợ quỳ xuống hành lễ.

"Được rồi mau dẫn ta đi gặp những người bệnh" Lam Tịnh phất tay áo, kéo hai tên đứng dậy dẫn đường.

Hai tên nha dịch không dám chậm trễ, nhanh chân dẫn đường. Người bệnh nằm bên trong một Y đường, hàng trăm người lớn nhỏ nằm đầy trên sàn nhà, có vài người chắc là đại phu đang cho bọn họ uống thuốc. "Các ngươi là ai?" một nam nhân đi đến hỏi.
"À là ta đến chữa bệnh" Lam Tịnh ôm quyền đáp.

"Ôn dịch này không dễ dàng gì, ngươi làm được?" hắn thấy cô như tiểu bạch kiểm liền nghi ngờ khả năng.

"Không thử sao biết được" Lam Tịnh cười như không cười, bất quá đều bị khẩu trang che lại nên không thấy.

Lam Tịnh đi thẳng vào trong mặc cho người đó có cho hay không. Cô bắt đầu khám một người gần đó, rồi tất cả những người bên trong, Lam Tịnh cởi bỏ y phục bên ngoài cho dễ làm việc chỉ còn cái áo thun trắng bên trong nhưng sớm bị mồ hôi thấm ướt áo làm lúc ẩn lúc hiện da thịt trắng nõn, phía bụng còn có thể thấy được những múi bụng đầy săn chắc. Qua một lúc sau Lam Tịnh mới quay trở lại chỗ với mọi người "thế nào rồi, ngươi có biết gì không" nam nhân lúc nãy sốt ruột hỏi, hắn mới vừa biết được người này chính là thần y trong lời đồn.
Lam Tịnh mệt mỏi lắc đầu, quả thật bệnh này là lần đầu tiên cô gặp "chưa biết được, những triệu chứng này rất lạ thường, trước mắt ta sẽ viết thuốc cầm cự ngăn bệnh. Ta cần một ít thời gian nghiên cứu bệnh này" Lam Tịnh nghiêm túc nói, cô mở ba lô lấy giấy bút viết đơn thuốc "cầm tờ giấy này đến Y đường Cơ Hành, chủ bản sẽ biết ngay mà đưa thuốc" Lam Tịnh đưa tờ giấy cho A Đậu, hắn tiếp nhận lập tức đi ngay.

"Ngươi biết Y đường Cơ Hành?" nam nhân nghe Lam Tịnh nói đến y đường này không nhịn được hỏi.

"Ta là người lập ra sao lại không biết" Lam Tịnh thẳng thắn đáp, cô không cần giấu giếm mấy chuyện này.

"Là ngươi mở?" Sở Lan cũng rất ngạc nhiên, Y đường này rất lớn, hầu như là phủ khắp Đại Lục, không ai mà không biết đến Cơ Hành cả.
"Đúng vậy, ta không làm việc lấy tiền đâu sống đây?"

"Nhưng hoàng gia luôn chu cấp cho ngươi mà!" Dương Ninh Mẫn cũng lên tiếng.

"Đúng vậy, nhưng đơn giản ta không thích sử dụng tiền của người khác, dùng tiền chính mình làm ra vẫn tốt hơn" Lam Tịnh cười cười nói, cô có thể làm một bác sĩ như hiện nay đều là hai bàn tay trắng đi lên, từ nhỏ đến lớn cô đều lao động mới có tiền đi học nuôi sống bản thân và bốn tên kia, cho đến bây giờ dù có sống trong hoàng cung suиɠ sướиɠ không lo nghĩ nhưng Lam Tịnh vẫn không muốn dùng tiền của người khác.

Nhất thời không ai nói gì, bọn họ luôn ao ước cả đời có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý mà không cần đụng tay đụng chân, nhưng Lam Tịnh lại muốn hưởng thụ thành quả chính mình tạo ra, trên đời này mấy ai có suy nghĩ như cô đây. Dương Ninh Mẫn cũng không biết nói gì, nàng từ khi thành thân không muốn trong phủ chính là né tránh Lam Tịnh, nàng đâu biết được phò mã ra ngoài là tạo dựng sự nghiệp riêng mình.
"A Đường, ngươi tìm hết những sách y học đến phủ đi. Cứ như vậy đi, thuốc đến các người cứ làm theo hướng dẫn trong giấy ta viết, sau khi tìm ra phương pháp ta sẽ đến" Lam Tịnh vỗ vai nam nhân kia nói, cấp bách không nên chậm trễ.

Lam Tịnh vừa về phủ là bay vào thư phòng cùng đống sách y mà A Đường đem đến. Bốn ngày liên tiếp đều không thấy Lam Tịnh ra khỏi cửa, mặc cho Dương Ninh Mẫn gọi cô cũng không lên tiếng, trong phòng chăm chú nghiên cứu sách.

           ----------------------------

Rinn: đọc đến chương này rồi mà còn chưa follow nữa . Chương này xàm xí nhể :))

Bình Luận (0)
Comment