Một Đời Yêu Nàng

Chương 19

Lam Tịnh hôm nay mặc một bộ bạch y cùng đai lưng tím vừa toát lên vẻ thư sinh trầm ổn vừa toát lên phong thái hoàng gia. Cô đang ở hậu viên vẽ tranh, một bức tranh phong cảnh khổ lớn, một dòng suối một đồi trà thanh mát, bầu trời trong xanh mây trắng cùng màu vàng óng ả buổi hoàng hôn đầy giản dị bình yên rực rỡ như lạc vào chốn tiên cảnh nhân gian. Ở giữa đồi trà xanh mướt một nữ tử bạch y lả lướt tận hưởng sự dịu nhẹ của trà xanh, nhưng nữ tử ấy là một ẩn số vì Lam Tịnh vẫn chưa phác họa chi tiết khuôn mặt, điều này càng làm cho bức tranh càng thêm mị hoặc đầy sức tò mò.

Đằng sau là mấy cung nữ và gia đinh  say mê ngắm nghía "muội nói xem, phò mã vẽ nữ tử ấy là ai?" cung nữ bên cạnh hỏi muội muội đứng cùng mình.

"Chắc chắn là trưởng công chúa rồi" cung nữ bên cạnh vỗ ngực tự tin nói.


"Theo ta thấy là không phải trưởng công chúa của chúng ta đâu. Các ngươi nói xem từ lúc công chúa và phò mã thành thân đến giờ thì có ngủ chung bao giờ đâu. Hai người đã thành thân gần nửa năm rồi nhưng vẫn chưa có hỉ." gia đinh đứng gần đó bát quái xen vào.

"Ta cũng nghĩ vậy. Mà các ngươi nhìn xem phò mã chúng ta thật đa tài đa nghệ. Y thuật thì khỏi phải nói bàn cãi, cầm kì thi họa có khi còn hơn công chúa, lại còn rất ôn nhu, ấm áp. Ai nha sau này ta cũng muốn lấy một người như phò mã, không cần giàu có, khá giả chỉ cần đối xử ta như phò mã đối xử với công chúa thì có nghèo nàn ta cũng chấp nhận" cung nữ lúc nãy ngồi mơ mộng nói.

"Các ngươi nói xong chưa, có phải không có chuyện gì làm nên mới bát quái đúng không?" Tiểu Kì từ trong đi ra nghe cuộc nói chuyện của mấy người này liền nổi đóa, phò mã quá hiền với mấy người này rồi.


"Tiểu Kì cô nương, chúng ta làm ngay" nói rồi vọt mất tiêu.

"Phò mã" Tiểu Kì cầm chậu nước ấm và khăn đến cung kính nói.

"Tiểu Kì có gì sao?" Lam Tịnh ôn thanh nói, tay và mắt vẫn miệt mài dán lên tranh.

"Bẩm phò mã có công chúa đang chờ ngài bên ngoài, nói phò mã chuẩn bị vào cung vấn an hoàng thượng và hoàng hậu" Tiểu Kì đặt chậu nước lên bàn, thu thập gọn gàng đồ vẽ của Lam Tịnh.

"Ân, ta biết rồi. Người đâu" Lam Tịnh buông cọ vẽ, hai tay nhúng vào chậu nước rửa tay.

"Phò mã căn dặn" gia đinh đứng gần đó chạy đến.

"Ngươi đem bức tranh vào thư phòng ta, cẩn thận" Lam Tịnh vừa lau tay vừa nói.

"Dạ"

Lam Tịnh chỉnh lại y phục thấy đã sạch sẽ cô mới đi vào. Trong đại sảnh Dương Ninh Mẫn đang ngồi uống trà đợi phò mã,  "đã để công chúa đợi lâu" Lam Tịnh đi đến hướng Dương Ninh Mẫn xin lỗi.


"Bổn cung cũng vừa mới đến, thời gian không còn sớm mau vào cung chớ để phụ hoàng và mẫu hậu đợi lâu" Dương Ninh Mẫn buông chén trà xuống đứng dậy ra xe.

Lam Tịnh và Tiểu Kì cũng đi theo, qua một khắc cũng đến cửa Từ Đức cung là tẩm cung của hoàng hậu.  Lam Tịnh xuống xe trước rồi đỡ Dương Ninh Mẫn xuống cũng không quên để cái bậc cho hai người phía sau. Bên trong cung Minh Nguyệt và Dương Ngạo Hiên đang ngồi vui vẻ uống trà chờ nữ nhi và con rể của mình.

"Nhi thần tham kiếm phụ hoàng, mẫu hậu" Dương Ninh Mẫn và Lam Tịnh đồng thanh hô to.

"Miễn lễ. Các con mau ngồi xuống"

"Phụ hoàng mọi chuyện ở Hạ Nam đều đã ổn thỏa. Lần này tổn thất về người và về của không quá nhiều, nếu như Tịnh nhi tính toán đúng thì chỉ trong ba đến bốn tháng thì kinh tế cũng như đời sống của bá tánh Hạ Nam sẽ được ổn định trở lại" Lam Tịnh nghiêm túc phân tích.
"Haha tốt tốt, năng lực của con và Mẫn nhi trẫm rất tin tưởng. Được rồi mau dùng bữa thôi" Dương Ngạo Hiên cười vui vẻ cho người dọn thức ăn lên. Ăn xong, Dương Ngạo Hiên thấy trời cũng sắp tối hắn cần về cung mình xử lý cho hết đống tấu chương, Lam Tịnh cũng lấy cớ li khai để không gian lại cho hai người tâm sự.

"Mẫn nhi nói cho mẫu hậu nghe con và Tịnh nhi có tiến triển gì không?" Minh Nguyệt cầm lấy tay nàng khẽ vuốt ve.

"Con..." Dương Ninh Mẫn bất đắc dĩ.

"Mẫn nhi, mẫu hậu biết con không có tình cảm gì với phò mã. Nhưng phò mã rất tốt với con, mẫu hậu có thể cảm nhận được qua ánh mắt của hắn nhìn con. Dù sao đi nữa phò mã cũng có lòng tự trọng của mình, con đừng cứng ngắc như thế. Mẫu hậu cũng biết con với Phác tướng quân chỉ là hư tình giả ý nhưng phải có chừng mực, đừng đùa với lửa cũng đừng để phò mã hiểu lầm" Minh Nguyệt hết lời khuyên bảo.
"Con đã biết, mẫu hậu đừng quá lo lắng" Dương Ninh Mẫn cười trấn an, về chuyện này nàng sẽ cố gắng giải quyết ổn thỏa nhất.

Minh Nguyệt cũng an tâm phần nào, nàng chỉ muốn nữ nhi của mình có một cuộc sống gia đình hạnh phúc, sống một cuộc sống an nhiên tự tại.

Lam Tịnh đi dạo không biết lúc nào đã đến ngự hoa viên, cô nhìn hồ nước trong trẻo đầy suy tư. Dù ở trong cung cũng lâu nhưng đây là lần đầu tiên cô mới thư thả ngắm cảnh ở ngự hoa viên mặc dù cô đi ngang qua này rất nhiều lần. Mà những lần cô đến đây đều là hình ảnh công chúa và Phác Thiên Thụy tình nùng mật ý cho nên cô cũng không muốn đến đây chút nào.

Không biết từ khi nào mà cô luôn nghĩ đến công chúa, hình bóng nàng ấy luôn nằm trong tâm trí cô. Có phải...cô đã yêu nàng ấy rồi không? Nhưng tình cảm của cô sẽ được đáp lại sao? Nàng ấy sẽ chấp nhận một kẻ giả nam trang làm phò mã sao? Từ ngần ấy thời gian gần nhau cô chính xác đã yêu Dương Ninh Mẫn rồi, yêu ánh mắt nàng ấy, giọng nói nàng ấy, khuôn mặt nàng ấy, yêu những gì mà nàng ấy có. Nhưng chung quy cô cũng không được đáp trả lại, cho dù cô có thông minh, tài giỏi đến cỡ nào thì cũng không phải là một nam nhân thực thụ như Phác Thiên Thụy, cô không phải là người của thế giới này, cô không thể đem lại hạnh phúc gia đình cho nàng ấy. Bất luận là gì cô đều thua thiệt với Phác Thiên Thụy. 
"Ta là đáy vực,

Người là vì sao,

Cách xa như vậy,

Biết mơ thể nào?"

Lam Tịnh lặng lẽ ngắm mặt hồ yên ả, trong câu chuyện này người nào yêu trước thì người đó là kẻ thua cuộc và cô đã thua,  Lam Tịnh nở nụ cười đầy thê lương. "Lam Tịnh ơi Lam Tịnh, yêu vào là ngu đấy, mày yêu vào làm gì?" Lam Tịnh lẩm bẩm một mình, cô chỉ là cây cỏ mọc dại ven đường sao được lòng nàng ấy thương.

"Không biết phò mã có nhã hứng ngắm hoa ở đây. Thật bất ngờ" âm thanh trong trẻo vang lên, Lam Tịnh tim khẽ run lên nhưng rất nhanh bị cô trấn áp.

"Ngắm nghía vạn vật, giải thích nỗi lòng của mình" Lam Tịnh cong khóe môi, xoay người nên không thấy ánh mắt băng lãnh của công chúa mà nàng ấy cũng không thấy được ánh mắt đượm buồn của cô.

"Mẫu hậu kêu bổn cung tìm phò mã cùng đi đến phủ công chúa nghỉ ngơi. Ngày mai chúng ta cần gặp gỡ các sứ thần"
"Vậy đi thôi"

Nằm trên giường hai người không ai nói gì, Lam Tịnh nằm bên ngoài còn công chúa thì nằm bên trong. Dưới ánh nến mập mờ, Lam Tịnh có thể cảm nhận được tiếng hô hấp đều đều của Dương Ninh Mẫn, thấy nàng đã ngủ mà không đắp chăn Lam Tịnh vươn người đắp gọn chăn cho nàng sau đấy ngồi dậy ra ngoài. Thật ra là Dương Ninh Mẫn chưa ngủ, mọi hành động của phò mã nàng đều biết, lúc phò mã ngồi dậy nàng đã mở mắt, tay bắt đầu vận nội công chỉ cần phò mã làm một hành động vượt quá phận thì  nàng sẽ cho hắn một chưởng nhưng bất ngờ phò mã chỉ ân cần đắp chăn cho nàng và ra ngoài không có hành động gì khác. Nhìn bóng lưng Lam Tịnh, nàng thật không đành lòng "Lam Tịnh rốt cuộc bổn cung nên làm sao với ngươi đây?."

Bình Luận (0)
Comment