Một Đồng Tiền Xu

Chương 101

Sau khi câu này nói ra, cả căn phòng lặng ngắt như tờ.

Gương mặt bừng bừng tức giận của bố Sơ thoáng chốc trở nên bàng hoàng, nhìn Sơ Nhất thật lâu vẫn không thể phát ra được tiếng nào, cánh tay giương trên không trung giơ mãi không hề cử động.

Sơ Nhất cũng không nhúc nhích.

Chính cậu cũng khiếp sợ chính mình vừa nói ra một câu như vậy.

Chưa từng diễn tập trong tưởng tượng, chưa từng cân nhắc tới, thậm chí một ý niệm lóe lên trong đầu cũng không có, vậy mà cứ như thế bật thốt ra.

Thực ra từ bé đến lớn bố Sơ chưa từng đánh cậu bao giờ, so với mẹ và bà ngoại, ông vẫn thuộc trường phái ôn hòa, ông ngoại thỉnh thoảng còn có thể chế giễu vài câu, bố cậu chỉ là không nhớ cậu học lớp mấy, không nhớ giáo viên của cậu là ai, không nhớ cậu bao nhiêu tuổi...

Có lẽ loại "thờ ơ" này đối với một đứa bé mà nói, so với bạo lực thể chất và bạo lực lời nói đều gây ra tổn thương ở mức độ ngang nhau, chẳng qua cảm giác ngay lúc đó không mãnh liệt bằng mà thôi.

Lần thứ hai rơi vào lúng túng.

Sơ Nhất không biết bây giờ nên kết thúc như thế nào, tiếp tục nói, hay giữ im lặng, hoặc là rời đi.

Bố sau khi im lặng một hồi đột nhiên ôm đầu ngồi xuống ghế bên cạnh.

Sơ Nhất nhất thời có chút hoang mang, cậu sợ bố không chấp nhận sẽ khóc.

"Bố..." Cậu đi về phía bố Sơ.

"Rút cục con bị làm sao thế hả?" Bố ngẩng đầu nhìn cậu, "Đầu óc con có vấn đề đúng không?"

Sơ Nhất dừng bước.

Bố không khóc, trong đôi mắt tràn ngập muộn phiền cùng nghi hoặc, còn thoáng chút lửa giận.

"Đầu óc con, rất tốt." Sơ Nhất nói.

"Vậy tại sao con lại thích con trai chứ!" Bố đập bàn một cái, "Chẳng trách lúc đó con lại lạnh nhạt với con gái nhà lão Trương như thế! Con có bệnh đúng không!"

Sơ Nhất không lên tiếng.

"Con nói xem con từ nhỏ..." Bố nói được một nửa liền dừng, chắc là thấy dùng "từ nhỏ" để mở đầu liền không nói tiếp được.

"Từ nhỏ cũng không, không ai quản con," Sơ Nhất nói, "Vậy bây giờ cũng, đừng quản."

Bố nhìn cậu.

"Con rất ổn," Sơ Nhất nói, "Trước nay chưa, chưa từng, ổn như thế."

Bố vẫn nhìn cậu.

"Việc này tự, tự con sẽ nói với, ông bà nội," Sơ Nhất nói, "Bố đừng nói."

Vốn dĩ muốn nói thêm một câu Bố dám nói con sẽ không để yên đâu, mà nghĩ lại bố đã chịu đả kích đủ lớn, lời này cậu nuốt xuống chứ không nói ra.

Nói xong vài câu này cậu cũng không đợi bố mở miệng, quay người mở cửa đi ra ngoài.

Lúc đóng cửa cậu liền dừng lại, do dự một chút rồi quay người trở lại bên trong, xách túi đồ ăn ông nội gửi tới lên, lần thứ hai mở cửa đi ra ngoài.

- --

Chị Vương giới thiệu một công việc không tồi, nhưng Yến Hàng không cảm thấy đặc biệt hứng thú, hắn muốn mình tĩnh lặng lại một chút, nghiêm túc suy nghĩ xem bước tiếp theo mình nên đi như thế nào.

Đang nhắn tin trò chuyện với chị Vương thì cửa phòng khách mở ra, Sơ Nhất xách theo hai túi to đi vào.

Yến Hàng liếc mắt nhìn thời gian trên điện thoại, có chút giật mình, hắn còn chưa ăn cơm, Sơ Nhất đã đi ăn cơm với bố xong về rồi?

"Anh chưa, ăn cơm à?" Sơ Nhất hỏi.

"Chưa," Yến Hàng nhìn cậu, "Sao bây giờ em đã về rồi?"

"Em vừa đặt, đặt đồ ăn ngoài," Sơ Nhất nói, "Hai phần, cùng ăn đi."

"Ừm." Yến Hàng cất điện thoại, nhảy từ trên bệ cửa sổ xuống, đi tới trước mặt cậu, "Sao thế?"

"Em vừa nói với, với bố em," Sơ Nhất nhìn hắn, "Nói em thích, thích Yến Hàng."

Yến Hàng sững người: "Không phải em đi đón bố em sau đó cùng nhau đi ăn cơm sao? Sao lại nói đến chuyện này rồi?"

"Hỏi thăm em có, có bạn, gái chưa," Sơ Nhất nhíu mày, "Thực sự không, biết nói sao, nên nói, nói thật luôn."

"Há," Yến Hàng đáp một tiếng, ôm chầm lấy vai cậu, vỗ vỗ lưng cậu, "Bố em tức giận lắm phải không?"

"Vâng, cực kỳ giận," Sơ Nhất nói, "Còn muốn, muốn đánh em."

"Đánh chưa?" Yến Hàng hỏi.

"Chưa đánh," Sơ Nhất nói, "Em đỡ, đỡ được."

Yến Hàng xì một tiếng: "Cẩu ca trâu bò."

Sơ Nhất ngồi xuống ghế salong, thở dài: "Em bảo ông ấy đừng, đừng nói với ông, bà nội em."

"Khoan hẵng nói với ông bà nội em vội," Yến Hàng nói, "Việc này đối với người lớn tuổi muốn nói còn phải tìm cách thích hợp, để không bị đả kích quá lớn."

"Vâng." Sơ Nhất gật gật đầu, "Em cũng không, không muốn nói, cho họ biết lắm."

Yến Hàng nhìn cậu, một hồi lâu sau mới hỏi một câu: "Em nói với bố em thật à?"

"Ừa," Sơ Nhất liếc mắt nhìn hắn, "Có phải cảm, cảm thấy không giống phong, cách của em không?"

"Cũng không phải," Yến Hàng nghĩ nghĩ một chút, "Bây giờ đây đích thị là phong cách của em, có lẽ là đột ngột quá, so với bố em anh còn giật mình hơn, vừa mới đi đón bố, trở về đã come out, cơm còn chưa cả ăn nữa."

"Come out mà còn, còn muốn ăn cơm," Sơ Nhất xì một tiếng, "Tâm trạng anh tốt, tốt nhỉ."

Yến Hàng bật cười, ngẫm nghĩ lại thở dài: "Thực ra chúng ta như vậy khá tốt rồi... Chu Xuân Dương đã nói với người nhà chuyện của cậu ta chưa?"

"Chưa," Sơ Nhất ngẩn người, "Nếu như có nói, chắc sẽ náo, náo loạn luôn nhỉ?"

"Gia đình bình thường gặp phải chuyện như vậy 10 nhà thì đến 9 nhà náo loạn thôi," Yến Hàng nói, "Em nói với Chu Xuân Dương một tiếng, bao giờ chuẩn bị come out thì báo với em, anh muốn đi xem trò vui."

Sơ Nhất bật cười: "Con người anh sao, sao lại như vậy chứ."

"Dù sao anh vẫn luôn muốn đánh cậu ta mà," Yến Hàng xì một tiếng, "Thế nhưng bây giờ anh phải bình tĩnh, không thể đánh được, vậy chỉ có thể xem trò vui thôi."

"Em phát, phát hiện anh thật ghen, ghen tuông mù, quáng." Sơ Nhất nói.

"Này mà mù quáng à," Yến Hàng nói, "Nếu thật sự bị mù thì không ăn được đâu, video biểu diễn lần trước của bọn em là do fan CP quay giúp, anh còn ăn cả một bình dấm to đây."

"Em..." Sơ Nhất hơi hoang mang, có lẽ là nhớ không rõ nữa rồi.

"Nhanh tốt nghiệp đi." Yến Hàng nói.

"Sắp rồi, tháng sau là, tốt nghiệp." Sơ Nhất nói.

Kể ra đúng là thời gian trôi qua nhanh thật, Sơ Nhất còn nhớ tất cả mọi chuyện khi cậu mới tới trường học báo danh, thậm chí cả cửa hàng bán chăn đệm vẫn còn y nguyên, vậy mà cậu đã sắp tốt nghiệp rồi.

Có điều so với tốt nghiệp ở những chỗ khác, lễ tốt nghiệp trường bọn họ làm rất đơn giản, thi tốt nghiệp xong thì tới trường nhận bằng tốt nghiệp, coi như hoàn thành, nơi thực tập nếu làm tốt thì tiếp tục ở lại làm, còn không thì tự tìm đường đi.

"Em cũng không, không muốn đi ăn tiệc tốt, nghiệp lắm," Sơ Nhất xem thông báo trên điện thoại, "Em chỉ quen thân mỗi, mỗi mấy người 403."

"Đi chứ, bạn học khác em không quen sao, giáo viên em cũng không quen sao?" Yến Hàng nói.

"Cũng phải." Sơ Nhất gật gật đầu, "Hơn nữa cũng nộp, nộp tiền rồi."

"Keo kiệt muốn chết." Yến Hàng đá cậu một cái.

Sơ Nhất cười cười, ngồi ở ghế salong nhìn chằm chằm bằng tốt nghiệp mất một lúc: "Em tốt, tốt nghiệp thật rồi, à?"

"Không muốn tốt nghiệp thì quay lại học thêm một năm nữa đi." Yến Hàng nói.

"Anh tốt, nghiệp bao giờ chưa?" Sơ Nhất quay đầu nhìn hắn.

"Tốt nghiệp tiểu học rồi, nhưng mà nhớ không rõ, hình như trường có tổ chức tiệc chia tay," Yến Hàng nói, "Sau đó liền đi cùng với bố anh rồi."

Bởi vì nhắc tới chú Yến, Sơ Nhất cũng không nhớ ra rằng Yến Hàng không đi học.

Theo thời gian chú Thôi Dật nói, lúc này lẽ ra nên có tin tức của chú Yến rồi, Yến Hàng gần như cách một ngày hỏi một lần, Sơ Nhất nhìn cũng muốn quay trở lại trại tạm giam ngồi xổm ở cổng thay hắn chờ đợi.

"Em đi đây." Sơ Nhất thay quần áo khác chuẩn bị đi ăn cơm tốt nghiệp.

"Bọn Chu Xuân Dương đến chưa?" Yến Hàng hỏi.

"Nói năm phút nữa đến, đến cổng chính." Sơ Nhất nói.

"Ừa," Yến Hàng gật gật đầu, "Đừng uống nhiều quá, tửu lượng em không tốt như em tưởng đâu."

"Biết rồi," Sơ Nhất cười cười, "Buổi tối bọn họ muốn, muốn đi hát, em sẽ không, đi."

"Không sao," Yến Hàng nở nụ cười, "Đi đi, dù sao lần trước lúc em biểu diễn đọc kinh cũng không phát ra tiếng, lần này phải để cho tất cả các bạn học nữ nghe với chứ."

"Chú Yến ra, ra ngoài rồi chúng, chúng ta đi hát đi," Sơ Nhất nói, "Em mời."

"Sau đó dọa ông ấy sợ phải quay về trại giam luôn." Yến Hàng nói.

"Em tốt, tốt tính thật đó." Sơ Nhất nhìn hắn.

"Bời vì không đánh lại được anh nên đối với anh em phải tốt tính một chút," Yến Hàng xì một tiếng, "Đi nhanh lên, lát nữa mọi người đến hết rồi em còn chưa ra được khỏi cửa."

"Đi đây." Sơ Nhất hôn gió hắn một cái, quay người chạy ra ngoài.

Chó con tốt nghiệp rồi.

Mặc dù chỉ là trung cấp nghề, thế nhưng so với hắn vẫn ngầu hơn đó.

Bằng tốt nghiệp tiểu học hắn còn không biết vứt đi đâu rồi... Tiểu học có bằng tốt nghiệp không nhỉ?

Có chứ.

Chắc là có, không nhớ nữa.

Yến Hàng nằm xuống ghế salong, lấy điện thoại ra xem tin nhắn Vương Cầm Cầm vừa mới gửi tới.

- Thật sự không đi à? Chị từng tới nhà hàng đó rồi, rất chuyên nghiệp, nếu như em mà không đi chị thả tin tức ra ngoài, chắc chắn một đống người nhào vô cướp đó

Yến Hàng cười cười, nhà hàng Vương Cầm Cầm nói hắn có biết, ngang tầm với nhà hàng thuộc khách sạn bọn hắn làm trước đây.

Thế nhưng Yến Hàng vẫn quyết định không đi, trước mắt hắn không muốn lại tới loại nhà hàng tương tự như thế nữa.

Thực sự hắn phải tiếp tục công việc, kim chủ của hắn hôm nay mới tốt nghiệp, cũng không thể đem cuộc sống của hai người đè nặng lên một đứa trẻ con... Dù rằng hắn vẫn còn một khoản tiết kiệm.

Nhưng hắn cũng cần một chút cảm giác mới mẻ, một cái gì đó khác lạ, một môi trường công việc không giống như trước, dù sao toàn bộ quá trình trưởng thành hắn trải qua đều liên tục biến hóa không ngừng, có vô số cảm giác mới mẻ, vô số kích thích.

Một khi đã hình thành thói quen đối với hoàn cảnh như thế này thì không dễ gì thay đổi được.

Trước khi thực sự tìm được một công việc có thể dựa vào để sống cả đời, hắn còn muốn thử nhiều thứ khác.

Mỗi buổi tối hắn đều chậm rãi xem xét những nhà hàng bản địa có liên quan đến các món Tây, muốn tìm xem có nơi nào hấp dẫn hơn không.

Vừa qua chín giờ Sơ Nhất đã gọi điện thoại cho hắn, nói là ăn cơm xong xuôi rồi chuẩn bị về nhà.

"Không đi đọc kinh với các bạn học sao?" Yến Hàng nói, "Em cũng không nhất định phải mở miệng mà, ngồi nghe người khác hát, cùng nhau tụ tập náo nhiệt một chút cũng được."

"Thôi, Lý Tử Cường uống, uống quá nhiều rồi cứ, cứ lôi kéo em khóc lóc," Sơ Nhất nói, "Em chịu không nổi."

Yến Hàng nghe liền bật cười: "Có phải em làm chuyện gì có lỗi với cậu ta không?"

"Không biết," Sơ Nhất nói, "E rằng cậu ta yêu, yêu thầm em hai, năm nay rồi."

"Có mặt mũi chút đi." Tiếng Chu Xuân Dương ở bên cạnh truyền vào micro.

"Xuân Dương mắng, mắng em không, có mặt mũi." Sơ Nhất nói.

"Đánh cậu ta," Yến Hàng nói, "Dù sao cậu ta đánh không lại em, đánh đi."

Sơ Nhất cười nửa ngày: "Em đón, đón xe về thôi."

"Mua cho anh ít đồ nướng," Yến Hàng nói, "Không cần nhiều đâu, cũng đừng mua hải sản, thịt thăn, thịt dê, thịt bò, gân bò mỗi thứ năm xiên."

"... Này cũng đâu ít," Sơ Nhất nói, "Xiên nướng nhà Tiểu Lý, to lắm, hai mươi xiên còn, còn không biết ngại nói không, không cần nhiều?"

"Ghé qua siêu thị mua một hộp kim chỉ nữa, loại kim to vào." Yến Hàng nói.

"Làm chi á?" Sơ Nhất nói.

"Lát nữa về khâu mồm em lại," Yến Hàng nói, "Chuyện này anh đã suy nghĩ ít nhất ba năm nay, hôm nay cuối cùng anh phải biến nó thành hiện thực."

Sơ Nhất cười đến sặc một cái, ho khan nửa ngày: "Được."

Yến Hàng không ăn cơm tối, theo lời Thôi Dật nói mấy ngày nay lẽ ra phải có tin tức của bố hắn vậy mà vẫn chẳng có tin tức gì, hỏi Thôi Dật cũng không biết nguyên do, hắn không có hứng nấu cơm.

Nhưng mà bụng đói thì vẫn đói, nhất là vừa mới nhắn Sơ Nhất mua đồ nướng xong thì lại càng đói bụng.

Mắt nhìn chằm chằm cửa ra vào, háo hức đợi Sơ Nhất nhanh chóng mang đồ ăn về cho hắn.

Sau đến vài tiếng đồng hồ, Yến Hàng bụng đói đến mức sắp tự đi nấu cơm ăn luôn cho rồi thì rốt cục nghe thấy tiếng thang máy lên đến nơi.

Hắn đứng lên.

Cửa mở ra, Sơ Nhất xách theo một túi đồ nướng thật to bước vào, vừa thay giày vừa cười nói: "Đói bụng, sắp chết nhỉ."

"Ừm." Yến Hàng bỏ sách xuống bàn, đang định xoay người đi dọn đồ nướng ra thì bên ngoài thang máy lại kêu lên một tiếng.

Tòa nhà có hai thang máy, ở đây lâu như vậy đây là lần đầu tiên hắn thấy cả hai thang máy đều bận, cái trước cái sau chỉ cách nhau có một chút.

"Em ăn chưa?" Yến Hàng bước qua nhận đồ nướng, "Có phải mua hơi..."

Lời còn chưa nói hết, ngay lúc Sơ Nhất đang thay giày thuận tay đóng cửa liền có một cánh tay từ bên ngoài duỗi vào qua khe cửa.

Sơ Nhất cảm thấy phản ứng của Yến Hàng có thể đi đăng ký kỷ lục Guinness, đặc biệt là khả năng dự đoán và phản ứng trước nguy hiểm, cậu chưa từng thấy ai nhanh hơn Yến Hàng.

Trong nháy mắt cánh tay luồn vào từ khe cửa đó ghìm vào cổ cậu, cậu còn chưa có bất kỳ phản ứng nào, Yến Hàng đã kịp lấy một chiếc xiên từ trong túi ra đâm vào cánh tay đó, hơn nữa đâm cũng rất chuẩn, không làm bị thương gương mặt đẹp trai của cậu.

Phía sau truyền đến một tiếng hít vào thật sâu, sau đó có người trầm giọng rên lên một tiếng: "A..."

Sơ Nhất thuận tay nắm lấy cổ tay của người nọ, hướng ra bên ngoài vặn một cái, xoay người.

Mà không chờ cậu đứng vững, cánh tay này không biết tại sao lại buông ra, sau đó lại trở tay nắm lấy cổ tay cậu.

Sơ Nhất loạng choạng va vào bờ tường, trong đầu lóe lên một người.

Cậu không nhịn được giật mình hô một tiếng: "Chú Yến!"

Người nọ buông tay cậu ra, dùng ngón tay đẩy lên cánh cửa, cửa hoàn toàn mở ra, ánh đèn trong nhà hắt ra sáng bừng cả khuôn mặt.

Sơ Nhất một chân quỳ trên ghế salong, nghiêng nửa người dựa vào tường, nhìn chằm chằm chú Yến đang ôm cánh tay đứng ở cửa, cảm giác cả người đều lâng lâng.

"Chào buổi tối nha, tiểu Sơ Nhất." Chú Yến nhìn cậu nâng khóe miệng.

Nụ cười vừa nhìn qua đã biết là bố con với Yến Hàng cuối cùng cũng khiến Sơ Nhất tỉnh táo lại, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Yến Hàng.

"Chào buổi tối," chú Yến nói, "Thái tử."

Yến Hàng vẫn đang nắm xiên thịt nướng trong tay, sững sờ đứng như trời trồng nhìn ra phía cửa.

"Con trai!" Chú Yến quơ quơ tay, "Đạo Đạo yêu dấu! Aiz! Nhìn này!"

"Bố được thả?" Qua một hồi lâu Yến Hàng mới khàn giọng hỏi một câu.

"Ừ," chú Yến cười cười, "Sáng sớm chú Thôi của con đi đón bố, bố vẫn bảo cậu ta giữ bí mật, muốn cho con niềm vui bất ngờ."

"Khiếp, khiếp sợ." Sơ Nhất nửa ngày mới nói được một câu.

"Bố?" Yến Hàng mở miệng lần nữa, thanh âm mang theo run rẩy.

"Phải, là ta." Chú Yến vào nhà, xoay tay đóng cửa lại.

"Vô tội được thả?" Yến Hàng giọng run run hỏi.

"Có phải con đang hơi hối hận vì chưa đi thăm nuôi tù nhân không?" Chú Yến nói.

Yến Hàng không lên tiếng, bước được hai bước về phía chú Yến thì đột ngột dừng lại, xoay người lao vào nhà tắm.

Sơ Nhất ngẩn người, nhanh chóng đuổi theo.

Yến Hàng đang khom lưng chống tay lên bệ bồn cầu.

"Anh nôn à?" Sơ Nhất kinh ngạc không thể tả nổi.

Một người, nhớ bố nhớ đến ngủ không yên, không dễ dàng gặp lại được bố, thế mà lại nôn?

"Đi ra ngoài," Yến Hàng đá vào chân cậu một cước, "Tranh thủ cơ hội muốn tham quan phải không?"

"Anh không, không sao chứ?" Sơ Nhất rất lo lắng, thế nhưng lo lắng cũng không trấn áp được nỗi khiếp sợ của cậu, đích thực là cậu cực kỳ muốn tham quan.

Lần đầu tiên bắt gặp trường hợp vì quá nhớ nhung ai đó đến nỗi gặp lại liền chào hỏi bằng một màn li-vơ-phun.

Sau này cậu nhất định sẽ không bao giờ rời xa Yến Hàng quá lâu, để tránh hại Yến Hàng nôn mửa, không tốt cho dạ dày.

Yến Hàng đá cửa nhà tắm đóng lại, Sơ Nhất không thể không trở lại phòng khách.

"Tiểu Sơ Nhất rót cho chú cốc nước," chú Yến đã ngồi xuống ghế salong, "Yến Hàng nôn hả?"

"Vâng, chắc là quá, kích động," Sơ Nhất cầm cốc của Yến Hàng, rót cho chú Yến một cốc nước, "Anh ấy mỗi ngày đều hỏi, hỏi thăm chú Thôi."

"Cháu là Sơ Nhất thật đó hả," chú Yến nhìn cậu, "Thay đổi nhiều quá nha."

Sơ Nhất hơi ngượng ngùng cười cười: "Cháu cao, cao lên rồi."

"Không chỉ cao lên đâu," chú Yến nói, "Đây là trưởng thành rồi."

"Ba năm." Sơ Nhất cười ngồi xuống đối diện ông.

Nói ra thì hơi kỳ cục, cậu với bố hai người ngồi đối diện nhau sẽ cảm thấy không thoải mái, còn hơi lúng túng, không tìm được chuyện để nói, mà ngồi cùng với chú Yến lại không hề có cảm giác như vậy.

Tuy rằng khi cậu đột nhiên nhớ tới mấy chữ "ra mắt phụ huynh" liền trở nên sốt sắng, lo lắng tới nỗi lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, nhưng cũng không lúng túng.

Thậm chí trong lúc cơ thể bị căng thẳng bao vây cậu còn có thể tranh thủ đánh giá chú Yến đã lâu không gặp này một chút.

Thế mà chẳng thay đổi mấy, không như bố cậu có thể thấy rõ vết hằn của thời gian và biến cố, cho dù là phong thái, nụ cười, hay là ánh mắt, chú Yến vẫn y nguyên như trong trí nhớ của cậu.

Chỉ có tóc ngắn hơn rất nhiều.

"Chú Thôi nói cháu đi làm rồi?" Chú Yến lấy bao thuốc lá từ đâu đó ra, "Trong nhà này có cấm hút thuốc không vậy?"

"Con, trai chú ngày nào cũng, hút," Sơ Nhất lấy gạt tàn và bật lửa bên dưới bàn trà đặt lên trước mặt ông, "Cháu đi làm, ở cửa hàng sửa, sửa chữa ô tô lúc trước thực, tập."

"Tốt quá," Chú Yến châm diếu thuốc, nhìn cậu một chút, "Nhìn cháu như vậy đúng là có hơi không quen, không có chuyển tiếp giữa chừng, đột nhiên thấy lớn đùng như vậy."

"Lúc chú theo, theo dõi Yến Hàng không, nhìn thấy cháu, à?" Sơ Nhất hỏi.

Chú Yến ngẩn người, nhất thời Sơ Nhất cảm thấy mình nói sai gì đó, muốn nhanh chóng bù lại một chút thì chú Yến bật cười.

Yến Hàng rửa mặt xong đi ra khỏi nhà tắm, nhìn thấy bố mình đang ngậm thuốc lá nhìn Sơ Nhất cười.

Nhìn thấy hắn đi ra, bố hướng về phía hắn hất hàm: "Thế mà con lại phát hiện ra bố chụp trộm con?"

"Chắc bố cảm thấy bản thân mình thần không biết quỷ không hay lắm hả." Yến Hàng nói.

"Không hổ là con trai ta," bố nói, "Đều bị con phát hiện ra rồi."

"Không phải bố vẫn đi theo con suốt ngày à," Yến Hàng híp đôi mắt lại một chút, "Bố không biết con phát hiện ra sao?"

"Ai suốt ngày đi theo con," bố nói, "Bố bận rộn như vậy, trăm công nghìn việc vẫn phải tranh thủ đi chụp trộm mấy tấm hình."

Yến Hàng không lên tiếng.

Bố bỏ điếu thuốc ra, đi tới trước mặt hắn: "Dù sao vẫn nhớ con trai của bố lắm."

Câu nói này chẳng khác nào bóp thẳng hai tuýp mù tạt vào mũi hắn, Yến Hàng không có thời gian phản ứng, chỉ cảm thấy từ mũi đến trán một trận đau xót không để nào đè nén được, nước mắt cũng dâng lên, quá trình từ nhỏ đến lớn thu ngắn lại, nước mắt từng giọt từng giọt lớn lăn xuống bên khóe miệng.

Yến Hàng có hơi bực bội.

Tình trạng như này để bố thấy được còn chưa nói, đến Sơ Nhất cũng nhìn thấy rồi, quá mất mặt.

Hắn cúi đầu ôm bố, ấn đôi mắt xuống bờ vai ông.

Có lẽ bởi vì "che giấu" đã quen, tâm trạng hắn một khi bộc phát sẽ cực kỳ khủng bố, chính bản thân hắn cũng cảm nhận được tay mình run run nắm lấy áo bố Yến.

"Bố xin lỗi," bố nhỏ giọng nói, "Bố xin lỗi mà."

Yến Hàng không lên tiếng, cắn chặt hàm răng nỗ lực khống chế chính mình, ngăn mình nức nở thành tiếng như một đứa trẻ con.

"Đời này người bố có lỗi nhất chính là con," bố nói, "Con nói một chút cũng không sai."

Yến Hàng mạnh mẽ hít một hơi.

Rất lâu rồi hắn không được nghe tiếng của bố, thanh âm gần như vậy, chân thực như vậy.

Không nói được là vui mừng, kích động hay uất ức, hắn cắn răng cuối cùng vẫn khóc thành tiếng: "Con rất rất nhớ bố."

Sơ Nhất đứng lên, nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại sau đó dựa vào cửa thở dài.

Giơ tay lên dụi mắt mới thấy mặt mình ươn ướt.

Quá thần kỳ, bố con người ta gặp lại nhau, cậu cũng khóc...

Nhưng đúng là muốn khóc, rất cảm động, rất ngậm ngùi.

Cậu nằm sấp trên giường, úp mặt vào gối.

Thật tốt quá.

Quá tốt rồi.

Cho dù chuyện gì từng xảy ra, cái gì từng thay đổi, tất cả đều qua rồi.

Chỉ là không biết lúc chú Yến lấy lại tinh thần, nhớ lại chuyện Yến Hàng come out, lại nhớ đến chuyện hai người bọn họ nắm tay nhau đứng trước cửa tòa án thị uy, liệu có nổi giận không nhỉ.

Sẽ đánh nhau à?

Nếu đánh nhau thật, không biết hai người bọn họ có thể đánh lại được chú Yến không.

... Nghĩ gì vậy chứ.

Sơ Nhất trở mình, nhìn lên trần nhà cười ha ha một hồi.
Bình Luận (0)
Comment