Một Hai Ba Bốn Năm Sáu Bảy

Chương 12

Nhìn thấy phòng khách bừa bãi, suy nghĩ đầu tiên trong lòng Trịnh Viễn đó là có phải mình đi nhầm phòng hay không? Lúc trước đến đây, nhà của Mễ Chu tuy không thể nói là không nhuốm bụi trần, nhưng khẳng định là sạch sẽ.
Lúc này mới có vài ngày không gặp, phòng khách không khác nào vừa mới gặp thổ phỉ, trên mặt đất chỗ nào cũng có giấy tờ, khuôn nhạc, tất cả đều bị vò thành một cục.
Mễ Chu nghe thấy có người tiến vào, biết chủ có Trịnh Viễn mới có chìa khóa, vì thế vội vã đi ra, sắc mặt trắng bệch đón khách, mở miệng nói một câu "Ngồi tự nhiên a", sau đó lại đi về thư phòng.
Trịnh Viễn theo Mễ Chu vào thư phòng của y, mới phát hiện bên trong còn một căn phòng nhỏ khác, căn phòng không lớn, nhưng vừa thấy liền biết là đã qua sửa sang, đem căn phòng trở thành nơi chế tác âm nhạc.
Ngoài âm hưởng bốn phía vờn quanh, ấn tượng nhất trong phòng là một cái đàn piano, hiện giờ kỹ thuật chế tác âm nhạc trên máy tính đã vô cùng thuần thục, rất nhiều người sáng tác nhạc dựa vào máy tính, chỉ cần dùng chuột cũng có thể chế tác thành hơn 10 loại nhạc cụ cùng phối khí, nhưng Mễ Chu vẫn không muốn dùng đến máy tính, dù sao cũng xuất thân chính quy, đối với phím đàn piano vẫn thuần thục hơn so với dùng chuột.
Trịnh Viễn nhìn qua một chút khung cảnh trong phòng, ngay lập tức có thể hiểu được bảy tám phần đang có chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn giả bộc cái gì cũng không biết, hỏi, "Cậu đang làm cái gì thế?"
"Truyện tranh của Lộ đại thần được chuyển thể thành phim, tôi là người chế tác âm nhạc," Mễ Chu trước kia cũng từng nói với Trịnh Viễn là mình làm về âm nhạc cho nên lúc này giải thích cũng dễ dàng, "Có điều trước đây các sáng tác của tôi đều là tình ca tươi mát, đạo diễn lại không biết thực lực của tôi đối với âm nhạc điện ảnh, lại quyết định đem ca khúc chủ đề đưa cho tôi sáng tác."
"Ừm... không có linh cảm gì sao?" Trịnh Viễn tiện tay nhặt một tờ giấy lên xem, mặt trên là một đống nòng nọc nhỏ (lạy chúa tha thứ cho cái đầu óc đen tối của con) cùng những chữ cái latinh, mặc dù Trịnh Viễn đối với vẽ tranh là tự học thành tài, nhưng đối với âm nhạc vốn dốt đặc cán mai, nhìn khuông nhạc đơn giản còn chẳng nhận thức được, nói gì đến khuông nhạc hiện tại, nhìn chẳng khác nào thiên thư.
Tự biết bản thân chẳng giúp đỡ được gì, nhìn thấy đôi mắt Mễ Chu thâm quầng 1 mảng, nhìn qua là biết đã vài ngày không ngủ, Trịnh Viễn nghĩ như vậy, trong lòng bỗng dưng thấy đau ê ẩm. Hắn kéo cái tai nghe to đùng trên đầu Mễ Chu xuống, sau đó đá mấy thứ thất loạn bát tao trên mặt đất gọn vào một bên, nắm tay Mễ Chu kéo ra ngoài. "Vài ngày vừa rồi không ăn cơm? Cứ tiếp tục như vậy nhạc không những không viết được, bản thân mình cũng suy sụp, ngồi đó đi, tôi nấu gì đó cho cậu ăn.
Mễ Chu không phản kháng, cứ như vậy mặc kệ Trịnh Viễn sắp xếp, bảo ngồi liền ngồi, bảo đứng liền đứng, Trịnh Viễn thu dọn phòng khách qua loa một chút, liền chui vào phòng bếp.
Phỏng chừng hiện tại Mễ Chu có ăn cái gì cũng giống nhau, Trịnh Viễn nhìn tổng thể một lượt, trong tủ lạnh còn có mì sợi, nước dùng xương, muốn làm cho Mễ Chu bát mì sợi, thả thêm rau và trứng gà, vừa lúc trong bếp có thịt nạc, Trịnh Viễn tiện tay thái luôn vào nồi.
Dùng lửa nhỏ đun kỹ một chút, cảm thấy đã được mì, Trịnh Viễn tắt gas, đem mì đi lên.
Mễ Chu vẫn duy trì tư thế như trước khi Trịnh Viễn rời đi, ngón tay ở trên bàn không ngừng gõ, nếu nhìn kỹ còn có thể thấy được tiết tấu nhất định, Trịnh Viễn biết đây là thói quen dùng đàn dương cầm lâu năm, có lẽ, trong đầu Mễ Chu vẫn chưa dứt được âm nhạc.
Đem đũa nhét vào tay Mễ Chu, đẩy bát mì đến trước mặt y, ý bảo Mễ Chu ăn đi, váng dầu trên mặt đều đã được Trịnh Viễn dùng muôi hớt đi, nếu vài ngày Mễ Chu chưa có ăn cơm, dạ dày không nên tiếp nhận quá nhiều dầu mỡ.
Sợ Mễ Chu bị bỏng, Trịnh Viễn còn cố ý chia bát mì ra làm hai, thổi đi thổi lại, xác định nhiệt độ đã vừa đủ mới đem mì ra ngoài.
Mễ Chu ăn vô cùng nghiêm túc, miệng nhai chọp chẹp, cả quả trứng chần nước sôi vừa mới vào miệng liền nuốt mất, Trịnh Viễn thậm chí còn không nhìn thấy y cho vào miệng khi nào.
Mễ Chu cứ như thế mà ăn, không phải bởi vì đói, vài bữa không ăn cơm, Mễ Chu sớm đã không còn cảm giác đói khát, trong lòng gấp đến độ muốn chết, đạo diễn cho y 3 tuần để viết ca khúc chủ đề, bây giờ đã qua 2 tuần rồi, một chút linh cảm y cũng không có, ngay cả cái mở đầu cũng chưa viết ra.
Bản thân học âm nhạc cổ điển, lúc ấy tiến vào thị trường âm nhạc cũng do tự thân vận động, do xuất thân cổ điển nên khi mới bắt đầu thật sự khổ sở, những người học âm nhạc thị trường vốn không thích y vì không cùng một nhóm, còn những người học âm nhạc cổ điển lại trách y tại sao phải đâm đầu vào tự chuốc lấy cực khổ, nếu không phải viết bài hát đầu tiên đã thành công, nói không chừng, Mễ Chu đã buông tay từ ngày ấy.
Hàng ngũ âm nhạc điện ảnh đối với Mễ Chu là hoàn toàn mới, bài hát không chỉ có linh hồn của chính mình mà còn phải hỗ trợ cho bối cảnh của bộ phim điện ảnh. Mặc dù đã nhìn kịch bản, nhưng khi diễn viên bắt đầu nhập vai lại có rất nhiều những kinh ngạc, bình thường ca khúc chủ đề của phim sẽ được sáng tác sau khi bộ phim được quay gần xong, nhưng đây là yêu cầu của đạo diễn, Mễ Chu không có biện pháp làm khác được.
Lý do của đạo diễn đưa ra hoàn toàn hợp lý, "Cậu là người tác giả chỉ định, nên cậu phải là người đầu tiên đưa ra ca khúc, như vậy không qua khó khăn đi." Mễ Chu đành đem rất rất nhiều câu định nói ra nuốt trở về, hai ngày trước còn mạnh miệng thề sẽ luôn theo sát Lộ đại thần, hiện tại nếu thay đổi chẳng phải là kẻ hai mặt hay sao.
Nói thật, Mễ Chu vô cùng, vô cùng muốn viết một ca khúc thật hay, bởi vì đây là tác giả truyện tranh y thích nhất, có thể góp một viên gạch nhỏ vào bộ phim này vốn là mơ ước tha thiết của Mễ Chu, tuy nhiên y lại không biết tại sao Lộ Mang lại có thể chỉ định chính mình là người sáng tác ca khúc chủ đề, nhưng vẫn vô cùng cảm tạ.
Về lý mà nói, đối với công ty Mễ Chu cũng chỉ là một người mới, mỗi một năm số tác giả viết tình ca cũng nhiều thêm mấy người, cũng sẽ có những thành công nhất định, nếu bây giờ ca khúc chủ đề của "Phong Cực" trở nên xuất sắc, nhất định sự nghiệp của Mễ Chu sẽ có những bước tiến vững chắc hơn cho sau này.
Cho nên càng nghĩ như vậy lại càng thấy áp lực, Mễ Chu càng sốt sắng lại càng không nghĩ ra được cái gì, nếu Trịnh Viễn không đến tìm y, nói không chừng một hồi sau Mễ Chu có thể khó thở mà đi đời nhà ma!
Mễ Chu không nói gì hết, ngồi yên một chỗ vùi đầu ăn mì, nhưng có bao nhiêu sốt ruột bộc lộ hết ra ngoài, Trịnh Viễn nhìn thấy mà không chịu nổi.
Lúc ấy Trịnh Viễn tiến cử Mễ Chu cho công ty Warner trong lòng nghĩ vô cùng đơn giản, chỉ muốn quan hệ giữa Mễ Chu và Lộ đại thần gần nhau thêm chút xíu, không còn là quan hệ tác giả cùng độc giả nữa, không nghĩ tới sẽ mang đến cho Mễ Chu quá nhiều áp lực như vậy.
Trịnh Viễn có thể vẽ ra truyện tranh như vậy là vì hắn từng trải qua những chuyện chém giết súng đạn này, mặc dù đã rời xa khá lâu, nhưng những lần vào sinh ra tử, một khi đã trải qua, sẽ ăn sâu vào xương tủy, nhưng Mễ Chu nào có, cuộc sống của y quá ư bình thản, quá an tĩnh, trừ bỏ chút náo động nhỏ, những chuyện sinh tử hoàn toàn không có.
"Chúng ta ra ngoài đi một chút đi!"
"......Viễn ca, anh đừng đùa, bài hát của tôi còn chưa viết xong, thời gian cũng không có nhiều."
"Đã hai tuần rồi cậu cũng có viết được cái gì đâu huống hồ là 1 buổi chiều," Trịnh Viễn nói tiếp, "Chi bằng ra ngoài một chút, không chừng tìm được linh cảm."
Mễ Chu cũng chẳng có gì để phản bác lại, cứ như vậy bị Trịnh Viễn kéo ra ngoài.
Nắm tay Mễ Chu lôi ra khỏi nhà, Trịnh Viễn suy nghĩ, mang người đi đâu bây giờ???
Trịnh Viễn xoa cằm, động tác này nếu người bình thường làm sẽ có vẻ vô cùng bỉ ổi, nhưng Trịnh Viễn làm lại có vẻ nam nhân thành thục đang suy nghĩ sâu xa. Cũng không thể để Mễ Chu tự nói muốn đi đâu, lần trước đi công viên trò chơi, bản thân mình suýt nữa để lại nửa cái mạng để tại đó, lần này còn đi nữa có lẽ buổi tối chỉ có mình Mễ Chu trở về nhà.
Vì thế không đợi Mễ Chu mở miệng trước, Trịnh Viễn nhanh chóng cướp lời, "Chúng ta đi siêu thị đi."
Mễ Chu ngơ ngác gật đầu, Trịnh Viễn liền cho rằng y đồng ý, đạp chân ga một cước lái xe chạy đi.
Kỳ thật Trịnh Viễn muốn đưa Mễ Chu đi siêu thị từ lâu rồi, một là Trịnh Viễn cảm thấy đi dạo trong siêu thị chính là sự kiện hạnh phúc nhất của đôi tình nhân, hai người sẽ thảo luận xem mua cái gì tốt, đem hơi thở của mình vào cuộc sống của đối phương. Hai là trong khoảng thời gian này hắn vẫn ăn đồ ăn Mễ Chu làm, mặc dù một bữa ăn cũng không đáng bao nhiêu tiền nhưng nhìn thấy đồ trong tủ lạnh của y cứ từ từ giảm đi, Trịnh Viễn cảm thấy mình phải có trách nhiệm bổ sung vào đó. Vì thế, đầu tiên Trịnh Viễn đi đến hàng rau củ, mua năm cân đậu tây.......
Một lúc sau xe chở hàng đã đầy những đồ này nọ, trừ rau dưa thịt cá ra Trịnh Viễn cũng mua không ít đồ ăn vặt, nếu Mễ Chu có viết nhạc mà bỏ bữa, những đồ ăn này có vẻ thuận tiện ăn, lại giàu dinh dưỡng.
Mễ Chu vụng trộm bỏ thêm cà phê và Red Bull vào giỏ đều bị Trịnh Viễn phát hiện bỏ ra ngoài, cuối cùng chỉ cho phép Mễ Chu mua chút trà xanh, rồi lại dạy bảo Mễ Chu, cà phê và Red Bull không có lợi cho tim mạch.
Người có thể hàng phục được Lâm Hiên chính là Từ Thương, hắn vốn là bác sỹ, lúc trước cứu lão Đại một mạng chính là hắn, về sau chữa chứng kén ăn của lão Đại cũng là hắn.
Làm bác sỹ lâu năm đương nhiên liền sinh ra một thói quen, nhìn rau củ sẽ lải nhải cả đống vấn đề, cái này có lợi cái kia có hại, phỏng chừng trong mắt Từ Thương, 8% đồ trong siêu thị có thể dẫn đến ung thư.
Trước kia Từ Thương không cho Lâm Hiên ăn cái này cái kia, Trịnh Viễn cảm thấy quan tâm như vậy là quá nhiều, về sau để ý đến Mễ Chu, hắn rốt cục cũng biết được, đối với người mình thích, loại lải nhải này chính là không thể kiềm chế được mà nói ra, đối phương khỏe mạnh cường tráng so với tất cả mọi thứ đều quan trọng hơn.
Ngày trước từng nghe Từ Thương nói, Trịnh Viễn cũng nhớ được không ít, dinh dưỡng hợp lí khỏe mạnh hắn cũng có thể nói ra được khá nhiều, tất cả đều áp dụng trên người Mễ Chu cả.
Có điều Mễ Chu khỏe mạnh là tốt rồi, không cho y ăn, y sẽ không ăn, đối với y tốt, trong lòng y cũng sẽ biết, nếu so sánh với Lâm Hiên, không cho hắn uống cà phê, Lâm Hiên có thể nhảy dựng lên cùng người ta ầm ĩ..... Mễ Chu vẫn dễ bảo hơn!
Mọi thứ mua cũng khá ổn, hai người đang chờ thanh toán, có thể vì trong lòng có chuyện nên Mễ Chu không nói nhiều lắm, vừa vặn Trịnh Viễn cũng không phải người nói nhiều, hai người đứng chung một chỗ, Mễ Chu mơ mơ màng màng túm tay áo Trịnh Viễn, chẳng có bao nhiêu xấu hổ.
".... Anh xem, kia không phải là Trịnh Viễn sao!!"
Trịnh Viễn loáng thoáng cảm thấy được có người gọi tên mình, nhiều năm huấn luyện hắn có thể tìm được phương hướng chuẩn xác nơi phát ra thanh âm, Mễ Chu còn chưa phản ứng kịp, Trịnh Viễn đã quay đầu lại, kết quả là nhìn thấy lão đại nhà mình.
Này thật đúng là.........
Trịnh Viễn còn chưa cảm thán xong ở trong lòng, liền thấy Lâm Hiên đem giỏ hàng trong tay nhét vào tay Từ Thương, còn mình thì nhanh chóng chạy tới đây, giống như gió đã mở cửa, con chim lớn cứ thế tiện đà mà bay qua đây.
"Viễn ca, đó là....?
"Lâm Hiên, lão Đại của tôi."
☆, (^-^)V
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: các ngươi sai sai sau đó động XDDDD

Bình Luận (0)
Comment