Một Hai Ba Bốn Năm Sáu Bảy

Chương 35

Trịnh Viễn nghe tin Mễ Chu mất tích, nháy mắt sắc mặt trở nên trắng bệch, hoảng loạn đứng lên, động đến mấy vỏ chai rượu làm chúng rơi xuống, thanh âm vỡ vụn thanh thúy vang lên. Hắn không do dự, đứng dậy như muốn chạy đi, vẫn là nhờ Từ Thương giữ lại.
Từ Thương đi ra trả tiền, lúc này mới túm Trịnh Viễn không còn hồn vía đi ra ngoài cửa, Trịnh Viễn đi vội vàng, không đem điện thoại đi, nếu lúc này để Trịnh Viễn chạy mất, đã không liên hệ được với Mễ Chu, lại không liên lạc được với Trịnh Viễn, đấy mới là vô cùng hỗn loạn.
Từ Thương dùng tốc độ nhanh nhất kéo Trịnh Viễn về bệnh viện, trời bắt đầu mưa không nhỏ, nước mưa đập vào mặt vô cùng đau rát, nhiệt độ không khí hạ xuống khiến Từ Thương không nhịn được mà run cầm cập, Trịnh Viễn cúi đầu, càng đi nhanh hơn.
Sau khi trở lại bệnh viện, Trịnh Viễn mang cả thân nước mưa đi thẳng đến trước mặt Lâm Hiên, cũng không thèm gạt nước trên đầu, sau đó Từ Thương liền lôi một cái khăn lông khô ném lên đầu hắn, cũng không thấy hắn động đậy, chỉ chờ nghe Lâm Hiên nói tình hình.
"Vừa thấy Mễ Chu không có ở đây, anh đã lập tực phái anh em đi tìm, xung quanh bệnh viện khoảng 5km đường mới có thể vào đến thành phố, nếu Mễ Chu chỉ đi bộ, lại trời mưa như này, cũng không đi được bao xa.
Lâm Hiên mở máy tính ra, chỉ vào bản đồ trên màn hình cho Trịnh Viễn xem, chiến lược bố trí như vậy hắn đã xem rất nhiều lần, tất cả huynh đệ ra ngoài đều mang theo tín hiệu báo tin, trên màn hình có rất nhiều điểm đỏ, từ bệnh viện tỏa ra theo ba con đường, nhóm người đi xa nhất là ở phía tây, đại khái đã đi được khoảng 2km.
"Vấn đề bây giờ là Mễ Chu có thể đi đâu?" Lâm Hiên đối mặt với Trịnh Viễn, cau mày hỏi.
Trịnh Viễn không trả lời, chỉ nhíu chặt mày, nhìn phía cửa sổ, mưa ngày càng to, lại còn liên tục có sấm, tình huống càng lúc càng tệ hại.
"Một giờ trước, Khưu Tuyền nói ban biên tập có việc nên đã đi trước, vì thế Khưu Tuyền đã đến phòng bệnh của Mễ Chu," Từ Thương bắt đầu phân tích, "Tôi cảm thấy hiện tại có hai khả năng xảy ra. Một là Mễ Chu cảm thấy vô cùng áy náy, khi tỉnh lại lại không thấy Trịnh Viễn ở bên, phản ứng đầu tiên sẽ là tự hỏi có phải mình đã làm cho Trịnh Viễn tức giận, lại không có điện thoại, cũng không gặp ai cho nên Mễ Chu chạy đến bãi đỗ xe không thấy xe của Trịnh Viễn đâu, liền chạy đi tìm."
"Hai là, Mễ Chu đã tỉnh lại, vẫn còn trách Trịnh Viễn không hiểu mình, đơn giản bỏ đi. Trịnh Viễn, anh cảm thấy là loại nào?"
"Loại thứ nhất." Trịnh Viễn trả lời chắc chắn, "Không phải tôi quá mức tự tin, chẳng qua giữa hai người yêu nhau, tôi tin Mễ Chu không muốn chia tay."
"Anh nói như thế là được rồi." Từ Thương vỗ bả vai hắn, "Vậy đi tìm cậu ấy đi, tình trạng bây giờ của Mễ Chu không tốt lắm, lại tự tiện bỏ truyền dịch, hiện tại cả về thể trạng và tâm lý đều đang chịu áp lực rất lớn, nhanh đi tìm đi."
Trịnh Viễn cầm lấy chìa khóa xe của Từ Thương, cũng không quáy đầu lại liền đi, nhưng khi Trịnh Viễn đi qua, Từ Thương nghe thấy hắn nói "cám ơn."
"Đừng khách sáo, hai người vui vẻ là được rồi."
Nếu đã xác định được nguyên nhân Mễ Chu rời bệnh viện, như thế đường đi cũng đơn giản, nếu Mễ Chu muốn tìm mình, chỉ có một địa phương duy nhất có thể đi, đó là về nhà.
Trịnh Viễn nghĩ như vậy, dọc đường về nhà chạy như điên, cần gạt nước chạy hết tốc lực nhưng tấm kính thủy tinh vẫn mơ mơ hồ hồ, đèn pha xe sáng rực, Trịnh Viễn vừa phải quan sát giao thông, vừa nhìn kỹ ven đường xem có người đi bộ hay không.
Mặc dù chưa đến chín giờ, nhưng thời tiết quá tệ hại, trên đường gần như không có xe, cũng không thấy bất cứ thân ảnh nào. Ngay khi Trịnh Viễn nóng lòng như lửa đốt, nhớ đến Mễ Chu ngốc nghếch của mình, một người còn đang yếu ớt như vậy có thể chạy trong cái thời tiết thế này hay sao. Rốt cuộc khi gần đến nội thành, chợt thấy một bóng dáng nho nhỏ quen thuộc.
Mễ Chu vẫn mặc bộ quần áo khi Trịnh Viễn đưa y vào bệnh viện, tóc ngắn màu nâu nhạt đã ướt sũng dán lại trên đầu, tiếng mưa rơi rất lớn, lớn đến mức khi Trịnh Viễn dừng xe lại phía sau, y vẫn không biết gì.
Mễ Chu cứ ngây ngô đi như vậy, trên mặt không biết là nước mắt hay là mưa, khi y tỉnh lại, không có một ai bên người, hoảng sợ cực điểm, y nhớ rõ, lúc mình ngủ còn nằm trong lòng ngực Trịnh Viễn, cái ôm kia rất ấm áp, sạch sẽ, thậm chí y còn ngửi thấy mùi sữa tắm quen thuộc, chủ nhân của cái ôm còn an ủi y, nói, Mễ Chu đừng khóc, ngủ một giấc, ngủ một giấc là được rồi.
Sau khi tỉnh lại, Mễ Chu chạy ra ngoài đi một vòng, thật sự không thấy Trịnh Viễn đâu, chạy đến bãi đỗ xe cũng không thấy xe của Trịnh Viễn, ý niệm duy nhất hiện lên trong đầu của Mễ Chu là Trịnh Viễn không còn cần mình.
Cứ như vậy mà vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, đi đến nửa đường đột nhiên nghe thấy tiếng sấm, rồi bất ngờ mưa to, Mễ Chu lại càng sợ hãi, bước chân càng nhanh hơn, bởi vì y có một loại dự cảm, nếu bây giờ không nói rõ, cả đời sẽ không còn cơ hội.
Y có quá nhiều điều muốn nói cùng Trịnh Viễn, lúc này y hoàn toàn tỉnh táo, mưa to, nhiệt độ giảm xuống khiến toàn thân lạnh buốt, nhưng lại khiến y bình tĩnh nhớ lại tất cả, lần đầu tiên thấy khuôn mặt của Trịnh Viễn, bản thân không biết nói gì.
Lần thứ hai gặp mặt là trong quán thịt nướng, hai người cũng không nói nhiều, còn y uống một chút rượu vào liền thao thao bất tuyệt.
Sau đó là lần thứ ba, lần thứ tư, lần thứ năm.... Hàng trăm hình ảnh ghép lại thành hồi ức của mình cùng Trịnh Viễn, những hồi ức này, nếu chiếu lên màn ảnh, y sẽ thấy bộ dáng của mình cười rộ lên, cùng Trịnh Viễn quen biết một năm này, Mễ Chu cảm giác được, bản thân mình cười nhiều hơn, còn nhiều hơn cả hơn hai mươi năm qua gộp lại.
Thật lâu trước kia, chính mình cũng đã trải qua, nhưng tới cùng, thế nào là thích, thế nào là yêu, bản thân mình muốn cùng một người như thế nào đi đến hết cuộc đời này. Thế nên Mễ Chu từng nghĩ đến tương lai, đặt ra quá nhiều chuẩn mực, ôn nhu, săn sóc, tương sáng, luôn luôn hướng về phía trước....... Giống như muốn đặt tất cả những từ ngữ ưu tú nhất đặt trên người của người kia, cũng không phải là làm quá.
Có điều về sau, Mễ Chu từ từ biết rằng, lý tưởng chỉ là lý tưởng, hiện thực là hiện thực, con người ta không thể gặp được một người hoàn toàn đúng như ý mình, cùng đi với nhau đến cả đời, nhưng khi gặp người ấy, y mới biết hắn không giống như trong tưởng tượng, nhưng bên cạnh hắn, chưa bao giờ phải u sầu.
Chẳng những vui vẻ, còn ấm áp, lại có cảm giác an toàn, mỗi ngày đều chờ mong ngày mai nhanh đến, sẽ không còn bi quan, sẽ nghĩ tới chuyện tương lai thật xa, thật xa của hai người, sẽ cảm thấy được cuộc sống này không hề nhàm chán, chỉ cần có người ấy ở bên.
Có một người như vậy, đã là quá đủ rồi, một người như Trịnh Viễn, đối với Mễ Chu mà nói, đã quá vừa lòng, nếu không có cách nào gặp được Lộ Mang, vậy thì đã có người ấy ở bên cạnh mình, che chở, cho mình ấm áp, vui tươi.
Trên thế giới này, chuyện quan trọng nhất, là hưởng thụ cảm giác an toàn mà Trịnh Viễn mang lại, còn bản thân mình, cũng mang lại cho hắn, cảm giác tương tự.
Trịnh Viễn nhanh tay túm chặt Mễ Chu, nhiệt độ lòng bàn tay thấm qua lớp áp mỏng manh truyền lên người Mễ Chu, y ngẩng đầu liền tháy ánh mắt của Trịnh Viễn đang tỏa sáng, y há miệng thở dốc, thanh âm lại bị tiếng mưa lấn át vùi dập, miệng mở ra thật khó coi, bộ dáng tựa như muốn khóc.
Trịnh Viễn không nói gì cả, dứt khoát nắm bả vai Mễ Chu kéo lên xe, điều hòa trong xe còn mở, hai người mang theo hàn khí đi vào, khiến trong xe hình thành một tầng sương mỏng.
Lúc này về nhà chính là một lựa chọn vô cùng sáng suốt, Trịnh Viễn điều chỉnh nhiệt độ ở mức cao nhất, lấy ra khăn tay cùng quần áo sạch sẽ mang từ bệnh viện ra, trước giúp Mễ Chu lau khô tóc, sau đó lại lau mặt, cuối cùng là thay quần áo sạch sẽ cho y.
Cả quá trình, Mễ Chu không hề nhúc nhích, đầu bị Trịnh Viễn vò đến rối tinh rối mù, nhìn giống như đầu của con sư tử nhỏ, sư tử nhỏ không nói lời nào, mặc kệ Trịnh Viễn thay quần áo sạch sẽ cho mình. Trịnh Viễn còn chưa bỏ qua, cầm hai tay của Mễ Chu áp lên bụng mình, còn hai tay của hắn thì nắm lấy bàn chân lạnh ngắt của Mễ Chu, cho đến khi tay chân đã khôi phục độ ấm bình thường, mới ngồi trở lại lái xe.
Mễ Chu lùi về phía sau, nhưng một mực vụng trộm liếc nhìn Trịnh Viễn, tình hình giao thông không tốt lắm, Trịnh Viễn chuyên tâm lái xe. Tóc của hắn rất ngắn, cho nên ở nơi ấm áp như này, tóc rất nhanh khô, chẳng qua trên mặt còn lưu lại hơi nước.
Mễ Chu thừa dịp đèn đỏ, liền vươn tay, cầm khăn mặt, giúp Trịnh Viễn lau khô mặt. Trịnh Viễn cũng không nói gì, mặc kệ Mễ Chu xoa đông xoa tây, chỉ là khi Mễ Chu muốn rút tay lại, Trịnh Viễn bắt được tay y, đưa đến bên môi, hôn lên đầu ngón tay nhỏ nhắn.
Vô cùng cẩn thận mà chạm vào, Trịnh Viễn dùng tất cả tình cảm của mình để vào đó, giống như đang hôn một món trân bảo, trong lòng Mễ Chu vô thức run lên, muốn nói cái gì đều không nói được, hốc mắt khô khốc lại một lần nữa ẩm ướt trở lại. Y liều mạng chớp mắt, muốn đem nước mắt kìm nén trở vào, lại phát hiện ra rằng, bản thân mình vô pháp ngụy trang trước mặt người này.
Trước đây không hề như thế, Mễ Chu u mê nhớ lại, một tay rảnh rỗi lén lút lau đi nước mắt, trừ bỏ lần chia tay với Tề Hải mà khóc, đã gần mười năm nay đã không có rơi lệ. Năm đó thừa nhận tất cả với ba mẹ, bị ba đánh cho nhập viện hai tháng, đau đến không nhấc nổi người, cũng không khóc chút nào.
Nhưng từ sau khi gặp Trịnh Viễn, Mễ Chu cảm thấy mình yếu đuối đi rất nhiều, y vô cùng chán ghét sự yếu đuối của mình, nhưng lại không khống chế được, quá nhiều lời muốn nói, lại không biết nói thế nào, Mễ Chu một bên khóc, một bên cố gắng không phát ra âm thanh, đành phải trốn ở phía sau, co quắp thành một đống, bộ dáng vô cùng đáng thương.
"Đừng khóc!" Đã nửa giờ không mở miệng, rốt cuộc Trịnh Viễn cũng nói chuyện, Mễ Chu mơ mơ màng màng ngẩng đầu, trên mặt còn vương nước mắt, vừa tiếp thu được Trịnh Viễn nói gì liền cho rằng Trịnh Viễn thấy y khóc, nên tức giận, luốn cuống tay chân lau nước mắt, cả khuôn mặt trở nên đỏ bừng, bốc lên hơi nóng.
"Đừng lau mạnh như thế," Trịnh Viễn thừa dịp đèn đỏ, quay lại cầm khăn tay, nhẹ nhàng lau nước mắt cho y, "Lau mạnh như thế, anh sẽ đau lòng."
☆, (? ? ˇ? ˇ? ? )
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tấu chương tự mang BGM~http://www. xiami. com/song/1770578163

Bình Luận (0)
Comment