Đường môn nổi danh cả vùng Thục Trung chẳng phải chỉ nhờ vào ám khí và độc. Trong địa phận Xuyên Thục, rất nhiều nơi đều có mật thám Đường môn. Những chuyện quan trọng thế này, bây giờ đều nằm trong tay Mộ Dung Cẩn.
Bà ở góa từ trẻ, cứ ở mãi trong nhà đến nay, nhưng giang hồ có gì, không chuyện nào không nằm trong tầm mắt bà cả. Trong mắt Đường lão phu nhân, người con trai Đường Húc Khôn, dù là võ công hay năng lực đều không bằng chị dâu, con gái Đường Vận Tô quá khôn khéo, con rể ở rể Dương Triển Hoằng lại quá không có chủ kiến. Thế nên những chuyện quan trọng trong Đường môn bây giờ, đa số đều giao cho con dâu cả xử lý.
Lam Hạo Nguyệt cũng biết điều này.
Thế nên sau khi tách khỏi Trì Thanh Ngọc, nàng chạy thẳng về Đường môn xin gặp Mộ Dung Cẩn.
Không đợi nàng giải thích mục đích, Mộ Dung Cẩn đã đặt chén trà phủ men xanh trong tay xuống, bảo: “Mợ biết vì sao con tới tìm mợ.”
Lam Hạo Nguyệt cúi đầu thưa: “Con chỉ mong mợ tra giúp xem Đoạt Mộng lâu đã mang Hoàn Nhi đi đâu rồi.”
“Sau đó con chuẩn bị một mình một ngựa tới cứu con bé?” Mộ Dung Cẩn chầm chậm ngẩng đầu lên, nhìn nàng nói.
“Không phải một mình một ngựa ạ, kiếm thuật của Trì Thanh Ngọc cũng giỏi lắm…” Nàng buột miệng.
“Trì Thanh Ngọc?” Mộ Dung Cẩn hơi ngạc nhiên, “Mợ chưa nghe cái tên này trong giang hồ bao giờ.”
“Mợ…” Lam Hạo Nguyệt lo lắng, “Bọn họ có ân với Đường môn chúng ta.”
Mộ Dung Cẩn mỉm cười: “Mợ chưa bảo sẽ không giúp cậu ta.” Mợ nói, ngẩng đầu nhìn ra ngoài phòng, cung kính đứng dậy, hướng về phía cửa, “Mẹ tới rồi à.”
Đường lão phu nhân đã nghe người khác kể lại về việc này. Về tình về lý, bà cũng không thể nào bỏ mặc chuyện của Thần Tiêu cung. Sau khi Lam Hạo Nguyệt kể lại qua loa về ngôn hành của Trì Thanh Ngọc, Mộ Dung Cẩn khẽ nhíu mày, nói: “Tâm khí chàng trai này quá cao ngạo, dù có là đồ đệ của Hải Quỳnh Tử, e rằng tính tình như vậy thì trước sau cũng sẽ chịu thiệt.”
“Hạo Nguyệt, con đuổi theo cậu ta trước đi, đừng để cậu ta có gì sơ xuất. Nếu không sau này ngoại sẽ thấy thẹn khi gặp Hải Quỳnh Tử lắm.” Đường lão phu nhân vừa dứt lời, lại lấy một hộp nhỏ từ trong tay áo ra, giao cho Mộ Dung Cẩn, “Con cứ quản lý cái này đi, cũng cho ít người đi thăm dò xem bọn Chính Ngọ đó đã đi đâu rồi.”
Mộ Dung Cẩn hơi chần chừ rồi cũng nhận chiếc hộp nhỏ, giữ trong tay: “Mẹ yên tâm. Người, nhất định sẽ cứu. Còn vật, sau này sẽ trả về chủ cũ.”
Lam Hạo Nguyệt không nói những chuyện này cho Trì Thanh Ngọc. Vừa ra khỏi cửa, Mộ Dung Cẩn đã băng bó vết thương cho, lặng lẽ nói với nàng, sở dĩ Trì Thanh Ngọc không muốn nhận sự giúp đỡ của Đường môn, có lẽ vì chàng ta đã ngầm hiểu ý định không muốn giao ra Thần châu của Đường Vận Tô, cảm thấy Đường môn vô tình vô nghĩa, qua cầu rút ván.
“Với người cao ngạo như thế, con không được cưỡng cầu.” Mộ Dung Cẩn chân thành dặn dò.
Lam Hạo Nguyệt ủ rũ đáp: Con chưa bao giờ gặp người kì quái đến vậy.”
“Người này là kiểu dẫu chết cũng không khuất phục.” Dù sao Mộ Dung Cẩn cũng hiểu biết sâu rộng, cảm thấy đó chẳng qua là tính tình của một chàng trai vẫn trải sự đời.
Lam Hạo Nguyệt nhớ kỹ những chữ này: dẫu chết cũng không khuất phục.
***
Vì thế sau khi quay lại chỗ Trì Thanh Ngọc, cứ vô tình hữu ý nhìn sang chàng mấy lần. Hẳn là chàng chẳng biết nàng nhìn trộm gì, chỉ im lặng bước đi.
Xung quanh hai người chỉ có tiếng lục lạc vang lanh canh cùng tiếng gậy nhỏ xíu mỗi lần chống đất của chàng.
Lam Hạo Nguyệt nhìn cảnh này, không thề dời mắt, do dự một hồi lâu mới hỏi: “Núi La phù cách đây xa lắm à? Sao anh và Hoàn Nhi có thể đến Thục Trung được vậy?”
“Cô nói mình biết tung tích của Hoàn Nhi, cuối cùng là con bé bị bắt đi đâu rồi?” Chàng dừng chân, bất ngờ xoay người lại, ấy nhưng tầm mắt vẫn không hướng đúng về phía nàng.
“… Không phải tôi đang dẫn anh đi đó sao?” Lam Hạo Nguyệt bị chàng hỏi bất ngờ nên ngẩn cả ra: “Anh có nghe tôi nói gì không?”
“Không.” Chàng trả lời dứt khoát.
Thật ra suốt cả quãng đường đều có mật thám của Mộ Dung Cẩn đang truy tìm tung tích của bọn Chính Ngọ cho Lam Hạo Nguyệt. Mật thám có cách liên lạc rất đặc biệt, chẳng hạn như dùng sự phản chiếu ánh sáng qua mặt gương để truyền thông tin. Với tư cách là cháu ngoại của Đường lão phu nhân, đương nhiên Lam Hạo Nguyệt cũng biết một hai thứ, vì thế, nàng dựa vào sự chỉ dẫn này, đưa Trì Thanh Ngọc đi mãi về hướng nam.
Chàng không tiện cưỡi ngựa, Lam Hạo Nguyệt đành đi bộ theo cùng, chỉ thương cho con ngựa lông đỏ lững thững theo sau. Tối hôm đó, Lam Hạo Nguyệt muốn tìm một nhà trọ nghỉ lại, Trì Thanh Ngọc lại nói: “Chúng ta đã đi chậm lắm rồi, nếu còn nghỉ nữa chẳng phải thụt lùi ở sau nhiều hơn sao.”
Lam Hạo Nguyệt đáp: “Tối qua đã mệt lắm rồi, tôi và anh đâu phải thần tiên, ngày đi ngàn dặm sao được?”
“Tôi chỉ muốn mau chóng cứu Hoàn Nhi trở về.” Chàng nặng nề nói, cũng nhẹ giọng hơn, bảo, “Nếu cô mệt thì tự tìm chỗ nghỉ đi…”
“Thế còn anh?” Lam Hạo Nguyệt bất đắc dĩ, “Tôi đi nghỉ thì anh sẽ đi hướng nào?”
“Tôi…” Nhất thời chàng chẳng biết trả lời ra sao, tức giận nói: “Vậy sao cuối cùng cô vẫn không nói cho tôi là phải đi đâu?!”
Lam Hạo Nguyệt cầm roi ngựa, dừng lại bên đường, nói: “Tôi cũng đang chờ tin tức liên tục thì mới biết có thể đi đâu tiếp được!”
“Tin tức?” Chàng ngạc nhiêu nhíu mày.
Lam Hạo Nguyệt biết mình vô ý buột miệng, đành phải kể hết mọi chuyện cho chàng.
Sắc mặt Trì Thanh Ngọc rất tệ, cuối cùng mới lạnh lùng nói: “Thì ra là thế, cô cần gì phải làm như vậy? Dọc đường gạt tôi, thú vị lắm phải không?!”
“Tôi cũng vì tính tình quái quở của anh nên mới chẳng còn cách nào!” Giọng điệu của Lam Hạo Nguyệt cũng trở nên gắt gỏng. Lời vừa ra khỏi miệng lại lo không biết có đụng chạm gì tới chàng không.
Nhưng lần này Trì Thanh Ngọc chỉ hừ một tiếng, ngoài dự liệu, chẳng châm biếm trả đũa câu nào.
Chính vào lúc này, từ bên kia sông trước mặt có ánh đuốc huơ lên, tới tới lui lui, chỉ vào bờ tây. Lam Hạo Nguyệt thấy tín kiệu kia rất dồn dập, cũng không giải thích với Trì Thanh Ngọc mà vội vàng chạy sang bờ kia, sau khi tìm kiếm, kết cục tìm thấy một con dao găm được đâm xiên xuống gò đất, quấn lụa trắng bên trên. Vừa mở ra nhìn, trên đấy là một hình vẽ chỉ đường đơn giản, ở điểm cuối là hai chữ: Nga Mi.
Lam Hạo Nguyệt cau mày, chẳng lẽ Đoạt Mộng lâu đã trói, mang Hoàn Nhi đến vùng gần Nga Mi rồi sao… Lúc đang mải suy nghĩ, lại nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ, quay trở lại, thấy Trì Thanh Ngọc đang chầm chậm bước tới nơi này.
Khuôn mặt chàng, phảng phất vẻ cô đơn.
“Đi thôi, đến Nga Mi.” Nàng giấu mảnh lụa vào trong ngực, đi tới trước mặt chàng.
“Cô không giận à?” Nghe thấy lời nàng, tựa hồ Trì Thanh Ngọc có vẻ khá bất ngờ.
“Gì cơ?” Nàng lại chẳng hiểu thế nào cả.
Chàng lặng lẽ đứng giữa cảnh hoàng hôn tĩnh mịch dần buông, không đáp.
Tối hôm đó, tuy Lam Hạo Nguyệt cũng muốn gấp rút lên đường, nhưng dù sao thì trời tối sẽ hành động bất tiện, ban đầu nàng dẫn đường đi trước, càng về sau lại thành Trì Thanh Ngọc dẫn đầu. Cuối cùng bất đắc dĩ, cả hai đành dừng lại nghỉ ngơi.
Tìm một khoảnh đất yên tĩnh, nàng lấy quần áo trùm kín rồi nằm một bên. Chàng thì thu cây gậy lại, treo vào cái đai bằng bạc sau vai, im lặng ngồi dựa vào đại thụ. Gió thổi lá cây xào xạc, mây lững lờ dịu dàng che khuất ánh trăng, bóng cây trùng điệp ở giữa hai người, tạo nên khoảng cách như có như không.
Lần đầu tiên Lam Hạo Nguyệt ở trong hoàn cảnh thế này, nghỉ ngơi cùng một chỗ với chàng trai xa lạ. Nàng thầm đề phòng rồi dựa vào một thân cây khác, vốn định quan sát rốt cuộc chàng có ngủ hay không, nhưng chỉ nhìn được một chút thì bản thân đã buồn ngủ trước, bất giác đã thiếp đi.
Cũng chẳng biết đã bao lâu, trong mơ màng bỗng nhiên cảm thấy có gì đập vào mắt cá chân của mình. Thoạt đầu vẫn còn ngái ngủ, nhưng khi bị vật kia gõ mạnh hơn, Lam Hạo Nguyệt đau đến mức ngồi bật dậy. Miệng vừa định la đau thì bất ngờ có người đè vai xuống.
“Đừng lên tiếng!” Trong bóng đêm, Trì Thanh Ngọc dính sát vào người nàng, thấp giọng trách.
Lam Hạo Nguyệt trợn tròn hai mắt nhìn Trì Thanh Ngọc, còn chàng thì chẳng cảm nhận được sự hốt hoảng của nàng, chỉ kinh ngạc ‘nhìn’ về trước, nhưng tay vẫn đè chặt bờ vai kia.
Nàng và chàng ngồi gần sát vào nhau, tựa như chỉ hơi nghiêng mặt là sẽ chạm vào gò má của Trì Thanh Ngọc. Lam Hạo Nguyệt chẳng biết làm thế nào cho phải, dùng sức đẩy Trì Thanh Ngọc ra. Chàng thở gấp, nhưng lại không hề rời khỏi người nàng.
Lại một tiếng chuông vấn vít như có như không vang lên từ trong rừng, thoáng qua rồi tắt hẳn, mất hút theo làn gió đêm.
Trong không khí thoang thoảng một mùi thơm ngan ngát, tựa như nhụy hoa sau cơn mưa, kín đáo mà trang nhã.
Lúc này Lam Hạo Nguyệt mới cảnh giác đề phòng, người nàng căng cứng, cũng muốn hỏi người bên cạnh, nhưng lại sợ kinh động đến chung quanh.
Tiếng chuông leng keng, từ xa rồi gần lại, cùng với tiếng chuông ngân này là tiếng bước chân rất khẽ, nhưng lại rất chỉnh tề.
Lúc này Trì Thanh Ngọc mới dần lỏng tay ra. Dưới ánh trăng mờ ảo, Lam Hạo Nguyệt nhìn thấy, chàng đã sớm giữ chặt thanh Cổ kiếm hai màu xanh trắng đan xen trong tay.
***
Tiếng bước chân bỗng dừng lại, ở cách đó không xa.
Gió phe phẩy, tiếng chuông vẫn như lơ lửng dưới trời trăng.
Một lúc sau, có tiếng tay áo xẹt qua ngọn cây truyền từ một hướng khác tới. Ngay sau đó, có kẻ tiếp đất đi lại vài bước, thấp giọng hỏi: “Phu nhân nhanh vậy mà đã đến Thục Trung rồi sao?”
Có một người phụ nữ dùng giọng mũi biếng nhác cười một tiếng, nói: “Chị không bị phá đám như các chú, dây dưa nên đến trễ.”
“Thuộc hạ tuyệt đối không dám!” Kẻ nọ cuống quýt, “Thật ra chuyện lần này đều cho Chính Ngọ gây ra…”
“Con người gã đúng là lòng tham không đáy.” Người phụ nữ kia khẽ hít một hơi, trong giọng nói khàn khàn mang theo nỗi u oán không thể giải bày, “Lão cửu, xưa nay chú hiểu lòng chị nhất, sao lại không khuyên gã một chút?”
Kẻ nọ chính là Thân Bình đã cùng hành động với Chính Ngọ, nghe người phụ nữ kia trách thế, vội vàng thanh minh: “Thật ra em cũng đã khuyên Thất ca rồi, bảo anh ta đừng vì nhỏ mà mất lớn, thế nhưng tính anh ta vốn thế, vốn chẳng chịu nghe lời em.”
“Chính Ngọ…” Người phụ nữ kia cười lạnh, “Tạm thời không nói tới nữa, chị hỏi chú, con bé bị các người bắt đi kia, bây giờ thế nào?”
Thân Bình hơi do dự một chút, đáp: “Phu nhân, người gửi thư cho chị lúc đó là Thất ca, nhưng người anh ấy bắt được đã trốn mất. Cũng may trước đó em cũng đã bắt được một con bé khác ở Đường môn. Thất ca cũng đã cho người tới báo cho Đường môn rồi, muốn bọn họ lấy Thần châu đổi tính mạng của nó.”
“Ồ? Chẳng lẽ con bé đó chính là người của Đường môn? Nếu không thì sao bọn họ lại chịu mang Thần châu ra trao đổi?”
“Chuyện này…” Thân Bình khổ sở thưa, “Con bé này xảo quyệt khó chơi lắm, sống chết cũng không chịu nói tên họ bản thân ra. Chúng em lại sợ Đường môn cho người tới cướp nên phải mang nó đi gấp, bây giờ có Tứ ca và Thất ca đang trông chừng.”
Người phụ nữ kia trầm ngâm một lát, nói: “Chị muốn gặp nó.”
“Vâng.”
Tiếng bước chân lại lần nữa vang lên, chuông ngân lên trong trẻo dưới trăng, theo gió xuân mà truyền về nơi xa lắm.
***
“Đuổi theo bọn chúng.” Sau khi đám người đó đi xa rồi, Trì Thanh Ngọc lập tức đứng đây.
“Hẳn ả chính là lâu chủ đương nhiệm của Đoạt Mộng lâu, Phương Nhụy phu nhân.” Lam Hạo Nguyệt phủi mớ cỏ dại trên người, lúc này chỉ còn trăng với người, hương thơm dần tản mát. Vừa dứt lời, nàng cầm Trường kiếm lên, đụng vào Trì Thanh Ngọc, “Anh muốn cầm không?”
“Tôi quen dùng cái này.” Chàng rất quen thuộc mà rút cây gậy trúc từ sau lưng ra, cầm ngang giơ lên.
Lam Hạo Nguyệt mím môi, vừa nắm cây gậy trúc, vừa nhẹ giọng nói: “Đi thôi.”
Dưới quầng trăng vàng nhạt, hai bóng người nối nhau bởi cây gậy trúc, như cánh yến xuyên vào rừng đêm.