Một Hồ Sen Xanh Đợi Trăng Lên

Chương 31

Trên đường về, bỗng Trì Thanh Ngọc dừng lại.

“Sao nữa nào?” Lam Hạo Nguyệt nhìn chàng, rất không hiểu.

Chàng do dự một chút rồi bảo: “Đợi lát nữa trở về, đừng nói chuyện ban nãy.”

Lam Hạo Nguyệt ngẩn ra, tức giận nói: “Chuyện ban nãy? Ban nãy có xảy ra chuyện gì sao?”

“Chẳng lẽ không có gì xảy ra?” Chàng hơi rũ mắt, thấp giọng nói.

Lam Hạo Nguyệt chắp tay sau lưng đi tới trước mặt chàng, như cười như không mà nói: “Đương nhiên, chỉ là tôi thấy anh ở bến đò, đi tới nhận lỗi rồi khuyên anh trở về thôi.”

Trì Thanh Ngọc mím môi, mãi lúc sau mới nói: “Cảm ơn.”

Lam Hạo Nguyệt hơi cay cú, liếc chàng một cái, thấy hàng lông mày kia vẫn cứ chau lại, than thở: “Trì Thanh Ngọc, anh không thể tỏ ra vui vẻ chút nào à? Sao cứ mày ủ mặt ê vậy?”

Chàng thong thả bước đi trước, tùy tiện nói: “Tôi không biết bộ dạng mình thế nào.”

Lam Hạo Nguyệt ngẩn người, đuổi theo bảo: “Anh không chau mày là dễ nhìn lắm đấy.”

“Tôi cũng không biết cái gì gọi là dễ nhìn.” Chàng càng lạnh lùng, bước chân cũng nhanh hơn mấy phần.

“Vậy anh có thể cười nhiều một chút, đừng nói với tôi là đến cười cũng không biết nha!” Lam Hạo Nguyệt cố chấp đi theo.

Trì Thanh Ngọc khẽ nhếch khóe môi: “Không có gì buồn cười, tại sao tôi phải cười?”

“Vậy…” Lam Hạo Nguyệt hừ một tiếng, “Tôi sẽ đi nói cho người khác nghe, ban nãy anh nắm tay tôi.”

Bỗng bước chân của chàng khựng lại, tức giận nói: “Sao cô lại lật lọng như vậy? Hơn nữa, rõ ràng cô nắm tay tôi trước!”

Lam Hạo Nguyệt cười khanh khách kéo tay áo chàng: “Anh giữ thân trong sạch ghê nhỉ.”

“Cô lại ăn nói bậy bạ!” Chàng tức giận hất tay nàng ra, không thèm nói câu nào nữa, đi xăm xăm về trước. Lam Hạo Nguyệt hầm hừ tức giận đi sát bên cạnh, vừa đi, cũng không quên nhìn chàng thêm mấy cái.

***

Lúc hai người vừa về trước nhà trọ thì Lam Hạo Nguyệt thấy Đường Ký Huân đang cùng mọi người chuẩn bị ngựa, định lên đường. Nàng vội vàng chạy tới gọi: “Ký Huân, bọn chị trở lại rồi!”

Đường Ký Huân vui vẻ nói: “Chị Hạo Nguyệt, em đang định tìm chị này! Còn tưởng chị lén bỏ đi rồi chứ!”

Lam Hạo Nguyệt xấu hổ, chỉ vào Trì Thanh Ngọc ở sau, nói: “Chị đi tìm anh ta.”

Đường Ký Huân giật mình nói: “Thì ra là thế, Cố đạo trưởng cũng đi tìm, đến giờ vẫn chưa về. Chị Ký Dao không chờ nổi, cũng mang người ra ngoài rồi.”

Trì Thanh Ngọc tự cảm thấy hổ thẹn, thấp giọng hỏi: “Sư huynh không nói bao giờ sẽ về à?”

“Anh ta bảo quá trưa sẽ về.” Đường Ký Huân nhìn trời, bất giác nhíu mày, “Đáng ra cũng tầm giờ này rồi, sao bọn họ vẫn chưa quay lại nhỉ?”

Đang nói chuyện, bỗng nghe thấy đằng trước có tiếng vó ngựa nổi lên cùng tiếng hò hét lẫn lộn. Lam Hạo Nguyệt và Đường Ký Huân đều quay đầu lại, chỉ thấy bụi đất mịt mù, một đoàn người ngựa đang phi nước đại chạy tới. Dẫn đầu chính là Đường Ký Dao, mặt chị trắng bệch, tay ôm vai trái, giữa kẽ tay là máu đào đang tuôn. Mọi người bên cạnh cũng phóng ngựa như bay, vừa đến gần nhà trọ, liền nhao nhao gào toáng lên: “Thiếu gia, đi mau thôi!”

Đường Ký Huân giật mình, tung mình nhảy lên ngựa ra đón: “Đã xảy ra chuyện gì?!”

Đường Ký Dao cắn răng nói: “Chính Ngọ ở ngay phía sau, Cố Đan Nham đang cản gã.”

“Chính Ngọ?!” Lam Hạo Nguyệt thốt lên, vừa định lên ngựa thì lại bị Trì Thanh Ngọc giữ chặt.

“Đưa tôi đi.” Chàng thuận tay ném cái bọc đi, rút kiếm cầm trong tay.

“Hai người?!” Đường Ký Dao vừa định ngăn cản thì Lam Hạo Nguyệt đã kéo gậy trúc của chàng, không nói hai lời, cùng chàng chạy về con đường phía trước.

***

Con đường nhỏ này cao thấp bấp bênh, ven đường cỏ dại mọc dày, xa xa là từng thửa ruộng rộng mênh mang, Lam Hạo Nguyệt kéo Trì Thanh Ngọc lướt đi không được bao lâu, liền nghe thấy tiếng chém giết ở trước. Nàng chụm chân, xuyên qua bụi cỏ nhìn bờ ruộng trước mặt, có người giục ngựa phóng đi, phía sau là mũi tên bay vun vút, đám tiễn thủ mặc áo xám đang không ngừng đuổi theo.

“Cố đạo trưởng!” Lam Hạo Nguyệt nhìn thấy người đang cưỡi ngựa kia, mang Trì Thanh Ngọc nhảy tới bờ ruộng. Cố Đan Nham cúi người tránh tên, thấy nàng đi cùng Trì Thanh Ngọc, gọi lớn: “Cẩn thận phía sau!”

Trong lúc nói chuyện, một tiếng ‘ting’ nho nhỏ vang lên, một chùm kim châm bất ngờ bắn ra từ phía sau hai người, mỏng dài như lông trâu, lại lấp lóe hàn quang bén ngót. Trước tiên Trì Thanh Ngọc kéo nàng, nhảy xéo lên, vung tay hất lại, đánh trúng một phần trong đó. Nhưng có vài kim châm nhọn hoắc kia lệch qua tay áo của chàng, hướng về phía hai chân Lam Hạo Nguyệt.

Vì Lam Hạo Nguyệt đang ở trên không nên không thể mượn lực, chỉ đành dựa vào toàn lực của Trì Thanh Ngọc để né tránh. Chàng ôm nàng vào người theo bản năng, nhanh chóng lùi ra sau. Hai người vừa đáp xuống đất thì lại có mấy gã nhảy ra từ bụi cỏ hoang, ai cũng cầm song đao trong tay, không nói một lời mà đã bổ đao về phía hai người bọn họ.

Trì Thanh Ngọc dựa vào tiếng động để phân biệt vị trí, dễ dàng vung tay, đâm vào cánh tay gã đi đầu. Gã thét lên một tiếng, tay trái phạt ngang vào vai trái chàng. Lam Hạo Nguyệt giơ kiếm lên trời, tỏa mấy đường hồng quang, hất chuôi đao kia ra xa mấy trượng.

Lúc này đám đao khách đã nhiều hơn, Cố Đan Nham giục ngựa tới gần, vừa định tung người xen vào lũ bọn chúng thì lại nghe thấy có tiếng rít đằng sau, xoay người nhìn lại, Chính Ngọ dáng nhỏ gầy đang dẫm chân lên cọng cỏ, phóng nhanh như gió, Nhạn linh đao trong tay run lên, hai chân liên tục phát lực, bỗng có một mũi đao bất ngờ rơi xuống từ giữa trời không.

Cố Đan Nham ghìm cương, tuấn mã hí vang, ngay lúc đó, anh tung người lên trời, thân hình lơ lửng, mũi kiếm nhọn hoắc. Kiên quyết như cổ tùng, khí thế khó thể chống đỡ. Chính Ngọ xách Nhạn linh đao, lực như bão táp mà chém tới trước, giao với mũi kiếm của Cố Đan Nham. Cả hai người đều bị chấn động, Cố Đan Nham lập tức xoay tay đè lên yên ngựa, mượn lực để tung người ra sau.

Lúc này Trì Thanh Ngọc đưa Lam Hạo Nguyệt lao ra khỏi vòng tấn công của đám cầm đao, Cố Đan Nham đáp xuống trước chàng, thấp giọng nói: “Sư đệ, đệ phải cẩn thận phi châm của bọn chúng!”

Chính Ngọ lại nhảy người lên, đứng trên lưng ngựa, nhìn Lam Hạo Nguyệt cười nói: “Tiểu cô nương, chúng ta lại gặp nhau rồi. Lần trước ở trong rừng cây đó chả được tận hứng, không ngờ chúng ta thật là có duyên!”

Lam Hạo Nguyệt nghĩ tới chuyện bị gã lột hết quần áo ném trong rừng cây, lập tức khí huyết dâng lên, phi người, đâm kiếm, nhắm thẳng vào lồng ngực của Chính Ngọ. Chính Ngọ đang nhón chân trên lưng ngựa, lập tức phóng người tới, hai chân đá liên tục, chặn kiếm thế của nàng. Lam Hạo Nguyệt xuất chưởng trái, hòng muốn bắt vào mắt cá chân gã, bất ngờ gã lại nghiêng người lướt qua, cầm đao bằng một tay, mũi đao nhắm thẳng vào lòng bàn tay Lam Hạo Nguyệt.

Nàng chưa kịp đứng vững, bất ngờ thấy có ai đó níu vai, ngoái đầu nhìn ra sau thì thấy Trì Thanh Ngọc đang phi người lên trước, một tay kéo nàng về sau, một tay đưa kiếm chặn lưỡi đao bén ngót của Chính Ngọ.

“Sư huynh, huynh bảo vệ cô ây!” Chàng chỉ nói một câu rồi lại giương kiếm lên, phóng hàn quang như linh xà tới, bất ngờ vung kiếm phản công.

Lam Hạo Nguyệt vốn định tương trợ, nhưng Cố Đan Nham lại kéo tay giữ nàng, thấp giọng nói: “Cô đi giúp đệ ấy, ngược lại sẽ gây nhiễu.”

Lúc này lưỡi đao của Chính Ngọ càng dữ dội hơn, nhất thời chỉ nghe tiếng gió rít bén ngót. Thân ảnh hai người xen vào nhau. Vừa bước vào cuộc chiến thì như thể không còn gì cố kỵ nữa, từng chiêu Trì Thanh Ngọc xuất ra đều rất linh hoạt dứt khoát, bước chân không loạn chút nào, cứ tiến trước lùi sau cùng Chính Ngọ, không rời một tấc, theo sát gã như cái bóng vậy.

Chính Ngọ vung đao rất ngoan độc, chém xiên bổ thẳng vào tất cả điểm yếu hại, mà Trì Thanh Ngọc thì luôn có thể phản kích mỗi khi đao tới gần. Kiếm kia lóe lên ánh sáng chói mắt, chẳng bao lâu, tựa như một vũ điệu điên cuồng của lũ rắn, giam Chính Ngọ bên trong. Bỗng dưng Chính Ngọ thét lớn, tay trái làm động tác giả như phóng ám khí, nhưng người thì nghiêng qua trái, nhắm vào mặt Trì Thanh Ngọc mà đá. Trì Thanh Ngọc nhíu mày không nghe thấy tiếng gió, biết gã ra chiêu giả, đến lúc gã đá chân trái tới, Cổ kiếm trong tay rung lên, lập tức xoay vòng, phóng về trước.

Chiêu này nhìn thì thấy vững vàng không gì kì lạ, nhưng thực chất đã phong tỏa toàn bộ hai bên trái phải của Chính Ngọ. Chính Ngọ liều mạng dùng hết sức nhảy lên, mắt cá chân bị kiếm khí xẹt qua, gã nhanh chóng xoay người vung đao, cản một kiếm của Trì Thanh Ngọc. Miệng huýt sáo một tiếng, từ xa có một con ngựa phóng nhanh tới, người ngồi trên ngựa da trắng tái, mặt mày hẹp dài, hai tay dang rộng xẹt qua bãi cỏ, người như vặn vẹo như rắn, trên đầu mười ngón tay có hắc quang lúc ẩn lúc hiện, lướt tới Trì Thanh Ngọc.

Đồng thời, thủ hạ của Chính Ngọ cũng đã bao vây Cố Đan Nham và Lam Hạo Nguyệt, giương cung. Chính Ngọ vừa ngăn cản kiếm thế của Trì Thanh Ngọc, vừa la lớn với kẻ tập kích: “La Dần, mắt thằng lỏi này có vấn đề!”

Gã vừa nói xong, tên La Dần trông như đồ rắn độc kia trườn đi không một tiếng động, mười móng tay như vuốt, đâm mạnh về phía Trì Thanh Ngọc.

Lúc này, Lam Hạo Nguyệt đang được Cố Đan Nham bảo vệ, che chắn sau lưng, thấy cảnh đó, không kìm được gào lớn: “Cẩn thận dưới chân!”

Trì Thanh Ngọc nghe thấy tiếng tà áo rung, hai chân đáp xuống, vung kiếm chém. La Dần gập thắt lưng, lập tức quấn lấy chàng. Chính Ngọ cũng khua đao ngăn lại, không cho Trì Thanh Ngọc có cơ hội lui về sau.

Lòng Lam Hạo Nguyệt cực kì sốt ruột, lúc này Cố Đan Nham đẩy nàng ra sau, tung người nhảy lên, quét kiếm về đám tập kích. Nghe tiếng đao tên giao nhau, leng keng vang dội, Cố Đan Nham dùng sức để xuất chiêu, kiếm khí dày đặc, bẻ gãy hết những mũi tên đang bắn tới.

Lam Hạo Nguyệt thấy thân hình La Dần quỷ dị, sợ Trì Thanh Ngọc bị gã đánh lén, nhân cơ hội này đạp chân vào bãi đá, lao về phía Trì Thanh Ngọc.

Lúc này, vai, khuỷu tay, kể cả cổ tay của La Dần cũng vặn vẹo, vòng qua mũi kiếm của Trì Thanh Ngọc, mười ngón tay duỗi ra chụp vào mặt Trì Thanh Ngọc. Trì Thanh Ngọc lập tức ngửa ra sau, Cổ kiếm trong tay phóng ra, phát hàn quang chói mắt. Chính Ngọ vội vàng định bổ đao vào lưng chàng thì lúc này, Lam Hạo Nguyệt bay từ sau tới, phi chân đá mạnh, trúng ngay vào sống Nhạn Linh đao trong tay gã.

Không ngờ lực tay của Chính Ngọ kinh người đến vậy, mũi đao kia chỉ lệch chừng hai tấc, xẹt qua đầu vai Trì Thanh Ngọc. Tay trái gã tung chưởng thật mạnh, Lam Hạo Nguyệt không kịp thu người, chịu một chưởng của gã, kinh hô một tiếng, bay thẳng ra ngoài.

Trì Thanh Ngọc nghe thấy âm thanh ấy, lòng trầm xuống, không kịp xuất kiếm liền vội lao đi cứu. Thế nhưng chàng chỉ bắt được đai lưng bằng tơ của Lam Hạo Nguyệt, ngón tay cảm thấy bị trượt đi, nàng đã nặng nề rơi xuống đằng sau.

***

Cố Đan Nham thấy thế, vội xoay Trường kiếm lại, quét một loạt mũi tên phóng tới như ưng. Nhưng lúc còn chưa đuổi kịp thì có vật nọ bay ra từ trong bụi cỏ hoang, vừa tới sau lưng Lam Hạo Nguyệt thì tỏa ra như tấm lưới, ngân quang lóe lên, chống vừa đúng ngay sau lưng Lam Hạo Nguyệt.

Lúc này Cố Đan Nham mới có thể kéo Lam Hạo Nguyệt về, tung mình nhảy lên, đưa nàng tránh qua một góc. Thấy sắc mặt nàng trắng bệch, hơi thở gấp gáp, rõ ràng đã bị trọng thương.

Ngay chính lúc đó, La Dần lại sấn người tới, cùng Chính Ngọ, tấn công vào trước và sau Trì Thanh Ngọc. Trì Thanh Ngọc cắn răng xuất kiếm, kiếm quang nổ tung như pháo hoa, bay lả tả đầy trời. Vì Cố Đan Nham phải che chở cho Lam Hạo Nguyệt, nhất thời không thể tiến lên trợ chiến, bất ngờ nghe thấy tiếng gió đằng sau, có một bóng đen bay tới từ hướng xuất hiện tấm lưới ban nãy. Người nọ xông tới gần, đưa tay gỡ tấm lưới còn mắc lại trên bụi cỏ, ánh bạc lóe lên, bay ra chụp xuống đầu Chính Ngọ.

Chính Ngọ thấy ánh bạc lóa mắt, không biết thứ gì đang bay tới, đành phải xoay người lùi lại. Lúc này người mặc đồ đen kia lại nhanh chóng ném lưới bạc, hai tay rút đôi đoản kiếm sau thắt lưng, đánh về phía La Dần đang quấn người về trước.

Chính Ngọ thấy lưới bạc phủ xuống, dùng một tay chưởng lên trên, thế nhưng những mắc lưới đến gần bỗng trở nên mềm nhũn, xiết chặt vào tay gã. Lúc này, người mặc đồ đen đã lướt đến chỗ La Dần, song kiếm tiếp cận vạt áo gã. Trì Thanh Ngọc nghe thấy tiếng, cũng xuất kiếm để chặn đường rút của Chính Ngọ. Mặt mày Chính Ngọ trắng bệch, bỗng dưng thu người lại, hai chân đá liên hoàn, ngăn cản thế tấn công của Trì Thanh Ngọc và người mặc đồ đen kia.

Bỗng La Dần rít lên the thé, đầu ngón tay bắn ra mấy tia hắc quang, rung lên rồi tỏa ra trước. Người mặc áo đen giơ tay lên, thì ra trong tay áo y vẫn còn một sợi dây thừng bạc và một cái lưới bạc khác. Ngay lập tức, lưới bạc lại được giăng ra, bất ngờ xoay tít, cuốn nát toàn bộ những mũi tên đang bay tới. Trong đúng lúc đó, Chính Ngọ đã mạnh mẽ thoát khỏi sự vây khốn của lưới bạc, mang một thân bị thương nhảy lên ngựa, xông thẳng về sau bụi cỏ hoang.

La Dần cũng phóng mình theo sau, đám thuộc hạ Đoạt Mộng lâu bắn tên ngăn cản truy đuổi, cũng theo đó chạy mất.

***

“Sư huynh?” Trì Thanh Ngọc thở hổn hển, vội vàng gọi lớn.

Cố Đan Nham bế Lam Hạo Nguyệt chạy tới cạnh chàng, nói: “Huynh ở đây, Lam cô nương bị thương rồi.”

Trì Thanh Ngọc chau mày, đưa tay, chạm lấy cánh tay Lam Hạo Nguyệt. Chàng có phần hoảng loạn, đè lên mạch nàng: “Cô ấy bị đánh trúng ư?”

“Phải.” Cố Đan Nham nhìn Lam Hạo Nguyệt đang mê man, “Chúng ta phải mau chóng về nhà trọ để hợp lại với Đường Ký Dao. Nếu Chính Ngọ mang kẻ khác tới đó thì chuyện sẽ càng phiền phức.”

Anh nói đến đây, đột xoay người nhìn lại. Lúc này, người mặc áo đen đang đưa lưng vừa phía bọn họ, thu hai tay, cuộn tấm lưới lấp lánh ánh bạc, giắt vào sau thắt lưng.

“Sư huynh, vừa rồi, là ai đã ra tay?” Trì Thanh Ngọc cũng hồi phục tinh thần, không kiềm được mà hỏi.

Cố Đan Nham tiến lên một bước, dò hỏi người kia: “Cảm ơn các hạ đã tương trợ, nhưng chẳng hay tên họ của cậu là?”

Người mặc áo đen mỉm cười, xoay lại. Chỉ thấy tướng mạo y tuấn lãng, mày kiếm hướng lên, đôi mắt sáng như sao, khóe môi vẫn mang ý cười nhàn nhạt, hoàn toàn không giống sự mãnh liệt quyết tiệt ban nãy.

“Hẳn hai vị là cao đồ của tiền bối Hải Quỳnh Tử?” Chàng thiếu niên mặc áo đen chắp tay làm lễ, một vẻ chí khí anh hùng, “Tại hạ là Thanh Thành Lệ Tinh Xuyên.”
Bình Luận (0)
Comment