Một Hồ Sen Xanh Đợi Trăng Lên

Chương 46

Từ ngày hôm đó, dù Cố Đan Nham tới chữa thương cho Lam Hạo Nguyệt, nàng vẫn không hề nhắc một lời nào về Trì Thanh Ngọc. Đường Ký Dao thấy hết, trong lòng rất vui, thường ám chỉ để Lệ Tinh Xuyên ở bên chăm sóc Lam Hạo Nguyệt nhiều hơn.

Lại qua mấy ngày nữa, Đường Vận Tô cảm thấy công lực đã hồi phục hơn nửa, liền triệu tập để mọi người tới phòng mình, nói chuyện muốn lên đường. Đến khi mọi người bàn bạc xong, Cố Đan Nham liền quay sang đưa ý kiến với Đường Vận Tô, ngày mai, sau khi bọn họ rời khỏi huyện thành này, anh và Trì Thanh Ngọc sẽ cùng lên đường trở về Thần Tiêu cung.

Đường Vận Tô suy nghĩ một lát, nói: “Bây giờ công lực của tôi đã hồi phục, cho dù Đoạt Mộng lâu có quay lại gây rối thì cũng không phải chuyện gì đáng kể. Suốt dọc đường, hai người luôn tận tâm tận lực bảo vệ Lam Hạo Nguyệt, chỉ là tôi hi vọng khi cậu và sư đệ rời đi, tốt nhất đừng để cháu nó biết, tránh để nó nổi tính trẻ con, khiến cho mọi người đều xấu hổ.”

Cố Đan Nham hơi ngẩn ra, cũng tùy tiện nói: “Suy nghĩ trong lòng phu nhân, Đan Nham cũng hiểu được đôi phần. Sau khi từ biệt nhau lần này, tôi cũng không để sư đệ bước chân vào giang hồ nữa.”

***

Gió đêm hây hẩy, trong hậu viện yên tĩnh không tiếng động, cửa sổ trong phòng nhỏ mở một nửa, ánh trăng chiếu vào giấy trắng dán trên cửa, không tì vết.

Cố Đan Nham đi ra ngoài chưa về. Ngày đó, kể từ sau khi gặp Lam Hạo Nguyệt và Lệ Tinh Xuyên ở dưới lầu, Trì Thanh Ngọc không bén mảng ra phía trước nữa. Lúc này nghe tiếng nói cười loáng thoáng từ bên kia, có lẽ mọi người đang chào tạm biệt sư huynh.

Gió thổi rèm lay, chàng chạm vào mặt ngọc dưới cổ, chầm chậm nắm chặt trong lòng bàn tay. Bỗng nghe ngoài cửa sổ có tiếng vang rất khẽ, như có hòn đá nhỏ nào đấy đập vào song cửa, chàng cảnh giác, mãi một lúc sau, vẫn lại truyền tới những âm thanh giống vậy, chỉ là càng lúc càng rõ ràng.

“Ai đó?” Chàng đứng dậy, ấy nhưng bên ngoài lại không có người trả lời.

Trì Thanh Ngọc đẩy cửa bước ra, ngoài tường có tiếng ma sát sột soạt, giống như có người đang núp trên cành cây đầu tường. Người nọ vừa thấy chàng bước ra, cố tình ho khan một tiếng, không đợi chàng đến gần, lập tức nhảy xuống từ ngọn cây, chạy biến trên con đường mòn ngoài bờ tường.

Trì Thanh Ngọc nghe thấy tiếng ho nhẹ kia, lòng rất ngạc nhiên, lập tức cầm Cổ kiếm, ra ngoài theo lối cửa hông, đuổi theo tiếng bước chân của người nọ.

Người phía trước đi một chút lại dừng, cố tình vòng quanh, dẫn chàng rời khỏi nhà trọ. Trì Thanh Ngọc thấy đất dưới chân từ từ xốp hơn, liền biết đã cách xa chỗ phồn thịnh trong thành. Nhưng lúc này, người kia lại biến mất, xung quanh không còn tiếng bước chân nào nữa.

Trì Thanh Ngọc đi về trước vài bước, bỗng nhiên lên tiếng: “Hoàn Nhi, con còn muốn trốn bao lâu nữa mới chịu bước ra.”

Chàng vừa nói dứt lời, từ trong khu rừng cách đó không xa xuất hiện một cô bé khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, áo đỏ rực rõ, ánh mắt ranh mãnh, đúng là tiểu đồ đệ của Lâm Bích Chi, Hoàn Nhi. Trên người cô bé vẫn còn đeo một cái bọc nho nhỏ, vừa đi vừa dùng Trường kiếm trong tay để huơ lùm cỏ hoang bên đường soàn soạt.

“Tiểu sư thúc, thúc còn nhớ con cơ đây! Con còn tưởng thúc đã quăng con ra sau đầu từ đời thuở nào rồi kia!” Giọng cô bé tức tối, có vẻ không vui.

Trì Thanh Ngọc nhíu mày nói: “Không phải con đang tự kiểm điểm trên núi à? Vì sao lại xuống núi đến đây một mình thế này?”

Hoàn Nhi bước tới một chút, cả giận: “Thúc cũng mong con bị nhốt ở Thần Tiêu cung hả? Con lo cho thúc nên mới đuổi theo đó!”

“Có gì mà phải lo? Cố sư huynh đi cùng, hơn nữa, chúng ta sẽ về nhanh thôi. Lần này con ra ngoài, chẳng phải muốn chọc sư phụ nổi giận sao?”

Hoàn Nhi chạy nhanh tới bên cạnh chàng, ôm tay Trì Thanh Ngọc nói: “Con biết là hai người đuổi theo Lam Hạo Nguyệt, còn tưởng thúc định đến tận Hành Sơn mới quay về.”

Trì Thanh Ngọc không muốn nhắc lại chuyện này, vì thể lặng im không đáp. Hoàn Nhi lại không biết những chuyện đã xảy ra gần đây, thấy thần sắc chàng sa sút, không nhịn được mà nói: “Chẳng lẽ là Lam Hạo Nguyệt lại nổi tính tiểu thư, nói xách mé gì thúc hả? Để con đi báo thù cho thúc!”

“Hoàn Nhi… con đừng sinh sự.” Trì Thanh Ngọc giữ cổ tay cô bé, từ từ dời đi, “Nếu con đã đến đây thì theo thúc và Cố sư huynh cùng trở về La Phù, sau khi về rồi thì phải ngoan ngoãn xin lỗi sư phụ con.”

Hoàn Nhi ngẩng người, buông tay xuống, nhìn chàng hỏi: “Tiểu sư thúc, sao trông thúc rất không vui?”

“Không có chuyện đó.” Trì Thanh Ngọc vừa dứt lời, liền xoay người đi về hướng ban nãy. Hoàn Nhi cảm thấy chàng đang có tâm sự nhưng lại không chịu nói thẳng, chỉ đành nhanh chân chạy theo bên cạnh, đưa chàng trở về nhà trọ.

Nào ngờ hai người vừa đi được nửa đường, Hoàn Nhi liếc mắt nhìn thấy trên con đường mòn, có người đang đưa mắt nhìn qua bên này. Người nọ thấy cô bé, vội vàng xoay người, núp sau thân cây to ven đường. Dù vậy, Hoàn Nhi vẫn nhận ra người ấy nhờ vào ấn tượng ngày nào. Cô bé cố ý ngẩng mặt lên, kéo tay Trì Thanh Ngọc nói: “Tiểu sư thúc, sao vừa rồi thúc biết là con vậy?”

“Chẳng lẽ ta không biết tiếng bước chân của con sao?” Trì Thanh Ngọc thản nhiên nói, “Con đi chuyến này, có gặp nguy hiểm gì không?”

“Không có ạ.” Hoàn Nhi cười hì hì nói, “Con biết là dù có nguy hiểm thì nhất định thúc sẽ tới cứu con thôi.”

Trì Thanh Ngọc thở dài, “Con và thúc không ở chung, sao thúc biết tình hình con thế nào?”

“Dù sao trong lòng con, thúc chả có gì mà không làm được.” Giọng nói Hoàn Nhi trong veo, vẻ mặt đắc ý.

Trì Thanh Ngọc nghe vậy, ngược lại, trong lòng càng nặng nề hơn. Chàng không đáp, từ từ đi tới con đường mòn yên tĩnh kia. Lúc này, gió mát thổi tới, khiến lùm cỏ cũng phấp phới theo chiều gió. Chàng hơi ngẩng mặt, bỗng cảm giác có gì khác thường.

“Sư thúc, sao thúc không đi nữa?” Hoàn Nhi kinh ngạc nói

Trì Thanh Ngọc đứng dưới bóng cây, “Có người ở đây à?” Chàng hướng mặt về trước hỏi, trong giọng nói mang theo vài phần phân vân.

Hoàn Nhi nắm chặt tay chàng, dùng sức kéo chàng về phía trước, “Bây giờ là buổi tối, đến bóng người còn không có, thúc đang nói chuyện với ai vậy?”

Trì Thanh Ngọc nhận sự hoảng loạn trong giọng nói của cô bé, càng chắc chắn về phán đoán của bản thân.

Vì thế chàng đứng yên không nhúc nhích, cũng không hỏi thêm, chỉ dừng lại không nói.

Hoàn Nhi bắt đầu sốt ruột, ngẩng đầu thấy sắc trời tối mù, dắt tay áo chàng nói: “Tiểu sư thúc, thúc điên à! Đứng đây làm gì chứ?”

Lúc này Trì Thanh Ngọc rầu tĩ nói: “Con về nhà trọ trước đi, Cố sư huynh không tìm thấy thúc sẽ rất sốt ruột.”

“Vậy chẳng lẽ thúc không về à?” Hoàn Nhi vừa nói vừa liếc mắt nhìn vào cánh rừng, chỉ thấy bóng cây dày đặc, không có người bước ra. Cô bé càng nghĩ càng tức, không nhịn được muốn kéo Trì Thanh Ngọc đi về trước. Thế nhưng như thể chàng đã quyết, dù thế nào cũng không chịu cất bước. Hoàn Nhi bỗng cảm thấy cáu gắt, tay dùng lực mạnh hơn một chút. Thương thế trên tay Trì Thanh Ngọc vừa mới chuyển biến tốt hơn, bị cô bé dùng sức kéo, không nhịn được, khẽ nhíu mày.

Vào lúc này, từ sau thân cây kia lại truyền tới một câu nói: “Buông chàng ra.”

Dù Trì Thanh Ngọc có cảm giác từ trước, nhưng khi nghe giọng nói ấy, không khỏi giật mình, đứng ngây tại chỗ. Mặt Hoàn Nhi trắng bệch, quay đầu nhìn chằm chằm về hướng kia, nói: “Liên quan gì tới chị?”

Người đứng sau cây vẫn không muốn đi ra, chỉ tức giận nói: “Chàng không muốn đi, sao lại cứ cố lôi kéo? Cô không biết trên tay chàng đang có vết thương hay sao?”

Hoàn Nhi sửng sốt, kéo tay áo Trì Thanh Ngọc lên, quả nhìn thấy những vết bầm tím chưa tan. Cô bé xụ mặt, đau lòng nói: “Đương nhiên là con không biết, tiểu sư thúc, con xin lỗi.”

Trì Thanh Ngọc thở dài một hơi, kéo tay áo cô bé, nói: “Không có gì, bây giờ con về lại nhà trọ báo với Cố sư huynh, để huynh ấy khỏi tìm thúc.”

Hoàn Nhi chán nản: “Thúc vừa thấy chị ta là đuổi con à?”

Trì Thanh Ngọc không nói gì, người đứng sau cây cũng chẳng lên tiếng. Hoàn Nhi thấy chàng cố tình không đi, đành nói: “Được, thúc không nghe lời con, con đi gọi Cố sư thúc tới đưa thúc về!”

Dứt lời, cô bé tức tối hất tay Trì Thanh Ngọc ra, cuồng chân chạy nhanh về trước.

***

Trì Thanh Ngọc nghe thấy tiếng Hoàn Nhi đã xa, lúc này mới chống gậy đi về phía cánh rừng kia một bước, nhưng cũng sau bước ấy, chàng lại dừng chân, đứng yên bất động.

Bụi cỏ thổi rì rào trong cánh rừng xa xa, chim sẻ giật mình sải cánh bay vút, nơi này vắng vẻ không một tiếng động. Thậm chí chàng có thể nghe thấy tiếng thở của mình.

Mãi hồi lâu sau, chàng mới nói: “Vì sao cô tới đây?”

Vừa hỏi câu này ra, Trì Thanh Ngọc không khỏi thấy hối hận, đợi một lát sau mà cũng không nghe thấy tiếng người đáp lời, càng thêm chán nản. Đang do dự không biết có nên dằn lòng bỏ đi hay không thì có tiếng bước chân nhè nhẹ truyền tới từ sau, cùng giọng nói lạnh như băng.

“Tôi tới xem hai người thúc cháu tình thâm thế nào.”

Trì Thanh Ngọc vốn định bước đi, nghe vậy, cả người khựng lại, cũng lạnh lùng hỏi, “Vậy cô thấy chưa?”

Người phía sau không đáp. Lúc này gió nổi lên, thổi tung tay áo hai người, trăng non hoàn toàn biến mất, chỉ còn một tầng mây đen kịt che kín nơi chân trời, càng khiến lòng người càng cảm thấy sao nặng nề quá.

Trì Thanh Ngọc ngơ ngẩn đứng ngây một lúc, tự thấy vô vị, nói: “Lam Hạo Nguyệt, cô tìm tới đây, chỉ để nói câu vừa rồi với tôi? Nếu cô không còn gì để nói, tôi phải đi.”

Lam Hạo Nguyệt dõi theo bóng lưng chàng, hỏi: “Chàng luôn nói là phải đi, chẳng lẽ cố ý muốn khiến lòng tôi không thoải mái à?”

“Tôi nào dám để cô cảm thấy không thoải mái?” Chàng cảm thấy rất buồn cười, mỉa mai, “Tôi chỉ muốn trở về nhà trọ thôi, cô thật biết cách xuyên tạc ý tứ của tôi đấy.”

Lam Hạo Nguyệt nói: “Nhưng ngày mai chàng sẽ đi thật rồi, chàng tưởng rằng tôi không biết sao?”

Trong lòng Trì Thanh Ngọc bỗng có cảm giác đau nhói, chàng hít một hơi, lại tiếp: “Đó là quyết định của sư huynh, chẳng lẽ tôi phải đi rêu rao khắp nơi, chờ người khác tới tiễn?”

“Tôi sẽ không tiễn chàng!” Lam Hạo Nguyệt hét lớn, xoay người bỏ vào rừng.

Trì Thanh Ngọc giật mình, lập tức đi sau nàng. Cỏ nơi này mọc thành bụi, tuy chàng có gậy trúc dò đường nhưng cũng không thể nào đi nhanh hơn. Nghe thấy tiếng bước chân của nàng càng lúc càng xa, lòng Trì Thanh Ngọc cảm thấy hốt hoảng, nhưng vẫn không chịu mở miệng.

Tiếng gió càng lúc càng lớn, Lam Hạo Nguyệt chỉ đi xăm xăm về trước, đi được một đoạn rồi, thấy chàng vẫn vất vả theo sau, đã bị nàng bỏ xa một khoảng. Nàng xoay người, nổi giận nói: “Đi theo tôi làm gì?”

Chàng sờ thân cây khô bên cạnh, đi lên trước một bước, “Cô muốn đi đâu?”

“Ai cần chàng lo?!” Nàng buột miệng, sau đó lại bồi thêm một câu, “Dù sao chàng cũng phải đi, sau này coi như tôi chưa từng nhìn thấy chàng.”

Trì Thanh Ngọc ngơ ngác đứng giữa bụi cỏ hoang, lúc này mây đen càng lúc càng dày đặc, trong gió đêm thổi phần phật, nay lại xen lẫn vài hạt mưa rơi rả rích. Khu rừng này vốn không thể che gió che mưa, nhưng chàng vẫn đứng bất động dưới tàng cây.

Lam Hạo Nguyệt mím chặt môi, quay lại mấy bước, đứng chỗ cách chàng không xa. Thấy sắc mặt chàng tái nhợt, không khỏi cảm thấy hối hận, không biết vừa rồi có phải mình đã nói trực tiếp quá không.

“Mưa rồi, chàng còn đứng ngốc ở đây làm gì?” Lam Hạo Nguyệt lại hạ bậc thang cho chàng, đành lên tiếng trước.

“Trời mưa thì sao? Không muốn về.” Hình như Trì Thanh Ngọc tức giận gì đó, mặc nước mưa chảy dọc trên gò má.

“Tôi thấy con người chàng đúng là ngang ngạnh!” Nàng mắng, đi tới cầm cây gậy trúc xanh biếc kia, “Đi!”

Trì Thanh Ngọc muốn giãy, Lam Hạo Nguyệt lại giữ chặt không cho chàng rời đi. Hai người đều bị thương nặng mới khỏi, lảo đảo trong màn mưa hồi lâu. Trì Thanh Ngọc ngửi mùi cỏ tươi bên người càng lúc càng đậm, không nhịn được hỏi: “Cô mang tôi đi đâu? Đây không phải đường về thành?”

Lam Hạo Nguyệt lạnh lùng nói: “Sợ tôi mang chàng đi bán à? Ai cần chàng đâu chứ!”

Trì Thanh Ngọc nổi đóa, nhưng không muốn cãi nhau với nàng, đành im lặng không nói. Lam Hạo Nguyệt dẫn chàng rời khỏi rừng, thấy gò núi kéo dài, ở giữa có con đường ngoằn ngoèo, dưới chân đèo là một miếu thổ địa đổ nát.

“Phía trước có chỗ trú mưa.” Nàng quay đầu nói, kéo chàng đi lên trước.

Trì Thanh Ngọc miễn cưỡng đi vài bước, bỗng nhiên dừng lại, nghiêm mặt nói: “Tôi muốn về thành, không đợi ở đây.”

Lam Hạo Nguyệt ngẩn ra, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của chàng, cả giận nói: “Trì Thanh Ngọc, vừa rồi bảo chàng về thì chàng đứng bất động, giờ đưa chàng trú mưa thì chàng đòi về, có phải chàng cố tình làm khó tôi bằng được phải không?”

Trì Thanh Ngọc lại xoay người, tự dùng gậy để dò xét mặt đất, đi về hướng ngược lại, nói: “Thương thế của cô nặng hơn tôi, phải ở lại trú mưa, tôi tìm sư huynh đón cô về…”

“Tôi không cần người khác quan tâm!” Lam Hạo Nguyệt buồn giận lẫn lộn. Lúc này gió lạnh quất tới từ bốn phương tám hướng, hạt mưa to dần, đánh vào hai người. Bỗng dưng nàng đi tới sau chàng, dùng sức nắm chặt tay trái Trì Thanh Ngọc, kéo về trước.

“Quần áo ướt cả rồi, chàng còn muốn đi đâu?!” Nàng không quan tâm Trì Thanh Ngọc có nổi giận hay không, chỉ một mực nửa kéo nửa đẩy chàng về phía chân núi.

Bình Luận (0)
Comment