Một Hồ Sen Xanh Đợi Trăng Lên

Chương 76

Lực rung chấn mạnh này khiến Trì Thanh Ngọc đứng không vững, dựa người vào cửa gỗ bên cạnh, nhanh chóng điểm vào yếu huyệt ở bên hông Chính Ngọ, khiến gã không thể đi lại, sau đó dựa theo âm thanh, vội vàng đi tới tiền điện.

Xung quanh đều là tiếng thở sặc sụa, trên đất đầy vụn gạch đá bể nát. Chàng bất kể mọi thứ, chỉ dựa vào cảm giám dọc tường mà chạy về phía trước. Sờ lên khung cửa lồi lõm rồi xông vào phật đường, dưới chân chạm phải một thân cây to nặng, chàng cúi người sờ qua, liền biết trước vụ nổ đã xảy ra chuyện gì.

Đại điện phật đường này, gần như sắp đổ sụp.

Khắp nơi toàn là gạch vụn, cây trụ, xà nhà ngổn ngang. Trì Thanh Ngọc bước từng bước rất chật vật, đứng giữa đống hoang tàn này, chàng không phân biệt được phương hướng rõ ràng, chỉ đành gọi lớn: “Lam tiền bối! Tiền bối!”

Trên vách tường vẫn còn những mảng vữa bùn đất đang không ngừng bong ra rơi xuống, tiếng la của chàng yếu ớt và vô lực, thậm chí cũng không có tiếng vọng. Chàng bắt đầu cảm thấy sốt ruột, bước qua một bức tượng rạn nứt, tay chạm phải một vật mềm mãi. Đó là tấm mành được treo, rơi xuống từ bên trên, mặt trước của nó bám đầy bụi. Tay chàng cứ vô tình lướt qua, cảm thấy tấm mành kia ươn ướt, cùng với bụi đất có cả mùi máu tươi.

Trì Thanh Ngọc nao nao, chàng cầm gậy trúc, từ từ ngồi xuống, đưa tay sờ soạng.

Mặt đất lõm xuống, có một trụ đình ngã xuống gần đó, chàng nín thở lắng nghe, hình như có tiếng hô hấp rất yếu ớt. Chàng cố gắng lật cây cột đình bằng gạch đá kia, đụng tới quần áo của người nọ, bên cạnh là Trường kiếm đâm nghiêng vào đất, sâu chừng nửa thước.

Chàng vừa chạm vào sau lưng thì người nọ khàn giống nói: “Cẩn thận…”

Trì Thanh Ngọc nghe thấy giọng nói này, cả người lạnh run. “Lam tiền bối!” Chàng quỳ gối giữa đống đổ nát, muốn nâng người ôm dậy. Thế nhưng Lam Bách Thần lại vất vả chống phần thân trên, đẩy Trì Thanh Ngọc sang bên trái. Tượng La Hán lung lay sắp đổ, bỗng nhiên đổ sập xuống đất.

Lam Bách Thần không còn sức để xê dịch, trong đống tượng La Hán đổ nát, cánh tay vươn ra muốn thu hồi Trường kiếm của ông cũng bị vùi lấp.

Trì Thanh Ngọc ráng phục hồi tinh thần từ sự sửng sốt, nhào tới bươi những mảnh vụn, cố gắng cứu ông ra ngoài từ bên dưới lớp đổ nát. “Tiền bối, trên người ngài có bị ngoại thương hay không?!” Trì Thanh Ngọc sốt ruột hỏi, vừa đưa tay đè lên mạch đập Lam Bách Thần.

Lam Bách Thần muốn nói gì đó, thế nhưng cổ họng đã bị tắc nghẽn vì máu bầm. Ông nhìn thẳng vào Trì Thanh Ngọc, ngón tay dốc sức bám trên đất, giãy dụa, dùng hết nội lực để chọc thủng vật cản, trong miệng phun ra một ngụm máu bầm đỏ sậm.

“Đi tìm Hạo Nguyệt, đừng để nó…” Máu bầm trào ra liên tục khiến ông chỉ có thể úp úp mở mở nói nửa câu này. Lúc này, bụi đất trên nóc nhà lại rơi lả tả. Mặt Trì Thanh Ngọc trắng bệch, cõng Lam Bách Thần, liều mạng chạy ra khỏi ngoài điện.

***

Màn đêm u ám, Trì Thanh Ngọc cõng Lam Bách Thần lao ra khỏi ngôi chùa cũ kĩ. Gió tây cuốn lá khô, chàng lảo lảo chạy đi, thế nhưng lại không nhớ rõ mình đã đến đây thế nào, cũng không biết phải chạy về đâu.

Chàng không ngừng gọi Lam Bách Thần, muốn hỏi rốt cuộc ông bị đau ở đâu, muốn để ông lên tinh thần. Thế nhưng từ đầu đến cuối, người sau lưng vẫn không hề trả lời, thậm chí còn không phát ra một tiếng động nào dù chỉ là nhỏ xíu.

Xung quanh chỉ có tiếng gió thê lương gào rít, vang vọng trong khe cốc.

“Tiền bối, cháu mang người đi tìm Hạo Nguyệt.” Trì Thanh Ngọc cố gắng nói, đạp lên lá khô, mờ mịt tiến về trước. Trong lúc không phân rõ phương hướng như thế, chàng chỉ có liều mạng miễn cưỡng tiến về trước không ngừng, đến khi mệt mỏi cạn kiệt sức lực, quỳ rạp trên đất.

Chàng sờ lên mặt đất, trong tay gần như chỉ là cỏ dại đá vụn giống nhau mà thôi.

Trong rừng rậm sâu thẳm, chàng không tìm được đường ra.

Chàng có thể cảm giác quần áo trên lưng đã thấm ướt máu đào, không ngừng thấm vào bên trong. Máu tươi chầm chậm lan tới gáy, chàng cuống quýt đặt Lam Bách Thần xuống, xé quần áo của mình băng bó vết thương trước ngực cho ông. Lúc chàng băng bó, Lam Bách Thần cũng không có động tĩnh gì.

Trì Thanh Ngọc cắn răng cõng ông trên lưng, lảo đảo đứng dậy, lòng hoảng loạn, tiếp tục đi về trước. Thế nhưng chàng không biết mình đã đi sai đường. Con đường mòn Lam Bách Thần đưa chàng đi ban nãy thấp thoáng cổ thụ, còn mấy con đường chàng đi lại là ngõ cụt, thế là lại quay trở lại lần nữa, bắt đầu luống cuống tìm kiếm trong mênh mông mù mịt.

“Lam tiền bối…” Đến khi tâm sức mỏi mệt cùng kiệt, Trì Thanh Ngọc run rẩy nói, “Cháu không tìm được hướng đi tới ban nãy…”

“Cháu không tìm được đường đi tới ban nãy…” Chàng lặp đi lặp lại câu nói này, trong mắt cảm thấy chua xót. Giờ phút này, chàng mới biết bóng tối vô tận là kiếp nạn vĩnh viễn.

***

Bờ sông róc rách, Lam Hạo Nguyệt lê bước nặng nề nhìn cảnh tượng thê lương. Màn đêm đã buông xuống, đến giờ mà Trì Thanh Ngọc vẫn chưa về, Lệ Tinh Xuyên bảo đi tìm chàng mà giờ cũng vẫn chưa thấy về. Nàng nhớ Thụ An nói cha mình ở rừng cầy ngoài chấn chờ cậu, thế nên nàng vội vàng đi tới.

Nàng cho rằng Trì Thanh Ngọc gặp phải cha mình, có lẽ bị ngăn cản, có lẽ bị mắng nhiếc, tóm lại, nguồn gốc mọi chuyện đều từ đó mà ra.

Thế nhưng đến đây, chỉ thấy đồng không mông quạnh, chẳng có lấy một bóng người.

Sau khi tìm kiếm hồi lâu, nàng lại phát hiện ở trong khu rừng cách đó không xa có người đang nằm, không nhúc nhích. Nàng siết chặt kiếm Yên Hà trong tay rồi đi tới, dựa vào ánh sáng của đèn lồng, nhìn rõ tướng mạo của người kia.

“Thụ An!” Khẽ buông tay, đèn lồng rơi xuống đất, ngọn lửa cháy yếu ớt, chớp mắt đã tắt hẳn.

Lam Hạo Nguyệt ôm người Thụ An, nước mắt tràn bờ mi. Nàng không rõ vì sau, cậu sư đệ vừa nói chuyện với mình ban ngày, nay đã thành thi thể lạnh băng thế này. Xa xa có dạ tước kinh sợ đập cánh bay, có tiếng bước chân dồn dập. Nàng rưng rưng ngẩng đầu, trong bóng đêm, có bóng người chạy tới gần.

“Lam cô nương!” Giọng nói Lệ Tinh Xuyên hoảng loạn, đưa tay vung đồ mồi lửa, soi sáng khuôn mặt nàng.

“Tại sao Thụ An lại chết?! Trì Thanh Ngọc đâu rồi? Cha ta đâu?” Lam Hạo Nguyệt khóc lóc nói.

Y cúi người, quỳ một chân trước mặt, đè bả vai nàng xuống, thở dốc nói: “Cô đi theo tôi.”

Bất chợt Lam Hạo Nguyệt cảm thấy hoảng sợ không lí do, y nắm chặt tay nàng, đưa nàng chạy vào căn rừng rậm.

Gió lạnh quét qua gò má, nước mắt nàng nhanh chóng cạn khô, thế nhưng trái tim lại đang treo ở sườn núi cao ngất. Lệ Tinh Xuyên không nói gì cả, chỉ kéo nàng lướt nhanh về trước. Thi thoảng cành cây hai bên cứ móc vào quần áo, nàng không tránh kịp, cứ để mặc bị rách toạc. Dưới chân bấp bênh gập ghềnh, nàng lại đang mang bệnh trong người, có mấy lần suýt ngã sập, nhờ Lệ Tinh Xuyên nắm chặt tay nên nàng mới tránh khỏi bị thương.

“Rốt cuộc bọn họ đã đi đâu rồi?!” Cuối cùng nàng không nhịn được nữa mà hỏi, giọng nói nghẹn ngào.

“Ở ngay trước thôi.” Lệ Tinh Xuyên trầm giọng đáp, dùng kiếm chặt phăng những cành cây hỗn tạp gần đó. Ở con đường mòn phía trước, núi đồi trống trải, trong bóng đêm nặng trĩu, có người quỳ trên đất, quay lưng về phía họ, như đang rất suy sụp.

Lệ Tinh Xuyên giơ mồi lửa lên, đưa nàng đi về trước.

Dưới ánh sáng chập chờn mờ nhạt, áo quần Trì Thanh Ngọc nhuốm máu, ngơ ngẩn ngồi trên mặt đất đầy lá khô, vẫn không nhúc nhíc. Bên cạnh chàng, là một người đàn ông trung niên, trên người toàn những máu là máu, trên mặt cũng bê bết máu và bùn đất, gần như đã không nhìn ra diện mạo nữa rồi.

Trái tim đang lơ lửng Lam Hạo Nguyệt bỗng rơi tõm xuống đáy, trong khoảnh khắc mà như đã rơi thẳng xuống đáy cốc, vỡ nát.

Nàng há miệng thở dốc, sợ hãi khi phát hiện bản thân cũng không biết phải nói gì, cũng chẳng phát ra được âm thanh nào.

Run rẩy đi tới bên cạnh chàng, cúi đầu nhìn người nằm trên đất, thoáng chốc cảm thấy như đang nằm mộng. Ngày thường chân mày ông luôn cau có, chau lại rất chặt, đến lúc này cũng chẳng giãn ra, chòm râu dính đầy bụi đất và máu đen, làn môi tái nhợt.

Ấn tượng cuối cùng mà người này để lại cho nàng là lúc ở ngoài Yên Hà cốc, bóng lưng nặng nề thúc ngựa chạy nhanh, cùng tiếng quát phẫn nộ nóng nảy, thân hình mạnh mẽ.

Nàng cũng từng giận dỗi hét lớn với ông, “Cha có chết cũng chẳng liên quan tới con’, nhưng bây giờ thì, ông đã chết thật rồi.

Đó là một kiếm ngay giữa ngực, kẻ ra tay không hề lưu tình.

Từng tiếng quở trách vẫn còn bên tai, thế nhưng ông không còn động đậy nữa, cũng chẳng gọi tên nàng, cũng chẳng nổi giận với nàng nữa.

Nàng cứ cho rằng mình vốn không quan tâm tới người cha chẳng nói đạo lý này, thậm chí từ sau khi rời khỏi Yên Hà cốc, cũng không cho Trì Thanh Ngọc nhắc đến tên của ông. Nhưng không biết vì sao, vào giờ này khắc này, lại cảm thấy như thể đất trời sụp đổ, mắt chua xót, hai hàng lệ tuôn rơi lã chã.

“Sao lại có thể như vậy? …” Cả người Lam Hạo Nguyệt rét run, mất hồn mất vía ngồi xuống bên cạnh Lam Bách Thần,

Tựa như Trì Thanh Ngọc vẫn còn đang ngơ ngẩn, mãi đến khi Lam Hạo Nguyệt dùng sức đẩy vai, mới khiến chàng phục hồi tinh thần. Chàng mơ màng đưa tay, muốn lau nước mắt của nàng, thế nhưng lại bị tiếng khóc của nàng cắt ngang động tác.

“Thanh Ngọc! Ai giết ông ấy?!” Thế giới trước mắt nàng đã mơ hồ mất rồi, giọng nói khàn khàn dị thường.

Trì Thanh Ngọc im lặng không nói, mãi lâu sau, mới đáp: “Tôi không biết.”

“Sao chàng lại không biết?! Có phải chàng đi gặp ông ấy hay không, nếu không thì vì sao lại ở đây?” Lam Hạo Nguyệt kéo quần áo chàng, khớp ngón tay lộ rõ.

Trì Thanh Ngọc muốn ôm chặt nàng, Lam Hạo Nguyệt cúi đầu, nước mắt không ngừng rơi, thậm chí còn không thể ngồi yên. Chàng run rẩy đưa tay đỡ thân mình vô lực của nàng, run rẩy nói: “Hạo Nguyệt, thật xin lỗi, tôi thật sự không biết ai là kẻ đánh nhau với tiền bối… Tôi cho rằng ông có thể ứng phó, nên đã đuổi theo Chính Ngọ, nhưng khi tôi chạy trở về, ông ấy đã bị trọng thương…”

Lam Hạo Nguyệt nằm sụp trên đất, khóc không ra tiếng: “Chàng cho rằng… cái gì cũng là chàng cho rằng! Chuyện tới bây giờ chàng thậm chí cũng không biết ai là người ra tay! Chàng cần gì phải đuổi theo Chính Ngọ chứ?!”

Lệ Tinh Xuyên tiến tới, nhẹ giọng bảo: “Lam cô nương, chuyện này không thể trách Trì huynh đệ được…”

“Tôi không trách chàng!” Lam Hạo Nguyệt khóc nói, “Tôi chỉ cảm thấy khó chịu! Thụ An chết rồi, cha tôi cũng chết rồi, nhưng tôi thậm chí còn không biết hung thủ là kẻ nào nữa?”

“Nếu Trì huynh đệ bảo đuổi theo Chính Ngọ, vậy gã Chính Ngọ kia đang ở đâu?” Lệ Tinh Xuyên hỏi.

Trì Thanh Ngọc giật mình đáp: “Lúc tôi rời đi, có điểm huyệt gã, trong chùa miếu…”

“Chùa miếu?” Lệ Tinh Xuyên ngẩng đầu nhìn ra xa, thở dài, “Ban nãy tôi có tìm qua, chỗ đó trống trơn, làm gì còn bóng ai?”

Nước mắt Lam Hạo Nguyệt tuôn rơi như mưa, gắng gượng đứng dậy, nắm chặt kiếm Yên Hà trong tay, muốn đi vào trong căn miếu cổ kia. Lệ Tinh Xuyên vội vàng đuổi theo, Trì Thanh Ngọc cũng cuống quýt đứng dậy. Chàng đứng tại chỗ lớn tiếng hỏi: “Hạo Nguyệt, em muốn đi đâu?”

Nàng mặc cho lệ chạy dài trên gò má, đưa lưng về phía chàng, đáp: “Em muốn đi tìm hung thủ!”

“Em đã bệnh thế này rồi, tìm thế nào được?!” Trì Thanh Ngọc nóng nảy, dựa vào tiếng động để đi đến phía sau, mò mẫm tìm được cánh tay của nàng. Lam Hạo Nguyệt giãy ra khỏi chàng, tức giận nói: “Nếu bây giờ nói em không đi tìm, chẳng lẽ cứ vậy mà quên đi sao? Để cho Thụ An và cha em bị giết chết không lý do vậy ư?!”

“Tôi không bảo sẽ quên đi!” Trì Thanh Ngọc siết chặt thanh kiếm trong tay, thốt ra câu này, bỗng nhiên xoay người đi về hướng khác.

“Trì Thanh Ngọc, chàng muốn đi đâu?” Đứng trong gió đêm, cả người nàng run rẩy, thậm chí giọng nói cũng đã thay đổi.

Chàng không dừng bước, dùng sức rút gậy trúc sau vai, cắn răng nói: “Tôi đi tìm giúp em.”

“Chàng thậm chí còn chả thấy người thì làm sao mà tìm?!” Khuôn mặt nàng sốt ruột đến trắng bệch.

“Không nhìn thấy cũng có thể tìm!” Trì Thanh Ngọc đã gần mất hết lí trí “Tôi biết do người của Mẫn Lệ Ảnh làm, vì sao lại không tìm thấy?! Em cảm thấy tôi không nhìn được thì sẽ không có cách nào sao?!”

“Đến bây giờ rồi mà chàng còn muốn thể hiện sao!” Lam Hạo Nguyệt kêu khóc quăng kiếm trong tay xuống đất, vỏ kiếm đụng vào tảng đá bên đường, phát ra âm thanh chói tai.

“Vì sao lại không tin tôi?!” Trì Thanh Ngọc nghiêng mặt về phía kiếm Yên Hà rơi xuống, đau khổ nói, “Tôi rất đau khổ, Hạo Nguyệt! Tôi cũng muốn báo thù cho cha em!”

“Vốn đã không làm được thì sao lại phải miễn cưỡng?” Giọng nàng run rẩy, mắt cay xè đến mức chẳng thể nhìn thấy thứ gì, “Thanh Ngọc, chàng luôn tự chịu trách nhiệm mọi việc, nhưng em không muốn để chàng mạo hiểm!”

Hô hấp Trì Thanh Ngọc nặng nề, bóng lưng mỏi mệt, cuối cùng chàng cũng không nói tiếng nào nữa.

Lệ Tinh Xuyên nhặt kiếm Yên Hà lên, giao cho Lam Hạo Nguyệt, sau đó lại từ từ đi tới bên cạnh chàng, nói: “Thanh Ngọc, tuy cậu có lòng muốn đuổi theo kẻ thù, nhưng sao lại không nghĩ tới bệnh tình hiện tại của Hạo Nguyệt, chẳng lẽ muốn mặc kệ cô ấy sao?”

Thân mình căng thẳng của Trì Thanh Ngọc mất dần sức lực, hai vai chàng khẽ run rẩy, tiếng nức nở của Lam Hạo Nguyệt đằng sau liên tục truyền tới.

Chàng cảm thấy vô cùng tồi tệ.

“Bây giờ, trước hết phải nghĩ cách xử lý hậu sự thế nào đã, ngoài ra còn phải chăm sóc tốt cho Hạo Nguyệt mới đúng.” Lệ Tinh Xuyên xoay vai, để chàng quay về phía Lam Hạo Nguyệt. Lam Hạo Nguyệt nhìn Trì Thanh Ngọc tiều tụy hốc hác, nghẹn ngào mãi thôi. Chàng cô đơn đi về trước một bước, bỗng nhiên quỳ một chân về phía nàng, lặng lẽ gỡ đai đang đeo trên vai sau lưng xuống.

“Đến đây, tôi cõng em.” Chàng khàn giọng nói.

“Thanh Ngọc…” Lam Hạo Nguyệt nhìn chàng. Hai tay chàng chống dưới đất, đầu cúi thấp đến mức gần như không thể ngẩng lên.

“Em còn đang bệnh, tôi có thể cõng được.” Trì Thanh Ngọc nắm chặt lá khô trên mặt đất, không hề có ý định đứng dậy.

Lệ Tinh Xuyên đưa mắt ám chỉ Lam Hạo Nguyệt đi qua, nàng rưng rưng đi tới sau lưng Trì Thanh Ngọc, ngả người lên vai chàng. Thân người chàng trai ấy lúc này cứng ngắc, dù là đứng lên thôi nhưng có vẻ rất vất vả. Nàng không biết rốt cuộc chàng muốn làm gì, chỉ cảm thấy Trì Thanh Ngọc bây giờ, như đã đến bước đường cùng.

Lệ Tinh Xuyên cúi người cõng thi thể Lam Bách Thần, quay đầu nói: “Thanh Ngọc, cậu đi theo tôi, tôi đưa các người trở về.”

***

Lúc đi qua cây ven rừng, Lệ Tinh Xuyên ngừng bước, nhẹ nhàng đặt thi thể Lam Bách Thần xuống đất. Lam Hạo Nguyệt nhìn Thụ An và cha, hai người đột nhiên biến mất khỏi cuộc sống của nàng, tới bây giờ, nàng vẫn không thể tất cả những gì mình nhìn thấy.

“Thanh Ngọc, cậu đưa Hạo Nguyệt về nhà trọ nghỉ ngơi đi, tôi ở đây đến hừng đông chờ người tới.” Lệ Tinh Xuyên cởi song kiếm bên hông, chuẩn bị ngồi xuống.

Trì Thanh Ngọc còn chưa trả lời thì Lam Hạo Nguyệt đã nói: “Tôi không thể nào nghỉ ngơi được, tôi cũng muốn ở lại.”

“Hạo Nguyệt, cô đừng hành động theo cảm tính.” Lệ Tinh Xuyên tỏ ra bất đắc dĩ đi tới bên cạnh nàng. Lam Hạo Nguyệt khẽ nhắm hai mắt, cả người hơi run rẩy, cắn chặt răng.

“Tôi ở đây với em.” Cứ mãi im lặng, đến bây giờ Trì Thanh Ngọc mới lên tiếng, chầm chậm đặt nàng xuống dưới gốc đại thụ. Lúc ôm Lam Hạo Nguyệt, có thể cảm giác cả người nàng run rẩy. Thế nhưng chàng cũng biết, với tính cách của Lam Hạo Nguyệt, nhất quyết sẽ không chịu về nhà trọ nghỉ ngơi.

Chàng cởi áo ngoài của mình ra, muốn đắp lên người nàng để đỡ lạnh, Lệ Tinh Xuyên lại giơ tay ngăn lại, thấp giọng nói: “Thanh Ngọc, trên áo cậu toàn là máu, đừng kích thích cô ấy.”

Trì Thanh Ngọc ngẩn ra, Lệ Tinh Xuyên đã nhanh chóng cởi áo khoác màu đen của mình xuống, đắp lên người Lam Hạo Nguyệt.

Nàng vô lực đưa mắt nhìn chàng, sau đó lập tức nhắm mắt, đờ đẫn dựa vào đại thụ, như thể cũng chẳng còn sức lực mà khóc nữa rồi.

“Tôi sẽ giúp cô truy tìm tung tích của đám Chính Ngọ.” Lệ Tinh Xuyên ngồi xổm trước mặt nàng, nghiêm túc nói.

Gió thu đêm nay rét lạnh, lá khô rụng xào xạc khắp núi đồi. Vốn Lam Hạo Nguyệt đang phát sốt, qua biến cố này, càng trở nên mệt mỏi, lao lực.

Suốt cả buổi tối, chỉ cần nhắm mắt là nàng lại nhìn thấy bóng dáng cha mình khi còn ở Yên Hà cốc trước đây. Hàng lông mày rậm của ông luôn nhíu chặt, một mình luyện kiếm dưới trăng trong khu rừng tùng bách, cũng thường xuyên trách nàng không chịu cố gắng hơn trước mặt các sư đệ. Ông lúc nào cũng muốn giữ nàng khư khư bên người, dù ba ngày dăm bữa lại thường xuyên cãi nhau, ông hay nói không cần đứa con gái này, nàng lại càng thề thốt không thèm quan tâm người cha cố chấp ngang ngược như thế nữa…

Nếu không phải nàng đã cắt đứt một cách quá triệt để với cha mình, nếu không phải ông vẫn không an tâm, thì ông đã không phải chết…

Ác mộng triền miên, tựa hồ Lam Hạo Nguyệt đang bị chìm trong vũng máu sâu hoắm không thể thoát khỏi, nàng cứ la hét giũa dụa không ngừng.

“Hạo Nguyệt, Hạo Nguyệt , …” Trì Thanh Ngọc vốn không hề chợp mắt, dùng sức ôm chặt nàng. Nước mắt của nàng nóng hôi hổi, rơi xuống gò má chàng.

Ngực chàng như có cái gì chặn lại, nặng nề đến không thở được.

“Trì huynh đệ.” Lệ Tinh Xuyên đi tới sau, vỗ nhẹ và vai chàng, “Cô ấy cứ như vậy mãi thì không được, trước tiên cho uống chút thuốc này rồi để cô ấy ngủ một chút đi.” Y nói xong, đưa một viên thuốc cho Trì Thanh Ngọc.

Trì Thanh Ngọc yên lặng nhận viên thuốc, đưa vào giữa môi Lam Hạo Nguyệt.

Lam Hạo Nguyệt uống thuốc, quả nhiên từ từ không la hét hoảng loạn nữa, mê man nằm dựa trong lồng ngực Trì Thanh Ngọc.

“Nếu cậu có thể đưa cô ấy về lại nhà trọ thì tốt biết mấy, ở đây lạnh lắm.” Lệ Tinh Xuyên hơi tiếc rẻ nói.

Trì Thanh Ngọc thấp giọng nói: “Lệ huynh, anh đưa cô ấy về đi…”

Lệ Tinh Xuyên ngẩn ra, “Nhưng không thể để thi thể của Lam tiền bối ở đây được…”

“Tôi ở lại canh giữ.” Trì Thanh Ngọc đờ đẫn dựa vào cổ thụ, ôm chặt Lam Hạo Nguyệt, “Đừng để cô ấy phải chịu rét ở đây.”

Lệ Tinh Xuyên nhíu mày suy nghĩ, đứng dậy nói: “Vậy cũng tốt, chờ trời hửng sáng rồi, tôi sẽ lên trấn trên tìm người xử lý hậu sự.” Dứt lời, y liền đi tới bế Lam Hạo Nguyệt đang mê man trong lòng Trì Thanh Ngọc, “Cậu ở đây một mình phải cẩn thận đấy.”

Lệ Tinh Xuyên mang Lam Hạo Nguyệt đi rồi, Trì Thanh Ngọc ngồi một mình dưới tàng cây, xa xa có tiếng nước sông xuôi dòng, tiếng lá cây vi vu. Một đêm này, dài tựa ngàn năm.

Bình Luận (0)
Comment