Một Hữu Quang Đích Ái Tình - Tình Yêu Không Có Ánh Sáng

Chương 2

Edit: Mèo Mập

Dương quan rộn ràng như tơ vàng hỗn độn, xinh đẹp chói mắt, lại ấm áp bao phủ toàn bộ mặt đất, làm cả vùng đất như được phủ thêm lớp kim y xinh đẹp.

Dưới ánh mặt trời, Chu Lợi Địch – Khố Hãn một mình ở trong rừng rậm rất xa Hi Tái Nhĩ thành, bên miệng giếng nơi xa xôi hẻo lánh tắm rửa, toàn thân trần trụi dưới ánh mặt trời chiếu xuống cực kỳ xinh đẹp.

Chu Lợi Địch giống như những người Tô Tác Khố khác dáng người có vẻ cao lớn, nhưng không tráng kiện như vậy, hình thể cao gầy thon dài, rất đẹp mắt.

Tuy rằng Chu Lợi Địch có chút gầy, nhưng thân thể được rèn luyện phi thường rắn chắc, cả người đều là cơ bắp. Vai rộng, eo nhỏ, mông đẹp hòa cùng bắp chân thon dài, không một chỗ nào không hấp dẫn

Chu Lợi Địch bởi vì thuở nhỏ tập võ, có khi còn đi đánh giặc, cho nên làn da cũng không trắng như nữ nhân, mà là phơi nắng thành màu mật ong xinh đẹp.

Da thịt màu mật ong cũng không phải hoàn mỹ không tỳ vết, phía trên có nơi lưu lại vài vết sẹo, có mới có cũ. Bất quá tuyệt đối không xấu, càng không có cảm giác dữ tợn, ngược lại còn cảm thấy cực kỳ đẹp trai, đó là căn cứ chứng minh Chu Lợi Địch anh tuấn uy vũ.

Da thịt màu mật ong cùng tóc nâu xinh đẹp dưới ánh mặt trời sáng lấp lánh, khuôn mặt tuấn dật thanh tú lộ vẻ thản nhiên mỉm cười. Càng xem càng cảm thấy sao có người tuấn mỹ cao quý như vậy, không giống như nhân loại, hẳn là thần linh mới đúng

Chu Lợi Địch đem gàu treo ném vào trong giếng múc một gàu nước, từ đầu đổ xuống, nước giếng trong suốt từ đỉnh đầu chảy xuống phía dưới, chảy qua mỗi một chỗ trên thân thể Chu Lợi Địch, bao gồm bộ vị hạ thể tối tư mật. Thân thể Chu Lợi Địch thật sự là tác phẩm nghệ thuật, ngay cả nơi riêng tư sinh thực khí (1 cũng xinh đẹp cực kỳ, sinh thực khí của Chu Lợi Địch so với nam nhân bình thường còn lớn hơn một chút, mặt trên có một ít lông màu nâu, dưới ánh mặt trời cũng lấp lánh quang mang chói mắt … ( tác giả miêu tả kĩ ghê lun, edit mà chóng mẹt

Rõ ràng là một thân thể nam nhân, lại vô cùng dụ hoặc mê người.

Chu Lợi Địch lại dội một thùng nước lên người, chậm rãi tẩy rửa thân thể, tuyệt không sợ có người rình coi. Cậu là một nam nhân căn bản không sợ bị ai thấy, huống chi nơi này yên tĩnh vắng lặng như thế, trừ bỏ ánh mặt trời, cái gì cũng không có.

Vốn Chu lợi địch có thể vào Hi Tái Nhĩ thành, ở dục trì trong tòa thành to lớn tắm rửa thỏa thích một phen, hưởng thụ một phen, bất quá Chu Lợi Địch vì tránh hiềm nghi, lựa chọn ở ngoài thành tùy tiện tìm một miệng giếng đơn giản một chút tắm rửa.

Đại quân An Lỗ Đặc luôn luôn ở biên giới như hổ rình mồi, bọn họ nhất định phải cẩn thận nhất cử nhất động, nếu mình vào trong Hi Tái Nhĩ thành tắm rửa, khẳng định sẽ bị cho là hành vi muốn chiếm lĩnh Hi Tái Nhĩ.

Kỳ thật Chu Lợi Địch cũng không phải thật sự sợ hãi mười vạn đại quân An Lỗ Đặc, nếu An Lỗ Đặc vương thật sự mang mấy chục vạn đại quân tấn công lại đây, cậu tự tin cũng có biện pháp đánh thắng, bất quá cậu không thích đánh giặc.

Lần này vì tiêu diệt thú nhân binh đoàn mà bọn họ đã chết rất nhiều người, cậu không hy vọng tăng thêm thương vong vô vị, hơn nữa thực lực của bọn họ và An Lỗ Đặc là tương đương, thật sự khai chiến chỉ có lưỡng bại câu thương, làm cho nhân dân vô tội chịu khổ.

Đột nhiên, Chu Lợi Địch cảm giác trong nước có cái gì, tay bắt lấy, lục mâu chợt lóe, là đóa hoa hồng.

Là một đóa hoa hồng thực kỳ lạ, hoa hồng cậu gặp qua rất nhiều loại, có màu trắng, màu đỏ, màu vàng, màu tím, còn có màu đen, nhưng chưa bao giờ gặp qua lục sắc (2.

Thần kỳ nhất chính là hoa hồng xanh biếc dưới ánh mặt trời, thế nhưng tỏa ra quang huy sắc đỏ như lửa, xinh đẹp kiều diễm không nói nên lời.

Trên gương mặt tuấn mỹ hiện lên nghi hoặc, trong nước sao lại có hoa hồng, lúc mới từ dưới giếng múc lên, cũng không có nhìn thấy hoa hồng Hoa hồng thần kỳ này như thế nào đến?

Chu Lợi Địch quay đầu nhìn xung quanh, chung quanh không một bóng người, tuyết ưng đi săn còn chưa trở về. Trong khu rừng rậm hẻo lánh vắng vẻ chỉ có một mình cậu, còn có ánh mặt trời vô cùng rực rỡ chói mắt từ bầu trời chiếu xuống.

Hoa hồng này không thể là ánh mặt trời thả trong nước đưa đến cho cậu đi Chu Lợi Địch khẽ nâng khóe miệng, không suy nghĩ xem hoa hồng như thế nào đến, đem hoa hồng xanh biếc đặt ở trước mũi ngửi.

Thật thơm Mùi hoa này rất đặc biệt, là mùi hương chưa từng ngửi qua, vô cùng vô cùng thơm. Tuy nồng mà không tục, cậu rất thích.

Chu Lợi Địch tắm rửa sạch sẽ thân thể xong, liền đem khôi giáp đặt ở bên cạnh mặc vào, cũng không có lập tức hồi quân doanh mà là ngồi ở trên cỏ, khó có được nửa ngày nhàn nhã, cậu muốn đàn một hồi, đã lâu rồi cậu không đánh đàn.

Chỉ thấy Chu Lợi Địch lấy ra một thụ cầm bạch kim xinh đẹp, phía trên cẩn ngọc bích, bảy dây đàn dùng chỉ vàng làm thành, Chu Lợi Địch tuy là đại quốc thái tử, nhưng luôn luôn tiết kiệm, vật phẩm bên người quý nhất chỉ có cây thụ cầm này, cây thụ cầm này là phụ vương cậu – Tô Tác Khố hoàng đế ban cho.

Ngón tay thon dài gảy gảy cầm huyền màu vàng, cầm huyền như có linh khí tiếng ca tuyệt vời lập tức vang lên. Làm cho thiên địa vạn vật đều mất đi màu sắc.

Âm nhạc trong veo tuyệt vời, mê hoặc lòng người khó có thể tưởng tượng là từ bàn tay nhân loại tấu ra, cho dù là âm nhạc do các vị thần trên trời cũng đàn không ra nhạc khúc tuyệt vời như thế.

Chu Lợi Địch rất yêu thích đàn thụ cầm, nhưng cậu không đánh đàn trước mặt người khác, lúc cậu chỉ có một mình mới có thể đàn thụ cầm.

Làm một thái tử đại quốc, một thánh đức thái tử ưu tú hoàn mỹ, không có một khuyết điểm, được nhân dân cả nước kính yêu, áp lực đối với cậu vượt quá thường nhân có thể tưởng tượng. Cho nên có khi cậu sẽ trốn đi, một mình đánh đàn giảm bớt áp lực, đây là sở thích duy nhất của cậu.

Xa xa truyền đến một tiếng ưng kêu quen thuộc, tuyết ưng vẫn còn đi săn nghe thấy tiếng đàn của chủ nhân, lập tức liền bay về, tuyết ưng thích nhất tiếng thụ cầm của Chu Lợi Địch, Chu Lợi Địch đàn thật sự rất hay, ngay cả động vật cũng sẽ bị mê hoặc…

Tuyết ưng rất nhanh bay đến trên vai Chu Lợi Địch, đồng thời trong rừng sâu còn chạy tới rất nhiều tiểu động vật, tất cả chúng nó đều vây quanh Chu Lợi Địch, đều là bị tiếng đàn Chu Lợi Địch hấp dẫn tới.

Chu Lợi Địch thản nhiên mỉm cười, tiếp tục đánh đàn, cậu tuy rằng không thích trước mặt người khác đánh đàn, bất quá trước mặt động vật tấu đàn lại tuyệt không để ý.

Hình ảnh kia tuyệt đẹp tựa như một bức tranh, tuyệt thế mỹ nam tử tuấn mỹ thanh tú thản nhiên ngồi giữa núi rừng, đắm chìm dưới ánh mặt trời ấm áp, cậu chơi đàn giữa muôn thú, biết bao thoải mái nhàn nhã, quả thực đẹp không nói lên lời.

Chu Lợi Địch ở trong rừng rậm đàn một khúc lại một khúc nhạc tuyệt vời động lòng người, làm cho người nghe, tiểu động vật khả ái như si như túy… Không, còn có một người nghe, chính là ánh dương quang vẫn đi theo Chu Lợi Địch.

Ánh mặt trời tựa hồ cũng có thể nghe hiểu tiếng đàn của Chu Lợi Địch, ánh sáng càng ngày càng nóng bỏng, làm hoa hồng xanh biếc sáng lấp lánh ở bên cạnh như sáng lên, như ngọn lửa màu đỏ đang bốc cháy dưới thái dương.

Hoa hồng luôn luôn tượng trưng cho tình yêu, lục sắc đại biểu cho màu sắc ánh mắt Chu Lợi Địch, màu đỏ là ý tứ lửa nóng, hoa hồng xanh biếc tỏa sáng màu đỏ đại biểu nhiệt tình như lửa bên cạnh Chu Lợi Địch.

Từ ngày đó ở rừng sâu tắm rửa, Chu Lợi Địch mỗi ngày đều đã nhận được một bông hoa hồng xanh biếc tỏa sáng màu đỏ như lửa, nhưng rất kỳ quái, đều không nhìn thấy người đưa hoa.

Mỗi khi Chu Lợi Địch phát hiện hoa hồng xanh biếc, chỉ có ánh mặt trời, lại nhìn không thấy một bóng người, hoàn toàn không biết là ai mỗi ngày tặng hoa.

Chu Lợi Địch vô cùng nghi hoặc, từng âm thầm quan sát là ai lặng lẽ tặng hoa cho cậu, nhưng vô luận Chu Lợi Địch chú ý như thế nào thì hoa hồng vẫn vô thanh vô tức xuất hiện, tựa như đột nhiên biến ra vậy

Đương nhiên hoa hồng tuyệt đối không thể có thể từ trong không khí biến ra, khẳng định là có người âm thầm tặng cậu, chỉ là người này không muốn xuất hiện trước mặt cậu.

Tuy rằng Chu Lợi Địch tra không ra người thần bí vẫn vụng trộm tặng hoa cho cậu là ai, bất quá Chu Lợi Địch phát hiện một manh mối quan trọng, hoa hồng đều là ban ngày xuất hiện, cũng không ở ban đêm đưa tới. Hơn nữa hoa hồng chỉ xuất hiện khi cậu một mình, còn có…… Ánh mặt trời

Chẳng lẽ hoa hồng là ánh mặt trời tặng? Nhưng ánh mặt trời như thế nào có khả năng tặng hoa hồng?

Chu Lợi Địch còn phát hiện một sự kiện, hoa hồng xanh biếc thế nhưng không héo tàn, đóa hoa bình thường vài ngày liền héo tàn, nhưng hoa hồng xanh thần bí sẽ không.

Hoa hồng xanh tựa như bất tử, vô luận qua thời gian dài hơn cũng không héo tàn, vĩnh viễn kiều diễm xinh đẹp như vậy. Điều này chứng minh hoa hồng xanh không phải vật của thế gian, hẳn là hoa của thiên giới.

Nhưng nếu hoa hồng xanh là vật của thiên giới, người tặng hoa hồng xanh kia chẳng phải là thần sao?

Nhưng theo hiểu biết về các vị thần trên thiên giới của Chu Lợi Địch, thần làm sao lại tặng hoa hồng cho cậu, tán tỉnh cậu Chẳng lẽ là vị nữ thần nào đó trên trời yêu Chu Lợi Địch?

Chuyện này cũng không phải không có khả năng, Chu Lợi Địch tuấn mỹ bất phàm, tao nhã, là siêu cấp mỹ nam tử hiếm có, hơn nữa văn võ song toàn, trên người không có một khuyết điểm. Nam tử như vậy có người nữ nhân nào không thích, bao gồm cả thần

Chu Lợi Địch tuy rằng rất tò mò người thần bí mỗi ngày tặng hoa hồng xanh cho cậu là ai, bất quá nếu đối phương không muốn hiện thân, vậy thuận theo tự nhiên thôi

Chu Lợi Địch mang theo quân đội ở ngoài Hi Tái Nhĩ thành đợi hơn nửa tháng, chờ vết thương của thiếu thành chủ Hi Tái Nhĩ thành tốt lên liền thay mặt Tô Tác Khố đế quốc chính thức bổ nhiệm thiếu thành chủ Hi Tái Nhĩ thành làm tân thành chủ, còn hứa hẹn Tô Tác Khố đế quốc sẽ hỗ trợ toàn lực cho việc xây dựng lại Hi Tái Nhĩ thành.

Ngoài ra, Tô Tác Khố đế quốc còn có thể bảo hộ Hi Tái Nhĩ thành an toàn, nếu Hi Tái Nhĩ thành gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào cũng có thể xin Tô Tác Khố đế quốc giúp đỡ, Tô Tác Khố đế quốc sẽ lập tức vô điều kiện xuất binh giúp Hi Tái Nhĩ thành.

Thiếu thành chủ và dân chúng Hi Tái Nhĩ thành đương nhiên vô cùng cảm kích Chu Lợi Địch, hoàn toàn bị vị “Thánh đức thái tử” này chinh phục, thiếu thành chủ nhiều lần hướng Chu Lợi Địch quỳ xuống nói lời cảm tạ, cảm tạ cậu đối với Hi Tái Nhĩ thành vô tư trợ giúp, càng tỏ vẻ sẽ vĩnh viễn trung thành với Tô Tác Khố đế quốc.

Cái gọi là nhân giả vô địch, Chu lợi địch không uổng một binh một tốt liền thắng được nhân tâm của toàn bộ người dân Hi Tái Nhĩ và toàn bộ đại lục, so với nhân cơ hội chiếm lĩnh Hi Tái Nhĩ thành, làm cho người Hi Tái Nhĩ oán hận và làm cho toàn bộ đại lục khinh bỉ cao minh hơn nhiều

Được tin Chu Lợi Địch khải hoàn trở về, toàn bộ Tô Tác Khố đều sôi trào, cả nước vui mừng. Nhất là người dân thủ đô Tô Tác Khố cao hứng một đêm chưa ngủ, dân chúng toàn thành suốt đêm chuẩn bị nghi thức hoan nghênh long trọng, hoan nghênh Chu Lợi Địch thắng lợi trở về.

Trời còn chưa sáng, hoàng đế và hoàng hậu Tô Tác Khố liền dẫn đầu tất cả đại thần cùng dân chúng toàn thành, ở ngoài thành chờ Chu Lợi Địch và quân đội Tô Tác Khố.

Bình minh, mặt trời mọc lên từ phương đông, khi ánh mặt trời đầu tiên chiếu lên mặt đất, mọi người ở ngoài thành chờ đã lâu rốt cục nhìn thấy thân ảnh chói mắt kia giống như một vị thần ở dưới ánh mặt trời xuất hiện, mọi người lập tức hoan hô vang dậy.

Trước đó đã chuẩn bị bồ câu lúc này thả đầy bầu trời, chuông đồng vang lên “thanh âm khải hoàn” ưu mỹ vô cùng, đây là phong tục Tô Tác Khố đặc biệt đãi ngộ với anh hùng.

Chu Lợi Địch-Khố Hãn một thân ngân giáp, cưỡi tuấn mã cao lớn đi đầu đội quân. Ở trong tiếng hoan hô chậm rãi đi về phía trước, thỉnh thoảng hướng dân chúng nhẹ nhàng phất tay, trên khuôn mặt tuấn dật hoàn mỹ vẫn duy trì nụ cười thản nhiên, lục mâu cao quý như phỉ thúy bình tĩnh vô ba, hoàn toàn không có nửa điểm kích động.

Chu Lợi Địch trời sinh tính lạnh nhạt, tính cách luôn luôn vân đạm phong khinh, vô luận phát sinh chuyện gì đều rất khó làm cho cảm xúc của cậu dao động, này không biết là tốt hay xấu.

Bất quá Chu Lợi Địch cao quý tuấn mỹ, tao nhã ôn hòa, làm cho tất cả nữ nhân đều điên cuồng. Từ cụ bà hơn bảy mươi tuổi, em bé dưới ba tuổi, vô luận quý tộc hay là thường dân, toàn bộ điên cuồng mà đối Chu Lợi Địch thét chói tai, cầm hoa hồng trong tay hướng Chu Lợi Địch ném.

“Thái tử điện hạ, ta yêu ngươi”

“Thánh đức thái tử, ta yêu ngươi”

“Điện hạ, ta muốn gả cho ngươi”

Chu Lợi Địch vẫn là thần tượng cùa toàn bộ người Tô Tác Khố, càng là đối tượng tất cả nữ nhân muốn gả, toàn bộ nữ nhân Tô Tác Khố chỉ cần có thể đứng ở bên người Chu Lợi Địch hầu hạ đã là vinh hạnh. Cho dù không thể làm phi tử của cậu, chỉ cần có thể làm tỳ nữ của cậu bọn họ cũng cảm thấy mỹ mãn.

Mà hướng Chu Lợi Địch tặng hoa hồng còn có nghĩa là hướng cậu tỏ tình, đây là truyền thống Tô Tác Khố, chỉ cần Chu Lợi Địch tiếp nhận hoa hồng của ai, người kia lập tức là có thể trở thành người yêu của Chu Lợi Địch, còn có cơ hội trở thành phi tử của cậu.

Nhìn Chu Lợi Địch được nữ nhân hoan nghênh mê luyến như thế, nam nhân trong đội quân đều hâm mộ vô cùng, bất quá trong mắt Chu Lợi Địch như cũ không có nửa điểm kích động gợn sóng, vẫn chỉ mỉm cười với những nữ nhân này.

Tươi cười ôn hòa xinh đẹp làm cho các nữ nhân càng điên cuồng, bọn họ tất cả đều khẩn trương nhìn Chu Lợi Địch, hy vọng cậu có thể nhận lấy hoa hồng của mình, nhưng các nàng rất nhanh liền thất vọng.

Đột nhiên, không biết nơi nào ném đến hoa hồng xanh đặc biệt vô cùng xinh đẹp vẫn đang tỏa sáng, Chu lợi địch thế nhưng đưa tay bắt lấy hoa hồng xanh biếc.

Nhìn hoa hồng xanh biếc, lục mâu xinh đẹp lấp lánh, không nghĩ tới người thần bí kia cũng đến đây tặng hoa cho cậu.

Tư thế tao nhã cầm hoa hồng xanh biếc ở trước mũi nhẹ nhàng ngửi, khóe miệng khẽ nhếch, vẫn là hương thơm ngọt ngào như vậy, làm người ta say mê, Chu Lợi Địch đem hoa hồng xanh gài trước ngực.

Thấy thế, trên mặt toàn bộ nữ nhân liền thoáng qua thất vọng, lập tức nhìn xung quanh bốn phía muốn tìm kiếm người ném hoa hồng xanh biếc kia, nữ nhân bị thái tử điện hạ nhìn trúng. Nhưng rất kỳ quái, vô luận bọn họ tìm như thế nào, cũng tìm không thấy nữ nhân ném hoa hồng xanh kia.

Chu Lợi Địch ở trong tiếng hoan hô của mọi người đi tới trước mặt hoàng đế và hoàng hậu Tô Tác Khố, xuống ngựa quỳ gối trước mặt hoàng đế và hoàng hậu, tao nhã mỉm cười nói:

– Phụ hoàng, mẫu hậu, nhi thần đã trở về

– Thái tử, hoan nghênh con trở về

Tô Tác Khố hoàng đế Á Nặc Đốn lập tức nâng nhi tử dậy, trên khuôn mặt uy nghiêm khôn khéo có chút bình thường già nua tràn đầy tươi cười, trong mắt tràn đầy tự hào cùng kiêu ngạo.

Nhi tử này thật sự quá ưu tú hoàn mỹ, nhất cử nhất động chói mắt tựa như thần, nhi tử là niềm kiêu hãnh lớn nhất đời này của ông, là bảo bối thần ban cho ông.

– Chu Lợi Địch, con rốt cục đã trở lại, mẫu hậu mỗi ngày đều ngóng trông con sớm trở về

Một bên hoàng hậu nhìn nhi tử, nước mắt đã muốn đảo quanh lục mâu xinh đẹp.

Chu Lợi Địch có thể tuấn mỹ xuất sắc như thế, hoàn toàn là vì di truyền dung mạo tuyệt sắc của hoàng hậu, hoàng hậu mặc dù đã qua tuổi bốn mươi, lại vẫn xinh đẹp tuyệt trần.

Nguyên bản bà chỉ là một nữ nhi của một quý tộc nho nhỏ, bằng thân phận đó căn bản không có khả năng trở thành hoàng hậu đại quốc An Lỗ Đặc, nhưng bởi vì mỹ mạo của bà làm cho hoàng đế không để ý phản đối của mọi người lập bà làm hậu.

– Thái tử, thủ cấp Gia Nạp Đặc đâu? Tế tự nơi đó đã sớm chuẩn bị tốt, chúng ta phải nhanh đem thủ cấp Gia Nạp Đặc hiến cho Thần Hậu.

Á Nặc Đốn có chút lo lắng hỏi, trong mắt hiện lên một tia hưng phấn.

Ông để cho nhi tử mình thương yêu nhất mạo hiểm đi vào nguy hiểm lớn như vậy tấn công thú nhân binh đoàn, giết ma thú, vì muốn đem thủ cấp Gia Nạp Đặc hiến cho Thần Hậu, đoạt được sủng ái của Thần Hậu, đả bại đối thủ cả đời ông là An Lỗ Đặc vương.

Ông muốn cho An Lỗ Đặc vương cùng toàn bộ người dân An Lỗ Đặc nhìn xem, ông – Tô Tác Khố hoàng đế và người dân Tô Tác Khố cũng có thể có được Thần Hậu thưởng thức và sủng ái, sủng ái của Thần Hậu không phải chỉ thuộc về người An Lỗ Đặc.

– Thỉnh phụ hoàng yên tâm, thủ cấp Gia Nạp Đặc ở phía sau.

Chu Lợi Địch xoay người chỉ vào phía sau, Á Nặc Đốn và mọi người lập tức nhìn thấy vài binh lính nâng một cái đầu thú cực đại đáng sợ hướng nơi này đi tới, đúng là thủ cấp của ma thú Gia Nạp Đặc.

Mọi người lại kịch liệt hoan hô, trên mặt Á Nặc Đốn lộ ra tươi cười vừa lòng, ma thú Gia Nạp Đặc là mãnh thú nổi danh trên đại lục, thường xuyên hại người, từng có không ít anh hùng nổi tiếng đại lục muốn vì dân trừ hại, nhưng kết quả đều bị Gia Nạp Đặc ăn thịt, chỉ có con ông thành công

Chỉ cần có Chu lợi địch, Tô Tác Khố bọn họ không gì không làm được, ông tin tưởng vững chắc Tô Tác Khố sẽ vượt trội hơn An Lỗ Đặc, thậm chí sẽ nuốt trọn An Lỗ Đặc……

Nhìn mắt phụ hoàng vô cùng kích động và hưng phấn, Chu Lợi Địch chỉ cười nhẹ, khó trách phụ hoàng cao hứng như thế. Phụ hoàng là người sùng bái Thần Hậu điên cuồng nhất, có thể được Thần Hậu liếc mắt, là mục tiêu cả đời ông

Bất quá cậu đối với sủng ái của Thần Hậu lại không chút hứng thú, lần này lại tự thân mang binh tấn công Gia Nạp Đặc là vì sợ Gia Nạp Đặc chiếm lĩnh Hi Tái Nhĩ thành xong sẽ mang thú nhân binh đoàn xâm lược Tô Tác Khố, giết hại người dân Tô Tác Khố. Hơn nữa cậu xác thực rất muốn giải cứu người Hi Tái Nhĩ, giết Gia Nạp Đặc vì dân trừ hại……

Á Nặc Đốn cao hứng dẫn đầu mọi người đi xuống thần miếu cung phụng Thần Hậu, thần miếu to lớn đồ sộ, trang nghiêm thần thánh thờ phụng một bức tượng nữ thần to lớn lại xinh đẹp vô cùng. Đó chính là nữ nhân xinh đẹp nhất tam giới, được toàn bộ đại lục sùng bái kính sợ nhất.

Bức tượng Thần Hậu to lớn là dùng bảo thạch trân quý nhất Tô Tác Khố “nguyệt lượng thạch” (4 tạc thành, bởi vì sử dụng “nguyệt lượng thạch” tạc thành, tượng thần chẳng những ban ngày sắc ngọc lóng lánh, mà ở buổi tối cũng có thể phát ra ánh sáng giống ánh trăng, chiếu sáng toàn bộ thần miếu.

Đại Tế Ti Tô Tác Khố đã ở thần miếu chuẩn bị rất lâu, Á Nặc Đốn và Chu Lợi Địch vừa đến, liền lập tức bắt đầu tế tự. Binh lính dựa theo Đại Tế Ti chỉ thị, đem đầu thú Gia Nạp Đặc đặt trước tượng Thần Hậu, sau đó Đại Tế Ti bắt đầu niệm tế tự chú văn……

Rất nhanh Đại Tế Ti liền kích động vạn phần hướng hoàng đế bẩm báo:

– Chúc mừng bệ hạ, Thần Hậu vô cùng cao hứng, khích lệ bệ hạ và thái tử điện hạ làm tốt lắm. Thần Hậu vì thưởng cho Tô Tác Khố chúng ta đối với Thần Hậu trung thành, chẳng những làm cho Tô Tác Khố chúng ta trong ba năm đều mưa thuận gió hoà, vận mệnh quốc gia hưng thịnh, còn đặc biệt cho phép hoàng thất Tô Tác Khố có thể phái một người đi thiên giới du ngoạn một tháng.

Nghe vậy, mọi người quỳ gối trong đại thần điện lập tức cao hứng hoan hô, cảm tạ ân đức Thần Hậu, mà Á Nặc Đốn lại hưng phấn thiếu chút nữa bị sốc.

Mấy chục năm qua, rốt cục ông cũng đợi được ngày này, Thần Hậu rốt cục tán thưởng ông Thần Hậu lần đầu tiên ân sủng con dân Tô Tác Khố, quan trọng nhất là Thần Hậu còn cho phép hoàng thất bọn họ có thể phái một người đi thiên giới du ngoạn, đây là vinh dự cỡ nào.

Ngay cả đối thủ một mất một còn của ông An Lỗ Đặc vương cũng chưa bao giờ được mời đi thiên giới, rốt cục ông thắng An Lỗ Đặc vương Chỉ là…… Lần này cơ hội có thể đi thiên giới du ngoạn, hai phụ tử bọn họ rốt cuộc nên cho ai……

Ông vẫn hy vọng sinh thời có thể nhìn thấy Thần Hậu một lần, đi thiên giới Thần Hậu khẳng định sẽ tiếp kiến ông, ông có thể thực hiện nguyện vọng này. Nhưng lần này công lao tất cả đều là nhi tử. Nên cho nhi tử đi thiên giới du ngoạn mới đúng……

– Chúc mừng phụ hoàng, người rốt cục có thể đi thiên giới gặp Thần Hậu

Chu Lợi Địch đương nhiên biết phiền não của phụ thân, không đợi phụ thân mở miệng đã quan tâm cười nói, đem cơ hội đi thiên giới cho phụ thân.

Cậu đối với thiên giới không hề hứng thú, quan trọng là cậu phải ở lại Tô Tác Khố, để đề phòng Tà Thần Ốc Lệ Ti sẽ đến trả thù bất cứ lúc nào.

Không giống những người khác bị vui sướng làm choáng váng đầu óc, Chu Lợi Địch vẫn rất lãnh tĩnh. Tuy rằng lần này bọn họ đúng là trước mặt Thần Hậu lập công lớn, được đến Thần Hậu tán thưởng, nhưng bọn họ cũng vì chính mình chọc đến thiên đại phiền toái.

Cậu giết ái tướng tâm phúc của Ốc Lệ Ti, tiêu diệt thú nhân binh đoàn, Ốc Lệ Ti tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu và Tô Tác Khố. Bất quá…… Lục mâu hiện lên ý cười tự tin kiên định, cậu nhất định sẽ bảo vệ tốt Tô Tác Khố ……

Ở nơi tối tăm lạnh lẽo nhất Ma giới, có một nơi kêu “Không giới” là một vùng đất hư vô,“Không giới” giống như tên gọi, là một thế giới hư vô trống rỗng, cái gì cũng không có.

“Không giới” Là vũ trụ hoang vắng kinh khủng nhất, chỉ có tội thần phạm vào trọng tội mới bị đày đến nơi đây, chủ nhân “Không giới” là Tà Thần Ốc Lệ Ti, ác thần tà ác tàn nhẫn nhất trên đời.

Ốc Lệ Ti nguyên bản là thê tử Thần Vương, là Thần Hậu đầu tiên vạn người sùng bái kính ngưỡng, ôn nhu thiện lương, nhân ái vô cùng, tất cả các vị thần và mọi người kính yêu. Nhưng không biết vì cái gì, đột nhiên có một ngày phát điên, mất đi lý trí, giết chết thần và người, trở nên hung tàn vô cùng

Thần Vương tức giận, tự mình xuất thủ đả bại Ốc Lệ Ti, hủy bỏ phong hào Thần Hậu của bà ta, đem bà trục xuất đến “Không giới”, càng hạ phong ấn thật mạnh, làm cho bà ta vĩnh viễn không thể ly khai “Không giới”.

Ốc Lệ Ti tuy rằng bị nhốt ở “Không giới” nhưng không cam lòng vĩnh viễn bị nhốt tại “Không giới”, dựa vào pháp lực cường đại, dùng *** thần thống trị một đám Tà Thần và ma thú, để cho bọn chúng làm ác hại người.

Thần Vương tuy rằng muốn xử trí Ốc Lệ Ti lại không thể, vì tuy rằng Ốc Lệ Ti không có cách nào mở ra phong ấn Thần vương đã hạ, dựa vào thủ hạ trợ giúp, lại đem “Không giới” chuyển dời đến Ma giới, làm cho chúng thần khó có thể tiến vào, càng miễn bàn đến giết chết bà ta, chỉ có thể mặc bà ta làm ác……

– Ngươi nói cái gì?

“Không giới” Hắc ám khủng bố, đột nhiên truyền ra một tiếng rống giận đáng sợ, làm cho cả “Không giới” hư vô khẽ chấn động.

– Hồi bẩm Tà Hậu, người kia vẫn đi theo Chu Lợi Địch- Khố Hãn, làm cho tiểu nhân không thể hạ thủ giết Chu Lợi Địch- Khố Hãn, thỉnh Tà Hậu tha lỗi

Một giọng nam có chút thô ráp khiếp đảm trả lời, có thể nghe ra hắn hơi run rẩy, hắn tựa hồ rất sợ hãi Tà Hậu.

– Thật là tiểu tiện chủng đáng chết vì cái gì đi theo Chu Lợi Địch- Khố Hãn?

Thanh âm làm cho người ta rợn cả tóc gáy lộ ra nghi hoặc rõ ràng.

– Tiểu nhân cũng không biết, nhưng người kia mỗi ngày đều đưa hoa hồng tặng Chu Lợi Địch-Khố Hãn, tựa hồ là yêu Chu Lợi Địch- Khố Hãn.

– Người kia yêu Chu Lợi Địch- Khố Hãn? Nhưng Chu Lợi Địch- Khố Hãn là nam …… Quả nhiên là nhi tử của tiện nhân kia, đều thích nam nhân, đều là biến thái

Tà Hậu the thé rít lên, theo sau khinh bỉ vô cùng nổi giận mắng.

Các thủ hạ bị bất ngờ không dám nói lời nào, Tà Hậu một lát sau lại mở miệng mắng:

– Một ngày nào đó ta nhất định phải đem tiện nhân kia và các con của y toàn bộ xé thành từng mảnh nhỏ, đoạt lại hết thảy những gì bổn hậu đã mất đi

Tà Hậu hận nghiến răng nghiến lợi, xem ra bà ta đối với trong miệng “tiện nhân kia” và các con của y là vô cùng oán hận.

– Thỉnh Tà Hậu yên tâm, tiểu nhân nhất định sẽ giúp Tà Hậu đoạt lại thiên giới, giết chết Thần Hậu và các con của y, vì Tà Hậu báo thù

Thủ hạ của Tà Hậu vội vàng dùng thanh âm có chút khó nghe nói.

– Ngươi quay về Tô Tác Khố tiếp tục theo dõi Chu Lợi Địch-Khố Hãn và tiểu tiện chủng kia, nhất định phải tìm cơ hội giết chết bọn họ, nhất là Chu Lợi Địch- Khố Hãn. Hắn dám giết Gia Nạp Đặc, tiêu diệt thú nhân binh đoàn bổn hậu yêu quý, bổn hậu nhất định phải lấy mạng chó hắn, phá hủy toàn bộ Tô Tác Khố

– Tuân mệnh

Nghiêm túc ngồi trong ngự thư phòng, Chu Lợi Địch đang bề bộn đại sự thay mặt phụ thân đi thiên giới du ngoạn phê duyệt tấu chương. Sau khi Tô Tác Khố hoàng đế đi thiên giới, liền để cho Chu Lợi Địch giám quốc, cho nên Chu Lợi Địch mỗi ngày đều vô cùng bận rộn.

Bất quá bởi vì Chu Lợi Địch trước kia vẫn hỗ trợ Tô Tác Khố hoàng đế xử lý triều chính, khi Tô Tác Khố hoàng đế bị bệnh cậu liền thay phụ thân giám quốc, cho nên cậu đối chuyện này rất quen thuộc, đem quốc gia thống trị gọn gàng ngăn nắp, làm cho tất cả các đại thần khen ngợi không ngớt.

Hôm nay phê xong toàn bộ tấu chương, có chút mệt mỏi Chu Lợi Địch nhẹ nhàng ngáp một cái, bởi vì phải đề phòng Tà Thần Ốc Lệ Ti trả thù, một đêm cậu cũng không ngủ bố trí nghiêm cẩn. Buổi sáng lâm triều xong cậu lại luôn luôn tại ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, thật sự có chút mệt nhọc

Thân thể ngả về phía sau thoải mái tựa vào lưng ghế, lục mâu nhìn về phía hoa hồng xanh biếc đặt trên bàn hồng quang lấp lánh, xinh đẹp vô cùng, môi khẽ cười, lộ ra một nụ cười như gió xuân ôn nhu ấm áp.

Đây là hoa hồng xanh hôm nay đưa tới, trời vừa sáng đã để lại trên bàn của cậu, phía trên còn đọng vài giọt sương, hình như là vừa hái xuống.

Sau khi trở lại Tô Tác Khố, người thần bí kia vẫn như cũ mỗi ngày không ngừng tặng hoa hồng cho cậu, cũng không gián đoạn, làm cho cậu cũng bắt đầu tò mò nhịn không được muốn biết người thần bí này là ai

Vươn tay lấy đóa hồng xanh, ngửi mùi hoa đặc biệt này đã muốn quen thuộc, khóe miệng ý cười càng sâu. Cậu càng ngày càng thích mùi hoa kỳ lạ này, luôn làm cho cậu nhịn không được say mê……

Hương thơm ngọt ngào dị thường có tác dụng an thần, làm cho Chu Lợi Địch mệt mỏi càng muốn ngủ. Lông mi giống hai cây quạt nâu xinh đẹp nhẹ nhàng khép lại……

Nhàn nhã sau giờ ngọ, vốn cũng rất thích hợp cho giấc ngủ trưa, huống chi hôm nay thái dương so với ngày hôm qua càng thêm nóng như lửa, sắp đem toàn bộ vùng đất thiêu đốt, làm cho người ta buồn ngủ.

Nói cũng kỳ quái, Tô Tác Khố ở phương bắc, trời đất giá lạnh ẩm ướt, vừa đến mùa thu liền mưa dầm kéo dài, rất khó nhìn thấy thái dương. Nhưng gần đây thời tiết Tô Tác Khố lại khác thường, mỗi ngày đều thấy thái dương, toàn bộ người dân Tô Tác Khố cho rằng đây là Thần Hậu ban ân. Nhưng thật sự là như vậy sao?

Bất quá dương quang màu vàng thật sự rất đẹp, ánh sáng giống như vàng chói mắt sáng lạn đem ngự thư phòng từng góc đều bao phủ, thật giống như một bàn tay to màu vàng ôn nhu đem toàn bộ ngự thư phòng bao trong lòng bàn tay.

Chu Lợi Địch được bao phủ trong ánh mặt trời, cảm giác toàn thân giống bị ánh mặt trời hòa tan, cực kỳ thoải mái.

Chu Lợi Địch chưa từng có cảm giác thoải mái giống như hiện tại, dương quang tươi đẹp nóng cháy giống hai cánh tay ôn nhu nhiệt tình vô cùng vuốt ve toàn thân, làm cho cậu thoải mái không nói nên lời, thoải mái làm cho cậu trong lòng nảy sinh ra tình cảm khác thường……

Nguyên lai Chu Lợi Địch cũng không thật sự ngủ, cậu chỉ nhắm mắt dưỡng thần. Cậu còn có rất nhiều quốc gia đại sự cần xử lý, cũng không đủ thời gian cho giấc ngủ trưa, chỉ có thể nghỉ ngơi một chút.

Bất quá cậu thực thích loại cảm giác ngủ dưới ánh mặt trời này, cảm giác toàn thân được ánh mặt trời ấm áp vừa nóng bỏng bao quanh, loại cảm giác này tuyệt vời cực kỳ, rốt cuộc có bao nhiêu tuyệt vời lại không thể hình dung cụ thể.

Không biết là có phải cậu quá nhạy cảm hay không, cậu luôn cảm thấy ánh mặt trời gần đây và trước kia không giống nhau, trước kia ánh mặt trời quanh cậu chưa từng có cảm giác đặc biệt, nhưng gần đây ánh mặt trời luôn làm cho cậu có loại cảm giác kỳ diệu. Cậu luôn cảm thấy gần đây ánh mặt trời…… như có sự sống Cậu cũng không biết chính mình vì sao lại có loại cảm giác này……

Bỗng nhiên, ngoài cửa sổ nổi lên một trận gió, tấu chương đặt trên bàn lập tức bị thổi bay, mỗi nơi một cái.

Thính giác Chu Lợi Địch dị thường mẫn cảm, tuy rằng nhắm mắt lại nhưng cậu lập tức biết tấu chương trên bàn bị thổi bay. Nhưng ánh mặt trời thật sự quá thư thái làm cho cậu hoàn toàn không muốn động, để lát nữa kêu thị nữ tiến vào dọn tấu chương là được……

Chu Lợi Địch vốn định tiếp tục nhắm mắt lại hưởng thụ cảm giác tắm nắng thoải mái vô cùng, nhưng ngoài cửa lại truyền đến thanh âm thị vệ:

– Điện hạ, tài chính đại thần cầu kiến ”

Chu Lợi Địch không thể không mở mắt, vừa muốn mở miệng để cho thị vệ mời tài chính đại thần tiến vào, lại bị việc trước mắt làm kinh sợ.

Nguyên bản tấu chương hẳn là bị gió thổi tứ tán khắp nơi giờ phút này toàn bộ lại quy củ đặt ở trên bàn, thậm chí còn nguyên vị trí ban đầu…… Tại sao có thể như vậy?

Tuy rằng không thấy tận mắt, nhưng cậu dám khẳng định tấu chương vừa rồi bị gió thổi bay, tấu chương tuyệt đối không thể tự mình chạy về trên bàn. Chỉ có một khả năng, tấu chương là được người nhặt lên, trong phòng này ngoại trừ cậu còn có người khác……

Nhưng là quét mắt nhìn lại, trong phòng này ngoại trừ cậu chỉ có ánh mặt trời. Huống chi nếu trong phòng này có người lẩn trốn, cậu tuyệt đối không thể không phát hiện, hơn nữa người thường tuyệt đối không thể nhanh như vậy liền đem tấu chương nhặt lên xếp lại trên bàn, còn không phát ra một chút âm thanh …… Duy nhất chỉ có khả năng ……

Chu Lợi Địch cầm lấy hoa hồng xanh biếc trong tay nhìn nhìn, lập tức nhìn về phía ánh mặt trời vô cùng xinh đẹp chói mắt kia, lục mâu hiện lên ý cười khác thường, đồng thời làm ra hành vi làm cho người ta chấn động — Chu Lợi Địch thế nhưng hôn ánh mặt trời trước mặt

Đúng vậy Chu Lợi Địch nhẹ nhàng hôn ánh mặt trời trước mặt, tựa như hôn một người nào đó, vô cùng ôn nhu……

Chuyện xảy ra lại làm người ta kinh ngạc, ánh mặt trời lập tức biến mất, mặt trời nháy mắt liền trốn sau đám mây. Bầu trời trong sáng vô cùng nhất thời trở nên âm u, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Khuôn mặt tuấn dật của Chu Lợi Địch đờ một chút, khóe miệng lập tức mỉm cười, thiếu chút nữa cười ra tiếng. Vậy là cậu đã đoán đúng, thật là thú vị

– Điện hạ Điện hạ Xin hỏi điện hạ có ở bên trong không?

Thị vệ ngoài cửa vẫn không thấy Chu Lợi Địch đáp lại, sợ Chu Lợi Địch xảy ra chuyện gì lo lắng lớn tiếng kêu lên. Thị vệ vốn định trực tiếp tiến vào nhưng lại không dám.

Chu Lợi Địch lúc này mới lấy lại *** thần, nhớ tới tài chính đại thần muốn gặp cậu, lập tức nói:

– Cho tài chính đại thần tiến vào.

– Tuân lệnh, điện hạ

Nghe thấy âm thanh của cậu, thị vệ ngoài cửa rốt cục thở dài nhẹ nhõm, lập tức thỉnh tài chính đại thần tiến vào ngự thư phòng..

(1 sinh thực khí: bộ phận ấy ấy của đàn ông ( càng giải thích càng ko bít nói sao T^T

(2 hoa hồng lục sắc: hoa hong mau xanh la cay (16

(3 nguyệt lượng thạch: moonstone
Bình Luận (0)
Comment