Một Kẻ Qua Đường, Lại Lỡ Mang Thai Con Của Tà Thần

Chương 149

Còn có chuyện như vậy thật sao?

Dù thế nào đi nữa, tiểu quái vật vừa mới sinh ra mới là quan trọng nhất.

Tuy năng lượng kén đã biến mất, Thời Ngu vẫn cảm thấy da đầu tê dại khi phải ngủ chung phòng với Tang Hoài Ngọc. Nhưng nếu thật sự cần thời gian quan sát, vì tiểu quái vật, cậu vẫn nên nhẫn nhịn thêm một hai ngày.

Trở lại phòng ngủ, Thời Ngu thấy Tang Hoài Ngọc đang đặt từng món đồ của ấu tể ra giữa giường lớn, bày biện gọn gàng. Cậu vừa dâng lên một cơn nghi ngờ, liền bị giọng hắn cắt ngang.

"Tối nay để Thời Linh An ngủ giữa chúng ta đi," hắn nói, "như vậy tiện quan sát."

Thời Ngu gật đầu, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Ngủ ở giữa là tốt nhất — có khoảng cách với Tang Hoài Ngọc, chắc là... sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu?

Đêm xuống, yên tĩnh đến lạ. Thời Ngu nhẹ nhàng đặt tiểu quái vật vào giữa giường, rồi lén lút nằm sang mép bên kia.

Phòng tắm đối diện vẫn sáng đèn.

Sau khi hai người tạm thời đồng ý ở cùng một phòng, Tang Hoài Ngọc đã vào tắm.

Thời Ngu nín thở, cố gắng làm ngơ tiếng nước vọng ra. Cậu trở mình, nghiêng đầu nhìn tiểu quái vật.

"Sao con vẫn chưa ngủ?"

Tiểu quái vật mở to đôi "mắt" nhỏ, không biết đang làm gì, khiến Thời Ngu nhịn không được duỗi tay nhéo nhẹ mấy cái xúc tua.

Bị mẹ ôm một cái, tiểu nhím nhỏ "quang quác" một tiếng, như thể xấu hổ.

Mẹ... chưa ngủ sao?

Thời Ngu không muốn thừa nhận rằng mình không ngủ được vì quá lạ lẫm, liền tùy tiện biện ra một lý do. Thấy tiểu quái vật vẫn ngoan ngoãn nhìn mình, cậu suy nghĩ một chút rồi hỏi:
"Muốn nghe kể chuyện không?"

"Để mẹ kể con nghe chuyện cổ tích nhé."

Dù sao cũng chẳng ngủ được, Thời Ngu bèn nhớ lại mấy câu chuyện thiếu nhi trong đầu, kể cho tiểu quái vật đang tò mò nghiêng đầu nghe.

Khi Tang Hoài Ngọc tắm xong bước ra, hắn nhìn thấy cảnh Tiểu Ngư đang ngồi bên mép giường, nghiêng người, nhỏ giọng kể chuyện.

Ánh đèn vàng dịu hắt lên gương mặt thanh niên tóc rối mềm, chiếu thành một nét ôn nhu hiếm thấy.

Bước chân Tang Hoài Ngọc khựng lại. Hắn đứng yên ngoài cửa, lặng lẽ nghe.

Đến khi nghe Tiểu Ngư kể đến "Cô bé quàng khăn đỏ", tiểu quái vật vẫn chưa ngủ, hắn hơi nhướng mày.

"Có thể nghe hiểu sao?"

Thời Ngu kể say sưa, rồi bỗng nhớ ra — với trình độ văn hóa của tiểu quái vật, liệu nó có hiểu không?

Tiểu quái vật thật thà lắc đầu, nhưng vẫn "quang quác" một tiếng, như nói: mẹ  kể chuyện... thích!

Thời Ngu: ...

Được cổ vũ kiểu đó khiến cậu cũng ngượng.

Tuy nó nghe không hiểu, nhưng có vẻ rất thích giọng kể của cậu.

Thời Ngu lại kể thêm một câu chuyện nữa, rồi ngáp dài. Không biết từ lúc nào, người kể còn chưa hống con ngủ đã mơ màng trước.

Giọng nói nhỏ dần, đứt quãng... rồi cậu ngủ mất.

Tiểu quái vật còn đang nghe dở, vừa định hỏi mẹ sao im lặng thì đã bị một bàn tay nâng lên.

"Suỵt. Mẹ ngủ rồi."

Tang Hoài Ngọc cúi đầu dặn nhỏ. Thấy tiểu quái vật gật đầu tỏ vẻ hiểu, hắn mới đặt nó xuống, rồi nhìn sang bên cạnh.

Thời Ngu nằm nghiêng, hô hấp đều đều, khuôn mặt an tĩnh.

Đuôi mày Tang Hoài Ngọc khẽ giãn ra. Hắn giúp cậu đắp lại chăn, động tác nhẹ như sợ đánh thức.

Chỉ là, khi bàn tay vô thức chạm vào vai Tiểu Ngư, hắn khựng lại — cơ thể cậu... dường như có gì đó khác lạ?

Thời Ngu không hề biết rằng mình đã "mộng du" lần nữa.

Sau khi kể chuyện xong, cậu chìm vào giấc ngủ, rồi chẳng biết vì sao, lại thấy mình đứng ở một nơi khác.

Lần này, cậu đang ở một thành phố khác — nơi đầy những quỷ dị bị xua đuổi.

Không phải mơ... Thời Ngu tỉnh táo nhận ra.

Hắn cúi đầu nhìn những con quỷ dị đang bị ép trở lại giới tuyến, ánh sáng đường biên dường như đang mờ dần.

Nếu toàn bộ quỷ dị đều quay lại, liệu giới tuyến này có biến mất không?

Thời Ngu ngồi xổm xuống, muốn kiểm chứng. Nhưng chưa kịp bước qua, tiếng "chuông báo" vang lên bên tai, cảnh vật tan biến.

Cậu rơi vào giấc ngủ thật sự.

Tang Hoài Ngọc ngồi bên cạnh cả đêm không ngủ, cầm cuốn sách đọc hờ. Khi cảm nhận được Tiểu Ngư đã trở lại, hắn mới ngẩng đầu nhìn sang.

Tiểu Ngư vừa rồi... đi đâu vậy?

Không biết mình bị phát hiện, Thời Ngu ngủ một giấc đến tận trưa mới mở mắt.

"Mệt quá..."

Rõ ràng là ngủ cả đêm, sao lại mỏi như vừa khuân gạch cả đêm thế này?

Cậu với tay tắt chuông báo, định nằm thêm chút nữa thì chợt nhớ ra — tiểu quái vật chưa ăn sáng!

Thời Ngu bật dậy: "Chết rồi!"

Giữa trưa rồi, nhóc con không đói khóc chứ?

Vội vã ngẩng đầu, cậu thấy Tang Hoài Ngọc đang ngồi bên giường, giúp tiểu quái vật lắc lắc xe, còn nhóc thì đang ôm bình sữa uống ngon lành.

"Khụ, Tang tiên sinh, buổi sáng tốt."

Thời Ngu chào lấy lệ, rồi mới nhận ra — Tang tiên sinh đã pha sữa cho tiểu quái vật rồi.

Hắn đi tới, nhẹ nhàng chạm vào trán cậu: "Em  hôm qua mệt lắm, sao không nghỉ thêm chút nữa?"

Mệt? Hắn đang nói chuyện... sinh con sao?

Thời Ngu chớp mắt, hơi chột dạ, nhưng vẫn đáp: "À, giờ em khỏe hơn rồi. Tiểu quái vật hôm nay không sao chứ?"

Tang Hoài Ngọc nhìn Thời Linh An đang say sưa bú sữa, gật đầu: "Sáng nay kiểm tra rồi, hoàn toàn bình thường. Em yên tâm đi."

Tiểu quái vật nghe thấy, vui vẻ giơ xúc tua.
"Quang quác!" — Mẹ, buổi sáng tốt lành!

Thời Ngu: ... tiêu rồi.

Rõ ràng chỉ là một con nhím nhỏ, vậy mà cậu lại thấy đáng yêu muốn chết.

"Lại đây, để mẹ xem nào."

Cậu đưa tay, nhưng chưa kịp chạm, tiểu quái vật đã bị nhấc bổng lên — bàn tay Tang Hoài Ngọc.

Hắn đặt con nhóc vào lòng cậu, đầu ngón tay khẽ lướt qua lòng bàn tay Thời Ngu, để lại một vệt lạnh tê dại.

"Cẩn thận chút, Tiểu Ngư," hắn thấp giọng, "nó hôm nay mập lên rồi."

Lòng bàn tay run lên, Thời Ngu thiếu chút nữa bật dậy. Cậu suýt ngẩng đầu xem Tang tiên sinh có phải cố ý hay không... nhưng rồi lại nghĩ, chắc không thể nào.

Cậu khép tay, cố giấu phản ứng vừa rồi.

Có lẽ chỉ là ngoài ý muốn thôi.

Ôm tiểu quái vật một lát, cậu nói: "Tang tiên sinh ôm nó đi, em đi rửa mặt."

Tang Hoài Ngọc mỉm cười, nhận lấy con nhóc. Khi Tiểu Ngư chạy biến vào phòng tắm, hắn bật cười khẽ.

Tiểu quái vật nhìn ba ba, không hiểu hắn cười gì, chỉ đành "quang quác" một tiếng rồi tiếp tục uống sữa.

Thời Ngu vừa đánh răng, vừa thở ra nhẹ nhõm. Dù đã đồng ý chuyện "ở chung", nhưng có người bạn trai đột ngột như Tang Hoài Ngọc vẫn khiến cậu chưa quen.

Nghe bên ngoài động tĩnh, biết tiểu quái vật đã ăn xong, cậu quay lại rửa mặt, rồi bỗng phát hiện — sữa tắm hết sạch.

Thời Ngu: ...

Xui thật!

Do dự một hồi, không chịu nổi cảm giác khó chịu, cậu đành dùng sợi tinh thần định vươn ra ngoài lấy chai mới. Nhưng mấy thứ này toàn do Tang Hoài Ngọc sắp xếp, cậu không biết để ở đâu. Vừa thò ra, đã nghe giọng hắn vang lên:

"Em  quên mang gì sao?"

Thời Ngu giật mình, vội đáp qua cửa: "Sữa tắm hết rồi."

Hắn nghe xong chỉ nói ngắn gọn: "Chờ một lát."

Một lúc sau, tiếng gõ cửa vang lên ba lần, trầm thấp, dồn dập.

Cho dù bị ngăn bởi tiếng nước, Thời Ngu vẫn cảm nhận được hơi thở áp bách bên ngoài. Cậu hít sâu, định từ chối, thì giọng hắn lại cất lên, chậm rãi và trêu chọc:

"Đưa sữa tắm cho bạn trai, chắc không quá đáng đâu, Tiểu Ngư?"

Giọng nói ôn hòa, nhưng khiến sống lưng Thời Ngu lạnh buốt. Tuy vậy, lý trí lại bảo — đúng là chuyện bình thường thật.

Cậu im lặng. Ngoài cửa, Tang Hoài Ngọc vẫn kiên nhẫn chờ. Đến khi Thời Ngu tắt vòi sen, cậu mới bước tới, hé nhẹ cửa.

Chỉ một khe nhỏ, đủ để đưa tay ra nhận. Gió lạnh thổi qua, khiến da cậu nổi gai.

"Cảm ơn...anh" cậu khẽ nói.

Nhưng ngay khi định rút tay lại, một bàn tay khác đã đè lấy cổ tay cậu.

"Tiểu Ngư."

Bên ngoài, đôi mắt Tang Hoài Ngọc tối lại. Hắn tháo mặt nạ lụa, đôi đồng tử như chứa nước đen sâu. Ánh nhìn hắn theo ngón tay trắng mảnh trượt đến cổ tay xinh xắn của Tiểu Ngư, giọng khàn thấp, mang theo hơi thở nồng nàn:

"Loại sữa tắm này..." — hắn nói chậm rãi, từng chữ một — "có cùng hơi thở với anh ."

Bình Luận (0)
Comment