Một Lần Và Mãi Mãi (Once And Always)

Chương 17

Trong những tuần sau đó, Victoria cảm nhận đầy đủ cái tác động của việc Andrew rũ bỏ nàng. Mới đầu nàng đau, sau đó nàng giận, và rồi cuối cùng nàng cảm thấy nỗi đau nhức nhối ngu ngốc của sự mất mát. Nhưng với sức mạnh và lòng quyết tâm, nàng khiến bản thân mình đối mặt với sự bội phản của anh và đương đầu với sự thật đau đớn rằng cuộc sống xưa kia của nàng đã vuột qua mãi mãi. Nàng học được cách khóc một mình, những giọt nước mắt bí mật cho tất cả những gì nàng đã bỏ lại sau lưng - và rồi nàng khoác lên mình bộ áo đẹp nhất và cười nụ cười tươi sáng nhất cho bè bạn và người thân quen.

Nàng đã có thể giữ những cảm xúc của mình ẩn giấu thật sâu ngoại trừ trước Jason và Caroline Collingwood, cả hai người đã đến giúp nàng theo những cách khác nhau -Caroline giữ cho nàng bận rộn trong cái vòng không ngơi nghỉ những hoạt động xã hội, và Jason hộ tống nàng hầu hết tất cả những hoạt động đó.

Hầu hết mọi lúc hắn đối xử với nàng như thể một người anh trai đi kèm em gái, đưa nàng đến các buổi tiệc, nhà hát, vở diễn opera, và sau đó, khi đã ở đó rồi, hắn để cho nàng vui thú với bè bạn của nàng trong khi hắn tiêu khiển cả buổi tối với bè bạn hắn. Mặc dù vậy, hắn luôn canh chừng, và bảo vệ - sẵn sàng lao xoẹt tới và đuổi cổ bất kỳ anh chàng ái mộ nào mà hắn không chấp nhận. Và hắn không chấp nhận nhiều. Với Victoria, người bây giờ đã có đầy đủ nhận thức về cái tiếng là người phóng đãng đến phát khiếp lên của hắn, nàng thấy thật buồn cười khi nhìn Jason hướng tia nhìn lạnh buốt của hắn vào một anh chàng ái mộ quá háo hức nào đó và liếc cho đến khi anh chàng bất hạnh ấy lí nhí xin lỗi và vội vã thoái lui.

Với toàn thể dân tình còn lại, hành vi của ngài Hầu tước xứ Wakefield không chỉ thú vị, nó còn kỳ cục, và thậm chí còn đôi chút đáng ngờ. Không ai tin là cặp này sẽ kết hôn, - không khi Jason Fielding cứ tiếp tục chào đón đám nịnh đầm của Tiểu thư Victoria đến nhà hắn và lặp đi lặp lại cái tuyên bố rằng hôn ước của họ thực sự vẫn chưa ngã ngũ. Vì tất cả những việc đó, và vì hôn ước của họ được thông báo trước khi nàng bá tước đặt chân lên nước Anh, người ta tin rằng đám này đã được xếp đặt một cách hấp tấp bởi vị Công tước ốm yếu và rằng hai người chỉ là giả bộ đính ước vì ngại ông thôi.

Bây giờ, tuy thế, cái lý thuyết đó đang bắt đầu bị lấn lướt bởi một cái khác ít tử tế hơn. Ngay từ đầu, đã có một vài kẻ dai dẳng lên tiếng phản đối sự sắp đặt cuộc sống của Victoria, nhưng bởi vì nàng đã tỏ ra là một cô gái ngọt ngào đến vậy và bởi vì Đức ngài Fielding không cho thấy bất kỳ sự mến mộ thật sự nào đối với nàng, chẳng còn ai khác nghe những phản đối của họ. Tuy nhiên, vì số lượng những lần xuất hiện nơi công cộng với Victoria của Jason đã tăng lên, nên những lời đồn thổi về chuyện Ngài Fielding trứ danh đã quyết định tiến hành một cuộc chinh phục nàng - nếu như hắn chưa làm - cũng vì thế mà tăng.

Một vài tin đồn ác ý nhất thậm chí còn đi xa đến tận chỗ cho rằng về chuyện thân mật thì vụ đính ước này chả là gì cả, ngoại trừ là một sự trá hình rất chi là tiện lợi cho một mối quan hệ nhăng nhít bất chính diễn ra ngay dưới mũi cô Flossie Wilson tội nghiệp. Lời phỉ báng này được lặp lại, nhưng chẳng mấy ai khen, vì một lý do đơn giản là, mặc dù Ngài Fielding thường hành động như là một vệ sỹ của nàng, hắn không xử sự cái kiểu tình nhân độc chiếm. Hơn nữa, Tiểu thư Victoria đã có được bao nhiêu là người bảo vệ trung thành, bao gồm cả nữ Bá tước Collingwood và đức ông chồng có ảnh hưởng rộng của cô, cả hai người bọn họ đều mạnh mẽ tấn công nếu như có kẻ nào dám hở lời bình phẩm về Nữ bá tước Langston.

Victoria không phải không biết sự tò mò mà mối quan hệ giữa nàng và Jason tạo ra, nàng cũng không mù chuyện nhiều người trong thiên hạ tỏ ra không tin tưởng gì hắn. Khi sự xa lạ trước những người quen quí phái mới của nàng qua đi, nàng trở nên nhạy hơn với những sắc thái mơ hồ lướt qua gương mặt họ bất kỳ khi nào Jason ở bên cạnh. Họ nghi ngờ hắn, cảnh giác, đề phòng hắn. Mới đầu nàng nghĩ nàng chỉ tưởng tượng cái cách mọi người trân cứng lại khi có mặt hắn và trở nên trịnh trọng hơn, nhưng mà đó chẳng phải là sự tưởng tượng của nàng. Đôi khi nàng nghe thấy những điều - những mẩu tin đồn thổi phong thanh, chỗ này một tiếng chỗ kia một tiếng - những điều ngầm chứa mối ác ý hoặc chí ít cũng là sự bất bình.

Caroline đã cảnh báo nàng là người ta e sợ và không tin hắn. Một đêm nọ Dorothy cũng đã cố cảnh báo nàng.

“Tory, Tory, chị đây rồi!” Dorothy nói, chạy ào qua đám đông người vây quanh Victoria ở phía ngoài toà nhà của Ông bà Potham, nơi chuẩn bị có một vũ hội diễn ra.

Victoria, đã lâu không gặp Dorothy kể từ dạo họ xuống tàu, nhìn cô với vẻ yêu thương trong khi Dorothy ôm chặt lấy nàng trong vòng tay bảo bọc. “Em đã ở đâu thế chứ!” Victoria âu yếm la rầy cô. “Em viết thư ít quá, chị nghĩ em vẫn đang ‘vui thú điền viên’ ở miền thôn dã chứ.”

“Bà và em trở về London ba ngày rồi,” cô nhanh chóng giải thích. “Em muốn gặp chị ngay lập tức, nhưng Bà không muốn em tiếp xúc với chị chút xíu nào hết. Em đã để ý tìm chị bất cứ chỗ nào em đến. Nhưng thôi đừng nghĩ chuyện đó nữa. Em không có nhiều thời gian. Người đi kèm của em sẽ tìm em bất kỳ khi nào. Em đã bảo bà ấy là em cho là em thấy một người bạn của Bà và muốn gửi một tin nhắn cho Bà.” Cô ngoái nhìn sau lưng vẻ lo sợ, quá lo lắng về người đi kèm của cô để có thể để ý thấy những người hâm mộ trẻ tuổi của Victoria đang tò mò dọ xét cô. “Ôi, Tory, em cứ lo canh cánh! Em biết là Andrew đã làm chuyện tồi tệ với chị, nhưng chị không được tự cho phép mình nghĩ đến chuyện lấy Wakefield đấy nhé! Chị không thể lấy người đó được. Chị không thể! Không ai thích ông ta, chị phải biết thế. Em nghe Phu nhân Faulklyn-một người bạn của bà - nói với bà về ông ta, và chị biết Phu nhân F nói gì không?”

Victoria quay lưng lại phía đám khán giả quá sức quan tâm của họ. “Dorothy, Ngài Fielding đã rất tử tế đối với chị. Đừng yêu cầu chị nghe những chuyện đồn đại khó chịu, bởi vì chị chả nghe đâu. Thay vì thế, để chị giới thiệu em với -...”

“Không phải bây giờ!” Dorothy tuyệt vọng nói, cô quá quẫn trí để có thể quan tâm đến một điều gì khác. Cô cố thì thầm, nhưng thật không thể làm thế mà vẫn cứ nghe thấy được trong cái đám ồn ào ấy, vì thế mà cô buộc phải nói to hơn. “Chị có biết loại chuyện mà người ta nói về Wakefield không? Phu nhân Faulklyn nói ông ta thậm chí sẽ không được thừa nhận nếu ông ta không phải là một người họ Fielding. Tăm tiếng của ông ta thật xấu xa. Ông ta sử dụng phụ nữ vì cái mục đích bất chính của ông ta, rồi quay lưng lại với họ! Người ta sợ ông ta và chị cũng nên thế đi! Họ nói...” Cô ngừng bặt khi một phụ nữ lớn tuổi leo xuống khỏi một cỗ xe đang chờ trên phố và bà ta đi xuyên qua đám đông, rõ ràng là đang tìm ai đó. “Em phải đi. Đó là Phu nhân F.”

Dorothy chạy biến đi đón đầu người phụ nữ và Victoria nhìn họ trèo vào trong cỗ xe.

Bên cạnh nàng, Ngài Warren đang tự phục vụ một nhúm thuốc hít. “Cô nương trẻ ấy nói khá đúng đấy, cô biết không” anh ta dài giọng nói.

Dứt khỏi những suy tư cô độc về Dorothy, Victoria liếc nhìn người đàn ông trẻ ra dáng công tử bột ấy với vẻ chán ngán, và anh ta trông như muốn co rúm lại vì sợ, rồi nàng nhìn vẻ mặt sợ sệt của những người hâm mộ khác của nàng, những người rõ ràng là đã nghe thấy rất nhiều những gì Dorothy nói.

Cảm giác khinh rẻ giận dữ bùng lên trong ngực nàng là dành cho hầu hết bọn họ. Không ai trong số họ đã từng làm công việc của một ngày lương thiện như Jason đã làm. Họ là những hình nhân ngờ nghệch, nông cạn, ăn mặc bảnh choẹ, những người thích thú nghe Jason bị chỉ trích vì cái lý do rõ ràng là chàng giàu có hơn họ nhiều, và đáng ao ước hơn họ nhiều, bất chấp tai tiếng của chàng.

Nụ cười tươi rói, phỉnh phờ của Victoria bị che dấu bởi ánh lấp lánh trong đôi mắt khi nàng nói, “Tại sao, Ngài Warren, ngài lo sợ về tình trạng của tôi ư?”

“Vâng, cô nương, và tôi không phải là người duy nhất đâu.”

“Thật lố bịch quá sức!” Victoria nhạo báng. “Nếu ngài ưa nghe sự thật hơn là những tin đồn ngu ngốc, tôi sẽ nói cho ngài biết. Sự thật là tôi đã đến đây, hoàn toàn cô độc trên thế giới này, không có gia đình thân thích hay một xu dính túi, một người phụ thuộc hoàn toàn vào Tôn ông và Ngài Fielding. Bây giờ,” nàng nói tiếp với một nụ cười không thay đổi, “tôi muốn các ngài nhìn tôi thật kỹ.”

Một niềm vui chân thực reo lên trong lòng nàng khi một anh chàng ngớ ngẩn đưa chiếc kình một tròng của anh ta lên mắt, làm theo chỉ dẫn của nàng từng chữ một. “Trông tôi có bị lạm dụng không?” Victoria sốt sắng hỏi. “Tôi có bị ám sát trong giường chưa vậy? Không, thưa ngài, tôi không bị thế! Thay vào đó, Ngài Fielding đã mang cho tôi tiện nghi của ngôi nhà xinh đẹp của anh ấy và tặng cho tôi sự bảo vệ dưới tên tuổi anh ấy. Với tất cả lòng chân thật, Ngài Warren, tôi tin nhiều phụ nữ ở London bí mật khát khao được ‘lạm dụng’ theo lối đó và, từ những gì tôi thấy được, bởi chính người đàn ông đó. Hơn nữa, tôi tin chính sự đố kỵ với anh ấy đã làm nảy sinh những lời đồn đại lố bịch kia.”

Ngài Warren đỏ mặt, và Victoria quay sang những người khác rồi nói thêm một cách phô trương, “Nếu các ngài biết Ngài Fielding như tôi biết anh ấy, các ngài sẽ khám phá ra rằng anh ấy chính là con người của lòng tử tế, sự quan tâm, tinh tế, và - và đáng yêu!” nàng kết thúc.

Sau lưng nàng bỗng vang lên giọng nói pha lẫn tiếng cười của Jason, “Tiểu thư, trong nỗ lực xoá trắng thanh danh đen đúa của ta, nàng đang làm cho ta nghe giống một kẻ chán đến chết hơn đấy.”

Victoria xoay mòng, ánh mắt bối rối của nàng hướng sang mắt hắn. “Tuy nhiên,” hắn tiếp tục với một nụ cười phớt qua, “ta sẽ tha thứ cho nàng về điều đó, nếu nàng cho ta cái vinh dự được khiêu vũ với nàng nhé?” Victoria đặt tay nàng lên trên cánh tay đưa ra mời gọi của hắn và bước vào trong toà nhà đông đúc sau lưng hắn.

Cái cảm giác tự hào, niềm hoan hỉ chiến thắng mà nàng cảm thấy khi có đủ cam đảm để mà phát biểu vì lợi ích của Jason đã bắt đầu nhạt đi khi hắn lặng lẽ ôm nàng vào trong vòng tay trên sàn khiêu vũ đông đúc. Nàng vẫn biết rất ít về hắn, nhưng nàng đã học được từ chính kinh nghiệm của nàng bất kỳ khi nào nàng cố gắng một cách vô ích dụ hắn nói chuyện về bản thân hắn là hắn coi trọng sự riêng tư của mình. Thật khó chịu, nàng tự hỏi không biết hắn có bực nàng không khi nàng đem chuyện hắn ra nói cùng những người khác. Khi hắn tiếp tục khiêu vũ với nàng trong im lặng, nàng do dự liếc nhìn vào đôi mắt đầy suy tư, mí mắt trĩu nặng của hắn. “Anh có giận tôi không?” Nàng hỏi, “ Ý tôi là, vì đã nói chuyện về anh với người ta ấy?”

“Chính ta là người nàng đang nói tới à?” hắn thắc mắc với đôi lông mày nhướng lên. “Ta không thể nói thế từ những gì nàng miêu tả. Từ khi nào mà ta trở nên tử tế, quan tâm, tinh tế, và đáng yêu thế?”

“Anh giận rồi,” Victoria thở dài kết luận.

Một tiếng cười trầm lục khục trong ngực hắn và đôi tay hắn xiết chặt, kéo nàng sát vào cơ thể rắn rỏi của hắn. “Ta không giận,” hắn nói bằng giọng dịu dàng, khàn đục. “Ta bối rối.”

“Bối rối?” nàng ngạc nhiên lặp lại, ngắm nhìn sự ấm áp tan chảy trong đôi mắt màu ngọc của hắn. “Tại sao?”

“Với một người đàn ông tuổi ta, cao lớn như ta, và tiếng tăm ác độc, thật là đáng bối rối một chút khi có một cô gái bé nhỏ cố gắng bảo vệ ta chống lại thế gian.”

Bị mê hoặc bởi vẻ dịu dàng trong đôi mắt hắn, Victoria chống chọi lại niềm thôi thúc áp má vào ngực chiếc áo vét bằng nhung màu rượu đỏ đang dâng lên trong nàng.

Tin đồn lan ra về vụ Victoria bảo vệ Ngài Fielding nơi công cộng, người rõ ràng là nàng mến mộ nhưng không hẳn đã muốn cưới, và thiên hạ kết luận rằng một ngày hôn lễ rốt cuộc có thể sắp tới nơi rồi - một khả năng khiến cho những kẻ cầu hôn khác của Victoria buồn rầu đến nỗi họ tăng gấp đôi nỗ lực làm nàng vui lòng. Họ ganh đua quyết liệt với nhau để dành sự chú ý của nàng, họ cãi cọ nhau về nàng, và cuối cùng, Công tử Crowley và Công tử Wiltshire đã quyết đấu vì nàng.

“Nàng không muốn ai trong chúng ta cả,” Công tử Crowley trẻ tuổi giận dỗi thông báo cho Công tử Wiltshire vào một buổi chiều tối khi họ đi về từ toà nhà ở phố Upper Brook sau một chuyến viếng thăm Victoria ngắn ngủi đáng thất vọng.

“Có, nàng có mà,” Công tử Wiltshire sốt sắng cãi. “Nàng dành cho tôi một cảm tình đặc biệt!”

“Anh chỉ hợm mình! Nàng nghĩ chúng ta là những người Anh cát lợi bảnh chọe, mà nàng không thích người Anh,” chàng ta sưng sỉa nói. “Nàng thích những anh nhà quê thực dân hơn kìa! Nàng chả phải ngọt ngào như anh nghĩ đâu, nàng che miệng lại mà cười chúng ta đấy...”

“Nói dối!” anh bạn máu nóng của chàng ta vặc lại.

“Anh gọi tôi là kẻ dối trá đấy à, hả Wiltshire?” Crowley giận dữ hỏi.

“Không,” Wiltshire trả lời qua hai hàm răng nghiến chặt, “Tôi gọi anh ra đấu trường ấy.”

“Tốt thôi,” Crowley độp lại. “Bình minh sáng mai tại chỗ tôi. Ở nghĩa địa.” Quay ngựa vòng lại, anh ta phóng thẳng tới câu lạc bộ của mình trong khi tin tức về vụ quyết đấu sắp tới của họ lan tỏa cho đến khi tới được bàn cờ của các quí ông thượng lưu nơi Hầu tước De Salle và Nam tước Arnoff đang gieo súc sắc để ăn những món tiền cược chất ngất. “Mấy thằng ngốc nhãi nhép chết tiệt,” De Salle nhận xét với một tiếng thở dài cáu tiết khi được thông báo về kế hoạch đấu súng. “Tiểu thư Victoria sẽ rất phiền lòng khi nàng biết chuyện này.”

Nam tước Arnoff chép miệng. “Cả Crowley lẫn Wiltshire đều không thể bắn đủ thẳng để có thể gây ra thiệt hại nào. Bản thân tôi đã chứng kiến kỹ năng khiếm khuyết của họ khi một nhóm chúng tôi đi săn ở trang trại nhà Wiltshire tại Devon.”

“Có lẽ tôi phải cố gắng chấm dứt chuyện này,” Ngài Hầu tước nói.

Nam tước Arnoff lúc lắc đầu, trông có vẻ thú vị. “Tôi không thấy tại sao ngài nên làm thế. Điều tồi tệ nhất có thể xảy ra là một người trong bọn họ sẽ thành công trong việc bắn trúng ngựa người kia.”

“Tôi đang nghĩ đến tiếng tăm của Tiểu thư Victoria. Một vụ đấu súng vì nàng sẽ chẳng mang lại điều gì tốt lành cho nó cả.”

“Tuyệt,” Arnoff chẹp miệng. “Nếu nàng ít nổi tiếng hơn, tôi sẽ có nhiều cơ hội hơn với nàng.”

Vài tiếng đồng hồ sau đó, tại một bàn khác, Robert Collingwood nghe được tin tức vụ đấu súng, nhưng anh chẳng nhẹ nhàng gì khi tiếp nhận nó. Sau khi xin cáo từ khỏi nhóm bạn, anh rời câu lạc bộ và đến thẳng ngôi nhà London của Công tước Atherton, nơi Jason đang ở. Sau gần một giờ chờ Jason trở về, Robert buộc ông quản gia đang gà gật đánh thức hầu cận của Jason dậy. Sau một hồi ép buộc và khuyến khích, anh hầu mới chia sẻ một chút thông tin rằng ông chủ của anh ta đã trở về sớm sau khi hộ tống Tiểu thư Victoria đến một buổi dạ hội, và rồi đã đi thăm một cô nương nào đó tại số 21 đường Williams.

Robert nhảy bổ vào xe và đưa cho anh đánh xe địa chỉ đường Williams. “Nhanh lên,” anh ra lệnh.

Tiếng gõ cửa ầm ầm của anh rốt cuộc đã đánh thức cô hầu người Pháp đang ngái ngủ. Cô ta mở cửa và thận trọng chối bỏ bất kỳ thông tin gì về Ngài Fielding. “Mang cô chủ của cô tới đây ngay lập tức,” Robert nóng nảy ra lệnh cho cô ta. “Ta không có nhiều thì giờ đâu.” Cô hầu liếc nhìn anh thật nhanh, nhìn thấy cái huy hiệu trên cỗ xe, chần chừ một chút, rồi đi lên gác.

Sau một hồi chờ đợi dài nữa, một cô gái tóc đen dễ thương mặc chiếc áo ngủ trong suốt đi xuống cầu thang. “Có chuyện gì không ổn sao, Ngài Collingwood?” Sybil hỏi.

“Có Jason đây không?” Robert căn vặn.

Sybil gật đầu ngay lập tức.

“Nói với anh ấy là Crowley và Wiltshire sắp đấu súng vì Victoria lúc bình minh tại nghĩa địa gần nhà Crowley,” Robert bảo cô.

Jason đưa tay hắn ra khi Sybil ngồi xuống cạnh hắn trên giường. Mắt vẫn nhắm nghiền, bàn tay hắn tìm kiếm và tìm ra chỗ mở trên chiếc áo ngủ của cô, vuốt ve một cách khơi gợi ngược lên bắp đùi để trần của cô. “Trở lại giường đi,” hắn mời mọc với giọng khào đục. “Ta lại cần cô rồi.”

Một nụ cười nuối tiếc ánh lên trong mắt cô khi cô vuốt ve bờ vai màu đồng của hắn. “Ông chẳng ‘cần’ ai cả, Jason,” cô thì thầm buồn bã. “Ông chẳng bao giờ cần.”

Một tiếng thì thầm trầm đục, khơi gợi rung lên trong ngực hắn khi hắn nằm lật ngửa người ra, và nhanh chóng kéo cô xuống nằm lên cơ thể trần trụi đang khích động của hắn. “Nếu đây không phải là cần, cô gọi nó là gì nhỉ?”

“Đấy không phải là điều em nói đến bằng chữ ‘cần’, và ông biết mà,” cô thì thầm, đặt một nụ hôn lên đôi môi ấm áp của hắn. “Không,” cô vội vã nói khi đôi tay thạo chuyện của hắn kéo cô lại gần hắn. “Ông không có thời gian đâu. Collingwood đang ở đây. Ông ấy bảo nói với ông là Crowley và Wiltshire sắp đấu súng vào lúc bình minh tại nhà Crowley.”

Đôi mắt xanh của Jason mở ra, biểu hiện của chúng là báo động nhưng không hoàn toàn quan tâm.

“Họ đấu súng vì Victoria,” cô nói thêm.

Ngay lập tức Jason trở thành một cơn lốc các hoạt động hiệu quả, đẩy cô sang một bên, vùng ra khỏi giường, nhanh như cắt xỏ chân vào quần và ủng. Lầm bầm chửi thề một cách hoang dại trong ngực, hắn giật mạnh áo sơ mi lên. “Mấy giờ rồi?” hắn hỏi cộc lốc, và nhìn ra cửa sổ.

“Khoảng một giờ trước bình minh.”

Hắn gật đầu, cúi xuống ấn vội một cái hôn phớt nhẹ tạ lỗi lên đôi mày của cô, và rời đi, tiếng đôi bốt của hắn vang vọng trên nền nhà lát gỗ bóng lộn.

Nền trời đã ửng lên khi Jason cuối cùng cũng tìm ra vị trí của cái nghĩa trang trong trang viên nhà Crowley và xác định ra chỗ hai kẻ quyết đấu đang đứng dưới tán những cây sồi. Cách đó chừng năm mươi sải về phía bên phải họ, cỗ xe đen bóng của ông bác sỹ đang đợi một cách đáng ngại phía dưới một tàn cây khác, một con ngựa buộc bên rìa. Jason điên cuồng thúc gót chân vào con ngựa đang cưỡi, làm cho con ngựa ô phóng xuống trên gò đất phủ cỏ, bốn vó của nó xới băng những đám cỏ ẩm ướt tung toé lên trời.

Hắn ghì lại bên cạnh hai đấu sỹ và tung mình ra khỏi yên chạy tới. “Cái quỷ quái gì đang diễn ra ở đây thế này!” hắn căn vặn Crowley khi hắn tới được bên cạnh anh ta, rồi hắn xoay ngoắt lại ngạc nhiên khi ngài Hầu tước De Salle bước ra khỏi bóng cây cách đó hai chục bước và đứng lại bên cạnh chàng trai trẻ Wiltshire. “Ông đang làm gì ở đây thế, De Salle?” Jason giận dữ nói. “Ông, ít ra thì cũng nên có đầu óc hơn một chút so với mấy con cún này chứ.”

“Tôi đang làm cùng một việc anh làm đây,” De Salle nhấm nhẳng với một nụ cười mờ nhạt, “nhưng chả có mấy thành công, anh sẽ thấy nhanh thôi.”

“Crowley bắn tôi,” Wiltshire nổ ra những lời buộc tội. Mặt anh chàng méo xẹo lại vì giận dữ và hốt hoảng, và lời lẽ anh ta nói thì ríu cả lại vì món rượu anh ta đã uống để lấy can đảm. “Crowley khô... không tỏ vẻ là một quí... quí ông. Bây giờ, tôi sẽ bắn anh ta.”

“Tôi không bắn anh,” Crowley gầm lên giận dữ bên cạnh Jason. “Nếu tôi bắn, tôi đã trúng anh rồi.”

“Anh không nhắm vào... vào không khí,” Wiltshire réo lên đáp lại. “Anh không... không phải là một quí ông. Anh đáng chết, và tôi sẽ bắn anh!” Cánh tay của Wiltshire run bần bật khi anh ta nâng nó lên và nhắm khẩu súng lục vào đối thủ, và rồi mọi thứ xảy ra. Khẩu súng nổ bùng vừa lúc Hầu tước De Salle nhảy xổ ra và cố gắng đấm bay nó khỏi tay Wiltshire và Jason lao vào Crowley, làm anh chàng té nhủi bò càng ra đất. Viên đạn rít lên lướt qua vành tai Jason khi hắn ngã xuống, bập vào gốc cây rồi dội ngược ra và xé toạc bắp tay hắn.

Sau một giây kinh hoàng, Jason chậm chạp ngồi dậy, vẻ mặt hoài nghi. Hắn đưa tay lên chỗ đau buốt nhói trên cánh tay hắn và rồi nhìn chằm chằm vào máu trên ngón tay với vẻ không thể nào tin nổi thật khôi hài.

Ông bác sỹ, Hầu tước De Salle, và anh chàng Wiltshire trẻ tuổi chạy cả lại. “Đây đây, để tôi nhìn cánh tay kia xem,” Bác sỹ Worthing nói, vẫy tay xua mọi người dẹp sang và ngồi xổm xuống.

Bác sỹ Worthing xé toạc chiếc áo sơ mi của Jason ra và chàng trai trẻ Wiltshire thốt ra một tiếng rên kỳ cục khi chàng ta nhìn thấy máu chảy xuống từ vết thương của Jason. “Oh, Chúa ơi!” chàng ta rền rĩ. “Ngài Fielding, tôi không bao giờ cố ý...”

“Im nào!” Bác sỹ Worthing kêu lên. “Ai đó lấy cho tôi chỗ whiskey trong va li.” Ông nói với Jason, “Chỉ là một vết thương phần mềm, nhưng nó khá sâu đấy. Tôi sẽ phải rửa sạch nó và khâu nó lại.” ông cầm lấy chai rượu mà Hầu tước De Salle trao cho, và nhìn Jason xin lỗi. “Cái này sẽ bỏng rát như lửa địa ngục đây.”

Jason gật đầu và nghiến chặt hàm răng, và ông bác sỹ nhanh nhẹn mở chai rượu, tưới lên phần thịt bị rách bằng thứ rượu bốc lửa ấy. Rồi ông trao cả chai rượu cho Jason. “Tôi mà là anh thì tôi sẽ uống hết chỗ rượu này. Anh sẽ phải cần nhiều mũi khâu đấy.”

“Tôi không bắn ông ấy,” Wiltshire kêu lên, nỗ lực để tránh chuyện mang lại cho Ngài Fielding, một tay đấu súng huyền thoại, cơ hội phục hận mà hắn có quyền yêu cầu vào một dịp khác sau này. Bốn cặp mắt nhìn anh chàng chán ghét. “Tôi không bắn!” Wiltshire tuyệt vọng tranh cãi. “Chính gốc cây gây ra chuyện này. Tôi bắn vào gốc cây, và viên đạn va vào cây, rồi nó trúng vào Ngài Fielding.”

Jason ngước cặp mắt đen lấp lánh của hắn nhìn anh chàng gây sự hoảng sợ của hắn và nói với cái giọng đầy đe doạ, “Nếu cậu may mắn, Wiltshire, cậu sẽ tránh xa tầm mắt tôi cho đến khi nào tôi quá già để có thể dùng roi ngựa mà đánh cậu.”

Wiltshire lùi lại, quay lưng và vùng chạy. Jason quay đầu, làm cho tay đấu súng ngang ngạnh còn lại chết đứng vì cái nhìn của hắn. “Crowley,” hắn mềm mỏng cảnh cáo, “sự có mặt của cậu làm ta bực đấy.”

Crowley quay lại và lủi đến chỗ con ngựa.

Khi bọn họ đã phóng ngựa đi mất, Jason nâng chai rượu lên và uống một ngụm dài, thở hổn hển khi cây kim của bác sỹ Worthing đâm xuyên qua chỗ thịt sưng vù của hắn, kéo chặt chúng lại, kết hai mép thịt vào với nhau, rồi lại đâm xuyên qua. Chìa chai rượu về phía De Salle, hắn nói khô khốc, “Tôi lấy làm tiếc vì thiếu một cái ly thích hợp; tuy nhiên, nếu ông muốn uống cùng tôi, hãy tự phục vụ lấy nhé.”

De Salle không chần chừ đưa tay ra cầm lấy chai rượu mời và giải thích, “Tôi chạy đến nhà anh khi tôi biết được về trận đấu súng, nhưng người của anh nói anh đã đi ra ngoài mà không chịu nói cho tôi biết anh đi đâu.” Ông ta uống một ngụm lớn thứ rượu whiskey cao độ đó và trao chai rượu lại cho Jason. “Vì thế tôi tìm bác sỹ Worthing và chúng tôi tới đây, hy vọng ngăn họ lại.”

“Lẽ ra chúng ta nên để bọn họ bắn nhau,” Jason chán ghét nói, rồi hắn nghiến răng và co rúm người lại khi cây kim lại đâm xuyên qua thớ thịt rách lởm chởm của hắn.

“Có lẽ vậy.”

Jason uống thêm hai rượu ngụm lớn nữa và cảm thấy chất lỏng đó bắt đầu làm cho các giác quan của hắn tê liệt. Dựa đầu ra sau lớp vỏ cứng của gốc cây, hắn thở hắt ra với tất cả sự bực bội ngạc nhiên. “Chính xác thì nàng Bá tước nhỏ bé của ta đã làm gì để gây ra trận đấu súng này vậy?”

De Salle trân cả người trước câu nói đầy vẻ trìu mến của Jason và ông ta đánh mất luôn vẻ thân thiện trong giọng nói của mình. “Theo tôi biết thì gần như là bởi vì Tiểu thư Victoria được cho là đã gọi Wiltshire là một anh chàng nhà quê nước Anh bảnh choẹ.”

“Vậy thì Wiltshire phải nên thách đấu nàng chứ,” Jason nói với một tiếng cười lục khục, tu thêm một hồi rượu whiskey nữa. “Nàng sẽ không bắn trượt đâu.”

De Salle không cười với câu nói đùa ấy. “Anh có ý gì khi nói ‘nàng bá tước nhỏ bé của anh’?” ông ta hỏi cộc lốc. “Nếu nàng là của anh, anh bỏ chút thì giờ làm cho nó trở nên chính thức đi - chính anh đã nói là vấn đề chưa ngã ngũ. Anh đang chơi trò gì với tình cảm của nàng vậy, Wakefield?”

Ánh mắt của Jason chằm chằm vào vẻ hằn học trên gương mặt của ông ta; rồi hắn nhắm mắt lại, một nụ cười đau đớn đọng trên môi hắn. “Nếu ông đang lên kế hoạch thách đấu tôi, tôi thiết tha hy vọng ông có thể bắn. Thật lố bịch chết đi được cho một người danh tiếng như tôi mà bị một gốc cây bắn phải.”

Victoria trăn trở trằn trọc trong giường nàng, quá kiệt sức để có thể ngủ và không thể nào xoa dịu được những suy nghĩ lộn xộn của nàng. Vào lúc rạng đông nàng từ bỏ cố gắng và ngồi dậy trên giường, ngắm bầu trời chuyển từ màu xám đen sang xám nhạt, suy nghĩ của nàng cũng ảm đạm và âm u như buổi sáng hứa hẹn sẽ là như thế. Ngồi tựa lên đống gối, nàng vẩn vơ rứt những chiếc vỏ gối sa tanh, trong khi cuộc đời nàng trải ra trước mắt như thể một đường hầm dài tăm tối, cô đơn và đáng sợ. Nàng nghĩ về Andrew, người đã cưới một người khác và giờ đã mất đi đối với nàng; nàng nghĩ về những người dân nàng đã yêu mến từ thời ấu thơ và họ cũng đã yêu mến lại nàng. Bây giờ thì không còn ai. Trừ bác Charles, dĩ nhiên, nhưng kể cả tình thương của ông cũng không thể xoa dịu được sự bất an và đong đầy nỗi trống vắng nhức nhối trong lòng nàng.

Nàng đã luôn cảm thấy mình được cần đến và có ích; bây giờ cuộc đời nàng chỉ là một cái vòng luẩn quẩn những chuyện phù phiếm điên cuồng mà Jason phải trả mọi chi phí. Nàng cảm thấy thật là... thật là vô ích, không cần thiết, và phiền toái.

Nàng đã cố gắng làm theo lời khuyên trắng trợn của Jason và chọn một người đàn ông khác để lấy làm chồng. Nàng đã cố, nhưng chỉ là nàng không thể hình dung mình lại lấy một trong những anh chàng London nông cạn, những người đang cố hết sức để dành được nàng. Họ không cần nàng làm vợ; nàng sẽ chỉ là một món đồ trang trí làm cảnh trong cuộc đời họ. Ngoại trừ Collingwoods và một vài người khác, thiên hạ cưới nhau chỉ là tiện thể làm mặt thế thôi, chả là gì khác. Các cặp vợ chồng ít khi xuất hiện cùng nhau tại một hoạt động xã hội và, nếu họ có thì lại chẳng hợp thời khi họ ở bên cạnh nhau tại đó. Trẻ em được sinh ra từ những cuộc hôn nhân đó lại ngay lập tức bị ấn vào tay các cô bảo mẫu và gia sư. Ý nghĩa của “hôn nhân” thật là khác biệt ở đây, Victoria nghĩ.

Nàng buồn bã nhớ lại những cặp vợ chồng nàng biết ở Portage. Nàng nhớ ông Prowther già nua ngồi trên hiên nhà vào những mùa hè, hào hứng đọc sách cho người vợ bại liệt của ông nghe, bà thực sự biết bà đang ở đâu trên đời. Nàng nhớ vẻ mặt ông bà Makepeace khi cha Victoria thông báo với họ rằng, sau hai mươi năm không con cái, bà Makepeace đã hoài thai. Nàng nhớ cái cách mà hai vợ chồng đứng tuổi đã ôm chầm lấy nhau và khóc vì vui sướng không hề xấu hổ. Đó là những cuộc hôn nhân đúng nghĩa hôn nhân - hai người làm việc cùng nhau và giúp đỡ nhau qua những lúc thăng trầm; hai người cười cùng nhau, nuôi lớn con cái cùng nhau, và cả khóc cùng nhau.

Victoria nghĩ đến chính cha mẹ nàng. Mặc dù Katherine Seaton đã không yêu chồng mình, bà cũng đã thu vén một gia đình ấm cúng cho ông và là người giúp đỡ ông. Họ cũng làm nhiều việc cùng nhau, như là chơi cờ trước lò sưởi trong mùa đông và đi dạo cùng nhau những buổi chiều hè chạng vạng.

Ở London, Victoria được ao ước chỉ vì cái lý do đơn giản, ngu ngốc là vì nàng hiện giờ đang là “mốt”. Là một người vợ nàng sẽ không có mục đích, không ích lợi, ngoại trừ việc làm một món đồ trang trí dưới chân bàn ăn khi khách khứa được mong chờ đến dùng bữa tối. Victoria biết nàng sẽ không bao giờ có thể hài lòng nếu đó là cuộc sống của nàng. Nàng muốn chia sẻ chính mình với ai đó cần nàng, để làm anh hạnh phúc và trở nên quan trọng đối với anh. Nàng muốn mình có ích, có một mục đích sống khác chứ không phải là một món đồ trang trí.

Hầu tước De Salle thực sự quan tâm đến nàng, nàng có thể cảm nhận được điều đó - nhưng ông ta không yêu nàng, bất chấp những gì ông ta nói.

Victoria cắn môi để ngăn lại nỗi đau khi nàng nhớ lại lời tỏ tình dịu dàng của Andrew. Anh đã chẳng yêu nàng thực sự.

Hầu tước De Salle cũng chẳng yêu nàng. Có lẽ những người đàn ông giàu có, kể cả Andrew, không có khả năng cảm nhận tình yêu đích thực. Có lẽ...

Victoria ngồi thẳng dậy khi nghe tiếng bước chân nặng nề kéo lê vang lên trong đại sảnh. Quá sớm để cho gia nhân đi lại loanh quanh, và hơn nữa, thực tế là họ chạy qua nhà vội vã để làm thỏa mãn ông chủ của họ. Cái gì đó va vào tường và một người đàn ông rên lên. Bác Charles chắc hẳn bị ốm rồi, nàng nghĩ, và nàng lật tung chăn ra, nhảy khỏi giường. Chạy bổ ra cửa, nàng giật cho nó mở ra. “Jason!” nàng nói, tim nàng như rơi cả ra ngoài khi hắn cong người dựa vào tường, cánh tay trái của hắn máng vào một cái băng đeo tạm bợ. “Chuyện gì thế?” nàng thì thầm, rồi nhanh chóng sửa lại, “Đừng bận tâm. Đừng cố nói chuyện. Tôi sẽ gọi một gia nhân đến giúp anh.” Nàng quay đi, nhưng hắn túm lấy tay nàng trong nắm tay khỏe đến không ngờ và kéo nàng trở lại, một nụ cười nhăn nhó nở trên mặt hắn.

“Ta muốn nàng giúp ta,” hắn nói, và quăng cánh tay phải lên vai nàng, suýt nữa làm nàng đổ sụm xuống dưới sức nặng của hắn. “Mang ta về phòng ta đi, Victoria,” hắn ra lệnh bằng cái giọng thô tháp, phỉnh phờ.

“Ở đâu thế?” Victoria thì thầm hỏi lúc họ bắt đầu bước dè dặt dọc sảnh.

“Nàng không biết à?” hắn trách móc nàng bằng cái giọng tổn thương. “Phòng nàng ở đâu thì ta biết đấy.”

“Thì có khác gì nhau không?” Victoria hỏi với vẻ điên khùng một chút trong khi nàng gắng gượng dịch chuyển sức nặng của hắn.

“Chả khác gì,” hắn tán đồng, và dừng lại trước cánh cửa kế tiếp ở bên phải. Victoria mở nó ra và giúp hắn vào phòng.

Ở đầu sảnh đằng kia, một cánh cửa phòng ngủ khác mở ra và Charles Fielding đứng nơi ngưỡng cửa, nét mặt ông lo lắng lẫn hồi hộp khi ông khoác vào chiếc áo choàng satin. Ông sững lại khi mới xỏ được một cánh tay vào tay áo khi Jason nói giọng thật hòa nhã với Victoria, “Nào, Nữ bá tước của ta, đưa ta vào giường nhé.”

Victoria bắt gặp cái vẻ kỳ khôi khi Jason lè nhè nói nhịu; nàng thậm chí nghĩ rằng có một chút cợt nhả trong giọng hắn, nhưng nàng đổ tội cho hoặc là cơn đau, hoặc là do mất quá nhiều máu mà lời nói của hắn lại đâm ra lạ lùng như vậy.

Khi họ tới được cái giường bốn cột màn to đùng của hắn, hắn kéo tay lại và đứng chờ một cách ngoan ngoãn khi Victoria lật khăn trải giường ra; rồi hắn ngồi xuống và nhìn nàng với một nụ cười ngoác miệng thật ngớ ngẩn. Victoria nhìn hắn, che dấu nỗi lo lắng của mình. Với cái giọng trịnh trọng thông-hiểu-vấn-đề của cha nàng, nàng nói, “Anh có thể cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra không?”

“Nhất định rồi!” hắn nói, ra vẻ bị sỉ nhục. “Ta chả phải là thằng ngốc, nàng biết đấy.”

“Được rồi, chuyện gì xảy ra?” Victoria lặp lại khi hắn không hề thử nói cho nàng biết.

“Giúp ta cởi giày ống ra nào.”

Victoria chần chừ. “Tôi nghĩ tôi phải gọi Northrup.”

“Thế thì đừng bận tâm đến giày nữa,” hắn nói với vẻ hào hiệp, và xong câu đó, hắn cẩu thả gác chéo đôi chân dận giày ống của hắn lên tấm vải trải giường màu hạt dẻ. “Ngồi xuống bên cạnh ta và nắm tay ta nào.”

“Đừng có ngốc.”

Hắn nhìn nàng vẻ bị tổn thương. “Nàng phải dễ thương với ta hơn, Victoria. Rốt cuộc thì ta đã bị thương trong một cuộc đấu súng vì danh dự của nàng.” Hắn với tay ra và nắm lấy tay nàng.

Hoảng sợ khi nghe nói đến cuộc đấu súng, Victoria chịu cái áp lực ngày một tăng lên của bàn tay hắn và ngồi xuống bên cạnh thân thể sóng sượt của hắn. “Oh, Chúa tôi-đấu súng! Jason, tại sao?” Nàng ngắm nghía vẻ mặt tái nhợt của hắn, nhìn thấy nụ cười nhợt nhạt can trường của hắn, và trái tim nàng như tan chảy vì cảm giác tội lỗi và hối hận. Vì lý do nào đó, hắn đã thực sự đấu tranh vì nàng. “Hãy nói cho tôi biết vì sao anh lại đấu súng,” nàng khẩn nài.

Hắn cười toét ra. “Bởi vì Wiltshire đã gọi nàng là đồ nhà quê Anh cát lợi.”

“Đồ gì? Jason,” nàng lo lắng hỏi, “anh mất bao nhiêu máu thế?”

“Tất tần tật,” hắn quả quyết. “Nàng cảm thấy tiếc cho ta đến thế nào?”

“Rất nhiều,” nàng bất giác trả lời. “Giờ thì, anh vui lòng nói cho rõ ràng nhé? Wiltshire bắn anh bởi vì...”

Hắn đảo tròn mắt chán chường. “Wiltshire không bắn ta - cậu ta còn không bắn nổi một bức tường cách hai bước. Là một gốc cây bắn ta.” Với tay lên, hắn ôm lấy khuôn mặt hốt hoảng của nàng giữa hai bàn tay, kéo nàng lại gần hắn hơn, và giọng hắn hạ xuống thành tiếng thì thầm. “Có biết em xinh đẹp đến thế nào không?” hắn nói giọng khản đục, và lần này hơi rượu whiskey nồng nặc phả vào mặt nàng.

“Anh sặc mùi men!” Victoria buộc tội hắn và lắc người ra sau.

“Đúng vậy,” hắn thân ái nhận. “Uống với ông bạn De Salle của nàng.”

“Lạy Chúa lòng lành!” Victoria rền rĩ. “Ông ta cũng ở đó sao?”

Jason gật đầu nhưng chẳng nói gì trong khi ánh mắt vui thích của hắn lướt khắp mặt nàng. Mái tóc óng ả của nàng tuôn xuống trên vai thành một suối vàng rực rỡ lộn xộn, ôm lấy khuôn mặt đẹp đến sững sờ. Làn da nàng mịn màng như thạch cao tuyết hoa, đôi lông mày uốn cong thanh tú, đôi bờ mi dày cong cong. Đôi mắt nàng hệt như hai viên ngọc bích lớn long lanh trong bóng tối trong khi lo lắng dõi nhìn gương mặt hắn, cố gắng đánh giá tình trạng của hắn. Vẻ kiêu hãnh và can đảm lộ rõ trong mỗi đường nét trên gương mặt nàng, từ đôi má cao và chiếc mũi nhỏ bướng bỉnh đến chiếc cằm thon gọn với đường chẻ giữa nhỏ xíu mê hoặc. Và còn khuôn miệng mềm mại, dễ tổn thương - cũng mềm mại như đôi gò bồng đảo đang nhô cao ngay tầm mắt hắn trên vạt áo trước của chiếc áo ngủ viền đăng ten bằng sa tanh màu kem của nàng, rõ ràng là đang van nài hắn chạm vào. Nhưng khuôn miệng nàng mới là thứ Jason muốn thử trước... Hắn xiết chặt bàn tay trên cánh tay nàng, kéo nàng lại gần hơn.

“Ngài Fielding!” nàng cau có cảnh cáo, cố gắng trì ngược lại.

“Một phút trước, nàng đã gọi ta là Jason. Ta đã nghe thấy, đừng có chối.”

“Đó là một nhầm lẫn,” Victoria nói liều.

Đôi môi hắn uốn cong trong một nụ cười thoáng qua. “Vậy hãy nhầm lần khác nữa đi.” Trong khi nói thế tay hắn đã đưa lên gáy nàng, ôm vòng nó và cương quyết kéo mặt nàng xuống gần mặt hắn.

“Xin đừng mà,” Victoria van xin, mặt nàng chỉ còn cách mặt hắn vài phân. “Đừng làm tôi phải cự lại anh - sẽ làm đau vết thương của anh đấy.” Sức ép trên gáy nàng giãn ra rất ít, không đủ để buông nàng dậy, nhưng cũng không ép nàng xuống gần hơn trong khi Jason dò xét nàng trong im lặng trầm ngâm.

Victoria nhẫn nại chờ hắn buông nàng ra, biết rằng ý thức của hắn đang rối tung lên vì mất máu, vì đau, và vì một lượng khá nhiều rượu. Chẳng một phút giây nào nàng tin là hắn cảm thấy một chút nhỏ nhoi niềm khao khát thực sự dành cho nàng, và nàng nhìn xuống hắn với một vẻ gì đó gần như là thích thú.

“Nàng đã từng bao giờ được hôn chưa, hôn thực sự ấy, bởi bất kỳ ai khác ngoài anh bạn già Arnold ấy?” hắn lơ mơ hỏi.

“Andrew,” Victoria sửa lại, đôi môi nàng rúm lại vì cười.

“Không phải tất cả đàn ông hôn giống nhau đâu, nàng biết thế không?”

Một tiếng khúc khích thoát ra trước khi Victoria có thể nén lại. “Thế sao? Anh đã hôn bao nhiêu người đàn ông rồi?”

Một nụ cười đáp lại nở toe trên đôi môi đầy nhục cảm của hắn, nhưng hắn lờ tịt lời châm biếm của nàng đi. “Cúi xuống với ta nào,” hắn khàn khàn ra lệnh, kín đáo ép mạnh thêm bàn tay hắn sau gáy nàng, “và đặt môi nàng lên môi ta. Chúng ta sẽ làm theo cách của ta.”

Sự ân cần chiều chuộng của Victoria biến mất và nàng bắt đầu sợ hãi. “Jason, dừng lại đi,” nàng cầu khẩn. “Anh đâu muốn hôn tôi. Anh thậm chí không thích tôi chút nào hết khi anh không có hơi men mà.”

Một tiếng cười khắc nghiệt thoát ra từ hắn. “Ta thích em nhiều quá lắm!” hắn thì thầm cay đắng, rồi kéo đầu nàng xuống và chiếm lấy đôi môi nàng trong một nụ hôn nóng bỏng, đòi hỏi, một nụ hôn lấy đi tất cả mà không trả lại cái gì. Victoria chống lại với một thái độ hoảng hốt, sợ hãi, chống hai tay nàng hai bên người hắn và vùng vẫy thật mạnh, cố gắng dứt môi nàng ra khỏi hắn. Jason nhanh chóng luồn những ngón tay của hắn vào lớp tóc dày sau gáy nàng và xoắn mạnh. “Đừng vùng vẫy!” hắn nói qua hàm răng nghiến chặt, “em đang làm ta đau đấy.”

“Anh đang làm đau tôi thì có,” Victoria nức nở, đôi môi nàng chỉ cách môi hắn có một phân. “Buông tôi ra.”

“Ta không thể,” hắn nói bằng giọng khàn đục, nhưng bàn tay hắn nắm tóc nàng thì buông lỏng ra và những ngón tay dài của hắn trượt xuống dưới, ôm lấy gáy nàng trong khi đôi mắt xanh mê hoặc của hắn nhìn vào mắt nàng sâu thẳm. Như thể sự thú tội đang đau đớn thoát ra, hắn nói nhọc nhằn, “Ta đã cố cả trăm lần để buông cho em đi, Victoria, nhưng ta không thể.” Và trong khi Victoria vẫn còn đang điên đảo vì câu nói không thể tin được ấy, Jason kéo đầu nàng xuống và đặt lên môi nàng một nụ hôn mê cuồng dài đến vô tận làm nàng nghẹn thở và khiến nàng sững sờ đến bất động. Đôi môi hắn chuyển động trên môi nàng tha thiết, khát khao, nhấm nháp và nhào nặn môi nàng, làm cho chúng khít khao trong vành môi hắn, trượt lên rồi xuống như thể hắn muốn có nàng nhiều hơn. Một điều gì đó sâu thẳm trong lòng nàng cảm nhận được nỗi tuyệt vọng cô độc của hắn, và, một cách vô vọng, Victoria đáp lại nụ hôn. Đôi môi nàng mềm đi và tan chảy trên môi hắn. Ngay lập tức, sự nồng nàn đòi hỏi trong nụ hôn của Jason tăng lên. Lưỡi hắn trượt trên môi nàng, thôi thúc nàng mở ra, và ngay giây phút đôi môi nàng đầu hàng dưới sức ép nhục cảm đó, lưỡi hắn dịu dàng chìm sâu vào giữa chúng.

Những cơn choáng váng hoang dại lướt qua Victoria hết đợt này đến đợt khác trong khi lưỡi hắn khám phá miệng nàng, cho đến khi, trong một cơn sốt của niềm khát khao mê muội, nàng rụt rè chạm lưỡi vào môi hắn. Phản ứng của Jason xảy ra tức thì; hắn rên lên và ôm chặt cánh tay không bị thương quanh mình nàng, xiết chặt bầu ngực nàng vào lồng ngực hắn, lưỡi hắn chìm sâu vào miệng nàng, rồi đưa ra để rồi lại chìm vào nữa và nữa trong một nhịp điệu cấm đoán, si mê hoang dại.

Một hoảng khắc vô tận sau đó, hắn dứt miệng ra khỏi nàng và trượt lưỡi dọc theo gò má nóng bỏng của nàng, hôn cạnh hàm và thái dương nàng. Và rồi, không hề báo trước, hắn dừng lại.

Sự tỉnh táo chậm chạp quay trở lại với Victoria, mang theo cả cái nhận thức kinh khủng về hành vi không biết xấu hổ của nàng. Má nàng đang tựa lên lồng ngực cứng rắn của hắn và một nửa người nàng đang phủ lên người hắn như là... như là một cô ả phóng đãng vô liêm sỉ! Run rẩy đến tận đáy lòng, nàng gượng ngẩng đầu lên, hoàn toàn mong đợi sẽ thấy Jason đang nhìn nàng hoặc với vẻ hân hoan thắng lợi, hoặc với vẻ khinh miệt, điều xứng đáng với nàng hơn cả. Nàng miễn cưỡng mở mắt ra và buộc mình phải nhìn vào mắt hắn.

“Chúa tôi,” hắn thì thầm khản đục, đôi mắt xanh của hắn thiết tha. Victoria chợt nao núng khi hắn nhấc tay lên, nhưng thay vì đẩy nàng đi, hắn áp lòng bàn tay lên má nàng đang ửng đỏ, những ngón tay hắn dịu dàng lần theo những nét mong manh của khuôn mặt nàng. Bối rối vì tâm trạng không thể hiểu được của hắn, nàng chằm chằm nhìn vào đôi mắt của hắn đầy nhục cảm.

“Tên em không hợp với em chút nào,” hắn thì thầm đầy suy tư. “ ‘Victoria’ là quá dài và quá lạnh lẽo cho một tạo vật bé nhỏ, nóng bỏng thế này.”

Hoàn toàn bị lôi cuốn bởi vẻ gần gụi trong đôi mắt hắn và thanh âm dịu dàng trong giọng nói hắn, Victoria nuốt khan và nói, “Cha mẹ gọi tôi là Tory.”

“Tory,” hắn nhắc lại, mỉm cười. “Ta thích thế - nó hoàn toàn phù hợp với em.” Ánh mắt thôi miên của hắn vấn vít mắt nàng trong khi bàn tay hắn tiếp tục những cái ve vuốt si mê của nó, lướt lên bờ vai nàng và lên xuống dọc cánh tay nàng. “Ta cũng thích cách mặt trời chiếu sáng trên mái tóc em những khi em dong xe ngựa ra ngoài với Caroline Collingwood,” hắn tiếp tục. “Và ta thích tiếng em cười. Ta thích cái cách đôi mắt em loé lên khi em giận dữ... Em có biết ta còn thích gì không?” hắn hỏi trong khi đôi mắt hắn dần ríu lại.

Victoria lắc đầu, bị mê hoặc vì giọng hắn và dư vị ngọt ngào trong những lời hắn nói.

Với đôi mắt nhắm lại và nụ cười trên môi, hắn thì thầm, “Hơn tất cả... ta thích cách em tràn đầy lên thế trong chiếc áo ngủ em đang mặc...”

Victoria giật nẩy mình ra sau ngại ngùng và tay hắn rơi xuống, nằm im lìm bên cạnh đầu hắn trên gối. Hắn đã ngủ vùi.

Với đôi mắt mở to đầy nghi hoặc, nàng nhìn hắn, không biết nghĩ gì, cảm thấy ra sao. Hắn quả thực là trơ tráo nhất, ngạo mạn nhất - Sự oán giận mà nàng đang cố khơi ra hoàn toàn từ chối tiến tới, và một nụ cười miễn cưỡng nở trên môi nàng khi nàng nhìn hắn. Trong giấc ngủ, những nét cứng cỏi trên mặt hắn đã mềm đi và, không còn cái nét cong nhạo báng trên môi hắn, hắn trông thật dễ tổn thương và trẻ thơ một cách không ngờ.

Nụ cười của nàng đằm sâu thêm khi nàng để ý đôi mi của hắn mới dày làm sao - đôi mi dài, sắc sảo mà bất cứ cô gái nào cũng khát khao có được. Ngắm hắn, nàng bắt đầu tự hỏi không biết hắn như thế nào khi còn bé. Chắc chắn hắn đã không chua cay, tách biệt và không thể tiếp cận như thế khi hắn còn nhỏ. “Andrew đã phá hỏng tất cả những giấc mơ thời thơ ấu của tôi,” nàng nói to những suy nghĩ thành lời. “Tôi tự hỏi không biết ai đã phá hỏng mơ ước của anh.” Hắn quay đầu trên gối và một món tóc đen quăn tít rơi xuống ngang trán hắn. Cảm thấy tình thương yêu lạ lùng của một người mẹ và đôi chút tinh quái, Victoria đưa tay ra và vén nó đi bằng những ngón tay của nàng. “Tôi sẽ nói anh nghe một bí mật,” nàng bày tỏ, biết rằng hắn sẽ không nghe thấy nàng. “Tôi cũng thích anh nữa, Jason.”

Bên kia sảnh một cánh cửa đóng lại kêu tách lên và Victoria nhảy dựng lên tội lỗi, vuốt phẳng tà váy ngủ và mái tóc, nhưng khi nàng liếc trộm ra ngoài sảnh, không có ai ở đó.
Bình Luận (0)
Comment