Một Màu Xuân

Chương 50

Tiêu Mãn Y thích ngân nga khúc hát, thích xiêm áo đẹp và đồ trang sức xinh xắn.

Tính Tiêu Mãn Y không tốt, thích cãi nhau với người khác nhưng đối xử với mọi người rất chân thành.

Tiêu Mãn Y là trẻ mồ côi, không cha không mẹ, từng có một người thầy ở kinh thành dạy nàng ấy múa khúc Kinh Loan. Sau đó Vũ Thiên Hạ giải tán, nàng ấy nói muốn đi tìm người thừa kế của khúc Kinh Loan gì đó, nhưng lại tới thẳng Giang Nam, thường đến quấy rầy mình.

Tiêu Mãn Y là một cô gái tầm thường, vui vẻ, ồn ào như thế, thích khoe khoang, không biết điều, thường tự cho là đúng.

Nàng ấy còn thích một cái vòng tay hoa hạnh liền đế, thích hoa đào Nam, thích Mục Diễn Phong.

Nhớ lại trước kia, Mục Diễn Phong bỗng thấy, hiểu biết của mình về Tiêu Mãn Y ít ỏi nhường ấy. Dù đã quen biết mấy năm, lúc tay nàng ấy lạnh đi trong lòng bàn tay mình, hồi ức từng tưởng là đầy ắp ấy lại như nhạn bay qua trời, bóng chìm dưới đáy, lác đác chẳng còn.

Trong lòng rung động, Mục Diễn Phong cau mày lại, cúi người cầm lấy cổ tay trái của nàng ấy. Trên cổ tay trống không, tay trái vẫn siết chặt.

Mới chạng vạng hôm qua, Mục Diễn Phong tìm được Tiêu Mãn Y ở đầu đường trấn Vân Thượng, một mình nàng dựa bên tường đến phát cóng, tay trái cũng nắm như thế.

Hắn chỉ vào tay trái hỏi nàng nắm cái gì, Tiêu Mãn Y cười ngượng ngùng như một đứa bé làm sai chuyện:

– Tôi hơi sợ…

Hôm Đỗ Niên Niên tẩu hỏa nhập ma, Mục Diễn Phong chạy tới vườn Thấm Huân cũng thấy dấu vết hằn sâu trong bàn tay Tiêu Mãn Y.

Lúc sợ, con người ta luôn muốn cầm lấy gì đó, nắm lấy gì đó mới có thể giảm bớt nỗi sợ trong lòng. Đối với Tiêu Mãn Y mà nói, có lẽ đời này kiếp này, thứ có thể khiến nàng ấy an tâm nhất chính là chiếc vòng hoa hạnh này, dù nhụy h0a bén nhọn sẽ chọc thủng lòng bàn tay nàng.

Lúc đó chắc chắn tình hình của trang Lưu Vân rất nguy hiểm. Mục Diễn Phong nghĩ.

Hắn đưa tay cậy nắm đấm của Tiêu Mãn Y ra, vòng tay hoa hạnh bị nắm chặt dính đầy vết máu.

Lúc đó chắc chắn nàng ấy rất sợ.

Sao không sợ cho được? Một mình nằm trên giường, lẻ loi đối mặt với cái chết.

Mục Diễn Phong hít sâu một hơi, hắn cụp mắt lẳng lặng buộc vòng hoa hạnh vào cổ tay giúp Tiêu Mãn Y, sau đó ngồi xuống ghế, lấy tay áo lau vết máu trên vòng.

– Công tử Mục… – Đỗ Niên Niên chần chừ hồi lâu mới gọi.

– Tôi biết. – Tay Mục Diễn Phong ngừng lại, trầm mặc một lát mới nói – Nàng ấy chết rồi. Kinh mạch đã bị tổn hại hết.

Đỗ Niên Niên nghiêng mặt nhìn ánh nến yếu ớt, lại nói:

– Lúc cô nương Tiêu còn sống có bảo tôi chuyển mấy câu cho chàng.

Mục Diễn Phong lẳng lặng ngước mắt nhìn Tiêu Mãn Y:

– Ừ, cô nói đi, hãy kể lại hết chuyện lúc nàng ấy bị giết hại cho tôi.

– Thật ra cũng chỉ là chuyện trong một khoảnh khắc đó thôi. Lúc ấy có người đến trang Lưu Vân ám sát tôi. Cô nương Tiêu quyết định nằm trên giường thay tôi. Tôi… vốn không đồng ý, nhưng cô nương Tiêu nói, là chàng bảo cô ấy chăm sóc tôi cẩn thận.

– Cô ấy nói, nếu tôi sống khỏe mạnh thì nói tốt vài câu về cô ấy trước mặt chàng, nói không chừng chàng sẽ vui vẻ, cưới cô ấy làm vợ.

– Cuối cùng cô ấy bảo tôi nói với chàng, nguyện vọng lớn nhất cuộc đời cô ấy chính là chàng cưới cô ấy làm vợ, chuyện vui mừng nhất cuộc đời cô ấy chính là chàng tặng cô ấy cái vòng tay hoa hạnh liền đế, còn vì lấy cái vòng tay này mà ôm cô ấy một cái.

Vẻ mặt Mục Diễn Phong đột nhiên trở nên rất dịu dàng.

Thiếu chủ Mục uy phong lẫm liệt, có lúc cẩu thả tùy tiện, có lúc bình tĩnh như không, khi thì mạnh mẽ tiêu sái, khi thì ngờ nghệch ngớ ngẩn, song rất ít khi dịu dàng như thế.

Hắn cúi người sửa lại tóc mai, vạt áo cho Tiêu Mãn Y rồi quấn chăn lên người nàng, thì thào:

– Cô nhóc ngốc nghếch, tôi nào phải ôm nàng vì cái vòng tay. – Mục Diễn Phong ôm nàng ấy vào lòng, nhìn gương mặt nàng và nói – Không ở đây nữa, tôi dẫn nàng về vườn Phong Hòa. Từ nay về sau, nàng ở trong phòng tôi, có tôi ở bên nàng, trả lời rất nhiều rất nhiều những câu mà nàng từng hỏi tôi một cách kiên nhẫn, để tâm. Đây chính là đãi ngộ mà chỉ thiếu phu nhân của trang Lưu Vân mới có, nàng vui không?

Mục Diễn Phong cứ nói mãi, ánh mắt vẫn luôn nhìn gương mặt chìm trong giấc nồng của Tiêu Mãn Y.

Tiếng gió tuyết vi vu ngoài phòng hối hả lướt qua. Tầng mây phía chân trời nhạt dần, tuyết sắp ngừng rơi. Ánh sao, ánh trăng lạnh lẽo, trời đã sắp sáng.

– Công tử Mục. – Đỗ Niên Niên nhọc nhằn đến bên cửa, gọi thất thanh – Ta biết có mấy lời nói ra lúc này không thích hợp nhưng vẫn xin công tử Mục cho tôi chút thời gian.

Mục Diễn Phong không trả lời, người hắn dừng lại bên hồ Ấm Nguyệt, gió phất qua cực kì quạnh quẽ.

– Tôi tới trang Lưu Vân quả thực là do kẻ khác sai khiến nhưng chưa từng muốn hại cô nương Tiêu, tôi… vô cùng xin lỗi. Trước đây, tôi còn thấy dù mình có mưu đồ với trang Lưu Vân, song đối với công tử Mục… cũng tính là cực kỳ ái mộ. Hôm nay thấy hành động của cô nương Tiêu mới biết hối hận. Tình yêu của tôi… không sánh bằng một phần của cô nương Tiêu.

– Cô ấy nhớ kĩ mỗi một câu nói của công tử Mục, nếu là chuyện công tử dặn thì dẫu cược cả tính mệnh, cô ấy cũng phải làm. Lúc đó tình hình nguy cấp, trong lòng cô nương Tiêu cũng cực kì sợ hãi, nhưng chỉ vì… chỉ vì một câu của công tử, cô ấy đã đền mạng thay một kẻ không quen biết, có lẽ còn là một kẻ bị cô ấy coi như kẻ thù.

– Công tử Mục, trên đời này, nếu có người có thể dốc hết tất cả chỉ vì một câu nói tùy tiện của chàng thì coi như chẳng uổng kiếp này.

– Tôi nói những lời này, chẳng qua là mong công tử Mục phải phấn chấn lên. Cô nương Tiêu dốc lòng dốc sức như vậy cũng vì hy vọng có thể thấy công tử Mục được sống khỏe mạnh vui vẻ.

– Cô nói đúng. – Mục Diễn Phong quay người lại, dưới hàng tóc mai lưa thưa là đôi mắt sâu thẳm – Trên đời này chỉ có nàng ấy đơn thuần đến thế ngốc nghếch đến thế. Trên đời này chỉ có nàng ấy chịu dốc hết tất cả chỉ vì một câu nói tùy tiện của tôi.

Mục Diễn Phong ngửa mặt lên trời rồi nhắm mắt lại, hạt tuyết lạnh lẽo rơi xuống mặt:

– Tôi sẽ phấn chấn lại, chỉ là muốn dành chút thời gian ở bên nàng ấy. Cậu Vu, mấy ngày này, chuyện của trang Lưu Vân và em Sương giao cho cậu đấy.

– Anh… – Nam Sương nghẹn ngào gọi một tiếng – Anh ơi, em muốn đến vườn Phong Hòa với anh để chăm sóc Yên Hoa.

Mục Diễn Phong gật đầu, ánh mắt yên lặng như giếng sâu:

– Ừ, muốn gặp nàng ấy thì cứ tới, nàng ấy cực kì thích em.

Vu Hoàn Chi tiến lên đỡ Nam Sương, gật đầu nói với Mục Diễn Phong:

– Chuyện ở đây cứ giao cho tôi.

Mái hiên vườn Phong Hòa màu đen tuyền, âm trầm lắng đọng, có phong thái của thiếu chủ.

Trước kia, Tiêu Mãn Y thường thích tìm cớ đến dạo quanh vườn Phong Hòa, gặp được Mục Diễn Phong thì sẽ nói: “Diễn Phong, tôi thấy phong thuỷ trong vườn của chàng rất tốt, đợi hôm khác tôi dọn đến, chàng chia một gian phòng người hầu cho tôi là được”. Lúc đó Mục Diễn Phong rất ưu phiền, đỡ trán kêu to “Trời ơi”.

Đó là một khoảng thời gian tốt đẹp biết bao! Mỗi ngày Tiêu Mãn Y lại thay một bộ quần áo mới, nghĩ mọi cách đến lắc lư trước mặt hắn, còn nói với a hoàn trong vườn hắn một cách hết sức tự nhiên rằng, chiêu đó của nàng là “mỹ nhân kế”, nếu dùng lời cao thâm thì là “liếc mắt đưa tình, tâm đầu ý hợp”.

Trước đình trong vườn Phong Hòa trồng phong lá đỏ và mai vàng. Cuối thu đầu đông lá phong đỏ nhất, trời đông giá rét mai vàng nở rộ.

Bỏ lỡ thời tiết ấy thì sẽ không thấy được nữa.

Rời vườn Phong Hòa mấy ngày, tất cả mai vàng trong vườn đã nở rộ cả. Sắc trời xanh như nước, mây thưa thớt, ngày hôm đó trời xanh thoáng đãng, ấm áp sảng khoái.

Mục Diễn Phong lẳng lặng đi trong khu vườn thoang thoảng hương mai vàng, đạp lên lá khô và cánh hoa, xuyên qua cầu nhỏ bắc trên dòng nước chảy, như thể đang dẫn người trong lòng đi qua một đời một kiếp đằng đẵng mênh mông.

Căn nhà rộng rãi nhưng không xa hoa, bàn gỗ lim dài, trên tủ chẳng có mấy đồ đạc. Mục Diễn Phong không có kiên nhẫn mà đọc sách như Vu Hoàn Chi. Hắn hiếu động thích võ, thành tựu cả đời đều ở võ học, là cao thủ hạng nhất trên giang hồ.

Mục Diễn Phong giống Nam Sương, trước nay luôn sống vui vẻ và tự tại. Hắn vẫn cho là mình rất viên mãn, mà bây giờ hắn lại thấy không phải vậy.

Thật ra đến tận hôm nay, cuộc đời này của hắn mới xem như có phần viên mãn.

Hắn cúi người đặt Tiêu Mãn Y lên giường thật nhẹ nhàng, đắp kín chăn cho nàng ấy rồi quay đi tìm thảo dược và băng vải trong ngăn tủ, đắp thuốc lên vết thương trong lòng bàn tay nàng, còn dùng dây quấn lên.

Hắn chưa bao giờ làm tỉ mỉ đến thế. E là sự xuất hiện của Tiêu Mãn Y đã khiến Mục Diễn Phong phá lệ rất nhiều lần.

Lần đầu tiên băng bó vết thương cho người khác, lần đầu tiên cãi nhau với người khác, lần đầu tiên ôm người khác vào lòng, lần đầu tiên vụng về lau nước mắt cho người khác.

Mục Diễn Phong tìm ghế ngồi xuống trước giường, hắn cụp mắt thở dài:

– Giường bị nàng chiếm rồi, tôi ngủ ở đâu mới được đây? – Một lúc lâu sau, hắn lại nói – Không có giường, tôi đành ở đây canh chừng nàng thôi. Nàng ngủ cho thật ngon, vòng ta hoa hạnh ở đây, tôi cũng ở đây, đừng sợ nữa.

– Cả đời nàng không cha không mẹ, thầy cũng đã qua đời. Ban đầu nàng rất cứng cỏi, là một hạt đậu bằng đồng hấp không nát, nấu không chín, kêu coong coong. Nhưng đối nhân xử thế phải ra dáng con người, luôn vương vấn một người trong lòng là chuyện rất hạnh phúc. May mà nàng gặp được tôi nên mỗi ngày đều trôi qua thật vui vẻ. Ừm, may mà nàng gặp được tôi, về sau nàng luôn vương vấn tôi, bất kể nàng đi đâu, suối vàng cũng tốt, thiên cung cũng được, đều sẽ vui vẻ hết…

Một tiếng đập cửa khe khẽ bỗng truyền đến từ bên ngoài, Mục Diễn Phong nắm tay Tiêu Mãn Y một cái rồi đứng dậy đi mở cửa.

Mặt trời đã ló ra khỏi mây, áng mây cuốn đến nơi vời vợi.

Hoa đào Nam đứng ngoài cửa, nàng vẫn nai nịt gọn ghẽ như hôm qua, hai mắt đỏ bừng, quầng thâm hiện lên, thấy Mục Diễn Phong thì nhếch miệng cười một cách miễn cưỡng rồi gọi:

– Anh.

Mục Diễn Phong thấy bộ dạng của nàng thì cũng cười, hỏi:

– Em Sương không ngủ được à?

– Vâng. – Nam Sương gật đầu – Không ngủ được, em tới thăm Yên Hoa và anh.

Nàng dừng một lát, nuốt một ngụm nước bọt như muốn nuốt tất cả khổ sở vào trong bụng, chỉ còn lại một nụ cười mỉm miễn cưỡng bên môi:

– Anh còn buồn sao?

Mục Diễn Phong cũng gượng cười:

– Không buồn. Em Sương cũng đừng buồn.

– Vâng, em cũng không buồn. – Nam Sương nói – Chính là không ngủ được nên em đến tâm sự chuyện của Yên Hoa với anh.

Nàng nói rồi gãi đầu một cái:

– Không biết tại sao mà bỗng nhiên rất muốn tâm sự.

Mục Diễn Phong ngẩn ra, mãi mới gật đầu bảo:

– Ừ, được.

Trong tích tắc đứng dậy đi mở cửa, Mục Diễn Phong không trông thấy có một giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt Tiêu Mãn Y, lướt qua bên mặt rồi dần dần khô đi.
Bình Luận (0)
Comment