Một Mình Ta Mỹ Lệ

Chương 35


Một bát linh dược bắn lên bắp chân Dịch Tuyết Phùng, cũng may Thu Mãn Khê rề rà nửa ngày mới bưng được tới phòng nên nước thuốc đã sớm nguội lạnh, không còn quá nóng.
Dịch Tuyết Phùng gắt gao nắm lấy vạt áo Thu Mãn Khê, giống như khi bé bị ủy khuất, không kiềm chế cao giọng khóc lớn, nước mắt nước mũi tất cả đều cọ lên y phục trắng như tuyết của Thu Mãn Khê.
Thu Mãn Khê đặt bát qua một bên —— hắn bị Dịch Tuyết Phùng ôm không nhìn thấy phía dưới, không biết bát kia trực tiếp đặt lên thân kiếm Thiết Vân.
Thiết Vân: "..."
Đột nhiên cảm thấy hối hận vừa rồi không cùng cha hắn tâm sự, bằng không cũng sẽ không bị xối linh dược vào người, càng sẽ không rơi vào kết cục đội bát như hiện tại.
Phi thường hối hận.
Thu Mãn Khê ngồi xuống, vươn tay xoa xoa bả vai run rẩy của Dịch Tuyết Phùng, nhẹ nhàng hơi dùng sức, ôm hắn vào lồng ngực êm ái của mình.
Hắn vòng tay ôm lấy thân thể gầy yếu của Dịch Tuyết Phùng, cho đứa nhỏ một cái ôm đến muộn trăm năm.
"Sư tôn ở đây." Thu Mãn Khê nhẹ giọng nói, "Ta đã trở về."
Dịch Tuyết Phùng khóc càng thảm, hắn siết lấy eo Thu Mãn Khê, dùng sức dán chặt thân thể lên trên người Thu Mãn Khê, khí lực to lớn khiến lồng ngực phát đau, thế nhưng bây giờ Dịch Tuyết Phùng không quan tâm nhiều chuyện như vậy, có lẽ chỉ như vậy hắn mới tin tưởng đây không phải là một giấc mộng.
Trước mặt hắn bây giờ là sư tôn chân chân thật thật, không phải ảo ảnh trăm năm trước, thời điểm rơi vào tuyệt vọng hắn tự mình huyễn hoặc ra.
Tiếng khóc Dịch Tuyết Phùng quá mức bi thương, Thu Mãn Khê cực kỳ ôn nhu động viên, một người yêu sạch sẽ như hắn lại vén tay áo trắng như tuyết giúp tiểu đồ nhi lau nước mắt trên mặt, không một chút ghét bỏ.
Dịch Tuyết Phùng suýt nữa khóc ngất đi, hắn mới vừa trọng thương khỏi hẳn, không bao lâu liền mất hết khí lực, nhuyễn thành một vũng nước co rúc trong lồng ngực Thu Mãn Khê, ngón tay còn đang cầm lấy ngọc bội bên hông Thu Mãn Khê, đốt ngón tay dùng sức đến trắng bệch.
Thu Mãn Khê đợi tiếng khóc của hắn nhỏ đi mới ôn nhu cười nói: "Vẫn cứ thích ngọc bội của sư tôn như vây sao, đây chính là viêm thạch ngọc, toàn bộ tam giới chỉ có một khối này, trên trời dưới đất có một không hai."
Dịch Tuyết Phùng không biết có nghe hay không, ngẩng đầu nhìn hắn, âm thanh khàn khàn: "Người trở về rồi..."
Ta chờ thật lâu.
Thu Mãn Khê nhẹ nhàng vuốt ve đuôi mắt đỏ ửng của hắn.
Dịch Tuyết Phùng nói xong, thiên đại oan ức tựa như cuối cùng cũng có người ra mặt làm chủ, âm thanh mang theo tiếng nức nở, khàn khàn nói: "Sao bây giờ người mới trở về?"

Thu Mãn Khê ngẩn ra, tình cảm vẫn luôn mạnh mẽ cưỡng ép trong lòng từ hôm qua, tới thời điểm này tựa như đại hồng thủy trút xuống, hắn thấy guong mặt xa lạ của Dịch Tuyết Phùng, đôi mắt như u đàm không gợn sóng bất chợt đổ hai hàng thanh lệ, thuận theo gương mặt tái nhợt của hắn uốn lượn rơi xuống.
Đúng vậy, tại sao bây giờ hắn mới trở về?
Hơn một trăm năm nay, Thu Mãn Khê tự hỏi bản thân mình vô số lần, tại sao muộn như thế mới trở về, nếu hắn trở về sớm hơn một năm, không, chỉ cần sớm nửa năm thôi, Dịch Tuyết Phùng đã không chết thảm tại Viêm Hải Man Hoang loạn lạc kia, ngay cả hài cốt cũng không còn một mảnh.
Uổng một thân bản lĩnh trời ban, nhưng ngay cả đồ nhi của mình cũng không bảo vệ được.
Thu Mãn Khê lẩm bẩm nói: "Ta..."
Dịch Tuyết Phùng đã không còn sức lực phát hiện cảm xúc của Thu Mãn Khê, sau khi hắn nói xong câu kia căn bản không biết trong lòng Thu Mãn Khê nhấc lên bao nhiêu sóng gió, hắn chỉ thuận theo nội tâm chính mình, hơi vểnh mặt nhẹ nhàng cọ cọ vào lòng Thu Mãn Khê, tựa như nói mê khàn tiếng mở miệng.
"...!Con rất nhớ người."
Chỉ một câu nói này, trực tiếp đánh đổ phòng thủ vốn không mấy kiên cố trong lòng Thu Mãn Khê, quân lính tan rã, hắn không một tiếng động thở dốc mấy hơi, cưỡng ép chua xót ở viền mắt, mới ôm lấy Dịch Tuyết Phùng, ôn thanh nói: "Sư tôn cũng vậy."
Bên này hai người thầy trò tình thâm, Thiết Vân bên kia đội chén thuốc cực kỳ dồn nén, hắn chăm chú nhìn Thu Mãn Khê ôn nhu động viên Dịch Tuyết Phùng, rầu rĩ nghĩ: "Ta cũng nhớ ngươi mà."
Đáng tiếc ngươi một câu nhớ ta cũng chưa từng nói, vừa gặp mặt còn gọi ta là phế kiếm.
Thiết Vân dồn nén suýt nữa muốn khóc, thế nhưng hắn biết Dịch Tuyết Phùng đang rất vui mừng, hắn dù có bất mãn cũng không muốn giội nước lạnh vào lúc này, chỉ có thể tự mình u oán đội chén thuốc lẩm bẩm không ngừng.
Hồi lâu sau, Dịch Tuyết Phùng mới từ từ khôi phục khí lực, đuôi mắt một mảng đỏ ửng, trên mặt vẫn còn đọng nước mắt, chỉ là ấm ức tức giận vẫn luôn quanh quẩn trên mặt mày chẳng biết lúc nào đã biến mất không còn tăm hơi.
Thu Mãn Khê nhẹ nhàng lau khô khóe mắt cho hắn, khẽ cười nói: "Tuyết Phùng nhà ta bao nhiêu tuổi rồi, còn khóc đến mức này?"
Dịch Tuyết Phùng khóc xong mới ngượng ngùng, hắn rũ mắt, lông mi khẽ run, đỡ tay Thu Mãn Khê, thầm nói: "Con tự mình lau."
Thu Mãn Khê thu tay về, mỉm cười nhìn hắn.
Dịch Tuyết Phùng tự mình lau sạch sẽ, mới hậu tri hậu giác phát hiện một vấn đề cực kì trọng yếu, hắn vội hỏi: "Sao sư tôn biết được thân phận của con? Ninh Ngu đâu? Y..."
Thu Mãn Khê không chờ hắn hỏi xong, bật cười lắc đầu một cái: "Thần hồn con phó thác trên thân thể này đã vững vàng, nghĩ đến cũng cần một ít thời gian, Ninh Ngu không biết thân phận của con, vậy chứng tỏ con không muốn để cho y biết được, nếu con đã không muốn, vi sư sẽ không làm điều thừa."
Dịch Tuyết Phùng không biết ảm đạm hay là thoải mái mà thở ra một hơi: "Vậy thì tốt."

Hắn tuy nói như vậy, nhưng nội tâm vẫn có loại cảm giác mất mát không lý do.
Thiết Vân một bên cảm nhận được nỗi lòng như ẩn như hiện của Dịch Tuyết Phùng, trong lòng nhẹ nhàng nảy một cái, không biết là cảm giác gì.
Dịch Tuyết Phùng cũng không nghĩ nhiều, hắn và Thu Mãn Khê không gặp đã hơn một trăm năm, đột ngột tương phùng, trong lúc nhất thời không biết phải nói cái gì, hắn đảo mắt lung tung, cuối cùng rơi vào ôn ngọc bên hông Thu Mãn Khê.
Dịch Tuyết Phùng cào lung tung, nói: "Sư tôn, Tuyết Phùng muốn cái này."
Thu Mãn Khê cúi đầu liếc mắt nhìn, than thở cười nói: "Nha, đồ nhi thật biết nhìn, cái này người khác muốn sờ ta còn chưa cho sờ, đây chính là trên trời..."
Dịch Tuyết Phùng nghe liền biết lời tiếp theo là gì: "...!Trên trời dưới đất có một không hai."
Thu Mãn Khê: "..."
Thu Mãn Khê bị cướp thoại, cười liếc Dịch Tuyết Phùng một cái, cởi ngọc bội bên hông xuống, tư thái mềm nhẹ thắt bên eo Dịch Tuyết Phùng.
"Cầu cho đồ nhi của ta sống lâu an khang, bình an vui vẻ."
Thu Mãn Khê nói xong lời may mắn, mới đối diện với gương mặt mơ màng của Dịch Tuyết Phùng giải thích: "Vị cao nhân kia nói đeo khối ngọc này trên người, nhất định có thể đuổi ma trừ tà, con khi tắm cũng đừng lấy xuống."
Dịch Tuyết Phùng suýt nữa trợn trắng mắt, thế nhưng nể tình mới vừa gặp lại sư tôn kiềm lại, hắn bất đắc dĩ nói: "Sư tôn, người khác nói cái gì người cũng tin sao, người nói xem người có xứng đáng bị gạt không? Cái gì trên trời dưới đất có một không hai, này đó đều là lừa gạt người đơn thuần thôi, ngọc này căn bản không lợi hại như bọn họ nói."
Lúc Dịch Tuyết Phùng còn nhỏ, Thu Mãn Khê thích dùng giá cao mua một ít vật ly kỳ cổ quái đem về núi, vì hắn chưa bao giờ biết đường nên ít đi ra ngoài, bình thường đều là dùng hạc giấy truyền tin sai người ở cửa hàng dưới núi đưa tới Quy Hồng Sơn.
Hắn mua đồ chưa bao giờ hỏi giá cả, người khác nói cái gì, hắn đều là biểu tình kinh ngạc "Oa! Vi diệu!", cái gì hữu dụng vô dụng tất cả đều mua mua mua, hoàn toàn là một bộ người ngốc nhiều tiền cực kỳ dễ lừa.
Thường ngày trên người Dịch Tuyết Phùng mang đủ thứ trang sức dây nhệ trừ tà, tất cả đều là Thu Mãn Khê mua về, Dịch Tuyết Phùng nguyên bản không thích hoa hòe hòe loẹt như vậy, thế nhưng Thu Mãn Khê nói là có thể bảo đảm bình an, ép buộc hắn nhất định phải mang bên người, ngay cả rửa ráy cũng phải dùng một sợi dây đỏ xuyên qua thắt trên cổ tay hắn, cực kỳ phát rồ.
Vì thế, Ninh Ngu không biết mắng hắn phá của bao nhiêu lần, lần nào Thu Mãn Khê cũng dùng thái độ thành thật nhận sai, thế nhưng lần sau tuyệt đối còn có thể tái phạm.
Thu Mãn Khê khiển trách mà nhìn Dịch Tuyết Phùng, nói: "Con đứa nhỏ này, vị cao nhân kia nói phải là phải, không được bất kính với cao nhân, là con muốn, sư phụ đưa con, con phải cẩn thận mang theo, ngày mai ta sẽ kiểm tra."
Dịch Tuyết Phùng có chút bất lực: "Sư tôn, cái này thật sự vô dụng."

Thu Mãn Khê: "Hữu dụng vô dụng không phải con và ta có thể quyết định —— tay con đâu đưa lại đây, mau đeo cho ta, đừng nghĩ tháo xuống."
Dịch Tuyết Phùng biết tính tình dễ tin người này của Thu Mãn Khê dù thế nào cũng không sửa đổi được, đành phải bỏ qua ý định thuyết phục hắn, ngoan ngoãn mang miếng ngọc vô dụng kia.
Thu Mãn Khê cúi đầu nhìn hắn buồn bực ngán ngẩm đùa nghịch khối ngọc, nâng tay sờ sờ đầu hắn, thở dài một hơi, nói: "Bây giờ có thể nói cho sư tôn biết, tại sao lại giả vờ không quen biết sư huynh con không? Năm đó đến cùng đã xảy ra chuyện gì, sao đột nhiên con lại nhập ma?"
Vừa nhắc tới chuyện này, thân thể Dịch Tuyết Phùng theo bản năng cứng đờ, hắn run nửa ngày mới gần như cầu xin mà nhìn Thu Mãn Khê: "Sư tôn...!Người, người đừng nói cho y."
Thu Mãn Khê vội nói: "Ta chưa nói cho y biết, ta chỉ muốn biết rốt cuộc các con đã xảy ra chuyện gì, trước khi ta bế quan quan hệ hai đứa còn rất hòa hợp, làm sao đột nhiên liền..."
Dịch Tuyết Phùng khóc qua một lần con ngươi vẫn rưng rưng như cũ, hắn nhẹ nhàng chớp mắt, dáng vẻ đáng thương: "Sư tôn..."
Hồi lâu sau, Thu Mãn Khê trầm mặt từ trong viện Dịch Tuyết Phùng đi ra, được Hoài Trần dẫn đường đặt chân tới nơi ở của Ninh Ngu.
Lúc đi được nửa đường, hắn thoáng nhìn cây dạ hợp nở rộ một bên, hợp chỉ vi đao* gọt xuống một cành dài bằng cánh tay, tước hết cành lá, nắm trong lòng bàn tay tiếp tục đi về phía trước.
* hợp chỉ vi đao
* cây dạ hợp
Ninh Ngu ở trong viện bận "Chuyện quan trọng" —— đang cùng Thanh Xuyên Quân bàn chuyện qua hạc giấy.
Bọn họ đang nói đến...
Thanh Xuyên Quân: "...!Hắn quá giảo hoạt, ngươi khi nào trở về, đem mạt phân thần kia cho ta, ta men theo trận pháp xem có thể tìm được hắn hay không."
Ninh Ngu nhíu mày nghe, đang tính xem đại điển Tiên đạo kết thúc lúc nào, cánh cửa bên cạnh bị người nhẹ nhàng đẩy khai, y nghiêng đầu vừa nhìn, liền thấy sư tôn mình trong tay cầm cành cây thô bằng hai ngón tay, tư thái thản nhiên đi vào.
Ninh Ngu giơ tay ngăn lại Thanh Xuyên Quân nói tiếp, đứng dậy nghênh đón: "Sư tôn."
Thanh Xuyên Quân đã lâu không thấy Thu Mãn Khê, hạc giấy cũng khẽ gật đầu: "Thu trưởng lão."
Thu Mãn Khê mỉm cười gật đầu, cành cây trong tay nhẹ nhàng gõ gõ, ôn nhu nói: "Đồ nhi, đánh lòng bàn tay người khác vui không?"
Ninh Ngu sửng sốt một chút, không biết hắn nói câu này là có ý gì: "Cái gì?"
Thu Mãn Khê nói: "Ngoan, đưa tay ra đây."
Ninh Ngu: "???"
Câu nói này, chẳng biết vì sao đột nhiên có chút quen tai.

Thu Mãn Khê mắt phượng vừa nhấc, rõ ràng là ôn nhuận như ngọc lại mạnh mẽ khiến Ninh Ngu cảm giác một loại sát khí lạnh lẽo, y theo bản năng nghe lời Thu Mãn Khê, duỗi một tay ra.
Thu Mãn Khê căn bản không cho y thời gian phản ứng, hắn duỗi một cái, tiếp theo trong chớp mắt bàn tay cầm nhánh cây không khác nào tật phong, "Ba" một tiếng rơi vào lòng bàn tay Ninh Ngu.
Ninh Ngu: "..."
Thu Mãn Khê dùng khí lực rất lớn, cho dù Ninh Ngu da dày thịt béo, lòng bàn tay cũng trong nháy mắt đỏ bừng lên.
Ninh Ngu không thể tin ngẩng đầu nhìn Thu Mãn Khê, không thể tin chính mình đã lớn như vậy, còn bị xem như tiểu hài tử mà đánh lòng bàn tay.
"Sư tôn!"
Thu Mãn Khê dùng cành cây vén tóc tài trên trán ra sau, nhàn nhạt nói: "Bản lĩnh lớn rồi nha Ninh Ngu, ngay cả hài tử cũng đánh, còn đánh nhiều lần như vậy.

Chính ngươi tự đếm xem đánh tiểu tiên quân bao nhiêu lần, số ít một lần ta đánh ngươi mười lần."
Ninh Ngu: "..."
Thanh Xuyên Quân đã lặng yên không một tiếng động bay lên, ra vẻ chính mình chỉ là con chim ngu ngốc cái gì cũng không biết, chỉ sợ một ngày Ninh Ngu giết người diệt khẩu, nhanh chóng vẫy cánh, chuồn.
Thu Mãn Khê: "Đếm."
Ninh Ngu: "..."
Tiểu vô liêm sỉ kia! Dám cả gan cáo trạng với Thu Mãn Khê!?
Tác giả có lời muốn nói: Dịch Tuyết Phùng: Cáo trạng chơi thật vui.
Thật sự rất thật không tiện, ngày hôm nay đánh xe về nhà nguyên bản muốn tại trên xe lửa gõ chữ, thế nhưng điện thoại di động 5 lượng điện cũng không cho phép, về đến nhà đã mười một giờ rưỡi thật sự là không đuổi tới, rất xin lỗi làm cho mọi người đợi lâu, khu bình luận phát một sóng gió tiền lì xì ha, cảm tạ ủng hộ của các ngươi.
【 nghiêng mình 】 xem tiểu thuyết, liền đến! Tốc độ cực nhanh nha, thân!
- -------------
editor: tui k nói là tui thấy dừa lắm đầu anh Ninh Ngu:)))).

Bình Luận (0)
Comment