Một Mình Yêu Anh

Chương 22

Ba giờ sau, Penelope vẫn đang ở trong phòng tranh, vẫn ngồi trên ghế sofa, vẫn nhìn chằm chằm vào khoảng không, vẫn đang cố tìm ra làm cách nào cô có thể giải quyết rắc rối của mình.

Sửa lại chính xác: rắc rối, độc nhất.

Cô chỉ có duy nhất một rắc rối, nhưng mà với kích cỡ của nó, cô cũng như có cả ngàn cái.

Cô không phải người hung hăng, và cô không thể nhớ lần cuối cùng cô có một ý nghĩ bạo lực, nhưng vào khoảnh khắc ấy, cô có thể vui mừng mà vặn cái cổ của Cressida Twombley.

Cô nhìn ra cửa sổ với cảm giác rầu rĩ của định mệnh, chờ chồng cô trở về nhà, biết rằng mỗi giây trôi qua mang cô đến gần hơn với khoảnh khắc của sự thật, khi cô sẽ phải thú nhận hết tất cả mọi thứ với anh.

Anh sẽ không nói: Anh đã nói với em thế rồi. Anh sẽ không bao giờ nói điều gì như thế.

Nhưng anh sẽ nghĩ vậy.

Nó chưa bao giờ xuất hiện với cô, không cho dù là một phút, rằng cô có thể giữ điều này khỏi anh. Sự đe dọa của Cressida không phải thứ mà ngưới ta có thể che giấu với chồng mình, và bên cạnh đó, cô sẽ cần sự giúp đỡ của anh.

Cô không chắc chắn cô cần phải làm gì, nhưng dù nó là cái gì, cô không biết cách nào để làm nó một mình.

Nhưng có một điều cô biết chắc chắn: cô không muốn trả tiền cho Cressida. Không có cách nào Cressida sẽ chỉ hài lòng với mười ngàn bảng, không khi mà cô ta nghĩ cô ta có thể có nhiều hơn. Nếu Penelope đầu hàng bây giờ, cô sẽ phải đưa tiền cho Cressida trong suốt quãng đời còn lại.

Điều đó có nghĩa trong vòng 1 tuần, Cressida Twombley sẽ nói với tất cả thế giới rằng Penelope Featherington Bridgerton là Lady Whistledown tai tiếng.

Penelope kê ra cô có hai lựa chọn. Cô có thể nói dối, và gọi Cressida là đồ ngốc, và hy vọng rằng mọi người tin cô; hoặc là cô có thể cố gắng tìm ra cách biến sự tiết lộ của Cressida thành lợi thế cho cô.

Nhưng cho cuộc sống của cô, cô không biết cách nào cả.

“Penelope?”

Giọng của Colin. Cô muốn gieo mình vào tay anh, và cùng lúc đó, cô có thể công khai mang chính mình trở lại.

“Penelope?” Giờ giọng anh nghe có vẻ quan tâm, anh bước nhanh hơn khi băng ngang căn phòng. “Dunwoody nói là Cressida đã tới đây.”

Anh ngồi bên cạnh cô và chạm vào má cô. Cô quay lại và nhìn vào mặt anh, khóe mắt anh nheo lại vì lo lắng, môi anh hơi hé mở khi chúng thì thầm tên cô.

Và đó là khi cuối cùng cô cũng cho phép mình được khóc.

Tức cười sao cô có thể giữ mình lại cùng nó, giữ tất cả bên trong cho tới khi cô nhìn thấy anh. Nhưng giờ khi anh đã ở đây, tất cả cô có thể làm là vùi mặt cô vào lồng ngực ấm áp của anh, rúc vào gần hơn khi tay anh cuốn vòng lấy cô.

Như thể bằng cách nào đó anh có thể làm cho tất cả rắc rối của cô biến đi chỉ với sự hiện diện của anh.

“Penelope?” anh hỏi, giọng anh dịu dàng và lo lắng, “Cái gì xảy ra? Điều gì sai à?”

Penelope chỉ lắc đầu, chuyển động vừa đủ cho đến khi cô có thể nghĩ về những lời nói, lấy lại can đảm, ngừng những giọt nước mắt.

“Cô ta đã làm gì em?”

“Ôi, Colin,” cô nói, bắng cách nào đó lấy lại năng lượng để đẩy cô xa đủ về phía sau do đó cô có thể thấy mặt anh, “Cô ta biết.”

Da anh trở nên trắng bệch, “Cách nào?”

Penelope khụt khịt, chùi mũi bằng mu bàn tay, “Đó là lỗi của em.” cô thì thầm.

Anh đưa cho cô chiếc khăn tay mà không rời mắt khỏi gương mặt cô. “Nó không phải lỗi của em.” anh nói sắc nhọn.

Môi cô mỉm cười buồn. Cô biết rằng giọng nói cứng nhắc của anh là dành cho Cressida, nhưng cô cũng đáng với nó. “Không,” cô nói, giọng cô pha vẻ cam chịu, “là của em. Nó xảy ra chính xác như anh nói nó sẽ thế. Em đã không chú ý tới những gì em đã viết. Em đã phạm sai lầm.”

“Em đã làm gì?” anh hỏi.

Cô nói với anh mọi thứ, bắt đầu với việc Cressida đi vào và kết thúc với đòi hỏi của cô ta về tiền. Cô thú nhận rằng sự lựa chọn nghèo nàn của cô sẽ phá hủy cô, nhưng nó không mỉa mai sao, bởi vì nó thực sự tạo cảm giác như trái tim cô đang tan vỡ. Nhưng trong suốt lúc cô nói, cô cảm thấy như anh đang trượt xa cô. Anh đang lắng nghe cô, nhưng anh như không có ở đó với cô. Mắt anh có cái nhìn lạ lùng, xa vắng, và lúc này nó hẹp lại, dữ dội.

Anh đang có mưu đồ nào đó. Cô chắc chắn về nó.

Nó làm cô khiếp sợ.

Nó làm cô rùng mình.

Bất cứ gì anh đang lên kế hoạch, bất cứ gì anh đang nghĩ, nó là tất cả cho cô. Cô ghét là sự ngu ngốc của cô đã bắt buộc anh vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan này, nhưng cô không thể đẩy lui sự kích động râm ran trên da cô khi cô nhìn anh.

“Colin?” cô e dè hỏi. Cô đã nói xong cả phút rồi, và anh vẫn chưa nói gì cả.

“Anh sẽ lo tất cả mọi việc.” anh nói, “Anh không muốn em lo lắng về một việc nào.”

“Em chắc với anh điều đó là không thể.” cô nói với giọng run rẩy.

“Anh giữ lời thề hôn nhân của mình rất nghiêm túc,” anh trả lời, giọng anh gần như đe dọa, “anh tin anh đã hứa với danh dự và giữ gìn em.”

“Hãy để em giúp anh.” cô thôi thúc nói, “Cùng nhau chúng ta có thể giải quyết chuyện này.”

Khóe miệng anh nhếch lên như muốn mỉm cười, “Em có cách giải quyết nào không?”

Cô lắc đầu, “Không. Em đang suy nghĩ cả ngày, và em không biết… mặc dù…”

“Mặc dù gì?” anh hỏi, mày anh nhướng lên.

Môi cô hé ra, rồi mím lại, rồi lại mở ra khi cô nói, “Điều gì nếu em tranh thủ được sự viện trợ của Lady Danbury?”

“Em đang dự định hỏi bà ấy trả tiền cho Cressida?”

“Không,” cô nói, mặc dù giọng anh nói với cô là anh không có câu hỏi nghiêm túc, “Em sẽ hỏi bà ấy nhận là em.”

“Anh xin lỗi?”

“Mọi người nghĩ bà ấy là Lady Whistledown, dù sao đi nữa.” Penelope giải thích, “Ít nhất, rất nhiều người nghĩ thế. Nếu bà ấy ra một thông báo…”

“Cressida sẽ bác đi ngay lập tức.” Colin cắt ngang.

“Ai sẽ tin Cressida hơn Lady Danbury?” Penelope quay sang anh với đôi mắt mở lớn, sốt sắng, “Em sẽ không dám vượt qua Lady Danbury trong bất cứ chuyện gì. Nếu bà ấy nói bà ấy là Lady Whistledown, chính em sẽ có thể tin bà ấy.”

“Điều gì làm em tin rằng em sẽ thuyết phục được Lady Danbury nói dối cho em?”

“À,” Penelope trả lời, cắn môi dưới của cô, “bà ấy thích em.”

“Bà ấy thích em?” Colin lặp lại.

“Bà ấy có, có chứ. Em nghĩ bà ấy có thể thích giúp em, đặc biệt từ khi bà ấy ghét Cressida gần như nhiều bằng em.”

“Em nghĩ sự trìu mến của bà ấy với em sẽ đưa bà ấy đến chỗ nói dối cho em trước tất cả giới thượng lưu ư?” anh nghi ngờ hỏi.

Cô chùng xuống trong ghế, “Nó đáng để hỏi.”

Anh đứng lên, chuyển động của anh bất ngờ, và đi đến bên cửa sổ, “Hứa với anh em sẽ không tới chỗ bà ấy.”

“Nhưng…”

“Hứa với anh.”

“Em hứa,” cô nói, “nhưng…”

“Không nhưng gì cả.” anh nói, “Nếu chúng ta cần, chúng ta sẽ liên lạc với Lady Danbury, nhưng không cho tới khi anh có cơ hội để nghĩ về những việc khác.” Anh cào tay qua tóc anh, “Phải có những thứ khác nữa.”

“Chúng ta có 1 tuần.” cô nhẹ nhàng nói, nhưng cô không thấy lời nói của cô chắc chắn, và thật khó để hình dung Colin cũng đã làm thế.

Anh quay lại, gương mặt anh trông chính xác như anh đang ở trong quân đội. “Anh sẽ trở lại.” anh nói, đi về phía cửa.

“Nhưng anh đang đi đâu thế?” Penelope kêu lên, nhảy đứng lên.

“Anh phải suy nghĩ.” anh nói, ngừng lại với tay anh trên nắm cửa.

“Anh không thể nghĩ ở đây với em à?” cô thì thầm.

Gương mặt anh dịu lại, và anh quay trở lại bên cô. Anh thì thầm tên cô, dịu dàng giữ mặt cô trong tay anh, “Anh yêu em.” Anh nói, giọng anh thấp và tha thiết “Anh yêu em với mọi thứ anh đã là, mọi thứ anh đang là, và mọi thứ anh hy vọng trở thành.”

“Colin… “

“Anh yêu em với quá khứ của anh, và anh yêu em cho tương lai của anh.” Anh cúi xuống và hôn cô, một lần, êm ái trên môi, “Anh yêu em cho những đứa con chúng ta sẽ có và những năm chúng ta sẽ có cùng với nhau. Anh yêu em cho mỗi nụ cười của anh, và hơn thế nữa, cho mỗi nụ cười của em.”

Penelope dựa vào phía sau chiếc ghế gần đó.

“Anh yêu em.” anh nhắc lại, “Em biết điều đó, phải không?”

Cô gật đầu, nhắm mắt lại khi má cô cọ vào tay anh.

“Anh có việc phải làm,” anh nói, “và anh sẽ không thể tập trung nếu anh cứ nghĩ về em, lo lắng nếu em có đang khóc, thắc mắc nếu em bị tổn thương.”

“Em ổn mà,” cô thì thầm, “bây giờ em ổn khi em đã nói với anh.”

“Anh sẽ làm điều này cho đúng,” anh thề, “anh chỉ cần em tin anh.”

Cô mở mắt, “Với cả cuộc đời em.”

Anh mỉm cười, và đột nhiên cô biết rằng những lời anh là thật. Mọi việc rồi sẽ ổn thôi. Có lẽ không phải hôm nay và có lẽ không phải ngày mai, nhưng sớm thôi. Bi kịch không thể cùng tồn tại trong một thế giới với một trong những nụ cười của Colin.

“Anh không nghĩ nó sẽ đến như thế.” anh nói trìu mến, vuốt má cô một cái âu yếm trước khi anh rút tay về. Anh đi ra cửa, xoay lại lúc tay anh chạm vào tay nắm cửa, “Đừng quên bữa tiệc của em gái anh đêm nay.”

Penelope thốt ra một tiếng rên rỉ, “Chúng ta có phải đi không? Việc cuối cùng em muốn làm là ra ngoài trong giao tiếp xã hội.”

“Chúng ta phải làm.” Colin nói, “Daphne không thường tổ chức tiệc, và cô ấy sẽ bị nghiền nát nếu chúng ta không tham dự.”

“Em biết,” Penelope nói với một tiếng thở dài, “Em biết. Em biết thế dù em có phàn nàn. Em xin lỗi.”

Anh gượng cười, “Không sao cả. Em đã có một ngày tâm trạng xấu hôm nay.”

“Vâng,” cô nói, cố gắng mỉm cười trở lại, “Em là thế, phải không?”

“Anh sẽ quay lại sau.” Anh hứa.

“Nơi nào anh… “ cô bắt đầu hỏi, rồi tự dừng lại. Anh dĩ nhiên không muốn câu hỏi lúc đó, kể cả là từ cô.

Nhưng cô đã ngạc nhiên, anh trả lời, “Đi thăm anh trai anh.”

“Anthony?”

“Ừ.”

Cô gật đầu can đảm, lẩm bẩm, “Đi đi, em sẽ ổn thôi.” Một Bridgerton luôn tìm được sức mạnh từ một Bridgerton khác. Nếu Colin cảm thấy anh cần sự tư vấn của anh trai anh, vậy anh nên đi không trì hoãn nữa.

“Đừng quên chuẩn bị cho vũ hội của Daphne.” Anh nhắc cô.

Cô cho anh một lời chào hờ hững và xem anh rời khỏi căn phòng.

Rồi cô rời đến cửa sổ để nhìn anh bước qua, nhưng anh không xuất hiện. Anh phải đi thẳng ra phía sau tới chuồng ngựa. Cô thở dài, cho phép ghé mông nghỉ ngơi trên bệ cửa sổ. Cô đã không nhận ra cô muốn nhìn thấy thoáng hiện ra cuối cùng của anh biết bao nhiêu.

Cô đã ước cô biết anh đang dự định làm gì.

Cô đã ước cô có thể chắc anh ngay cả có một kế hoạch.

Nhưng cùng lúc, cô cảm thấy dễ chịu kỳ quặc, Colin sẽ làm việc này ổn thôi. Anh đã nói anh sẽ, và anh không bao giờ nói dối.

Cô biết rằng ý kiến của cô cầu đến sự viện trợ của Lady Danbury không phải là một giải pháp hoàn hảo, nhưng trừ khi Colin có một ý kiến tốt hơn, họ có thể làm gì khác chứ?

Giờ đây, cô sẽ cố đẩy tất cả ra khỏi ý nghĩ của cô. Cô đã rất rã rời, và rất mệt mỏi, và ngay bây giờ những gì cô cần là nhắm mắt lại và không suy nghĩ gì cả trừ màu xanh trong mắt chồng cô, ánh sáng của nụ cười của anh.

Ngày mai.

Ngay mai cô sẽ giúp Colin giải quyết rắc rối của họ.

Hôm nay cô sẽ nghỉ ngơi. Cô sẽ ngủ một chút và cầu nguyện cho giấc ngủ và cố tìm ra làm thế nào cô sẽ đối mặt với tất cả xã hội tối nay, biết rằng Cressida sẽ ở đó, xem và chờ cho cô làm một chuyển động sai lầm.

Một người sẽ nghĩ rằng sau cả chục năm giả vờ như cô ấy không gì hơn một bông hoa tường Penelope Featherington, cô ấy sẽ quen với luật chơi và tự che giấu sự thật của cô ấy.

Nhưng là khi bí mật của cô ấy còn an toàn. Mọi thứ bây giờ đã khác.

Penelope cuộn tròn trên sofa và nhắm mắt lại.

Mọi thứ bây giờ đã khác, nhưng không có nghĩa là nó sẽ tệ hơn, phải không.

Mọi thứ rồi sẽ ổn. Nó sẽ. Nó sẽ phải ổn. Phải không?

*

Colin bắt đầu hối tiếc quyết định lấy cỗ xe đi đến nhà anh trai anh.

Anh đã muốn đi bộ – sử dụng sự mạnh khỏe của đôi chân anh và bàn chân và những bắp cơ có vẻ như lối thoát chấp nhận được cho cơn thịnh nộ của anh. Nhưng anh nhận ra thời gian là thực chất của vấn đề, và ngay cả với giao thông, một cỗ xe có thể mang anh đến Mayfair nhanh hơn đôi chân anh.

Nhưng giờ những bức tường có vẻ quá gần và không khí quá đặc, và khốn kiếp, đó là một xe chở sữa bị lộn nhào chắn ngang con đường?

Colin thò đầu ra ngoài cửa sổ, treo bên ngoài cỗ xe dù nó vẫn đang lăn bánh đến chỗ tạm nghỉ. “Chúa trên cao,” anh lẩm bẩm, nhìn vào nơi chuyện xảy ra. Kính vỡ rải trên đường, sữa chảy khắp nơi, và anh không thể nói ai đang kêu thét to hơn – những con ngựa, vẫn còn bị buộc với dây cương, hay những quý bà trên vỉa hè, mà váy áo của họ hoàn toàn đang rớt lộp độp bởi sữa.

Colin nhảy xuống từ xe của anh, định giúp làm sạch quang cảnh, nhưng nó nhanh chóng trở nên rõ rành rành là phố Oxford sẽ là một mớ bòng bong trong ít nhất cả giờ, dù có hay không có sự giúp đỡ của anh. Anh kiểm tra lại để chắc rằng những con ngựa của chiếc xe chở sữa được chăm sóc đầy đủ, thông báo cho đánh xe của anh rằng anh sẽ tiếp tục đi bộ, và lên đường.

Anh nhìn chằm chằm ngang ngược vào những khuôn mặt mỗi người anh đi ngang qua, ngoan cố tận hưởng cách họ ngoảnh tia nhìn đi chỗ khác khi đối mặt với thái độ gây hấn rõ ràng của anh. Anh gần như ước một trong số họ sẽ phàn nàn, do đó anh có thể có một ai đó để mắng nhiếc. Nó không phải chuyện chỉ một người anh thực sự muốn bóp cổ là Cressida Twombley, ở điểm đó bất cứ ai cũng sẽ là một mục tiêu tốt đế tấn công.

Sự giận dữ của anh đang làm anh mất thăng bằng, bất hợp lý. Không giống chính anh.

Anh vẫn còn không chắc chắn cái gì xảy ra cho anh khi Penelope nói với anh sự đe dọa của Cressida. Điều này còn hơn cả giận dữ, hơn rất nhiều một cơn thịnh nộ. Điều này thuộc về thân thể, nó chạy đua trong mạch máu anh, đập mạnh bên dưới da anh.

Anh đã muốn đánh một ai đó.

Anh muốn đá thứ gì đó, đấm nắm tay anh xuyên qua tường.

Anh đã giận dữ khi Penelope xuất bản bài báo cuối cùng. Thực tế, anh đã nghĩ anh không thể có kinh nghiệm với cơn giận dữ nào lớn hơn.

Anh đã sai.

Hay có lẽ nó chỉ là một dạng giận dữ khác. Ai đó đang cố gắng làm tổn thương người mà anh yêu hơn tất cả những người khác.

Làm sao mà anh chịu đựng được điều đó? Làm sao anh có thể cho phép nó xảy ra?

Câu trả lời rất đơn giản. Anh không thể.

Anh phải dừng nó lại. Anh phải làm gì đó.

Sau rất nhiều năm đi nhẹ nhàng qua cuộc đời, cười vào những trò hề của người khác, đó là lúc chính anh hành động.

Anh nhìn lên, cách nào đó ngạc nhiên là anh đã ở trước ngôi nhà Bridgerton. Tức cười sao nó không còn có vẻ là nhà.

Anh đã lớn lên ở đây, nhưng giờ nó dĩ nhiên là nhà của anh trai anh.

Nhà anh là ở Bloomsbury. Ngôi nhà với Penelope.

Nhà là bất cứ nơi nào với Penelope.

“Colin?”

Anh quay lại. Anthony đang trên vỉa hè, rõ ràng là trở về từ một chuyến đi hay cuộc gặp mặt.

Anthony gật đầu về phía cửa. “Em không định gõ cửa à?”

Colin nhìn ngơ ngác vào anh trai anh, chỉ vừa nhận ra anh vẫn đang đứng ngay chóc trên bậc cửa mà có Chúa biết là bao lâu rồi.

“Colin?” Anthony lại hỏi, mày anh ấy nhíu lại với sự quan tâm.

“Em cần anh giúp đỡ.” Colin nói. Nó là tất cả những gì anh cần nói.

*

Penelope đã mặc áo sẵn sàng cho buổi vũ hội khi người hầu của cô mang một tin nhắn từ Colin.

“Dunwoody có nó từ người đưa tin,” người hầu giải thích trước khi khẽ nhún nhanh gối chào và để lại Penelope đọc tin nhắn trong sự riêng tư.

Penelope trượt ngón tay đeo găng bên dưới nắp phong bì và thúc nó mở ra, kéo ra một tờ giấy đơn trên đó cô thấy những chữ viết tay đẹp, ngay ngắn mà đã trở nên quen thuộc với cô từ khi cô bắt đầu biên tập nhật ký du hành của Colin.

Anh sẽ tự tìm cách đi đến vũ hội đêm nay. Hãy đến Số Năm. Mẹ, Eloise và Hyacinth đang chờ để đi chung với em đến nhà Hasting.

Tất cả tình yêu của anh, Colin.


Với một người mà viết rất giỏi trong những nhật ký của anh, anh không giỏi mấy trong thư từ, Penelope nghĩ với một nụ cười gượng gạo.

Cô đứng lên, êm ả trượt trong chiếc áo vải silk mềm mại. Cô đã chọn một chiếc áo dài màu cô thích – màu xanh lá – với hy vọng là nó có thể cho cô thêm chút can đảm. Mẹ cô đã luôn nói rằng khi một phụ nữ nhìn đẹp, cô ấy cảm thấy tốt đẹp, và cô khá nghĩ là mẹ cô đã đúng. Trời biết, cô đã trải qua tám năm trong đời cảm thấy khá xấu trong những chiếc áo mà mẹ cô khăng khăng là nhìn đẹp.

Tóc cô đã được làm theo kiếu cuốn lên thời trang mà tôn lên gương mặt cô, và người hầu của cô đã dùng lược chải thứ gì đó qua những bện tóc (mà Penelope không dám hỏi là thứ gì), thứ có vẻ làm cho vài sợi tóc cô sáng lên ánh đỏ.

Tóc đỏ thì không thời trang, dĩ nhiên, nhưng Colin đã một lần nói anh thích cách ánh nến làm tóc cô có nhiều màu, nên Penelope quyết định rằng đây là một trường hợp mà tùy cô và thời trang không đồng ý với nhau.

Vào lúc cô đi xuống cầu thang, cỗ xe của cô đã đang chờ cô, và người đánh xe đã được chỉ thị sẵn là đưa cô đến Số Năm.

Colin rõ ràng là chăm sóc đến mọi thứ. Penelope không chắc tại sao điều này làm cô ngạc nhiên, anh không phải kiểu người quên các chi tiết. Nhưng anh đã bị bận rộn tâm trí hôm nay. Nó có vẻ kỳ quặc là anh sẽ có thời gian gửi các chỉ thị cho người của anh về việc cô được đưa đến nhà mẹ anh khi cô có thể tự mình ra một mệnh lệnh như thế.

Anh ấy phải đang có một kế hoạch nào đó. Nhưng là gì? Có phải anh sẽ chặn Cressida lại và đưa cô ta lên tàu đến một nơi thuộc địa để trừng phạt?

Không, quá cường điệu.

Có lẽ anh ấy tìm ra một điều bí mật về cô ta, và đang dự định gửi tối hậu thư cho cô ta. Im lặng đổi im lặng.

Penelope gật đầu đồng tình khi cỗ xe lăn bánh dọc phố Oxford. Đó có thể là câu trả lời. Nó giống như Colin đã có thứ gì đó khá ranh mãnh phù hợp và thông minh. Nhưng anh có thể mò ra cái gì về Cressida trong thời gian quá ngắn như vậy? Trong tất cả những năm cô là Lady Whistledown, cô chưa bao giờ nghe thấy ngay cả lời thì thầm về điều gì thực sự phỉ báng tấn công tên tuổi của Cressida.

Cressida là kẻ hèn hạ, Cressida nhỏ nhen, nhưng cô ta chưa bao giờ bước ra ngoài luật lệ của xã hội.

Chỉ một sự cả gan thật sự cô ta từng làm là tự nhận cô ta là Lady Whistledown.

Chiếc xe quay về hướng nam vào Mayfair, và vài phút sau, họ đến trước cửa nhà Số Năm. Eloise chắc phải đang nhìn ra cửa sổ, bởi vì cô ấy gần như bay xuống bậc thềm và sẽ đâm sầm vào cỗ xe nếu người đánh xe không bước xuống đúng lúc đó và chắn đường cô.

Eloise nhảy từ chân này sang chân kia khi cô đợi người đánh xe mở cửa xe, thực tế, cô nhìn thiếu kiên nhẫn mà Penelope ngạc nhiên là cô không đẩy anh ta ra và tự mình giật cửa mở ra. Cuối cùng, lờ đi lời đề nghị giúp đỡ của người đánh xe, cô leo vào trong xe, gần như vấp vào áo cô và ngã nhào xuống sàn trong khi đó. Ngay khi cô chỉnh lại cô nhìn ra cả hai hướng, mặt cô cau lại trong một biểu hiện vô cùng lén lút, và kéo cửa đóng sập lại, gần như sập ngay vào mũi người đánh xe.

“Cái gì,” Eloise đòi hỏi, “đang diễn ra?”

Penelope chỉ nhìn chằm chằm vào cô, “Tớ cũng có thể hỏi cậu y như thế.”

“Cậu có thể? Tại sao?”

“Bởi vì cậu gần như đập vào cỗ xe khi vội vàng leo vào trong.”

“Ồ,” Eloise khịt mũi tùy tiện, “Cậu chỉ có thể đổ lỗi cho cậu vì điều đó.”

“Tớ à?”

“Phải, cậu! Tớ muốn biết chuyện gì đang diễn ra. Và tớ cần phải biết đêm nay.”

Penelope khá chắc là Colin không thể đã nói với em gái anh về tối hậu thư của Cressida, không trừ khi kế hoạch của anh là có Eloise diễn thuyết Cressida đến chết. “Tớ không biết ý cậu là gì.” cô nói.

“Cậu phải biết ý tớ là gì!” Eloise khăng khăng, liếc nhìn trở lại căn nhà. Cửa trước đang mở.

“Ồ, phiền thật. Mẹ và Hyacinth đã đang đến rồi. Nói cho tớ.”

“Nói cho cậu cái gì?”

“Tại sao Colin gửi chúng tớ tin nhắn khó hiểu ghê tởm đó chỉ thị rằng chúng tớ nên gắn liền với cậu như keo tối nay.”

“Anh ấy đã làm thế?”

“Phải, và tớ có thể chỉ ra rằng anh ấy gạch chân chữ keo không.”

“Và đây tớ nghĩ là sự nhấn mạnh của cậu.” Penelope nói khô khốc.

Eloise quắc mắt, “Penelope, đây không phải là lúc đùa cợt về tớ.”

“Vậy lúc nào là lúc?”

“Penelope!”

“Xin lỗi, tớ chỉ không cưỡng lại được.”

“Cậu có biết tin nhắn đó là về cái gì không?”

Penelop lắc đầu. Điều đó không hoàn toàn là nói dối, cô tự bảo mình. Cô đã không thực sự biết Colin có kế hoạch gì tối nay.

Và rồi cửa mở ra, và Hyacinth nhảy lên. “Penelope!” cô nói với sự thông cảm lớn, “Cái gì đang diễn ra thế?”

“Cô ấy không biết.” Eloise nói.

Hyacinth bắn cho chị mình một cái nhìn tức giận, “Nó cho thấy chị đã chuồn ra đây sớm hơn.”

Violet thò đầu vào trong, “Các con đang cãi nhau à?” bà hỏi Penelope.

“Chỉ một chút thôi.” Penelope trả lời.

Violet ngồi cạnh Hyacinth đối diện với Penelope và Eloise, “Rất tốt, dù sao nó không như thể ta có thể ngăn nó lại. Nhưng để ta nói, Colin có ý gì khi nó chỉ thị cho bọn ta gắn chặt với con như keo?”

“Con chắc chắn là con không biết.”

Mắt Violet nheo hẹp lại, như thể bà đang đánh giá sự thành thật của Penelope. “Nó khá là nhấn mạnh. Nó gạch chân chữ keo, con biết đấy.”

“Con biết.” Penelope nói, ngay khi Eloise nói, “Con bảo cô ấy.”

“Anh ấy gạch chân 2 lần,” Hyacinth thêm vào, “Nếu mực của anh ấy có đậm hơn, con chắc là con sẽ phải đi ra ngoài và tự mình giết chết một con ngựa.”

“Hyacinth!” Violet kêu lên.

Hyacinth chỉ nhún vai, “Nó tất cả là rất thích thú.”

“Thực ra,” Penelope nói, ham muốn được thay đổi đề tài, hay ít nhất cũng xoay nó nhẹ đi một chút, “điều con thắc mắc là, Colin sẽ mặc gì?”

Điếu đó chẳng lấy được sự chú ý của bất cứ ai.

“Anh ấy rời khỏi nhà trong bộ đồ mặc chiều,” Penelope giải thích, “và không quay về. Con không thể tưởng tượng em gái anh ấy sẽ cho phép bất cứ gì ít hơn là bộ đồ dạ tiệc cho vũ hội của cô ấy.”

“Anh ấy sẽ mượn thứ gì đó từ Anthony.” Eloise nói tùy tiện, “Họ có cùng kích cỡ. Cùng với Gregory, thực thế. Chỉ có Benedict là khác.”

“Cao hơn 2 inch” Hyacinth nói.

Penelope gật đầu, giả vờ thú vị khi cô liếc nhìn ra cửa sồ. Họ vừa chậm lại, người đánh xe chắc là đang cố len lỏi qua đám đông xe cộ đang tắc nghẽn ở quảng trường Grosvenor.

“Có bao nhiêu người được mong đợi đêm nay?” Penelope hỏi.

“Mẹ tin năm trăm người đã được mời.” Violet trả lời, “Daphne không thường mở tiệc, nhưng điều gì nó thiếu thường xuyên thì nó bù lại ở kích cỡ.”

“Con sẽ nói,” Hyacinth lẩm bẩm, “Con ghét đám đông. Con sẽ không thể có được một hơi thở tươm tất đêm nay.”

“Mẹ may mắn khi con là đứa cuối cùng của mẹ,” Violet nói với cô với một trạng thái mệt mỏi, “mẹ đã không có sức lực cho đứa nào sau con nữa, mẹ chắc chắn.”

“Tiếc là con không phải là đứa đầu,” Hyacinth nói với một nụ cười táo tợn, “Nghĩ về tất cả những chú ý con có thể có. Không đề cập đến vấn đề tài sản.”

“Con đã có sẵn món thừa kế khá khá rồi.” Violet nói.

“Và em luôn cố tìm cách để là trung tâm của sự chú ý.” Eloise trêu.

Hyacinth chỉ cười toe toét.

“Con biết không,” Violet quay sang Penelope nói, “Là tất cả các con của mẹ đều sẽ tham dự đêm nay? Mẹ không thể nhớ lần cuối cùng chúng ta cùng bên nhau.”

“Về ngày sinh nhật mẹ thì sao?” Eloise hỏi.

Violet lắc đầu, “Gregory không thể rời khỏi trường đại học.”

“Chúng ta không mong đợi đứng thành hàng theo chiều cao và hát một bài hòa âm cho lễ hội chứ, phải không?” Hyacinth hỏi, chỉ để đùa.

“Em có thể nhìn thấy chúng ta bây giờ: ca đoàn Bridgerton. Chúng ta sẽ làm ra một vận may trên sân khấu.”

“Em đang ở trong tâm trạng sinh động đêm nay.” Penelope nói với cô.

Hyacinth nhún vai, “Chỉ để em sẵn sàng cho sự chuyển biến thành keo sắp tới thôi. Nó có vẻ như đòi hỏi một tinh thần sẵn sàng chắc chắn.”

“Một cái khung bằng keo của ý định?” Penelope hỏi êm dịu.

“Chính xác.”

“Chúng ta sẽ phải lấy chồng cho nó sớm thôi.” Eloise nói với mẹ cô.

“Chị trước.” Hyacinth bắn trả.

“Chị đang làm việc về nó.” Eloise nói khó hiểu.

Cái gì?” Âm thanh của từ đó được khuyếch đại khá lớn nhờ thực tế là nó bùng nổ từ ba cái miệng một lúc.

“Đó là tất cả những gì con đang nói.” Eloise nói, và trong một tông giọng là họ đều biết cô có ý như vậy.

“Con sẽ đi đến tận cùng chuyện này.” Hyacinth cam đoan với mẹ cô và Penelope.

“Mẹ chắc là con sẽ.” Violet trả lời.

Penelope quay sang Eloise và nói, “Cậu không dừng lại ở một cơ hội.”

Esloise chỉ hất cằm lên trong không khí và nhìn ra cửa sồ, “Chúng ta tới rồi.” cô thông báo.

Bốn quý bà đợi đến khi người đánh xe mở cửa, rồi từng người bước xuống.

“Lạy Chúa tôi,” Violet nói hài lòng, “Daphne thực sự tự vượt lên chính mình.”

Thật khó mà không dừng lại và ngắm nhìn. Tất cả ngôi nhà Hasting sáng bừng lên. Mọi cửa sổ đều trang hoàng với nến, và ngoài trời những chân đèn có móc treo gắn vào tường, một đội ngũ những người giữ cửa đang chào đón các cỗ xe.

“Thật tệ là Lady Whistledown không có ở đây,” Hyacinth nói, giọng cô một lần mất đi cạnh sắc táo tợn, “Bà ta sẽ yêu điều này.”

“Có thể bà ấy đang ở đây,” Eloise nói, “Thực ra, bà ấy có lẽ.”

“Daphne có mời Cressida Twombley không?” Violet hỏi.

“Con chắc là chị ấy có.” Eloise nói, “Không phải vì con nghĩ cô ta là Lady Whistledown.”

“Mẹ không nghĩ bất cứ ai còn nghĩ thế.”Violet trả lời khi bà bước chân lên bậc thềm đầu tiên, “Đến đây nào, các cô, đêm của chúng ta đang chờ.”

Hyacinth bước tới để đi chung với mẹ cô, trong khi Eloise rớt lại bên cạnh Penelope.

“Có gì đó mê hoặc trong không khí.” Eloise nói, nhìn xung quanh như thể cô chưa bao giờ thấy một vũ hội London trước đây, “Cậu có cảm thấy không?”

Penelope chỉ nhìn vào cô ấy, sợ rằng nếu cô mở miệng, cô sẽ buột ra tất cả bí mật của cô. Eloise đã đúng. Có điều gì đó lạ lùng và náo động trong đêm nay, một loại tiếng lách tách của năng lượng – thứ mà người ta cảm thấy chỉ trước cơn bão.

“Nó cảm giác gần giống như một điểm ngoặt,” Eloise đăm chiêu, “như thể cuộc đời người ta có thể thay đổi hoàn toàn, tất cả trong một đêm.”

“Cậu đang nói gì, Eloise?” Penelope hỏi, cảnh giác trước cái nhìn trong mắt bạn cô.

“Không có gì.” Eloise nói với một cái nhún vai. Nhưng một nụ cười bí hiểm còn đọng lại trên môi cô khi cô móc tay mình qua cánh tay Penelope và lẩm bẩm, “Bỏ nó đi. Đêm đang chờ.”
Bình Luận (0)
Comment