Tố Hòe gặp chuyện không may cũng đã ba ngày, hơn nữa không khí trong cung mấy ngày liên tiếp khẩn trương, người người ốc còn không mang nổi mình ốc. Bởi vậy không có người nào đặc biệt nhớ phải mang dùm đến Tố phủ lá thư. Hai người Đan tần, Tố Doanh sợ trên giấy nói không rõ ràng, làm người nhà thêm khủng hoảng, đơn giản cũng không báo tin cho nhà.
Cho đến khi xe bò chở Tố Doanh đến cửa Tố phủ, trong phủ mới biết cô từ trong cung trở về nhà. Mọi người trong Tố phủ đều trải việc đời, biết rõ chuyện Lục tiểu thư đột nhiên trở về nhất định có nguyên nhân, lúc này trên dưới đều có chút khẩn trương. Mười mấy hạ nhân tỳ nữ theo Tố Doanh vào bên trong hậu đường, thấy sắc mặt cô thê lương nên cũng biết không phải chuyện tốt, tất cả đều không dám thở mạnh.
Tố lão gia bước nhanh vào bên trong, nhíu mày, trong lòng dự cảm điềm xấu đều hiện lên trên mặt. Tố Doanh vừa thấy phụ thân liền quỳ xuống khó, Tố lão gia thấy cảnh này nhất thời như sét đánh, mặt xám xịt.
"Thuần viện nương nương..." Ông miễn cưỡng hỏi một câu.
Tố Doanh lắc đầu không nói nên lời, nước mắt không ngừng rơi.
Ngực Tố lão gia phập phồng, phút chốc run run quát thất thanh: "Như thế nào? Ngay cả A Hòe cũng mất? Đây là đang xảy ra chuyện gì?"
"Hôm trước..." Tố Doanh không ngại nói với phụ thân thời điểm đen tối đó, mà Tố lão gia nhịn không nổi chấn kinh và bi thương, không đợi Tố Doanh nhiều lời, âm thanh khóc lớn như chuông đồng đã vang lên. Tố Doanh nghe tiếng bước chân lẫn lộn ở bên ngoài cửa sổ, biết rõ đó chính là hạ nhân đang trở về nói với chủ nhân tin tức đại sự kinh người. Cô cũng không quan tâm nhiều đến thế, đỡ lấy phụ thân ngồi ở ghế tựa, vừa vỗ vỗ sau lưng ông vừa cùng ông rơi nước mắt.
Không cần đến một khắc, Tố phủ từ trong ra ngoài đều ầm ĩ cả lên. Từ xa có một người phụ nữ đang gào khóc, chạy tới phía Tố Doanh. Tố Doanh không cần đoán cũng biết đó là mẹ ruột của A Hòe - Thập Nhị di nương.
Quả nhiên, Thập Nhị di nương rất nhanh được hạ nhân dìu vào trong nhà, khóc đến kinh thiên động địa. Tố lão gia thấy bộ dáng bà như ruột gang đứt từng khúc, trong lòng càng thêm khó chịu, gọi lên một tiếng "Đường Quân", cũng không ngại người ngoài mà ôm bà vào trong ngực khóc rống.
Các vị di nương còn lại ở một bên dùng lời khuyên giải, Thập Nhị di nương chỉ dựa vào lòng của Tố lão gia khóc lớn không nói một lời. Khóc đến thương tâm, ngất đi, Tố lão gia và các di nương sợ tới mức ấn huyệt nhân trung - giữa mũi miệng, rồi hắt nước lạnh, mãi một lúc lâu sau bà mới tỉnh.
Trong lòng Tố Doanh vốn đã khó chịu, thấy bộ dáng thống khổ của Thập Nhị di nương lại càng thêm thương tâm, lúc này quỳ gối bên cạnh bà khóc nức nở nói : "Di nương trách mắng A Doanh đi! Là con vô dụng, không chiếu cố tốt muội muội."
Nước mắt Thập Nhị di nương rơi đầy mặt, lắc đầu nói : "Thật ra ta đã sớm biết... ta sớm biết rằng đây là họa chứ không phải phúc... Lúc A Hòe đi có con ở đấy cũng coi như là nó có phúc khí." Bà dùng lực lau nước mắt nhưng lau chưa sạch đã không lau nữa mà vội vàng hỏi Tố Doanh : "Muội muội con... nó đi có đau khổ hay không?"
Tố Doanh không dám nói rõ chân tướng với bà, nhẹ nhàng lắc đầu nói : "Phút cuối của A Hòe... thần sắc vô cùng an bình..."
"Vậy là tốt rồi..." Thập Nhị di nương ôm ngực gọi lên một tiếng : "Con gái của ta!" Rồi lần thứ hai ngất đi. Các vị di nương lại hoảng sợ kêu lên vội vàng cứu bà.
Tố lão gia lau lau nước mắt, nói với Tố Doanh : "A Doanh à, mấy ngày này chắc là con chịu không ít khổ. Trở về nghỉ ngơi đi - chờ di nương của con tỉnh lại, ta còn chuyện hỏi con."
Tố Doanh rơi lệ gật đầu, thấy các vị di nương cũng không để ý đến cô nên không làm lễ cáo lui với các bà mà lập tức quay về tiểu viện của mình.
Hiên Nha ở tiểu viện chờ cô. Tuy đứa nhỏ này chỉ mới mười hai tuổi nhưng thật sự thông minh, nhìn thấy Tố Doanh chảy nước mắt, vẻ mặt thê thảm, cô bé một câu cũng không hỏi, chỉ dìu Tố Doanh vào nhà. Cô bé bưng tới một chậu nước ấm, giúp Tố Doanh lau mặt rồi dìu cô lên giường.
"Tiểu thư chắc mệt mỏi lắm? Nghỉ ngơi một lúc đi, đến lúc dùng cơm chiều nô tỳ sẽ gọi cô dậy." Tiểu nha đầu nói xong, giúp Tố Doanh buông màn một bên giường.
Tâm Tố Doanh loạn như ma, giống như tất cả khí lực đều đã theo nước mắt rơi ra, thân thể nằm liệt trên giường ngủ thiếp đi.
Cô cảm giác như mình ngủ thẳng đến thời gian đốt đèn, tỉnh dậy cũng không biết chính mình đang ở nơi nào, ngỡ ngàng mù mờ nhìn xung quanh mới nhớ tới đây là ở trong nhà mình.
Hiên Nha đang canh ở bên mép giường, nghe động tĩnh liền lập tức hỏi Tố Doanh có đói bụng không, thấy Tố Doanh gật đầu, cô bé nhanh chóng bưng một chén cháo thịt trở lại.
"Nha nhi, bên ngoài sao rồi ?" Tố Doanh uể oải đưa vào miệng, trong lòng vẫn nhớ đền Thập Nhị di nương.
Hiên Nha không hề giấu diếm cô, nói nhẹ nhàn : "Nghe nói Thập Nhị di nương ngã bệnh - vốn thân thể của bà đã ốm yếu, cũng không phải là người có thể vượt qua khi gặp chuyện... Bây giở chỉ sợ vì thương tâm mà tổn hao tinh thần, khó có thể tốt lên trong phút chốc, cũng phải cần cẩn thận điều dưỡng một thời gian."
Tố Doanh nghe cô bé nói, miếng cháo nằm nguyên trong miệng nuốt mãi không trôi, nước mắt lại ào ào rơi xuống.
Hiên Nha vội vàng lấy chum bạc qua để cô nhổ vào rồi nói : "Tiểu thư cùng đừng khóc! Người cứ khóc như vậy, sẽ còn gì nữa!" Cô bé muốn nói chuyện vui bèn nhanh trí : "Tiểu thư, tiểu thư, trong nhà cũng có chuyện lớn, người không biết đâu... Nhị công tử đã trở về!"
Cả người Tố Doanh đột nhiên run lên, tay run run làm cháo đổ cả lên giường. Hiên Nha gọi lên một tiếng rồi vội vàng thu dọn nhưng cánh tay lại bị Tố Doanh núm lấy.
"Huynh ấy... Trở về từ khi nào ?"
Hiên Nha thấy Tố Doanh hỏi dồn dập, chấn kính sợ bản thân mình nói điều gì không nên nói. Hai mắt Tố Doanh nhìn thẳng vào mắt cô bé, cô bé đành phải nói ngập ngừng: "Trở về được bảy tám ngày rồi... Tam công tử ở trong cung không nhắc tới với cô sao?"
Tố Doanh không biết có nghe được lời của cô bé không, xuất thần ngơ ngẩn. Hiên Nha cuốn quýt rút ray ra, lấy chăn bẩn thay mới rồi chuyển đề tài: "Vừa rồi Quận vương sai người tới xem tiểu thư, thấy tiểu thư ngủ nên không kinh động. Phò mã, Nhị công tử và Tam công tử cũng đều cho người đến nhìn qua."
Tố Doanh nói quanh co vài tiếng lại trở về giường. Hiên Nha thấy hành vi của cô kỳ quặc cũng không dám hỏi, hầu hạ cô rửa mặt rồi giúp cô ngủ. Bản thân mình rón rén ra ngoài đóng cửa, giữ trước phòng.
Cả một đêm Tố Doanh trằn trọc, ngủ mà không ngủ, lại thêm mộng liên tục, tựa như gặp được Nhu viện, Thuần viện tới thăm. Hai người tâm bình khí hòa *, dịu dàng thành khẩn nói chuyện với cô. Rồi lại giống như thấy ba ca ca theo thứ tự đi tới , hoặc là ung dung an ủi hoặc là dịu dàng không nói gì hoặc là đau lòng thương tâm... Lại cảm thấy chính mình quan tâm đến Thập Nhị di nương, đi đến phòng bà, nhìn thấy bà đang nói chuyện phiếm với một người phụ nữ khác, nhìn qua thì không nhận ra nhưng nhìn kỹ lại thì chính là mẫu thân đã mất của mình... Cô vừa vui vừa sợ, nhiều lúc mở mắt ra thì trong phòng lại luôn luôn là một mảnh tối đen. Trở mình mãi cũng đã đến bình mình, cô ngủ an ổn được một lúc, thời điểm tỉnh dậy thì từng giấc mộng đêm qua đều không nhớ rõ.
* tâm bình khí hòa : bình tĩnh hòa nhã
Buổi sáng khi Tố Doanh vừa mới nếm qua được chút gì đó thì Tố lão gia đã phái người tìm đến.
Hiên Nha vội vàng giúp Tố Doanh ăn mặc chỉnh tề, dìu cô đi đến chỗ Tố lão gia.
Trên đường đi, bước chân Tố Doanh tùy tiện vô lực, toàn bộ đều dựa vào Hiên Nha, đi được vài bước đã cảm thấy ngực đập dồn dập.
"Tiểu thư!" Bỗng nhiên Hiên Nha nhẹ giọng nói, "Nhị công tử tới rồi!"
Tinh thần Tố Doanh rung lên, quả nhiên nhìn thấy một thanh niên mặc thường phục ở cách đó không xa, theo sau là một nha hoàn thanh tú. Cô hít sâu một hơi, hành lễ với anh từ xa.
Xa xaTố Chấn cũng gật đầu, xem như trả lễ nhưng không lại gần, nhỏ giọng nói với nha hoàn câu gì đó, nha hoàn vội vàng tới gần Tố Doanh, mỉm cười nói với Hiên Nha: "Để tôi thay muội muội một lúc." Nói xong lấy tay nâng đỡ Tố Doanh.
Tố Doanh chỉ cảm thấy một mùi hương không nồng không nhạt xông vào mũi, cũng không từ chối cô dìu đỡ mà cúi người về phía Tố Chấn rồi chậm rãi bỏ đi.
Hiên Nha không hề biết nha hoàn tùy tiện trước mắt này, không dám nói nhiều, chỉ tò mò quay đầu nhìn thoáng qua rồi đuổi theo Tố Doanh.
Tố Doanh cũng không nói gì với vị nha hoàn đó, yên lặng đi đến cửa thư phòng của Tố lão gia, nói : "Làm phiền tỷ tỷ!"
"Nô tỳ không dám nhận!" Vị nha hoàn đó cười nói, "Nô tỳ ở bên cạnh tướng quân, chưa từng cầm qua ly trà hay gì đó quá nặng, chỉ sợ không thể hầu hạ tốt tiểu thư."
Vốn Tố Doanh không phải người nói quá nhiều, mặc dù không chê người khác mồm miệng lanh lợi nhưng nha đầu kia mới mở miệng đã khiến cô chán ghét - chính cô cũng không thể nói rõ vì nguyên nhân gì, chỉ cảm thấy mình với cô ta không có duyên phận. Ở trước cửa phụ thận không thể biểu hiệu ra ngoài, cô chỉ cười ảm đạm, không quay đầu lại nhìn vị nô tỳ xinh đẹp kia một cái nào nữa.
Hôm qua Tố lão gia cũng không ngủ ngon, ánh mắt hơi vẫn đục, tuy tinh thần vẫn kiên cường giữ vững nhưng nhìn cũng như già thêm vài tuổi. Thấy Tố Doanh tiến vào, ông đưa tay đuổi hết mọi người, trầm mặc một hồi mới mở giọng khàn khàn: "Con nói đi, chuyện của Thuần viện còn có điều gì chưa cho ta biết?"
Tố Doanh ổn định tinh thần mới đem chuyện trong cung nói một năm một mười với phụ thân. Khi cô nói đến chuyên có người giấu trong đệm thêu hình nhân bằng giấy nguyền rủa Thuần viện, Tố lão gia dùng một chưởng vỗ lên bàn, chấn động làm chiếc bàn lung lay muốn đỗ.
"Ta sẽ không để yên đâu!" Ánh mắt ông đỏ ngầu, thở hồng hộc nói, "Những tiểu yêu nghiệt không biết trời cao đất rộng này! Ta sẽ để cho các nàng đền mạng cho con gái ta!" Thấy Tố Doanh không dám lên tiếng nữa, ông lại nói : "Tiếp tục nói đi!"
Tố Doanh trăm điều không muốn, do dự tiến gần phụ thân thêm một bước, nói nho nhỏ: "Phụ thân, người giấy này là của Nhị tỷ làm."
Khóe miệng Tố lão gia co rúm, nặng nề ngã về ngã về sau ghế ngồi.
Tố Doanh còn nòi : "Hiện giờ Nhị tỷ bị giam lỏng ở Nhị Kỳ cung, tương lai còn chưa biết... Phụ thân, chúng ta phải làm sao để cứu tỷ tỷ ?"
Tố lão gia thật lâu không nói gì, sau cùng vừa tức vừa đau đớn than: "Thật sự là oan nghiệt! Oan nghiệt!" Ông dùng tay day trắn, đem hết những âu sầu nhào nặn càng sâu. "Cô cô của con, bà ấy nói như thế nào ?"
"Cô cô nói bà không giúp được."
Tay Tố lão gia ngừng lại, vẫn ngồi đó không nhúc nhích.
Ngay tại thời điểm Tố Doanh cân nhắc tâm tư của ông, ông bỗng nhiên nói : "A Doanh, con đi xin lỗi nghĩa phụ của con đi!"
Tố Doanh cắn chặt răng, không nói một lời.
"Phụ thân biết, từ khi hôn sự với Bạch gia không thành, trong lòng con cũng trút giận sang nghĩa phụ con, không lui tới Tướng phủ. Nhưng mà lúc này, trừ bỏ ông ấy, còn ai có thể nói giúp tỷ tỷ con vài lời có phân lượng đây?"
Cho dù ông nói điều gì, Tố Doanh chỉ vô thanh vô tức, cũng không bày tỏ gì.
"Không nói đến việc khắp nơi trên bàn tay đều là thịt, ta không đành lòng mặc kệ Nhị tỷ của con... Mà ngay cả ngẫm lại cho nhà của chúng ta, cũng không thể bỏ rơi nó - Thuần viện đã chết, không thể chết thêm một Nhu viện."
"Phụ thân thực cho rằng Tể tướng đại nhân sẽ để ý đến việc con gái có nhận ông ấy hay không ư?" Tố Doanh nhìn dưới mặt đất, nói lạnh nhạt, "Nữ nhân không có giá trị với ông ta, làm sao ông ta có thể không vì lợi mà nhúng tay vào chuyện hậu cung, làm cho hoàng hậu không vui? Phụ thân hãy nghĩ đến biện pháp khác đi."
Tố lão gia đối với việc nhờ vả Tể tướng cũng không nắm chắc, nghe Tố Doanh nói vậy càng thêm do dự. Những gì Tố Doanh muốn nói đã nói xong, nhân cơ hội cáo lui.
Tố lão gia lại nói : "Đúng rồi, A Doanh - Nhị ca của con đã trở lại."
Nghe thấy ông đột nhiên nhắc tới người này, Tố Doanh hơi không tự nhiên, đầu cúi thấp.
"Nếu nó trở lại... Sao chân của con lại không đeo chuông ? Ta đã cho người đem chuông bạc qua chỗ con, con trở về nên đeo vào đi." Tố lão gia vừa dứt lời, nâng trán lâm vào trầm tư, không để ý đến Tố Doanh nữa.
Chóp mũi Tố Doanh đau xót, tràn đầy ủy khuất: "Chẵng lẽ phụ thân vẫn cho rằng..."
Cô nói mới được một nửa, Tố lão gia cũng không kiên nhẫn mà vẫy vẫy tay, tựa như một chút cũng không muốn nghe cô nói tiếp.
Tố Doanh giận dỗi trợn mắt nhìn ông, ngay cả chào cũng không, oán hận quay người rời đi.
******
Còn chưa đến cửa phòng, Tố Doanh đã nghe thấy tiếng một người phụ nữ trung niên đang nói chuyện với Hiên Nha - Cô vừa nghe thấy giọng nói đó đã đau đầu : Đây là Hiên Chi, người lúc trước hầu hạ mẫu thân của cô. Từ sau khi mẫu thân Tố Doanh qua đời. người bên cạnh bà đều bị phân đi đến nơi khác. Hiên Chi bị phân đến phòng Quản khố. Tuổi lớn hơn Tố Doanh nhiều, bà thường hay chạy tới Tố Doanh oán hận công việc của mình vất vả biết bao nhiêu, trọng trách nặng nề bao nhiêu. Tố Doanh biết Hiên Chi muốn về lại bên cạnh mình nhưng mà cô ứng xử trong nhà luôn cẩn thận, thật sự không thích một Hiên Chi miệng mồm nhiều chuyện như vậy đi theo bên mình. Vì thế, cô không bày tỏ gì.
Hôm nay nghe thấy giọng nói của Hiên Chi, Tố Doanh dừng chân ngay tại cửa không đi vào ngay. Cô đang suy nghĩ làm cách nào để đuổi Hiên Chi đi lại nghe Hiên Nha nói ở bên trong : "Tôi thấy Nhị công tử cũng thật là kỳ lạ! Từ khi tiểu thư ở xa hành lễ với ngài ấy cho đến khi tiểu thư đi tới gần, ngài ấy vẫn nhìn.Tôi đều nhìn hết vào trong mắt... trong lòng không khỏi buồn bực."
Trong lòng Tố Doanh dấy lên lên một nỗi tức giận, cái tiểu nha đầu này ở sau lưng cô thuyết tam đạo tứ* . Cô hít thở, thân thể ngược lại càng bất động, đờ đẫn đứng ở ngoài cửa nghe Hiên Nha tiếp tục nói : "Còn có người hầu gái bên cạnh Nhị công tử, thật sự là yêu tinh! Cô ta cùng lắm chỉ dìu tiểu thư tôi một bên, tiểu thư còn gật đầu với cô ta, là vì tiểu thư được nuôi dạy. Cô ta lại treo cái mặt lên, ra vẻ quá mức!"
* thuyết tam đạo tứ: ý nói là nói chuyện lung tung
Bản tính Hiên Chi là thích ở xung quanh hỏi thăm tin đồn, cũng coi như là người tinh thông tin tức ở Tố phủ. Hiên Nha vừa dứt lời, bà liền lập tức tiếp lời : "Ỷ vào Nhị công tử sủng cô ta! Nghe nói Hinh Nương này tuy xuất nhà nghèo nhưng là nhà trong sạch, huống hồ lại biết mấy chữ. Bản thân đi theo bên người Nhị công tử, công tử đối xử với cô ta so với hạ nhân khác tốt hơn vài phần. Ta nghe người theo công tử từ Kế thành trở về nói : Vốn tính tình của cô ta cũng không tệ, chỉ là một năm trở lại đây bị sự nuông chiều của công tử mà phá hỏng."
Tố Doanh nghe tới đó, trong lòng không thoải mái, càng không thể đi vào trong phòng.
Hiên Nha hầm hừ một tiếng: "Chẳng lẽ cô ta muốn trèo lên cành cao biến thành phượng hoàng? Cũng không cần biết đến chúng ta là người nào sao?"
" Người trong phủ chúng ta đúng là lợi hai, cô ta không đủ hiểu biết đâu! Hơn nữa, nói một điều khó nghe, Nhị công tử ở trong nhà chúng ta thì có là gì ?" Hiên Chi nói khinh miệt, "Trên có phò mã, dưới có Tam công tử - so với ngài ấy đều có tiền đồ hơn. Chẳng phải vì thế mà lúc trước Quận vương điều ngài ấy đi đến Kế thành hay sao? Còn không phải vì ngài ấy ở nhà chướng mắt!"
Không đợi Hiên Nha đặt câu hỏi, Hiên Chi liền cậy già lên mặt, dùng hết miệng mồm, thần thần bí bí nói : "Tuổi ngươi còn nhỏ, đến đây chưa bao lâu, rất nhiều chuyện không biết. Ta nói với ngươi, ngươi cẩn thận nhớ kỹ, miễn cho về sau phạm vào điều kiên kỵ của tiêu thư."
Hiên Nha vội vàng lắc tay Hiên Chi : "Chi tỷ nói nhanh lên !"
Trong lòng Tố Doanh càng buồn bực tiểu nha đầu, trách cô còn nhỏ mà học tính thêm mắm thêm muối. Nhưng cô chưa từng nghe thấy trước người khác ở trước mặt cô xoi mói nhị ca, trong lòng lúc này nảy sinh tức giận,nghĩ rằng : Hạ nhận võ mồm là điều không tránh khỏi, nếu chỉ nói chuyện xưa của tôi thì không sao. Nếu dám làm nhục Nhị ca, nhất định sẽ cô sẽ không tha nhóm người này."
"Ngươi nhìn đây là cái gì? Đã thấy qua chưa ?"
Tố Doanh nghe thấy tiếng Hiên Chi mở một cái hộp, rất nhanh trong đó liền truyền ra tiếng đinh đan của chuông vang.
"Đây là cái gì?" Hiên Nha chưa từng thấy qua, giọng nói vô cùng tò mò.
Hiên Chi cười hắc hắc, nói : " Đây là để Lục tiểu thư đeo trên chân! Đeo cái chuông này là để người khác từ xa xa đã biết cô ấy đang đi tới."
"Sao lại đưa cho tiểu thư của chúng tôi cái này?" Hiên Nha tức giận nói. "... Cảm thấy đây không phải là thứ tốt lành gì."
Hiên Chi cố ý thêm thắt, nói tiếp: "Bởi vì Nhị công tử đã trở lại!" Cô ngừng một lúc, có lẽ là uống một ngụm nước lại tiếp tục nói : "Lão gia nghĩ ra chủ ý này chính là để Nhị công tử cách xa tiểu thư ra một chút - người nói, tiểu thư không phải là muội muội ruột của nhị công tử, ngài ấy đối xử với tiểu thư quá tốt."
"Có cái gì là không tốt!"
"Nếu là tam công tử, đối với tiểu thư tốt, lão gia không phải đối. Nhưng Nhị công tử vốn không phải người nhà chúng ta - Ngài ấy là do Nhị phu nhân nhận nuôi từ một người thân thích bên nhà mẹ đẻ, sớm hơn tam công tử hai mươi tám ngày. Nhị phụ nhân không thể sinh nên mới cầu Quận vương đồng ý để bà nhận nuôi dưỡng một người con." Hiên Chi tiếp tục thở dài, "Nhưng công tử vừa tròn hai tuổi thì nhị phu nhân liền qua đời. Người nói đem đứa nhỏ này trả về cũng không thích hợp. Lại nói ngài ấy rất thông minh, khiến người khác vui vẻ nên Quận vương để Tứ phu nhân nuôi dưỡng. Có ngờ đâu lúc Lục tiểu thư vừa chào đời, hai đứa nhỏ này đã không hợp - phải nói Nhị công tử rất yêu tiểu thư, có cái gì ngon hay là chơi vui đều nhớ tới tiểu thư. Nhưng mà đại khái là bát tự của ngài ấy và tiểu thư tương khắc, người khác cho tiểu thư cái gì cũng điều không có chuyện, ngài ấy đưa viên đường làm thiếu chút nữa tiểu thư nghẹn chết; lấy trái cây chi tiểu thư ăn lại khiến tiểu thư ba ngày đi thổ tả; bắt con chim sẽ để tiểu thư chơi hại tiểu thư thiếu chút nữa bị mổ mù mắt... Ngươi có thấy chân mày phải của tiểu thư bị khuyết không? Đó là vì trước đây Nhị công tử đưa tiểu thư cây ná để chơi, không biết như thế nào, viên đá bắn một phát bay thẳng đến lông mi tiểu thư, lúc ấy máu me đầy mặt, thiếu chút nữa là phá tướng! Khi đó nương của tiểu thư - Cửu phu nhân được sủng ái, sao có thể chấp nhận một người gây họa với tiểu thư như thế? Liền khuyên Quận vương đem Nhị công tử nuôi dưỡng bên ngoài, không để ngài ấy trở về."
Hiên Chi dừng lại uống một ngụm, nói tiếp : "Sau khi Cửu phu nhân mất, Tứ phu nhân nhớ Nhị công tử, nói ngài ấy đã ra đi nhiều năm mới khiến Quận vương để ngài ấy trở về. Nhưng mà ngài ấy được nuôi bên ngoài nên tính tình đã hỏng rồi, Quận vương gọi ngài ấy trở về, ngài không về mà chỉ ngẫu nhiên đến thăm Tứ phu nhân. Về sau không nói lời nào đã đi nhập ngũ là Quận vương tức đến giậm chân. May mà ngài ấy thật sự có tài, vài năm đã thăng đến chức Tương Vũ tướng quân - Nói đi nói lại, nếu ngài ấy có năng lực, vẫn đi theo bên người Quận vương thì đâu chỉ là một võ tướng Lục phẩm..."
Hiên Nha nghe cô nói xong, không kiên nhẫn nữa : "Chi tỷ, tỷ nói một hồi, tôi không nghe ra được vị công tử này tốt với tiểu thư nhà tôi chỗ nào!"
Hiên Chi che miệng cười, không có ý tốt : "Đây chính là lời ong tiếng ve không công khai ở trong phủ - ngược lại ta cũng chưa từng thấy qua chỉ là có nghe người khác nói, Nhị công tử ở bên ngoài nhập ngũ được vài năm, chỉ nhớ đến hai người trong phủ, một là Tứ phu nhân, người còn lại là Lục tiểu thư. Thường viết mấy phong thư gửi về nhà đều là gửi cho hai người đó. Quận vương đa tâm, muốn hỏi tiểu thư là ngài ấy viết gì nhưng tiểu thư chết không nói, ngay cả tam công tử cũng không có biện pháp hỏi. Vài lần tiếp theo thì bên dưới đã có lời ra tiếng vào rồi."
Hiên Nha nhẹ nhàng thở ra, "Tôi cho là chuyện gì! Chỉ là những chuyện này mà tỷ còn thêm thắt vào hại người ! Như vậy chẳng phải là xuyên tạc chuyện tốt hay sao?"
Hiên Chi thấy cô phản ứng không thỏa đáng, trên mặt chùng xuống, nói dứt khoát: "Ngươi chính là nha đầu không có tâm nhãn! Để cho ngươi giống như Tứ phu nhân ở bên Quyên đình, nhìn thấy Nhị công tử ôm Lục tiểu thư vào trong ngực, bị Quận vương đuổi ra mới tốt!"
Tố Doanh ở bên ngoài nghe thấy mà tay chân lạnh lẽo, không đi vào mà xoay người nhanh chóng chạy đến tiểu viện.
Nhưng giọng nói của Hiên Chi vẫn truyền tới tai cô : "Đó là ba năm trước đây, Nhị công tử vừa được thăng là Tương Vũ tướng quân, hồi kinh tạ ơn, thuận tiện về nhà..."
*** Hết chương 23 ***