Một Năm Thiên Hạ

Chương 31

Tố Doanh đã bày tỏ rõ ràng rằng nàng không muốn vào cung, cũng không muốn học những điều liên quan đến chuyện hậu cung, Tố lão gia đầu tiên là khuyên bảo, sau đó là hù dọa, nhưng từ đầu đến cuối Tố Doanh vẫn không nghe lời, cuối cùng giận dữ, gào thét lên: "Ngươi ở trong tiểu viện này suy nghĩ cho kĩ đi… Nghĩ không rõ thì cả đời ở đây mà nghĩ!"

Tố Doanh hờ hững nói: "Nữ nhi biết phụ thân sẽ nói như vậy . . . Nhưng nữ nhi thà bị nhốt trong viện không ra ngoài, cũng không nguyện ý đem cả đời chôn vùi nơi thâm cung. Phụ thân thật sự muốn đem cái mạng này của nữ nhi ném vào trong cung?"

Tố lão gia dậm chân liên tục: "Làm sao con lại có thể cố chấp như vậy? Nếu lần này thuận lợi đưa con vào cung, ngộ nhỡ ông trời có mắt, sắp đặt nhân duyên thì việc ngồi lên chiếc ghế Hoàng hậu dễ như trở bàn tay! Nếu như con là Hoàng hậu, còn có ai to gan có thể lấy mạng con?"

Tố Doanh cười lạnh: "Vậy chuyện của phế hậu thì sao?"

Tố lão gia thấy nàng cứng đầu như vậy, giận quá nhưng cũng không biết làm sao, phất tay nói: "Ngươi! Ngươi suy nghĩ kỹ một chút đi! Nhà chúng ta là gia đình như thế nào? Ta sẽ không bao giờ gả con gái cho một gia đình bình thường. Gả vào hào môn, nhà nào không có chuyện thê thiếp thành đoàn? Cũng phải lục đục đấu đá mà thôi? Tố Lan không nói đến vì nó đang tân hôn nên trượng phu chưa cưới vợ bé. Giống như Tứ tỷ Tố Huệ của ngươi vậy, cũng gả cho một nhà có gia thế, bây giờ tướng công nó cũng tam thê tứ thiếp. Nếu không phải tỷ tỷ của con từ nhỏ khôn khéo tài tình làm sao có thể ngồi vững vị trí chủ mẫu? Tất cả đều phải đấu đá tranh giành, chưa chắc so trong cung yên ổn hơn, vẫn chỉ là đấu tranh có được vị trí chủ mẫu để dựa vào, nếu thất thế chỗ tốt gì cũng không có!"

"Cha nếu như một lòng buộc nữ nhi tiến cung, kể từ hôm nay, nữ nhi sẽ không uống thuốc nữa, sẽ điên điên khùng khùng cả đời." Tố Doanh biết chuyện giãi bày tâm sự với phụ thân mình không khác nào hạ côn trùng ngữ băng, vì vậy, có chút hờn dỗi nói ra những lời này, sau đó cả ngày đóng cửa tiểu viện, ở trong phòng viết chữ, vẽ tranh hoặc đánh cờ một mình giết thời gian, kể cả Vương Thu Oánh đưa thuốc đến cũng đều đóng chặt cửa không thèm màng đến.

(1): Không thể cùng côn trùng mùa hè bàn luận về băng tuyết

Tố lão gia trong cơn giận dữ không cho phép hạ nhân cung cấp đồ để nấu cơm, nên Tố Doanh cũng không ăn gì. Nàng đoán chừng phụ thân sẽ không nhẫn tâm để nàng đói chết, càng sẽ không để chuyện nàng không uống thuốc xảy ra. Quả nhiên, qua hai ngày, Tố lão gia bị những người bên cạnh khuyên nhủ liền mềm lòng. Như vậy lại tiếp tục theo lẽ thường đem cho Vương Thu Oánh đem nguyên liệu đến để Tố Doanh nấu cơm, Tố Doanh lại đúng hạn uống thuốc, tất cả lại khôi phục trạng thái bình thường. Nhưng Tố Doanh biết phụ thân sẽ không chết tâm, Tố lão gia cũng biết ông chắc chắn sẽ tìm được phương pháp khiến Tố Doanh khuất phục.

Uống thuốc của Vương Thu Oánh được một tháng, quả thật Tố Doanh không nhìn thấy bạch y nữ nhân kia nữa. Nhưng Vương Thu Oánh vẫn không hài lòng, tiếp tục tìm tòi nghiên cứu nguyên nhân bệnh trạng của Tố Doanh. Nàng đem tất cả những đồ vật hay thức ăn mà Tố Doanh thường ngày sử dụng ra xem xét kĩ càng, sắp xếp thành một danh sách, chính sự sắp xếp đó lại làm cho Tố Doanh lần nữa thấy nữ nhân áo trắng kia.

Tố Doanh thấy nàng mấy ngày này vẫn tận tâm tận lực, cũng đối với nàng thêm vài phần tin cậy. Năm ngày sau đó, Tố Doanh lại thấy bạch y nữ nhân kia xuất hiện từ phía xa, giống như muốn nói điều gì đó nhưng sau lại thôi. Nếu là ngày trước, Tố Doanh sẽ không nói với bất kỳ ai, lần này lại đem sự việc nói với Vương Thu Oánh.

Vương Thu Oánh biết được tình huống này, cau mày nghĩ ngợi hồi lâu, lại vùi đầu suy nghĩ một ngày, hôm sau hình như phát hiện được điều gì đó, mặt mày tự tin đến tìm Tố Doanh.

"Tiểu thư có biết, người ở Miền Nam muốn học tập chế hương, trước khi bái sư đều phải có thời gian một tháng ở trong phòng đốt hương, ghi chép lại về việc mỗi canh giờ đốt hương liệu nào. Sở dĩ làm như vậy, một là để xem xét khứu giác của người muốn bái sư, hai là để xem người đó đối với các loại hương liệu đặc biệt có phản ứng khác thường nào không." Vương Thu Oánh bình tĩnh hỏi: "Nghe nói tiểu thư bái sư là vị xuất từ danh môn cao thủ. Không biết sư phụ ngài có từng làm khảo nghiệm tương tự như vậy đối với tiểu thư không?"

Tố Doanh trước kia đã từng nghe nói về chuyện này, nhưng chưa bao giờ để ở trong lòng. Nghe Vương Thu Oánh hỏi như vậy, nàng do dự lắc đầu, tiếp theo cười nói: "Sư phụ ta . . . Là bị người khác bắt buộc nhận ta làm đồ đệ. Bất kể ta là nhân tài hay gỗ mục thì đều phải thu nhận ta, không cần phải làm mấy việc khảo nghiệm kia."

"Như vậy tiểu thư cũng không biết huân thảo sẽ khiến ngài sinh ảo giác?"

Tố Doanh sửng sốt, ngơ ngác nhìn Vương Thu Oánh nói: "Sẽ không có ai vì đốt huân thảo mà sinh ra ảo giác . . . Huân thảo không phải loại hương liệu gây ra ảo giác."

"Nhưng mà tiểu thư là ngoại lệ." Vương Thu Oánh khẳng định nói: "Ngài phải biết, người với người thân thể bất đồng."

"Chỉ là bởi vì huân thảo?" Tố Doanh trong lòng nói không ra là kinh ngạc hay không tin, chẳng biết tại sao, nhất thời còn có một cảm giác mất mát.

"Tiểu thư không ngại thì hãy thử một chút, xem nếu như không bao giờ đụng vào huân thảo nữa thì có còn xuất hiện ảo giác nữa không?" Vương Thu Oánh tràn đầy tự tin mỉm cười khiến Tố Doanh không thể không tin.

Tố Doanh chần chừ gật đầu, từ đó về sau liền đem toàn bộ huân thảo bên người vứt bỏ.

Vậy mà giống như là để thị uy, bạch y nữ nhân kia qua vài ngày nữa lại tươi cười xuất hiện trước mặt Tố Doanh.

"A Doanh!" nàng mỉm cười nói: "Thật ra thì trong lòng ngươi cũng không muốn ta chỉ là một ảo giác, đúng không? Nếu như mà ta là quỷ thần, như vậy ngươi có lẽ là con cưng của trời; nếu như mà ta là ảo giác, vậy ngươi cũng chỉ là bệnh nhân mà thôi! Ngươi cũng không muốn chấp nhận việc ngươi là bệnh nhân, đúng không?

Tố Doanh lại nói ra sự xuất hiện của nữ nhân áo trắng cho Vương Thu Oánh biết, Vương Thu Oánh biết được sau cũng không nổi giận, lại lần nữa vì Tố Doanh tìm kiếm nguyên nhân bệnh khác.

Hôm nay, Vương Thu Oánh đang hỏi mấy câu hỏi để chẩn bệnh cho Tố Doanh thì thấy Hiên Nhân đang cầm một phong thư lảo đảo chạy vào. Tố Doanh thấy nàng kích động, không rõ chuyện gì xảy ra liền cầm bức thư lên xem, thì ra là thư của Tố Táp.

Tố Táp mới tới Tây Thùy đã viết một phong thư về, khi đó hắn vẫn còn đang nghĩ Tố Doanh là kẻ điên, nên nàng cũng lười để ý đến hắn. Sau lại bớt giận, đã từng viết qua mấy phong thơ, nhưng Tố Táp cũng không có hồi âm. Tố Doanh biết chiến sự ở Tây Thùy căng thẳng, hắn không có thời gian rảnh rỗi, liền không mong mỏi hồi âm của hắn nữa.

Lúc này thấy Tố Táp gửi thư, Tố Doanh tràn đầy tâm vui mừng, ai ngờ mở ra xem, bút tích của Tố Táp run rẩy, cơ hồ khó có thể phân biệt. Tố Doanh vội vàng đọc thư, mới biết ca ca lúc viết thư, đã bị trọng thương, hôn mê năm ngày mới tỉnh lại. Nhìn lại, đã là chuyện của hơn mười ngày.

Lòng Tố Doanh đau như dao cắt, thấy từng câu từng chữ của ca ca đều là lo lắng cho thân thể của nàng, không nhịn được lệ rơi đầy mặt. Nàng đem tình hình sơ lược nói qua với Vương Thu Oánh, Vương Thu Oánh vừa nghe cũng biết tình huống hung hiểm, không khỏi cũng biểu hiện ở trên mặt. Tố Doanh nhìn thấy biểu hiện của nàng như vậy, hiểu rõ mạng của ca ca lần này treo lơ lửng, càng thêm đau lòng muốn chết.

Tố lão gia cũng nhận được tin về Tố Táp, biết được hắn ở chiến trường bị thương, cũng gấp phải xoay vòng vòng, vậy mà nước xa khó cứu lửa gần, gấp cũng không có biện pháp. Cũng may trong phủ có thần y Vương Thu Oánh, Tố lão gia theo như đề nghị của nàng hỏa tốc chuẩn bị rất nhiều dược liệu quý, sai người chuyển tới biên thùy cho Tố Táp, chỉ cầu giữ được tính mạng của hắn.

Tố Doanh vì thương thế của ca ca mà ăn ngủ không yên, dường như cũng muốn bị bệnh, may mắn không đến hai ngày lại nhận được tin. Phong thư này chữ viết thanh tú chỉnh tề, nội dung nói là Tố Táp sau khi viết bức thư trước được ba ngày thì hạ sốt, chịu đựng qua một kiếp, chắc hẳn không có gì đáng ngại, đang nghỉ ngơi tĩnh dưỡng bình phục. Lòng dạ Tố Doanh lúc này mới để xuống, nhìn lại lạc khoản của thư này, lại viết"Thịnh Nhạc chấp bút" bốn chữ, không khỏi kinh ngạc. Không ngờ nữ tướng cùng Tố Táp xuất chinh dẹp loạn lại là Thịnh Nhạc công chúa, lại còn viết giùm thư gửi về nhà. Tố Doanh không tiện phỏng đoán, chỉ nghĩ may mà ca ca vô sự, nàng cũng đem chuyện này tạm để một bên.

Nhưng mà Tố lão gia lại không muốn buông tha nàng, tức giận phát tiết lên Tố Doanh: "Người thân nhà người ta ra chiến trường, người nhà đều là lưu luyến không rời, duy chỉ có ca ca ngươi đi xa biên quan, ngươi cũng không thèm nói một câu đau lòng, còn khích lệ hắn đi! Ngươi mấy ngày trước tinh thần không ổn định, ta liền không nói gì ngươi, nhưng ngươi xem hiện tại? Chiến trường là nơi lấy mạng người! Ai. . . . . . Nếu chúng ta ở trong triều có người, cần gì khiến A Táp đi chịu khổ."

Tố Doanh vốn ngưỡng mộ những vị danh tướng trong sử sách, suy nghĩ ca ca mình cũng không phải là người tầm thường, nghĩ khích lệ hắn ra chiến trường tạo dựng danh tiếng. Hôm nay sự thực đầm đìa máu tươi đặt ra ngay trước mắt, nàng mới biết chiến trường thực hung hiểm, trong lòng cũng sợ mấy phần, huống chi nàng chỉ có một vị huynh trưởng cùng mẹ duy nhất này nên khác với các vị huynh trưởng khác. Liền hỏi: "Ca ca khi nào có thể trở về?"

"Không biết!" Tố lão gia tức giận đáp một câu, càng quyết định muốn đem Tố Doanh tiến cung, để tránh mấy hài tử ngày sau cũng chịu đựng khó khăn này.

Tố Doanh một lòng lo lắng cho ca ca, mỗi ngày đều viết thư cho hắn, không còn tâm trí đâu suy tính chuyện khác. Cho đến khi Tố Táp đích thân viết thư hồi âm cho nàng, chứng minh thân thể đã có dấu hiệu bình phục, nàng mới an tâm.

Tháng sáu khi Tố Táp trúng mai phục, Tướng phủ tặng ngó sen non , cố ý nói là quà cho Tố Doanh , còn hỏi thăm thân thể của nàng có khởi sắc không. Tố lão gia biết Tướng phủ sẽ không vô duyên vô cớ tặng lễ vật, liền chuẩn bị rất nhiều quà đáp lễ, tự mình đem Tố Doanh tới cửa nói lời cảm tạ.

Tố Doanh căn bản không muốn bước vào cửa Tướng phủ một bước nào nữa, nhưng quan hệ của nàng gần đây cùng phụ thân gần đây quá căng thẳng, không muốn xảy ra mâu thuẫn hơn nữa, chỉ đành phải gượng gạo đi cùng.

Tố Lan biết tỷ tỷ không muốn giao thiệp với người trong Tướng phủ, chờ nàng chào hỏi qua Tể Tướng, tìm lý do kéo nàng đến trong phòng mình, để cho nàng trông thấy cặp đôi hài tử của mình.

"May mà muội cứu ta, kéo ta đến đây." Tố Doanh vừa trêu chọc con trai muội muội trong ngực, vừa buồn rầu nói: "Ta cảm thấy rất phiền phức khi đứng trước mặt cha chồng muội."

"Nhưng nghĩa phụ của tỷ rất mong nhớ tỷ!" Tố Lan cười khanh khách nói: "Từ lần trước tỷ đi rồi, ông còn cố ý quay lại nói với muội . . . Muội có thể nhìn ra được là ông ấy còn có điểm thưởng thức tỷ."

Đứa trẻ mà Tố Doanh đang ôm kêu lên một tiếng, nàng vội cúi đầu dỗ dành, thuận miệng hỏi: "Ông ta nói gì vậy?"

"Ông nói tỷ là người thú vị, rất thích lòng can đảm của tỷ. Tỷ tỷ! Tỷ lần đó đã làm chuyện gì có can đảm. Sao muội không biết?"

Đáy mắt Tố Lan trước khi xuất giá cũng thường xuất hiện một tia ánh sáng như vậy, Tố Doanh vừa thấy liền tăng thêm mấy phần cẩn thận, không nhanh không chậm đáp: "Ta không nhớ lắm . . . Có lẽ là ông ấy đang nói chuyện ta dám chống đối ông ấy."

"Cùng cao hương kia có liên quan?" Giọng nói Tố Lan không nhanh không chậm, giống như rất tùy ý, nhưng Tố Doanh lập tức cảm thấy khẩn trương… Muội muội của nàng cũng không vì lấy chồng sinh con mà trở nên ngu độn.

Không đợi Tố Doanh lựa từ ngữ giải thích, Tố Lan cười cười: "Muội không phải muốn truy hỏi tỷ đến cùng, chỉ là, tỷ tỷ lần sau nếu có việc cần dùng tới muội muội, thì cứ nói với muội muội một tiếng, nếu không muội muội chẳng hay biết gì, ngu ngơ thua thiệt thì biết làm sao."

Tố Doanh tự nhận thấy mình lần trước làm việc quá kích động, đúng là để cho muội muội gánh chịu nguy hiểm, vì vậy cười cười tỏ vẻ xin lỗi, nói: "Quở trách hết cha chồng muội, trượng phu muội, phụ thân rồi lại đến ta? Muội mà bị thua thiệt sao? Muội muội là cát nhân thiên tướng, luôn có thể biến nguy thành an, còn có thể hưởng phúc tới cuối đời."

Tố Lan thành khẩn lắc đầu nói: "Dựa vào vận số của mình cùng với sự quan tâm thương yêu của tỷ tỷ thì muội mới có thể thoải mái trong lòng." Nói xong liền cầm lấy tay Tố Doanh, lại thần thần bí bí nói: "Tỷ tỷ có biết Tể tướng đại nhân lần này gọi phụ thân đến là vì chuyện gì?"

"Không biết." Tố Doanh chỉ lo vùi đầu trêu chọc tiểu hài tử.

Tố Lan khẽ nhíu mày, nói: "Là về nhị ca… Muội còn tưởng rằng, nhị ca thường tới nịnh bợ Tể Tướng, chỉ là muốn mưu cầu chức vị, không ngờ, thì ra là bởi vì Tạ gia thân sinh hắn ít con cái, người cuối cùng đi lính đã bị chết trận ở Tây Thùy." Nàng tựa như nói giỡn nói: "Nhị ca không quan tâm đến Tố gia nữa rồi, hắn muốn quay về nhận tổ quy tông! Có Hinh Nương ở bên cạnh nói giúp, Tể tướng đã gật đầu đồng ý giúp hắn cùng phụ thân nói chuyện."

Tố Doanh sửng sốt, nghe Tố Lan lại nói: "Hắn cũng thật là, chọn đúng thời điểm này. Nếu đi theo nhà chúng ta thì có tương lai lắm mà. . ."

"Có ý tứ gì?" Tố Doanh cảnh giác hỏi.

Tố Lan khẽ mỉm cười: "Theo muội thấy, tháng Giêng Từ Minh năm thứ ba, phụ thân đã làm cho cô cô ăn món quà sinh nhật là cái mô hình kia, năm nay cung điện thật chắc sắp vào tay nàng rồi."

Từ Minh năm thứ ba, Tố phủ tặng quà sinh nhật cho Đan tần là một tòa tượng gỗ Đan Xuyến cung, mà Tố Doanh cùng Tố Táp chính là hai người làm ra.

"Thật chứ?" Tố Doanh trông mong cuộc tranh giành hậu vị trong cung sớm có kết quả để tránh cho mình cả ngày lo lắng đề phòng.

"Muội đoán mò thôi. Hiện tại với tình hình hậu cung hiện giờ, người có thể đảm nhiệm trách nhiệm nặng nề này cũng không nhiều." Tố Lan hạ thấp giọng cười cười: "Chỉ là, nhị ca cũng thật là vọng tưởng. Hắn muốn ra khỏi nhà chúng ta, đổi lại họ Tạ, chỉ là một công tử gia đình bình thường, đừng mong có thể lấy được tỷ tỷ."

"Muội nói nhăng nói cuội gì vậy?" Tố Doanh bị nàng chọc giận, đem đứa bé trả lại cho nàng, nói: "Một mình ngươi suy nghĩ lung tung đi! Ta không nói chuyện với ngươi nữa, nếu không người khác sẽ cho rằng ta lại phát bệnh."

Nàng đang làm bộ phải đi, vừa vặn nha hoàn vào nói: "Tướng gia mời lục tiểu thư qua bên kia hàn huyên một chút."

Tố Doanh vừa nghe liền cảm thấy nặng nề, nhưng mình ở trong nhà người ta, không thể cứ làm theo ý mình, không còn cách nào khác là đi theo nha hoàn kia quay lại hành lang ở vườn hoa, đi tới thư phòng yên tĩnh của Tướng phủ.

Nàng cho rằng phụ thân có lẽ cũng ở đây, ai ngờ trong thư phòng chỉ có Cư Hàm Huyền thản nhiên ngồi đọc sách. Tố Doanh vừa ngửi thấy trong thư phòng có mùi hương thoang thoảng, cũng có chút rầu rĩ, nàng gần đây vẫn không động vào hương liệu, chỉ sợ lại ra ảo giác.

"Đã mở cửa thông gió một lúc lâu, không còn vấn đề gì đáng ngại chứ?" Cư Hàm Huyền thấy nàng đứng chần chừ ở cửa, từ từ nói: "Nghe phụ thân ngươi nói, về sau ngươi không thểđộng đến hương liệu nữa. Đáng tiếc cho tay nghề của ngươi! Sau khi ngươi không làm phụng hương nữa, hoàng hậu thường nhắc tới hương liệu ngươi điều chế rất nhiều lần! Tất nhiên chuyện này là chuyện trước khi bị phế truất rất lâu."

Tố Doanh không biết tại sao Cư Tể tướng lại nhắc tới phế hậu, yên lặng tiến lên hai bước, hành lễ.

Cư Hàm Huyền tỉ mỉ quan sát Tố Doanh, khiến nàng nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt của hai người sau đó thời điểm ông nhận nàng làm nghĩa nữ thời cũng đã từng nhìn nàng như vậy, trong ánh mắt có phần lạnh lẽo, mang khí thế bức người.

"Lời nói của ngươi lần trước, ta cũng chưa hoàn toàn tin." Hắn nói: "Mà ta cũng biết, ngươi không có bản lĩnh không có chuyện mà bịa đặt. Cho nên, ta liền cho người điều tra. . . Ngươi cũng không có nói sai."

"Tại sao đại nhân muốn nói với ta những chuyện này?" Tố Doanh có chút lo lắng.

Cư Hàm Huyền cười cười: "Ngươi gieo hạt sau đó hái quả, mà không muốn biết nó lớn lên như thế nào sao?"

Khóe miệng Tố Doanh nhẹ nhàng nhếch lên, nhưng không nói gì.

"A Doanh, ngươi mượn tay của ta thay ngươi báo thù cho muội muội, hiện tại đến thời điểm hồi báo rồi. Ngươi chẳng lẽ cho là ta ngu ngốc đến mức chỉ vì một câu nói của ngươi mà có thể định đoạt mọi chuyện chứ?" Cư Hàm Huyền đứng lên, đi tới bên cạnh Tố Doanh, mỉm cười nhìn chăm chú vào ánh mắt của nàng nói: "Ta cũng muốn ngươi làm một chuyện cho ta."

Sắc mặt của Tố Doanh khẽ trắng bệch, cố chối cãi: "Tố Doanh chỉ là trước mặt đại nhân vô ý nói một câu. Chuyện phế hậu lớn như vậy, là đại nhân thúc đẩy. Chủ ý là do đại nhân định đoạt, Tố Doanh có tài đức gì? Sao có bản lĩnh mượn tay đại nhân?"

Cư Hàm Huyền cười một tiếng dài: "Ta thưởng thức người khác có dung khí dám cùng ta tranh luận, nhưng ta cũng nói luôn cho bọn họ biết, ta thưởng thức, cũng không có nghĩa là ta sẽ cho họ có cơ hội lựa chọn bất cứ điều gì."

Tố Doanh cắn răng, hỏi: "Đại nhân muốn ta làm cái gì?"

"Ta nghĩ, Tố Táp có nói qua cho ngươi là ta đảm bảo đảm đem ngươi lên vị trí Thái tử phi." Cư Hàm Huyền mỉm cười nói, "Hiện tại, ta muốn ngươi đến bên cạnh một người khác, làm chuyện ngươi vốn nên ở bên cạnh Thái tử nên làm."

Tố Doanh chợt thất sắc, nhỏ giọng nói: "Không . . ."

Cư Hàm Huyền sớm biết nàng sẽ phản ứng như vậy, không nhanh không chậm hỏi: "Ngươi nói cái gì?" Không đợi Tố Doanh mở miệng trả lời, ông ta thu lại nụ cười, lạnh lùng hỏi: "Nghe nói, ca ca ngươi trước đó vài ngày bị trọng thương?"

Suy nghĩ của Tố Doanh đang loạn lên, lại nghe ông ta nói như vậy, không khỏi ngớ ngẩn.

"Ngươi cũng đã biết, chuyện ra chiến trường là do hắn quyết định, nhưng có thể trở lại hay không thì hắn lại không thể quyết định." Vẻ mặt Cư Hàm Huyền lạnh lẽo, chậm rãi nói: "Có tin hay không…Nếu như hắn không chết trận, ta có thể để cho hắn chết già ở biên thùy?”

Tố Doanh vừa tức giận vừa đau lòng, nước mắt tràn mi.

"A Doanh, ngươi đã đề nghị ca ca ngươi làm một việc ngu xuẩn. Hiện tại, chính mình nên là người thông minh để đưa ra quyết định." Cư Hàm Huyền vỗ nhẹ bả vai Tố Doanh: "Sau khi trở về, cố gắng đi theo Thôi tiên sinh, học tập tốt hơn, nhanh hơn. Nếu không, có lẽ ta sẽ thay đổi chủ ý, đem việc tốt này cho vị tiểu thư khác của Tố thị”.
Bình Luận (0)
Comment