Nàng là một hoạ sĩ ở thế kỷ 21, phục sinh ở một thời đại không có tên trong lịch sử, một xã hội nữ tôn, với nhiều nhân sinh quan đối chọi, một số giá trị cũng tương phản. Khi còn ở xã hội hiện đại, Đông Cô vốn là một hoạ sĩ bệnh tật quấn thân, nhưng vật chất đầy đủ. Về đến thời cổ đại, tuy nàng không còn khá giả, nhưng nàng có một tấm thân khoẻ mạnh, và tài hoa của nàng vẫn mang theo.
Đông Cô gặp La Hầu trong một lần ghé cửa hàng thợ mộc, La Hầu cần chân giả, cũng cần nạng gỗ. Cả hai chân của La Hầu đều không nguyên vẹn, mà một con người không nguyên vẹn như La Hầu, chính là con hủi của xã hội chàng. Người khuyết tật bị xua đuổi mọi chốn mọi nơi, bao giờ cũng phải nhẫn nhịn, im lặng, chịu đựng — thượng đế đã đánh dấu họ để bỏ rơi họ......
Truyện đầu tay của Twentine. Mình gọi nó là Big Bang của Twentine, khi một tác giả sau bao năm ấp ủ nhiều câu chuyện muốn kể, cuối cùng đặt tay xuống bàn phím và gõ một câu chuyện trọn vẹn, hết thảy mọi năng lượng sáng tạo của họ sẽ bùng nổ. Mặc dù bạn sẽ thấy đây là một Twentine còn hơi non tay, có những chỗ sắp xếp tình tiết hơi "quá" — kiểu như sau này có nhiều đoạn văn đậm chất Twentine mà vừa tình cảm, vừa sâu sắc, vừa thấm, trong truyện này nó không nhiều, thoạt đầu có mấy màn há sến, nhưng bù lại, bạn sẽ gặp bao nhiêu ý tưởng và hình mẫu của nam chính chất Twentine gộp lại trong La Hầu mà sau này Twentine khai thác thêm trong những nhân vật nam chính mà bạn đọc khắp nơi yêu thích. Cùng với sự dịu dàng tiếc thương, khâm phục, và lưu luyến của nữ chính đặt lên người đàn ông của lòng mình, người mà không ai đoái hoài đến, không ai muốn đụng vào, nhưng bản thân họ đã từng có một quá khứ oanh liệt, đầy cống hiến. Nữ chính đầu tiên của Twentine vừa gặp đã yêu La Hầu, nàng xót xa cho sự im lặng cam chịu của chàng, nàng khâm phục nghị lực và thái độ không hề hèn mọn hoặc tự ti của chàng, và nàng cảm nhận được dưới cái vỏ yên tĩnh của chàng, là cả một vũ trụ không ai biết đến. Nàng sẽ không dừng bước cho đến khi hai người yêu nhau đến được với nhau. Nghe quen không? Nhị Gia đó, Trương Bình đó, Trần Minh Sinh đó. Và cả Dương Chiêu nữa, rất đậm rất đậm phong cách của Dương Chiêu.
"Lương duyên đưa đến chốn này | tình bén rễ sinh trong đất."