Đông Cô vỗ vỗ một bên giường, khẽ nói, "Nào, qua đây ngồi."
La Hầu chống tới một bước, ngồi xuống.
Chàng mặc một chiếc áo dài màu đen, ngồi yên tĩnh nơi đó, vai rộng lưng thẳng, cân đối tráng kiện, Đông Cô nhìn một lúc, lòng xao xuyến không thôi.
Nàng nhổm tới, khoác nhẹ tay qua vai của La Hầu, đặt mũi ở hõm vai chàng, ngửi ngửi như một chú cún. Trên người chàng có mùi hương nhàn nhạt, lành lạnh của rượu, có lẽ vừa rồi đi hơi nhiều, ra một lớp mồ hôi mỏng, trộn lẫn với mùi của cơ thể, khiến Đông Cô bứt rứt động tình.
La Hầu vẫn tiếp tục ngồi cứng đờ, bất động, lúc mũi của Đông Cô phả hơi ngang qua, vai của chàng cũng theo đó mà khẽ run lên.
Tim của Đông Cô cũng run lên theo chàng.
Người ta bảo ăn no rồi mới "sinh sự," nhưng nàng chưa ăn no cơ mà, sao đã lại......
Đông Cô vuốt ve chàng, bả vai, tấm lưng, cổ, ngực, tay của nàng chạm vào lồng ngực vạm vỡ của chàng. Nàng chậm rãi trượt xuống, vuốt phần bụng săn chắc của chàng, bàn tay của nàng cọ xát trong vô thức, hết lần này đến lần nọ, mơn trớn, mờ ám. Hơi thở của La Hầu trở nên dồn dập, gậy của chàng đã được đặt dựa vào thành giường, hai tay hai bên người chàng siết lại thành quyền, nắm chặt cứng. Cơ thể của chàng càng căng thẳng, bàn tay áp phía dưới bụng chàng càng dịu dàng. Không phải là ngứa, cũng chẳng phải đau.......
Có đau đớn cách mấy đi nữa, chàng vẫn chống đỡ nổi, nhưng khi bàn tay dịu dàng ấy lướt qua cơ thể chàng, chàng cảm thấy khắp người sôi sục, hoàn toàn bại trận, chỉ muốn đổ lên nàng, chạm vào nàng. Đông Cô có thể cảm nhận được chàng đang khẽ run lên, bản thân nàng cũng thế. Ngón tay thon dài của nàng nhẹ nhàng phác hoạ đường nét của khuôn mặt chàng, mắt của La Hầu nhìn xuống mặt đất. Gò má của chàng giống con người của chàng, rắn chắc, lạnh cứng, Đông Cô phác hoạ theo hàng lông mày của chàng, đuôi mắt của chàng.
Trời giữa thu trở đêm rất sớm.
Đêm lạnh như nước.
Đông Cô đặt môi mình kề tai La Hầu, khẽ thì thầm:
"Ta muốn chàng......."
Ta muốn chàng......
La Hầu chỉ cảm thấy lồng ngực thoắt nhói lên rồi thắt chặt, thắt đến thở cũng khó khăn.
Chàng quay đầu, trong phòng không thắp đèn dầu, mọi vật đã rất tối, người con gái ngả vào một bên người chàng, ngước mắt nhìn chàng, ánh mắt vô cùng ngoan dịu. Cơ thể chàng thả lỏng một chút. Đông Cô cũng không chờ chàng trả lời, kéo mặt chàng đến gần, hôn mạnh lên.
Thoạt tiên chỉ là hôn môi miệng, La Hầu khom lưng, mới hé răng để thở, Đông Cô đã đưa lưỡi vào trong miệng chàng. Cảm giác mềm mại ấm áp ấy linh hoạt chuyển động trong miệng chàng, giao với lưỡi chàng. Chàng không dám nhúc nhích, Đông Cô liền dùng lưỡi mình cọ vào lưỡi chàng, hết lần này đến lần kia. Bao nhiêu sức lực phía trên người của La Hầu đều sụp đổ, cả người mềm oặt. Đông Cô ôm chàng, giật màn xuống, trở người đặt người đàn ông cao lớn ấy ở dưới nàng.
Tấm màn chia cách họ với thế giới bên ngoài, giữa bốn bề của chiếc màn nhỏ này, chỉ có hai người bọn họ. Đông Cô cúi xuống hôn La Hầu, đôi mắt luôn sáng long lanh kia nay trông hơi mơ màng. Chân của chàng thoáng động, Đông Cô liền phát hiện chàng chưa bỏ chiếc chân gỗ ra. Nàng liếm nhẹ ở khoé mép chàng, khẽ thủ thỉ:
"Để ta gỡ nó cho chàng."
Nàng lui xuống chân giường, cởi chân gỗ ra, rồi lại cẩn thận tháo lớp băng quấn ra. Lúc chỗ chân cụt bị lộ hoàn toàn, cơ thể La Hầu lại cứng đờ, muốn lui ra theo phản xạ. Đông Cô cảm giác được chàng đang rụt người lại, trong lòng đau xót, nàng muốn nói cho chàng hay, thật ra trong màn tối mịt, vốn không nhìn thấy được gì, nhưng dẫu vậy cũng nào được ích gì. Sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày ta phải để cho chàng quên đi khuyết tật của chàng ở trước mặt ta.
Đông Cô nâng chiếc chân cụt của chàng lên, hôn nhẹ.
"Aaaaaa....." La Hầu run bắn, trừng trừng nhìn về phía Đông Cô.
Đông Cô ngước mắt, tay giữ chặt.
"Đừng nhúc nhích! Nằm xuống lại."
Lời của nàng rất quyết liệt, La Hầu nằm ngửa xuống lại, hai tay xoắn tấm mền, gần như sắp vắt ra nước.
Đông Cô cười xấu xa: "Ta bảo chàng không được nhúc nhích, thì chàng đừng có nhúc nhích."
Nàng cúi đầu, hôn nhẹ lên chỗ chân cụt trong tay. Ban đầu chỉ vì muốn cho La Hầu thả lỏng, nào hay sau đó càng hôn càng động lòng, bản thân nàng là người mất kiểm soát trước, mở miệng, dùng đầu lưỡi mềm ẩm ướt dán lên nó. Chiếc chân tàn lồi lõm không phẳng mượt, thương tích chồng chất, vô cùng xấu xí. Nhưng Đông Cô thưởng thức nó như sơn hào hải vị, chuyên chú, say mê.
Cơ thể La Hầu run lên không sao khống chế được, chàng mở lớn mắt nhìn lên trần nhà, không khác gì một con cá mắc cạn giữa sa mạc, ra sức thở. Đông Cô bò lên lại phía trên, lưỡi vẫn còn trơn ướt, hôn lên môi La Hầu, mang theo dịch thể của cả hai, hôn xuống cằm chàng, cổ chàng.......
Nàng giựt bung thắt lưng của La Hầu, chiếc áo xổ ra, nàng dùng lưỡi đẩy lớp áo lót bên trong của chàng. Hai tay tiến vào trong, nàng mở vạt áo của chàng ra. Trong bóng tối, nàng áp mặt mình lên lồng ngực của La Hầu, giụi giụi, trượt xuống, rồi lại áp vào phía dưới bụng của chàng. Bụng của La Hầu rắn chắc, hiện giờ đang căng thẳng nên càng săn cứng. Đông Cô lấy mũi của mình cọ cọ, có thể cảm giác được lông của chàng ở nơi đó. Chúng làm Đông Cô bị nhột, nàng khẽ cười khúc khích.
Trong bóng tối, giác quan của con người sẽ luôn trở nên nhạy bén hơn, hơi thở từ mũi nàng phả lên bụng chàng, thắt lưng chàng.......
Mở rộng áo ra rồi, các ngón tay thon dài của Đông Cô bắt đầu tháo đến quần của chàng.
Chiếc quần dài màu trắng xám, trong lúc tháo dây buộc quần, Đông Cô để ý thấy ống quần bên phải của chàng được xắn lên rất cao, cột ngay ở dưới phần đùi cụt ngắn ngủn. Lúc còn quần áo không đến nỗi nào, hiện giờ không còn áo, hết nơi để che giấu, nơi tàn khuyết ở đùi phải của chàng càng lộ ra hết sức rõ rệt, từ háng xuống chỉ được độ 6-7 tấc. Đông Cô thoáng sững người, lòng đau nhói.
La Hầu quá nhạy cảm, mỗi một động tác của Đông Cô đều được chàng hết sức chú ý, nàng vừa sững người, liền tựa như lấy một tảng đá đập mạnh vào lồng ngực chàng, khiến chàng lập tức thanh tỉnh. Chàng thoắt chụp ngay cổ tay của Đông Cô, loạng choạng tìm cách ngồi dậy.
"Không không........không......" Giọng của chàng hoảng loạn lạc âm, chàng không còn biết mình đang nói gì nữa, cũng không biết bản thân nên nói gì. Chàng chỉ còn biết xoay người theo bản năng, đưa phần chân phải của mình tránh khỏi Đông Cô.
Đồ đâu rồi, áo quần đâu rồi....... Trong bóng tối, chàng mò mẫm tìm kiếm chiếc áo dài của mình, sờ trúng một góc của chiếc áo, vội vàng quơ lấy phủ lên vùng quanh thắt lưng. Trong lúc hỗn loạn, sợi dây buộc tóc của chàng rớt xuống, mái tóc dài xổ tung. Đông Cô cứ mãi ngồi bất động, từ lúc La Hầu bắt đầu chụp cổ tay nàng, nàng liền lẳng lặng ngồi đợi, đợi cho La Hầu bình tĩnh lại.
Có lẽ chàng đã quá sợ hãi, nắm cổ tay của Đông Cô rất gắt, Đông Cô chỉ cảm thấy cổ tay đau đớn vô cùng, nhưng nàng không nhúc nhích, bởi vì nàng phát hiện, tuy tay nàng đang đau dữ dội nhưng bàn tay run rẩy, là của La Hầu. Chàng luôn có cách khiến cho lòng của Đông Cô đau đến nỗi sống không bằng chết.
Hai người bọn họ đều ngồi ở giữa giường, cách nhau không gần không xa, đầu tóc của La Hầu bị xổ tung, trông chàng rất thảm hại.
Đông Cô thấy chàng đã hơi bình tĩnh hơn, liền nhích về phía chàng một chút. Nàng có thể cảm giác được sự căng thẳng của La Hầu, nàng hết sức dè dặt nhích tới, quỳ trước mặt chàng, dùng hai tay ôm lấy chàng. Mái tóc của La Hầu xoã tung phía sau lưng, Đông Cô vuốt nhẹ. Tóc của La Hầu khô cứng, không được mượt. Đông Cô vuốt vuốt lưng chàng, hết lần này đến lần kia.
"Đừng sợ......"
Nàng như đang vỗ về một đứa trẻ.
"Ở bên ta, chàng không có gì để sợ cả."
Nàng không ngừng lặp đi lặp lại, lặp đi lặp lại......
Nàng gỡ hai tay của chàng ra, đặt ở hai bên hông, rồi bản thân nàng đè lên người chàng. Mặt Đông Cô kề sát má La Hầu, hai tay nàng ve vuốt dọc cánh tay chàng, giúp chàng dần dần thả lỏng. La Hầu nằm ngửa, lồng ngực thắt chặt đến khó thở. Đông Cô nhẹ nhàng áp tay trái lên chỗ đùi cụt của La Hầu. Nàng không thấy được, một khắc đó, trong bóng đêm, mắt của La Hầu đang lặng lẽ rơi lệ. Chỉ một chút thôi, chảy xuống nơi đuôi mắt, chưa chạm được đến gối đã chảy hết rồi......
Nơi đùi phải của chàng chỉ còn lại đâu đó 4 tấc xương, và 2-3 tấc da thịt tàn dư.
Do ở thế giới này vẫn rất hiếm khi có chân giả cho phần đùi, cho nên từ sau khi cụt phần chân này, La Hầu chưa từng dùng đến nó, cơ bắp đã thoái hoá, tay của Đông Cô chỉ chạm trúng phần da thịt mềm èo uột.
Một tay này nhẹ nhàng mơn man, tay kia tiếp tục gỡ dây buộc quần của La Hầu. La Hầu chỉ cảm thấy phía dưới chợt lạnh đi, chiếc quần đã bị Đông Cô kéo xuống. Hai bàn tay của Đông Cô vô cùng dịu dàng, mà cơ thể chàng vẫn cứng đờ. Nhưng tay nàng chạm đến đâu, nơi đó liền không còn chút sức.
Đông Cô quỳ ở cuối chân giường, vùng bụng dưới phẳng lì, hai cánh tay rắn khoẻ, chiếc chân trái cứng rắn lạnh lẽo của chàng, phần chân phải yếu ớt, và còn có bộ phận đang đứng lên giữa đám đen rậm rạp........ Hết thảy toàn bộ, đều phơi bày trước mặt nàng. Đông Cô chỉ thấy khắp người nàng sôi sục, tình ý không kiềm chế được, sự im lặng đầy lo lắng của người đàn ông này, cùng với sự yếu đuối của chàng, đánh sâu vào trong tim nàng. Nàng muốn chàng thuộc về mình, từ đầu đến chân đều thuộc hết về mình.
Nàng cúi đầu, hôn lên ngực chàng. Động tác của nàng không còn nhẹ nhàng nữa, biến thành đầy khát cầu, tràn ngập sự tấn công. Tay trái của nàng vẫn luôn ở chỗ đùi phải của chàng, vết thương lồi lõm ấy, xúc cảm yếu mềm....... Nàng biết rất rõ cách để kích thích người đàn ông này. Mỗi một lần nàng nắn bóp, đều khiến cho bộ phận đã đứng lên giữa đám lông đen của La Hầu run bắn, chàng bám chặt thành gường, không dám động đậy.
"Aaaaa......"
Chàng chưa từng trải qua cảm giác như thế này bao giờ, phía hạ thân khó chịu muốn chết, chàng không kiềm được ý muốn cọ xát cơ thể của mình, liền bị Đông Cô đánh cho một cú lăn về lại chỗ.
"Ta không cho chàng nhúc nhích, thì chàng không được nhúc nhích."
Đông Cô khẽ thở ra một hơi, "Chàng không ngoan thì ta sẽ trừng phạt chàng đấy."
Nàng hé môi, cắn nhẹ lên chỗ phần chân cụt bên phải của La Hầu.
"Aaaa Aaaa....." La Hầu la bằng giọng rất khản, đầu ngửa cao lên.
Đông Cô đã động tình. Nơi phần chân đó không giống bất cứ chỗ nào khác trên người La Hầu. Nơi ấy là cơn ác mộng của cả đời chàng, không sao trốn tránh được, nơi mà bản thân chàng cũng rất ít khi chạm vào, là cấm địa của chàng, là đầu mối của hết thảy mọi yếu đuối nơi chàng.......
Nhưng hiện giờ, nó nằm trong tay ta, nằm trong miệng ta.
Đông Cô chỉ nghĩ đến đó là thân dưới nóng râm ran ướt át. Nàng càng mê đắm nâng niu nó, liếm láp nó, ngón tay của nàng lần đến gần phía bẹn, ấn mạnh vào trong, chạm được đến phần xương ngắn ngủn của chàng.
Chỉ chạm vào một cái như thế, toàn thân La Hầu đã run bắn lên như bị điện giựt.
"AAAA————–"
Cuối cùng chàng khẽ gầm rên, "Đừng....... đừng......"
Đông Cô nào chịu nghe theo, nàng cắn nhẹ lên phần da thịt nhăn nhúm, móng tay rà xuống phía dưới mông phải của chàng nơi có phần xương đùi nho nhỏ kia, khẽ cười một tiếng, cào một đường dọc theo phần xương còn lại. La Hầu lại gầm thêm một tiếng rên trầm thấp, cắn chặt răng, nơi đỉnh đầu của phần hạ thân vẫn đứng thẳng kia thoắt chốc trào dịch thể trắng đục, chàng không cách nào giải quyết được cảm giác bứt rứt, chỉ đành gập chân trái, dùng phần gót chân cụt nện xuống mặt giường từng hồi.
Đông Cô không ức hiếp chàng nữa, bởi vì bản thân nàng cũng không còn nhịn được nữa rồi. Nàng buông phần chân cụt của chàng ra, quỳ trên giường, cởi từng lớp xiêm y. La Hầu không dám nhìn, nàng lật mặt chàng về lại, bắt chàng phải nhìn. Đông Cô tháo dây buộc tóc, mái tóc đen tuyền liền bung xoã, vài sợi tóc rơi trên má. Người con gái này trời sinh đã đẹp, nhưng trước mặt người khác, nàng thường không muốn để lộ nhiều tình cảm, vẻ mặt luôn rất bình đạm. Đêm nay trước mặt người trong lòng, nàng mới thật sự là dịu dàng như nước, duyên dáng vô biên.
La Hầu nhìn nàng, đôi mắt huyền của nàng đang khép hờ, thân hình yêu kiều đang thẳng đứng ngay trước mặt chàng. Dáng hình trong bóng tối ấy khắc sâu vào tim chàng. Đông Cô cúi người, cắn nhẹ vào tai La Hầu, khẽ thì thầm:
"Nào, cho phép chàng hoạt động đấy."
........
Đêm ấy, trong căn phòng ngủ đơn sơ, có một đôi nam nữ đã lặng lẽ cùng nhau ước nguyện trọn đời.
Vầng trăng làm chứng.
hết chương 15