Một Nét Son Tình

Chương 67

"Nàng......."

La Hầu nhìn Đông Cô chằm chằm, "Lời nàng nói là thật sao."

"Đương nhiên thật."

Tay của La Hầu từ từ buông, chàng lại ngồi qua một bên. Cảm xúc của chàng lên lên xuống xuống mấy phen, hiện giờ đầu óc chỉ trống rỗng, không nói rõ được đang nghĩ gì nữa. Đông Cô ngồi bên cạnh, ôm lấy chàng, khẽ bảo: "La Hầu, chàng đừng trách ta ép chàng. Ta chỉ muốn chàng nói ra ý nghĩ chân chính của mình, chỉ khi chính miệng chàng nói ra, chàng mới có thể nhìn thẳng vào lòng mình."

La Hầu cúi đầu, im lặng.

Đông Cô vuốt vuốt lưng chàng, "Ta muốn chàng quay về lúc ban đầu, khi ấy chàng dám giữ lấy ta, dám hôn ta, dám mặc kệ ánh mắt của bất cứ ai."

"Sau khi đôi ta bên nhau rồi, trái lại chàng trầm lặng hơn trước. Ta không biết bản thân ta thiếu sót ở đâu, khiến cho chàng không tin tưởng......"

"Không." La Hầu ngước mắt, "Ta tin nàng."

"Ha." Đông Cô cười, "Được, tin thì tốt." Nàng giơ một ngón tay, chạm nhẹ vào khoé môi của chàng, "Chồng à, sau khi chúng ta thành thân trở đi, chàng không còn chủ động hôn ta nữa, có phải em đã không còn đủ đẹp đủ oai, không giữ được tim chồng nữa không."

Lời trêu chọc của nàng khiến cho bầu không khí nặng nề trở nên dễ thở hơn hẳn, La Hầu hơi đỏ mặt.

"Sao, bị nói trúng rồi? Ôi, lòng em tan nát......"

"Nàng......"

Mặt Đông Cô "đau khổ," nói tiếp: "Còn bảo An Kình thế nào, ta thấy chàng sắp thay lòng đổi dạ mới đúng, nhớ lúc mới quen nhau, khi đó chàng —–"

Đông Cô nói đến giữa chừng im luôn.

Môi của La Hầu rất khô, hôn không có chút nghệ thuật, nhưng tâm can Đông Cô vì một nụ hôn này mà tan chảy. Nàng nâng đầu chàng, từ từ giúp chàng làm ướt bờ môi khô nứt.

Cơ thể La Hầu càng lúc càng nóng, một tay của chàng khẽ đặt lên cổ áo của Đông Cô.

"Chồng à, ám thị này của chàng có vẻ quá lộ liễu rồi đấy, không biết tiết chế......"

Đông Cô nói câu này xong thì bị La Hầu trực tiếp lột luôn áo ra.

"Ha, thú vị, ta thích." Đông Cô cười vui vẻ, đẩy La Hầu xuống giường.

Mây mưa qua đi, Đông Cô mướt mồ hôi ôm La Hầu cũng mướt mồ hôi không kém, bắt đầu ăn năn tội.

"Sai rồi, ta sai thật sự rồi, chính sự chưa làm xong mà đã bắt đầu hưởng thụ, vậy không đúng."

"......."

"Ôi, nhưng mà chồng em nồng nhiệt, em không đáp ứng thì lại rất có lỗi."

"......."

"Mai mà bị mỏi lưng nhức chân, leo núi không nổi thì phải làm sao. Cho nên chuyện này vẫn trách chàng, em biết chồng em hiện giờ đang tuổi như long như hổ, ở phương diện này —–"

"Đủ rồi!"

"Hì." Đông Cô đã tháo gỡ được gút mắc, trong lòng hân hoan, nàng ôm La Hầu, ngón tay phác hoạ đường nét của chàng.

"La Hầu, ta nghĩ đến một chuyện. Không, phải nói là ta nghĩ đến một người."

"Ai?"

"Chàng còn nhớ mấy ngày trước chúng ta gặp một thằng bé không, ta nhìn ánh mắt nó, thấy rất giống chàng."

"Thế à."

"Ừ." Đông Cô biếng nhác tựa mình trong lòng La Hầu, khẽ nói: "Một đứa trẻ còn nhỏ như vậy mà có thể sống kiểu đó trong núi, đúng là gian khổ. Nhưng đáng tiếc chúng ta có quá nhiều việc, không thì giúp nó một chút cũng tốt biết mấy."

"Nó vẫn quanh đây."

"Hả?"

"Nó còn quanh đây, vẫn theo sau chúng ta."

"Cái gì?!" Đông Cô ngồi bật dậy, "Chàng nói sao?"

La Hầu đáp: "Thằng bé đó vẫn còn theo sau chúng ta."

Đông Cô nhíu chặt mày, đầu óc lập tức xoay chuyển đủ thứ ý nghĩ.

"Nó vẫn theo sau chúng ta, tại sao theo sau chúng ta, Lã Khâu Niên phái nó đến à? Nhưng nó nhỏ như vậy thì có thể——"

"Nó xin ăn."

La Hầu lại dùng một câu làm Đông Cô chưng hửng.

"Xin ăn?"

"Phải." La Hầu vẫn nằm trên giường, "Bắt đầu từ hôm nàng cho nó thức ăn, nó liền theo sau chúng ta."

Đông Cô như đi trong sương mù, "Nó theo ở đâu, mấy hôm nay ai cho nó ăn? Chàng à?"

"Ừ." La Hầu gật đầu, "Chắc nó là người tuyết vực, rất thạo thuật ẩn thân và lần theo dấu vết trong tuyết. Sau khi chúng ta đi rồi nó bắt đầu theo sau, cách quãng nửa dặm."

Đông Cô hỏi: "Chàng vẫn luôn biết?"

"Ừ."

Đông Cô lấy làm lạ: "Sao chàng không nói?"

"......." La Hầu nhìn Đông Cô, "Ta cảm thấy nó không có ác ý gì, chỉ là một đứa trẻ đói bụng mà thôi, nên không nói với nàng."

"Ha." Đông Cô cười, "Mấy hôm nay chàng vẫn luôn cho nó thức ăn?"

La Hầu thoáng khựng lại, đáp: "Lúc không có việc gì, ban đêm ta đem cho nó."

Đông Cô: "Ban đêm chàng rời đi, sao ta không biết?"

"........."

Đông Cô lại cười, "Được rồi được rồi, ta biết chàng ngại không nói là ta độ nhạy của ta kém."

"Ta không có ý đó......"

Đông Cô lại nghĩ ra chuyện khác.

"Ta không có võ thì cũng thôi đi, lẽ nào đến cả Văn Giới cũng không nhận ra?"

"Cô ấy biết."

"Trời." Đông Cô đặt tay lên vai La Hầu, "Nói vậy thì chỉ có mình ta không biết. Đi, chàng đưa ta đi xem đứa trẻ ấy một chút."

"....... Ngay bây giờ?"

"Phải."

La Hầu cũng không nói gì thêm, ngồi dậy mặc đồ.

Chàng đưa Đông Cô ra khỏi thôn, bốn bề tối đen như mực, lạnh lẽo giá buốt.

Đông Cô choàng áo bông, bước theo sau La Hầu.

"Thời tiết như thế này mà ở ngoài trời, ngay cả người lớn đã khó rồi đừng nói gì trẻ nhỏ."

La Hầu chống gậy, thận trọng đi trên con đường đêm tối đen.

"Chắc quen rồi."

Đông Cô đỡ La Hầu, trông đường.

"Quen, ha, một thói quen đến là bất đắc dĩ."

Họ đi thẳng 1 mạch đến trước một hang tuyết nhỏ trên vách núi. Núi Thiên Sơn có rất nhiều hang tuyết giống như vậy, do những thợ săn quanh vùng để lại, chuẩn bị sẵn cho những lúc đi săn bắt phải ở lại qua đêm trong núi. Một hang núi kiểu này chắc chắn không giữ ấm nổi, cùng lắm là che được tuyết chắn được gió.

Trước cửa hang có một đụn tuyết, La Hầu mà muốn leo lên thì rất khó khăn, Đông Cô vốn định bảo chàng chờ ở đây, nàng leo lên trên nhìn một chút, nào ngờ La Hầu cũng không có ý định leo, chàng đứng trước đụn tuyết, tuỳ tiện vỗ tay hai lần. Đông Cô nhướn mày, ủa, chàng còn có tín hiệu với người ta luôn rồi à.

La Hầu vừa vỗ tay xong, phía trong hang có động tĩnh. Đông Cô ngẩng đầu, thấy một bóng người màu đen từ trong hang bước ra, nằm bò trên đụn tuyết, nhìn xuống dưới. Một nùi đen thùi lùi, không nhìn rõ được gì cả.

Đông Cô và nùi đen đó nhìn nhau, không ai nói gì. La Hầu lấy từ trong áo ra một miếng bánh, liệng lên trên. Bóng đen nhanh nhẹn chụp ngay lấy. Hai tay nó cầm bánh giữ trong lòng, chân động đậy, nhưng không bỏ đi. La Hầu nhìn Đông Cô, người sau chả nói lấy một lời, chỉ đứng đó nhìn thằng bé. La Hầu ngập ngừng muốn nói gì đó với thằng bé, nhưng rốt cuộc hai bên chỉ bèo nước gặp nhau, chàng không biết nên nói gì. Thằng bé nhận ra được ý của La Hầu, ôm miếng bánh, nhảy từ trên đụn tuyết xuống.

"Ngươi——" La Hầu như bị hết hồn, thò gậy chống mình nhổm tới, dùng tay lôi đứa bé dậy. Nó đứng trên mặt đất, chỉ cao đến thắt lưng của La Hầu, ngẩng đầu nhìn chàng. Sắc trời vẫn tối đen, mặt của đứa trẻ cũng nhem nhuốc, chỉ có thể thấy được một đôi mắt sáng quắc. Nó ôm miếng bánh, nhìn người đàn ông trước mặt không chớp mắt.

La Hầu quay qua Đông Cô, "Nó......"

Đông Cô đứng ở đó, nói: "Nó thân với chàng nhỉ."

La Hầu cúi đầu, nhìn thằng bé thấp chỉ bằng phân nửa chàng. Chàng vốn tưởng là Đông Cô muốn đi gặp thằng bé này là vì có tính toán gì đó, nhưng đợi nãy giờ Đông Cô vẫn chả nói gì, chỉ im lặng đứng yên một chỗ, nhìn chàng và nó với nụ cười nhàn nhạt. La Hầu nói với thằng bé: "Thức ăn là cho ngươi, bọn ta đi đây."

Thằng bé không gật đầu, cũng không nói gì, xoay người trèo lên đụn tuyết, đứng từ trên đó nhìn xuống.

La Hầu quay qua Đông Cô: "Chúng ta đi thôi."

"Được."

Đông Cô tiến đến đỡ lấy cánh tay của La Hầu, quay trở về bằng con đường họ đến. Suốt dọc đường họ không hề ngoái đầu.

"Đông Cô, nàng......."

"Sao?"

Về đến phòng, Đông Cô giúp La Hầu cởi áo bông và nằm xuống giường.

"Nàng cảm thấy thế nào về trẻ con?"

Đông Cô đáp: "Ta nhớ lần đầu tiên gặp nhau, chàng còn phóng hai con dao về phía người ta. Bây giờ cho nó ăn vài ngày đã có tình cảm luôn rồi à?"

"Ta......."

La Hầu nghẹn họng, Đông Cô thì không sao cả, tiếp tục hỏi: "Tại sao chàng muốn cho nó thức ăn?"

"......"

Đông Cô nằm xuống, kéo bàn tay của La Hầu vào lòng, nhắm mắt, nói: "Cứ nói ra cảm tưởng của bản thân chàng."

La Hầu chậm rãi đáp: "Ta chỉ thấy nó sinh tồn quá vất vả."

Đông Cô đáp: "Đúng."

La Hầu lại nói: "Ban đầu tự dưng nó xuất hiện, ta tưởng là nó có mưu đồ gì, sau đó phát hiện nó chỉ là một đứa trẻ không gia đình, cho nên........"

Đông Cô tiếp lời chàng, "Cho nên chàng động lòng trắc ẩn, muốn giúp nó một chút."

"Ừ."

Đông Cô khẽ cười, nói: "Chúng ta gặp nó, cũng coi như duyên phận. Nhưng hiện giờ chúng ta vẫn còn nhiều việc cần phải làm, không thể bị chi phối được."

La Hầu: "Ta biết."

"Ngủ đi." Đông Cô ôm La Hầu chặt hơn một chút, "Đừng nghĩ quá nhiều, nếu như duyên chưa tận, ắt sẽ có ngày kết giao với nhau."

"Ừ."

Đêm lạnh như nước, trong căn phòng bên kia, Văn Giới nhắm mắt, nằm trên giường, hơi thở đều đặn, như đang ngủ say. Bỗng ngoài cửa sổ vang lên tiếng động rất nhỏ. Văn Giới vốn đang nằm im lìm lập tức mở mắt, cơ thể nhanh nhẹn lật một cái, tay tóm lấy cây thương để kế giường.

Có điều ngoài cửa sổ không còn tiếng động nữa, Văn Giới cẩn thận ngồi dậy, hai mắt sáng quắc. Cô ta chậm rãi bước đến trước bàn, trong bóng đêm, có một trang giấy mỏng bị ghim bằng một cây châm, nằm trên mặt bàn. Văn Giới cầm tờ giấy lên, nhìn nó.

Đọc xong nội dung trên mặt giấy, khoé miệng của cô ta mang nụ cười lạnh.

"Đúng là lạ........"

Nói xong một câu không đầu không đuôi, Văn Giới xoay người, đẩy cửa bước ra ngoài.

Cô ta ra khỏi phòng, liếc mắt nhìn về phía buồng của Đông Cô, bên trong tối đen như mực, không một tiếng động. Sau đó, cô ta bước thật khẽ, đi về phía đầu thôn.

Cách đó không xa, Văn Giới liền thấy một có một người đứng bên con đường ở đầu thôn. Kẻ đó lẳng lặng đứng bất động một mình, như bị ghim trên mặt đất. Văn Giới đến gần, cách hắn 3 thước thì dừng bước. Áo xanh, mày liễu, mắt lạnh lùng, gương mặt người này như băng tuyết quanh năm không tan trên Thiên Sơn, không chút ấm áp.

Hắn ngước mắt, một khắc đó, gió đêm ngừng thổi. Hắn chậm rãi giơ tay, một ngón chỉ về phía Văn Giới. Khi lên tiếng, giọng không mang chút biểu cảm.

"Phong Chỉ vân tán (gió ngừng mây giạt), ta cho ngươi ngẩng đầu nhìn trời lần cuối......."

hết chương 67
Bình Luận (0)
Comment