Ba ngày sau, quân của An Kình ra khỏi núi.
"Chúa công, ngài muốn chào tạm biệt Tề cô nương không ạ?"
Thành Tuyền cung kính đứng sau lưng An Kình.
"Không cần."
An Kình đứng trên triền núi, dõi nhìn thôn nhỏ. Nơi đây nhìn không thấy gian phòng con con Đông Cô trú ngụ.
"Vậy......" Thành Tuyền hơi thắc mắc—lần chia tay này, e rằng không biết đến ngày nào mới gặp lại nhau. Tiểu vương gia An Kình có tình cảm như vậy với Đông Cô, không nên đi mà không từ biệt chứ.
"Thế nào, cảm thấy kỳ lạ?"
Thành Tuyền cúi đầu, "Chúa công thứ tội, đúng là thuộc hạ cảm thấy hơi kỳ lạ."
An Kình cười nhạt.
"Chào tạm biệt thì rồi thế nào, chẳng qua chỉ làm họ áy náy, khiến cho bản thân thêm bất lực. Đến lúc này rồi, có nói thêm cũng mệt người mệt ta."
"Vậy chúng ta cứ rời đi ngay bây giờ ạ?"
An Kình đáp: "Không, ta muốn đi gặp một người."
Trong cánh rừng nhỏ ven thôn, có một người đang lượm củi. Giữa đất trời trắng xoá, bộ đồ đen trên mình chàng trông đặc biệt nổi bật. La Hầu đã phát hiện ra đàng sau có người từ lâu, chàng nghe ra được đấy không phải là Đông Cô.
Bước chân của kẻ này rất nhẹ, cũng rất vững.
Tay của La Hầu thoáng ngừng.
An Kình không ngó chàng, chỉ chắp tay sau lưng đứng phía sau chàng, nhìn ngọn núi phủ tuyết cao sừng sững xa xa. Trời sắp tối, chân trời đầy những áng mây hồng. Ánh tịch dương màu cam ló ra từ sau rặng núi, óng ánh sắc vàng.
"Thiên Sơn uy nghi, là đoạt từ đất trời mà sinh ra. Đứng lâu ở một nơi như thế này, con người cảm thấy nhỏ bé, cũng cảm thấy yên tĩnh."
"......."
"La Hầu, ta phải đi rồi."
La Hầu ngước mắt, vừa đúng lúc An Kình cũng cúi đầu nhìn chàng. Ánh mắt giao nhau, An Kình hơi mỉm cười.
"Thế nào, ngươi thắng rồi."
"Ngươi buông tay."
"Phải."
"........"
"Ha, La công tử, vẻ mặt này của ngươi như thế này là thế nào." An Kình bảo chàng, "Ta nói ta buông tay, đáng lẽ ra ngươi phải vui mới đúng."
Bàn tay thô lớn của La Hầu siết que củi khô lạnh.
"Nàng không tốt sao, tại sao ngươi buông tay."
An Kình đáp: "La Hầu, ta nói ta buông tay, ngươi cảm thấy là ta đã thay lòng, đúng không."
"Chứ thế nào nữa."
An Kình nói: "Tại sao ngươi không cho là ta cảm thấy bản thân không thắng được ngươi, nên biết khó mà lui."
"......."
La Hầu im lặng. Hiện giờ đa phần [thắng lợi của chàng] đều nhờ vào ý của Đông Cô. Nếu cạnh tranh một cách công bằng, An Kình chỉ cần cười là đã đoạt được cảm tình của tất cả mọi người. Y mà không thắng được chàng, đó toàn là nói đùa.
Chàng trầm lặng, An Kình để ý hết thảy, nụ cười thoải mái trên mặt cũng lắng xuống. Ánh mắt của y xa xăm, nhớ lại bao chuyện trước đây.
Ngày đó, cũng vào lúc chiều tà.
Cảnh tượng người con gái ấy đứng dưới ráng đỏ thâm tình dõi mắt trông theo, in trong mắt ta, khắc trong trí ta. Có lẽ cũng là tâm ma của ta cả đời này. Cứ mỗi khi nhớ đến cảnh tượng ấy, tất cả những gì ta thấy, chỉ có nàng, mà lại quên mất rằng dưới ráng chiều kia, ngoài ta và nàng, còn có ngươi.
Là chấp niệm trong lòng ta đã che đi đôi mắt của ta, mới khiến ta quên đi lời của đại sư Như Cầm. Ngươi, vì cầu một tấm bùa bình an, đã đứng sau núi của nhà chùa cả đêm, khi đó ta chỉ tưởng là chút tâm ý của kẻ bần hàn. Giờ đây nghĩ lại, hết thảy đã được định sẵn từ khi ấy. Nay buông bỏ chấp niệm, ngoảnh đầu nhìn lại, mới giật mình hiểu ra. Câu đố trên núi đã khiến ta trăn trở bấy lâu nay, ngươi mới là mấu chốt của giải đáp.
An Kình rũ mắt, nhìn người đàn ông đầy phong sương trước mắt.
Trên đời này những ai có tâm chí kiên cường nhất, sẽ không sợ nguy hiểm tính mạng, mà sợ lúc động tình. Hễ động tình rồi, cả đời sẽ như đi trên băng mỏng, không cẩn thận sẽ thành vạn kiếp bất phục.
"La Hầu, hãy ngẩng cao đầu lên. Ngươi đã thắng ta, trên thế gian này không ai đáng để ngươi phải cúi đầu nữa."
An Kình mỉm cười, khẽ nói:
"Sau này có ai hiếp đáp ngươi, thì hãy so hắn với ta, không được như ta, thì ngươi không cần sợ."
La Hầu quay mặt nhìn An Kình. Giữa hai người đàn ông cùng yêu một người, bằng bất kể phương thức nào, ánh nhìn cuối cùng này của họ đều ra sức khắc ghi đối phương trong tâm. Lòng đã thoáng, trước mắt tức thì quang đãng. Hỏi An Kình, yêu là gì. Y sẽ nói: yêu, là theo đuổi, không hối hận; yêu, là ấp ủ câu đố trên núi.
"La Hầu, không hẹn ngày gặp lại."
An Kình xoay người, gió nổi lên, thổi tà áo trắng phau của y tung bay. Y chắp tay rời đi, bóng lưng như hoà vào với đất trời.
Trong trí nhớ của La Hầu cả đời này, An Kình mãi mãi kiêu ngạo như vậy. Đến như giáng trần, đi như lướt gió, dẫu sau chót có gặp trắc trở, con đường tiểu vương gia đi vẫn mãi thản nhiên.
Bụi trần phủ xuống trên năm tháng, từ dạo đó thôi thấy bạch y.
Tái kiến vô kỳ.
Tái kiến vô kỳ.
Không hẹn ngày gặp lại.
..oOo..
Phía bên kia, Đông Cô tìm ra được Văn Giới. Tuy cô ta bị thương, nhưng không nghiêm trọng.
"Yên tâm đi, trải qua phen vừa rồi, những thủ hạ đắc lực của Lã Khâu Niên đã bị hạ hết hơn nửa, người không cần phải âu sầu nữa."
Đông Cô nói: "Rết trăm chân dẫu chết vẫn không bại, Lã Khâu Niên ngồi trên vị trí thừa tướng bao năm, chỉ dưới một người mà trên vạn người, chắc chắn trong tay vẫn còn quân cờ chót nào đó."
Văn Giới dựa vào tường, nói: "Có thì đã sao, mụ ta có thì chúng ta cũng có."
"Nhưng mà......."
Văn Giới bỗng nắm lấy cánh tay của Đông Cô, bàn tay bị thương của cô ta vẫn còn quấn băng vải, nhưng nắm rất chặt.
"Đông Cô, ta muốn ngươi hứa với ta, từ nay về sau đừng quan tâm đến chuyện này nữa."
"Văn Giới......."
"Ngươi đã làm đủ lắm rồi, hãy rời đi."
Đông Cô nói: "Cô bằng lòng để tôi không quan tâm đến chuyện này nữa sao."
Ánh mắt của Văn Giới sâu thẳm, giọng rất nhẹ: "Đi đi, Đông Cô, hãy đưa La Hầu đi."
Đông Cô mỉm cười: "Đi đâu chứ."
"Đâu cũng được, tìm một toà thành nho nhỏ, vui vẻ mà sống."
Đông Cô đáp: "Được, tôi đưa chàng đi."
Nghe nàng nói vậy, Văn Giới mới thở phào, rồi mới nhận ra lòng bàn tay đang đau. Cô ta buông tay, tựa bên tường, không nói gì. Đông Cô xoay người, lấy từ tay nải ra một túi vải nhỏ, đưa nó cho Văn Giới.
"Tôi vẫn còn một việc, xin cô giúp cho."
Văn Giới nhìn nàng, "Việc chi?"
Đông Cô nói: "Trong túi này là giấy chuyển nhượng căn nhà của chúng tôi ở Tích Thành, và một ít ngân phiếu, tôi muốn nhờ cô giao nó cho một người."
"Ai?"
Đông Cô nói: "Tên của chị ấy là Lý Khương Liễm, quản sự của xưởng mộc nhà họ Lý ở Tích Thành."
Văn Giới nhận lấy túi vải, "Cô ta là ai, bạn của ngươi?"
"Vâng." Đông Cô đáp, "Giao túi vải này cho chị ấy, nếu chị ấy có hỏi, cô chỉ việc nói là tôi và La Hầu đã dọn đi nơi khác sinh sống. Cô nhớ nói với chị ấy rằng chúng tôi sống rất tốt."
Văn Giới hỏi: "Đấy là nhà của các ngươi, cứ cho người khác khơi khơi vậy à?"
Đông Cô đáp: "Nhà nào có đáng giá bao nhiêu, thứ đáng giá, là những kỷ niệm nơi đó. Tôi và La Hầu đã ghi nhớ hết thảy mọi ngóc ngách của nó trong lòng mình, cả đời này không quên."
Văn Giới bĩu môi, "Thế còn ngân phiếu?"
Đông Cô đáp: "Phần đó vốn thuộc về Khương Liễm, cô làm ơn giúp tôi cảm ơn chị ấy khi xưa đã tin tưởng và giúp đỡ tôi, đấy là phần vợ chồng chúng tôi đền ơn chị ấy."
"Không giữ lại đôi chút cho bản thân các ngươi à?"
"Ha." Đông Cô đáp, "Tôi và La Hầu đều có chân có tay, làm lụng được mà. Có lẽ sẽ cực một chút, nhưng chúng tôi không hi vọng phải thiếu nợ ân nhân của mình ở đời này, cũng không muốn khiến cho bạn bè phải lo lắng."
"Được, ta sẽ chuyển giùm ngươi."
"Cảm ơn."
Văn Giới rút một túi đựng nước từ sau lưng ra.
"Ồ." Đông Cô hiểu ý.
Ba ngụm rượu, làm ấm cơ thể, làm ấm cõi lòng. Không cần nói chi nhiều, không phải nói chi nhiều.
"Ta phải đi đây."
"Ừ."
Văn Giới đứng thẳng người, ngân thương gác trên vai, xoay bước.
Trước cửa có một người mặc áo màu xanh xám, kiếm mang bên mình, lặng lẽ đứng giữa trời tuyết. Văn Giới nhếch mép.
"Theo bà mi đi ấy ơi, đợi khi nào dưỡng thương lành rồi, đôi ta đánh nhau tiếp. Sống chết tuỳ ý trời."
Mặt của Phong Chỉ không biểu cảm, cũng chẳng nói chẳng rằng. Văn Giới đi lướt qua hắn.
Cô ta không ngoái đầu, nhưng cố ý bước chậm, để cả hai cùng ngầm hiểu.
Đến sau chót, lúc Văn Giới đã đi xa lắm rồi, Phong Chỉ mới xoay người, bước theo cô ta.
"Xì........"
Văn Giới cười khẩy, sắc mặt cuối cùng cũng trông nhẹ nhõm hơn.
Trong căn nhà nhỏ, Đông Cô tựa vào khung cửa, mắt dõi theo bóng hai người đang rời xa. Họ sẽ ra sao, liệu có nhất quyết phải xem ai sống ai chết.
Điều này, Đông Cô quan tâm, nhưng sẽ không can thiệp.
"Bảo trọng......."
Chỉ mỗi câu nói mà không ai nghe thấy được, là mối quan tâm trĩu nặng của nàng dành cho bạn mình.
.........
Mãi đến khi không còn thấy bóng dáng ai nữa, Đông Cô mới đứng thẳng người. Nàng sửa sang lại quần áo, bước ra khỏi nhà.
Đến trước cánh rừng nhỏ trước thôn, Đông Cô tuỳ tiện ngó quanh.
Một hồi lâu, vẫn không chút động tĩnh.
"Này, ta không có võ như chàng, thì con không ra gặp ta à."
Đông Cô khẽ nói với cánh rừng không một bóng người.
Trong rừng vẫn không chút phản ứng.
Đông Cô nói: "Duyên trên đời khó gặp, hụt thì có tiền cũng không mua được. Hôm nay ta đến đây, là muốn cho vợ chồng ta một cơ hội tìm cơ duyên, cũng cho con một cơ hội để giữ lấy cơ duyên. Nếu con đã chờ đợi được đến bây giờ, thì đừng để cơ hội vuột mất vào phút chót."
........
Có tiếng động mơ hồ vang lên từ trong cánh rừng yên vắng. Ánh mắt của Đông Cô nhàn nhạt, không lạnh, không nóng.
Dần dần, một bóng người đen nhẻm từ trong rừng bước ra. Nó đi về phía Đông Cô, rồi đứng lại cách nàng vài bước.
Đông Cô nhìn đứa trẻ ấy.
"Ta chỉ hỏi con một lần." Nàng lên tiếng, "Con muốn theo ta và chàng không."
Khuôn mặt của đứa bé trai ấy nhem nhuốc, không nhìn ra được bộ dạng, chỉ có thể thấy được đấy là một khuôn mặt nhỏ xíu gầy trơ xương, và một đôi mắt đen nhánh.
Một đôi mắt trầm lặng, giống hệt chàng.
Thằng bé cứ nhìn nàng, ánh mắt mang theo mong đợi và náo nức, cùng với nỗi lo lắng không dám manh động.
"Không hiểu gì sao." Đông Cô cười bất lực.
Nàng đưa một tay về phía đứa trẻ.
Một cử chỉ rất đơn giản, có lẽ đã thay đổi cả một cuộc đời. Giống như cũng một đôi tay mảnh dẻ ấy, đã chống được cả một bầu trời cho một ai đó.
Đấy là cử chỉ đơn giản nhất cũng chính là cách biểu đạt thẳng thừng nhất. Dĩ nhiên, đáp lại nó cũng là câu trả lời đơn giản và thẳng thừng nhất.
Thằng bé ấy lập tức nắm lấy tay của Đông Cô. Bàn tay nhỏ xíu của nó khô ráp, chẳng giống tay của trẻ con chút nào.
Đông Cô nhẹ nhàng nắm lấy tay nó.
"Lần đầu tiên ta gặp con, ta đã thấy bóng dáng chàng nơi con. Tề Đông Cô ta không phải là kẻ dễ mủi lòng, chỉ có điều ta không nỡ để một người mang ánh mắt của chàng phải sống khổ như thế."
Đứa bé không hiểu lời nàng nói, cứ ngẩng đầu nhìn nàng.
"Những cơ cực của chàng lúc còn nhỏ, là ân hận của ta suốt đời này, không cách nào thay đổi được. Nay ta cầm tay con, có lẽ là trời cao cho ta một cơ hội để tự dối người dối mình, tìm được chút an ủi nơi con."
Nàng cúi đầu, đứa trẻ không nói không rằng, cứ như là ngu ngốc. Nàng dùng tay kia nhẹ nhàng lau đi những vết dơ trên mặt nó.
"Đi thôi, chúng ta đi tìm cái người đã thật sự cứu con."
Nàng nắm tay đứa trẻ ấy, bước ra khỏi cánh rừng âm u.
Lúc về đến căn nhà nhỏ, từ xa nàng đã trông thấy có một người đàn ông đứng trước cửa.
Ráng đỏ đầy trời, chàng chống gậy, đứng một mình nơi đó, tịch dương kéo bóng của chàng ra dài thật dài.
Giữa đất trời giá lạnh, chàng hơi cúi đầu, không hề nhúc nhích.
Rồi như bất chợt nhận ra được điều gì, chàng ngẩng đầu.
Bốn mắt nhìn nhau.
Ngắm gương mặt trầm lặng mộc mạc ấy, Đông Cô khẽ mỉm cười, tiến về phía trước.
Hàn phong lãnh nguyệt cô hồn, cười xem khó hiểu thế nhân si tình.
Lòng chưa tham, chưa mải mê tìm.
Những mong trăm năm sau Diêm La có hỏi — Hỡi si nhân, đường đời trên ấy, đi ra sao mấy dạo.
Người sẽ rằng, cảm tạ duyên phận của trời xanh.
Ta sẽ rằng, không hối hận một kiếp thâm tình.
Thì đã đủ.
Đã đầy đủ.
————————- HẾT ————————
Chân thành cảm ơn Chopper57 đã giúp soát lỗi.