“Còn không mau cút đi?"
Lão Thập Nhất bắn ra trường kiếm trong tay, xoát bay qua, cắm trên mặt đất. Hoàng Tử Kỳ sợ tới mức hồn phi phách tán, liều mạng xoay người, không ngờ rời đi vài bước, đã bị một cái chổi ập xuống đánh tới, đó là Diệp mẫu cau mày quắc mắt đứng ở trước mặt, vừa đánh vừa mắng: “Đáng chết, ai kêu ngươi khi dễ Tường Nhi nhà ta, ai kêu ngươi sai sử hắn như người hầu, ta đánh chết người, đánh chết người.”
Hoàng Tử Kỳ ôm đầu, té ngã lộn nhào chạy ra đại môn Diệp gia. “Ta sao lại có ca ca như vậy?”
Diệp mẫu vứt bỏ trong tay cái chổi, nghĩ đến tiều nhi tử ở hoàng gia bị khi dễ, một bụng không thoải mái, lau nước mắt nói: “Phụ thân lúc còn trên đời dạy cho huynh muội chúng ta yêu thương nhau, ta từ nhỏ liền vẫn luôn tôn trọng huynh trưởng, lúc hắn chưa cưới đại tẩu đối với ta thực tốt, có cái gì ăn ngon chơi vui, nghĩ đến ta đầu tiên. Nhưng sau khi đại tẩu vào nhà liền hoàn toàn biến dạng, khi đó may mắn phụ thân còn sống, ca ca cho dù quá đáng, cũng không dám đối với ta làm ra chuyện không tốt, không dám làm khó dễ con cùng Tường Nhi. Ta mới dám đem Tường Nhi giao cho học đường nhà hắn đọc sách, chung quy nghĩ thân thích so với người ngoài cũng tốt hơn rất nhiều, nào biết hắn lòng lang dạ sói làm ra chuyện thương tổn đến Tường Nhi.”
“Nương, con bị người nhà cậu sai sở làm việc người hầu, tuy rằng vất vả, nhưng hiểu được một đạo lý.”
Diệp Tường lôi kéo góc áo mẫu thân, nói: “Ta phải chăm chỉ đọc sách về sau không cho bọn họ khi dễ chúng ta, muốn vượt qua bọn họ.”
Diệp mẫu ôm lấy nhi tử, rơi lệ nói: “Là nương không có bản lĩnh, làm cho các con chịu khổ theo.” Diệp Tường cũng rơi lệ: “Con chỉ muốn nương sống tốt, tỷ tỷ sống tốt.”
Nó nhớ tới bị người nhà cậu sai sử làm việc nặng, ngay cả người hầu cũng đem hắn trở thành sai vặt, phái hắn đi chẻ củi, đi đốt bếp lò. Quá nhiều ủy khuất nó không muốn nói, sợ nói nhiều, nương cùng tỷ tỷ lại sẽ thương tâm.
“Nương, tường đệ, từ giờ trở đi, nhà của chúng ta không còn có thân thích như vậy.”
Nàng sẽ giúp cái gia đình này lấy lại công bằng, nhất định làm hoàng gia hiểu cái gì gọi là“ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây (**chỉ thời thể thay đổi**), tóm lại người phải vì khuyết điểm của mình mà trả giá đại giới. Diệp Tuệ xoay người sai người dọn hàng hóa trong xe xuống dưới, mấy chục loại nhiều vô số tơ lụa, lông cừu, hoàng thất ngự tửu. Lại dọn mấy báo lớn thịt nướng cùng các loại thổ đặc sản Tây Vực vào nhà, mấy món này đó đều là Sở Du khi nàng rời tửu lầu đi sai tiểu nhị khiêng lên xe.
Diệp mẫu là người biết hàng, từng đồ vật xem một lần, đối với một chồng tơ lụa thượng đẳng cùng lông cừu phá lệ chủ ý, hỏi nữ nhi: “Mấy thứ này giá trị chắc không ít tiền đâu?”
Ba mươi mấy năm trước phụ thân bà mới từ triều đình lui về, trong nhà thực sự có chút thứ tốt, gấm Tứ Xuyên thượng đẳng, tơ lụa Giang Nam cùng ngọc khí cũng gặp qua một ít, sau phụ thân lại quản lý học đường, hơn nữa không biết kinh doanh, đồ tốt không còn nhiều lắm.
Diệp Tuệ cười nói: “Đều là người khác đưa, không tốn tiền gì, mẫu thân chỉ lo nhận lấy, về sau còn sẽ đưa hàng tốt hơn cho mẫu thân, Con xem nhà ta ở cũng nên trang hoàng, không bằng đều đập bỏ, xây lại càng tốt.”
Diệp mẫu vội lắc đầu: “Diệp gia nhà ở là tổ trạch, ngàn vạn không thể đập bỏ, thay đổi ngói, trát tường một chút, trang trí một chút là được.”
Ngự tửu mang đến cùng thức ăn đều dọn trên bàn, ăn xong cơm, Diệp Tuệ và lão công cùng đi lần tới đến khuê phòng lúc trước từng ở qua, tất nhiên cũng giống lần trước, không dính chút bụi, ngay cả vị trí bàn trang điểm cũng chưa đổi, mặt trên bày đặt bút viết giấy nghiên, cùng hộp trang điểm từ trước chưa từng mang đi.
Tần Vũ Hàng ôm thê tử lên giường, cười nói: “Chúng ta mới vừa thành thân hồi gia lần đó ở chỗ này ngủ qua mấy buổi tối, đó là lúc ta cùng nương tử lần đầu tiên hành phòng, chính là ở trên cái giường này”
Hắn đáy mắt hàm chứa thâm tình, cúi đầu nhìn ái thế bị đè ở dưới thân, hôn lại hôn: “Ta còn nhớ rõ kiều thái nướng tử lúc đó, lúc lần đầu tiên làm việc này thực vất vả, vẫn luôn kêu đau, dần dần liền hưởng thụ lên, sau lại tựa như con mèo nhỏ tham lam, cầu ta làm.”
Diệp Tuệ nhớ tới những năm tháng trước đây, trong lòng một trận ngọt ngào, trở tay ôm hắn: “Chàng lúc ấy thực dũng mãnh, ta bị tra tấn sắp chết.”
Lúc ấy hắn mới vừa nếm đến ngon ngọt, không biết tiết chế, mỗi đêm đều phải rất nhiều lần, làm cho nàng eo đau chân đau. “Chính là nương tử thích bị ta làm, lúc cao trào đến kêu ra thanh âm kiều kiều mị mị, người nghe đến xương cốt đều ngứa.”
Tần Vũ Hàng cởi quần áo thê tử ra, vuốt ve lên, một đôi thịt mềm ở đầu ngón tay tràn cả ra, hô hấp lập tức nặng nề, cúi đầu cắn một bên, một tay ôm lấy eo nhỏ nàng, một tay ở dưới thân mình nàng đùa bỡn.
Diệp Tuệ bị ngón tay thô ráp trêu đùa không chịu nỗi, thấp thở gấp: “Tướng công, ta đêm nay muốn một hồi đặc biệt, cho bọn họ tiến vào, cùng nhau làm có được không?"
“Nàng muốn kích thích”.
“Ừ, không biết sao, hôm nay tâm tình thực tốt, có thể là về tới nhà mẹ đẻ, không hề cảm thấy mình chính là một cô linh, nên muốn có chuyện gì đặc biệt để chơi.”
“Chỉ cần nương tử thích.”
Tần Vũ Hàng trong mắt lộ ra ý cười, đứng dậy đón mấy nam nhân khác đều tiến vào. Lại thấy Lão Thập, Lão Thập Nhất, Mặc Kỳ đều đã đi vào phòng ngủ, không biết có phải lòng có hiểu ý hay không, lại là đều đã tắm sạch sẽ. Lão Thập Nhất đôi mắt tỏa sáng, lại đây ôm lấy thê tử trước tiên. “Nương tử, không thể tưởng tượng được nhanh như vậy còn có thể có được nàng, thật tốt.”
Hôm qua mới cùng nàng hành phòng, hôm nay lại có thể có được nàng, hắn cho tới nay yêu cầu không cao, hài tử cái gì, gia đình cái gì, đều không thuộc phạm vi suy xét của hắn, ôm nàng như vậy chính là khoái lạc nhân sinh. Diệp Tuệ cởi quần áo hắn, quỳ gối dưới chân hắn, vòng lấy eo hắn, hôn một trận, ngẩng đầu nói: “Ta yêu cầu chàng, đêm nay tốt nhất biểu hiện cho tốt.”
Hai tay của hắn đùa bỡn một đôi đẫy đà của nàng, đôi mắt lộ ra dục niệm nồng đậm: “Yên tâm đi nương tử, nam nhân nàng loại sự tình này tuyệt đối là lợi hại nhất.”
Tần Vũ Hàng trải đệm giường trên mặt đất, ôm thê tử đặt ở bên trên, bày ra tư thế cực kỳ dụ hoặc. Dưới mông nàng để một cái gối đầu, hai chân nâng thật cao, đem bộ phận đẹp nhất trình cấp cho bốn nam nhân. Bốn nam nhân vây quanh nàng, tám bàn tay to vuốt ve thân mình trắng tinh, Diệp Tuệ mê mang nhìn bọn họ, Lão Thập và Lão Thập Nhất quỳ một trải một phải, chui đầu vào bộ ngực nàng gặm cắn. Hàm răng giống như đang gặm nhắm quả hồng, mang tới từng luồng tê dại, toàn thân trào lên tình triều như sóng nhiệt. Hai tay nàng đặt bụng dưới bọn họ vuốt ve nam căn. Bên tai truyền đến tiếng thở thô cát của bọn họ không ngừng hừ ngâm. Đại lão công quỳ xuống giữa hai chân nàng, ôm chặt thân mình nàng, làm ra động tác kết hợp thân mật nhất cho hai bộ phận ân ái.
Mặc Kỳ đang ôm lấy một chân nàng, hôn liếm từng ngón chân, lại từng chút hôn liếm dời lên. Hắn đang đứng nơi bụng phẳng của nàng, bỗng nhiên đồng tử như bốc cháy, chui đầu vào bụng dưới nàng, liếm mút cánh hoa.
“Ưm... ưm... a...... Mau...... Lại mau......”
Giữa bốn nam nhân tận tình vỗ về chơi đùa, tắm bàn tay to không ngừng xoa nắn, Diệp Tuệ một lát liền chịu không nổi, thở dốc càng ngày càng dồn dập, sóng triều mãnh liệt cuộn trào nơi đáy lòng, chợt cảm thấy trong cơ thể mua rền gió dữ kéo đến mãnh liệt. Đột nhiên nắm lấy hai viên đầu ngực, thân mình phát ra một trận run rẩy kịch liệt. “A a..."
Nàng lớn tiếng hô ra. Tần Vũ Hàng vẫn không hề dừng lại, còn đang say sưa va chạm trong cơ thể nàng. Nam căn bị hoa huy*t nàng bao lấy, co bóp thực chặt chẽ, khiến hắn sung sướng phát điên. Mãi đến khi thân xác lửa nóng giao hòa vào trong cơ thể nàng mới dừng lại được.
“Nương tử, muốn đổi lại tư thế hay không?”
“Tướng công làm chủ đi!” Nàng mồ hôi đầm đìa, toàn thân đều khao khát. Hôm nay mà chỉ làm như vậy thì không thể thỏa mãn, còn muốn làm nhiều hơn. Tần Vũ Hàng đưa mắt nhìn về phía hai nam nhân bên cạnh nàng, thấy mức độ hứng tình của bọn hắn sắp bốc cháy, nháy mắt ra hiệu. Vội ôm thê tử thảy lên trên bụng Lão Thập vừa mới nằm xuống. Động tác chính xác thuần thục, làm nam căn to lớn của Lão Thập thuận lợi đâm phập vào hoa huy*t thê tử.
Diệp Tuệ cưỡi trên bụng nam tử vạm vỡ, cảm thụ trong Cơ thể có dị vật to lớn khác thường, hơi uốn éo thân mình hưởng thụ cảm giác khoái lạc hơn.
Đột nhiên Diệp Tuệ có cảm giác cái mông bị cọ cọ, thì ra là Lão Thập Nhất đã ôm chặt nàng từ phía sau. Hắn dùng cự vật cường tráng từng chút đâm vào hoa cúc của nàng. Hai nam nhân cao lớn tràn đầy khí lực ôm lấy thân mình kiều mị của nàng chậm rải đứng lên, đem nữ tử nhỏ xinh ôm ở chính giữa. Diệp Tuệ ôm chặt lấy cổ Lão Thập phía trước, đầu nghiêng sang bên, bị Lão Thập Nhất phía sau ôm hôn môi, đầu lưỡi ở trong khoang miệng nàng càng quấy, quấn quanh cái lưỡi mềm nhãn dùng sức hút mút.
Nàng đại não ong ong, mồ hôi trên người trộn lẫn mồ hội bọn họ, hòa hợp một chỗ chảy xuống mặt đất. Lão Thập Nhất cự vật không ngừng hướng vào trong cơ thể nàng va chạm, tay vòng đến phía trước vỗ về chơi đùa một đội phong mềm của nàng, vừa hôn môi nàng, vừa phát ra thanh âm mơ hồ: “Trong người nương tử đang chứa cái gì?”
“Đang chứa cái của các chàng...”
“Nương tử thích không? Nàng sắp tới chưa, muốn hay không nhanh hơn?” "Um U"m......" Nàng bị hắn cắn đầu lưỡi, thanh âm trả lời yếu ớt, hòa cùng hơi thở gấp gáp cùng rên rỉ, chỉ có cảm giác hai lỗ huyệt giống như bị đâm nát, chỉ muốn chết mềm dưới sự âu yếm của bọn họ.
Một đôi chân đang rũ xuống bỗng truyền đến một cổ tê dại, cúi đầu nhìn một cái, thì ra phía sau hai bên có các nam nhân quỳ gối trên sàn nhà, đại lão công cùng Mặc Kỳ mỗi người một bên bắt lấy ngón chân nàng đặt ở trong miệng gặm cắn.
“Nương tử, nương tử, dung tiến thân thể của ta đi!” Lão Thập Nhất rời môi nàng, điên cuồng phát ra thanh âm khàn khàn, hai tay vòng ra phía trước hung hăng hoa nắn bộ ngực mềm mại của nàng, đồng thời cái mông điên cuồng thẳng tiến. “A...”
Diệp Tuệ dùng tay hết cào lại xoa trên cổ Lão Thập phía trước, hô: “Mau mau...... Không chịu nỗi......”
“Được được... nương tử, tốt lắm......" Lão Thập đâm mãnh liệt hơn, trong thân thể càng lúc càng bốc lên ngọn lửa nóng như một cổ triều dâng, khoái ý ngây ngất tràn ngập toàn thân, hai tay nâng cánh mông thê tử, môi mút hồn bên gáy cùng bả vai nàng, da thịt mềm nhắn mang lại khoái ý khó có thể miêu tả.
Diệp Tuệ một đôi chân còn bị hai cái nam nhân trên mặt đất ngậm vào trong miệng đùa bỡn, lúc này các ngón chân chợt cuộn lại, gắt gao điểm trên đầu lưỡi bọn họ...... Bọn họ biết nàng muốn tới, phối hợp cắn cắn ngón chân, bên tai truyền đến nàng tiếng thét chói tai, sau đó thân mình kịch liệt run rẩy, ngay cả ngón chân trong miệng cũng không ngừng run run.
Giờ phút này, cả ba người phu thê bọn họ đồng thời đạt được đỉnh điểm cực hạn, cùng nhau hô lên rất to, hưởng thụ giây phút hạnh phúc không thể nói hết. Nhưng vẫn chưa dừng lại, ân ái vẫn còn tiếp tục. Đã qua nửa giờ, Diệp Tuệ toàn thân ướt đẫm mồ hôi, Lão Thập ôm nàng đặt ở trên sàn nhà.
Nàng toàn thân đều đang run rẩy, hai chân mở rộng ra, liền sức lực khép lại cũng không có, tầm mắt hơi hơi thoáng nhìn, thấy đôi mắt Mặc Kỳ chứa đầy dục vọng chưa thỏa mãn. Nàng run rẩy bò qua, ghé vào giữa hai chân hắn, ôm lấy eo hắn mà ngậm hôn nam căn khéo léo.
“Nương tử. Muốn thư giản thêm chút nữa hay không?" Tần Vũ Hàng quỳ xuống phía sau thê tử, đút sâu cự vật vào các huyệt, tay vỗ về tuyết đồn trắng muốt. Diệp Tuệ biết Đại lão công muốn làm gì, vội gật gật đầu.
“Bạch... bạch... bạch..."
Tần Vũ Hàng vỗ xuống mấy cái, tiếng vang liên tiếp giòn giã. “Ô... Ô..." Đầu nàng rời khỏi hạ thân Mặc Kỳ, miệng kêu lên: “Còn muốn..."
Tần Vũ Hàng bàn tay to không ngừng vỗ chụp. Thanh âm thanh thúy vang lên bên tai, thân hình nữ tử mị hoặc, kích thích dây thần kinh của mỗi người. Vài bóng nam nhân lại bao phủ lấy nàng. Thân mình kiều mị lại một lần nữa bị các nam nhân vây quanh. Mỗi người đều muốn chọn vị trí để làm nàng. Tần Vũ Hàng dừng lại động tác, sắp đặt một chút.
Hắn ra hiệu cho Mặc Kỳ nằm ngửa xuống nệm, đỡ thân mình nàng nằm úp lên trên, thuận tay cầm lấy nam căn xinh xắn của Mặt Kỳ nhét vào hoa huy*t nàng, đẩy đẩy mông nàng vài cái, lại vỗ chụp vài cái khiến cả hai rên rất to đầy sảng khoái.
Hắn lại ra hiệu cho Lão Thập và Lão Thập Nhất bước ra sau, giảng giải vài câu về tư thế cho hai người. Nhị vị vương gia nhăn nhíu mặt mày, không lẽ bọn họ không đủ hiểu biết về kỹ thuật hành phòng hay sao. Nhưng giờ phút này không tiện đôi có với hắn, cả hai lần lượt vào vị trí.
Lão Thập nằm trên lưng nàng, cự vật đâm trong các huyệt. Trong khi đó, Lão Thập Nhất quỳ phía sau, nam căn ra vào trong hoa huy*t cùng với Mặc Kỳ. Tần Vũ Hàng sau một hồi quan sát, nhìn thấy cả bốn người quấn lấy nhau cử động nhịp nhàng, nương tử trông có vẽ cực kỳ hưởng thụ, mới yên tâm vài bước đi vòng ra phía trước. Hắn quỳ trước mặt, ôm lấy đầu nàng ấn vào hạ thân, Diệp Tuệ há mồm ngậm lây nam căn hắn mút hút. Theo nhịp đâm mạnh mẽ của Lão Thập Nhất, tất cả các lỗ đều mấp máy, các cự vật đều cử động. Cả năm người không ngừng rên xiết, khoái cảm ngập trời, yêu thương vô hạn.
Mặc Kỳ định lực yếu nhất trong các nam nhân, nam căn lại bị cự vật của Lão Thập Nhất không ngừng có động trong cùng hoa huy*t, rất nhanh muốn phát tiết. Tần Vũ Hàng ở phía trên vẫn không ngừng quan sát, biết hắn sắp không chịu nỗi, vội ra hiệu cho Lão Thập Nhất dừng lại, nói với Mặc Kỳ: “Mặc Kỳ chưa được, nhịn một chút, nương tử chưa tới. Năm người chúng ta lần này cùng lúc. Phải chú ý thời khắc của nương tử.”
Nói xong lại ân ân đầu nàng vào hạ thân. Mặc Kỳ bị cô gia giáo huấn, cũng giảm bớt nhiệt, cắn răng nằm yên không dám động nữa. Cự vật của Lão Thập Nhất lại tiếp tục ra vào, đầu tròn lại miết trên thân căn hắn... Càng lúc càng chặt. Ôi... thật khó chịu... Thật không chịu nỗi nữa... Hắn thở hổn hển, khàn giọng đứt quảng rên rĩ cùng Diệp Tuệ: “Tiểu thư... Tiểu thư... sắp... tới chưa... Mau tới đi... ta sắp... chịu không... nổi..."
Các nam nhân khác lại dừng lại. Diệp Tuệ dở khóc dở cười không biết phải làm sao. Tần Vũ Hàng đành phải đổi vị trí với Mặc Kỳ, cho nàng ngậm lấy nam căn của hắn ta. Nam căn Tần Vũ Hàng thô to, khi vào trong hoa huy*t Diệp Tuệ cùng với Lão Thập Nhất khiến nàng sinh đau.
Nhưng là nàng cũng không đau lâu, một luồng sung sướng đánh úp lại, Diệp Tuệ trong lòng tình triều dâng lên cuồn cuộn. Nàng cảm nhận ba nam nhân phía dưới đang dũng mãnh tiến công trong hai lỗ huyệt, cảm nhận từng luồng tê dại do cự vật mang lại, hưởng thụ từng tầng khoái lạc ngày một mãnh liệt hơn. Thắng đến khi trời đất như giao hòa, các nam căn to thêm một vòng, ngẩng đầu cọ sát bên trong các lỗ huyệt.
Cả năm người sáng đến cực điểm, cùng nhau gầm rống lên, bốn nam nhân đồng thời phát tiết, phun trào nồng ấm vào bên trong các lỗ huyệt đang không ngừng run rẩy vì cao trào. Lần lên đỉnh cùng lúc này thật khiến năm người cảm thấy cực kỳ ấn tượng, vừa chứng thực tình yêu thương hòa ái trong đại gia đình, lại cũng thể hiện kỹ thuật hành phòng càng cao.
Năm người dừng lại nghỉ ngơi một chút trước khi vào Vòng ân ái mới. Tần Vũ Hàng ôm Diệp Tuệ trong lòng, vừa vuốt ve nàng vừa nói: “Chúng ta đêm nay chỉ có 4 người làm nàng, nhưng sau này sao tránh khỏi có nhiều người hơn. Còn Có Đại sư huynh và Lý công tử... Sẽ vất vả nàng, chi bằng từ bây giờ tập tập một chút. Sẵn có nhị Vương ở đây, bọn hắn kỹ thuật các huyệt rất tốt, để bọn hắn cùng vào đi. Ta cũng đã bàn qua với bọn hắn, biết được trong sách có mô tả qua, cảm giác rất tuyệt, đau đớn cũng không nhiều.”
Từ khi về đế đô, ở trong hoàng cung Tần Vũ Hàng rảnh rồi phát ngốc, quả thật không có việc gì quan trọng để làm. Gần hết thời gian suy nghĩ tìm cách làm vui lòng nàng, còn là sắp xếp chia phiên cho đại gia đình hòa ái. Nhiều lần bạn bạc với các sườn phu, có lần đề cập với nhị Vương, thì hiểu rõ còn có cách làm tốt như vậy. Diệp Tuệ hơi thẹn thùng, nhăn nhăn mày đẹp, sau cùng cũng quyết định thẳng thắng nói cùng hắn: “Ta sợ không chịu nỗi. Tiểu huyệt co giãn được, lại là đường ra khi sinh hài tử, có thể chứa hai người các chàng. Hoa cúc sao có thể, cho dù vào được, cũng sẽ không thể quay về khép kín như ban đầu.”
“Nàng đừng lo, cái này Đại sư huynh đã cấp cho một lọ dược, bôi vào khiến nàng Co giãn dễ dàng, lại cực kỳ thơm mát, sạch sẽ. Về phần thu nhỏ lại như trước, nàng quên nàng vẫn là vưu vật sao. Nếu không ta cũng không dám dùng phương pháp chơi này.”
“Nhưng là ta còn sợ đau đi.” Diệp Tuệ bộ dáng thật đáng thương, vùi đầu vào lòng ngực hắn. “Bồi dược này cũng làm nàng rất ít đau. Còn Có ta bên cạnh, yêu thương nàng thật nhiều, sẽ mau vượt qua thôi. Nàng sẽ vô cùng thích đó.” Nói xong hắn đưa mắt nhìn Lão Thập.
Lão Thập lại nháy mắt với Lão Thập Nhất. Lão Thập Nhất lôi trong đống quần áo ra một lọ dược và một dương cụ ngọc nhỏ xinh tinh xảo đưa cho Lão Thập. Tần Vũ Hàng để nương tử nằm ngửa tựa thân trên vào lòng mình, hai tay mở lớn hai chân nàng, trình ra bộ phận kiều diễm mê người.
Lão Thập cúi người liếm láp lên hai lỗ huyệt khiến nàng hừ ngâm. Hắn mở nắp lọ dược, thấm vào đầu ngón tay rồi nhẹ nhàng xoa vào sâu trong hoa cúc. Lão Thập là người ổn trọng, mỗi động tác đều cẩn trọng ôn nhu, nâng niu nàng như báu vật. Sau cùng lại lần nữa dùng môi lưỡi liếm mút cho nàng. Dược thấm vào thành ruột, tỏa ra mùi vị thơm mát, hoa cúc mấp máy dễ chịu, Diệp Tuệ cảm thấy hơi hư không, khao khát lấp đầy không biết là do thấm dược hay do bị Lão Thập trêu đùa. Lão Thập Nhất bước tới nằm sát bên cạnh hạ thân nàng, cự vật chĩa lên trời thật dọa người. Tần Vũ Hàng nhấc mông nàng lên, nhắm cúc huyệt ngay trên đầu căn hắn để xuống. Diệp Tuệ sung sướng rên lên trong cổ họng, bị Tần Vũ Hàng dùng môi lưỡi cuốn lấy.
Diệp Tuệ ngồi quay lưng trên hạ thân Lão Thập Nhất, thân trên nàng lại tựa vào lòng Tần Vũ Hàng bên cạnh. Lão Thập Nhất không ngừng thúc cự vật từ bên dưới nàng. Chờ cho thân mình nàng đã quen với cự vật, Lão Thập mới từ từ nhét dương cụ ngọc nhỏ vào cùng các huyệt.
Nàng cảm thấy trướng đau, nhíu nhíu mày ngước nhìn Đại lão công đầy ủy khuất. Tần Vũ Hàng sủng nịnh hôn hôn lên trán nàng, hai tay không ngừng vỗ về lên hai luồng đẩy đà, ngón tay kẹp lấy hồng mai xoa nắn, ôn nhu nói: “Thế nào, ta nói đúng sao, kỹ thuật bọn hắn thật tốt, gần sắp được rồi, nàng cố nhịn một chút, nắm chặt tay ta.”
Tần Vũ Hàng buông ra bộ ngực, nắm lấy hai bàn tay mềm mại lúc này đã hơi rịn ra mồ hôi. Mặc Kỳ quỳ bên cạnh đang chăm chú nhìn xem, đến lúc thấy nàng đau, nhịn không được vùi đầu hôn lên cảnh hoa nàng, cái lưỡi liếm mút lên nụ hoa, lại đâm vào trong hành lang, cọ quét an ủi.
Lão Thập còn đang chăm chỉ rút ra thọc vào dương cụ ngọc, Diệp Tuệ nhịn đau, chịu đựng, không lâu sau lại thấy sảng khoái lên, bắt đầu rên rĩ. Tần Vũ Hàng cúi người hôn môi nàng, nuốt cả tiếng rên vào trong bụng. Diệp Tuệ ngày càng thích thú, uốn éo hạ thân, hai cự vật một thật một giả không ngừng ra vào càng quét trong hoa huy*t. Lại thêm cái lưỡi Mặc Kỳ săn sóc tiểu huyệt, ái dịch tràn ra.
Nàng dần dần bị tình triều dâng lên đánh úp, khoái cảm từng bước từng bước dâng lên, cảm giác bay bổng gần đến được đám mây. Ngay khi nàng sắp nở rộ, Lão Thập rút dương cụ ngọc ra, Diệp Tuệ hoang mang hụt hẫng, lập tức cảm thấy hư không, cho dù cự vật Lão Thập Nhất vẫn cắm trong hoa huy*t. Nàng vặn vẹo người, khó chịu sắp bật khóc: “Cho ta... sắp tới rồi... mau cho ta... Á...”
Đang rên rĩ kháng nghị, nàng bỗng hét lên một tiếng đau đớn. Thì ra Lão Thập bất ngờ nhét cự vật khổng lồ của hắn vào các huyệt. Nàng đau như có cảm giác xé rách hạ thân. Bốn nam nhân giữ yên không ai dám cử động. Tần Vũ Hàng đau lòng muốn chết, thực muốn đẩy hai tên kia ra, lại không dám cử động sợ đau nàng. Không biết làm sao, run giọng hỏi: “Nương tử... nàng ổn sao? Muốn dừng lại không? Ta thực đau lòng nàng.”
Không ngờ tới Diệp Tuệ lại kiên cường lắc đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu nói: “Không cần... chịu một chút rồi động...” Các nam nhân liền thở ra một hơi như trút được gánh nặng. Đã đi đến bước này không ai muốn trở ra, nhưng đau lòng nàng nên đều là muốn bỏ cuộc. Hiện tại nghe nàng nói như vậy lại cảm thấy thương tiếc nàng nhiều hơn. Tần Vũ Hàng trong lòng dâng lên niềm thương yêu vô hạn, trằn trọc hôn thật lâu lên miệng nhỏ nàng, ôn nhu liếm láp môi lưỡi nàng, không muốn rời ra.
Mặc Kỳ sau thời khắc đau lòng muốn rơi nước mắt, lại vùi đầu xuống tiểu huyệt nàng, hết sức từ tốn, day dựa thưởng thức cánh hoa, mà mỗi tất da thịt đều được hắn nâng niu âu yếm. Lão Thập tay cầm hai mắt cá chân nàng mở lớn ra, lại bắt đầu nhẹ nhàng động thân, rút cự vật ra lại ôn nhu đút vào, nói không nên lời săn sóc. Lão Thập Nhất nằm im bên dưới không dám động.
Diệp Tuệ cảm động nhịn đau nhìn các lão công, cũng không biết quá khứ đã làm gì khiến ông trời ưu ái, cho nàng sống lại một lần, còn được các lão công một mực yêu thương như vậy, sao có thể còn tiếc nuối cuộc sống hiện đại. Cơn xúc động qua đi, cảm giác hạnh phúc dâng trào trong lòng, cũng không biết có phải do tác dụng của dược hay là do tình yêu thương, nàng dần nhận ra khoái cảm.
Mỗi dây thần kinh trong thành ruột căng ra, vô cùng mẫn cảm, khiến cho mỗi cái cọ sát của thân còn là một tầng khoái cảm. Từ lúc có lại cảm giác, tình triều rất mau kéo lại đánh úp, nhanh và mãnh liệt hơn rất nhiều lần. Khoái cảm như sóng triều trong cơn giông bão thổi quét, nhanh chóng chiếm hết tâm trí nàng. Diệp Tuệ thở hổn hển, buông ra miệng Tần Vũ Hàng, rên siết ngày càng to.
Nửa thân trên nàng run rẩy trong lòng Đại lão công, không ngừng vặn vẹo. Hạ thân bị hai cây gậy khổng lồ như vậy nhồi vào, muốn động cũng không xong. Mặc Kỳ thấy nàng bất ngờ động tình dữ dội, cầm lòng không được bước chân đứng hai bên hông nàng, cẩn thận xuống tấn đút ngay nam căn thon mịn vào cánh hoa đang mấp máy đòi hỏi. Diệp Tuệ lại “Ưm” lên mị hoặc, ai nghe cũng tô ngứa, ba nam nhân đều ra sức động thân. Này chặt chẽ đã ghiền như vậy, không ai còn nhịn nỗi mà không tận lực cử động.
Ái dịch từ hai huyệt theo cử động trào ra ướt đẫm một vùng, Tần Vũ Hàng cũng khó nhịn, chuyển thân quỳ lên cho nàng mút nam căn. Các huyệt lại được lấp đầy, ba nam nhân không khỏi quá phấn khích đều lần lượt phát tiết, nhưng ngay lập tức lại bừng bừng phấn chấn, tiếp tục tận lực làm nàng. Diệp Tuệ sung sướng lên đỉnh hai lần liên tục, mỗi lần đều như gió giật mưa rền, kéo dài cực kỳ sảng khoái.
Trong lúc cực hạn nàng còn ra sức mút chặt nam căn Đại lão công khiến hắn không nhịn được phóng xuất, bạch dịch bị nàng yêu thích nuốt vào bụng, sau đó không ngừng liếm mút hắn cho đến khi cũng trở lại. Tần Vũ Hàng lại đổi xuống chơi bên dưới.
Nàng hiện tại hai huyệt vô cùng thông thuận, cái nào cũng chứa đầy ái dịch và bạch dịch, dù là hai căn cùng vào cũng cử động dễ dàng. Các lão công vây quanh nàng đổi chỗ cho nhau, muốn chơi lỗ nào liền tùy ý, hoa huy*t hay cúc huyệt đều có thể hàm chứa hai căn. Mỗi vị trí đều mang lại khoái cảm khác lạ, nhưng độ mãnh liệt lại giống nhau. Tần Vũ Hàng có chút kiêu ngạo, nương tử của hắn thật giỏi, lại thêm bản thân chính phu hắn cũng biết sắp xếp trước sau ôn trọng, dù có thêm một hai sườn phu nữa cùng làm cũng không gây khó được hắn cùng nương tử.
Nghĩ đến đây hắn bỗng mơ ước hiện tại có Đại sứ huynh ở đây, không phải đêm nay sẽ thật náo nhiệt hay sao. Tới sau nửa đêm, trời đã canh bốn, mới chịu ngừng nghỉ. Diệp Tuệ bị các nam nhân bế lên giường, khóe miệng vẫn còn hàm chứa nụ cười thỏa mãn mà tiến vào mộng đẹp. Sau đó, nàng cùng các vị lão công ở nhà mẹ đẻ vài ngày, Hoàng Phủ Trạch Đoan lo lắng thê tử ăn không ngon, phái mấy ngự trù lại đây, mỗi ngày đều có đồ ăn ngon miệng bưng lên bàn. Diệp mẫu cảm thấy thắc mắc, truy vấn nữ nhi hồi lâu. Diệp Tuệ rốt cuộc chịu không nổi nữa mới nói thật: “Nương, nữ nhi người hiện tại là thái tử phi Dĩnh Đường Quốc, không còn bao lâu chính là Hoàng Hậu, người là lão nương Hoàng Hậu, nhi tử Diệp Tường của nương là quốc cữu gia.”
Diệp mẫu phì cười: “Lại còn mẫu thân Hoàng Hậu với quốc cữu gia à, một con nói ra được, con sao không nói chính mình là Thiên Đình hoàng mẫu nương nương, Còn làm cho ta tin tưởng hơn chút?"
Diệp Tuệ trán xẹt qua hắc tuyến: “Nương không tin nữ nhi là thái tử phi?” Diệp mẫu bĩu môi nói: “Không tin.” Nói thật ra cũng không có ai tin, đây là cái thế đạo gì? Diệp Tuệ bất đắc dĩ nhìn vài vị lão công khác.
“Tỷ, ta tin tỷ." Diệp Tường lộ ra đôi mắt hoang mang, nói với mẫu thân: “Tỷ nói qua muốn phải lão phu tử Hàn Lâm Viện làm phu tử cho con, nhất định không phải giả.”
Trên dưới đánh giá vài lần, nghiêm túc nói: “Con tin tưởng lời tỷ nói, tỷ nói chính mình là thái tử phi thì đúng vậy.” Tần Vũ Hàng chờ hạ nhân thu thập chén đũa đều đi xuống, nhịn không được trong lòng phát ngứa, tay vòng qua, ôm thê tử để trên đùi mình ngồi xuống, dùng ống tay áo xoa xoa khóe môi nàng, cười nói: “Nương tử không có lừa các người, nàng xác thật là thái tử phi Dĩnh Đường Quốc chúng ta, nhạc mẫu không nhớ sao, có thể sử dụng đến khăn vẫn cẩm chỉ sợ trên đời này cũng không có mấy người.”
Diệp mẫu mở lớn đôi mắt, thì thào nói: “Trong phòng bếp kia có mấy nam nhân nấu ăn đều là thân phận gì?”
“Đều là ngự trù Thái Tử điện hạ phải đến quý phủ.”
“Ngự trù?” Diệp mẫu khiếp sợ đứng lên, đạp hai bước tại chỗ, mãnh kính lắc đầu: “Ta vẫn không thể tin tưởng?” Đúng lúc này, đại môn rộng mở, tiến vào mấy người, phía trước chạy tới một tiểu nam hài cưỡi Hắc Lang dùng tiếng nói non nớt kêu: “Mẫu phi, mẫu phi, Hằng Đình nhớ người.”
Hằng Đình, Diệp Tuệ kinh hỉ từ trên đùi đại lão công nhảy dựng lên, nhấc tà váy chạy tới, bế nhi tử lên, xoay mấy vòng tại chỗ. Đi vào trước người Diệp mẫu giới thiệu cho nhi tử: “Nhi tử ngoan, vị này chính là mẫu thân của ta, con phải kêu bà ngoại.”
“Nương, nó chính là tiêu cháu ngoại người mấy ngày nay vẫn luôn nhớ thương, nhưng lại là cốt nhục Thái Tử điện hạ, hài tử trong hoàng thất.” Diệp Tuệ đặt Hằng Đình xuống đất, để hắn tiến lên chào hỏi. Diệp mẫu hoang mang rối loạn đứng lên, lại bị nữ nhi ấn ngồi xuống. Hằng Đình quy quy củ củ ấp tay thi lễ với Diệp mẫu, với thân phận của nó, chắp tay thi lễ với bình dân đã rất không tồi.
“Vị này chính là tiểu cữu cữu của con.” Diệp Tuệ lại giới thiệu Diệp Tường cho nó, Diệp Tường hoảng đến với vàng tránh đi, không dám chịu cái đại lễ này. Trương Quý vẻ mặt ngây ngốc đứng ở bên cạnh cái bàn, mấy ngày trước đây hắn rời khỏi Diệp gia, hôm nay lại đi bộ tới.
Nằm mơ cũng không nghĩ tới đã xảy ra. chuyện muội muội khác cha lại là thái tử phi, thấy Hằng Đình lại đây chào hỏi, sợ tới mức quỳ xuống dập đầu. Nhi tử của Thái tử, tương lai cũng là Thái tử, cho hắn mười đầu cũng không dám xem thường. Hằng Đình nhỏ mà lạnh, đã sớm nghe nói đến Trường Quý, đối với hắn chắp tay xem như chào hỏi. Diệp Tuệ ghé vào trong lòng ngực Diệp mẫu: “Nương yên tâm, từ sau này nữ nhi nhất định không cho người bị người khác khi dễ, cùng con vào hoàng cung ở một thời gian, để nữ nhi hiếu kính đi, cũng coi như hưởng thụ phú quý nhân gian.”
Nghĩ thầm, gia đình ở thế kỷ 21, Tiểu Nam xuyên qua có thể an tâm, người nhà của người có ta chiêu cố, cha mẹ ta cũng trông chờ người tận tình hiếu tâm. Nàng biết nữ hài xuyên qua kia nhất định sẽ làm thực tốt, bởi vì hài tử Diệp gia đều rất có giáo dưỡng. Lúc ngồi xe trở lại hoàng cung, Diệp Tuệ cho người an bài chỗ ở cho mẫu thân cùng đệ đệ. Bởi vì sắc trời còn sớm, Lão Thập cùng Lão Thập Nhất mang theo Diệp Tường đi Hàn Lâm Viện tìm phu tử. Diệp Tuệ nằm ở trên giường lớn ngủ trưa.
Hoàng Phủ Trạch Đoạn thượng triệu trở về, thấy thê tử, trên mặt lộ ra mỉm cười sáng rỡ, cởi bỏ đi triều phục, ôm thê tử vào trong ngực hôn hôn. Diệp Tuệ bị râu lởm chởm của hắn đánh thức, không vui trừng mắt: “Chàng có phải quả rãnh hay không?"
“Ái phi, vi phu muốn nàng.”
Liên tiếp mấy ngày phòng không gối chiếc, chợt gặp lại nàng, hắn lại kìm nén không được. Bàn tay tiến vào váy nàng sờ soạng trong chốc lát, hai ngón thọc thật sâu, đùa bỡn non mềm bên trong. “Ưm!” Ghé vào trên vai hắn, môi tràn ra tiếng rên nhẹ. “Đã ướt rồi, ái phi muốn không?”
“Muốn đi!”
Hoàng Phủ Trạch Đoạn cởi hết quần áo thê tử, đem nàng lật qua, đưa tay sờ sờ cánh mông, hỏi: “Hồng như vậy, bị đánh đi?”
Diệp Tuệ không nói, vặn vẹo thân mình, đem cái mông kiều càng cao, nghênh hướng hắn,“Bang!” Đột nhiên cánh mông bị hắn vỗ một cái.
Nàng “A!” Kêu một tiếng. “Bạch bạch!” Hoàng Phủ Trạch Đoàn liền vỗ năm sáu cái, Diệp Tuệ đau toát ra mồ hôi lạnh, phát ra liên tiếp thanh âm khàn khàn.
“Thật là kích thích thần kinh người, ái phi còn muốn sao?”
“Lại muốn hai cái, muốn tàn nhẫn hơn.” Hoàng Phủ Trạch Đoạn cực kỳ thích loại phương thức biến thái này, bạch bạch, lại vỗ hai cái, sau đó hai tay đặt ở trên da thịt nàng đùa bỡn.
“Ái phi, ta thích chơi thân mình nàng, nghe nàng phát ra âm rung thét chói tai thực thoải mái.”
“Ta cũng thích bị phu quân chơi...... A......" Hoàng Phủ Trạch Đoạn cởi hết quần áo của mình, từ phía sau ôm chặt nàng, hung hăng tiến vào...
Một canh giờ sau, Diệp Tuệ nằm ở trong lòng ngực hắn thở hổn hển: “Phu quân quá cường đại.” Tay trái vuốt ve trên ngực hắn, tay phải cầm đại Tấn Giang phía dưới của hắn, đúng vậy, đại Tấn Giang. Kiếp trước vào mạng văn học Tấn Giang xem văn, đều hình dung như vậy, bởi vì Tấn Giang tiếng Anh viết chữ viết tắt chính là jj, sau các tay bút hình dung phía dưới nam nhân đều gọi là đại Tấn Giang. Không tính Mặc Kỳ, trong năm vị lão công thì Hoàng Phủ Trạch Đoan, Lão Thập, Lão Thập Nhất tấn giang lớn nhất.
Haha... Nàng thích vật lớn... “Cười cái gì?”
Hoàng Phủ Trạch Đoan dùng ngón tay điểm chóp mũi thê tử, tựa hồ Nhị sư đệ có cái thói quen này, dần dà hắn cũng theo học xong.
“Không có việc gì.”
Diệp Tuệ sắc mặt lúng túng, muốn né tránh đề tài: “Quả hai ngày nữa chính là thi hội mùa thu năm nay đi!”
“Đúng vậy, muốn từ trong đó tuyển chọn cử tử, tham gia đại bỉ mùa xuân năm sau.”
“Nhưng mà ta nghe nói đề thi thi hội đã bị tiết lộ, chàng như thế nào cho phép loại chuyện này phát sinh, chàng là giám quốc của quốc gia này, thống trị quốc gia nên chu đáo mọi mặt, tiết lộ đề thi là chuyện lớn đi?”.
“đề thi bị tiết lộ?”
Hoàng Phủ Trạch Đoan ngưng mắt: “ẢI phi từ đầu nghe được?"
Thi hội nho nhỏ hắn không để trong lòng, năm sau tuyển chọn tiến sĩ mới là quan tâm, nhưng muốn nói đề thi tiết lộ cơ hồ năm nào cũng đều Có phát sinh ở vài nơi.
Diệp Tuệ đem lời Diệp Tường nói hết một lần, nói: “Nghe nói thân thích nhà ta kia cực kỳ muốn lấy danh hiệu cử nhân cho nên bạc đã đưa rất nhiều.
Nhà bọn họ thật sự rất có tiền, nhưng là sau này lại phải cho nữ nhi của hồi môn, tiền đều đã hết, chàng nói xem thủ hạ của chàng là những quan viên đó có chấm mút được bao nhiêu hay không?”
Hoàng Phủ Trạch Đoan sắc mặt tối tăm, thở dài: “Quản lý thiên hạ là một việc thực gian khổ, ta ngược lại cũng không phải sợ những người này tham tài, vì tham tài còn dễ dạy, ta chỉ sợ bọn họ không nghe lời, sợ bọn họ Có tâm khác.”
Diệp Tuệ hầm hừ: “Ta mới mặc kệ chàng làm đế vương kiểu gì, ta không muốn thấy người nhà họ hoàng làm quan, ta thấy bọn họ sắc mặt rất tiểu nhân, ở trước mắt ta lắc lư liền đặc biệt khó chịu.”
Hoàng Phủ Trạch Đoạn cười nói: “Cho dù bọn họ làm quan, sau đó có thể triệt đi, nàng gấp cái gì?”
Thấy thế tử còn muốn nói thêm, vội vàng giơ lên tay: “Được, chuyện này nàng muốn làm như thế nào đều được, ngày mai ta viết ý chỉ nói cho nàng đi xử lý, nàng cho dù đem thi hội bãi bỏ, đốt hết, ta cũng sẽ không nói nửa câu.”
“Cái này được đó.”
Diệp Tuệ liếc mắt một cái, khóe môi cong cong, khuôn mặt tinh xảo lộ ra vui sướng, ôm lấy hắn hôn trong chốc lát, cười ngọt ngào: “Cho chàng một cái khen thưởng, còn muốn không?”
“Không muốn mới là kẻ ngốc.”
Nam nhân khí lực cường tráng áp xuống thân mình nàng, mang theo cực độ kịch liệt chiếm hữu nữ tử dưới thân. Hắn hôn lên khắp người nàng, từ trên xuống dưới, dừng lại ở nơi tư mật, miệng lưỡi không ngừng cuốn lấy. Diệp Tuệ uốn éo thân, hai tay vịn một đầu tóc dài của hắn ấn vào hạ thân, muôn hắn ăn nhiều hơn. Hoàng Phủ Trạch Đoan cái lưỡi rê xuống lỗ thứ hai, tận lực trêu đùa, hai ngón tay đồng thời chọc khoáy trong lỗ thứ nhất. Diệp Tuệ kêu rên ra tiếng. Không lâu sau, nàng đã ướt nhẹp không chịu nỗi, cả hai lỗ huyệt đều khao khát lấp đầy, dùng thanh âm mềm nhẹ đứt quảng nói: “Tướng công... mau... chơi ta... Khó chịu...”
Hoàng Phủ Trạch Đoan ngẩng đầu dậy giữa hai chân nàng, cười cười hỏi: “Ái phi, muốn chơi lỗ nào?”
Diệp Tuệ ngẩng ra một phút mới hiểu hắn nói cái gì. Cũng đúng, hiện tại nàng cảm thấy hai lỗ bên dưới đều hư không, đều muốn được lấp đầy, nhưng ở đây chỉ có mình hắn, biết làm thế nào, chỉ nhỏ giọng nói: “Tùy ý chàng đi!”.
Hoàng Phủ Trạch Đoạn rời đi, vài bước tới tủ nhỏ đầu giường, lấy ra một hộp ngọc. Diệp Tuệ ghé mắt nhìn, bên trong hộp ngọc có rất nhiều dâm cụ đủ các hình dáng, kích cỡ, màu sắc, vật liệu khác nhau. Diệp Tuệ đầy mặt hắc tuyến, không phải chứ đại ca, muốn chơi chết nàng sao. Hoàng Phủ Trạch Đoan lấy ra một dải băng lụa bịt lại mắt nàng, nói: “Hôm nay để ta chơi đùa nàng một lần cho thật tận hứng, được không?"
Diệp Tuệ nức nở gật gật đầu. Diệp Tuệ bị bịt mắt, tứ chi bị trói vô bốn góc giường, toàn thân hình chữ X trần trụi nằm ngửa ở trên giường lớn, dưới mông còn bị kê thêm một cái gối, tựa hồ như một con cừu non sắp bị sói ăn thịt.
Hoàng Phủ Trạch Đoạn hài lòng nhìn ngắm thân mình kiều mị của nàng trong chốc lát. Đại tiệc bắt đầu. Hắn lên giường, quỳ bò ngược đầu trên người nàng, đế cự vật to khủng hoảng vào miệng nàng, Diệp Tuệ bản năng há miệng ngậm lấy, phun ra nuốt vào tận tình phục vụ cho hắn.
Hoàng Phủ Trạch Đoàn khoan khoái thở một hơi dài thỏa mãn, khàn giọng nói: “Ái phi của ta, nàng giỏi quá... Nàng xem nam nhân của nàng cũng tài giỏi không kém.” Hắn cúi đầu áp sát hạ thân nàng, bắt đầu một hồi liếm mút, cho đến khi đi dịch của nàng trào ra ướt nhẹp, hai lỗ huyệt không ngừng mấp máy câu xin, da thịt bên trong lộ ra hồng hào tươi sáng, xinh đẹp động lòng người, dụ hoặc nhân gia lấp đầy.
Hắn lấy một thanh dương cụ đá màu xám đen, chậm rãi đâm vào các huyệt, cùng lúc môi lưỡi vẫn không ngừng trêu đùa cánh hoa, mút lấy nụ hoa. Hắn nhẹ nhàng đâm chọc, nghe tiếng nàng rên nhẹ trong cổ họng, cảm giác lưỡi nàng cuốn lấy long căn hắn mạnh mẽ hơn trước, biết nàng đáp ứng, mới cử động mạnh hơn. Diệp Tuệ cực kỳ bị kích thích, hai chân muốn chống lên mà không được do bị trói, kiều mong muốn đong đưa cũng không được, đành uốn éo một chút tăng thêm khoái lạc. Hoàng Phủ Trạch Đoan lại lấy thêm một thanh dương cụ bằng đá khác, dùng dịch lỏng vuốt nhẹ lên trên rồi đút luôn vào hoa huy*t. Thật kỳ quái, thanh dương cụ này vừa đút vào trong hoa huy*t thì cả hai thanh dương cụ đột nhiên rung lên bần bật.
Diệp Tuệ kinh ngạc đến mức suýt nữa phun cả long căn ra. Sao Có thể chuyển động, không lẽ thời không này chế tạo được động cơ, hơn nữa còn phải có điện, có pin mới chuyển động được? Không thể nào. Bên trong chắc chắn có huyền cơ. Muốn hỏi cũng không rãnh miệng, đã vậy nàng sẽ tìm hiểu sau, hiện tại nên hưởng thụ. Hoàng Phủ Trạch Đoạn thế nào hiểu tâm tư nàng, thấy thân mình nàng chấn động, chỉ nghĩ là nàng quá sướng khoái, cảm thấy thổ khí dương mi, cầm hai thanh dương cụ ra sức đâm thọc vào. Diệp Tuệ bị rung bên trong, cực kỳ sung sướng, cái lưỡi càng thêm linh hoạt, càng lúc càng cuốn thật chặt long căn khiến nó to thêm một vòng, cứng rắn sắp bùng nổ. Nàng trong chốc lát cũng muốn bước vào đám mây, hơi thở đã gấp đến mức không được, vòi phun long căn ra để hút khí. Hoàng Phủ Trạch Đoạn cùng lúc rút hai thanh dương cụ ra, dưới hạ thân hắn phun toàn bộ nóng ấm vào mặt nàng, bên trên lại bị hoa huy*t nàng trong cơn cực hạn bắn đầy ái dịch vào mặt. Hắn vừa sung sướng lại vừa buồn cười, quay đầu lại lấy cái khăn bên người lau mặt cho mình và cho nàng, tháo khăn bịt mắt, nói: “Thế nào rồi ái phi? Nàng thích sao?”
Diệp Tuệ hơi xấu hổ nhìn nhìn hắn đáp: “Tướng công lại chơi xấu rồi... Nhưng mà... ta thích. Chàng nói ta biết đó là vật gì? Tại sao có thể tự cử động?”
Hoàng Phủ Trạch Đoạn tháo dây trói tứ chi nàng, lấy hai thanh dương cụ lúc này đang dính chặt ngược chiều vào nhau đưa nàng xem. Hắn ôm nàng để ngồi trên đùi rồi giải thích: “Dương cụ bằng đá này làm từ một loại đá rất đặt biệt và quý hiếm, có thể hút được sắt, thường được dùng để chế tạo la bàn. Năm trước được phiên bang tiến công một khối lớn và cực tốt. Ta hao phí hết tâm tự sai thợ khéo làm cho nàng một cặp, gọi là dương cụ âm dương. Khi để gần sẽ hút chặt nhau, khi đưa vào hai huyệt trong cơ thể nàng sẽ rung lên như vậy.”
Thì ra là nam châm vĩnh cửu. Loại đá tự nhiên này có trong quặng mỏ, có khả năng hút sắt, và có hai chiều nam bắc, hút đẩy ngược chiều nhau. Hai dương cụ này làm ngược dâu nhau, nên khi đút vào trong cơ thể nàng, cả hai sẽ cử động tìm cách quay đầu, thành ra hiệu ứng như là rung động. Không biết Nhị lão công là phí nhiều tâm tư cho nàng hay là tự mình cũng quá biến thái đi...