Một Nữ Hai Ba Nam

Chương 115

Ta tên Hoàng Phủ Trạch Đoan, là nhi tử nhỏ nhất của phụ hoàng.

Ta từ khi có trí nhớ đã bị phụ hoàng bồi dưỡng để trở thành quốc trữ, người thừa kế. Có một năm, trong cung có người tới thăm tên là thiên kỳ đạo nhân, nghe nói thời niên thiếu phụ hoàng được ông trợ lực, mới đoạt được ngôi vị hoàng đế từ trong tay huynh đệ.

Phụ hoàng đối với ông ấy thực tôn kính, muốn ta bái ông ấy làm thầy, ta không thích sư phụ này, bởi vì ông muốn mang ta rời xa phụ hoàng cùng mẫu hậu.

Ta cho rằng thiên kỳ đạo nhân có thể giống thần tiên bay lên trời, nhưng từ khi ra khỏi hoàng cung, ông chung quy quên bỏ ta lên xe ngựa, đi bộ hành tẩu, nói là muốn rèn luyện tinh thần ý chí của ta.

Ta hận đến muốn đem ông chặt thành tám khối, nhưng là ta đánhkhông lại.

Ông nhẹ nhàng cử động tay áo, là có thể cuốn lên một cổ gió lốc, đem ta vứt ra thật xa.

Ta sẽ không khóc, phụ hoàng nói nam tử hán khóc là biểu hiện khôngcó tiền đồ,

Đạo sĩ thúi, ta đánh không lại ngươi, không có nghĩa là cả đời đánhkhông lại ngươi, một ngày nào đó bổn vương học được bản lĩnh của ngươi sẽ lột da của ngươi ra.

một năm kia vào tháng ba, ta đi theo đạo sĩ thúi lên đường, chín tháng trời mới vừa tới thiên ưng sơn.

Từ nay về sau ta liền sống ở trên núi, vừa cùng đạo sĩ thúi học võ, vừa học tập tứ thư ngũ kinh, binh thư chiến sách.

Ta không nghĩ tới đạo sĩ thúi thế nhưng đầy bụng kinh luân, văn thơkhông thua kém so với bất luận một đại thần trong triều nào, dần dà ta đối với ông tôn trọng thêm, khắc khổ học tập bản lĩnh.

Mười tám tuổi năm ấy ta lần đầu tiên xuống núi, trở lại đế đô, lớn lên ở núi sâu ta không biết nhân gian hiểm ác, không hiểu được huynh đệ thủ túc thân cận nhất thỉnh thoảng vẫn có thể muốn mạng ngươi như địch nhân.

một ngày, ta được đại ca mời đi uống trà, không cẩn thận thân trúng kịch độc, may mắn sư phụ có cho ta một thanh kiếm thất tinh Long Uyên là một thanh danh kiếm chém vàng chặt thiếc tuyệt thế.

Nhờ vào bảo kiếm sắc bén, ta mở một đường máu.

Ta không thể hồi cung, các giao lộ đều bị phong bế, hồi cung tương đương với chui đầu vô lưới.

Thời khắc nguy cấp, ta nhảy vào sông hộ thành, dùng phương pháp bế khí đáy nước lặn thoát rất xa, một đường chạy trốn tới đào hoa thôn, gặp Nhị sư đệ đang chăn trâu.

Khi đó hắn còn không phải Nhị sư đệ của ta, hắn thật ra có tên rất khó nghe, Tần Vũ Hàng ba chữ là ta đặt cho hắn.

Ta bị thương cần cứu trị, căn bản không thể tự đi, ta càng lo lắng gặp phải mật thám của đại ca.

Tần Vũ Hàng mười hai tuổi thực khờ khạo, cũng thực thuần lương, cư nhiên chịu đưa ta đi thiên ưng sơn.

hắn căn bản không biết dọc theo đường đi có bao nhiêu hung hiểm, có bao nhiêu gian khổ, có lẽ sau khi lên đường hắn có hối hận qua, nhưnghắn trước sau không vứt bỏ ta.

Điều này làm cho ta cảm thấy cảm động, ta âm thầm tự mình thề, ngày sau có năng lực, nhất định chỉ mình có khả năng hồi báo hắn.

Lên đường là khổ nhất, đặc biệt là tình trạng không có cái ăn.

Nhị sư đệ luôn đem đồ ăn để lại cho ta, lúc sau vào sa mạc càng thêm khó đi, vài lần ta đều ngất xỉu.

hắn cư nhiên lấy thân mình gầy nhỏ cõng ta đi trước, thực tế xem như kéo ta đi.

Tới trong thành Bình Châu, ta dùng phương thức truyền tin của sư môn, báo cho thanh Điền Sư thúc xuống núi tiếp ta, lúc sau lâm vào hôn mê dài đến một tháng, sau khi tỉnh lại hai chân ta vô tri vô giác, cừu hận chôn dấu dưới đáy lòng, làm ta tỉnh táo thêm.

Ta dùng thời gian 5 năm khôi phục thành người bình thường, lại dùng thời gian hai năm khôi phục võ công sẵn có.

Ta bắt đầu liên hệ phụ hoàng ở đế đô, mới biết được ông sau khi ta mất tích lập đại ca làm Thái tử.

Ta vạch trần gương mặt thật của đại ca, nhưng lúc này đại ca khí thếđã thành, nắm binh quyền, cho dù là phụ hoàng cũng không dám dễ dàng động hắn.

Ta ở Bình Châu lấy thân phận Sở Vương ẩn núp, có được quyền chỉ huy hai mươi vạn đại quân biên cương.

Vùng Bình Châu, Sở Vương là thần bí, chỉ có một số ít người biết bí mật của ta.

Có một ngày, ta trên đường giữa sa mạc, tắm rửa trong hồ nước, gặp được tình yêu chân thành cả đời ta. Nàng tựa như tiên nữ vào nhầm thế gian, mang lại cho ta ánh mặt trời, ta mới biết được thật ra nhân thế gian còn có những thứ tốt đẹp tồn tại.

thì ra ta cũng có thể có hạnh phúc, cũng có thể có vui sướng.

Ái thê của, đáng giá để ta dùng cả sinh mệnh mà quý trọng.
Bình Luận (0)
Comment