Một Nữ Hai Ba Nam

Chương 56

“Tuy rằng lời nói là khi còn nhỏ vui đùa, nhưng nếu không có hảo cảm, cũng sẽ không nói bậy đâu?” Diệp Tuệ xoa xoa huyệt Thái Dương, nhìn đến Tần Vũ Hàng trong mắt bất đắc dĩ, nói: “Hoàng Phủ đại ca cùng chàng một người là Đại sư huynh, một người là nhị sư huynh, còn quản không được nhân duyên của môn hạ đệ tử ư, chờ cái người Tam sư đệ gì đó trở về liền lập tức đem hắn cùng tứ sư muội đóng gói ép làm đôi.”

“Nếu là dễ dàng giống như lời nói, trên đời liền không có nhiều si nam oán nữ như vậy.”

Diệp Tuệ còn muốn nói nữa, Tần Vũ Hàng dùng đũa gắp lên mộtmiếng thịt vịt nướng lu đưa vào trong miệng nàng, nói: “Có câu là ănkhông nói, ngủ không nói, vì thân thể khỏe mạnh, nương tử ngoan ngoãn ăn cơm. Tứ sư muội cho dù không gả Tam sư đệ, cũng phải theo sống thực tốt, không cần nàng phải nhọc lòng.”

Diệp Tuệ vừa ăn, vừa bĩu môi: “Mệt chàng vẫn là nhị sư huynh bọn họ,một chút cũng không quan tâm cảm tình sinh hoạt của sư đệ sư muội, làm sư huynh như thế thật là thất bại.”

Tần Vũ Hàng dùng chiếc đũa gõ nhẹ chóp mũi nàng, nhíu mày nói: “Nàng lấy từ đâu ra nhiều lý luận kỳ quá như vậy?”

Diệp Tuệ cảm thấy chóp mũi bị ướt dầm dề, giơ tay muốn lau đi, Tần Vũ Hàng lại cúi đầu xuống, đưa lưỡi liếm chóp mũi nàng một chút, chép chép miệng, lại hôn xuống môi nàng, trong miệng thịt vịt còn chưa có nuốt xuống hết, bị đầu lưỡi hắn cuốn đi toàn bộ.

Diệp Tuệ cười cười, lại từ trên mâm gắp lên một miếng thịt vịt đút hắnăn, nhìn cặp mắt lóe lên ánh sáng tên là tình yêu, nàng thích loại cảm giác này khi thì ngọt ngào, khi thì cãi nhau.

………………

không giống thế giới bên ngoài, cho dù là mùa đông, chung quanh thiên ưng sơn cũng là khí hậu hợp lòng người, phong cảnh ở đây tuyệt đẹp.

Diệp Tuệ từ khi mang thai đến khi sinh con, lại đến ở cữ, vẫn luônkhông có bên cạnh Tần Vũ Hàng nhiều, nàng nghĩ tranh thủ lúc nam nhân khác không ở đây, cùng hắn qua một thời gian sinh hoạt chỉ có hai người trong thế giới riêng.

Nàng thường đến suối nước nóng ngọc canh tử sau núi bơi lội, kiếp trước học qua nhiều kiểu bơi lội, có thể ở trong nước tận tình vũ đạo.

Tần Vũ Hàng lạc thú lớn nhất chính là xem thê tử yêu ở trong nước vũ đạo, thấy nàng mềm mại dáng người giống như cử động của rắn, trong lòng tràn ngập say mê nồng nàn.

Đại quảng trường phía bắc lão quân được xem là một đạo quan vô cùng nổi danh, xây xong mới vài thập niên, quy mô không phải khônglớn. Nhưng bởi vì quan chủ kiêm chưởng môn Thiên Kỳ Đạo Nhân là bằng hữu khi còn nhỏ của lão hoàng đế, sau khi hoàng đế đăng cơ hạ lệnh từ quốc khố chi ra ngân sách, đối với lão quân cải tạo một phen, dẫn tới bá tánh địa phương rất xa đều tới tham quan, hương khói ngày càng tràn đầy.

Trong đại điện gồm Tam Thanh, tứ ngự, Từ Hàng, Dược Vương, lão quân, bát tiên, thần tài, Tống Tử Nương Nương, nên có đều có, pho tượng đất, pho tượng đồng đều không phải chỉ có một.

Bởi vì thời kỳ Thái Tổ kiến quốc dùng đạo giáo là quốc giáo, tín đồ Dĩnh đường thật nhiều, hơn nữa đạo giáo ngày hội cũng nhiều, mỗi tháng luôn có sinh nhật hơn mười vị thần tiên, bá tánh tới dâng hương nối liền không dứt, có cầu tài, có cầu quan, có cầu bình an, cũng có cầu sinh nhi tử.

Lão quân xem ra lừng danh xa gần.

Nhưng mà trải qua năm kia một trận đại nạn hạn hán hoành hành, thêm năm nay chiến tranh kéo dài đến hơn nửa năm, bá tánh sinh hoạt khó khăn, tình trạng xem ra có chút quạnh quẽ.

Nhưng bây giờ chiến tranh kết thúc, các bá tánh lại bắt đầu sinh hoạt bình thường, khách nhân dâng hương dần dần tăng nhiều.

Tần Vũ Hàng thường xuyên đi xử lý sự việc trong môn, Diệp Tuệ nhàm chán cùng đệ tử trong môn đi làm chút công tác ghi sổ. Người Đột Quyết chiến bại, các đệ tử được Tần Vũ Hàng mang đi trong quân tác chiến đều đã trở lại, Phát Tài với bởi vì không có thói quen bị quản thúc, báo cái dối với sư phụ Chu Tầm, đã chạy về từ mấy ngày trước.

Hôm nay, Tần Vũ Hàng đi dạy các đệ tử giáo thụ tri thức võ học, tới khi mặt trời sắp xuống núi cũng không trở về.

Diệp Tuệ buồn bực chờ, cùng Phát Tài tìm nơi đi dạo, Lão Quân tọa lạc phía Bắc nhìn về phía nam, mặt sau là thiên ưng sơn cao ngất trong mây, nghe nói đỉnh núi chính yến chu sơn, không biết cao bao nhiêu, lúc này khoa học còn chưa đủ để đo lường.

Nhưng nàng đánh giá thế nào cũng cỡ năm ngàn mét trở lên đi!

Đứng ở trong sơn cốc nhìn lên, giữa ở sườn núi hướng lên trên liền lấy cảnh tượng tuyết trắng xóa cùng với trời xanh cân bằng độ cao, hướng thế nhân tỏ rõ là một cái lá chắn không thể vượt qua.

Phát Tài chỉ vào ngọn núi cao ngất, nói: “Dân bản xứ quan tâm thiên ưng sơn gọi thánh sơn, có không ít tín đồ gan lớn chạy tới triều bái. Sư tổ mẫu đừng nhìn thiên ưng sơn giống như rất gần, nhưng chúng ta nếu là đi đến dưới chân ngọn núi, còn phải rất nhiều ngày, rất nhiều sư thúc đều đi qua, nói là vô cùng khó đi, căn bản không có đường đểđi.”

Diệp Tuệ đối với độ cao ngọn núi không phải thật hiếu kỳ, kiếp trước điqua nhiều địa phương, so với đi châu phong, ngọn núi trước mắt chỉ có thể tính là tiểu nhi khoa.

Ở trong Lão quân đi xem đại viện tử vài vòng, không có gì nhiều để xem, tiến vào đại điện đạo quan hùng hồn mà tráng lệ, tượng Tam Thanh tổ sư dựng ở chính bắc, đầu đội kim quan, mặc áo bào bát quái, thần thái uy nghiêm, lấy tư thế ngạo nghễ nhìn xuống thiên hạ mà đứng.

Diệp Tuệ kiếp trước đặc biệt không xem trọng thần tiên này nọ, chỉ biết tiếp nhận cung phụng của thế nhân, mà không ra lực trợ giúp nhân gian giải quyết nguy nan. Có lẽ có trợ giúp qua, nhưng nàngkhông thấy được, nếu không tại sao 911 tùy ý phát sinh, sóng thần Ấn Độ Dương dìm chết mấy chục vạn người, động đất Vấn Xuyên nạn nhân tới sáu bảy vạn, sự cố tai nạn xe cùng không khí ô nhiễm càng ngày càng nghiêm trọng?

“Lão quan khỏe không.” Diệp Tuệ đứng bên trái tượng Thái Thượng Lão Quân chào hỏi, cảm thấy nên nói chút gì: “Lão quan người bất quá là cái tượng gỗ, vì sao luôn có nhiều người đối với ngươi bái tới bái đinhư vậy, ta cảm thấy bái ngươi cùng bái một đống bùn không khác gì nhau, ít nhất bùn còn có thể xây nhà, ngươi nói ngươi có thể làm gì?”

Nàng càng nói càng cảm thấy thú vị, hi hi ha ha cười nói: “Nhưng ngươi cũng có ưu điểm, ngươi có thể mê hoặc thế nhân đúng không, đừng ngượng ngùng, ha ha lão quan…… Người khác đem ngươi trở thành thần tiên, nhưng gốc gác ngươi như thế nào ta còn không rõràng sao, Tây Du Ký chính là viết đến rõ ràng, đừng nhìn lão nhân gia ngươi cao lớn uy vũ, uy phong bát diện, kỳ thật ở nhà ta trong mắt tiểu mao ca ca liền không bằng một sợi lông tơ của hắn.”

Tiểu mao ca ca đương nhiên là Tôn Đại Thánh, gọi tiểu mao ca ca cho có vẻ thân mật.

“Còn tuổi nhỏ mà miệng nói ra vọng ngôn, quả thực không biết sống chết.” một thanh âm lạnh băng từ sau bức tượng vang lên, lời nói vừa dứt, một nam tử mang mặt nạ ngân lang đi ra, tóc dài tùy ý hất ra sau đầu, một bộ trường bào màu đen bước chậm, bên hông buộc dây lưng cùng sắc, chân mang giày bó da hưu màu xanh đen.

Nam tử trang phục vô cùng ngắn gọn, nhưng quanh thân tản ra khí chất đẹp đẽ quý giá đoạt nhân khí, mặt nạ ngân lang dữ tợn đáng sợ, ánh mắt lãnh khốc nhảy vô tình, làm cho người khác mất tự chủ, từ đáy lòng dậy lên từng trận hàn ý.

Diệp Tuệ vừa thấy người này, ngẩn ra, chỉ có một giây sau, liền khôi phục tự nhiên.

Nam tử dù không giống người thường, cũng đối với nàng cũng khôngcảm thấy kinh hoảng, kiếp trước gặp qua nhiều nhân vật có ảnh hưởng như vậy, thân là một nhân viên quan trọng trong công ty lớn, ứng đối qua đủ loại trường hợp, tâm tư sớm trở nên bình tĩnh.

Nàng thản nhiên ngưng mắt nói: “Vị công tử này là có ý muốn ta dùng đại lễ chào hỏi tượng gỗ này, tất cung tất kính mới tính là đúng, phảikhông?”

Cổ nhân tin thần đạt tới độ si cuồng, bất kính giống như nàng đối với thần minh thực trái với tự nhiên đi? Kiếp trước vẫn luôn không tin thần, nhưng chuyện xuyên qua lần này đến tay nàng, muốn nói trênđời không có thần tiên tựa hồ không thể nào nói nổi, nhưng mà tin làmột chuyện, muốn nàng dập đầu trước một tượng gỗ vô tri vô giác làmột chuyện khác.

Nam tử mang mặt nạ ngân lang hừ lạnh nói: “Ngươi sống hay chết cùng ta có cái quan hệ gì, nhàm chán.”

hắn nói xong, đang muốn đi ra bên ngoài đại điện.

Diệp Tuệ bị nghẹn nói không nên lời, nam tử này hành vi có thể lý giải thành khốc liệt, chỉ là để tránh không nói lí lẽ, có lẽ tiểu nữ sinh khôngthông thế sự sẽ bị hắn mê muội, nhưng nàng kiếp trước cộng kiếp này lên hai mươi bảy hai tám, tư tưởng sớm đã có xu hướng thành thục.

Nàng không đợi nam tử rời đi, lạnh lùng nói: “Nếu ta nói không đúng, các hạ không ngại đi hỏi tượng gỗ này một chút, tượng gỗ nếu nóingươi có lý, ta liền mất mặt nhận lỗi với các hạ?”

Nam tử nghe vậy quay đầu lại, trên mặt nạ là một đôi mắt xanh lam, trong trẻo như hàn tinh, đối mặt với nữ tử không biết tốt xấu này, chợt lóe ra tia kinh ngạc lướt qua, lập tức lại khôi phục coi thường.

“Vị công tử này, ngươi không nói lời nào chính là đáp ứng rồi.” Diệp Tuệ đúng lý không buông tha người, trong mắt lóe lên một tia mỉa mai: “Nếu ngươi tôn kính tượng mộc như vậy, để ngươi hỏi trước như thế nào?”

“Tùy ngươi.”

Nam tử hừ lạnh một tiếng, quay đầu liền đi, ra cửa điện, thân ảnh cao thẳng thực mau trong bóng chiều biến mất.

Người này quả thực không thể hiểu được!

Diệp Tuệ tâm tình trở nên buồn bực, đang muốn rời đi, Phát Tài đi vào đại điện, ánh mắt hoang mang nhìn lại đây: “Sư tổ mẫu, người đoán tôn nhi vừa rồi thấy ai, người không thể tưởng được đâu, ta thế mà lại thấy Tam sư thúc.”

Diệp Tuệ vô cùng sửng sốt: “Ngươi nhìn thấy ai?”

“Tam sư thúc tổ á, người đã rời sư môn đi hơn hai năm, không biết là trở về lúc nào, tôn nhi vừa thấy người rời đi đại điện.”

Tam sư thúc tổ! Tam sư đệ lão công, vừa rồi nam tử mang mặt nạ lang tính, sao khéo như vậy?

Tính tình lạnh băng, quái dị, cùng Mã Đề Liên thật đúng là trời sinhmột đôi, đem bọn họ đóng gói đưa làm một đôi là đúng!

Diệp Tuệ cảm thấy ý nghĩ của mình quá chính xác.

Rời đi đại điện đạo quan, lúc trở về, Phát Tài thấp giọng nói với Diệp Tuệ: “Sư tổ mẫu, tôn nhi trước nói cho người thấu hiểu sơ về Tam sư thúc tổ, ngài ấy tên là Sở Du, Sở Quốc sở, Chu Du du. Tam sư thúc tổ tính tình có chút kỳ quái, hắn để mắt người có thể nói vài câu, khinh thường liền chỉ nhìn liếc mắt một cái cũng cảm giác ngại mệt đến phát hoảng.”

Coi trọng mới có thể nói vài câu, như vậy hắn để mắt ta, thật đúng là gặp quỷ! Diệp Tuệ châm chọc thầm nghĩ.

“Bất quá Sư tổ mẫu không cần sợ hãi, Tam sư thúc tổ tuy nói tính tình kỳ quái, cũng chưa bao giờ nổi giận với người của sư môn, nhưng mà…… Nhưng mà Sư tổ mẫu nếu là chạm trán cùng hắn, nhớ rõ đừng tức giận là được rồi.”

đã trễ rồi, ta vừa gặp qua hắn! Diệp Tuệ trong óc hiện lên nam nhân kia cả người tràn ngập hơi thở lạnh băng, một chút hảo cảm cũngkhông có.

Nhà gỗ nhỏ của Tần Vũ Hàng tọa lạc đối diện lão quân điện, xuyên qua Thiên Ưng Môn đại quảng trường, trở lại chỗ ở, đại lão công nhà mình đang ở cùng một người hắc y nam tử nói chuyện phiếm, từ đối phương trên người lộ ra hơi thở lạnh băng, không cần đoán, nàng liền biết là người gọi là Tam sư đệ, nam tử mang mặt nạ hình sói khôngthể nghi ngờ.

“Nương tử, nương tử trở về vừa đúng lúc, ta giới thiệu cho nàng, đây là Sở Du, ta nhớ có nói qua với nàng về Tam sư đệ.” Tần Vũ Hàng vui mừng giới thiệu: “Sư đệ, đây là nhị sư tẩu ngươi, cũng là đại sư tẩu ngươi, ta cùng Đại sư huynh hợp cưới cùng một thê tử.”

Sở Du nhìn Diệp Tuệ liếc mắt một cái, nhàn nhạt nói một câu: “Chào sư tẩu.”

Diệp Tuệ ánh mắt dừng ở trên khuôn mặt hắn, đôi mắt đen nhánh xẹt qua một tia kinh ngạc, nhanh chóng lướt qua, rồi lãnh đạm gật gật đầu: “không cần khách khí, Tam sư đệ mời ngồi.”

Sở Du lộ ra biểu tình kinh ngạc, hắn kỳ quái biểu hiện sao lại bình tĩnh.

Cho tới nay, dung mạo thế nhân siêu việt của hắn luôn là rước lấy vô số ngạc nhiên. Sư phụ vì để tránh phiền toái, chế tạo cho hắn cái mặt nạ ngân lang, lúc ra ngoài mang lên, sau khi trở về liền tháo xuống.

Nàng sao có thể thực bình tĩnh đối mặt khuôn mặt này của hắn?

không nghĩ tới Diệp Tuệ bề ngoài phong khinh vân đạm, trong lòng lại chịu chấn động lớn, nhịn xuống xúc động phát hoa si, biểu hiện thờ ơ.

Nàng không nghĩ tới tháo đi mặt nạ ngân lang kia lại là khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân, đôi mi dài rậm, mũi cao thẳng, viền môi tuyệt mỹ,không gì không đường hoàng cao quý cùng ưu nhã, phong thái thần kỳ giống như Zeus, như Thần Mặt Trời Apollo trong truyền thuyết siêu phàm thoát tục.

Cặp mắt màu xanh quả thực giống như tẩm ở trong nước thủy tinh xanh trong suốt, phát ra hào quang lộng lẫy, đúng vậy, hắn cư nhiên có một đôi mắt xanh, tuy rằng hiếm thấy, nhưng đều không phải làkhông có, chư quốc Tây Vực có rất nhiều cư dân có đôi mắt xanh.

Diệp Tuệ cho rằng Lý Vĩ Thần liền đủ đẹp, nhưng Sở Du tuấn mỹ còn hơn cả Lý Vĩ Thần này, không đơn thuần chỉ là tuấn mỹ, còn có cổ khí chất nói không nên lời, phảng phất như hoa sen ngạo nghễ trên đỉnh tuyết sơn, hương thơm khiết tịnh, cao quý đoạt người.

Nam tử tuyệt mỹ như vậy đừng nói ở Bình Châu, cho dù ở kiếp trước cũng cực hiếm thấy, cùng Bảo Liên Đăng Nhị Lang Thần có lẽ vài phần tương tự, nhưng tuyệt đối không có dung mạo tôn quý thoát tục cùng tuyệt thế không gì sánh nỗi của hắn.

Diệp Tuệ chỉ nhìn một cái, liền dời ánh mắt đi, không phải không muốn xem, là tự tôn không cho phép.

Nàng sớm đã vượt qua tuổi mười bảy mười tám tuổi, nàng có tư tưởng trầm ổn và sinh hoạt cơ bản phong phú, bất luận cái gì đối với mình quân bình không tốt đều phải dập tắt trước khi nảy sinh. Điềm đạm xoay người, hướng ngoài cửa nói: “Tiểu Lộ Tử, ngươi đi gặp đại sư phụ phòng bếp phân phó một chút, chuẩn bị nhiều thức ăn ngon bưng lên, để Sở công tử tẩy trần.”

Tiểu Lộ Tử là thư đồng của Tần Vũ Hàng, từ đế đô vẫn luôn đi theo vào Bình Châu, đi cùng Tần Vũ Hàng vào trong quân tác chiến, mấy ngày trước nghe nói chủ nhân trở lại sư môn, liền trở về phụng dưỡng. Nghe được phân phó, hắn đi đến cạnh cửa cười nói: “Nhị gia sớm đãphân phó xuống, lúc này đồ ăn chắc đã chuẩn bị xong, nô tài liền đibưng tới.”

Chưa đầy mười phút, Tiểu Lộ Tử mang theo bốn gã đệ tử tôi tớ đem thức ăn bày đầy một bàn, Diệp Tuệ bên lão công ngồi ở chủ vị, Sở Du ngồi ở đầu kia.

Lúc ăn cơm, hai người im lặng không nhắc tới một màn không thoải mái phát sinh trong quan điện lão quân, biểu hiện giống mới vừa biết nhau.

Tần Vũ Hàng đối với biểu hiện của thê tử thực vừa lòng, trong mắt lóe lên tự đắc.

“Sư tẩu đệ là người đế đô, xuất thân dòng dõi thư hương, phụ thân cùng ông ngoại đều là học giả đọc đủ thứ thi thư, sư tẩu chịu gia học sâu xa, từ nhỏ tri thư đạt lễ, tinh thông rất nhiều kỹ thuật kỳ lạ mà chúng ta không biết, lần này người Đột Quyết chiến bại ít nhiều vì nàng, nói đến còn dài, chờ có thời gian ta từ từ nói cùng đệ.”

“Nương tử, ta cho nàng xem cái này.” Tần Vũ Hàng đem trên án mộttrường kiếm hình dạng đặc dị đưa cho nàng xem, hơi hơi rút ra vỏ kiếm, lập tức hàn quang hiện ra, liền da thịt đều nhiễm hàn khí, hắnnói: “Cây đao này vô cùng sắc bén, là Tam sư đệ từ Bái Chiếm Đình mang đến.”

Diệp Tuệ lắp bắp kinh hãi, Bái Chiếm Đình còn không phải là đế quốc đông La Mã?

Lại xem thanh kiếm này, tuy rằng đặc dị, lại là kiếp trước đã gặp qua,rõ ràng là thanh kiếm nổi danh Đại Mã Sĩ, kiếp trước đi Âu Châu công tác chung, đồng sự nàng còn mang một thanh về nước trân quý.

Diệp Tuệ nhướng mắt, nói: “Tam sư đệ hai năm không ở Bình Châu, làđi Bái Chiếm Đình sao?”

“Tam sư đệ phụ thân là người Bái Chiếm Đình, nhưng là nương tử nàng làm sao biết tên Bái Chiếm Đình này?” Tần Vũ Hàng buông kiếm, vừa chia thức ăn trong chén thê tử, vừa hỏi.

thì ra Sở Du có huyết thống người Âu Châu, trách không được màu dahắn thực trắng, nét mặt dáng người không giống với người Trung Nguyên, có đặc điểm con lai! Diệp Tuệ hướng về phía lão công xinh đẹp cười: “Ta nghe nói.”

Sở Du không có nghĩ nhiều, Bình Châu là giao thông trọng yếu từ Tây Vực đi Trung Nguyên, người đại thực, người Ba Tư đều thông qua con đường này tới làm ăn buôn bán.

“Phụ thân đệ vốn là người Bái Chiếm Đình, ba mươi năm trước, kinh thương ở Ba Tư, sau lại theo thương nhân đi vào Dĩnh Đường Quốc, bởi vì thích thổ vực này, cưới nữ tử người Hán, thường trú lại đây, mộtlần ở chính là mấy chục năm, trước khi phụ thân qua đời, muốn đệ vô luận như thế nào phải về cố quốc một chuyến. Đệ đi Bái Chiếm Đình, là vì làm tròn di nguyện lão nhân gia người.”

Diệp Tuệ gật gật đầu: “Phụ thân Tam sư đệ vạn dặm xa xôi đi qua nước khác, thực sự cho người khâm phục.” Sở Du biểu hiện khônggiống trong quan điện lão quân chán ghét như vậy.

“Gia phụ là một quý tộc xuống dốc của ‘quân sĩ thản đinh bảo’ (**tên của cung điện La Mã, có thể chính là quảng trường La Mã roman forum ngày nay**), có huyết thống cao quý, nhưng trong sinh hoạt cũngkhông giàu có, lúc tuổi trẻ cùng mấy người Ba Tư đi tới đi lui các nơi kinh thương.” Sở Du nhìn nàng một cái, cố ý đem bốn chữ ‘quân sĩ thản đinh bảo’ nhấn tương đối mạnh.

Đây là thử sao? Diệp Tuệ nhíu mi.

Cổ đại trong giao thông giới hạn không tiện, nhân dân bổn quốc rất ít biết sự tình ngoại bang, càng đừng nói đến đế quốc La Mã ở ngoài vạn dặm.

Người Dĩnh đường cho rằng Trung Nguyên là trung tâm thế giới, vật hoa Thiên Bảo, địa linh nhân kiệt, ở ngoài Trung Nguyên toàn man di, người man di xăm mình, không thông nhân văn, sinh hoạt quá ngu muội đến cực điểm. trên thực tế không sai biệt lắm, thời kỳ này xã hội toàn cảnh, trừ bỏ Dĩnh đường, Âu Châu cùng một số ít quốc gia vùng Trung Đông, những nơi khác trên thế giới xác thật lạc hậu giống như bộ lạc nguyên thủy. Nhưng mà Âu Châu cũng nơi nơi tràn ngập đói khát, bần cùng, bá tánh ăn không đủ no. Gieo trồng hoa màu cũngkhông giống với người Hoa Hạ nông cày văn minh, mà là trên mặt đất đào cái hố, trực tiếp đem hạt giống bỏ vào, lấp đất lên xong mặc kệ, lương thực sản lượng chỉ có người Dĩnh đường là mười lăm phần cómột.

Diệp Tuệ gắp một miếng gà đặt ở trong chén lão công, tay phải cầm bầu rượu rót đầy chén rượu cho Sở Du, giơ lên cái chén của mình, nhìn Sở Du làm một động tác thỉnh. Nàng uống chính là rượu hoa quế sư môn tự ủ, không giống rượu mạnh bọn họ uống, kỳ thật nàng có thể uống vài chung rượu mạnh, nhưng Tần Vũ Hàng không cho.

Diệp Tuệ nhẹ nhàng nhấm nháp, buông cái chén, chậm rãi nói: “Ta nghe nói hoàng cung Bái Chiếm Đình xây dựng trên một quả đồi, đình cũ ban đầu xây trên đồi là đại hoàng cung đế quốc, tường thành của Bái Chiếm Đình cổ thành được cải biến thành tường ngoài hoàng cung. Đại hoàng cung lại được xưng là “Thánh cung”, tọa lạc trên điểm cao nhất toàn thành, phía nam giáp biển mã nhĩ mã lạp (**chắc là biển Địa Trung Hải**), diện tích hơn 60 vạn mét vuông, là khu kiến trúc xa hoa nhất trong toàn bộ ‘quân sĩ thản đinh bảo’. Trong hoàng cung là nơi cư trú của hoàng tộc, ngoài ra còn có hàng đàn cung nga, thái giám, cấm quân, giáo sĩ cùng quan viên cung đình, nhân khẩu nhiều hơn hai vạn, cơ hồ tương đương với một tòa thành thị.”

Nàng ngẩng đầu trông thấy ánh mắt Sở Du càng biểu hiện khác thường, nói tiếp: “Nó là từ vài toà cung viện láng giềng tạo thành, bao gồm nơi chính phủ chuyên môn dùng làm nơi cử hành chính thức đại điển ‘kéo mã ni ái nhĩ’ cung, nơi hoàng thất cư trú ‘đạt phu nạp’ cung, kiêm làm nơi trưng bày ‘quán sa nhĩ khắc’ cung. Các nơi cung điện đều nối liền với nhà thờ, cung điện ở giữa đình viện được mở mang thành Ngự hoa viên……”

Sở Du rất là kinh ngạc, về thánh cung, hắn nghe nói qua, nhưng chưađi qua.

Diệp Tuệ lại nói rất nhiều, bao gồm chính trị Bái Chiếm Đình cùng mộtsố nhân vật trứ danh trong lịch sử, rất nhiều người Sở Du chưa từng nghe qua, mãi đến khi đem hai nam tử trong phòng nghe trợn mắt há hốc mồm.

“Kỳ thật hoàng cung Bái Chiếm Đình so với hoàng cung chúng ta ở đế đô nhỏ hơn vài lần, tuy rằng ta chưa thấy qua cảnh sắc, nhưng ta nghĩ hai nơi mỗi nơi mỗi vẻ đi! Tiền triều Đại Minh Cung còn lại là lớn hơn hoàng cung Bái Chiếm Đình gấp sáu lần. Người La Mã đem ‘quân sĩ thản đinh bảo’ nói thành thiên hạ đệ nhất thành, đó là bọn họ chưa thấy qua thành Dĩnh đường chúng ta, nếu đã tới sẽ không nói mạnh miệng như vậy, không biết Tam sư đệ cảm thấy lời này ta nói đúng hay không?”

Sở Du đứng lên thi lễ: “Sư tẩu nói những lời có lý, có chút thất lễ, xin thứ lỗi.” Cái này tính xin lỗi sự tình ở lão quân điện đây.

“không dám.” Diệp Tuệ hơi hơi nghiêng người, xem như đáp lễ. Trong lòng nổi lên một tia vui vẻ. Nếu đó là một loại hiệu quả, cùng chiêu đối địch còn muốn xuất kỳ bất ý chiến thắng, cũng là do nàng ở kiếp trước có phương pháp quan hệ xã hội tốt, mới có thể được thủ trưởng cùng các bằng hữu coi trọng.

Nàng hoàn toàn tin tưởng một chân lý, bất luận thời điểm nào, bất luận hoàn cảnh gì, đều phải phân tích tình huống, tìm được mặt mạnh làm cho mình có lợi nhất, thắng được sẽ được tôn trọng.

Ăn cơm xong, Sở Du cáo từ mà rời khỏi.

Tần Vũ Hàng hung hăng ôm thê tử vào trong ngực hôn: “Nương tử, nàng lúc này cấp cho vi phu sĩ diện, nàng có biết sư đệ ta này từ trước đến nay lạnh lùng, người hắn chướng mắt liền nửa câu lời nói đều lười phản ứng.”

Diệp Tuệ còn hơi tiếc nuối: “Tứ sư muội sao lại không ở đây, ta còn muốn làm người mai mối, đem bọn họ hai người cột thành uyên ương!”

Tần Vũ Hàng vuốt nhẹ chóp mũi thê tử, cười nói: “Nàng thật nghĩ rằng Tam sư đệ thật sẽ thích tứ sư muội?”

“Khó nói lắm, ai nói xấu nữ không thể gả chồng, Tề Tuyên Vươngkhông phải còn cưới nữ Vô Diệm sao?” Diệp Tuệ rúc vào trong lòng ngực lão công, thần sắc nghiêm trang: “Lại nói tứ sư muội bề ngoài cũng không xấu, mày rậm mắt to, cao hơn một cái đầu thì có làm sao, thân thể cao khỏe mạnh, có thể sinh oa là được.” Nàng dùng một câu cửa miệng của người đương đại.

Các cô nương đánh bóng rổ cái đầu càng cao, không thấy ai gả khôngđược.

Tần Vũ Hàng nhìn đồng hồ cát góc tường, canh hai mau tới rồi, đứng dậy đi cài then cửa, ôm thê tử trở lại phòng ngủ.

“Nương tử, đừng nghĩ mấy chuyện vô dụng, chúng ta ngủ mới quan trọng.”

Sáng nay nhận được bồ câu đưa thư từ Bình Châu thành, Hoàng Phủ Trạch Đoan mang theo cả gia đình lên thiên ưng sơn rồi, hắn muốn tranh thủ lúc bọn họ chưa tới tận lực yêu cầu quyền lợi trượng phu trước, để sau khi bọn họ tới không còn cơ hội.

Diệp Tuệ cười cởi đi toàn bộ quần áo của lão công, dùng tay vuốt ve vật giữa háng hắn, mới vừa sờ soạng vài cái, liền đứng thẳng lên, nàng quỳ gối trên sàn nhà, hai tay một trước một sau nắm lên, ngửa đầu cười trêu nói: “Chàng sao lại như dục cầu bất mãn vậy, tướng công?”

Mấy ngày nay ngoại trừ nguyệt sự vài ngày, cơ hồ ngày nào cũng muốn nàng, may mắn là hắn ăn viên tránh thai. Mới vừa sinh Hằng Đình, nàng không muốn mang thai quá sớm, đem thân thể dưỡng tốt hai năm lại nói.
Bình Luận (0)
Comment