*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.VươngTuấnKhảiTrung Đại lục - năm thứ mười ba.
Trùng Khánh tiết tháng mười trời se lạnh, màu thiên thanh trong vắt của bầu trời tan ra nhè nhẹ, đã hơn bảy giờ mà trên mặt lá xanh mướt vẫn còn phủ một lớp sương mỏng, hương vị thanh mát của cây cỏ thoang thoảng đưa xa khắp không gian, chỉ cần hít vào một hơi cũng có thể tưởng tượng đã gom được vị ngọt của Trùng Khánh vào người.
Trước cửa cảnh cục người qua kẻ lại, lão bảo vệ già mân mê trong tay quyển tạp chí thời thượng vốn chỉ nên thuộc về lũ nhóc hai mươi tuổi đầu, ngón tay đầy vết chai nhăn nheo gõ cành cạch lên bàn, dấu chân chim trên khóe mắt hõm sâu kéo theo vô số nếp nhăn xô lệch chạm vào nhau khiến người ta bất giác nghĩ đến sức ăn mòn của thời gian, âm thầm mài nhẵn cả tham vọng của con người.
Nhưng trông lão bảo vệ vui ghê lắm.
Thần tượng sắp ra mắt album mới rồi.
Một người ghé đầu qua cửa sổ trông thấy cảnh này, nhịn không được mở miệng trêu ghẹo: "Lão Lưu, lại muốn ứng trước tiền lương mua đĩa giúp thần tượng đấy hả?"
"Chậc, cậu đúng là đi guốc trong bụng tôi."
Lão Lưu già vỗ lên tờ tạp chí, ánh mắt lóe sáng một chút cũng không hợp với tuổi tác, vẻ mặt hào hứng khiến lão trông như trẻ ra vài tuổi, cũng muốn giống như đám thanh niên - đuổi theo đam mê của ánh đèn sân khấu. Người nọ phì cười, lão Lưu không con cái không gia đình, mục tiêu duy nhất là sống thanh thản đến cuối đời, tuy rằng đèo bồng thêm một cái sở thích rất hao tổn tinh lực nhưng là thấy lão vui như vậy ai cũng không thể kỳ thị, đôi khi còn giúp lão giữ chỗ trong trung tâm thương mại chờ xin chữ ký của thần tượng.
Nhắc đến thần tượng của lão Lưu, trong cảnh cục mười người thì hết tám người là fan cậu ta. Không phải danh nhân văn hóa tài ba lỗi lạc gì, nhưng khả năng chơi nhạc thiên tài của cậu ta khiến người khác phải cúi đầu ngả mũ. Vị này nghe nói xuất thân cao quý, từ nhỏ đã là con cưng nhà phong phạm thế gia, nhấc tay nhấc chân đầy khí phái lãnh diễm, cha là quan chức cấp cao trong bộ máy chính phủ, mẹ là nữ diễn viên từng là ảnh hậu trong giới showbiz đại lục, cộng thêm diện mạo thanh tú dễ nhìn và nhân phẩm được lòng quần chúng, cậu ta vừa ra mắt đã gây sóng gió khuynh đảo cả giới giải trí trong một đêm, ngay cả các nhà giám định nước ngoài cũng phải công nhận tài năng người này không phải loại dùng quy tắc ngầm leo lên bục vinh quang. Có điều hình như tình hình sức khỏe của cậu ta không được tốt lắm, từng có một đoạn thời gian phải tạm dừng sự nghiệp để xuất ngoại chữa bệnh, sau khi trở về càng nhận được sự ủng hộ của các fan hâm mộ, cứ nhìn lão Lưu gần sáu mươi tuổi mà vẫn tràn trề nhiệt huyết là bằng chứng thì biết.
Hoàng Kỳ Lâm vỗ vai lão Lưu, chân thành nói: "Ai còn lạ gì lão, cơ mà, đang giờ làm việc đừng để cục trưởng thấy lão mất tập trung nhé."
"Ài, tôi đây có bao giờ làm lỡ chức trách đâu, cậu cứ yên tâm." Lão Lưu tự tin vỗ ngực, nhỏ giọng hỏi: "Có chuyện gì hả? Sáng nay tôi thấy có một chiếc Land Rover ghé qua chỗ cảnh cục chúng ta, người ngồi trong đó ắt hẳn không tầm thường?"
Hoàng Kỳ Lâm nháy mắt mấy cái: "Tôi cũng đang định nói chuyện này đây, lão Lưu, lát nữa có thấy xe sếp đi ngang nhớ báo cho tôi một tiếng."
"Không phải chứ? Có liên quan đến sếp?" Lão Lưu giật mình làm ra một cái thủ thế, vẻ mặt bát quái ghé sát vào Hoàng Kỳ Lâm ra chiều nghi hoặc: "Lẽ nào có một vị mỹ nữ vừa mắt đội trưởng của chúng ta, muốn nâng khăn sửa túi? Ôi mẹ ơi ai có thể chịu được cái tảng đá lạnh như băng lại không hiểu phong hoa tuyết nguyệt đó? Tuy rằng Đội trưởng rất đẹp trai nhưng cũng không thể vì sắc quên thân, bị mỹ cảnh mê hoặc chứ hả..."
"Đừng có đoán mò ông già của tôi ơi..." Cảnh quan Hoàng đối với biểu cảm tươi sáng cộp mác tam cô lục bà rất là đau đầu, nó đang muốn mở miệng nói, lời ra đến họng liền nuốt lại, vô tội nhìn bóng người tiến về phía này.
Chiếc Skyper màu bạc mui trần đậu bên cạnh phòng trực ban vốn dĩ đắt tiền đã rất bắt mắt, chủ nhân của nó còn bắt mắt hơn. Người thanh niên đội mũ lưỡi trai màu trắng kéo sụp vành, bộ cảnh phục khoác lên thân hình cao ngất mét chín có lẻ, dưới tóc mái lòa xòa mềm mại là cặp mắt đen mun không mấy cảm tình, mắt hẹp dài mũi thẳng, dù là nhìn thẳng hay sườn mặt nghiêng đều không thể không cảm khái, quả là mỹ nam tử hiếm thấy. Cũng không biết anh ta đến đây từ khi nào, có khi nội dung câu chuyện đã bị chính chủ nghe hết. Đúng vậy, người này chính là Đội trưởng Vương gặp thần sát thần gặp ma gϊếŧ ma, lãnh huyết khốc suất cuồng bá duệ trong truyền thuyết, tiếng tăm cùng nhan sắc tỷ lệ thuận tuyệt vời không chê vào đâu được. Nói tới sếp Vương, người trong cảnh cục chỉ có thể dùng hai chữ "đầu gỗ" để hình dung, dĩ nhiên là trước "đầu gỗ" còn có "băng sơn", "tổng công" các loại chêm vào tăng thêm độ phong phú cho hình tượng đại boss. Vương đội trưởng vô cùng lạnh lùng, trước kia nghe nói thỉnh thoảng còn nhân từ cho nhân viên dưới trướng vài nụ cười gọi là kíƈɦ ŧɦíƈɦ sĩ khí tinh thần nhân dân, nhưng từ khoảng ba năm gần đây thì...so với cục tuyết chà lưng của gấu bắc cực còn buốt giá hơn.
Nhưng phàm là cảnh viên trong cục cảnh sát, ai cũng đối với Vương Tuấn Khải có một sự sùng bái không nói nên lời.
Hoàng Kỳ Lâm đương nhiên cũng không ngoại lệ. Chỉ là trên cả ngưỡng mộ, nó lại theo khuynh hướng muốn thần phục người này hơn.
"Sếp."
Vương Tuấn Khải không tháo mũ, chỉ khẽ gật đầu một cái, Hoàng Kỳ Lâm nhanh miệng vội đem chuyện sáng nay nói qua một lần. Suốt quá trình Vương Tuấn Khải không phản ứng cái gì, chỉ khi nghe tới hai chữ "Vương Viên" mới hơi mím môi, huyết sắc mờ nhạt trên phiến môi mỏng bị hắn làm cho tái nhợt, sắc mặt có hơi phiền táo.
Vương Tuấn Khải đưa một cái hộp nhỏ trong túi áo cho Hoàng Kỳ Lâm, lên xe rời đi, tay hắn vừa chạm đến tay lái liền phóng vút đi như cơn gió, bất chấp vượt tốc độ quy định vẫn hiên ngang lẫm liệt chạy đi, không biết là chẳng để cảnh sát giao thông vào mắt hay cố tình muốn thách thức luật đường bộ nữa. Hoàng Kỳ Lâm phẩy tay đuổi đám khói bụi rơi lại phía sau, chậc chậc tặc lưỡi, đại boss không vui rồi. Làm ở cảnh cục không lâu năm nhưng một trong những kỹ năng của nhân viên là nhìn mặt cấp trên có biết không! Hôm nay boss không vui mà cứ ở cạnh bên lèm bèm thể nào cuối tháng cũng bị bóc lột giá trị thặng dư!
Tâm trạng Vương Tuấn Khải đúng là bị phá hỏng.
Hắn vốn không quen biểu đạt cảm xúc, trên cái mặt than vạn năm không nặn ra được hỉ nộ ái ố chẳng có tí dấu hiệu nào chứng tỏ vị này đang tức giận. Nhưng vô lăng bị siết chặt cùng với kim đồng hồ tốc độ đang tăng với xu hướng giật rung lắc không ngừng tố cáo toàn bộ bức bối của hắn. Skyper như con ngựa hoang đứt cương lướt như bay trên cao tốc, đoạn đường từ cảnh cục về nhà chính Vương tộc dài hơn ba chục cây số bị hắn dùng năm phút hoàn thành, gió táp vào mặt kính thổi bùng lên sức nóng mãnh liệt, giữa thời tiết lạnh cầm cập chẳng mấy ảnh hưởng.
Hắn chẳng muốn về sớm thế, nhưng nếu không dùng tốc độ phát tiết thì hắn không chắc mình sẽ làm ra chuyện gì.
Bảo an trước cửa biệt thự to đùng ở ngoại ô Trùng Khánh đang nghiêm túc canh gác, chỉ nghe tiếng động cơ gầm rú inh ỏi trên đường quốc lộ phía trước, không khỏi mắng nhiếc lũ trẻ ngày nay quả nhiên rặt một lũ thích thể hiện, cứ đâm đầu chạy như điên là nghĩ mình cao tay hơn người, nhìn ai cũng lấy nửa con mắt dò xét, ăn mặc chẳng ra ngô ra khoai lại còn bĩ khí không chịu được.
Gã vừa ló đầu ra đã thấy bóng xám bạc xé gió vút tới, thiếu chút nữa bị hù nhũn chân.
Mũi xe dừng trước cổng nhà cách mười centimet, phía sau lớp kính chống đạn trong suốt, gương mặt anh tuấn của đại thiếu gia Vương Tuấn Khải như ác quỷ đập vào mắt bảo an. Gã hồi phục tinh thần, vội sai người thông cáo cho lão chủ nhân, trấn an trái tim còn đang đập dữ dội vì hãi hùng.
Mới một năm không gặp mà thiếu gia cứ như biến thành người khác ấy, mặc dù trước kia cũng không phải thân thiện hiền ái gì cho cam, nhưng ít nhất cũng có phong vị con người! Còn hiện giờ...Bảo an run rẩy, nhìn sao cũng thấy đôi mắt kia nhìn gã như nhìn người chết, khiến người ta không rét mà kinh.
Vương Tuấn Khải băng qua dải trường xuân dày đặc của cổng nhà, bước vào khuôn viên rộng lớn xa hoa trong biệt thự. Nếu không phải ba cứ nằng nặc đòi hắn về thăm nhà, thậm chí đến cảnh cục dùng quyền lợi yêu cầu hắn chấp hành mệnh lệnh, Vương Tuấn Khải cũng không nhớ mình còn một chỗ gọi là nhà. Nơi này đã từng là nhà hắn, nhưng giờ nhìn đâu cũng chỉ thấy xa lạ chất chồng, hắn chẳng thể khơi dậy nổi một tia nhớ nhung nào, ngược lại càng thêm chán ghét, cái nơi này, trong mắt hắn, so với phòng pháp y kẻ khiếp người sợ còn chẳng có sức hấp dẫn bằng.
Cửa phòng khách mở lớn, tình hình này bên trong nhất định có cán bộ cao cấp nào đó đang cùng ba hắn khách khí tới lui, sau đó lại chầu chén một hồi, bắt đầu nói năng linh tinh, hoặc là cùng nhau tâng bốc một vị quan chức già về hưu nào đó, hoặc là khinh thường chế nhạo một kẻ mới vừa bò lên ghế bộ trưởng. Dù là trung thực ngay thẳng không biết lấy lòng bọn họ hay hèn mọn bất tài chỉ biết dùng tiền để cầu danh lợi thì rơi vào mắt người như ba hắn cũng chẳng khác gì con kiến dưới chân, tùy tiện giẫm một cái liền có thể đạp chết, nát bét vụn vỡ không cách nào ngóc đầu lên được. Mà thôi kệ đi, cũng có liên quan gì đến hắn đâu.
Vương Tuấn Khải chỉ phiền, mỗi lần có người đến là y như rằng đều nhằm vào hắn, không nhờ nâng đỡ thì cũng là lấp liếm chuyện tham ô, ám chỉ tới lui cũng chỉ có bấy nhiêu mánh khóe. Bọn họ cứ lẩn quẩn trong mấy chiêu trò cũ rích tựa đứa trẻ tìm cách giấu giếm người lớn chuyện nó mới vừa trộm nhà bên cái trứng gà, lúc ra tay không nể nang gì, đến khi thu thập tàn cục mới bắt đầu loạn cuống cả lên. Bọn người này chỉ có vài trò cứ diễn đi diễn lại mãi, đến hắn cũng thấy mệt hộ, hắn không hiểu tại sao ba lại muốn buộc hắn theo con đường đó, chẳng lẽ ông không thấy thứ này còn rẻ rúng hơn mua bán tiếng cười?
Lần này lại gì nữa đây?
Vương Tuấn Khải bước vào nhà chẳng buồn liếc lấy người đang ngồi trong phòng khách một lần, cứ trực tiếp lột giày đi lên lầu hai. Lão ba hoàng đế đại nhân của hắn nhìn thấy cảnh này liền cau mày ho nhẹ một tiếng, được Vương Tuấn Khải may mắn hảo tâm chuyển mắt lãnh đạm liếc một cái.
Trong phòng khách hiện tại tính cả hắn hiện tại có bảy người. Hai người đàn ông, hai người phụ nữ, còn có một nam một nữ đang tuổi thanh niên, muốn bao nhiêu cao quý xinh đẹp liền có bấy nhiêu. Tầm mắt Vương Tuấn Khải dừng trên cậu trai ngồi nghiêm chỉnh trên sofa, mi mắt rũ xuống rất nhanh liền hồi thần, hắn quay sang nhìn đức ngài còn đang trân mình như cây cột trụ ngoài dát vàng trong thối nát, lạnh lùng gọi một tiếng: "Ba".
Vương Dĩ Hạo bất đắc dĩ gật đầu, đứa con lớn bất trị này còn chịu coi ông là ba cũng coi như tổ tông nhà họ Vương vẫn thương hại ông chán. Thục Lệ bên cạnh Vương Dĩ Hạo nở nụ cười hòa nhã, thanh âm mềm mại ngọt dịu khiến người ta sinh thiện cảm: "Tiểu Khải đã về rồi thì mau đến đây nào, xem con phong trần mệt mỏi như vậy, đêm qua lại thức trắng bắt cướp à? Ôi làm cảnh sát thì cũng phải chú ý sức khỏe một chút chứ, lại làm ba con đau lòng đấy..."
Lời nói ra có vẻ trách móc nhưng không có ý tứ răn đe nào, kết hợp cùng nụ cười từ mẫu của người phụ nữ, là người chẳng ai có thể ghét bà ta được.
Nhưng Vương Tuấn Khải hình như đã vượt ra khỏi phạm trù nhân loại. Hắn chẳng ừ hử gì, cũng không phản bác, chậm rãi tiến đến ngồi xuống cạnh ba hắn, giống hệt khúc gỗ không có tí sức sống. Kể từ khoảnh khắc hắn bước vào nhà, Vương Tuấn Khải nhận ra hai ánh mắt nóng bỏng chiếu thẳng lên người mình, cùng với thái độ khép nép cung kính của hai vợ chồng đối diện, hắn hình như đã hiểu ra chút ít.
"Tiểu Khải làm việc trong cảnh cục nhiều năm nên tính tình có hơi nghiêm túc, thật ra nó rất tốt tính, mọi người đừng câu nệ." Thục Lệ mở lời phá tan không khí kỳ quái, nhìn nhìn cô gái nhu mì trước mắt, thấy thế nào cũng rất thuận mắt: "Phải không A Dao?"
"Vâng, thưa dì." Cô gái ngại ngùng gật đầu, ánh mắt hướng về phía Vương Tuấn Khải càng thêm chú mục. Vương Dĩ Hạo nhướng nhướng mày thâm ý: "Hai đứa quen nhau à?"
"Cũng không hẳn vậy, bác." Lục Dao nhỏ nhẹ nói, cảm kích muôn vàn: "Có một lần cháu gặp tội phạm ở khu trung tâm thương mại, anh...Vương tình cờ đi ngang qua ra tay giúp đỡ. Khi ấy cháu chỉ trông thấy một người tuấn tú sáng ngời xuất hiện, không ngờ lại có duyên gặp lại..."
Chính là tình tiết anh hùng cứu mỹ nhân đó.
Chính là hồi ức tôi vui, bạn vui, cả nhà đều vui.
Mọi người đồng thời "ồ" một tiếng dài, mặt Lục Dao hơi hồng trông vô cùng e lệ, còn Vương Tuấn Khải cứ như đại hiệp xuyên không từ trên trời rơi xuống chẳng ăn nhập gì với không khí, hắn vặn óc mãi mới nhớ ra đúng là mình từng ở trung tâm thương mại, nhưng không phải tình cờ mà là theo dõi một tên sát thủ biếи ŧɦái chuyên phân thây người, lần đó truy kích tròn ba ngày hắn không ngủ, mắt quầng thâm cằm lún phún râu, tóc cũng không thèm chải, chẳng hiểu cô nương này lấy cái phong thái "tuấn tú sáng ngời" đó ở chỗ mô nào ra?
Vương Tuấn Khải càng nghĩ càng thấy trào phúng, người này sao không đi làm biên kịch cho rồi, ở chỗ này móc nối quan hệ làm cái rắm gì.
"Nếu không có việc gì, con lên phòng trước đây."
Một câu của hắn thành công dội xô nước lạnh lên đầu mấy người còn lại.
"Ba, anh hai mới về, đã lâu con không thấy anh hai, con muốn dẫn anh ấy ra ngoài một chút được không?" Cậu thanh niên ngồi trong góc nãy giờ mới lên tiếng, giọng nói rất ngọt, mặt mũi vô cùng thanh tú, chính là phiên bản chân thật của tiểu tiên đồng trong tranh. Vương Dĩ Hạo vốn bất mãn thái độ của Vương Tuấn Khải, thấy con trai nhỏ chuyển chủ đề thì có hơi khó chịu, Thục Lệ bên cạnh nhanh chóng gỡ hòa: "Được được, anh em hai đứa chắc có nhiều chuyện tâm sự, đi đâu cũng được, buổi chiều nhớ về ăn cơm là tốt."
Cậu thanh niên vui vẻ dạ một tiếng, không đợi Vương Tuấn Khải phản ứng đã kéo hắn ra ngoài. Vương Tuấn Khải hơi khựng lại một chút, nhìn thấy bóng lưng cậu trai, hai mắt tồi sầm lại, dễ dàng giãy ra. Đối phương lại cố tình như không biết, mặt dày nắm tay hắn lần nữa, mặc hắn bài xích, cứ theo ý mình điều khiển tài xế đưa hai người đến một quán trà bên bờ sông.
Hết Chương 1