Sinh nhật Vương Nguyên đến nhanh đi nhanh, cuối cùng trên dưới bãi chiến trường chỉ còn Tiêu Bắc nằm gục bên chai rượu ủ trăm năm, vât vờ lăn lộn giữa bãi hỗn loạn, liên tục chỉ tay lên lải nhải trời nam đất bắc, hình như chẳng nhớ ra được mình là ai nữa rồi. Fong cũng không khá hơn là bao, nhưng cô nàng rất ngoan, im ỉm cuộn trong thảm trải sàn, còn ôm chiếc dép liên tục gọi điện thoại. Theo Vương Nguyên thấy, đám người này cùng lắm là làm việc đại sự, tửu lượng vẫn còn kém lắm.
"Vậy em thì mạnh sao?" Vương Tuấn Khải nhìn hai gò má đỏ bừng của cậu, vẻ mặt ngơ ngác dang tay ra: "Đến, lao vào vòng tay anh là hạnh phúc."
Vương Nguyên hết nói nổi, cầm cái ruy băng cột hình nơ bướm trên đầu hắn, lại đẩy hắn mấy cái: "Thu dọn tàn tích."
"Em còn phải thu dọn cái này." Vương Tuấn Khải ngã ra sau nằm đè lên sofa, chỉ chỉ mình, bộ dạng nghiêm túc đến quái đản, kết hợp cùng cái nơ bướm, vẻ mặt vừa ngây ngốc vừa hưng phấn, có một loại mỹ cảm kỳ dị. Vương Nguyên trợn trắng mắt một chút, kéo hắn dậy: "Anh thế mà say rồi."
Ánh mắt Vương Tuấn Khải lóe lóe.
Vương Nguyên đỡ hắn vào phòng, đứng dậy muốn đi xả vòi nước nóng. Vương Tuấn Khải như sam dính sau lưng cậu, thừa cơ hội thần trí bất minh sờ sờ mấy cái, chưa đã thèm mà treo luôn lên người Vương Nguyên, đầu chôn trong cổ cậu. Vương Nguyên bị tóc hắn chọt ngứa, nhúc nhích vai, buồn cười nhưng cũng không đẩy hắn ra.
"Đứng yên em rửa mặt cho anh nào." Vương Nguyên đẩy hắn, ép buộc hắn ngẩng đầu lên, cậu vuốt mớ tóc lòa xòa trên trán Vương Tuấn Khải, thấy hắn chỉ chỉ mép mình: "Chỗ này cũng muốn rửa."
Nhưng khi Vương Nguyên vốc nước đến miệng thì tên nọ lại cắn ngón áp út cậu mút vào trong. Tuy rằng hai bên quen thuộc nhau đã gần một năm nhưng mấy động tác thân mật như thế này Vương Tuấn Khải vẫn rất ít khi làm, Vương Nguyên sửng sốt một hồi, ngoáy ngoáy ngón tay trêu hắn.
Từ từ.
Vương Nguyên mở to mắt.
Vương Tuấn Khải thành kính hôn lên ngón tay cậu, trả nó về với Vương Nguyên.
Nhưng trên tay đã có thêm một thứ lấp lánh.
"Anh..." Vương Nguyên mấp máy môi, mũi chua chua, muốn nhìn kỹ hắn một lần.
"..." Chỉ là tạo hình mặt đờ đẫn và tóc buộc chỏm hình nơ bướm có hơi phá không khí. Cậu nhịn không được bật cười, thở dài một tiếng: "Ai dạy anh cầu hôn mà không chỉ cách tuyên thệ vậy hả?"
Vương Tuấn Khải nhắm mắt, dứt khoát giả chết, người lại chậm rãi đứng thẳng, hai tay ôm lấy khuôn mặt Vương Nguyên. Hắn mở mắt ra, hoàn toàn không có chút gì giống như đang say, cúi người tỉ mỉ phác họa đôi môi của cậu giống như hắn vừa làm với ngón áp út, âu yếm sờ sờ mông cậu.
Vương Nguyên ngẩng đầu đáp trả, không hề phản cảm hành vi trên dưới bất đồng của hắn. Vương Tuấn Khải không phải kiểu cấm dục, tìm được người hợp ý dĩ nhiên sẽ không ăn chay. Bất quá hắn là người có nguyên tắc, phải kết hôn xong mới chân chính phát sinh quan hệ, vì thế trong một năm qua bọn họ chưa từng làm đến bước cuối cùng.
"Lúc này đây, anh không cho phép em có bất kỳ sự cự tuyệt nào." Vương Tuấn Khải khôi phục sự bá đạo thường ngày, hơi thở nóng rực phả lên mắt Vương Nguyên: "Mọi phản kháng của em đều sẽ được hiểu thành dục cự hoàn nghênh."
"Tuân lệnh, cảnh sát trưởng." Vương Nguyên phối hợp trả lời, ý cười trong mắt ngọt ngào nồng đậm nhuốm đầy mùi vị tình yêu, phảng phất còn hàm chứa sự thỏa mãn tràn đầy.
Vương Tuấn Khải giật giật khóe môi, bắt đầu hôn cậu, hắn ôm Vương Nguyên, chân sau đá cửa phòng, ném cái điện thoại chặn ngay chốt khóa, "cạch" một tiếng khóa kín cửa. Vương Tuấn Khải luồn tay vào áo cậu vuốt vuốt, chuẩn bị tặng cho Vương Nguyên quà sinh nhật bự nhất.
Lúc Vương Nguyên nhìn thấy cái kia, ánh mắt có hơi mở to, dù đã cùng đối phương nhìn cơ thể nhau đến mấy chục lần nhưng cậu chưa bao giờ nhìn kỹ đứa bé này, nhịn không được vươn tay phủ lên. Ngón tay lành lạnh mang theo cảm xúc ẩm ướt vì khẩn trương chạm đến da thịt nóng rẫy bên ngoài, Vương Tuấn Khải hô hấp dồn dập, không chịu thua kém chụp lấy tiểu Vương Nguyên.
"A..." Tiếng than ngắn ngủi vang lên, tiếp theo đó là một tràng âm thanh mập mờ ái muội.
Vương Nguyên bị đè xuống hôn đến tối tăm mặt mũi, vẫn kiên trì trêu ghẹo, đến tận khi vật nọ bị chọc tỉnh, bừng bừng sinh khí mà đứng thẳng, cậu mới thỏa mãn thở một hơi, chuyên chú cùng Vương Tuấn Khải hôn lưỡi.
Hai bóng người nhanh chóng quấn vào nhau, nhiệt tình dâng cao, không khí như có điện từ ma xát, tràn ngập nóng bỏng.
"A! Chờ.." Thanh niên hơi ngửa đầu, ánh mắt sóng sánh, vật kia thật sự là quá nóng, lúc chạm đến chỗ bí mật khiến cậu không chịu được mà co rụt né tránh. Vương Tuấn Khải thật vất vả nhịn gần hai mươi lăm năm, nghe vậy chẳng muốn dừng lại, nhưng hắn cuối cùng vẫn kiên nhẫn vỗ về Vương Nguyên, nửa an ủi nửa dụ dỗ cậu tán thành.
Khoảnh khắc khi hai bên kết hợp, Vương Nguyên mới nhận ra chuyện này cũng không quá khó khăn như cậu tưởng.
"Ưʍ...! Chậm, chậm, một chút...!" Hai chân bị hắn tách ra, cơ thể liên tục bị va chạm, dù đã nắm chặt drap giường nhưng cậu vẫn khó có thể giữ vững. Vương Tuấn Khải có lẽ kìm nén quá lâu, đây lại là lần đầu của cả hai người bọn họ nên động tác của hắn có phần trúc trắc, mang ý thăm dò, lại không kém phần hoang dã. Vương Nguyên thở dốc, cố gắng thích nghi với luật động, cảm giác ẩn ẩn đau cùng kɦoáı ƈảʍ từng chút lên men hòa lẫn vào nhau làm cho mọi do dự của cậu đều biến thành bối rối, theo bản năng nhúc nhích người làm cho cả đôi bên thoải mái.
Hắn ra vào thật chậm, tỉ mỉ phác họa nơi tư mật mềm mại của người trong lòng, động tác vạn phần nuông chiều nhưng cũng chẳng kém bá đạo, liên tục trừu sáp tiến nhập bên trong, cảm nhận sự nóng ấm và tuyệt vời khi song phương hòa thành một thể. Vương Tuấn Khải cúi đầu, vừa lúc nhìn thấy biểu tình ẩn nhẫn của Vương Nguyên, không hiểu sao trong lòng càng ngứa, vô thức di chuyển nhanh hơn.
"A! A...! Đừng, đừng...!" Vương Nguyên bị hắn đột ngột chuyển tiết tấu, eo cong lên, làm cho thân thể duyên dáng như mỹ thực độc nhất vô nhị phô bày ra trước mắt. Ánh mắt Vương Tuấn Khải tối tối, mục tiêu từ gương mặt cậu lượn đến điểm đỏ đang cương cứng, đưa tay nhéo nhéo.
"Ô! Anh...khoan đã...Ưm ~"
Phía dưới đã có xu thế mất điều khiển, cúc hoa xinh đẹp mở rộng chứa một vật quá cỡ, chất lỏng trong suốt sóng sánh từ bên trong liên tục ứa ra làm cho chỗ kết hợp bóng loáng lại trơn nhẫy, khiến Vương Tuấn Khải kìm không được nữa mà ôm lấy eo cậu, ầm ầm tiến công vào. Hắn mạnh mẽ rong ruổi trên người dưới thân, há miệng cắn cắn ngực trái của cậu, hai tay vuốt ve eo rồi nắm chặt bắp đùi ép buộc cậu phải mở chân hết cỡ, hạ thể không ngừng đâm rút, làm cho khu vực xung quanh cúc hoa đỏ bừng bừng, cái miệng nhỏ chật vật bất kham mà bắt đầu phát ra âm thanh nước dính dấp.
Tiểu Vương Nguyên lúc lắc theo động tác của hắn, đã sớm chào cờ từ lâu, trên đầu nhỏ óng ánh chất lỏng, bởi vì kɦoáı ƈảʍ từ cúc hoa truyền đến mà trướng lên. Vương Tuấn Khải tóm được nó, cố ý khiêu khích qυყ đầυ, làm cho nước chảy ra càng nhiều, ướt đẫm tay hắn.
"Không, anh, đừng...!" Vương Nguyên chịu không nổi che kín mắt mình, lồng ngực phập phồng liên hồi, cảm giác xa lạ cùng sự yêu thích mà thân thể tự động biểu hiện ra khiến cậu xấu hổ vô cùng, càng mẫn cảm kêu rên. Cậu đã muốn đè nén rêи ɾỉ, nhưng thực sự là nhịn không được, hơn nữa mỗi lần cậu kêu ra tiếng lại cảm giác Vương Tuấn Khải càng hưng phấn, không biết nên khóc hay nên cười.
Sau đó Vương Nguyên khóc rồi.
"A~ Quái, quái lạ...Chỗ đó..."
Cậu không tự chủ run lên như bị điện giật, thân thể bị va chạm mãnh liệt vốn đã sinh ra kɦoáı ƈảʍ nhưng chỉ khi đụng đến nơi nào đó mới thật sự làm cho cậu tê dại thích ý. Hai mắt cậu mờ mịt ngơ ngác, nước mắt sinh lý vô thức tràn ra, cả người nhũn xuống thấy rõ.
Vương Tuấn Khải nắm chắc điểm G, hung hăng đâm đến.
"A~!"
Nhất thời trong phòng một mảnh xuân sắc, thanh âm trong trẻo ngọt ngào dụ người mê mẩn, thân thể nóng bỏng ẩm ướt dính sát vào nhau.
Vương Nguyên không bị hắn vờn lâu đã phát tiết, rất nhanh bị hắn lật người lại, tiếp tục ra vào.
Suốt quá trình cậu chỉ có thể phối hợp cùng rên la, phản ứng thân thể thành thật đến mức khó khống chế. Vương Nguyên cuối cùng cũng không biết mình ra sao, chỉ nhớ được thời điểm Vương Tuấn Khải lần đầu bắn vào trong cậu, cậu rốt cuộc ngủ.
Trước khi nhắm mắt, Vương Nguyên mơ màng nghĩ, Vương Tuấn Khải rốt cuộc có say không?
...
Vương Nguyên thức dậy lúc nắng đã lên cao.
Cậu mơ màng mở mắt, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là hai bàn tay đan vào nhau, mà trên tay Vương Tuấn Khải vẫn chưa có nhẫn.
"Em đeo cho anh đi." Vương Tuấn Khải từ phía sau ôm cậu, trầm trầm nói, hắn đêm qua đem Vương Nguyên lăn đến lăn đi mấy vòng thực tủy biết vị, còn chưa thấy đủ mà cọ cọ mấy cái. Thứ nào đó đã sớm cứng lên, chọc chọc vào đùi trong cậu, làm cho Vương Nguyên hết nói nổi.
Cậu xoay người trừng hắn, hắn chỉ sờ sờ mông cậu, còn quả quyết dùng cái mặt than nói: "Dùng nơi này đeo."
Vương Nguyên: "..."
Gì chứ...
Rốt cuộc cậu đúng là phải dùng chỗ đó đeo nhẫn cho hắn, sau đó có một thời gian dài cậu không dám nhìn cái nhẫn trên tay Vương Tuấn Khải luôn.
"Thực sự...rất thích em." Vương Tuấn Khải muộn tao ra vẻ thâm tình nói, đưa bàn tay ra khỏi chăn, kéo bé ngoan đang định mặc đồ vào, tiếp tục chiến ba trăm hiệp.
"Ưʍ.. ưʍ...!"
Đủ mọi tư thế.
"A, a ~ không nên...!"
Đủ mọi địa điểm (trong nhà).
"A! Ra...!"
Bất chấp thời tiết (từ trời trong đến mưa rào sấm sét ì ầm).
Thanh niên thở hổn hển cưỡi trên vị trí đũng quần của người đàn ông, cánh môi hơi mở, vẻ mặt phong tình ẫn chứa bất đắc dĩ, bủn rủn nhấp nhô lên xuống. Hai người dính chặt nhau không rời, cho đến khi đôi bên cùng tiết ra, liền ôm chặt nhau hưởng thụ dư vị sau cao trào.
Vương Tuấn Khải sờ sờ Vương Nguyên, ôn nhu thì thầm: "Sinh nhật vui vẻ, người anh thương nhất."
Về phần nhân vật quần chúng Tiêu Bắc và Fong?
Hừ, tụi tui sớm đã cuốn gói...không đúng, thức thời rời đi từ tối qua rồi! Sao có thể quấy rầy thế giới riêng của boss và phu nhân được!
...
Sau khi sinh nhật kết thúc, Vương Nguyên eo mỏi lưng đau lôi kéo Vương Tuấn Khải đi tảo mộ, mỹ kỳ danh là dắt người yêu về ra mắt ba mẹ.
"Ba vợ, mẹ vợ." Vương Tuấn Khải gật đầu cúi chào, đặt hoa lên trước bia mộ. Bia mộ đã có tên, trang hoàng lộng lẫy, Vương Nguyên sửng sốt một lúc lâu, có lẽ khi Vương Tuấn Khải biết đã cho người sửa sang lại...Nói đến đây, cậu sờ mũi, chính mình không lo cái này lại để Vương Tuấn Khải đi lo.
"Quà ra mắt đó mà." Vương Tuấn Khải giải thích, lúc lắc bàn tay nắm chặt của hai người.
"Về sau sẽ có người chăm sóc con thay ba mẹ." Vương Nguyên thấp giọng nói: "Người tốt nhất với con."
Vương Tuấn Khải sờ sờ tóc cậu.
Đó là đương nhiên.
Hết phần 2Hoàn ngoại truyện.TOÀN VĂN HOÀN