Cảnh cục.
Nhóm Vương Tuấn Khải người nào người nấy mặt mày xám tro, quầng mắt đen sì, bộ dáng giống như thương binh bệnh tật sau khi trận địa bị oanh tạc. Hoàng Kỳ Lâm thất vọng lẩm bẩm, ngao ngán thở dài:
"Vậy mà tôi còn tưởng sẽ được chứng kiến tài phá án kinh thiên động địa của sếp chứ.. Ngờ đâu án cũ chưa giải, án mới lại đến, aiii..."
Vương Tuấn Khải ngồi trước lapop chẳng buồn phản ứng. Tư liệu điều tra về bối cảnh của Anna cho thấy cô ta quả thật có một em trai, theo thông tin từ đội của hắn thu thập được, Vương Tuấn Khải đoán người em trai này đã không còn sống sót, về phần là ai đã khiến cái chết của cậu ta trở thành ám ảnh kích động tâm lý Anna, hắn đã mơ hồ nhận ra.
"Còn nhớ Touri từng kể, Liêu San San mắc một căn bệnh đặc biệt về máu hay không?"
"Là viêm tủy."
"Đúng, trong tình hình đó Andria Li đã làm gì?"
"Tìm người thay tủy cho con gái, hứa sẽ trả toàn bộ chi phí cùng với tính mạng đối phương, bù đắp và chăm sóc cho gia đình cho người nọ..."
Vivian sững sờ, khó có thể tin được nói: "Ý sếp là...Người bị lấy tủy là em trai Anna?"
Vương Tuấn Khải rũ mi mắt, dường như đối với chuyện này rất phản cảm, dưới ánh mắt khiếp sợ của bá quan văn võ – lặng lẽ nở nụ cười trào phúng, rồi tỉnh rụi như không đứng dậy mang theo sổ ghi chép đi mất.
Hành vi kỳ dị mang hơi thở của sự hủy diệt này khiến cả đám người sợ đến mức không dám hó hé, mãi sau khi người đi rồi mới chà xát cánh tay, trân mắt thuỗng mặt. Không phải bọn họ kinh hãi sếp nhà mình tự dưng cười quái gở, mà là chuyện như vậy lại có thể chọc hắn cười.
"Sếp! Anh đi đâu thế?"
"Đến bệnh viện."
Hoàng Kỳ Lâm sờ cằm: "Tuy nói là sếp sẽ đến bệnh viện lấy khẩu cung của Anna, nhưng cô ta đã cắn đứt đầu lưỡi, dù có biết viết cũng chắc gì chịu đồng ý hợp tác cùng chúng ta?"
"Biết đâu người sếp muốn tìm là Liêu San San thì sao? Kể cả khi có người chịu hiến tủy cho mình, hai cha con Andria Li đã không ngần ngại lợi dụng đối phương, biết rõ chuyện thay tủy này có thể làm mất mạng người nọ, vậy mà vẫn cố tình hành động. Đây rõ ràng là hiểu luật lại lách luật, không thể đo nổi độ tàn nhẫn của bọn họ." Willie chống cằm suy tư: "Tôi rốt cuộc đã hiểu tại sao Anna lại hận bọn họ đến mức không nhân nhượng mà gϊếŧ họ, thậm chí không tiếc việc chính mình bại lộ, dùng hành vi biếи ŧɦái dằn vặt tinh thần Liêu San San. Ắt hẳn nữ bác sĩ này cũng lờ mờ đoán ra được dụng ý của thủ phạm phá hư hai cánh cửa, nhưng không muốn quật lại chuyện cũ nên giả vờ tức giận rồi đổ tội lên đầu Touri."
"Vậy thì...có liên quan gì đến Geogre Paul? Mọi người không thấy cái chết của anh ta rất không ăn khớp với lập luận từ nãy đến giờ của chúng ta sao?"
Willie gõ gõ lên bàn, vuốt màn hình lên tạo thành ảnh 3D lập thể, hiển thị một chiếc vòng titan đã ngả màu: "Đây là tín vật duy nhất mẹ Liêu San San để lại cho cô ta, cũng là vật đã từng bị rơi xuống chiếc hồ nơi Geogre bị gϊếŧ. Nếu tôi đoán không lầm, Geogre chính là..."
...
"Geogre là người hầu trung thành nhất của cha tôi."
Một người phụ nữ luôn làm việc với bệnh nhân và mùi thuốc sát trùng, lúc này thở dài ngồi trên giường bệnh, khẽ nhắm mắt nói: "Khi đó tôi mới đặt chân vào tộc Li, cha mang anh ấy đến làm vệ sĩ cho tôi. Geogre chính là người chiếu cố tôi nhiều nhất, anh ấy giống một người anh trai hơn cả Touri, luôn giúp đỡ khi tôi gặp sự cố, thậm chí lúc chiếc vòng quý giá nhất với tôi bị rơi xuống hồ, anh ấy đã cố gắng tìm kiếm, nhưng sau ngần ấy năm Geogre cũng không tìm được, mà tôi lại rời khỏi pháo đài, đi du học xa..."
"Sau đó?"
"Chuyện sau đó tôi cũng không rõ lắm..."
Liêu San San nắm chặt tay kìm nén cảm xúc, ai cũng có thể nhìn ra cô ta đang xót xa đau lòng vì cái chết của một người quen. Con riêng bước qua cửa nhà chính, dĩ nhiên không thể không có màn khi dễ khinh thị, có người nguyện ý thật tâm chăm sóc mình như vậy, quả thật khó có thể quên được. Có điều khi những người muốn đồng tình với tình cảnh của Liêu San San nhìn thấy vẻ mặt của Vương Tuấn Khải, đều bị vẻ mặt của đội trưởng đội án kiện đặc biệt làm cho tụt hết cả cảm xúc.
Vương Tuấn Khải nghiêm chỉnh ghi chép, diện vô biểu tình, chẳng ừ hử tiếng nào thì chớ lại còn bày ra biểu cảm như thể táo bón kinh niên và đang nghe được một chuyện cười nhạt nhẽo chả có trí tuệ. Hắn tựa hồ chẳng chút để ý đến việc Liêu San San đau khổ ra sao và chịu sự cô lập của người tộc Li như thế nào, cái hắn cần là toàn bộ những gì Liêu San San đã trải qua sau khi gia nhập vào hộ khẩu nhà họ Li. Đương nhiên, liên quan đến chuyện thay tủy thì càng tốt.
Sao lúc nghe tin Geogre chết không thấy Liêu San San có phản ứng tiêu cực gì?
Hay là dây thần kinh bây giờ mới cho phép cô ta cảm thấy buồn bã? Như thế cũng quá chậm rồi đó.
"Cô cho biết Anna Sythalia?"
"Không biết rõ..." Liêu San San cắn môi ậm ừ. Vương Tuấn Khải không gật không lắc đầu, hé miệng hỏi tiếp: "Vậy còn Chrysan Sythalia?"
Liêu San San mở to mắt: "Đó là ai vậy?"
Vương Tuấn Khải nghiêng đầu nhìn cô ta: "Còn nhớ tôi từng nói, hợp tác với cảnh sát mới chính là con đường duy nhất có thể giúp cô thoát khỏi vòng vây luật pháp?"
Tuy không hiểu sao cảnh sát này lại hỏi mình câu hỏi kỳ lạ như vậy, nhưng Liêu San San vẫn đáp trả theo bản năng: "Tôi biết..."
"Không được ngụy tạo ký ức." Vương Tuấn Khải hiếm khi hoa văn vẽ chuyện, dùng ngón tay đặt lên thái dương, rồi chỉ vào hai mắt: "Cô đang nói dối."
Liêu San San hơi giật mình: "Anh nói gì tôi không hiểu lắm...?"
"Nếu cô không biết Chrysan Sythalia là ai, cô sẽ là kẻ độc ác nhất chứ không phải Anna." Vương Tuấn Khải giơ một tấm ảnh cũ chụp từ rất lâu về trước. Cậu trai trong ảnh gầy yếu chỉ cao hơn một cây hoa hướng dương một cái đầu, cậu ấy cười rất tươi, còn có năng khiếu vẽ tranh rất đẹp. Những điều này là do hắn phỏng đoán dựa trên bức tranh mà Touri tìm đươc trong phòng tranh, với hình ảnh bàn tay chui lên từ mặt đất dưới gốc rễ những bông hoa mặt trời, có lẽ bức tranh này đã được vẽ khi Chrysan trải qua những ngày cuối cùng của cuộc đời, và nhận ra hợp đồng bảo đảm tính mạng kia không có hiệu quả.
Hoặc cậu ta đã biết từ lâu, và chấp nhận số phận.
Hắn tiếp tục cầm tờ hồ sơ bệnh án lên, thật vất vả mới lục tìm được nên bên trên dính khá nhiều bụi. Vương Tuấn Khải ưa sạch sẽ chán ghét nhìn cái hồ sơ một cái, lôi từ trong đó ra một tờ giấy kê khai lý lịch của bệnh nhân: "Chrysan Sythalia, năm hai cao trung, đến từ miền nam Trung đại lục, là con trai trong một gia đình tan vỡ, có cha nghiện rượu, mẹ là con bạc và chị gái nhút nhát lầm lì, cũng là người..."
Tiếp tục cầm tờ bệnh án thứ hai lên, kia rõ ràng là gương mặt thu nhỏ của Liêu San San, vẻ mặt không khác mấy so với hiện tại. Đương nhiên nó đã được photoshop và trang điểm che đậy màu da thật, chứ kẻ mắc bệnh viêm tủy thì hồng hào thế quái nào được. Mọi người sửng sốt nhìn bức ảnh nhỏ nhắn ở góc trái tờ bệnh án, lại nhìn xuống nơi ghi nhận lý do nhập viện của Chrysan, cảm thấy sau lưng lạnh toát.
"Ba năm trước cậu ta đã chết vì hiến tủy cho cô, chỉ một câu "đó là ai vậy" liền phủ bỏ toàn bộ trách nhiệm về mạng sống của đối phương." Vương Tuấn Khải đều đều lên tiếng, chẳng có hài thanh nào nhưng lại khiến trái tim con người ta co rút: "A, chắc có lẽ cô vẫn còn nhớ kẻ tấn công mình chứ?"
Liêu San San cứng đơ người.
"Anna Sythalia, cũng chính là chị gái của người đã hiến tủy cho cô. Liêu tiểu thư, cô nghĩ thế nào khi bản thân mình biết rõ hai người này, lại giả vờ không hiểu chút gì?"
"Tôi quả thật không thể tin được là cậu Chrysan đã chết...Còn có cô Anna, cô ta đích thực là chị của cậu Chrysan ư?"
Vương Tuấn Khải lặng thinh nghe câu chống chế yếu ớt của Liêu San San, thình lình buông tiếng thở nhẹ: "
Dù có nhuộm bao nhiêu máu cũng không đủ bù đắp cho em."
"Các người...các người chỉ dựa vào những phỏng đoán ngớ ngẩn sáo rỗng và phiến diện để quy kết trách nhiệm cho tôi sao?" Liêu San San sau khi bất ngờ đã bình tĩnh hơn nhiều, cô ta là bác sĩ, biết rõ thế nào để chống trả lý luận liên quan đến y học: "Biết đâu khi cái kẻ hiến tủy kia không muốn sau khi phẫu thuật, chính mình trở thành gánh nặng cho gia đình nên tự sát thì sao? Anh cũng đã nói cha mẹ bọn họ đều là kẻ tiêu tiền như nước, nhân phẩm bê bối không ra hình người, giả sử cậu ta muốn chết để lấy tiền bảo hiểm đưa cho cha mẹ thì sao?! Còn nữa, thay tủy là một việc có rủi ro sơ suất rất lớn, ai biết được trong lúc đụng dao kéo, có người nào đó lỡ tay gϊếŧ chết cậu ta thì sao?!? Có rất nhiều trường hợp xảy ra, anh không ở hiện trường, không có bằng chứng xác thực thì đừng hòng dùng luật pháp nói chuyện với tôi!"
Liêu San San nói hết câu, hít sâu một hơi rồi lợi dụng lý do còn chấn động tinh thần, ngang nhiên đuổi cảnh sát ra ngoài. Vương Tuấn Khải cũng không ngần ngừ do dự, hắn phân phó hai người ở lại canh phòng Liêu San San, bước xuống thang máy chuẩn bị về cảnh cục. Hắn đã xem qua vết thương của Anna, không có gì đáng ngại, lực hồi phục rất nhanh, chờ cô ta tỉnh lại sẽ có khẩu cung mới ghép vào toàn bộ vụ án.
Vương Tuấn Khải nhìn xuống bảng thông báo ở khoa não, rốt cuộc đứng lặng hồi lâu không nhúc nhích.
"Anh...Vương cảnh quan..?" Vương Nguyên cầm theo chai nước biển đi từ đầu hành lang bên này đến, hình như đã khôi phục khá nhiều, vừa nhìn thấy Vương Tuấn Khải liền mừng rỡ vội vàng đi tới. Vương Tuấn Khải nhìn gương mặt quen thuộc ánh lên vẻ rực rỡ xán lạn, tưởng chừng đã nhìn thấy cậu bé ấy xuất hiện lần nữa trong cuộc đời mình. Hai cảnh sát trực phòng có nhiệm vụ bảo vệ cậu đi theo sát, thấy Đội trưởng thì gật đầu chào.
Hắn vốn không định thăm, nhưng xuất phát từ trách nhiệm của cảnh sát, vẫn là hỏi một câu: "Thế nào?"
Còn không đủ một câu "vết thương thế nào" nữa.
"Ổn rồi, đầu không còn đau nữa, chỉ thỉnh thoảng hơi chóng mặt một chút. Bác sĩ nói hai ngày nữa em có thể ra viện, còn có thể làm nhân chứng cho vụ án lần này."
Vương Tuấn Khải không nói gì, xoay lưng đi.
"Khoan, khoan đã Vương cảnh quan!!" Vương Nguyên giật mình, theo phản xạ nắm góc áo hắn. Vương Tuấn Khải thoáng sững sờ, quay phắt lại nhìn cậu, mang theo vẻ căm hận phẫn nộ cùng ghê tởm lóe lên trong tích tắc. Vương Nguyên ngây người đến mức không buông tay ra, hắn liền giữ áo hất cậu khỏi mình, vội vã rời đi.
Hai người còn lại nhanh tay đỡ để Vương Nguyên khỏi ngã, tròn mắt ngạc nhiên.
"Đội trưởng Vương làm sao vậy?"
"Người của đội án kiện đặc biệt kỳ quặc lắm, ai mà biết được!"
Vương Nguyên dõi theo bóng lưng người nọ khuất sau thang máy, thản nhiên nở nụ cười nhàn nhạt.
...
Liêu San San không thừa nhận tội trạng, cũng vì vụ án trước vốn không có người khởi tố, người có khả năng khởi tố nhất hiện giờ lại chính là tội phạm gϊếŧ người – Anna Sythalia, cho nên Liêu San San rất tự tin Vương Tuấn Khải sẽ không làm gì được mình, huống hồ cô ta còn có một người bạn là luật sư lâu năm có tiếng trong giới, cộng thêm thế lực bành trướng của hôn phu tương lai, cô ta tin chắc bản thân sẽ an toàn.
"Cái ả đàn bà này đúng là không biết thẹn!" Vivian đập bàn phẫn nộ, ly nước run lên sóng sánh ra ngoài làm Hoàng Kỳ Lâm sợ chết khiếp, trừng mắt nhìn cô, nhạ ai không nhạ, lại nhạ ngay bàn sếp mà đấm, có tức giận thì cũng phải chọn phong thủy chứ!
"Hiện giờ chúng ta còn chưa có chứng cứ, cô ta đúng là muốn làm gì thì làm..." Dạ Nhất ôm tay nhíu mày, dạo gần đây còn có một lực lượng chèn ép cấp trên nói muốn bọn họ nhẹ tay xử lí vụ của Liêu San San, tám phần mười là người đàn ông thần long kiến thủ bất kiến vĩ của cô ta tác quái rồi. Cái loại đàn bà như vậy sao lại có kẻ để ý cơ chứ? Hay Liêu San San đang chứa chấp một bí mật nào đó không thể tiết lộ?
"Chỉ có một mình Anna thì bất lợi cho chúng ta lắm, mà cô ta còn là hung thủ gϊếŧ Geogre nữa, bọn người trong phiên tòa chắc gì đã tin lời một kẻ gϊếŧ người!"
"Quan trọng nhất là, Anna còn chưa tỉnh, vả lại cô ta sẽ nói sự thật cho chúng ta nghe sao?"
"Nếu Anna muốn trả lại sự thật về cái chết của em trai, cô ta nhất định đồng ý. Tuy nhiên, cô ta biết rõ một mình mình không thể đòi lại công bằng cho em trai, ngược lại còn làm cho tình hình tồi tệ hơn nên mới dùng cách trực tiếp nhất, dùng máu hù dọa gây kíƈɦ ŧɦíƈɦ thị giác dằn vặt tinh thần Liêu San San. Xem ra Anna đã quyết tâm đợi chết, được ăn cả ngã về không, khả năng hợp tác với chúng ta không cao."
"Huống hồ..." Vương Tuấn Khải nhíu mày: "Tội trạng của Anna rành rành ra đó, ngoài việc gϊếŧ chết Geogre và gây áp lực cho Liêu San San, cô ta còn sát hại Vương Viên không thành công, chỉ bằng chừng này, luật sư của Liêu San San cũng đã đủ lý lẽ đối chất với chúng ta."
Hoàng Kỳ Lâm vò tóc não nề: "Chết tiệt, xử lí Anna không được mà bảo vệ cô ta cũng chẳng xong, rốt cuộc chúng ta phải làm gì cơ chứ?"
"Giải quyết vụ của Andria Li trước."
Đám người đồng thanh "hả" một tiếng rõ to, khó hiểu nghi hoặc đưa mắt nhìn nhau. Thời khắc này cực kỳ cấp bách, sếp còn muốn bày trò gì nữa đây?
"Còn nhớ mục đích đầu tiên chúng ta đến pháo đài Li là gì không?"
"Giải mã mật thư S.O.S của Andria Li a..." Hoàng Kỳ Lâm gãi đầu: "Cái đó có liên quan gì đến vụ án của chúng ta sao?"
"Andria những năm cuối đời bỗng dưng mắc chứng hoang tưởng trong khi tinh thần ông ta được chẩn đoán là vô cùng tỉnh táo và không có tiền sử mắc bệnh tâm thần trong dòng tộc, vậy nguyên nhân nào khiến Andria Li mất bình tĩnh, trở nên kỳ lạ rồi gửi những bức thư tẩm dầu hoa anh túc đến nhiều địa phương khác nhau?"
Willie gật gù, giơ ngón trỏ chỉ vào ấn đường giữa trán, trầm giọng nói: "Chỉ có thể là chấn thương tâm lý."
Hết Chương 11