Một Nửa Hung Thủ [Khải Nguyên]

Chương 14

QUYỂNIIBỨC HỌA TAI ƯƠNG

Chương 14

Huyết thống là một sự tồn tại kỳ diệu.

"Ba ba, ba ba!"

Cậu bé trèo từ xích đu xuống, chạy về phía người đàn ông đang đứng cạnh giá vẽ. Bởi vì chiều cao không phù hợp nên nhóc chỉ có thể đứng đến thắt lưng người đàn ông, nắm tay nhỏ nhắn túm ống quần đối phương, ánh mắt hâm mộ nhìn chằm chằm bức tranh dang dở trên nên giấy trắng.

Bức tranh kia cũng không phải là xuất sắc, nhưng lại mang màu sắc ấm áp dịu dàng, giống như bàn tay của mẹ mỗi lần vuốt ve đầu cậu bé, cũng giống như ánh mắt nhu hòa của ba khi nhìn thấy nhóc.

"Ba ba, con cũng muốn học vẽ!"

"Được, đợi Đường Đường lớn một chút, ba ba sẽ dạy Đường Đường vẽ tranh!"

"Ba ba hứa rồi không được thất hứa nhé!!"

"Đương nhiên!"

Người đàn ông ôn hòa mỉm cười, đứng dưới ánh sáng nhàn nhạt của nắng mặt trời, khi ấy cậu bé ngước nhìn lên, trông ba ba chẳng khác nào được minh quang bao phủ, chói lòa đôi mắt.

...

Hoàng Kỳ Lâm gặm bánh mì chật vật lách người qua giữa dòng người đông đúc di chuyển, chẳng may đụng phải một nhóm người đang hưng phấn kêu to còn nhảy nhót qua lại, thiếu chút nữa chân bị giẫm nát.

Này...

Cậu ta trợn tròn mắt nhìn mấy nữ sinh giờ này vốn phải đến trường lại đứng líu ríu bên cạnh bồn hoa cảnh cục, mắt đau đáu chờ mong nhìn về phía đường bộ, không bao lâu sau Hoàng Kỳ Lâm liền biết sự thật. Một chiếc xe đắt tiền có lực sát thương cao với toàn thể quần chúng lấy tốc độ sấm rền gió giật lao vào bãi đỗ xe, chẳng đợi ai phản ứng đã mất hút. Nếu người trong xe là Violord Vương Viên cậu ta còn có thể hiểu được tại sao bọn họ lại tỏ vẻ cao hứng như vậy, nhưng cái xe kia...

Vương Tuấn Khải đẩy cửa bước ra, rất có phong độ bình tĩnh quét mắt tìm hướng đi, chẳng hề bận tâm tiếng hét chói tai của những người đang bu đông bu đỏ tại cửa cảnh cục, một đường phăm phăm thẳng tiến vào tòa nhà. Dĩ nhiên cảnh tượng này sẽ là hoàn hảo hơn nếu hắn biết thương hoa tiếc ngọc mà sử dụng kỹ năng mỉm cười tăng giá trị hảo cảm lên, cơ mà, Hoàng Kỳ Lâm tỏ vẻ, sếp của cậu ta ngại nhất là đối mặt với nữ giới, còn là nữ giới không có tiền án tiền sự. Hơn nữa tính khiết phích của hắn rất mạnh, trừ phi có sự đồng ý của hắn nếu không thì đừng mong tiến vào bán kính một mét quanh hắn.

Ý thức lãnh thổ của Vương Tuấn Khải chẳng thua gì loài sói hoang dã đánh dấu chủ quyền đâu a, đừng dại dột thách thức độ nhẫn nại của hắn, hắn chỉ kiên trì khi mục đích đó có ý nghĩa mà thôi.

Hoàng Kỳ Lâm vểnh tai nghe mấy vị thiếu nữ la hét cái gì "soái ca" a "nam thần" a "trời ơi đẹp trai mù mắt tui" nghe thật quen tai. Mắt thấy Dạ Nhất vẻ mặt đen sì từ ngoài hàng rào lén lút chui vào mà không dám đi đường cái, khóe môi Hoàng cảnh quan giật giật, dường như đã thấu triệt chân lý, đắc quả ngộ đạo điều gì đó, sâu kín sờ cằm một cái.

Cậu ta cũng học theo Dạ Nhất leo rào, miễn cho thiên hạ đại loạn.

"Bên ngoài là sao vậy, tự nhiên có một đống người vây xem kịch vui..."

Đây là người mắc chứng sợ đám đông, sợ tiếng ồn và có đam mê nghiệt ngã với võng du internet – Chiêu Tài Miêu. Sở dĩ có biệt danh như vậy quả thật là do cậu ta có thần cách vạn năng – tâm ý tương thông với thần tài đại nhân, chỉ cần cậu ta có mặt ở đâu thì chỗ đó ắt có tiền, rút thưởng liền rút ngay giải độc đắc, mua cổ phiếu nơi nào thì hôm sau công ty đó lập tức phất trong một đêm. Thực sự là bàn tay vàng chẳng thua gì minh tinh Vương Viên, là bảo vật ngàn người thèm muốn ~

"Chẳng lẽ cảnh cục xuất hiện nhân vật phong vân phiên giang đảo hải?"

Nói chuyện là một người tròn tròn khả ái, hai má phúng phính như bánh bao, âm thanh trầm thấp xen lẫn ý tứ xem kịch vui, đích thị là Luân Tang bên bộ phận tàng trữ tư liệu.

"Cảnh cục chúng ta ngoại trừ mấy tên sinh vật ngoài hành tinh có giá trị nghiên cứu ra thì chỉ chứa tội phạm, lẽ nào tội phạm cũng có hào quang ánh sáng?"

Vị vừa phát ngôn mang tính chất thiếu ăn đòn vừa rồi không ai khác chính là thành viên trong đội xạ thủ – X-chan, đồng thời kiêm luôn chức đầu bếp tạm thời cứu rỗi dạ dày của hàng chục trạch nam cảnh sát khi Vivian đang lăn lộn giang hồ. Nghe nói ngoài súng và cung nỏ ra, đao pháp của cậu ta cũng rất đặc sắc, đã từng giúp Willie xẻ thịt tử thi không biết bao nhiêu lần...X-chan dựa đầu vào cửa kính, tặc lưỡi tấm tắc: "Đầu năm nay, làm cảnh sát cũng không dễ dàng..."

Bao Tử trầm mặc nhìn khung cảnh náo nhiệt bên ngoài, tán đồng ý kiến mà gật đầu cái rụp. Hoàng Kỳ Lâm tiếp thu tình hình xong, vẫn cảm thấy chưa đủ thông tin, đương lúc cậu ta nhịn không nổi muốn đi tìm lão Lưu hỏi chuyện thì cửa bị gõ ba cái, Dạ Nhất cầm theo mấy cái sanwich bất đắc dĩ lên án:

"Tôi nói, dù mọi người có trạch đến mức nào thì cũng phải nắm bắt thông tin trong cục chứ...Mấy cô nàng đó đến đây chỉ là vì một người thôi."

Hoàng Kỳ Lâm nháy nháy mắt: "Sếp?"

"Không phải." Dạ Nhất liếc mắt nhìn lên tầng trên, phiền táo đáp: "Chính là cái cậu đại minh tinh lần trước đụng độ ở pháo đài Li..."

"Vương Viên? Cậu ấy đến đây làm gì?"

"Làm gì? Dĩ nhiên là cảm tạ sếp của chúng ta đã cứu cậu ta một mạng, mang theo quà cáp đến thì thôi, còn thu hút một đống fans hâm mộ, cứ như dẫn theo dàn hậu cung phô trương thanh thế không bằng..."

Hoàng Kỳ Lâm: "Còn hơn ai kia không có dàn hậu cung ấy."

Dạ Nhất: "..."

Lúc này Vương Tuấn Khải từ trên lầu đi xuống, phía sau nhiều thêm một cái đuôi. Vương Nguyên ngoan ngoãn nhu thuận chào hỏi mọi người, nhìn vẻ mặt ắt hẳn vừa bị cục trưởng la rầy một phen. Gì chứ tự ý bám sát mục tiêu có động cơ nguy hiểm là chuốc họa vào thân, may mà Vương Tuấn Khải đoán được ý đồ của sát thủ, nếu không chẳng phải là nằm dưới ba thước đất lạnh rồi sao?

"Thật sự cảm ơn mọi người nhiều lắm." Vương Nguyên ngượng ngùng cười: "Để đáp lại sự quan tâm, cho phép tôi mời mọi người đi xem triển lãm tranh của họa sĩ Đường Cung."

Một lũ cảnh sát quanh năm đối mặt với máu tanh và tội phạm, sẽ có hứng thú để tham gia triển lãm mỹ thuật sao?

Đáp án tất nhiên là không, nhưng một câu của Vương Tuấn Khải lại khiến lòng người tê tái: "Ai không đi khấu trừ tiền thưởng tháng này, cách chức lưu đày sang tổ phòng chống ma túy."

Các nông dân vô sản dưới quyền giai cấp thống trị: "..."

Đến khi Vương Nguyên mãn nguyện ra về, Hoàng Kỳ Lâm nhịn không đến chạy đến chỗ Vương Tuấn Khải, khóe miệng co quắp: "Thực sự phải đi sao sếp? Chắc không phải cảnh cục lại có án kiện gì nữa chứ?"

Vương Tuấn Khải liếc cậu ta một cái, không thể không nói trực giác của tên nhóc này đặc biệt chuẩn. Hắn gật đầu triệu tập cuộc họp thường vụ, triển khai mục đích tham gia triển lãm tranh lần này.

"Đường Cung, nam, hai mươi bốn tuổi, là nhân vật phong ba trong giới họa sĩ trường phái cổ điển, nổi tiếng với nhiều bức tranh sơn dầu có hàm ý sâu xa, từng đoạt quán quân quốc tế với tác phẩm "đứa con của gió". Người này hiện đang sống ở Ba Lan, có trong tay gia tài kếch sù không giống như những họa sĩ hàn vi khác." Vương Tuấn Khải chỉ lên màn hình – nơi hiển thị một người đàn ông cao một mét tám, mắt ưng mày kiếm khí phách điềm tĩnh, diện mạo thập phần ấm áp khiến người ta có cảm giác an tâm lạ thường.

Hoàng Kỳ Lâm sờ cằm: "Đúng là không phải họa sĩ nào cũng giống Touri nha."

"Đừng vội đưa ra kết luận." Vương Tuấn Khải tiếp tục giải thích: "Anh ta có một người cha cũng là họa sĩ tên Đường Triết, mẹ là y tá trưởng bệnh viện trung tâm đại lục. Hai ngày trước cha anh ta đột nhiên chết, sơ bộ phán đoán là xuất huyết não dẫn đến tử vong."

Hoàng Kỳ Lâm: "Vậy anh ta có chứng cớ ngoại phạm a, anh ta đang ở Malaysia mà."

Vương Tuấn Khải: "Vấn đề là, trước khi chết nạn nhân còn lưu lại dấu vết ở hiện trường, là một cái cúc áo gỗ xuất xứ từ Malaysia."

Hoàng Kỳ Lâm: "Không trùng hợp vậy chứ? Biết đâu cái áo đó là do Malaysia nhập vào đại lục thì sao?"

X-chan ở bên cạnh Hoàng Kỳ Lâm lắc đầu tiếc hận tỏ vẻ rèn sắt không thành thép, vỗ vai cậu ta: "Đừng quên từ sau khi các cậu phát hiện ra đám phong bì thư nhà Andria Li được chế xuất từ dầu hoa anh túc, chính phủ đại lục đã cấm vận chuyển hàng hóa từ Malaysia đến đây."

Đội phòng chống ma túy cho hay, số phong bì thư đó có xuất xứ từ Malaysia, cho nên gần đây hệ thống an ninh biên giới siết rất chặt, chuyện tuồn hàng thành công có tỷ lệ gần như bằng 0.

Vương Tuấn Khải cử động cơ tay, đưa hình ảnh chiếc áo khoác màu xám nâu lên màn hình, nheo mắt: "Chiếc áo này là bản số lượng có hạn, chỉ sản xuất ra hai mươi cái, ngay bên cạnh nạn nhân vừa vặn có một người sở hữu nó, chúng ta phải lưu ý đối phương đầu tiên."

"Ách...Người nọ là...?"

Vương Tuấn Khải gật đầu: "Đường Cung."

...

Vì vậy vào ngày hội triển lãm tranh sơn dầu phong cách cổ điển, một nhóm tinh anh mặt trắng đứng lặng lẽ bên cạnh chiếc Jeep đẹp như mơ, áo gió phần phật, tóc bay tán loạn, nếu có thêm lá rụng và rượu đối ẩm nữa thì tuyệt.

Vương Nguyên quấn chặt áo bông trắng muốt lạch bạch chạy đến, gò má đỏ bừng phá lệ đáng yêu: "Xin lỗi đã để mọi người chờ lâu!!"

Tinh anh cảnh sát trân mắt nhìn đôi mắt thấp thoáng áy náy của đại minh tinh, đồng loạt xua tay khách sáo. A, đây chính là người được báo thời đại bình chọn là tiểu thịt tươi sáng giá nhất làng âm nhạc tây phương đó nha, vì sao lại nhìn ra em trai nhà bên vậy cà?

"Cảnh sát Vương, mọi người, ai đã ăn sáng chưa?" Vương Nguyên không đợi ai trả lời đã mở cặp lồng phấn hồng ra, vui vẻ nói: "Ở chỗ tôi có bánh trôi nhân đậu đỏ không tệ lắm, vừa đủ chia cho tất cả chúng ta."

"Này..." Ai nấy nhìn nhau, không nghĩ đại minh tinh này lại nhiệt tình như vậy. Đương lúc không biết trả lời làm sao, sếp Vương của bọn họ chỉ hờ hững liếc nhìn cửa bảo tàng triển lãm, buông một câu nhàn nhạt: "Sắp đến giờ rồi."

Hoàng Kỳ Lâm nghe ra ngữ khí xa cách của sếp, nghĩ hắn không thích chuyện này nên cười làm hòa: "Phải a, Vương Viên tiên sinh, hay là để khi xem triển lãm xong..."

"Trong giờ làm việc không được ăn uống." Vương Tuấn Khải ngang nhiên cướp lời, dẫn đầu phăm phăm đi lướt qua mặt Vương Nguyên. Hoàng Kỳ Lâm một bên bối rối cười gượng nhìn Vương Nguyên mất mác, một bên hung hăng dựng ngón giữa. Trong giờ làm việc không được ăn uống, nói thật hay!

Vậy ai là người lúc nào cũng đòi cà phê hai viên đường mỗi buổi sáng hả?

Cái người muộn tao này!

Cậu ta muốn an ủi sắc mặt buồn bã của Vương đại thần một chút, thì bị tiếng còi xe inh ỏi bên ngoài phân tán lực chú ý.

Giới báo chí cũng ùn ùn nhào tới, kẻ chụp ảnh người chuẩn bị mic, không khí trong phút chốc khẩn trương hơn.

"Xin hỏi, ngài về nước lần này có phải là do thực sự muốn triển lãm tranh hay không?!"

"Tôi là phóng viên của thời báo xxx, xin hỏi họa sĩ Đường, quan hệ giữa ngài và cha ngài như thế nào??"

"Họa sĩ Đường, anh có thể trả lời..."

Một người đàn ông mặc áo bành tô màu nâu hạt dẻ chầm chậm bước ra khỏi xe, vệ sĩ hai hàng bao bọc xung quanh anh ta. Người đàn ông cũng không vì bị phóng viên làm phiền mà buồn bực tức giận, ngược lại gật đầu lịch sự chào quần chúng, nở nụ cười u buồn: "Lần về quê hương này, quả thật là vì cái chết của cha tôi."

Hết Chương 14
Bình Luận (0)
Comment