Một Nửa Hung Thủ [Khải Nguyên]

Chương 17

Vì vậy, dưới sự rù quến hung tàn của Willie, Touri Li dấn thân vào hiệp hội họa sĩ, lấy cớ là tưởng niệm cố họa sĩ Đường Triết mà thành công xâm nhập vào hệ thống nội bộ, tiếp cận di thể được đặt trong lồng kính của Đường Triết.

"Ngài ấy là vinh quang của giới hội họa chúng ta." Một người sầu bi nói, nước mắt chảy ra từ khóe mắt nhăn nhúm thể hiện lòng sùng kính từ tận chân tâm: "Khi ngài ấy sáng lập ra hiệp hội họa sĩ, chúng ta vẫn còn là những kẻ lang thang không mục đích và bị người đời khinh miệt, cho rằng những kẻ chỉ biết cầm bút ngày đêm mơ tưởng đến thế giới không có thực..."

"Khi đó ngài ấy chính là ánh sáng trong lòng mỗi chúng ta." Người khác tiếp lời, dù không khóc nhưng khóe mắt đỏ sậm đã nói lên ông ta thậm chí thức trắng mấy ngày liền để lo lễ tang cho Đường Triết khi Đường Cung vắng mặt: "Chỉ bằng vài bức tranh có phong cách độc đáo, ngài ấy đã vực dậy cả nghệ thuật."

"Cố họa sĩ Đường mãi mãi sống trong tim người tại thế." Mọi người thành kính đặt tay lên ngực áo, nơi cài một bông hoa trắng muốt không chút tạp chất, vẻ mặt thành kính, tư thế trang nghiêm, kính cẩn nghiêng mình cúi chào di thể Đường Triết lần cuối.

Giữa lúc không khí bốn bề thanh tịnh, tiếng nhai rôm rốp bất nhã phá vỡ nghi thức thành toàn, mọi người quay phắt sang trừng tên đầu gỗ thần kinh thô, muốn xem là ai lại có thể vô lễ như thế, làm loạn giữa chốn trang nghiêm là muốn cố họa sĩ đội mồ sống dậy đồng quy vu tận à?

"Trợ lý" Willie ở bên cạnh hợp thời kéo kéo áo Touri, giẫm chân hai cái, Touri tiên sinh lập tức log in.

Touri nuốt nốt quả óc chó cuối cùng, phủi tay, dưới ánh mắt giận dữ của đám người kia mà tỉnh bơ như không, giá trị thù hận còn chưa thèm kéo đột nhiên nhào đến bên cạnh quan tài còn chưa đóng của Đường Triết, khóc lóc kể lể vô cùng thảm khốc:

"A cuối cùng tôi đã hiểu tại sao mấy năm qua sao tôi lại không thể vẽ ra một bức tranh nào hoàn chỉnh, là bởi vì tình thương bao la và lòng nhiệt huyết của tôi chưa đủ lớn như cố họa sĩ Đường! Phải chi tôi sở hữu một nửa đức độ của ngài, một nửa từ bi của ngài, một nửa uyên bác cao thâm và trí tuệ của ngài thì hôm nay tôi đã có thể đứng phía sau ngài để tạo thành tác phẩm kinh diễm thế tục! Ôi, cố họa sĩ a cố họa sĩ, tại sao một nhân vật tài ba lỗi lạc như ngài lại ra đi trong khi tuổi đời còn thanh xuân...khụ khụ, chỉ mới làm cha có một lần như vậy! Xin đấng tối cao hãy trả lại cuộc đời cho con người vĩ đại này đi, để thế giới có hy vọng sáng tạo kỳ tích!"

Touri khóc đến là thê lương, mắt ngập đầy nước, còn xì mũi một cái thật to lên khóm hoa đặt cạnh di thể, thành công làm cho quần chúng nhân dân sinh lòng bất nhẫn.

Willie giật khóe miệng, tiến lên đưa khăn cho Touri lau nước mắt, tên kia cố sống cố chết bám dính quan tài, người như sam, bộc phát sức mạnh của động vật đơn bào đến vượt trội, thành công khiến đám người xung quanh đen hết cả mặt.

Trước khi hiệp hội họa sĩ vì phẫn nộ mà đuổi cậu ta ra ngoài, Willie nhanh tay lẹ mắt nửa kéo nửa lôi chàng ảnh đế điên cuồng về vị trí, lễ độ gập người chào một cái rồi chuồn nhanh.

Suốt đêm đó, đèn phòng pháp y sáng rực như đầu đại sư, mặc dù không có cao tăng nào làm phép giúp cảnh cục bớt âm u nhưng không khí đã dịu hẳn xuống, bởi vì Willie tìm được manh mối.

"Xem này, đây là chiếc khăn Touri lau nước mũi trước thi thể Đường Triết."

Mọi người không hẹn cùng né xa như tránh tà. Touri nằm trên cái băng ca phòng pháp y ngủ đến quên trời quên đất, hoàn toàn không coi ai ra gì, cũng không biết là cậu ta quá mức ngây ngô hay thực sự không sợ *** (─‿‿─)

Willie theo chủ nghĩa vị kỷ không đem phản ứng của mọi người để vào mắt, chuyên tâm dùng máy phân tích thành phần chất lỏng dính trên khăn, đương nhiên không phải là chất bài tiết của tên họa sĩ đầu gỗ nào đó. Trong lúc than khóc truy điệu, dưới góc khuất ánh mắt, bạn học Touri đã rất hăng hái mà chà lau vài nơi trên di thể, tiện thể cảm nhận xem Đường Triết có thực sự đã chết hay chưa. Máy tính nhanh chóng cho ra kết quả chính xác nhất, cái tên rõ mồn một hiện lên trên màn hình khiến đám người nhíu mày.

(Lại) là hoa anh túc.

"Ông ta là họa sĩ, có dùng màu vẽ bằng dầu hoa anh túc cũng đâu có gì lạ." Chiêu Tài Miêu nấp sau lưng Hoàng Kỳ Lâm khẽ nói: "Hơn nữa lượng dầu này cũng không lớn, có đủ để gϊếŧ người sao?"

"Điều đáng nói là Touri không hề lau khăn ở tay, mà là đùi."

Mọi người ngẩng đầu nhìn Touri ngủ chảy nước miếng, ái ngại che trán, vị này dám vạch quần thi thể trước bàn dân thiên hạ, không sợ thất đức mà chết sao?

"Mấy người cũng biết trên xác của Đường Triết có vài chỗ bị cào rách, quần áo cũng thủng nhiều nơi. Dĩ nhiên ông ta không phải đám yuppie hay người thích phong cách hầm hố, cho nên mấy vết cào đến mức rách cả quần áo kia chỉ có thể là..."

"Do sự mạnh mẽ của tình nhân! Uida!" Touri không biết từ khi nào hớt hải bật dậy hóng chuyện, bị đánh cho úp sấp lên băng ca.

"Ý anh là Đường Triết tự mình cào rách quần?" Hoàng Kỳ Lâm sờ cằm: "Mà dầu hoa anh túc chính là nguyên dân khiến ông ta tử vong?"

"Trên mặt lý thuyết và suy luận thì đúng là như vậy." Willie ấn nút hiển thị con số đo được lượng dầu hoa anh túc trên khăn: "Nhưng các cậu cũng đã nói, với chừng ấy dầu hoa anh túc thì làm sao gϊếŧ nổi nạn nhân?"

"Hay là do ông ta đã tích tụ thứ này nhiều năm, cho đến nay mới dẫn ra cái chết?"

"Không loại trừ khả năng này. Nghe nói nạn nhân yêu việc vẽ tranh nên hầu như ngày nào cũng đắm chìm trong hội họa, bất quá là họa sĩ phải có biện pháp phòng hộ sức khỏe, đâu thể vì đam mê mà bỏ mặc thân thể. Huống hồ dù Đường Triết đã ly thân với vợ từ lâu nhưng vẫn còn qua lại với vài người phụ nữ, kẻ hỉ nộ ái ố như vậy làm sao có thể tự gϊếŧ mình, còn gián tiếp dẫn mối nghi hoặc đến chỗ con trai duy nhất?"

Đúng lúc này, Dạ Nhất bước vào, đặt hồ sơ điều tra lên bàn, nói: "Đã chứng thực được chiếc áo kia quả thật là áo của Đường Cung, nhưng vì công việc, anh ta thường xuyên xuất ngoại rồi nhập cảnh, lần cuối cùng là ba ngày trước khi án mạng xảy ra. Đường Cung nói chiếc áo đó hiện giờ đang ở trong tay một người phụ nữ bên cạnh cha anh ta, bởi vì lần đó Đường Cung đưa nạn nhân và tình nhân của ông ra ngoài hóng gió, Đường Triết không chịu lạnh được lại quên mang áo khoác nên anh ta mới đưa áo cho cha mình."

"Nghe thật là gượng ép."

Dạ Nhất nhún vai: "Tôi cũng cho rằng anh ta nói dối, nhất là đoạn "đưa đi hóng gió" mới trao áo, nếu Đường Cung nói anh ta cùng người phụ nữ kia có quan hệ mờ ám, bỏ quên áo ở nhà cô ta thì còn có lý hơn."

"Nói vậy, Đường Cung và tình nhân của cha anh ta..." Hoàng Kỳ Lâm chọt chọt hai ngón tay vào nhau: "Có một chân sao? Thật phức tạp a. Bí mật của giai cấp thượng lưu."

...

Vương Nguyên vừa mua một túi bánh ngọt, chưa kịp trả tiền đã bị người giành trả trước.

Đường Cung cười cười nhìn cậu, quẹt thẻ cái roẹt, nhanh nhẹn dứt khoát không cho cậu có cơ hội phản ứng.

"Tôi đã nói đến lần thứ bao nhiêu rồi hả? Tôi không phải Lâm Duy Viễn, anh đừng coi tôi là cậu ấy rồi đối xử với tôi như thể tôi thực sự là cậu ấy vậy." Vương Nguyên buồn bực trả bánh, bị Đường Cung đè tay lại liền trừng mắt nhìn anh ta, giật giật tay ra: "Tôi với anh cũng không coi là quen thuộc, anh ba lần bốn bận theo dõi tôi là có ý gì?"

Nếu lời này xuất phát từ miệng của kẻ khác, Đường Cung nhất định sẽ nghĩ đối phương mắc bệnh thần kinh. Y nheo nheo mắt hứng thú nhìn Vương Nguyên, khẽ đùa đùa lọn tóc trên đầu cậu, cười đáp: "Từ lần gặp nhau ở buổi triển lãm tôi đã chú ý đến cậu, muốn tìm cơ hội mời cậu một bữa cơm được chứ? Hơn nữa tôi cũng không phải biếи ŧɦái mà đuổi theo cậu từ đầu đường đến cuối ngõ, sự trùng hợp này có thể coi là duyên phận."

Vương Nguyên rõ ràng không tin lời y nói, vẻ mặt viết rõ ba chữ "đùa tôi à".

Đường Cung nhếch mép, kề sát môi vào vành tai Vương Nguyên thổi khí: "Tôi thấy chúng ta rất hợp nhau, muốn thử cùng cậu tiến triển một chút..."

"Tiến triển cái gì? Tôi không phải họa sĩ, làm sao hợp tác với anh được." Vương Nguyên khó hiểu nói.

Đường Cung nhìn dáng vẻ mù mờ của cậu, tặc lưỡi cảm thán, thân là một thiên tài âm nhạc xuất thân từ tầng lớp thượng lưu, vị Violord này hiển nhiên chưa từng trải qua sóng gió bắt buộc dùng quy tắc ngầm nào, còn được gia đình bảo bọc rất kỹ lưỡng nên hẳn là không biết mấy chuyện này. Y cười cười bí hiểm, thái độ lưu manh như có như không tiếp cận Vương Nguyên, tựa hời hợt lại càng kiên định quyết tâm muốn theo đuổi cậu. Vương Nguyên không thấy y trả lời, đặt bánh lên bàn trả cho y, quay đầu rẽ lối vào siêu thị không thèm chào y một tiếng.

A, đã bị người ta đề phòng.

Nghe nói Violord đại nhân là một brother – complex, không biết anh trai cậu ta là ai lại có thể khiến đứa trẻ thú vị như vậy đem lòng yêu mến?

Vương Nguyên hậm hực bước vào quầy hồng trà, vô thức tóm gói trà quen thuộc trên quầy. Cậu lơ đãng cúi đầu nhìn gói trà, mái tóc hơi dài che khuất đuôi mày ngây ngô, ánh mắt tức giận cảnh giác thoáng cái biến mất.

[Dường như cảnh sát đã phát hiện ra 11233.]

"Làm sao dễ như vậy..." Cậu nhẹ nhàng nói, ngón tay vuốt ve dòng chữ trong suốt trên gói trà, chẳng khác nào đang tự hỏi công thức pha một gói trà chứ không phải là đáp trả lời cảnh báo.

Vương Nguyên ném gói trà vào giỏ hàng, ngẩng đầu đã thấy bóng lưng quen thuộc ở phía trước, tim cậu đập thình thịch, bình tĩnh kêu lên: "Anh..."

"Cậu đúng là biết làm người ta lo lắng." Vương Tuấn Khải buông tay cầm điện thoại xuống, lạnh lẽo nói: "Theo tôi về cảnh cục."

"Anh, từ từ, làm sao vậy, anh..."

Vương Tuấn Khải không lôi kéo Vương Nguyên, nhưng cậu chạy theo phía sau cũng chả khác gì bị hắn cường bách dắt đi, bước chân gấp gáp hỗn loạn của Vương Nguyên thu hút ánh nhìn phía sau, cậu chỉ kịp đem gói trà ra tính tiền rồi vội đuổi theo hắn.

Đường Cung sờ cằm, có điều suy nghĩ nhìn theo bóng lưng hai người, dần nở nụ cười ẩn ý.

"Tôi đã nói thế nào? Cậu ta không phải là cảnh sát, không ai có quyền cho cậu ta tham gia vào vụ án này. Mọi người bỏ ngoài tai lời tôi nói hay căn bản chỉ muốn giải quyết án nhanh mà bất chấp sự an toàn của đối phương?" Vương Tuấn Khải hiếm khi nổi giận ném chồng tài liệu lên bàn, đó là số thông tin mà Vương Viên thu thập được trong thời gian nằm vùng ở chỗ Lâm Tú Linh, nhưng chúng nó không mang lại ích lợi gì cho cảnh sát. Mọi người ghé mắt nhìn mấy danh sách thuốc dài đằng đẵng, cảm khái cậu Vương Viên này quả thật là người ngoài ngành, loại chứng cứ này có thể làm gì đây cơ chứ, Đường Triết chết không liên quan đến thuốc a.

"Tôi chỉ muốn quan sát biểu hiện của Lâm Tú Linh, xem bà ta có khả nghi hay không thôi, dù sao thà làm nhầm còn hơn bỏ sót mà." Hoàng Kỳ Lâm bĩu môi hờn ức, bao che cho Vương Nguyên phía sau: "Toàn bộ việc này một mình tôi làm một mình tôi gánh, tôi sao có thể để cậu ấy liên lụy."

"Hơn nữa Lâm Tú Linh vẫn chưa biết mình bị theo dõi mà, đúng không?" Vivian thở dài: "Cũng chưa đến nỗi quá nghiêm trọng mà sếp."

"Cô có biết tội tự ý thi hành mà không có lệnh của cấp trên sẽ bị phạt như thế nào không hả? Cậu ta không phải cảnh sát, rất có thể bị người trong cuộc ghép vào phần tử nghi phạm." Vương Tuấn Khải một chút cũng không thỏa hiệp, hiển nhiên giận không nhẹ, không nhìn Vương Nguyên lấy một lần: "Việc hi hữu liên quan đến tính mạng của cậu ta lần trước đã khiến cho danh tiếng của đại thần nhà các người ảnh hưởng ít nhiều. Gia đình của cậu ta đã thông báo cho tôi, nếu còn để cậu ta dính dáng đến bất kỳ vụ án nào có tính chất sát nhân nữa sẽ kiện cảnh cục chúng ta lạm dụng quyền lực sai khiến công dân vô tội. Dĩ nhiên..."

Hắn nhếch miệng, giễu cợt nói: "Tôi quan tâm đến vấn đề an toàn của cậu ta nhiều hơn."

"Anh...đội trưởng, tôi quả thật không biết chuyện này có hậu quả như vậy, tôi chỉ muốn giúp đỡ mọi người một tay mà thôi. Tôi biết mình vô dụng, còn không làm nên trò gì ra hồn, nhưng mà..."

"Cậu có thể về nhà nghỉ ngơi được rồi." Vương Tuấn Khải cắt ngang, chẳng đợi ai kịp phản ứng đã trao quyền điều hành cho Dạ Nhất, giơ chìa khóa lên: "Giờ tôi sẽ đưa cậu về gặp ba mẹ cậu."

"Đừng..." Vương Nguyên há miệng thở dốc, rốt cuộc đành thuận theo, Vivian ghét bỏ liếc sếp nhà mình một cái, nháy nháy mắt với cậu, lại khều khều Hoàng Kỳ Lâm tựa hồ chuẩn bị ra kế sách khác.

Trên đường về nhà, Skyper lướt nhanh bỏ lại cảnh cục phía sau, Vương Nguyên buồn rầu mấy lần lén lút nhìn sườn mặt lạnh tanh của anh trai, mãi mới thốt lên lời: "Anh...hai, ba mẹ thực sự biết sao?"

Đáp lại là sự im lặng khó nhọc.

"Anh hai, anh hai giận em sao..." Vương Nguyên siết tay đặt trên đầu gối, hơi uất ức: "Em không có ý xấu, em nghĩ anh đã cứu em một mạng, phải chăng em nên làm gì đó đáp lại..."

"Cậu đừng làm cho tôi hối hận vì hành động đó nữa." Hắn thẳng thừng nói, rẽ gấp qua cua quẹo, chiếc xe lật nghiêng sang một bên làm cho Vương Nguyên va người vào cửa xe, tiếp tục phóng như bay. Vương Nguyên nắm chặt vai áo vừa bị đập đau, cắn môi trắng bệch, dồn dập thở dốc cố gắng bình định hô hấp, cắn răng nói: "Anh hai, anh có ý gì?"

Xe trờ tới trước cổng nhà họ Vương nhưng Vương Nguyên không bước xuống, không khí trong xe nặng nề không tả nổi.

Vương Tuấn Khải lười nháo cùng cậu, đốt điếu thuốc giải khuây. Mùi thuốc lá ngạt xe khiến Vương Nguyên hơi nhíu mày, theo bản năng nói: "Anh hai, dập thuốc đi."

"Cậu có tư cách gì bảo tôi dập thuốc?" Hắn trào phúng đáp: "Tôi đưa cậu đến đây không phải để cậu nói câu đó. Huống hồ, nhà của Violord tiên sinh đã đến rồi, mời xuống xe."

Vương Nguyên phẫn nộ đẩy cửa xe leo xuống, rốt cuộc bị chọc xù lông, quái khí nói: "Em sao lại không thể nói?! Hút thuốc là anh sai! Anh sao lại khó chịu như vậy!!!"

"Đóng cửa xe, vào nhà đi."

"Em không về!!!"

Vương Nguyên chạy một mạch về phía đường gấp khúc, nhanh chóng biến mất sau ngã rẽ. Lấy dáng vẻ vừa rồi của cậu, Vương Nguyên đang rất tức giận, còn về nguyên nhân thì Vương Tuấn Khải hắn từ chối tìm hiểu.

Hắn khẽ nhấn nút tự động đóng cửa xe, cuối cùng vẫn nhịn không được cho xe chạy đến chỗ Vương Nguyên biến mất. Nơi đó trống không chẳng có ai, mà cuối con đường cũng không có bóng người nào lai vãng.

Hết Chương 17
Bình Luận (0)
Comment