"Lần cuối cùng anh gặp cậu ta là bao giờ?"
"Tại lễ tang cha tôi."
"Lúc đó là khoảng mấy giờ? Trong tình huống nào?"
"..Cách đây ba tiếng, cũng là tám giờ tối, lúc đó tôi và cậu ấy xảy ra mâu thuẫn nên Vương Viên rời khỏi lễ tang."
"Khi ấy có những ai tại hiện trường? Bọn họ đang làm gì?"
"...Rất nhiều người của hiệp hội họa sĩ có mặt ở đó làm lễ truy điệu trước khi đưa cha tôi vào quan tài..."
"Vậy anh có để ý-..."
"Đủ rồi Vương Tuấn Khải." Đường Cung có chút sốt ruột mà đứng dậy, mất kiên nhẫn trừng trừng người đang ung dung ghi chép trước mặt mình, lần đầu tiên gằng giọng quát tên người khác, trong thanh âm tràn đầy sự kìm nén. Vương Tuấn Khải thản nhiên liếc mắt nhìn y, hoàn toàn chẳng chút hoang mang, nghiêm giọng chặn đầu: "Đừng huyên náo nơi này."
"Từ đầu đến giờ cậu chỉ toàn hỏi những câu không cần thiết." Đường Cung giận dữ cười: "Cậu không muốn tìm Vương Viên thì nói một tiếng."
"Đây là quy tắc của cảnh sát. Trên hết, theo luật thì người chỉ bị coi là mất tích khi biến mất quá 48 tiếng."
Hắn nhấc tay đóng nắp bút lại, chậm rãi đứng dậy, tầm mắt ngang hàng Đường Cung tỏ rõ sự khiêu khích: "Tôi không nghĩ sự mất tích của cậu ta lại gây cho anh đả kích như vậy."
Đường Cung nhíu mày, cười nhạt: "Còn tôi thì không ngờ cậu lại vô tâm đến thế."
"Tùy anh muốn nói gì cũng được, dù là ai mất tích tôi cũng sẽ thực hiện theo trình tự đã quy định mà thôi." Vương Tuấn Khải dùng thản nhiên đáp trả sự giễu cợt của Đường Cung, lời hắn nói nghe ra rất công bằng bình đẳng, trên thực tế trong lòng hắn cũng không tự giác mà khinh bỉ chính mình, cảm thấy bản thân làm trò này chẳng khác nào đùa cợt nhân phẩm.
Công bằng ư? Quy tắc ư? Khi một người rơi vào tình trạng nguy hiểm, nghĩa vụ bảo vệ và cứu trợ của cảnh sát sẽ là tiên phong phá vỡ mọi rào cản, sự an toàn của nạn nhân dược đặt lên trên hết, bởi vì không có gì quý bằng tính mạng con người.
Hắn chẳng thể phủ nhận, mình không muốn tìm kiếm Vương Viên.
"Tôi sẽ nhờ đội dân sự xử lí vụ này, dù sao mất tích cũng không thuộc phạm vi quyền hạn của tổ án kiện đặc thù."
"Nhưng đó là người thân của cậu."
Giọng nói trầm trầm chắc nịch của Đường Cung vang lên giữa căn phòng trống trải. Đồng tử Vương Tuấn Khải co rút, bước chân thoáng khựng lại.
"Tôi biết cậu và cậu ấy là anh em cùng cha khác mẹ, dù tình cảm của hai người có rạn nứt đến mức nào thì trong cơ thể hai người đều chảy chung một nửa dòng máu. Đã như thế, cậu còn muốn bỏ mặc sống chết của Vương Viên hay sao?"
"Thế giới ngoài kia có bao nhiêu là cạm bẫy, điều này tôi tin tưởng một cảnh sát như cậu rõ ràng hơn ai hết. Vương Viên trong mắt cậu có đáng ghét đến mức nào cũng không thể để cậu ấy rơi vào thế cục nguy hiểm, chỉ như vậy mà người làm anh như cậu cũng không bảo đảm được ư?"
Vương Tuấn Khải xoay lưng dấn bước, trong đôi mắt vốn luôn tĩnh mịch lại lộ ra vẻ bi thương thống khổ, mâu thuẫn giằng xé và chấp niệm nội tâm ở hai bờ chiến tuyến, hung hăng xung đột.
"Rốt cuộc cậu có xem Vương Viên là em trai cậu không hả?!"
Vương Tuấn Khải chậm rãi quay đầu lại, nở một nụ cười lạnh nhạt: "Cậu ta chỉ là một kẻ ngoài lề không hơn không kém."
Đường Cung sững sờ, cho đến tận khi bước ra khỏi cảnh cục, y bị sương đêm phủ xuống làm cái đầu nóng lạnh đi phân nửa, y xoa xoa trán, ngửa đầu nhìn trời đông đã có chút buốt giá.
Phản ứng của Vương Tuấn Khải quả thật ngoài dự đoán của y.
Rốt cuộc giữa hai người họ có ẩn tình gì mà xảy ra chiến tranh lớn như vậy?
Đường Cung vô thức thở hắt, bóp bóp mi tâm, mở cửa xe ngồi xuống. Y nhắm mắt ngửa đầu mệt mỏi, thò tay lần tìm dây an toàn mãi không được, đương lúc muốn mở đèn lên tìm thì dây đã được đưa vào tay.
Đường Cung nghi hoặc nhìn chằm chằm dây an toàn, chậm rãi ngước lên chỗ kính chiếu hậu.
Ba cái đầu lù lù hiện ra khiến y suýt nhảy dựng.
"Nè, đưa bọn tôi đi tìm Vương Viên với." Hoàng Kỳ Lâm đầy thiện ý chọt chọt ghế lái, vẻ mặt nghiêm túc: "Yên tâm, bọn tôi tan sở rồi, hôm nay không tăng ca."
"Các người..."
"Không biết Violord hiện giờ đang ở đâu nữa, hy vọng cậu ấy không phải qua đêm ở ngoài đường." Vivian ôm chặt áo khoác của Dạ Nhất: "Tôi ủ ấm cái này tí gặp thì đưa cho cậu ấy vậy."
Dạ Nhất: "..."
Làm vậy coi được sao...
"Violord có thể đi đâu được nhỉ? Có ai biết mấy chỗ cậu ấy thường lui tới hay không?"
"Cậu ấy có thể tới nhà bạn chăng? Thử bảo Chiêu Tài Miêu tra xem bạn cậu ấy là ai."
"Công viên thế nào? Bar club thì sao?"
"Chậc, không bằng tới viện âm nhạc trung ương xem thử, biết đâu..."
Dạ Nhất bất đắc dĩ nhìn đám người trong xe, tuy rằng hắn có cùng chí hướng với sếp nhưng lại không thể bỏ mặc hai kẻ gây rắc rối nào đó chạy đi làm loạn. Trên hết hắn cảm thấy việc Vương Viên mất tích có gì đó quá trùng hợp khi xảy ra một loạt các án tử, hắn hy vọng là mình nghĩ quá nhiều.
Dạ Nhất cảm giác có đạo tầm mắt bắn về phía này, vô thức nhíu mày nhìn ra cửa sổ.
Một chiếc xe màu bạc dùng tốc độ gió quét vút qua mặt bọn họ, bóng dáng tuấn lãng quen thuộc độc nhất vô nhị của Vương Tuấn Khải chớp nhoáng lóe lên như tia sét bổ thẳng xuống đầu Dạ Nhất.
Há miệng, sếp thật là...khẩu thị tâm phi.
Vương Tuấn Khải lái xe đến khu vực xung quanh nhà họ Vương. Nơi này tụ hội nhiều gia đình trực thuộc chi thứ nhất của dòng họ, làm việc trong công ty của ba hắn, có thể nói chính là nguồn lực tai mắt mạnh nhất mà ba hắn tạo ra. Tất cả bọn họ đều có một điểm chung là ưa giàu sang phú quý, thích núp dưới trướng cường giả và phục tùng cường giả vô điều kiện. Bọn họ xem trọng cái vẻ ngoài hào nhoáng và tài lực gần như vô hạn của ba hắn, vì vậy thường ngày vẫn luôn cung kính đối đáp với hắn và cả Vương Viên. Vương Tuấn Khải hiển nhiên không mấy giao thiệp với họ, hạn chế xã giao và tạo lập khoảng cách là kỹ năng tuyệt diệu mà hắn luôn áp dụng, vì vậy cho đến nay kẻ biết đến đại thiếu gia nhà họ Vương chỉ đếm trên đầu ngón tay, người có thể nhận ra hắn trong đống dân số bát ngát của trung đại lục càng ít, trong đó gia đình của chú họ hắn – Vương Lập Ân – chẳng biết là may mắn hay đen đủi, thỉnh thoảng lại được đại thiếu lật bài tử điểm chỉ.
Vương Lập Ân là em trai thứ trong nhà, sau cha hắn và Vương Trí Hoành, trước kia từng làm quản lí cho Vương Viên mỗi khi cậu xuất ngoại biểu diễn, hiểu con người Vương Viên đến bảy phần. Sở dĩ Vương Tuấn Khải tìm người chú này là bởi tại hắn chẳng biết gì về hành tung của Vương Viên ở nước ngoài lẫn trong nước, hắn cảm thấy Đường Cung mắng rất đúng, Vương Tuấn Khải hắn thật sự vô tâm trong chuyện của Vương Viên.
Mà hắn cũng không hiểu tại sao mình lại đứng đây nữa, vì Vương Viên sao? Không, vì hắn không muốn "người đó" hoàn toàn biến mất trên cõi đời này.
Con gái của Vương Lập Ân năm nay chỉ mới mười sáu tuổi, vừa mở cửa đã nhìn thấy soái ca nhìn chằm chằm nhà mình, nhịn không được đỏ mặt gọi cha đến. Vương Lập Ân còn tưởng là quý nhân đến nhà, ai dè vị kia là người tuyệt không thể chọc, nơm nớp lo lắng sợ phật ý Vương Tuấn Khải, thái độ khép nép khom lưng như thể hắn là thần thánh giáng thế.
Vương Tuấn Khải hơi nhíu mày: "Tôi không phải Vương Dĩ Hạo."
Vương Lập Ân hơi ngẩn người.
"Chú biết Vương Viên chứ?"
"À...vâng..."
"Tôi nói tôi không phải Vương Dĩ Hạo, chú không cần sợ tôi như vậy. Hiện tại tôi là cảnh sát, chú chỉ cần phối hợp với cảnh sát là được."
Vương Lập Ân không có công danh cao đẹp như những anh em khác, nghe vậy không khỏi vuốt mồ hôi gật gật đầu, dù sao đại thiếu gia đại giá quang lâm không phải là nhằm vào nhà họ là được, về phần Vương Viên?
"Ách...Bình thường Vương nhị thiếu không có bạn."
Vương Tuấn Khải nhướng mày.
"Nhị thiếu chỉ luyện đàn và học tập, ngoài ra cũng không chơi thể thao và hoạt động ngoài trời. Cậu ấy gần như chỉ nhốt mình trong nhà mà không tiếp ai, thậm chí có lúc bỏ ăn bỏ uống chỉ để tập trung cho bài độc tấu ở nước ngoài." Vương Lập Ân vẻ mặt xoắn xuýt: "Ngoại giao của cậu ấy rất tệ, quan hệ với người trong giới chỉ ở mức xã giao, thường thường khiến người ta ái ngại vì tính tình thẳng thắn quá mức, cũng không được lòng người có thực quyền. Đại thiếu cậu cũng biết cậu ấy không chịu được quy tắc ngầm mà, lâu dần bị người trong cuộc bài xích cũng là lẽ đương nhiên..."
"Một người cũng không có?"
"Không có..." Vương Lập Ân đoán không ra thái độ của vị ôn thần này, đại thiếu và nhị thiếu không hợp nhau là chuyện ai ai cũng biết, hôm nay đại thiếu thân chinh đến nhà ông ta hỏi thăm về nhị thiếu...Nhìn sao cũng thấy bất thường.
"Vậy ông có biết nhị thiếu bình thường hay đến chỗ nào không?"
"Ách, cũng không có..."
Vương Tuấn Khải nhìn dáng vẻ Vương Lập Ân lại sắp nói tốt cho Vương Viên, chuẩn bị đứng dậy rời đi. Ai dè Vương Lập Ân đột nhiên vỗ đùi cái đét, khẩn trương nói: "Có, có một chỗ!"
Nhưng ông thấy ánh mắt Vương Tuấn Khải nhìn mình, lại bồn chồn bứt rứt.
"Không cần giấu giếm. Tôi là cảnh sát."
"Hy vọng đại thiếu sẽ giữ vững được tinh thần cảnh sát sau khi tôi nói." Vương Lập Ân thở dài.
Chưa đầy một phút sau, một vật thể rùng rùng lao ra khỏi khuôn viên khu vực Vương tộc, khói bay mù mịt, chỉ chừa lại Vương Lập Ân há hốc miệng kinh ngạc.
Mười một giờ ba mươi phút.
Trời mưa lất phất, dự báo thời tiết đoán sương mù đã bao phủ toàn bộ tầng bình lưu, trời rét nhẹ, chuẩn bị cho một mùa tuyết rơi sắp tới.
Bảo an khu vực nghĩa trang công cộng rọi đèn pin xung quanh những hàng mộ đều đều chạy đến tít tắp, trong lòng không khỏi run sợ. Nghe nói gần đây bọn tội phạm ma túy thường xuyên chọn nghĩa trang làm nơi giao dịch, trời tối lửa tắt đèn, sương khói mù mịt lại lạnh lẽo âm u làm gì có ai dám tới mà phát hiện bọn chúng tác quai tác quái. Vì vậy tuần này công ty bảo vệ lại tăng cường trực ca, giám sát chặt chẽ tình hình nghĩa trang tránh tình huống nguy hiểm nhất xảy ra. Phía cấp trên thì nói dễ nghe lắm, chỉ có bảo an bọn họ đích thân hành động mới biết tuần tra ban đêm ở nghĩa trang kinh khủng đến mức nào.
Mấy chuyện quái lực loạn thần gì gì đó đâu phải cứ dùng khoa học chứng minh là xong được. Dù Stephen Hawking (
*) có lấy sức trâu đọ lại mớ lý thuyết năng lượng của Albert Einstein hay không thì bản năng sợ hãi khi đối diện với thứ vật chất vô hình – không sờ được, không nhìn được cũng không đối kháng được luôn làm cho con người vô thức co cụm, rụt về phía sau thậm chí cơ thể vì bảo hộ thần kinh mà tự động ngất xỉu. Dĩ nhiên nếu có thể ngất trước khi vật thể kia trườn đến gần mình thì chẳng còn gì may mắn hơn.
Bảo an vuốt mồ hôi lạnh trong thời tiết âm lãnh, ánh mắt theo ánh đèn pin chạm tới một bóng người đứng trong khu một, lập tức cứng đờ.
Kia, kia, kia thật là "người" sao...?
Bảo an không thể khép hai mắt lại, chết điếng trợn trừng kinh dị. Đối phương mặc một chiếc áo sơ mi trắng quần đen, tuy tóc ngắn nhưng lại rối tung kỳ quái, vào giờ này cư nhiên lại đứng trước một ngôi mộ thứ mười lăm hàng bảy, đầu cúi thấp nhìn không ra dung mạo. Bất quá bảo an thà rằng mình không thấy mặt đối phương thì hơn, bởi lẽ khi cậu ta ngẩng đầu lên ngước về phía ánh sáng, gương mặt tái nhợt lấm tấm nước mưa kia chẳng khác gì tấm ảnh trên bia mộ nơi cậu ta đang đứng, hiệu ứng ánh sáng khiến đôi mắt kia trắng dã như không có đồng tử, phiến môi tái tím hơi hé mở dường như muốn nói điều gì đó, nhưng anh ta đã không thể nghe được.
Sau đó, người nọ biến mất.
Bảo an run rẩy kinh hồn táng đảm, còn tâm trí đâu mà để ý chuyện gì nữa, vội quăng đèn pin vắt giò lên cổ tháo chạy, lập cập lắp bắp nói không ra hơi.
Một đôi giày vải màu xanh rêu chậm rãi bước tới chỗ đèn pin, ngón tay thon dài xinh đẹp với những vết chai đặc thù nghề nghiệp chạm đến nút bật công tắc. Không gian vốn tối nay lại càng ảm đạm, chủ nhân đôi giày kia khoác áo lên đầu, đi đến chỗ thiếu niên bất tỉnh nằm dưới đất.
Hết Chương 22