QUYỂN 3: VỞKỊCHKHÔNGHOÀNMỸChương 25Vương Tuấn Khải vừa bước vào cảnh cục liền nhận được hàng chục ánh mắt nhiệt tình phóng về phía hắn.
Vụ án Đường Triết kết thúc đã hơn một tuần, người trong cảnh cục cũng được nghỉ ngơi đầy đủ, lột bỏ bộ dáng thiếu sức sống, mi mắt quầng thâm cùng gò má teo tóp hốc hác phờ phạc, chân chân chính chính trở lại làm công bộc của nhân dân - anh tuấn tiêu sái, dương quang ngời ngời. Vì vậy Vương Tuấn Khải không nghĩ ra lý do gì khiến bọn họ lại bày ra vẻ mặt "sếp - là - hào - quang - đời - em" kia.
Hắn theo bản năng nhìn bàn làm việc của Vivian và Dạ Nhất tìm hiểu nguyên nhân, không ngờ cả hai người đều vắng mặt, đổi lại là Chiêu Tài Miêu khẩn trương nhìn chằm chằm hắn như hổ rình mồi, Vương Tuấn Khải mặt than lãnh đạm liếc một cái, tiểu cảnh quan đáng thương lập tức đầu hàng.
Móng vuốt yếu ớt của Chiêu Tài Miêu duỗi ra chỉ chỉ mấy tấm giấy trên bàn.
Ra là vé tham dự nhạc kịch trung tâm.
"Lần trước chỉ đi tham gia triển lãm mà đã chết thêm hai người, bây giờ không ai dám đụng đến vé cục trưởng phát cho nữa." Hoàng Kỳ Lâm chân thành giải thích: "Mọi người nói sếp khí tràng mạnh, yêu ma quỷ quái không dám đến gần nên nhường hết cho sếp đó!"
Vương Tuấn Khải: "..."
Hắn cầm tấm vé lên, nhìn sơ một cái, thấy chữ Violord to đùng trong bộ phận hòa âm, liền ném thẳng vào sọt rác.
Quần chúng: "..."
Được rồi, ai trong chúng ta cũng đều biết là sếp không thích nghệ thuật...
Vương Tuấn Khải chẳng buồn để ý ánh mắt người khác, hôm nay hắn được tin Vivian cùng Dạ Nhất phải đi xem mắt, lượng công việc chồng chất gấp đôi, nếu không nhanh chóng giải quyết trong ngày hôm nay mà để tồn đọng sang ngày mai, cuối tuần này mọi người lại phải tăng ca. Công việc trong cục cũng không có gì, nhưng nghe nói chiều nay hắn còn phải thay mặt Vivian đi đón một cộng sự từ phía trên điều xuống. Đối phương đang tham gia vào một vụ án phức tạp ở khu vực hắn quản lí cho nên cần sự hợp tác của đội điều tra án kiện đặc thù. Vương Tuấn Khải không biết người nọ là ai, bất quá người từ tổng bộ tới thì chắc không dễ chọc, mệt nhất là còn phải đi đón người ta, ai bảo đối phương có bối cảnh hùng hậu chứ.
Vivian - người phát ngôn danh giá của tổ đội - lại vắng mặt ngay lúc này, thật sự là, phiền toái!
Vương Tuấn Khải nới lỏng cổ áo cảnh phục, vừa muốn gọi người pha cà phê cho mình thì một bóng đen vù vù sượt qua, nhìn thấy hắn liền kinh hỉ túm lấy: "Tốt lắm, cậu đã ở đây! Theo tôi đến phòng trữ tư liệu!"
Người này là đội trưởng đội phòng chống ma túy Hạ Chiêu Tuyết, vì tên anh ta quá mức nữ tính hoa mỹ cộng thêm tuổi tác đứng thứ ba trong cảnh cục nên mọi người vẫn gọi là Hạ lão tam. Kỳ thực Hạ lão tam chỉ mới ba mươi hai, mặt mũi cũng rất baby ong bướm, bình thường cà lơ phất phơ không để ý đến thiên hạ bách tính, chỉ có lúc gặp chuyện mới cuốn quít vận động. Hạ lão tam cùng Vương Tuấn Khải cũng coi như cùng một thầy, là một trong số ít người lôi kéo hắn mà vẫn sống tốt, lúc này gấp gáp như vậy chắc chắn là muốn nhờ vả hắn làm cái gì đó.
Quả nhiên khi chạy tới phòng trữ tư liệu, Vương Tuấn Khải liền nghe thấy tiếng kinh hô bên trong, kèm theo âm thanh rầm rầm dậy sóng.
"Bắt gã ta lại!! Gã trộm tư liệu án kiện!!!"
Đống hồ sơ trong phòng trữ tư liệu tung bụi mịt mù, một bóng người phi thân ra cửa sổ, dùng tốc độ tên bắn thoăn thoắt đào thoát. Hạ lão tam dậm chân tức giận vội tung vó đuổi theo, ra hiệu cho Vương Tuấn Khải ở lại thu thập cục diện.
Hắn quay đầu nhìn phòng trữ tư liệu loạn xà ngầu cùng mấy nhân viên văn chức ho khù khụ chống nạnh chửi đổng, túm đại một người: "Gã trộm được cái gì chưa?"
"Bọn tôi cũng không biết, phải kiểm kê lại đã." Người kia sầu mi khổ kiểm, hiển nhiên hôm nay là ca trực của anh ta mà lại bị đạo tặc ghé thăm, chắc chắn cấp trên sẽ nghiêm phạt. Vương Tuấn Khải hồi thần nhớ lại, bóng lưng kia có chút quen mắt, lẽ nào lại là một trong số mấy tên giặc cỏ chui rúc tại Trung đại lục?
Nhưng bọn chúng thì trộm tư liệu án kiện làm gì?
Vừa lúc này, Hạ lão tam trở lại.
"Hừ hừ hừ, để ông đây biết là kẻ nào tác quái trên đầu thái tuế, ông nhất định sẽ thiến hắn!" Hạ lão tam buồn bực xỉ vả: "Mẹ kiếp, chạy nhanh như vậy, trước đó có luyện qua chạy việt dã sao..."
"Không đuổi kịp?"
"Hừ hừ hừ, tên kia rõ là có chủ ý mà tới, tôi đuổi đến ngã ba đường thì trông thấy gã leo lên một chiếc xe đắt tiền nghênh ngang chạy đi rồi! Ôi chao tôi nói, tội phạm thời nay không chỉ tinh vi mà còn rất giàu! So với cảnh sát chúng ta quả thật là trọc phú và con nợ, khác biệt không gì sánh nổi..."
Mọi người không hẹn cùng sờ mũi quay đi, dám xúc phạm địa vị cảnh sát trong lòng nhân dân như thế chắc cũng chỉ có Hạ lão tam dám làm.
"Ủa, Vương Tuấn Khải, sao cậu còn ở đây?" Hạ lão tam than thở nửa ngày, xoay đi xoay lại đột nhiên hỏi một câu thiếu đánh. Vương Tuấn Khải mặt lạnh nhìn anh ta, tựa hồ đang quan sát xem tên này rốt cuộc đang đùa hay giỡn, neuron thần kinh có va chạm đứt gãy chỗ nào không. Hạ lão tam dường như cũng ngộ ra tình hình, còn không biết xấu hổ quàng cổ bá vai Vương Tuấn Khải: "Tôi nghe người ta nói hôm nay có mỹ nữ đến cảnh cục chúng ta, tôi còn tưởng là cậu đi đón chứ! Dù sao trong cảnh cục này đẹp trai nhất là cậu rồi, ra đường nhiều nhiều cho đám đàn ông ở đây sớm ngày thành gia lập thất a!"
Vương Tuấn Khải liếc anh ta một cái --- Chuyện nối dõi tông đường của mấy người liên quan gì đến tôi?
Hạ lão tam tỏ vẻ học đệ nhà mình căn bản là đồ đầu gỗ.
"Nói cho cậu biết, cậu tốt nhất nên tìm một đóa hoa an dưỡng tuổi xuân đi, tôi thấy mấy cô nàng trong bán kính ba kilometre xung quanh cảnh cục đều bị nhan sắc của cậu mê hoặc hết rồi, hiện giờ bọn họ đều cho rằng cậu mới chính là đức lang quân trong mộng, suốt ngày mơ tưởng muốn cùng cậu se duyên quen biết. Chậc chậc, tôi phải dọa bọn họ rằng cậu đã là hoa có chủ mới tạm thời bình ổn được lòng dân dậy sóng, ai biết được bây giờ bọn họ lại tìm tôi gặng hỏi, vị kia rốt cuộc là ai, gia cảnh thế nào, mặt mũi ra sao, có xứng với cậu bằng bọn họ hay không...Ai, sếp Vương tình nhân đại chúng a, lam nhan họa thủy a..."
Vương Tuấn Khải dễ dàng hất văng cái kẻ dài giọng huyên thuyên, đẩy Hạ lão tam vào phòng trữ tư liệu. Chuông điện thoại trong túi quần rung lên liên tục, nhưng cái tên trên màn hình không khiến hắn có ý định muốn bắt máy. Hạ lão tam thấy sắc mặt của hắn càng lúc càng lạnh, tự giác rụt cổ đào tẩu, còn không quên ra hiệu cho quần chúng xung quanh chớ dại mà đến gần.
Vương Tuấn Khải để cho điện thoại đổ chuông hồi lâu mới phiền táo mà ấn nút.
[Cậu làm gì mà lâu vậy?]
"Chỉ là chút chuyện riêng, không có việc gì con cúp máy đây."
[Cậu dám cúp máy thì đừng về nhà nữa!]
"Con cũng không có ý muốn về đâu."
[Cậu...!] Vương Dĩ Hạo ở đầu dây bên kia rõ ràng bị chọc tức, bên cạnh loáng thoáng có tiếng phụ nữ chen ngang, giọng ông ta liền dịu đi vài phần: [Cuối tuần nhà chúng ta tổ chức bữa cơm gia đình, cậu tốt xấu gì cũng phải về có mặt cho tôi.]
Vương Tuấn Khải nhìn đống hồ sơ bừa bộn trong phòng: "Cuối tuần con tăng ca rồi."
[Tôi sẽ gọi cho cấp trên của cậu nói sau.]
Hắn lạnh lùng đáp: "Con đã nói ba đừng xen vào công việc của con. Hơn nữa con không có hứng thú tham gia bữa cơm gì đó, chào ba."
Ngoan tuyệt tắt máy, hắn nhíu mày nhìn lên phòng cục trưởng, đã từng có một lần Vương Dĩ Hạo dùng đặc quyền kinh tế ép Cục trưởng thuận theo ý ông ta, dù rằng chỉ là bắt hắn làm chuyện không tổn hại đến lợi ích số đông nhưng vẫn khiến hắn mang tâm lý chán ghét. Ỷ thế hiếp người và vung tiền quá trán - hai chuyện này Vương Dĩ Hạo làm mãi thành quen, hắn không muốn cảnh cục cùng một người đàn ông lường lận gian xảo như vậy có dính líu.
Cho dù Vương Dĩ Hạo có là ba hắn đi chăng nữa, Vương Tuấn Khải cũng không nhân nhượng.
Xốc lại hồ sơ đã bị niêm phong, một tờ giấy rơi ra khiến hắn chú ý. Mấy túi hồ sơ này đều là vụ án bị tạm hoãn của hai, ba năm trước, lúc đó hắn vẫn chưa được điều động đến tổ án kiện đặc thù nên không mấy quan tâm. Vương Tuấn Khải liếc mắt nhìn tờ kê khai vật chứng, hơi nhướng mày, vụ án phân thây người ở nhà hát thành phố, một người tử vong, một người bị thượng, không tìm thấy hung thủ lẫn hung khí?
"Sếp! Anh còn ở đây hả?" Hoàng Kỳ Lâm như cơn gió chạy ù vào, thở phì phì: "Cục trưởng nói vị cộng sự kia đã đến, hiện giờ đang ở sân bay chờ anh!"
Vương Tuấn Khải ngẩng đầu: "Không phải nói chiều mới tới sao?"
"Nghe nói là người nọ muốn đi thăm thú đây đó tại Trùng Khánh nên đến sớm hơn thời gian quy định! Cục trưởng kêu sếp mau tới nhanh, trễ giờ không phải là tác phong làm việc của cảnh cục chúng ta!"
"Cục trưởng từ khi nào để ý mặt mũi vậy?"
"Ách, đại khái là lúc Violord được anh cứu đi..."
...
Sân bay ngoại tuyến hôm nay không đông người, chỉ lác đác vài bóng dáng buồn chán đứng bên cạnh máy bán hàng tự động. Một thanh niên cao to đen hôi...Không đúng, tiêu sái tuấn dật đút tay vào túi thở dài thườn thượt, bầu không khí xung quanh tràn ngập oán niệm, thanh niên rõ là bắt mắt dễ nhìn, cố tình lại lộ ra vẻ mặt không còn gì để lưu luyến, hờn gia đình hận cả xã hội.
Vương Nguyên lần thứ mười ba quay đầu nhìn Touri Li ảo não vuốt tóc, nheo nheo mắt: "Nếu không thích thì cậu cứ ở lại, ai ép cậu xuất ngoại đâu."
"Ôi cậu làm sao hiểu được nỗi khổ của tôi chứ! Không đi thì ông già bên ấy nguyền rủa lớn không nổi, đi rồi là xác định xa cách người đẹp bé nhỏ của tôi. Tiến thoái lưỡng nan, hai bên đều nặng, ai bỏ được bên nào...Ai, cuộc đời này sao mà khó sống quá đi mất!"
"Cậu cứ nói với ông ta một tiếng là bận chuẩn bị kế hoạch tác chiến cho một trận đánh quan trọng là được, ông ta cũng không rỗi hơi đến mức phái người sang đây kiểm chứng thực hư." Mở lon nước uống một ngụm thật lớn, Vương Nguyên liếm mép, tùy ý ném vỏ lon vào thùng rác gần đó. Touri buồn bực gãi đầu trông theo cái vỏ lon đẹp trai hơn cả mình, lại nhìn người kia lại bắt đầu kép sụp mũ hoodie xuống mà ngủ, yếu ớt nói: "Không thì cậu giúp tôi một chút..."
"Cái giá đâu?"
"...Tôi nghèo a..." Touri sụt sùi nước mắt, đang muốn kì kèo mặc cả năn nỉ Vương Nguyên ra tay nghĩa hiệp, tầm mắt chạm tới một dáng dấp quen thuộc đi đến từ bãi đỗ xe. Touri hơi nhướng mày, đeo lên kính râm, cũng đồng dạng ngồi phịch xuống ghế chờ bên cạnh Vương Nguyên.
"Này, cớm đến."
Vương Nguyên hé mắt nhìn chằm chằm lớp kính phản quang trước mắt, "cớm" trong miệng Touri chậm rãi lướt qua bọn họ, dù kính phản quang không chiếu rõ ngũ quan thâm thúy của người kia thì Vương Nguyên vẫn có thể nhận ra đối phương.
Vương Tuấn Khải.
Anh ấy đến đây làm gì?
Cậu chuyển mắt nhìn Touri, người sau tự giác né tránh chừa ra tầm nhìn cho Vương Nguyên. Vương Tuấn Khải dừng bước trước cửa VIP, lỗ tai giật nhẹ, đột nhiên quay phắt lại nhìn chằm chằm Vương Nguyên.
Cậu đã thu hồi tầm mắt, cúi đầu xuống che khuất gương mặt. Vương Tuấn Khải nghi ngờ nhìn nhiều thêm vài lần, người mặc áo hoodie màu đen này vừa rồi sao lại đặt ánh mắt nghiền ngẫm lên người hắn? Còn có bóng lưng kia, sao lại quen thuộc như vậy?
Hắn nhịn không được bước đến gần: "Cho hỏi..."
Thanh niên hoodie thình lình vụt chạy.
Vương Tuấn Khải trong mắt lóe lên kinh ngạc, vội vàng đuổi theo, hắn chỉ vừa mới mở miệng thì người này liền chạy, lẽ nào trong lòng có quỷ?
Hết Chương 25