Một Nửa Hung Thủ [Khải Nguyên]

Chương 30

Vương Nguyên nằm viện một ngày, bên phía Willie cũng đã có kết quả giải phẫu tử thi.

Chẳng biết pháp y tiên sinh làm cách nào mà thu thập được kết quả, quá trình này được tổ án kiện đặc biệt liệt vào hàng ngũ thập đại bí ẩn của cảnh cục, vào rạng sáng ngày thứ hai sau khi Laurent Albert chết, thi thể được hỏa táng.

Mọi người thở phào, may thật.

"Laurent Albert quả thật là bị cắt đầu chết ngay tại chỗ, vết cắt rất cùn, miệng vết thương cũng khá là sần sùi, bước đầu chẩn đoán hung khí có dạng hình lưỡi bản thô và dày, trông như thế này." Willie búng tay, màn hình lập thể hiện lên một lưỡi dao đúng theo lời anh mô tả: "Nạn nhân là chết trước khi bị cắt đầu, tốc độ máu lưu thông chậm hơn so với lúc còn tỉnh táo, hơn nữa không phát ra tiếng thét nào, đồng tử giãn nở, chứng tỏ khi chết cô ta thậm chí còn không có mở mắt."

Chiêu Tài Miêu gật gù: "Cũng đúng, nếu như Laurent Albert bị gϊếŧ ngay trước mặt khán giả, máu sẽ bắn lên người hung thủ. Bất quá...trên sân khấu lúc ấy đều là máu a, ai biết được máu thật hay máu giả bám vào quần áo hung thủ."

"Chỉ cần kiểm tra những người có mặt tại hiện trường là biết ngay thôi." Vivian từ bên ngoài đi vào, giơ tay lên: "Có ba người được liệt vào danh sách tình nghi, vì lượng máu bắn ra từ vết thương chí mạng của nạn nhân dây vào quần áo bọn họ là như nhau, họ đứng gần Laurent nhất, cũng có hiềm nghi nhất."

Màn hình hiển thị thông tin cá nhân về ba người Vivian nói, lần lượt là cô gái tự xưng là bạn thân của Laurent Albert – Lan Nhã, diễn viên nam chính của vở kịch – Thâm Lam, và một kẻ xuất thân từ trại giam, lễ quốc khánh năm ngoái vừa được miễn xá vì biết cải tà quy chánh, học tập tu dưỡng – Nam Cung Liệt.

Chiêu Tài Miêu giật mình: "Nam Cung Liệt? Không phải là cái họ Nam Cung oanh chấn cả một bầu trời Thiên Tân chứ? Anh ta làm sao mà vào tù a?"

"Còn ai vào đây nữa a, họ Nam Cung ở đại lục không nhiều, vừa vặn người này lại thuộc gia tộc đó, hắc, tôi cũng không rõ nguyên nhân anh ta lọt tròng pháp luật, dù sao mấy việc phóng hỏa gϊếŧ người Nam Cung gia đã làm thành quen, ra tù hay vào tù chẳng qua là một hồi đổi địa bàn hoạt động mà thôi." Vivian nhún vai: "Cá nhân tôi cho rằng hung thủ của vụ án là một người đàn ông, một cô gái như Lan Nhã căn bản chẳng thể cầm nổi hung khí huống hồ là cô ta không hề có hiềm khích với bạn mình."

"Biết đâu là kỹ xảo thì sao?" Chiêu Tài Miêu nâng cằm: "Tỷ như là mượn đao gϊếŧ người gì đó...Nói đến cũng lạ, trong khẩu cung Lan Nhã có ghi, cô ta không cảm giác được máu dính vào quần áo mình cho đến khi đèn sáng, rốt cuộc là người vô tâm tới mức nào mà ngay cạnh mình có người chết cũng không biết..."

"Không gian trên sân khấu rất rộng, dưới chân lại nóng, hai bên có máy điều hòa thổi đến thổi đi, một người hồi hộp như Lan Nhã không để ý là chuyện bình thường. Ngược lại là Thâm Lam và Nam Cung Liệt đều nói có, chẳng qua bọn họ lại tưởng là máu giả dùng cho vở kịch mà thôi."

"Một kẻ lăn lộn chốn giang hồ chẳng khác nào đi chợ như Nam Cung Liệt cư nhiên không phân biệt được máu là thật hay giả?"

"Đúng a, vì thế tôi đề nghị sếp đến thăm chừng anh ta một chút, kết quả sao, hai người bọn họ không biết là bắt trúng tần số nào, vậy mà tâm đầu ý hợp hùa nhau đi tìm chỗ tán tỉnh rồi." Vivian tặc lưỡi: "Đúng là thượng bất chính hạ tắc loạn."

Vương Tuấn Khải tại bệnh viện khó có khi ngứa mũi, hắt hơi một cái.

Người đàn ông bên cạnh hắn khẽ giật giật lông mày, chăm chú ôm cái hộp nhỏ nhắn trong tay, ra sức hút hút.

Hộp sữa bò nguyên kem chẳng mấy chốc đã cạn tới đáy, bị Nam Cung Liệt tùy ý ném vào giỏ rác, ai biết được vỏ hộp lại đập vào nắp giỏ bay ngược xuống đất, Nam Cung công tử liền bị y tá trừng xanh mặt.

Vội sờ mũi nhặt lên.

"Không ngờ cậu lại ra tù sớm như vậy đấy." Vương Tuấn Khải chẳng sợ ai buồn, thản nhiên nói: "Cũng tốt, ra tù khi còn trẻ, tương lai không bị hạn chế."

Nam Cung Liệt không nói gì, mặt đơ tú lơ khơ: "Người bên trong là Vương Viên sao?"

"Ờ."

"Quả nhiên."

Vương Tuấn Khải nheo mắt nhìn Nam Cung Liệt: "Quả nhiên?"

"Ừm."

"Ừm?"

"Chính là, ừm." Nam Cung Liệt mấp máy môi: "Tôi gặp cậu ấy ở hậu trường sân khấu, nhưng cậu ta không nhận ra tôi."

"Thứ cậu ta mất không phải là ký ức, cố tình giả đò như vậy phỏng chừng là không muốn có dây dưa gì với cậu." Vương Tuấn Khải phủi tay: "Cậu ta am hiểu nhất là nhìn sắc mặt người khác rồi thể hiện ra biểu cảm phù hợp với tình cảnh, ngây thơ, thuần khiết, khả ái, đáng thương, giống như một đóa bạch liên hoa cao cao tại thượng, dùng ánh mắt thương hại đau xót phàm phu tục tử."

Nam Cung Liệt vẫn mò túi tìm sữa, nghe đến đây không khỏi tán thưởng nhìn Vương Tuấn Khải: "Cậu trưởng thành."

Vương Tuấn Khải: "...Cậu đi làm diễn viên kịch nghệ?"

"Ừm, bởi vì có chút chán, tôi mới ra tù, lại không có người quen, tìm việc rất khó." Nam Cung Liệt như nhớ đến chuyện gì đó, ngốc nghếch cười: "May là có Thâm Lam."

"Thâm Lam?"

Nam Cung Liệt khốc khốc gật đầu: "Là nam chính của vở kịch, người trong vai tên cướp cuối cùng – Rhine Leiz."

"Thì có gì đáng cười?"

Nam Cung Liệt lại nở nụ cười đần thối khiến Vương Tuấn Khải chẳng thiết nói chuyện với anh ta nữa. Hắn có chút không hiểu Nam Cung Liệt làm sao quen được cái người tên Thâm Lam kia, nhưng hắn khá là tin tưởng lời anh ta nói, Nam Cung Liệt bình thường đúng là chậm hiểu khác người, nhưng một khi tên đã lên dây thì anh ta so với ai cũng khủng bố hơn.

"Thâm Lam không phải hung thủ." Nam Cung Liệt buồn thanh nói, không đợi Vương Tuấn Khải trả lời đã vội khai: "Lúc đó tôi và cậu ấy đang hôn nhau."

Vương Tuấn Khải: "..." Được rồi, lý do này rất có tính thuyết phục.

"Đèn khi ấy quá tối, bên tai đều là tiếng ồn, rất khó phân biệt sát khí của hung thủ đến từ đâu. Hơn nữa lúc công diễn, hầu như không ai được mang bất kỳ vật nhọn nào ngoại trừ đạo cụ lên sân khấu, bởi vì đạo diễn lo lắng khi bọn họ té ngã có thể bị vật nhọn làm bị thương."

"Cho nên cậu đoán hung khí không phải là dao?"

"Nó chỉ có hình dạng tương tự như thế." Nam Cung Liệt phân tích: "Lại không phản quang."

"Không phải kim loại? Vật liệu đen thì sao?"

"Không có mùi."

"Cậu nói nghe cứ như nước vậy."

Nam Cung Liệt gãi đầu, dường như cũng rất khó hiểu với trí nhớ của mình.

Vương Tuấn Khải trở người vào phòng, im lặng nhìn thiếu niên đang cố gắng với tay mò ly nước trên bàn, cuối cùng cũng không nhẫn tâm ngó lơ mà bước qua đẩy ly nước vào tầm với của cậu.

"Anh, anh hai..." Trong mắt thiếu niên đều là kinh hỉ, quên mất thái độ tuyệt tình mấy ngày trước giữa hai người, ngập ngừng thấp thỏm hỏi: "Anh hai, anh ở đây suốt thời gian em nằm viện sao..."

"Ba vừa gọi điện cho tôi, nói cậu tối nay về nhà." Vương Tuấn Khải thả một câu, tiếp lời: "Cậu không cần khai cung nữa đâu, Nam Cung Liệt đã nói hết với tôi rồi."

Vương Nguyên ngây ra một chút, theo bản năng muốn hỏi Nam Cung Liệt là ai, bàn tay nhói đau, cậu giật mình rụt về, thì ra trong lúc khẩn trương đã tì tay quá mạnh, làm cho vết thương trên bàn tay rách miệng.

"Tôi đã kiểm tra dây đàn violin của cậu rồi, quả thật có phản ứng luminol, chứng cứ ngoại phạm của cậu cũng có, cậu sẽ không bị nghi ngờ."

"Em, em có thể giúp gì được không...?"

Chơi đàn là nghề nghiệp, cũng là đam mê của Vương Viên, ngay cả khi bàn tay bị dây đàn cắt đứt tóe máu, cậu vẫn mang chấp niệm muốn gần gũi nó. Vương Viên này có đôi lúc quá giống đứa bé kia, ngoan cố và cứng đầu ương ngạnh, một khi đã xác định điều gì thì khó mà lay chuyển được.

Nhưng mà, đứa nhỏ này thật quá phiền. Vương Tuấn Khải cảm giác được, từ sau khi Vương Viên về nước bắt đầu sự nghiệp tại sân nhà, tần suất vụ án ngày càng tăng, rắc rối cũng ngày càng lớn. Đừng nói đến việc Vương Viên cứ lảng vảng ngay trước mặt hắn, chỉ riêng chuyện Vương Dĩ Hạo luôn gọi điện hỏi tới tung tích của Vương Viên là hắn cảm thấy đau đầu. Hắn là cảnh sát, không phải vệ sĩ của đóa hoa sen trắng kia, làm quái nào biết được cậu ta đi đâu chỗ nào 24/7 chứ?

Huống hồ, vì Vương Viên mà hắn mất dấu thanh niên áo đen kia, Vương Tuấn Khải còn đang buồn bực đây.

"Anh hai?"

Vương Tuấn Khải hơi sững lại, không tự chủ nhìn người trên giường bệnh, phải mất vài giây sau mới hồi thần, vô thức móc điếu thuốc đặt lên môi, rồi lại nhớ ra nơi này là bệnh viện, liền xoay người vội vã rời đi. Nam Cung Liệt đã chuồn từ lúc nào, trên ghế chỉ còn lại hộp sữa chưa khui, ắt hẳn là quà cho Vương Viên.

Bác sĩ từ đầu hành lang kia đi tới, cùng Willie là bạn đồng học nên ít nhiều gì cũng biết Vương Tuấn Khải, nghĩ hắn đang lo tình hình sức khỏe của thiếu niên trong phòng, liền hào phóng tiết lộ: "Không có vấn đề gì bất thường, chẳng qua là dị ứng một chút, không tổn hại tới cơ thể. Nhưng lần sau phải cẩn thận đừng để cậu ấy hít quá nhiều mùi dị ứng, nếu phổi xuất hiện tổn thương vật lý thì phiền lắm."

Vương Tuấn Khải quan tâm vấn đề khác "Cậu ta thực sự bị dị ứng hoa anh túc?"

Bác sĩ không đáp mà vặn lại: "Cậu không tin tưởng bệnh viện chúng tôi?"

Lương y gì đó ghét nhất là bị nghi ngờ năng lực!

Vương Tuấn Khải khó có khi mở to mắt khiến bác sĩ sợ đến mức ôm lấy bức tường dán áp phích "sữa mẹ tốt cho sự phát triển của trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ", quái dị nhìn hắn.

Vương Nguyên sờ hộp sữa trên bàn, vẻ mặt ngây ngốc, ngón cái và ngón trỏ khẽ xoa xoa vào nhau, trong lồng ngực ẩn ẩn cơn đau từ lúc tỉnh dậy cho đến giờ.

Trong bệnh viện có gắn máy nhiễu sóng âm, không thể liên lạc được với "bọn họ", cậu bất động trầm ngâm nên làm thế nào báo cáo chuyện hôm nay thì Vương Tuấn Khải đột ngột xông vào, ánh mắt kia giống như là muốn xác nhận chuyện gì.

"Anh? Anh, anh, anh! Anh hai! Anh làm gì!?"

Vương Nguyên ngây người nhìn Vương Tuấn Khải túm cổ áo mình kéo xuống, vì lực tay không kiềm chế nên làm lộ ra vai nhỏ gầy guộc xanh xao, Vương Tuấn Khải ào ào khí thế phi tới rồi cũng đùng đùng phong cách buông ra, giơ tay che mắt, khàn khàn nói: "Xin lỗi."

Xin lỗi?

"Anh hai, có chuyện gì..."

"Không có gì. Cậu nghỉ ngơi đi." Hắn từ đầu đến cuối không nhìn cậu lần nào. Bóng lưng lảo đảo cô độc rời đi khiến Vương Nguyên chậm rãi thở dài, tay đặt lên trái tim đập thình thịch trong lồng ngực bên trái, rũ mắt thì thào.

"Em mới là người phải xin lỗi."

Hết Chương 30
Bình Luận (0)
Comment