Thường nói trên thế giới có khoảng năm người sở hữu gương mặt giống nhau, nhưng giống y như đúc, chỉ tồn tại duy nhất một loại khả năng....
"Lâm Phí cho rằng thuộc hạ chính mình làm việc rất chu toàn, nhưng không ngờ Trương Quân Bằng và anh lại xảy ra xích mích, khiến tàu vận chuyển thi thể xảy ra sự cố, còn thi thể thì không cánh mà bay."
Mỗi một lời thốt ra từ miệng Vương Tuấn Khải, Phạm Văn đều run lên một cái, cố giữ thái độ không kinh sợ ghê gớm, nhưng thực chất sắc mặt đã trắng bệch từ lâu. Vụ việc năm đó như mồi lửa trong chậu than, từ từ nung nấu, làm cho than đen biến thành màu đỏ hồng chói mắt, tỏa ra nhiệt lượng kinh người.
Lâm Phí là lão đại hắc bang tiền nhiệm của một vùng Bắc Kinh, tay chân đã sớm bén rễ vào từng hộ gia đình trên mảnh đất mịt mù sương dã đó. Ông ta nổi tiếng đến độ trẻ con nghe qua liền khóc, người người khiếp đảm không dám hó hé điều gì, hung hãn hơn ác thú, tàn nhẫn không kém đồ tể. Bất quá, Lâm Phí cũng chỉ là người của thế hệ trước, càng cao tay thì càng kiêu ngạo, cũng không thể ngờ rằng hai cánh tay đắc lực lại phản bội mình.
"Lâm Phí sai hai người các người hoạt động bí mật, nhưng nửa đường gặp bất trắc, dựa theo tính cách của Lâm Phí chắc chắn sẽ không để yên cho các người sống sót qua hôm sau." Vương Tuấn Khải ngừng một chút, tựa hồ lý giải được tâm tình Phạm Văn, ánh mắt trào phúng xen vào chút đồng tình: "Cho nên các người quyết định bỏ trốn, thay tên đổi họ, tìm kiếm tân sinh."
Phạm Văn không muốn gặp lại Trương Quân Bằng, không ngờ gã lại làm cùng nghành nghệ thuật với mình, Phạm Văn đầu tiên là bất ngờ, sau lại thấy lo sợ, lo sợ Trương Quân Bằng sẽ đem tội lỗi năm xưa ra uy hiếp mình để tống tiền. Phạm Văn lòng đa nghi quá sâu, thần hồn át thần tính, càng nghĩ càng cảm thấy sự tồn tại của họ Trương kia quả thật là quả bom nổ chậm bên cạnh mình, dứt khoát thủ tiêu cho xong.
Việc sau đó, đúng như Vương Tuấn Khải suy luận.
"Không nghĩ tới, có ngày tôi lại bị cảnh sát bắt vì gϊếŧ kẻ đáng chết." Phạm Văn đột nhiên lắc đầu cười nhạt, thở phào một hơi như thể đã thả lỏng tâm tình: "Hướng đi của cậu rất chính xác, nhưng là do gã ta đến tìm tôi trước."
Vương Tuấn Khải vẫn không ngừng quan sát gã, nghe đến đây liền nheo mắt.
"Gã không chỉ tống tiền tôi, mà còn muốn lợi dụng Vương Viên một mớ bạc." Phạm Văn đẩy gọng kính, cười như không cười: "Gã ta nói sẽ đem bí mật về thi thể kia nói cho Vương Viên biết, nhưng như thế cũng không ảnh hưởng gì đến tôi, cùng lắm thì mất việc, uế tiếng ô danh."
"Chỉ sợ người gã ta muốn bật mí là tôi đi." Vương Tuấn Khải nhếch miệng nói, Phạm Văn nhìn hắn một lát, bật cười: "Quả thật không có gì giấu được cậu."
Vương Tuấn Khải trong lòng lạnh lẽo, nói cho Vương Viên biết? Vương Viên đã sớm biết từ lâu. Không, có lẽ những người trong cuộc năm đó đã sớm biết hết tất cả sự tình.
Nếu không phải hắn nhờ Tiêu Bắc và 12369 tra lại sự việc chìm tàu kia, phỏng chừng cũng không rõ khúc mắc bên trong.
"Cậu đã biết hết, tôi cũng không còn gì giấu giếm." Phạm Văn tháo kính xuống, lộ ra vết sẹo mờ mờ ở đuôi mắt trái, khó có khi tốt bụng mà khuyên răn: "Cậu phải cẩn thận, Vương Viên không phải người đơn giản."
"Nói cái này với một cảnh sát để làm gì? Tự mình lo đi." Vương Tuấn Khải đút tay vào túi rời đi, giao công tác cho Hoàng Kỳ Lâm đang khó hiểu vì tờ khẩu cung trống trơn, muốn rời khỏi cảnh cục.
"Chậm đã, Vương đội trưởng."
Âm thanh cứng rắn mang theo chút phập phồng vang lên chặn bước hắn, Vương Tuấn Khải quay đầu nhìn Cổ Du Sương, không tỏ thái độ gì.
Cổ Du Sương trầm mặc một chút, khẽ nói: "Đầu tiên tôi muốn xin lỗi về việc của Vương Viên..."
"Tự tìm cậu ta mà nói."
"Anh..." Cổ Du Sương siết chặt tay, vẻ mặt cũng đen lại: "Tôi biết tôi không nên ép buộc nghi phạm như vậy, nhưng anh thì sao? Anh lấy khẩu cung Phạm Văn mà không cho một người nào biết."
"Đó là cách làm việc của tôi."
"Trong luật pháp quy định rõ ràng, lời khai của phạm nhân phải được công khai trước tòa để tiến hành phán định buộc tội, anh một mình thẩm vấn Phạm Văn, còn không cho ai nghe, ai biết được anh dùng thủ đoạn gì khiến Phạm Văn nhận tội?" Cổ Du Sương nói rất lý lẽ, người xung quanh cũng thấy cô ta nói không có gì sai. Nhưng là...
"Ở chỗ này, tôi mới là đội trưởng." Vương Tuấn Khải lãnh đạm đáp trả: "Không phục, cứ đến tìm Cục trưởng khiếu nại."
Sếp ngang tàng như vậy, không phải lần đầu tiên.
Hoàng Kỳ Lâm đứng xem mà sợ run cả người, ai lại không biết sếp đang tức giận, Cổ đội trưởng nhè ngay lúc dầu sôi lửa bỏng, châm thêm một que diêm, không bị sếp mỉa mai đã là vạn hạnh.
Sếp của bọn họ ấy mà, bình thường muộn tao ít phát ngôn, hắn mà nhiều lời, một là vụ án nghiêm trọng, hai là thịnh nộ.
Mà Cổ đội trưởng năm lần bảy lượt khiêu chiến sự nhẫn nại của hắn, hai lần khiến Vương Viên nhập viện, ắt hẳn đã lưu lại không ít ấn tượng tiêu cực của sếp rồi.
Vương Tuấn Khải anh minh chính nghĩa là công bộc của nhân dân, nhưng lòng tự trọng và kiêu hãnh của hắn còn cao hơn Cục trưởng. Hắn làm việc rất là quy củ, tuân theo khuôn phép, mà một khi hắn đã muốn phá cách, chẳng ai đủ sức ngăn hắn lại.
Nếu Tiêu Bắc có mặt ở đây, nhất định sẽ hung hăng cho Hoàng cảnh quan một like thiệt bự. Vương Tuấn Khải ở chỗ bọn họ, quả thực chính là ngang ngược khó hiểu, trăm phần trăm thể hiện đặc tính thiếu nam thời kỳ phản nghịch. Lại được cả 12369 như đệ tử nghe theo Vương Tuấn Khải, trăm phần trăm sai đâu đánh đó, quả thật khiến lòng người ngổn ngang.
Cổ Du Sương thuộc dạng ăn mềm không ăn cứng, có thể ngồi ở chức đội trưởng này dĩ nhiên không tầm thường. Cô hừ nhẹ một tiếng, bước về phía trước đối mặt với Vương Tuấn Khải. Nhưng là còn chưa kịp giáo huấn tên đội trưởng đầu đầy gai nhọn kia đã nghe thấy tiếng còi cảnh sát hú inh ỏi bên ngoài.
Ngay sau đó, các đội viên dưới quyền Cổ đội trưởng đồng loạt xông vào, trên người khoác quân phục vũ trang vô cùng chói mắt, lời nói ra khiến dân tình dậy sóng:
"Đội trưởng, Vương Viên mất tích rồi!!!"
Ai cũng biết Cổ Du Sương có hiềm nghi với Vương Viên.
Trước đó cô ta đệ đơn lên Cục trưởng nói muốn thẩm vấn Vương Viên, đồng thời tỏ thái độ cứng rắn dồn ép nghi phạm, chứng tỏ mối nghi ngờ của Cổ đội trưởng đối với thiếu niên này rất sâu.
Còn cưỡng chế đem người giam vào phòng riêng, quả thật có thể nói là...
"Thâm thù đại hận."
Trong một cái ban công tầng cao chọc trời, khu vườn thiết kế theo kiểu ngôi nhà xanh như chồi nấm giữa đám rơm mục, Vương Nguyên nhướng mày nhìn nhìn Thâm Lam, song song đó cũng đón lấy ánh mắt hiếu kỳ của Nam Cung Liệt.
"Xin lỗi, tôi không có thói quen che giấu người yêu mình."
Thâm Lam giải thích, dịu dàng nhìn Nam Cung Liệt. Vương Nguyên tặc lưỡi tỏ vẻ khó tin, a ha, lão đại khu Đông nổi tiếng biếи ŧɦái bê tha cư nhiên thích một tên nhà Nam Cung không chút tiền đồ. Bất quá lời này không phải là Vương Nguyên khinh thường Nam Cung Liệt, ngược lại là đồng tình anh ta cũng có một nỗi oan không kém gì cậu.
"Cậu có thể nói ra chưa? Nguyên nhân khiến A Liệt vào tù." Thâm Lam là một kẻ sòng phẳng, mà cho dù không công bằng đi chăng nữa thì Đông lão đại luôn có cách khiến đối phương mở miệng. Nam Cung Liệt chẳng hé răng nửa lời, nhưng ánh mắt nhìn Vương Nguyên đã có phần vi diệu.
Hắn nhận ra được, người này hoàn toàn không quen mình.
Vậy cậu ta còn là Vương Viên sao?
Vương Nguyên nâng cằm quan sát hai người một lát, bật cười: "Quả thật là trời sinh một cặp, đa nghi như nhau...Muốn nói đến lý do, Nam Cung tiên sinh, theo anh vì sao mình lại bị giam?"
"Ngộ sát trong tình trạng không tỉnh táo." Nên án tù chỉ có ba năm đó.
"Phải, vậy đối tượng để anh sát hại không thành là ai?"
Nam Cung Liệt đờ đẫn nhìn Vương Nguyên, hút hút sữa, không có ý định trả lời.
"Chẵng lẽ là cậu?" Thâm Lam bật cười: "Như thế cũng quá là trùng hợp."
"Quả thật là tôi." Vương Nguyên mỉm cười gật đầu: "Là "tôi", không phải Vương Viên."
Sắc mặt Thâm Lam khẽ trầm xuống, ngay cả Nam Cung Liệt cũng có vài phần dao động.
"Năm đó Nam Cung tiên sinh xuất cảnh ra nước ngoài trốn tránh trọng trách gia đình, bị người tính kế đánh ngất rồi bắt cóc, ném đến kế cạnh xác chết của "tôi"." Vương Nguyên không chút áp lực giãi bày, ngữ khí còn mang theo hoài tưởng: "Anh tỉnh dậy sau đó, bị coi là nghi phạm gϊếŧ người, nhưng chứng cứ không rõ ràng, cảnh sát cũng không tìm ra động cơ để anh gϊếŧ người, nên đành phán tội là ngộ sát trong tình trạng không tỉnh táo. Nam Cung Liệt, anh biết rất rõ, bản thân không hề gϊếŧ người có đúng không?"
Nam Cung Liệt không tỏ thái độ, vẫn còn nhíu mày.
"Chuyện sau đó, chính là nhà Nam Cung buông tay mặc anh tự sinh tự diệt, mà Vương Tuấn Khải cũng không thể giúp anh trắng án, bởi vì anh hai khi đó vẫn còn bị người nhà lừa."
"Bị lừa?"
"Anh biết Vương Dĩ Hạo không?"
Thâm Lam gật đầu: "Là một nhân vật có tiếng trong thương trường ngoại giao, rất giỏi mua bán và đầu tư, năm năm nay ông ta chính là con hắc mã ở Trung đại lục, có ai mà không biết."
"Vương Dĩ Hạo là ba của Vương Tuấn Khải."
Thâm Lam khẽ liếc Nam Cung Liệt, người sau gật gật đầu.
Thâm Lam nhướng mày: "Đã như vậy, cậu không phải nên gọi ông ta một chữ "ba" sao?"
Vương Nguyên bật cười không nói, ánh mắt tràn ngập giễu cợt, rõ ràng cảm thấy chữ "ba" kia quá mức gàn dở, so với câu chuyện đùa nhạt nhẽo của giáo viên còn tầm thường hơn.
"Cậu gọi Vương Tuấn Khải là anh hai, cậu lại không phải Vương Viên." Thâm Lam tựa hồ phát giác ra vấn đề, thú vị nói: "Cậu không phải con ruột của Vương Dĩ Hạo?"
"Ngay cả Vương Viên cũng không phải." Vương Nguyên tiếp lời: "Hai người bọn tôi không hề có huyết thống gì với nhà họ Vương đó, càng không dính dáng đến người đàn bà tên Thục Lệ kia. Nghe nói năm đó bà ta đến cô nhi viện, nhìn trúng Vương Viên biết chơi đàn vĩ cầm, còn có khí chất thanh tiên thoát tục, nên ngầm nhận làm con."
"Vương Dĩ Hạo không biết?"
"Bản thân bà ta mang thai con của Vương Dĩ Hạo, nhưng lúc đó Vương Dĩ Hạo đang đứng trên lập trường chính tri cãi cọ về một khu vực đang đấu thầu, giới chính trị gia lại coi trọng danh dự, vì vậy Thục Lệ không danh không phận không dám lộ mặt, một mình bỏ đi suốt mấy năm liền. Chẳng may đứa nhỏ kia chết non, Thục Lệ liền nhặt Vương Viên, nuôi đến năm mười bốn tuổi thì gặp lại Vương Dĩ Hạo, một bước leo lên làm bà chủ Vương gia." Thiếu niên nhún vai: "Vương Dĩ Hạo khi đó còn lưu luyến Thục Lệ, hơn nữa chiến tranh lạnh cùng Vương Tuấn Khải, thêm một đứa con cũng chẳng tốn bao nhiêu cơm, còn mang lại cái tiếng Thiên tài âm nhạc cho gia tộc, dại gì từ chối."
"Dĩ nhiên..." Cậu nhếch miệng cười tủm tỉm: "Bà ta chỉ mang về một mình Vương Viên."
"Thường nói trên thế giới có khoảng năm người biệt lập sở hữu gương mặt giống nhau, nhưng giống y như đúc, chỉ tồn tại duy nhất một loại khả năng." Thâm Lam thâm ý đầy mặt, ánh mắt cảnh giác nhìn thiếu niên nhàn vân nhã hạc không chút uy hiếp kia, nhẹ giọng vạch trần: "Nếu không phải do phẫu thuật thẫm mỹ thì..."
"Cậu và Vương Viên, là anh em song sinh.
"...
Phòng bệnh trống trơn, nghi phạm biến mất, hung thủ được xác nhận, giới báo chí không biết vì sao lại tinh tường chuyện Vương Viên vốn ở trong tay một cảnh sát lại không báo trước mất tích, ùn ùn kéo đến trước bệnh viện và cảnh cục nhao nhao biểu tình.
Mặc kệ bên ngoài dư luận có bao nhiêu bát nháo, Cục trưởng vẫn điềm tĩnh như thường, chuyện duy nhất lão hồ ly này làm là ngồi yên lặng trong cảnh cục, nhìn sắc mặt tái mét của Cổ Du Sương cùng với cam đoan sẽ tìm được nghi phạm về.
"Tôi chắc chắn sẽ tìm được cậu ta." Cổ Du Sương nói như đinh đóng cột, tuy rằng không hiểu người chạy bằng cách nào, nhưng cô không hề mất bình tĩnh, đương nhiên đó chỉ là biểu hiện bên ngoài.
"Tôi hy vọng cô nói được làm được, Cổ đội trưởng." Cục trưởng nghiêm chỉnh đáp: "Uy danh của Cổ thiếu tướng rất cao."
Mặt Cổ Du Sương càng trắng thêm một chút, cúi chào rồi rời đi.
"Cổ đội trưởng bây giờ thành kẻ thất trách rồi a, có một người yếu xìu như vậy cũng giữ không xong..."
"Xuy, mấy người nghĩ là Vương Viên thực sự mất tích sao? Chưa biết chừng là do người trong cố ý giam giữ cậu ta khỏi mắt công chúng mà thôi!"
"Nha nha, có ý gì?"
"Không xem báo mạng hôm nay sao? Fan club của Vương Viên đã tung thuyết âm mưu nổi ầm ầm lên rồi, nói cái gì mà Cổ đội trưởng không có biện pháp chứng minh thần tượng của bọn họ là hung thủ, liền giở trò hắc ám, bí mật nhốt Vương Viên tại nơi nào đó, bề ngoài nói là mất tích, thực chất ngấm ngầm nhốt người ta lại tra khảo!"
"Còn có chuyện đó, quá ghê gớm...Mà, giam lỏng như vậy là bất hợp pháp! Cho dù có là đội trưởng đội trọng án Bắc Kinh đi chăng nữa, cũng phải tuân theo quyền công dân chứ!"
"Còn phải nói sao, báo chí đã reo hò ầm ầm lên rồi, cũng không biết sau vụ này Cổ đội trưởng sẽ chịu hình phạt gì..."
Cổ Du Sương nghe lời mây gió ám chỉ bên tai, chỉ cảm thấy bụng bừng bừng lửa giận. Những người này sớm đã nhìn cô không vừa mắt, lúc này không thừa cơ bỏ đá xuống giếng mới là lạ. Nhưng là, cô không có bất cứ câu gì để giải thích, bởi vì càng thanh minh thì chỉ càng khiến họ khẳng định ý kiến của mình mà thôi.
Cổ Du Sương theo bản năng liếc nhìn cửa phòng tổ án kiện đặc biệt, chỉ thấy bên trong túm tụm một chỗ, ngoại trừ Vương Tuấn Khải, Hoàng Kỳ Lâm và X-chan ra thì mọi người đều tập trung quây quanh Chiêu Tài Miêu, tìm kiếm tung tích Vương Viên.
Vương Viên tại sao biến mất? Cổ Du Sương cũng không rõ, đội viên của cô chỉ phát hiện cửa sổ mở toang, còn đâu đồ vật vẫn như cũ, không hề có sự xê dịch. Điều này nói lên Vương Viên vẫn còn hôn mê thì bị bắt đi, nhưng là kẻ nào cơ chứ? Phòng cậu ta nằm là lầu mười, ai có thể đứng ở cửa sổ lầu mười mà bắt cóc người đi?
Nếu không phải kẻ thù của Vương Viên, thì là chính bản thân cậu ta tự nguyện theo địch.
Hết Chương 38