Một Nửa Hung Thủ [Khải Nguyên]

Chương 40

Quyển 4: _They Treat Me Like A Fool_

Chương 40

"Snow Flower" là một bản tình ca có giai điệu buồn nhẹ nhàng, tiết tấu chậm rãi, lời bài nhạc lại vô cùng ấm áp êm dịu như chính bản thân người viết ra ca từ. Thứ âm thanh kia vừa trong trẻo lại ngây ngô, mang chút nuối tiếc nhàn nhạt cùng lưu luyến phớt qua đầu môi mi mắt, tựa như lời đùa giỡn trong một lúc cao hứng, lại vô tình trĩu nặng trong chân tóc kẽ tơ, cứ như vậy âm thầm vương vấn lại, đọng trong lòng người những tình tự không tên. ..

Tiếng vĩ cầm điềm đạm như có như không trong đêm khuya tĩnh mịch, không hiểu sao chẳng hề đáng sợ như người ta vẫn thường nghĩ về câu chuyện của bà chúa tuyết. Đứa trẻ đứng sau khe cửa tò mò muốn đẩy tấm màn nằng nặng ra để nhìn xem rốt cuộc là ai đang độc tấu một bản nhạc trong thời tiết se thắt của đêm đông như vậy, nhưng là sự can đảm của nó cố tình giữ nó lại, khiến cho tiếng nhạc như treo trong đầu óc, chẳng thể buông mà cũng không muốn đến.

Trên mặt nước im lặng che giấu phần chìm của bóng tối, ánh trăng bạc chảy dài giữa mặt hồ, hàng cây xung quanh rủ xuống nhẹ rung trong gió, mang theo khí vị âm trầm tựa vật bẩn nhét trong khe tay của kẻ bò lên từ vạc dầu địa ngục, lẳng lặng xuôi theo không khí thấm vào tận sương đêm.

"Tôi nói, bây giờ là mấy giờ rồi mà còn phải vất vả tìm người như vầy, đối tượng rốt cuộc có thân phận gì lại có thể khiến người ta thổn thức..."

"Chú cũng đâu phải không biết là cảnh cục Trùng Khánh vừa mới nhận một vị tai to mặt lớn về! Biết đâu là người ta muốn lập công, lợi dụng cơ hội này thăng quan tiến chức!...Chỉ khổ dân phòng quèn như chúng ta, có làm cả đời cũng không mơ được tới nổi cái địa vị đó đâu...A này? Tam cẩu?"

Tiếng chó sủa xa xa vọng lên vách tường, bóng đen đổ dài xuống mặt đất một màu sắc u ám, hai người đàn ông vội chạy theo con chó như ngựa hoang đứt cương phóng đến bên cạnh thân hình yếu nhược kia, huênh hoang mà sủa lên ba tiếng.

"Tìm được người!!"

Cảnh cục Trùng Khánh, rạng sáng ngày thứ hai sau khi nghi phạm Vương Viên mất tích, người đã được tìm thấy trong khu vực ngoại ô, gần dãy biệt thự còn sáng đèn.

"Tình trạng đối tượng thế nào?"

"Tạm thời hôn mê, trên người không có vết thương gì thái quá, trông như là xô xát va chạm nhẹ, quần áo cũng không có vết ẩu đả, xem chừng..." Cô gái nhỏ nép vào nam nhân đanh mặt, thì thào: "Là do cậu ấy tự mình bỏ trốn từ chỗ nào đó!"

Vương Tuấn Khải liếc Vivian một cái, xách cổ áo cô gái ném cho Dạ Nhất.

"Anh nói một lời đi a! Sếp!" Vivian giãy nãy, phẫn nộ chỉ tay lên trời: "Lẽ nào anh không có suy nghĩ là cô ta đang muốn đơn độc giam lỏng Vương Viên sao?!"

Dạ Nhất vội vàng che miệng Vivian lại, nhác thấy Hoàng Kỳ Lâm nhanh tay lẹ mắt đóng cửa, không khỏi thở phào. Vivian trừng mắt nhìn hắn, hung hăng đẩy ra, nhảy xuống ghế mà bắt chéo chân cực kỳ thô lỗ: "Vương Viên số khổ của chúng tôi về nước chưa bao lâu đã đụng phải bao nhiêu là chuyện, bây giờ còn bị cô ả kia bày trò lợi dụng quyền công làm việc tư, fan hâm mộ nào nuốt nổi cục tức này chứ!"

"Dù có nuốt không trôi cũng phải ráng mà ém xuống." Thanh niên pháp y ngàn năm không quản chuyện thiên hạ - Willie tiên sinh - cực kỳ sành đời mà phát ngôn vô cùng sâu sắc: "Cứ việc cô táo bón đến mỏi mòn thì bọn họ cũng không phát cho cô tép thuốc giảm đau nào đâu, huống hồ việc quan trọng bây giờ không phải là truy xem Cổ Du Sương có ý đồ gì với Vương Viên, mà là tinh thần của cậu nghệ sĩ kia đã bị chấn kinh đến mức nào."

Vivian bật dậy, mặt mày rùng rợn, dường như đã bắt đầu liên tưởng đến màn ngược bạo kinh điển nào đó. Vương Tuấn Khải ở xa chẳng thèm để ý cô nàng giật gân bốc đồng thế nào, chỉ nhìn chằm chằm cái tin nhắn trong di động mà đần ra, mặt mốc meo hiện lên vẻ đen sì thối hoắc.

Nội dung tin nhắn làm cho hắn từ một kẻ bàng quan đứng ngoài nhìn xem vở kịch chạy đến màn nào trở thành một tên đứng nhắc bài cho diễn viên. Cái gì mà Cổ đội trưởng lẫm lẫm uy phong kia có khả năng là hôn thê của hắn, cái gì mà chị dâu em trai không nên có xung đột ngộ nhỡ sau này khó lòng nhìn mặt, túm lại ba ba không cho phép con để mặc hai người bọn họ mâu thuẫn càng sâu, cho dù con dùng cách hòa giải hay gay gắt triệt phá vấn đề thì cũng không được chống mắt đứng trông Cổ Du Sương và Vương Viên xô xát.

Willie nhàm chán nhìn Vivian phát rồ đòi kéo fan club biểu tình đã đời, quay sang đội trưởng cũng thấy vị này cay cú không kém, nhất thời da gà nổi lên, nhịn không được xua tay xoa một trận.

Ngay sau đó, Vương Tuấn Khải chậm rãi đứng dậy đi đến bên cửa sổ, cẩn thận mở chốt cửa, cầm di động ném ra.

Cái smartphone xinh đẹp oách xà lách từng theo hắn kinh qua bao nhiêu nguy hiểm, cứ như vậy mất hút trong bóng đêm.

Toàn hiện trường lặng ngắt.

Thanh niên đi đầu còn rất tiên phong nêu gương mà ổn định lòng dân, không hề phá hoại tài sản chung của cảnh cục (cửa sổ). Phá của xong, Vương Tuấn Khải ngang nhiên quay đầu mở miệng hỏi một câu gọn lỏn: "Mọi người có ai nhìn thấy di động của tôi không?"

Lắc lắc.

"Tốt, đêm nay không tăng ca, người đã tìm được thì ai về nhà nấy."

Vương đội trưởng phát huy sự thật thà tột độ, sau khi bịt miệng thiên hạ xong liền dong thẳng một nước.

"Thực sự là..."

Ngang tàng không chịu được.

"Ai cha, mấy người làm gì mà ngẩn ra hết vậy?!" Một bóng người xộc vào phòng án kiện, thở phì phì chẳng ngại đầu tóc gió bay. Bọn người trong phòng đau đáu nhìn cậu ta, trong mắt hiện lên chút kinh dị.

"Tiểu Hoa? Sao lại là cậu?"

Tiểu Hoa chính là cảnh sát trực ban lần trước dẫn Vương Tuấn Khải đến hiện trường vụ án của Trương Quân Bằng, lúc này cậu nhóc vẫn còn mặc đồng phục cảnh sát, trên người lại ướt sũng nước, tách tách tong tong nhỏ ròng ròng xuống sàn.

Tiểu Hoa che miệng phun một mồm nước, lau qua môi, mắt đỏ ngấy mở to: "Ở bờ hồ công viên Trùng Khánh có người chết đuối!!!"

...

Người chết đuối thường có thảm trạng không quá khó nhìn, chủ yếu sưng phồng thân thể, mặt mũi biến dạng vì ngâm nước quá lâu, phù thũng nặng nề, trông như cái bánh bao nở đẫy đà. Nhưng là người chết mà đám cảnh sát trực ban Tiểu Hoa phát hiện có chỗ không giống, chính là thi thể này thế mà không có nội tạng.

"Bị cá ăn?"

Phản ứng đầu tiên của tập thể cảnh sát là bá cổ nhau nôn ọe.

"Lần trước thấy xác Trương Quân Bằng, mấy cậu cũng không phản ứng mạnh như vậy." Đồng chí Tiểu Hoa thấy chết không sờn nhìn chăm chăm thi thể đuối nước, ngao ngán cảm khái: "Chắc là do hồi nãy ăn lẩu cá ảnh hưởng rồi."

Quần chúng lại một lần nữa cuộn sóng.

"Người chết chưa xác định được danh tính, là nam, độ tuổi từ ba mươi đến ba mươi lăm, chưa lập gia đình, thường xuyên uống rượu hút thuốc lá, có tiền sử bệnh dạ dày." Willie ngồi xổm bên thi thể phủ vải trắng, tỉ mẩn nghiên cứu cái bụng đã bị phá banh chành của thi thể, Tiểu Hoa nghe vậy liền sững sờ, cũng học theo pháp y mà ngồi cạnh: "Dạ dày đã mất rồi mà anh vẫn biết người chết có tiền sử bệnh dạ dày sao?"

Willie giơ lên một cái hộp màu trắng: "Tìm được trong túi áo nạn nhân một chai thuốc trị viêm dạ dày." Lại dùng dao lật cổ họng cũng không còn nguyên vẹn, khều ra ít chất đông bạch sắc: "Cùng loại."

Tiểu Hoa sùng bái nhìn y.

"Theo thông tin người sống xung quanh nơi này cung cấp, nạn nhân chắc chắn là người ngoài." X-chan làm việc năng suất, chẳng mấy chốc đã gọi cả khu phố ra đứng lấy khẩu cung. Người nào người nấy còn mặc quần áo ngủ, có kẻ còn đang ngáp ngắn ngáp dài đôi co với cảnh sát, sau khi liếc mắt nhìn thấy thi thể mới xám mặt im lặng, bắt đầu nhao nhao thành thật.

"Quần áo trên người nạn nhân cũng thuộc loại xa xỉ." Vivian tặc lưỡi, mắt nghề phán đoán: "Là hàng số lượng có hạn, xem ra thân phận không tầm thường."

"Hơn nữa trên tay còn cầm một tấm card bị rách mất góc." Dạ Nhất dùng kẹp giơ một tấm giấy cứng màu đen lên, chữ bên trong đã nhòe ướt phần nào, cũng có khả năng bị nạn nhân vò nhăn nhúm, nhưng vẫn không thoát khỏi con mắt tinh tường của hắn: "Câu lạc bộ Mỹ Nhân."

Bờ hồ công viên Trùng Khánh lúc này đông nghịt người, thanh thanh thế thế, kẻ chỉ trỏ bàn tán, người nhộn nhạo xôn xao, cảnh sát ùn ùn rầm rập di chuyển, ai có phận sự đều thó mặt chường ra cho bá quan văn võ công khai chiêm ngưỡng.

Hoàng Kỳ Lâm đứng giữa đám tinh anh hào khí ngất trời, lòng cô đơn quặn đau cay đắng, giữa lúc thiên thời địa lợi nhân hòa, thổn thức mà giơ tay phá biểu tỏ rõ nghi ngờ: "Vì, vì sao chúng ta phải tích cực hoạt động như vậy.. A, ý tôi là bình thường chúng ta không hề huy động hết cả lực lượng đi phá án cùng lúc ấy..."

Cả đám "soạt" một cái quay đầu nhìn cậu nhỏ, đồng thanh tương ứng: "Để cái đội trọng án Bắc Kinh kia không chen vào được chứ sao!"

"Từ ngày bọn họ đến đây, chén cơm của chúng ta dường như bị cướp mất!"

"Từ ngày bọn họ xuất hiện, tổ án kiện đặc biệt của chúng ta không có đất diễn!"

"Từ ngày bọn họ ra mặt, hầu như chúng ta đều phải đối mặt với bốn chữ "vô công rỗi nghề"!"

"Túm lại, vì không thể để cho tình trạng này tiếp diễn, tất cả mọi người đều phải phát huy hết nhiệt huyết hăng hái, triệt để phá cho được vụ án!"

Hùng hồn là vậy, sôi sục hào khí là vậy, cho đến khi đầu lĩnh ương ngạnh của bọn họ lái xe đến, thì tiến độ công việc đã thuận buồm xuôi gió mà chạy đến 30%.

Vương Tuấn Khải nhìn vật chứng cùng báo cáo tử thi đặt ngay ngắn trên bàn, lại nhìn mấy cái bản mặt bừng bừng hưng phấn chờ được khẳng định bản thân, rốt cuộc cũng không nỡ vùi dập mà cho bọn họ năm giây chuẩn bị tâm lý trước.

"Người chết là tài xế của nhà họ Cổ."

Không khí căng như dây đàn chẳng mấy chốc xì hơi xẹp lép, cao trào đứt phăng, thất thoát nhanh hơn tài nguyên quốc gia.

"Anh ta tên là James, ba mươi hai tuổi, từ năm ba mươi đã bắt đầu làm việc cho Cổ gia. Vụ việc này Cổ đội trưởng cũng có ý muốn nhận, dù sao nạn nhân là người quen, còn có quan hệ thân thiết với nhà người ta, mấy cô cậu cũng hiểu mà." Vương Tuấn Khải giản lược nói: "Bất quá, Cục trưởng lại không đồng ý."

"Mấy cô cậu" đang ỉu xìu bên dưới, nghe đến đây liền phấn chấn ngoi lên.

Vương Tuấn Khải nhìn vẻ mặt đắc ý của bọn họ, trong lòng lại không buông lỏng, hắn nhớ tới Cục trưởng khi nhắc về James, chẳng tự chủ lộ mà ra đáy mắt lạnh lẽo.

Theo kiến thức hạn hẹp của hắn, người tên James không có bao nhiêu, hắn vừa vặn biết một kẻ có thân hình phù hợp với số liệu của nạn nhân, cũng biết tên thật của đối phương.

Vương Tuấn Khải cúi đầu xem bức ảnh người chết, dự cảm không lành chậm rãi lên men, làm cho hắn bất giác nhớ đến lúc nghe thấy cái tên Trương Quân Bằng, cũng là đồng dạng chán ghét.

Hắn biết Trương Quân Bằng và Phạm Văn vận chuyển thi thể Vương Nguyên, cũng biết rõ, kẻ đuối nước ngày hôm nay cũng không phải thực sự tên là James. Gã họ Lâm, tên một chữ Lễ, mấy năm trước có tiếng là kẻ trăng hoa phong nguyệt, lại có sở thích trêu đùa thiếu niên.

Mà, chiếu theo quan hệ trên danh nghĩa, Lâm Lễ chính là anh trai cùng cha khác mẹ của Lâm Tú Linh - hung thủ trong vụ án gián tiếp gϊếŧ chết Đường Triết.

Hết Chương 40
Bình Luận (0)
Comment