Vương Nguyên sẽ không bao giờ biết được, thật ra người phụ nữ tên Thục Lệ cũng lo lắng cho cậu không kém gì con trai bà ta. Trên lý thuyết, cậu cũng là cốt nhục của ùa ta không phải ư? Vì thế Thục Lệ đã sớm chuẩn bị cho cậu hết thảy, hết thảy con đường đến tương lai.
Du thuyền tư nhân là một địa điểm rất lý tưởng để thực thi nhiệm vụ cứu rỗi sinh mệnh Vương Viên – đây là nơi Thục Lệ nghĩ đến đầu tiên, và trùng hợp làm sao khi mà Vương Dĩ Hạo cũng có cùng suy nghĩ với bà ta.
Vương Dĩ Hạo không phản đối chuyện Thục Lệ đưa Vương Nguyên vào tròng, không hiểu bà ta dùng kế hoạch gì mê hoặc ông, để ông cho rằng chuyện đổi tim giữa hai đứa con trai là đương nhiên. Mạng sống của Vương Nguyên trong mắt người nhà này hóa ra chỉ là một cái bình chứa tim, mà ý nghĩa sống của cậu, chỉ là để vào thời cơ thích hợp, kéo dài cuộc sống của Vương Viên.
Buồn cười là, cậu không hề biết điều này.
Vương Nguyên được trợ lý đưa đến bệnh viện, ý nghĩ đầu tiên của cậu là có phải Vương Viên lại bị thiếu máu rồi chăng? Cho nên khi y tá đến tìm cậu, bảo cậu thay quần áo sạch sẽ để chuẩn bị làm phẫu thuật, Vương Nguyên cũng chỉ tưởng rằng bọn họ muốn lấy máu cậu truyền cho Vương Viên mà thôi.
"Vương Viên sẽ không có vấn đề gì chứ?" Vương Nguyên nằm trên giường bệnh, nhìn y tá ghim dây truyền lạnh băng vào tay mình, đơn thuần đến ngốc nghếch: "Tôi hy vọng sự đóng góp của mình có thể giúp cậu ấy mau sớm khỏi bệnh."
"Bệnh của cậu Viên không dễ chữa vậy đâu, mà phải nhờ vào cậu cả đấy." Y tá lời ít ý nhiều mà nói, cô được trưởng khoa phân phối chăm sóc cậu bé này, cứ tưởng rằng cậu nguyện ý hiến tim cho anh em song sinh, cảm động đến suýt rơi nước mắt: "Người tốt như cậu, nhất định sẽ được lên thiên đàng!"
A?
Vương Nguyên không hiểu gì, chớp chớp mắt hai cái, yên lặng không nói chuyện. Xem ra mạch não của hai người không thông thuận, tốt nhất là cậu không nên mở miệng nữa. Chuyện đơn giản như vậy, nhưng vì phép lịch sự lẫn việc lòng cậu bị quấy nhiễu bởi căn bệnh của Vương Viên, sự thật chạm đến mép vực thì dừng lại, giống như tạo hóa cố ý để cậu sập bẫy, vạn kiếp bất phục.
Vương Viên đã sớm được sắp đặt để thực hiện phẫu thuật. Y nhắm mắt im lìm, hai tay buông xuôi theo người, dù trông có vẻ yếu ớt nhưng thực chất sức khỏe của y khởi sắc hơn nhiều lắm. Vương Nguyên bị ép nằm trên chiếc giường đơn song song bên cạnh, hé mắt nhìn vẻ tái nhợt của Vương Viên, ngực khó chịu quặn đau hệt như chính mình cũng có bệnh trạng giống hệt y.
Cậu bỗng thấy khó thở, chậm rãi vươn tay đè lên lồng ngực, vốn dĩ trước khi đến bệnh viện cậu không hề cảm thấy bất an, nhưng từ sau khi nằm lên chiếc giường này, Vương Nguyên lại không thể bình tĩnh được, giống như con nai giãy dụa vì chân nó bị kẹp bởi chiếc bẫy của người thợ săn, dù máu tươi tung tóe cũng không cách nào thoát được.
Là người thì đều không thích chịu đau, đặc biệt là phẫu thuật một mất một còn như thế này. Y tá tỏ vẻ cô rất hiểu lòng bệnh nhân, tiêm cho Vương Nguyên một liều thuốc gây mê sâu, sau đó rời khỏi phòng để mời bác sĩ đến.
Vương Nguyên không biết điều này, vì thế cậu chỉ thấy buồn ngủ nghiêm trọng. Chờ y tá đi xa, cậu lồm cồm bò xuống giường, trèo lên chiếc giường Vương Viên đang nằm, nắm lấy tay y: "Sẽ ổn thôi, cậu không cần lo lắng."
"Người ta thường nói sinh mệnh của một đôi song sinh là một, cậu có nghe qua chưa? Tôi còn sống nhăn răng đây nè, cậu sao có thể chết được."
"Tôi biết cậu đã phẫu thuật nhiều lần, và tôi cá là lần nào cậu cũng khó bình tĩnh được, nhưng bây giờ cậu không chỉ có một mình, cậu còn có tôi, cậu nghe chứ?"
Vương Nguyên luồn ngón tay vào bàn tay Vương Viên, khẽ nắm lại: "Tay cậu lạnh quá, nhưng không sao, tôi sẽ sưởi ấm cho cậu. Ca phẫu thuật nhất định sẽ thành công, cậu cũng sẽ thoát khỏi căn bệnh quái ác này, tin tôi đi!"
Vương Viên không có phản ứng gì.
Cơn buồn ngủ cuối cùng cũng dập tắt hăm hở của Vương Nguyên, trong lúc mơ màng, cậu nghe thấy tiếng xì xào ken két vang lên bên tai, âm thanh ồn ào liên tục dội vào màng nhĩ khiến Vương Nguyên khó chịu cùng cực. Cậu buồn bực mắng thầm, định bụng trở dậy quát một tiếng để dẹp tan náo nhiệt, nhưng mà đầu mệt mỏi muốn ngủ quá, phải làm sao bây giờ?
Giường dưới thân giống như đang dập dềnh trên nước vậy, chao đảo rung động, làm người ta say mất.
Tiếng lạo xạo ngày càng lớn, hai tai ù đi như đứng dưới cối xay gió, Vương Nguyên rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa, nhập nhoạng mở mắt thành một khe hẹp, xem xem nguồn gốc gây ra tiếng động là gì.
Đồng tử thiếu niên mạnh mẽ co rút, cơn say trong tích tắc tan biến không còn sót chút gì.
Thường nói nội tạng động vật bốn chân không khác mấy so với nội tạng người. Đặc biệt là phần phổi, dạ dày và tim thì càng trông như đúc. Bởi thế Vương Nguyên chưa một lần nhìn thấy tim người thật sự nhưng vừa mở mắt liền có thể nhận định cái thứ đang đập mạnh mẽ kia là một quả tim nhân loại hàng thật giá thật.
Máu đỏ tươi chảy dọc theo kẽ găng tay màu trắng, tí tách nhỏ xuống khay inox sáng bạc lạnh lẽo. Người đàn ông mặc áo blouse nhanh nhẹn đem trái tim còn đỏ ối với những mạch máu li ti đặt vào một chiếc máy trong suốt, các dây hạch của chiếc máy lập tức bám chặt vào nó, như truyền sức mạnh khiến trái tim dù rời khỏi cơ thể người vẫn co bóp như lúc còn sống.
Một trái tim.
Một trái tim!
Vương Nguyên ngây người, đầu óc trống rỗng không nghĩ được gì nữa. Hơi thở của cậu nghẹn lại, tựa như diều đứt dây không còn phương hướng. Cậu mãnh liệt nhắm mắt lại, cố gắng kìm nén hô hấp bùng nổ, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh trái tim máu me dính nhớp nằm trên tay người đàn ông kia, cơ tim còn liên tục co bóp để nó không hư hỏng sớm...Không biết cảm giác của ông ta là gì? Vương Nguyên khô khốc cả miệng, chỉ cần tưởng tượng đến cảnh trên tay mình cũng có một thứ như vậy, có lẽ sau này cậu sẽ không dám ăn món tim heo nữa.
Ấn tương để lại quá sâu, Vương Nguyên cố xóa thế nào cũng không ra khỏi đầu. Rồi đột nhiên cậu nghĩ đến một chuyện, thân thể lạnh run một lần nữa cương cứng.
Quả tim đó là của ai?
Của ai?
Là của ai?!
Trong phòng giải phẫu vốn chỉ có hai bệnh nhân mà thôi.
Xung quanh im ắng đến mức chỉ còn tiếng thình thịch mạnh mẽ dội từ tứ phía, Vương Nguyên mất một lúc mới nhận ra chính mình còn sống, và hiển nhiên quả tim kia chẳng phải của cậu. Cậu âm thầm thở phào một tiếng, bất quá sự bình tĩnh chết chóc này chưa duy trì được lâu, cậu lại bắt đầu rơi vào khủng hoảng.
Bọn họ tiến hành phẫu thuật cho Vương Viên ư? Vì sao bọn họ lại lấy trái tim của y ra như thế?
Một người khi mất đi trái tim, còn có thể sống được sao? Bọn họ muốn làm cái gì? Tại ao lại cứu Vương Viên bằng cách nguy hiểm như vậy?
Vương Nguyên đương nhiên không điên đến độ cho rằng móc tim người ra để chữa là một phương pháp trị liệu tim mới của y học phương tây. Nhưng nếu không phải như vậy thì phải giải thích thế nào về việc trái tim kia bị mang ra ngoài?
Hay...trái tim đó vốn không phải của Vương Viên?
Rất nhiều ý nghĩ hoang đường lẫn thực tế chạy băng băng qua lý trí của Vương Nguyên, từng chút từng chút mài mòn tâm cậu, làm cho Vương Nguyên nhịn không được siết chặt tay, dứt khoát mở to mắt xem chuyện gì đang xảy ra.
Khoảnh khắc khi cậu quyết tâm "thức tỉnh", một đôi tay đột nhiên đè lại lồng ngực cậu. Vương Nguyên thẳng đơ cả người, suýt chút nữa phản xạ đẩy bay đối phương ra. Cảm giác ẩm ướt từ tay đối phương truyền đến khiến cậu sợ chết khiếp, theo bản năng muốn nuốt nước bọt, nhưng rồi vì sợ lộ tẩy mà cố gắng nhịn xuống, đồng thời nghe thấy tiếng đối phương thì thào.
"Vật nhỏ chẳng hoàn hảo chút nào."
Gì chứ?
"Vừa gầy vừa bệnh hoạn, đúng là nên sớm chết. Nhưng mà, ha ha, cậu chết rồi thì làm sao tôi có cơ hội làm cuộc thí nghiệm này được? Huống hồ, đây là việc tôi thiếu mẹ cậu, tôi nên giúp cậu thì hơn."
Gì chứ? Gì chứ?!
Lượng thông tin quá lớn ập vào não làm cho Vương Nguyên quên cả hô hấp, trong tích tắc nào đó, trái tim đập hụt một lần. Dường như cảm nhận được tâm tình của cậu, đối phương buông tay ra, ngữ khí mang theo vẻ chán ghét vọng đến: "Thật là, nếu không phải mẹ cậu là...Thôi, trước hết chúng ta làm đại sự đã, Vương Viên."
Vương Viên?
Vương Nguyên xác định mình không có nghe lầm, dù tên cậu và Vương Viên đọc rất giống nhau, nhưng về bản chất chúng căn bản khác nhau a! Bởi vì sợ bị gọi nhầm, cậu đã để ý phát âm hai từ này rất kỹ, vì thế cậu có thể chắc chắn rằng lúc nãy người đàn ông nọ gọi tên đích xác là Vương Viên.
Vương Viên.
Không phải cậu.
Vậy hắn đặt tay lên người cậu làm gì? Hắn gọi nhầm tên?
Trong trường hợp bình thường, một kẻ gọi nhầm tên một người – trừ phi là không biết hoặc không nhớ được gương mặt đối phương. Còn ở tình huống này, Vương Nguyên dễ dàng hiểu được, đối phương đang nhầm cậu và Vương Viên, vì gương mặt hai người quá giống nhau.
Một trận tê dại lạnh toát lan tràn khắp sống lưng, tứ chi bủn rủn của Vương Nguyên hoàn toàn kiệt quệ mà mềm nhũn. Cậu rốt cuộc vô pháp khống chế hơi thở của mình, chóp mũi thở ra đều là không khí nóng rẫy, kịch liệt như thể toàn bộ phổi đều đã bị bịt kín, ra không được vào chẳng xong.
Tiếng giày cộp cộp ngay sát rạt bên tai, nồng độ thuốc sát trùng trong không khí tăng lên gấp đôi.
"Trái tim của Vương Nguyên đã được lấy ra rồi, từ giờ chúng ta sẽ bắt đầu cấy ghép tim cho cậu ta." Một giọng nữ êm ái như thánh âm rót vào tai Vương Nguyên, tiếng cô ta đeo găng tay va vào tâm cậu như thủy tinh vỡ tan nát. Nhận thấy hơi thở Vương Nguyên có chút không bình thường, đối phương đến gần cậu, tựa hồ đang dùng ánh mắt quan sát con mồi nhìn cậu một cái, sau đó bật cười khe khẽ: "Vương Viên, đừng sợ, cậu mong đợi ngày này lâu như vậy, hiện giờ là thời khắc quan trọng nhất, cậu không được thất bại."
Không được thất bại.
Cái gì mà Vương Viên không được thất bại? Tứ chi Vương Nguyên run lẩy bẩy, mí mắt đóng chặt cũng bắt đầu co giật, máy đo điện tim vang lên âm thanh cảnh báo chói tai, chẳng khác nào hồi chuông tử hình gióng thật mạnh vào đầu Vương Nguyên.
Vương Viên đã làm cái gì mà không được thất bại?
Y rốt cuộc đã làm cái gì?!?
Trong đầu óc rỗng tuếch vốn dĩ không thể nhảy ra được thêm cái gì nữa, đột nhiên lóe lên một ý nghĩ cuồng dại. Vương Nguyên thở không ra hơi, vận hết sức bình sinh muốn bật dậy hét lên, nhưng âm thanh như ma như quỷ đã kịp chui vào đầu cậu, hình thành một chuỗi phỏng đoán tưởng chừng là hư cấu, thực tế lại vô cùng ghê người.
"Liêu trưởng khoa, chúng ta làm vậy có được không?" Một giọng nam thứ ba chen vào, như là đang do dự không biết quyết định của mình đúng hay sai.
Nữ nhân đáp lại: "Cậu hỏi chuyện gì?"
"Chính là chuyện thay tim cho Vương Viên."
Giọng nữ họ Liêu khẽ cười, tiếng nói lại lãnh đạm thấy rõ: "Cậu cho rằng đây là cái gì? Trò chơi sao? Tim của Vương Nguyên cũng đã lấy ra, chúng ta làm sao có thể dừng lại? Chiếc máy giữ tim kia cũng chỉ là thứ lưu trữ tạm thời mà thôi, nếu hiện tại chúng ta không thực hiện ca mổ, trái tim đó sẽ chết, mà Vương Viên vì không chịu nổi bệnh tim, cũng sẽ chết. Lúc ấy, Vương Dĩ Hạo sao còn tài trợ cho thí nghiệm của chúng ta được nữa?"
"Nhưng mà tôi thấy hay là cô hãy khoan..."
"Diệp trợ lý, nếu cậu không muốn tham gia, cậu có thể ra ngoài." Nữ nhân thản nhiên nói: "Đương nhiên, sau này cậu không cần đến học tập ở chỗ tôi nữa."
Cuộc đối thoại không dài, lại làm cho người ta sởn gai ốc, chết lặng trong sự hoang mang tột đỉnh.
Hương vị tử vong kề cận tựa mùi hoa anh túc mê hoặc diễm lệ mà tàn bạo, xóa sổ một mạng sống chỉ trong một cái chớp mắt.
Mùi máu tươi lan dần trong không khí, máu đỏ thắm nhuộm hồng sắc trắng tinh khôi, lưỡi dao phẫu thuật xinh đẹp đến ác độc nghiệt ngã cắm trên lồng ngực thiếu niên, lưu loát rạch lồng ngực cậu thành nhiều đường, tựa pháp trận đồ kích sát bất kỳ ai chạm phải, tựa lời nguyền đeo bám theo số phận con người cho đến chết.
Sự ích kỉ, đố kỵ và dối trá đã chiến thắng. Con người vĩnh viễn cũng không thể buông được lợi ích của bản thân, bởi vì đó mới chính là thứ khiến họ duy trì bản năng và mục đích tồn tại, khiến họ phấn đấu để đạt được thành tựu ghi chép lên sinh mệnh.
Chỉ có những kẻ ngây thơ mới tin rằng, người ta sẽ đối tốt với mình vì cả hai có cùng huyết thống.
Đau.
Đau quá.
Đau quá......
"Liêu trưởng khoa, Liêu trưởng khoa!""Xảy ra chuyện gì? Cậu không thấy tôi đang tiến hành ca mổ hay sao? Cậu-..."Người thanh niên bước vào căn phòng phẫu thuật như chốn không người, dù trên thân anh ta vẫn mặc bộ quần áo chuyên nghiệp dành cho bác sĩ phẫu thuật, nhưng cái thứ khí thế bề trên đến mức làm quần chúng khó thở kia lại chẳng chút e dè tản ra, chặn lại câu gắt gỏng nửa chừng của Liêu San San."Tôi sẽ tiếp nhận phần sau của ca mổ." Anh ta nhìn thoáng qua lồng ngực chỉ mới bị cắt ra của thiếu niên, lại liếc một cái tới chỗ một thiếu niên khác đã không còn hơi thở: "Cô có thể vận chuyển cái xác này đi.""Anh nói cái gì, anh là ai mà dám-...!""Liêu trưởng khoa, cô phẫu thuật nhầm người rồi."Liêu San San ngây người, cúi đầu không tin vào hai bàn tay đầy máu của mình. Trước khi cô ta kịp nói thêm lời nào nữa, thanh niên nọ đã đưa cô ra ngoài, dịu dàng cười: "Tôi sẽ lo hết thảy."Việc chết, thì cô chịu nhé."Anh, anh là ai...?" Liêu San San bần thần ngẩng đầu, muốn nói câu gì đó. Anh ta đặt ngón tay lên môi tỏ vẻ im lặng, nhẹ nhàng ân cần báo danh: "Tôi là người của nhóm nghiên cứu số 1.. ""Tên tôi......là Willie."Hết Chương 75HOÀN QUYỂN 5Tui phải nói chỗ này chút xíu: Đoạn in nghiêng cuối chap là sự việc mà Vương Nguyên không hề biết, không hề biết nha ~ Cuối cùng cũng viết xong quá khứ, cảm thấy phê phê. Lúc mới bắt đầu viết bộ này, trong đầu đều là cảnh Vương Nguyên bị thay tim...OTL