Còn chưa đi được vài bước, bả vai bị chụp lại, Vương Nguyên xoay đầu nhìn người đàn ông cương ngạnh phía sau mình, im lặng không hé răng nửa chữ.
"Xem ra Vương Tuấn Khải rất quan tâm đến cậu." Vương Hách Lượng nhếch miệng, vẻ ngây ngốc thường ngày biến mất tăm, thay vào đó là chút ý cười sâu xa: "Cứ cái đà này cậu sẽ không thể hoàn thành kế hoạch trước khi bị thủ lĩnh phát hiện đó."
"Chỉ là ảo giác của anh thôi." Vương Nguyên gạt tay gã ra: "Chuyện tôi đã muốn làm, nhất định sẽ làm được, việc của anh là không cần xen vào."
"Cậu chắc là không cần tôi chứ?" Nụ cười của gã càng sâu, ánh mắt đảo quang căn cứ dưới lòng đất, cảm khái: "Chỗ này không rộng nhưng rất ngoằn ngoèo, nếu cậu cứ đi vô mục đích như vậy chỉ tổ làm cho bọn người Bắc Bắc nghi ngời mà thôi."
"Gọi cũng thuận miệng quá nhỉ? Chỉ mới có vài ngày mà đã tự tin như vậy." Vương Nguyên lãnh đạm cười khẩy: "Ba hoa chích chòe sớm cũng có ngày sập bẫy đấy."
"Ầy, tốt xấu gì chúng ta cũng đứng cùng chiến tuyến, cậu như vậy dù tôi có nể mặt họ Triệu kia cũng không hợp tác nổi." Vương Hách Lượng mập mờ nói, thấy vẻ mặt Vương Nguyên vẫn bình thường, hơi nhướng mày: "Lão Triệu ắt đã gặp phiền toái lớn rồi, tôi đưa cậu ra khỏi đây, cậu nhớ thăm hắn giúp tôi nhé."
"Phiền toái?" Vương Nguyên khó hiểu: "Triệu Hâm chẳng phải đang ở Bắc Kinh tiếp tay cho cơ sở ngầm của thủ lĩnh hay sao? Có cái gì phiền toái?"
Sắc mặt Vương Hách Lượng rất thú vị, gã tặc lưỡi, khều khều bả vai cậu, nhỏ giọng: "Lẽ nào cậu không biết, kẻ đâm cậu bị thương hôm trước chính là Triệu Hâm?"
Trông thần sắc Vương Hách Lượng không giống như nói dối, nhưng nếu thủ phạm là Triệu Hâm, Vương Nguyên sao lại không nhìn ra? Cậu kinh ngạc giây lát, bần thần nhớ lại, hôm đó cậu chỉ lo chạy trốn, trong người còn có thuốc mê, dù thế nhưng vẫn tỉnh táo lắm, không thể không nhận ra người quen được.
"Cậu cho rằng, gương mặt Triệu Hâm mà cậu biết được thực sự là dung mạo thật của hắn sao?"
Một câu của gã khiến Vương Nguyên sực tỉnh, cậu bán tín bán nghi nhìn gã, Vương Hách Lượng chỉ nhún nhún vai: "Tóm lại tôi đưa cậu ra ngoài là cậu biết sự thật ngay ấy mà."
"Hình như anh rất nôn nóng muốn đưa tôi ra khỏi chỗ này?" Vương Nguyên chậm rãi lùi ra sau, khóe mắt liếc xung quanh, nơi này không có camera theo dõi nhưng nếu có động tĩnh gì xảy ra, bọn Tiêu Bắc chắn chắn sẽ biết được. Vương Hách Lượng hiểu rất rõ điều này cho nên gã không hề manh động, chỉ tiến sát lại gần cậu: "Nếu tôi nói cho cậu biết, cậu bắt buộc phải ra ngoài thì sao?"
Gã không đợi Vương Nguyên trả lời, chỉ đứng thẳng tắp, đầu hơi cúi xuống đối diện với ánh mắt cậu, nhoẻn miệng cười khiêu khích: "Cổ Quý An nói, lão ta muốn bắt Vương Tuấn Khải."
...
Lúc Vương Nguyên chạy ra khỏi căn cứ dưới lòng đất, trời đã chuyển sang màu đen.
Trước lúc rời khỏi đó, cậu còn nhìn thấy Tiêu Bắc lao về phía mình, nhưng Vương Hách Lượng vốn đang yên lành đứng đó đột nhiên ngã xuống, Tiêu Bắc bị dọa hoảng, vội quỳ xuống đỡ lấy gã, không có thời gian đuổi theo cậu.
Vương Nguyên dựa theo bản đồ Vương Hách Lượng chỉ dẫn, đi thẳng về phía thành phố, suốt đường đi cậu không dám đi nhờ xe, sợ bị người phát hiện mình là ai. Bởi vì vận động mạnh, vết thương mới kết vảy lại nứt ra, cậu chỉ có thể vừa bưng vết thương vừa giảm vận tốc, thành ra đoạn đường lại càng dài thêm, xung quanh vắng đến nỗi một động vật nhỏ cũng không có.
Cậu vừa đi vừa chìm vào suy nghĩ, Cổ Quý An muốn bắt Vương Tuấn Khải phải chăng là do lão ta phát hiện kẻ bị lão đánh rơi xuống chân núi hôm ấy chính là Vương Tuấn Khải? Cổ Quý An tìm gϊếŧ hắn để hủy thi diệt tích không để hắn nói ra chuyện đó? Nhưng Vương Tuấn Khải có vô số cơ hội để nói ra, nếu muốn nói hắn đã nói ngay từ đầu, nếu gϊếŧ hắn bây giờ chẳng phải quá muộn ư?
Hay là vì hắn phá hủy kế hoạch tại Tống gia ngày đó của Cổ Quý An nên lão ta ghi hận, muốn xử lý tư thù cá nhân?
Vương Tuấn Khải là một nhân vật quan trọng của cảnh cục, một khi hắn biến mất nhất định sẽ gây nên một vụ án lớn nghiêm trọng. Cổ Quý An thân là kẻ làm pháp luật, ắt hẳn sẽ không nông cạn mà bắt bớ hắn không có lý do như vậy. Nếu lão ta muốn trừng trị Vương Tuấn Khải, dùng biện pháp của pháp luật giải quyết hắn sẽ ckhiến lão ta đạt được cảm giác chiến thắng hơn là bí mật ngầm gϊếŧ.
Có khi nào...nguyên nhân lão bắt Vương Tuấn Khải thật ra không phải muốn nhằm vào hắn?
Vương Nguyên đột nhiên rùng mình, chắc không phải là lão ta muốn dùng Vương Tuấn Khải dụ cậu ra mặt chứ?
Vương Tuấn Khải tuy đối xử lạnh nhạt với cậu, nhưng trên danh nghĩa, cậu dù gì cũng là em trai cùng cha khác mẹ của hắn. C ứ việc hắn chẳng thèm đoái hoài gì tới cậu, thì trên cương vị là một cảnh sát, hắn cũng không thể ngồi yên nhìn cậu gặp chuyện.
Dưới chân vấp phải chướng ngại vật, Vương Nguyên sực tỉnh, cậu mờ mịt nhìn rừng cây xào xạc tứ bề, yên tĩnh tịch mịch quá mức khiến cậu không tự chủ đề phòng. Nương theo ánh sáng ít ỏi của ánh trăng, Vương Nguyên cúi đầu nhìn kỹ vật ngáng chân mình, sống lưng không nhịn được tê dại.
Trăng đã lên cao, mây mù bị đẩy ra khiến cảnh vật dưới trăng như gột bỏ một tầng hồ mờ ảo, lộ ra bản chất chân thật.
Bó hoa anh túc đỏ tươi rực rỡ lẳng lặng nằm đó, cánh hoa nặng trịch chứa đựng một loại chất lỏng nhớp nháp, loang lổ trên mặt đất như muốn bò ra tứ phía.
Vương Nguyên sợ đến giật mạnh về phía sau, mở to mắt không thể tin được nhìn bó hoa. Máu nhuộm đỏ thắm cánh hoa, lại không phát ra mùi hương nào.
Cậu run bần bật lên, cứng ngắc ngẩng đầu nhìn xung quanh. Không biết từ khi nào chính mình đã chạy vào một địa phương rải đầy hoa anh túc, khắp nơi đều có, đâu đâu cũng có, chỉ cần tùy tiện liếc mắt một cái cũng có thể nhìn thấy cánh hoa đỏ xinh đẹp quỷ quái, đỏ đến nỗi khiến mắt người ta sinh đau. Vương Nguyên chỉ thấy choáng váng cả người, thầm nhủ bản thân phải bình tĩnh. Cậu đau đáu nhìn đông nhìn tây, biết rằng mình đã sập bẫy.
Lời của Vương Hách Lượng có đáng tin không?
Có, nhưng Vương Nguyên không kịp suy xét đã nghe theo là hồ đồ.
Vương Hách Lượng nói Cổ Quý An muốn bắt Vương Tuấn Khải, cộng với ý định muốn trốn thoát ra ngoài, cậu liền thuận thế trộm chạy ra, hoàn toàn không nghĩ xem tại sao gã lại chịu giúp cậu. Tuy rằng Vương Hách Lượng, Triệu Hâm và cậu đều là người trong tổ chức, nhưng cậu và gã chưa từng có tiền lệ hợp tác lẫn nhau.
Vương Nguyên mang thù địch với Cổ Quý An, nhưng cậu đã quên rằng, Cổ Quý An và cậu có cùng một thủ lĩnh.
Cậu đã quên, Vương Hách Lượng và Cổ Quý An là một bọn.
Vương Nguyên hiện giờ không thể đổ lỗi cho ai, kể cả chính mình. Mùi hoa anh túc không hề lan trong không khí làm cho cậu bất an khủng khiếp, chỉ có thể dáo dác nhìn quanh, tìm đường trở ra. Cậu vô mục đích quay đầu trở lại, nhưng vừa xoay người liền hối hận.
Trên chạc cây cao lớn treo lòng thòng một người, hai chân cậu ta đung đưa qua lại trong gió, cả người trắng nhợt nhỏ tong tong đầy nước, trên người phủ một lớp dung dịch trong suốt như vô hình. Vương Nguyên ngây người, cẩn thận nhìn đến gương mặt bị phủ sau lớp tóc đỏ ướt sũng, cái tên quen thuộc không cách nào thốt ra khỏi miệng, chỉ có thể kẹt tại cuống họng đắng nghét.
Vương Nguyên vô thức lùi về sau, đạp phải bó hoa anh túc nhuốm máu liền mất thăng bằng ngã xuống. Cậu trừng trừng đối diện với ánh mắt trắng dã của tóc đỏ, hô hấp trong phút chốc nghẹn lại.
Tóc đỏ chết không nhắm mắt.
Chết không cam tâm.
Màu đỏ của tóc cậu ta, giống hệt sắc hoa anh túc, đỏ đến chói mắt, đỏ tới rét lạnh.
"Bọn chúng...vì sao muốn gϊếŧ cậu..." Vương Nguyên lẩm bẩm, mũi vẫn không ngửi được mùi khiến cậu run lên từng đợt, đây là có chuyện gì xảy ra?
Nhưng không đợi cậu bồn chồn, tiếng sột soạt rất nhỏ trong không gian chỉ có gió lá khiến Vương Nguyên giật bắn người, bật nhảy lên như một con sóc, đánh về phía phát ra âm thanh.
Đối phương phản ứng rất nhanh, chộp lấy vai cậu, cánh tay rắn rỏi luồn ra phía sau muốn chế trụ cổ Vương Nguyên. Vương Nguyên dễ dàng tránh thoát, vung tay đấm về mặt gã, di động bả vai né đi tay gã, đồng thời nện một quyền lên phía bụng. Đối phương chịu bị đấm cũng không hề hấn, nhanh như cắt đổi chiều tình thế, đá Vương Nguyên một cú, đạp cậu trở về chỗ gần thi thể. Vương Nguyên chớp thời cơ nắm lấy cát đá ném về phía đối phương, xoay người bỏ chạy theo đường cũ.
"Bắt lấy cậu ta! Không được bắn chết!!"
Âm thanh hùng hậu trung khí mười phần vang lên, tiếng loạt soạt vang ra khắp nơi, nhóm người mang theo đao to búa lớn đuổi theo thiếu niên, rầm rập đổ bộ bao vây bốn phía.
Vương Nguyên chặn lại đòn công kích của kẻ đột ngột nhảy ra từ bụi rậm, bẻ ngoặt tay đối phương, gã ta lại không vùng vẫy, chỉ thuận thế áp sát người rồi đánh về bụng cậu. Vết thương bị gã đánh trúng, trào ra máu tươi, Vương Nguyên đau đến mức đổ mồ hôi lạnh liên tục thất thủ, chỉ có thể ôm vết thương cố gắng né tránh đòn hiểm, tìm cơ hội hạ gục đối thủ, cướp lấy vũ khí của đối phương.
Cậu cầm một cây côn nhị khúc tự vệ, dưới tình huống tối mù mù không có ánh sáng nhiều như này, côn nhị khúc phát huy tính năng triệt để. Nó không phản quang như đao kiếm, cũng không sát thương đổ máu, Vương Nguyên nhờ nó mà phá thoát vòng vây, đánh đấm làm ngã không ít người.
Một tên lao đến bất chấp bị côn nhị khúc đánh trúng, vung tay chịu đòn chộp lấy vũ khí của Vương Nguyên. Cậu không kịp ra chiêu, bị kẻ khác tóm lấy cánh tay, tiếng xương cốt giòn tan vang lên, cổ tay Vương Nguyên bị gã bẻ gãy.
Thiếu niên thậm chí không rên lấy một tiếng, huých cùi chỏ vào mặt gã, đập bể sống mũi gã, năm ngón tay ngoan tuyệt đâm thẳng vào mắt gã, moi ra con ngươi đỏ lòm tanh tưởi.
Gã nọ phát ra tiếng rú thê lương, được ăn cả ngã về không nhào tới ôm chặt chân cậu. Vương Nguyên khuỵu gối đè lên lồng ngực gã, đồng thời tránh được cú đá của một tên khác, côn trong tay cậu vung lên, tách thành hai khúc, vòng qua cổ đối phương, hung hăng siết lấy.
Máu văng lên tung tóe, tên kia sống dở chết dở hét lên, Vương Nguyên cũng không thực sự gϊếŧ gã, chỉ quăng gã về phía những tên còn lại, cầm lấy đao của gã chém về hướng bọn chúng.
"Hung tàn thật đấy, nhưng cũng chỉ có một mình thôi, không phải sao?" Một người đi ra từ tàng cây rậm rạp, đẩy kính trên mũi, áo khoác màu cà phê dài đến đầu gối bao bọc thân người tiêm gầy, gương mặt trung tính thấp thoáng ẩn hiện sau chiếc khăn choàng đen thẫm, pha chút lãnh ý: "Không cần giãy dụa nữa, cậu đã rơi vào tay tôi rồi."
"Tôi sớm...phải phát hiện ra chứ nhỉ..." Vương Nguyên thở hồng hộc, hai mắt đỏ lên liếc về phía anh ta, người nọ thấy vậy chỉ bật cười, phất tay ra hiệu cho bọn người đanh đánh đấm dừng lại, rũ mi mắt: "Từ lúc nào cậu bắt đầu nghi ngờ?"
"Khi tôi vô duyên vô cớ xuất hiện tại cảnh cục sau khi ngất xỉu ở nghĩa trang." Cậu chật vật giữ khoảng cách với bọn chúng, cười nhạt: "Lúc đó anh nói tôi được tìm thấy ở cửa cảnh cục, nên đưa tôi vào trong mà không biết là ai đã mang tôi đến đó."
Cậu ngẩng đầu nhìn thẳng vào người kia, nhẹ hẫng thản nhiên: "Nhưng không một ai trông thấy tôi nằm ở cửa cảnh cục, ngoài anh,
Willie."
Willie đạm mạc đẩy kính: "Nên chỉ có thể là vì tôi theo dõi cậu, sau đó một mạch đưa cậu về cảnh cục. Đứa nhỏ này, nếu tôi không làm thế, cậu đã sớm chết cóng."
"Vậy tôi có nên cảm ơn anh vì đã sai khiến đám người này đánh tôi không?" Vương Nguyên cười lạnh, trên mặt cậu đầy vết bầm, lảo đảo đứng tựa vào cái cây, gằng từng chữ: "Hay là cảm ơn anh vì anh đã gϊếŧ Triệu Hâm?!?"
Willie liếc nhìn thi thể tóc đỏ bị treo lên không trung, buồn chán đáp: "Là do cậu ta không biết phải trái, làm sai chỉ thị của thủ lĩnh, cậu ta chịu hình phạt như vậy có gì không đúng ư? Tôi vẫn còn nhân từ chán khi không moi nội tạng của cậu ta ra đấy."
Vương Nguyên siết chặt tay, phẫn nộ đến mức gân xanh co giật.
"Cổ Quý An, lão ta muốn bắt Vương Tuấn Khải để làm gì?"
"Cậu nha, ốc không mang nổi mình ốc, còn mạnh miệng làm gì..." Willie lắc đầu, tựa như tiếc nuối nói: "Bây giờ chỉ cần một tiếng vỗ tay của tôi, cậu nhất định sẽ bó tay chịu trói."
Trong lòng Vương Nguyên nổi lên cảm xúc sợ hãi mãnh liệt, cậu theo bản năng muốn ngăn cản mọi thứ, nhưng Willie không cho cậu cơ hội đó, mà chỉ nhẹ cười, hai bàn tay đập vào nhau phát ra tiếng động thanh thúy.
Toàn bộ khứu giác như mở rộng triệt để, mùi tanh tưởi lẫn vị ngòn ngọt đê mê của hoa anh túc xộc vào khoang mũi, vô pháp chạy trốn.
Hết Chương 83