Một Nửa Hung Thủ [Khải Nguyên]

Chương 85

Căn cứ dưới lòng đất từng là tòa thành đồ sộ vững chãi trong lòng Vương Tuấn Khải, nó hiện giờ cũng không khác mọi khi là bao, im lặng, ám trầm, bí ẩn như thiếu nữ trong tranh.

Nhưng nó không còn an toàn nữa.

Vương Tuấn Khải xông vào như cơn gió, hoàn toàn không đề phòng, hắn vừa ấn vào tai nghe vừa đi đến phòng mình, nửa đường trông thấy một bóng đen.

"Boss? Anh đi đâu hai ngày nay?" Vương Hách Lượng tiến đến: "Boss, Vương Viên chạy mất rồi."

"Cậu ta làm sao chạy được?" Hắn mở màn hình trên tường lên, dùng hồng ngoại quét một vòng, chỉ có một người đang nằm trên giường, hẳn là Tiêu Bắc. Vương Tuấn Khải nheo mắt, ngón tay hơi động đậy một chút, quay đầu nhìn Vương Hách Lượng: "Hiện giờ trong căn cứ không có người, tôi cần anh giúp tôi một chuyện."

"Boss có gì cứ nói."

"Trước khi Vương Viên rời khỏi đây, cậu ta có nói gì không?"

"Tôi không thấy cậu ta có gì bất thường, cũng không biết sao cậu ta lại chạy ra được nữa...Nơi này ngay cả tôi cũng mù tịt, Vương Viên thoát được cũng thật thần kỳ..."

Vương Tuấn Khải nhíu mày: "Anh muốn nói, trong số chúng ta có nội ứng của Vương Viên?"

"Tôi thực sự nghĩ không ra nguyên nhân nào nữa, nếu không phải vậy, Vương Viên sớm đã bỏ chạy khỏi đây từ lúc vết thương chưa lành, sao có thể đợi tôi và Tiêu Bắc về mới tẩu thoát." Vương Hách Lượng cau mày: "Cậu ta mới tới đây mấy ngày chứ? Có nội ứng nhanh như thế..."

"Đúng đó."

Vương Tuấn Khải đột nhiên lên tiếng tán thành, trong lòng Vương Hách Lượng khẽ động, vẻ mặt lại ngây ra không hiểu gì nhìn hắn. Vương Tuấn Khải mày cũng chẳng nhíu, chỉ huy Vương Hách Lượng bước ra xa cách mình hai thước, phất tay hạ xuống.

Rầm.

Một chiếc lồng sắt bóng loáng rơi xuống chụp lên chỗ Vương Hách Lượng đang đứng, trong tức khắc nhốt gã lại bên trong.

Vương Hách Lượng che giấu kinh ngạc, hốt hoảng gọi: "Boss?"

"Sau khi anh tới, Vương Viên mới thoát." Vương Tuấn Khải lặp lại một lần nữa câu nói của gã, mấy ngón tay gõ lên bàn phím trong suốt trên bàn, chiếc lồng lại được gia cố thêm một lớp điện từ: "Người cũng đã thoát rồi, anh còn trói Tiêu Bắc làm gì."

"Boss? Anh nói gì tôi không hiểu-..."

"Bại lộ rồi, đừng giả vờ nữa." Vương Tuấn Khải kéo ngăn bàn, moi ra một khẩu súng nhỏ gắn trên cổ tay, kéo cổ áo vứt đi cravat, lạnh giọng nói: "Tuy anh diễn rất giỏi, biểu hiện cũng rất khéo, nhưng quá hoàn hảo mới là sơ hở lớn nhất."

Người đàn ông trầm tĩnh như nước nghiêng đầu, lộ ra sườn mặt được tạo hóa đẽo gọt thành tác phẩm tinh mỹ. Hắn nhanh chóng đeo lên kính hồng ngoại, che khuất bên mắt trái đen sẫm, động tác gõ phím trên tay cực kỳ linh hoạt, khiến Vương Hách Lượng có hơi sững sờ.

"Không ngờ cậu cũng nhiều tài lẻ vậy đấy." Vương Hách Lượng bật cười, nghiêng người tựa vào thành ghế: "Tôi cứ tưởng Tiêu Bắc mới là hacker đầu não của căn cứ này, chẳng ngờ...đúng là chân nhân bất lộ tướng."

"Đó là lý do anh tấn công Tiêu Bắc?" Vương Tuấn Khải liếc gã một cái: "Thật đáng tiếc, phán đoán sai."

"Đúng là đáng tiếc thật...Nhưng dù gì mục đích của tôi cũng đã đạt được, coi như thanh thản xuôi tay."

"Nào có dễ vậy." Vương Tuấn Khải đè ngón tay vào bộ quét, cảm biến vân tay hiện lên màu đỏ đẹp mắt. Bộ quét lập tức chạy dòng chữ xác minh dữ liệu, Vương Hách Lượng chỉ thấy đầu ong ong hai tiếng, cả người bị điện giật nhẹ, nhất thời không còn sức chống cự.

Đèn trong phòng vụt tắt, Vương Hách Lượng còn chưa phục hồi sau cú giật điện kia, chỉ nghe thấy tiếng Vương Tuấn Khải trầm thấp vang lên:

"Não của anh đã bị quét qua một lần, tốt nhất anh nên yên phận ở đó đi. Tôi không đảm bảo sẽ có gì xảy ra nếu anh cố gắng thoát khỏi cái phòng này đâu."

"Ha...Cậu quét não tôi làm gì..." Vương Hách Lượng khô khốc cười méo mó: "Dù cậu có tìm ra Vương Nguyên vào lúc này cũng không còn kịp nữa."

"Chuyện đó không phải do anh định đoạt."

Cửa đóng lại phía sau, Vương Tuấn Khải phi như bay đến phòng điều khiển. Hắn không mất nhiều thời gian để khởi động đại dương số hóa, trong phút chốc khắp mặt phẳng trong phòng đều là chuỗi dữ liệu liên tục di động, màu sáng xanh lam của ký tự và cảm ứng hồng ngoại không ngừng dịch chuyển, liên tục phân hình khiến mặt phẳng tựa như cắt lát từng ngõ ngách của thành phố ra, nhưng vì không tìm được mục tiêu nên số liệu vẫn chưa dừng lại.

"Boss...!" Tiêu Bắc lảo đảo chạy tới, không biết cậu ta làm cách nào thoát khỏi dây trói. Tiêu Bắc không dám bước vào đại dương số, chần chờ đứng bên ngoài: "Tôi đã vô hiệu hóa hệ thống an ninh quốc gia, anh có thể dựa vào đó để tìm cậu ấy..."

"Trong dữ liệu quốc gia, Vương Nguyên đã chết rồi. Một người chết thì không có định vị." Hắn nâng tay lên: "Tôi cần đội kỹ thuật của cậu hỗ trợ. Còn cậu..."

Hắn không quay đầu nhìn Tiêu Bắc, vẻ mặt không cảm xúc: "Não của cậu chắc chắn bị tổn thương..."

Tiêu Bắc run lên, lảng tránh: "Trước mắt phải tìm Vương Nguyên đã. Lúc cậu ấy chạy ra khỏi căn cứ, tôi đã dán vào người cậu ấy một con chip."

"Là thứ này đúng không." Vương Tuấn Khải giơ tay lên, lẫn trong nhúm bột thuốc trắng tuyết là một viên tròn nhỏ cùng màu, lẫn lộn khó phân: "Tôi tìm thấy nó ở rừng cây phía đông nam, cách chúng ta hơn một cây số."

"Như vậy, lẽ nào nó không nằm trên người Vương Nguyên sao..."

"Hẳn là trong lúc hai bên xô xát, nó bị rơi xuống." Vương Tuấn Khải nhíu mày: "Ngay cả hệ thống GPS của chúng ta cũng định vị cậu ấy đang ở rừng cây đó. Nhưng tôi vừa ở rừng cây sang đây, không phát hiện ra dấu vết gì...Thuốc bột rơi vãi dưới đất cho đến gần cuối bìa rừng mới biến mất, nhưtng tại đó không có một dấu giày hay vết bánh xe nào."

"Không dùng xe, không đi bộ...Boss!" Tiêu Bắc lao đến đại dương số, thuần thục thao tác xác nhận quản trị viên, mở ra một khung màn hình lớn, trên màn hình là một chiếc trực thăng dài hơn mười mét, phía trên ghi rõ dòng chữ số mà bất kỳ cảnh sát nào cũng có thể đọc ra.

Vương Tuấn Khải giật mình: "Trực thăng chuyên dụng của Cổ Quý An?!"

"Ắt hẳn bọn chúng đã dùng trực thăng mang cậu ấy đi. Mọi trực thăng có thể hoạt động trên không phận đại lục tôi đều có thông tin. Yên tâm, tôi có thể tra ra chiếc trực thăng này đang ở đâu."

Tình thế cấp bách, Vương Tuấn Khải không có nhiều thời gian suy nghĩ. Khi tọa độ hiện lên màn hình, hắn nhanh như cắt kết nối với điện thoại, tức tốc cưỡi con xe Skyper vùn vụt lao đi mất.

...

Mặt đất khô khốc lạnh lẽo, còn dính đầy máu đã đổi màu.

Vương Nguyên kiễng chân cầm lấy song sắt, nghểnh cổ nhìn ra phía ngoài lạnh lẽo. Thời tiết đã chuyển hẳn sang mùa đông, tuy bên ngoài chưa có tuyết rơi nhưng vài ngày nữa nếu mặc không đủ ấm rất dễ bị cảm lạnh. Cậu khẽ xoa hai bên cánh tay, ngửa đầu nhìn trần nhà tối om, căn phòng giam đã nhốt rất nhiều vật phẩm thí nghiệm thất bại này, hôm nay, dành cho cậu.

Dưới áo dính đầy máu của chính mình, thiếu niên sờ vạt áo, từ từ ngồi xuống.

"Giam cũng đã giam ba ngày rồi, mấy người định làm gì tôi đây?"

Cậu thờ ơ liếc về phía ngoài phòng giam, đôi mắt đã quen với bóng tối nhìn rõ người đang gục trên bàn. Willie chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt không đeo kính lộ ra vẻ bất mãn, dường như ánh sáng bên ngoài chiếu vào chỗ mình khiến anh ta rất khó chịu, lồm cồm bò dậy rúc vào bóng đêm.

"Cậu gấp cái gì, cũng sắp đến phiên cậu lên sân khấu rồi."

"Định bày trò gì? Xiếc người, ảo thuật thi thể hay là làm từ thiện?" Vương Nguyên cười khẩy: "Một quả tim có thể đem ra trưng bày trên giá ngọc của các người, chắc cũng không rẻ đâu. Anh có chắc rằng đám mạnh thường quân đó đủ tiền để tiếp tục thú vui lệch dòng của mình không? Đặc biệt là cái gã người Nhật béo ú như quả dưa hấu ấy?"

"Số của lão Akai Hana đó cũng đỏ như dưa hấu ngày tết vậy. Cậu không cần lo gã thiếu tiền hay không." Willie cười mỉm: "Vừa hay hôm qua gã hết hứng thứ với con mồi cũ, hay là tôi đưa cậu đến đó sống cuộc sống ăn không ngồi rồi nhé?"

Vương Nguyên không đáp, chỉ rũ mi mắt.

Thế gian này không bao giờ có bữa cơm miễn phí, đạo lý này cậu rõ hơn ai hết.

Loại sinh vật đa bào có tham vọng sánh ngang với Tần Thủy Hoàng năm xưa càng là người xem thường hai chữ "nhân tính". Thứ dòng giống xem mình là thần và những kẻ khác đều hạ tiện thấp hèn đã xưa rồi, tinh anh biếи ŧɦái ngày nay thích coi tất cả mọi người là đồng loại, thường thường sống thanh liêm cao thượng, sẽ cố gắng biến một truyền thuyết thành sự thật, nỗ lực đem chuyện phi thực tế làm thành thực tế, chẳng hạn như chế tạo ra một vật có thể áp đầu nhân loại, để quần chúng tôn sùng vật đó lên hàng thần thánh.

Và thứ thần thánh như vậy, lại phục vụ du͙ƈ vọиɠ của bọn chúng.

Cỡ nào vinh quang, cỡ nào khoái ý.

Đám người Akai Hana thích nhất là lừa gạt người sống, sau đó chặt mất chân tay và cải tiến gương mặt con người, biến bọn họ thành dụng cụ tiết dục cùng những đồ chơi phục vụ cho cuộc chơi kinh khủng đến tởm lởm của chúng. Có kẻ phát rồ đến nỗi che kín mắt của người bị hại, làm cho bọn họ bại liệt hoàn toàn, không nhìn thấy, không nghe được, không thể nói, càng không thể tự sát – chỉ có thể phẫn uất căm hận bị bọn chúng đùa bỡn, chỉ có thể bị động thừa nhận những xâm phạm khốn nạn độc ác hơn cả thảm sát hàng loạt.

Bọn họ còn ý thức.

Bọn họ còn bộ não.

Bọn họ còn có thể suy nghĩ.

Loại cuộc sống không có tự do, không có nhân quyền, không có phản kháng cũng không có lối thoát đó có khác nào địa ngục trần gian, làm cho con người ta tuyệt vọng chìm trong hắc ám, một lòng muốn chết.

"Dạo gần đây lão người Nhật đó bỏ cái trò ghê tởm ấy rồi." Willie dường như cũng không tán thành cái loại dằn vặt kinh dị đó của Akai Hana, nhíu mày: "Lão nghiên cứu thành công Geisha biết nói tiếng người, đang được tổ chức xem trọng lắm đây."

"Có xem trọng thế nào thì cũng chỉ là nhất thời mà thôi." Vương Nguyên cười khẽ: "Khoan hãy phản bác tôi, chẳng phải anh cũng vậy sao? Trông anh không giống người vừa mới gia nhập tổ chức, mà giống kẻ kỳ cựu bị lớp người sau xem thường thì hơn."

"Cứ cho là cậu đúng. Vậy cậu cho rằng tôi vì ganh tỵ với Akai Hana nên mới bắt cóc cậu về thí nghiệm sao? Ồ không, cậu bé, dù cậu không phải là Vương Viên thì cậu cũng không có những chỉ tiêu có thể đáp ứng yêu cầu của tôi đâu." Willie mỉm cười: "Nhưng trước khi nhân vật quan trọng xuất hiện, cậu phải chịu chút giáo huấn để biết rõ thân phận mình, nhỉ?"

Vương Nguyên biết Willie nắm được nhược điểm của cậu, bả vai cậu run lên, vô thức lùi về sau nửa bước, nhưng đằng lưng là tường rồi, cậu chỉ có thể chạm đến sự lạnh lẽo cứng rắn của bức tường. Cậu đã bị mùi hoa anh túc làm cho phát tác cơn dị ứng một lần, hiện giờ mũi cậu vẫn còn sót lại mùi máu tanh, trong lồng ngực chưa bao giờ yên lặng.

Willie nhận ra sự căng thẳng của cậu, chỉ bật cười, xòe hai tay ra: "Tôi chỉ đùa thôi, đừng hoảng thế chứ. Cậu bé, ngoan ngoãn ở trong này vài ngày đi."

Anh ta mở cửa hông, bật chiếc dù màu đen tuyền u ám che khuất ánh nắng, chầm chậm quay đầu: "Cậu phải biết, tôi làm như thế này là cứu cậu đấy."

Vương Nguyên siết chặt nắm tay, đè nén cảm xúc kịch liệt trong lồng ngực, dõi theo bóng Willie rời đi. Cửa hông đã bị đóng lại, nhưng ánh mắt lãnh lệ ngoan tuyệt của Willie chẳng khác nào ám ảnh của những ác mộng khi con người còn bé, dù có phủ máu lên cũng không thể phai nhạt.

Hết Chương 85
Bình Luận (0)
Comment