Một Nửa Hung Thủ [Khải Nguyên]

Chương 95

Cổ Quý An không phải ba đầu sáu tay, cũng không phải bách hiểu sinh chuyện gì cũng nắm rõ, thế nhưng lực lượng cảnh sát đông như vậy lại không có cách nào bắt được ông ta, chỉ có một khả năng duy nhất.

Trong số cảnh sát có nội gián.

Không chỉ đơn giản là nội gián, người này nhất định còn có chức vụ khá cao, nếu chỉ là một cảnh sát trực ban bình thường, nào có thể biết được cơ mật quốc gia.

Cổ Du Sương tạm thời biến thành con tin chính phủ, không còn cách nào khác đành phải tìm cách tiếp cận Tùy Hàn Vân. Nhưng Tùy Hàn Vân so với cô ta còn quan trọng hơn, bị bọc trong tầng tầng đặc công, Cổ Du Sương thật vất vả chen vào được đến phòng bệnh thì nghe nói Tùy Hàn Vân đã khai nhận Cổ Quý An quả thật là hung thủ đứng sau màng, nhất thời lảo đảo xiêu vẹo.

Vì thế cô ta quyết định hợp tác với Vương Tuấn Khải tra ra thực hư sự việc. Xem bộ dáng có lẽ Cổ Du Sương cũng đã tin bảy, tám phần, phần còn lại...có lẽ cô ta muốn tự mình gặp ba nói chuyện phải trái.

Thế nhưng cô ta gấp, còn có người gấp hơn cô ta.

Chưa đầy hai mươi bốn giờ sau, tin tức khẩn từ các chi cục cảnh sát ở khu vực trung tâm liên tục làm ồn phòng họp. Tất cả đều có cùng một nội dung: phát hiện cảnh cục bị xâm nhập bởi một nhóm người lạ mặt, thứ mất tích bao gồm các dụng cụ y khoa trong phòng pháp y.

Cảnh sát đầy mặt chưng hửng, kẻ trộm gan lớn cùng cực, mạo hiểm xâm nhập vào cảnh cục chỉ để đánh cắp dụng cụ y khoa? Không khoa học!

"Thế rốt cuộc các người nghĩ là kẻ trộm trốn vào phòng pháp y để làm gì? Lấy xác chết à?" Một người trào phúng phun tào, bất quá sau khi anh ta nói xong, ai nấy đều cũng nhìn anh ta chằm chằm.

Quả thật, toàn bộ thi thể đều bị mất sạch.

Vương Tuấn Khải chống cằm nghe Vivian lén lút báo cáo, chỉ trầm mặc không nói gì.

Vương Nguyên ngồi cạnh hắn, nghe xong tình hình này, cũng không hiểu gì: "Lấy thi thể đi? Để làm gì?"

"Thử nghĩ xem, tổ chức thần bí nọ là dùng gì để nghiên cứu?"

"Con người? A..." Vương Nguyên trợn tròn mắt: "Bởi vì Cổ Quý An đã bị giam giữ nên tài nguyên cung cấp cho đám người nghiên cứu kia bị thiếu khuyết, bọn chúng không thể gϊếŧ người bứt dây động rừng, đành phải trộm xác!"

"Sắp tới có lẽ không lâu nữa đâu."

Vương Nguyên gật đầu tán thành: "Đã đi đến nước này, nhưng mà cứ cho là việc này vỡ lỡ, thì Cổ Quý An cũng đâu ra mặt được?"

Vừa lúc này, trên màn hình máy tính của Vương Tuấn Khải hiện lên một cái mail. Hắn nhíu mày, mở mail ra, ngoại trừ lời nhắn của 12369 còn có một đoạn clip.

...

Tại một quốc đảo vô danh không được ghi nhận vào bản đồ, một tòa nhà lớn có hơn hai mươi tầng trên dưới đâu đâu cũng là người mặc quần áo phòng hộ. Một đám người sải chân rầm rập phi như bay đến căn phòng ở tầng cao nhất, xộc thẳng vào như một cơn lốc.

"Tài liệu nghiên cứu đâu?! Nguyên liệu thi hành đâu?!!" Kẻ cầm đầu tức giận quát, gân xanh bạo phát không nén nổi tức giận: "Các người đã hứa sẽ cung cấp cho tôi tài nguyên đầy đủ vào mỗi tháng, tại sao bây giờ đến gần cuối tháng rồi mà vẫn không thấy đâu?!?"

Người đối diện bị gã gào rít phiền muộn, nhíu mày khắt khe: "Chúng tôi sẽ không nuốt lời, bác sĩ Hạ cứ yên tâm!!"

"Yên tâm? Yên tâm thế quái nào được?! Những nghiên cứu này đều là thực nghiệm dây chuyền cần phải được làm liên tiếp cùng nhau mới có thể mang đến hiệu quả, hiện giờ tài nguyên khuyết thiếu, nguyên liệu căn bản không có, các người bảo tôi làm sao tiếp tục tiến hành nghiên cứu?!?"

Đối phương cũng nhịn hết nổi cái thái độ gay gắt của người được gọi là bác sĩ Hạ, trực tiếp lật bàn: " Câm mồm! Cái trò vớ vẩn của ông cũng gọi là nghiên cứu?! Tôi đã đưa đến cho ông bao nhiêu là thân thể, bao nhiêu là nội tạng, còn có cả người sống sờ sờ nguyên vẹn! Nhưng đã có lần nào ông thành công chưa?! Ông nói coi?!!"

Bác sĩ Hạ giận tím mặt: "Cậu sao không biết nhìn xa trông rộng!! Hơn nữa thí nghiệm có tính dài lâu bền vững cậu không hiểu à?!"

"Phải rồi, còn có thí nghiệm của tôi nữa này! Đã hơn một tuần rồi không có đủ thuốc phiện để dùng!"

"Chết tiệt, thế ông nghĩ của tôi thì đủ chắc??"

Đám đông thoáng cái ồn ào láo nháo lên, gã đàn ông nhăn mặt ngày càng sâu, sau đó không chút do dự nổ súng bắn nát đầu kẻ đứng gần mình nhất.

Tất cả mọi người đều im bặt.

"Bộ chúng mày không biết hiện giờ tao đang bị cảnh sát truy nã sao? Làm sao tìm tài nguyên cho chúng mày được!!"

"Nhưng trong hợp đồng không phải đã ký rõ hay sao!!" Bác sĩ Hạ quẫn bách rống lên: "Nếu các người không cung cấp đủ tài nguyên, vậy thì..."

Phập.

Người đàn ông trung niên trợn tròn mắt, run rẩy hất kim tiêm đang đâm vào sau gáy mình, không biết từ lúc nào đã có một kẻ mặc áo blouse trắng tuồn ra sau lưng lão ta, chớp thời cơ khiến lão không có cách lên tiếng được nữa.

"Vậy thì đem các người thành tài nguyên là được." Bác sĩ Hạ cười gằng, chẳng thèm để ý đến ánh mắt thống hận kinh hoàng của người đàn ông nọ, cũng chả buồn liếc cái thi thể đồng nghiệp nằm sõng xoài dưới đất, sai người mang cả hai đi ra khỏi phòng.

Toàn đoạn phim kéo dài hơn năm phút, vừa mới đăng tải lên mạng chưa bao lâu đã bị giới cảnh sát phát hiện. Khiến họ kinh hãi hơn là khi cảnh sát tra địa chỉ IP của kẻ đăng tải, lại tra ra rất nhiều liên kết, đều ám chỉ chúng thuộc ngành cảnh sát!

Kèm theo đoạn clip ngắn ngủi lại khủng bố đó, kẻ đăng tải còn chèn thêm một status: Bất kỳ ai trong chúng ta cũng có thể là nạn nhân của bọn chúng, bởi vì, chúng đã hoàn toàn không còn đủ tài nguyên để thực hiện những nghiên cứu mất nhân tính đó nữa.

Đám quan chức cấp cao lại đau đầu ngồi họp, tâm huyết đến rụng hết tóc, hơn nữa bàn thế nào cũng về điểm xuất phát, còn cãi vả không ít. Mắt thấy mọi chuyện lại sắp đi đến ngõ cụt, một người đưa ra điểm nghi ngờ: "Nếu IP tra được là của cảnh sát, chỉ có thể xảy ra hai tình huống. Một là đối phương cao tay cố ý đẩy hướng điều tra về phía chúng ta, một còn lại chính là hắn hack được từ một máy tính của cảnh sát nào đó."

Khi hắn nói đến "cảnh sát nào đó", tất cả mọi người đều rùng mình. Phía trước đã có một Cổ Quý An đáng ngờ, đám người lại không hẹn cùng tập trung điểm nghi vấn lên người Cổ Quý An. Nhưng nghĩ lại rất mâu thuẫn, lão ta không thể rửa sạch tẩy trắng, hà cớ gì phải tự bôi đen mình lúc này?

Cổ Du Sương cũng bắt được tin này, thứ đầu tiên cô ta nghĩ là liệu rằng kẻ ra tay chính là Vương Tuấn Khải? Phải biết Vương Tuấn Khải tuy bị tạm đình chỉ công tác, hơn nữa nhìn như không có dính dáng gì nhưng hắn cái gì cũng biết, đáng sợ nhất là không ai chú ý đến hắn, hành động của hắn có thế nào cũng không ai quản.

Cổ Du Sương đổ mồ hôi lạnh, có lẽ Vương Tuấn Khải đã tính trước hết thảy, kể cả chuyện cố tình làm bậy để được nghỉ phép. Cô vội gọi cho hắn, có chơi sốt ruột chất vấn hắn rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

[Tôi đoán là phía tổ chức bên kia không yên.] Vương Tuấn Khải nói ra suy nghĩ: [Bọn họ hiện giờ khuyết thiếu tài nguyên nghiêm trọng, Cổ Quý An lại không thể cung cấp tài nguyên cho bọn họ. Kẻ đăng tải clip này muốn nói Cổ Quý An sẽ trở thành một phần tài liệu nghiên cứu, khuyên chúng ta đừng tìm lão ta vô ích.]

"Không thể nào...Chắc chắn là chiêu trò chúng tung ra để lừa chúng ta, muốn cảnh sát bỏ cuộc!!"

[Không phải chúng ta, là cô.] Vương Tuấn Khải chắc nịch đáp: [Chỉ có cô muốn tìm thấy một Cổ Quý An sống sót bằng xương bằng thịt.]

Cổ Du Sương vô thức lạnh cả người.

[Thật ra không phải tài nguyên hết hoàn toàn. Vẫn còn một đợt hàng nữa.]

Vương Tuấn Khải chẳng nhiều lời, hắn tin Cổ Du Sương hiểu được ám chỉ, tiếp đó hắn gửi đến cảnh cục Trùng Khánh một bức mail, nói rằng Cổ Quý An có khả năng xuất hiện tại một khu vực ở Bắc Kinh.

Đêm đến, tùy cơ hành động.

...

Tuyết đã dày đến độ đóng thành băng trên đường, Cổ Du Sương một mình đứng dưới trụ đèn, kiên nhẫn quan sát. Sáng nay có người đáng tin cậy gửi cho cô tin nhắn, nói ba cô có khả năng đến đây, Cổ Du Sương liền liên hệ với Lăng Tâm, nhờ cô giúp đỡ mình lén lút cắt đuôi cảnh sát, một đường ra đây.

Cô đứng ở đây đã hơn một giờ, ngoại trừ gió lạnh ra chưa thấy có gì. Đợi đến khi nhìn thấy một bóng người màu đen thập thò ở góc hẻm đối diện, cô lặng lẽ tiếp cận.

"Đứng im!!" Cổ Du Sương giơ súng chĩa vào đầu đối phương, người nọ hơi cứng lại, chậm rãi quay đầu. Cổ Du Sương bật thốt: "Cục trưởng Thiệu?!"

"Phải, là ta." Thiệu Nghiêm Tông gật đầu: "Cổ đội trưởng, thật trùng hợp."

Trong lòng Cổ Du Sương phát giác quái lạ, nhưng ngoài mặt vẫn không biến sắc: "Cục trưởng Thiệu chắc là cũng đến đây... tìm ba tôi đi?"

"Tôi chỉ là không quen nhìn thầy ấy bị vu oan." Thiệu Nghiêm Tông thở dài: "Tôi theo thầy ấy chừng đó năm, sao có thể để dư luận hãm hại thầy ấy được."

"Thật ra tôi cảm thấy ba ba cũng có chút kỳ quái." Cổ Du Sương thấy được người tin cậy ba mình như vậy, rất vui mừng, đồng thời cũng chán nản: "Tại sao ba lại phải trốn..."

"Có lẽ thầy ấy đang làm một nhiệm vụ quan trọng, cần bảo mật...Phải rồi, Cổ đội trưởng sao lại ở đây?" Thiệu Nghiêm Tông chuyển đề tài rất hay, nhưng lại khiến Cổ Du Sương rùng mình: "Cục trưởng Thiệu, không phải là ông báo tin cho tôi, nói ba tôi sẽ xuất hiện ở đây hay sao?"

Hai người trầm mặc, phát hiện không ổn rồi.

"Rốt cuộc là ai..." Cổ Du Sương thì thào, đúng lúc đó, một bóng người xẹt qua, khiến cho cả hai người ngây ngẩn.

"Là ba tôi!" Cổ Du Sương tính toán đuổi theo, nhưng người phía sau đã bắt được cổ tay cô, còn dí súng vào đầu cô.

Cổ Du Sương cứng đờ, Thiệu Nghiêm Tông lại rất bình tĩnh, hướng về phía bóng đen biến mất, chậm rãi nói: "Ra mặt đi, nếu không mạng con gái ông tôi không bảo đảm."

Hiển nhiên, Thiệu Nghiêm Tông nghĩ rằng nếu không phải Cổ Du Sương gửi mail cho mình, thì chỉ có thể là Cổ Quý An.

Người nọ không có động tĩnh, giống như vừa rồi chỉ là ảo giác. Thiệu Nghiêm Tông sầm mặt, mang theo Cổ Du Sương từ từ đi về phía đó, cảnh giác nói: "Cổ lão sư, ông đừng trốn tránh nữa. Hiện giờ cảnh sát tứ phía chỉ cần nhìn thấy ông sẽ tiến hành khống chế, không nhân nhượng ông điều gì đâu. Nghe tôi nói, chỉ cần ông chịu ra mặt, tôi sẽ có cách khiến ông trong sạch."

Thiệu Nghiêm Tông ngừng một chút, ông ta nghe được tiếng thở dốc nặng nề, đoán chừng là Cổ Quý An đang rất tức giận, liền nói thêm vài câu khuyên nhủ. Chờ đến khi khoảng cách hai bên khá gần, bóng đen lập tức lao ra, Thiệu Nghiêm Tông sớm đã đoán được, lập tức chĩa súng về phía đối phương. Nhưng khiến ông ta bất ngờ là, người nọ nào phải Cổ Quý An!

Trong một tích tắc này, Vương Nguyên dễ dàng vô hiệu hóa được súng của Thiệu Nghiêm Tông, mạnh mẽ đá nó bay ra xa. Thiệu Nghiêm Tông sửng sốt, phản ứng đầu tiên là bỏ chạy, nhưng Vương Tuấn Khải không biết từ khi nào đã đứng phía sau ông ta, nhanh như cắt giáng một đòn xuống cổ Thiệu Nghiêm Tông. Ông ta chỉ giật mình một chút, tuy ăn đau nhưng không hề hấn gì, lập tức phản đòn, tấn công về phía Vương Tuấn Khải. Hắn thuần thục tránh được, bẻ ngoặt cổ tay Thiệu Nghiêm Tông, bị ông ta dùng sức giãy ra, chỉ đơn giản để Thiệu Nghiêm Tông chạy thoát.

Cổ Du Sương nhìn thấy Vương Nguyên kinh ngạc không thôi, cộng thêm việc vừa rồi, lăng lăng ngốc dưới đất. Thấy Vương Tuấn Khải không có ý đỡ cô ta đứng dậy, Vương Nguyên chỉ có thể làm người tốt, kéo Cổ Du Sương hồi thần.

"Rốt cuộc chuyện này là sao?"

"Như cô thấy."

Cổ Du Sương nhịn không được túm lấy áo hắn: "Anh ở đây, lẽ nào anh cũng nhận được cái tin nhắn đó?"

"Không phải."

"Anh-..." Cổ Du Sương ngập ngừng, suy nghĩ một chút, đoán chừng chính Vương Tuấn Khải là kẻ gửi tin nhắn cho cả hai bên, thoáng ngẩn ra: "Cho nên ba tôi vốn không có xuất hiện ở đây...? Được rồi, tôi không nói chuyện này nữa. Nhưng Cục trưởng Thiệu, ông ta..."

Cổ Du Sương càng nghĩ càng mờ mịt, sau đó đột nhiên phát hiện ra một vấn đề: "Anh cố ý để tôi ra đây là vì muốn dụ Thiệu Nghiêm Tông ra?"

"Còn không phải sao? Thiệu Nghiêm Tông vốn bán tín bán nghi, có cô nữa thì Thiệu Nghiêm Tông sẽ tin tưởng Cổ Quý An đến đây hơn a." Vương Nguyên lên tiếng, có hơi buồn bực: "Sao cô lại nói như thể toàn bộ mưu đồ đều là anh hai tôi ra chủ ý vậy..."

Cổ Du Sương chưa từ bỏ ý định: "Vương Tuấn Khải, anh cuối cùng biết được cái gì?" Vì sao Vương Tuấn Khải có thể đánh phủ đầu Thiệu Nghiêm Tông, mà cô đến ngay cả địch bạn còn không phân được?

"Nói nhiều như vậy làm gì, chờ bắt được ba cô và Thiệu Nghiêm Tông, tự khắc cô sẽ hiểu thôi."

"Nhưng Thiệu cục trưởng đã chạy-..."

"Không phải tôi đã nói rồi sao, còn một đợt hàng nữa." Vương Tuấn Khải quay đầu kéo Vương Nguyên đi mất: "Tới lúc đó phải nhờ cô rồi."

Cổ Du Sương nhấc chân muốn đi theo, nghĩ nghĩ một lúc, vẫn là thôi.

Cơ mà hình như cô đã quên điều gì?

Cổ Du Sương bị gió thổi run run, Vương Viên vốn chưa chết?

Hết Chương 95
Bình Luận (0)
Comment