"Á á á á á...!!!"
Mọi người không hẹn cùng thét lên, đồng loạt lùi ra sau. Hoàng Kỳ Lâm là kẻ đầu tiên ngã vật xuống đất, bất quá vì tập thể đều đang nhìn chằm chằm Vương Nguyên nên không ai để ý đến cậu ta.
Vương Tuấn Khải: Thật không hiểu sao hắn có thể sống cùng cái đám người này tận ngần ấy năm...
Thực tế dù báo chí truyền thông đưa tin Vương Viên đã chết nhưng không ít người nghi ngờ, đặc biệt – thân là fan trung thành của Viorlord thần thánh – Vivian chưa từng nghĩ rằng Vương Viên chết, lúc này cô nhìn thấy cậu trừ bỏ kích động cũng chỉ có kích động, đồng thời bất mãn nhìn Vương Tuấn Khải: "Sếp? Đây là thế nào? Anh cùng cậu ấy không phải là anh em sao?"
Vương Tuấn Khải liếc cô một cái.
Mọi người lúc này mới ngớ ra, Vương Tuấn Khải chẳng phải nói hắn từ chức vì tìm được đối tượng kết hôn còn gì? Người đó là ai? Quần chúng "soạt" một tiếng thẳng tắp nhìn hai bàn tay đan xen vào nhau của đô nào đó.
"Ai lại đến cảnh cục đăng ký kết hôn?" Vương Tuấn Khải lừ trắng mắt, hắn chẳng muốn đôi co với cấp dưới vô dụng, kéo Vương Nguyên đi ngang qua bọn họ, tiến tới chỗ xác nhận thân phận.
Vương Nguyên ái ngại vẫy tay chào bọn họ, bị Vương Tuấn Khải âm thầm siết chặt, chỉ có thể cười gượng.
"Thế này là tình hình gì?" Một người uất ức kêu lên: "Kim ốc tàng kiều? Không muốn ai biết?!"
Hoàng Kỳ Lâm từ mặt đất nhảy dựng lên, thều thào: "Tui chỉ muốn biết cậu ấy còn sống hay không a a a!!"
Vương Tuấn Khải đưa Vương Nguyên đi đăng ký hộ tịch, tiện thể thêm cậu vào phía sau tên hắn, thế mà ngang nhiên dám để thân phận là hôn thê.
Người làm hộ tịch: "..."
Đùng tưởng ông ta già rồi mắt hoa, không nhận ra đây là thần tượng nổi tiếng!
Thế nhưng người làm hành chính có nguyên tắc của người làm hành chính, mọi thông tin tư mật về công dân đều phải được đảm bảo. Vương Nguyên cầm thẻ chứng minh thân phận trong tay, trầm mặc hồi lâu, chậm rãi đem nó nhét vào túi.
Vương Tuấn Khải không tiếng động khẽ sờ đầu cậu, chở Vương Nguyên đi ăn cơm.
Tính ra, đây là lần đầu tiên bọn họ có thể hảo hảo ăn cơm chung sau ba năm không gặp.
"Lúc mới ban đầu, anh lạnh lùng với em như vậy..." Vương Nguyên cầm tách cà phê, nhắc khéo hắn, vẻ mặt không giấu buồn rầu: "Thật sự ghét em đến vậy sao?"
"Ai bảo lúc đó em đóng vai Vương Viên?" Vương Tuấn Khải nhìn viên đường được cậu cắt làm hai, cẩn thận nhận lấy, vẻ mặt mặt xuất hiện vết nứt: "Em thậm chí còn dùng ánh mắt giống hệt cậu ta nhìn anh, anh hòa nhã với em được sao."
Hai người nhìn nhau, bật cười.
"Em đã có thân phận thật sự thuộc về mình rồi..." Vương Nguyên lẩm bẩm, khó có thể giấu được vui vẻ: "Sẽ không ai gọi nhầm tên em nữa..."
"Vương Viên?"
Vương Tuấn Khải quay phắt về phía người vừa kêu một tiếng, ánh mắt hình viên đạn tràn ngập uy hiếp. Đối phương không hề bị hắn dọa, mừng rỡ bước nhanh đến chỗ Vương Nguyên. Người tới nào phải ai xa lạ, chính là quý nhân mấy ngày trước bọn họ từng nhắc đến – họa sĩ tranh sơn dầu, đồng thời cũng là người kế thừa hiện tại của Đường gia – Đường Cung.
"Vương Viên!! Không ngờ có thể gặp lại cậu ở đây!" Đường Cung trầm ổn hỏi han, có điều ánh mắt anh ta rất sáng, Vương Tuấn Khải vừa nhìn liền biết anh ta vẫn chưa quên được Vương Nguyên, nhất thời xịu mặt, oán niệm chồng chất.
Đó là Vương Nguyên của tôi! Không phải Vương Viên!
Tránh ra!
Vương Tuấn Khải niết cái nĩa đến cong vẹo.
"Đường tiên sinh?" Vương Nguyên chớp chớp mắt, khẽ liếc Vương Tuấn Khải một cái, nhịn cười mà lịch sự đáp: "Anh về nước khi nào?"
"Mới rồi." Cảm thấy chưa đủ rõ, Đường Cung bổ sung, kéo ghế ngồi xuống: "Cách đây một tiếng."
Nhưng Vương Tuấn Khải không cho anh ta ngồi, ngang nhiên gác chân lên ghế. Đường Cung không phát hiện ra động tác của hắn, chỉ lo nhìn Vương Nguyên, đặt mông ịn lên, ngồi trúng chân Vương Tuấn Khải.
Vương Tuấn Khải: "..."
Đường Cung bấy giờ mới biết: "..."
Vương Nguyên: "...Hầy."
Vương Tuấn Khải hầm hừ keo kiệt: "Đây là bàn tôi đã đặt, phiền anh tránh ra một chút."
Đường Cung không chịu kém cạnh: "Tôi chỉ muốn ôn chuyện cùng Vương Viên, sẽ không đụng đến thức ăn của anh."
Vương Tuấn Khải cười lạnh: "Nhưng thấy mặt anh tôi nuốt không nổi."
Đường Cung nhếch mép chống trả: "Vậy anh mắc bệnh lạ rồi đó, có muốn đến bệnh viện một phen không?"
Vương Tuấn Khải không đáp, khiêu khích cùng chán ghét chẳng chút kiêng dè, Đường Cung càng là sấn tới, hoàn toàn không hề sợ hắn chút nào.
Đương khi Vương Tuấn Khải và Đường Cung giằng co với nhau, Vương Nguyên muốn lên tiếng phá tan bầu không khí kỳ quái thì bồi bàn đi ra, trông thấy bóng lưng người thứ ba xen vào giữa Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên, mà người này còn có khả năng khiến Vương Tuấn Khải nổi khùng thì bật cười: "Bạn của hai người hả?"
Ngay tức khắc, Đường Cung cứng đờ.
Vương Tuấn Khải quyết đoán đánh phủ đầu: "Ừm, là một người bạn cũ, Tiểu Viễn cậu có muốn làm quen không?"
Vương Viên sửng sốt, không ngờ người nói chuyện với mình là Vương Tuấn Khải, nháy nháy mắt không biết làm sao. Tuy rằng quan hệ của y và Vương Nguyên có thể nói là hòa hợp, nhưng Vương Tuấn Khải dường như vẫn không thích y lắm, Vương Viên không còn cách nào khác, đành coi như không thấy. Dù sao...khi biết người hắn muốn bảo vệ là Vương Nguyên, y cũng đã dứt khoát chết tâm rồi.
Vương Tuấn Khải bất ngờ lên tiếng làm y phản ứng không kịp, chỉ bối rối nhìn Vương Nguyên, Vương Nguyên nhướng nhướng mày, cố gắng nín cười.
"Ách...Có thể sao?"
"Có thể." Đường Cung chậm rãi quay lại, người anh đơ luôn rồi, đầu không thể linh hoạt xoay, chỉ có thể xoay cả người qua, ánh mắt mở to trân trối. Vương Viên bị anh ta nhìn đến lúng túng gãi đầu, cười gượng: "Xin chào anh, tôi là..."
"Duy Viễn. Duy của "duy nhất", viễn trong "viễn phương"." Đường Cung máy móc đứng dậy, không thể tin được mà tham lam nhìn Vương Viên, bấy giờ Vương Viên mới giật mình phát hiện, người này còn không phải là anh trai không cùng huyết thống với Lâm Duy Viễn sao?!
Y cầu cứu nhìn Vương Nguyên, bất quá người sau không nói gì, chỉ khẽ thủ thế: Yên tâm, không có việc gì.
Thế nào mà lại không có việc gì được cơ chứ!
Trong lòng Vương Viên hò hét, ngoài mặt cũng sắp không giữ được bình tĩnh: "Ách, tôi, tôi đi lấy thực đơn cho mọi người!!"
Sợ đến mức chạy như bay!
"Tiểu Viễn! Tiểu Viễn!" Đường Cung theo quán tính đuổi theo, trông phút chốc nhà hàng vốn ban đầu chỉ có Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải, bây giờ...cũng chỉ còn bọn họ ngồi đó.
Sau đó thì sao?
Sau đó Vương Tuấn Khải có thể không cần ghen bóng ghen gió, thoải mái dùng bữa với Vương Nguyên rồi. Về phần Đường Cung và Vương Viên? Ai thèm quan tâm.
"Anh cố ý để họ gặp nhau hả?" Ăn uống no nê, bây giờ là thời điểm lười biếng. Vương Nguyên ngồi trên nóc xe, cùng Vương Tuấn Khải nhìn đường phố lên đèn dưới chân cầu, thở một hơi thật mạnh. Vương Tuấn Khải chỉnh lại mái tóc bị gió thổi tung của cậu, nhàn nhạt ừ một tiếng. Vương Viên muốn quay lại làm thiên tài âm nhạc thì hắn cũng có thể giúp y, nhưng y nói mình sẽ không đi theo con đường cũ nữa, muốn thử trải nghiệm cuộc sống bình dân mà Vương Nguyên từng sống. Vương Tuấn Khải cũng chẳng buồn khuyên nhủ gì, hắn căn bản chỉ để ý đến Vương Nguyên, Vương Viên làm cái gì mà cậu thấy vui là được.
Tuy rằng người Đường Cung thích là Lâm Duy Viễn thật sự, nhưng mà chuyện sau này ai có thể đoán được mấy phần? Nếu có duyên bọn họ sẽ về cùng một nhà, giống như hắn và cậu vậy.
"Em nói này." Vương Nguyên bắt lấy tay hắn: "Sao anh cứ thích sờ đầu em thế? Từ lúc sờ được đã sờ mãi rồi."
Vương Tuấn Khải không nói, mặt than nhìn cậu.
Hắn đâu chỉ là muốn sờ thôi.
Vì thế Vương Tuấn Khải diễn đạt câu trả lời bằng cách...lặng lẽ bóp mông Vương Nguyên một cái.
Vương Nguyên giật bắn, ôm mông nhìn hắn, lỗ tai thỏ trên đầu huơ huơ, trông như con thú nhỏ vừa bị cướp thức ăn.
Vương Tuấn Khải khẽ nghiêng người hôn cậu, dưới đèn đường mờ ảo, dưới bầu trời bình yên.
...
Cách đó rất xa, một người đàn ông bị ném vào cục cảnh sát. Toàn thân trên dưới ông ta nhơ nhớp bẩn thỉu, dính toàn là đất đá. Sau khi xác định người đàn ông này là một công nhân từ khu vực khai thác đá được chuyển ra, cảnh sát lập tức liên hệ với chủ công trình. Người nọ dường như rất sợ phải quay lại công trình, tìm cách trốn thoát, chỉ là lưới trời lồng lộng, có cảnh sát phát hiện ông ta chính là cựu cục trưởng cảnh cục Bắc Kinh, người bị truy nã mấy tháng trước – Cổ Quý An.
Cổ Quý An bị ai ném vào cảnh cục? Dĩ nhiên là Willie. Anh ta và lão không chỉ có thù ngày một ngày hai, mà có kể đến rạng đông cũng không hết hận. Nhưng là Willie chọn cách giao ông ta cho chính phủ, xử lí theo pháp luật, dĩ nhiên trước đó anh cũng đày đọa ông ta không ít, tỷ như ép ông ta phải khai thác đá, bắt đi là công không lương, từ chỗ ông ta moi ra bí mật về Akai Hana, cuối cùng tóm gọn cả lũ.
"Akai Hana đã bị cảnh sát Nhật Bản tạm giam. Tuy chưa có tin chính xác, nhưng gã béo đó chết là chuyện sớm muộn." Vương Hách Lượng vỗ vai Willie: "Không uổng công chúng ta trà trộn vào tổ chức đó bao nhiêu năm nay. Anh trả thù được cho gia đình mình rồi."
Willie không đáp, xách hành lí ra sân bay, hôm nay là ngày Cổ Quý An bị xử án, cũng là ngày giỗ của cả nhà anh. Bọn họ bị Cổ Quý An gϊếŧ, bởi vì ông ta biết được tiềm chất của anh, muốn ép anh đi thí nghiệm. Chờ anh phát hiện, bọn họ cũng chỉ còn là những cỗ thi thể lạnh ngắt.
Vương Hách Lượng nói xong, vội vàng bỏ chạy, tại sao ấy hả? Hắn là cảnh sát chìm, mấy năm nay du tẩu trong tổ chức chỉ chờ ngày này. Hắn không sợ gì hết, chỉ sợ Tiêu Bắc gặp được hắn, cào mặt hắn thành xấu trai thì biết làm sao bây giờ!?
Vương Hách Lượng cong đuôi chạy mất, chỉ còn một mình Willie thẫn thờ đứng đó. Trong đầu anh hiện lên hình bóng của một người, cũng cao như Vương Hách Lượng, tính cách so với hắn còn nhây hơn, thuở ban đầu còn gọi anh là Conan...
Thôi.
Willie kéo hành lí, liếc mắt thấy đồ uống đá bên quầy tay trái, tiện tay với tới.
Một bàn tay chặn ngay anh, người nọ rõ ràng là từ xa chạy đến, thở không ra hơi, mặt mũi trắng bệch cố gắng bình tĩnh: "Đừng uống đồ lạnh."
Willie ngây người, mắt kính phản chiếu mái tóc vàng hoe như nhà giàu mới nổi, cùng đôi mắt xanh lam thật đẹp của người hỗn huyết.
Touri dùng sức kéo anh lại, nhắm mắt nói: "Uống tôi đi này."
"Còn lâu." Willie xô cậu ta ra, lườm trắng mắt.
Khóe môi lại không khống chế được mà mỉm cười.
"Cậu khó uống muốn chết."
Touri không từ bỏ: "Phải thử mới biết được!"
"Không cần."
"(づ  ̄ ³ ̄)づ~!"
Hết Chương 99HOÀN QUYỂN VIHOÀN CHÍNH VĂNHoàn chính văn rồi =3= Cảm ơn các bạn đã theo chân anh cảnh sát và bé Violord đến tận đây =3= tui vẫn chưa hài lòng lắm về fic này but tui cảm thấy khá là viên mãn dồi =3=
Cảm ơn đất mẹ, cảm ơn quần chúng, cảm ơn các reader mến thương ~
Phiên ngoại từ từ nha...Tui sẽ cố gắng viết 1 cái PN H:v