Một Nửa Yêu Thương

Chương 6

Type: Lula

Tống Tiểu Hoa biết chữ mình xấu, không ngờ lại xấu đến vậy.

-Mẹ, mẹ viết... ừm... đẹp hơn Lăng Nhi!

Một câu nói làm nguồn an ủi vừa nhen nhóm trong lòng Tống Tiểu Hoa chợt vỡ vụn.

Nhìn thấy thái độ thành thật của Lục Lăng, đôi tay nhỏ nhắn trắng mịn của nó đang cầm cây bút lông tự làm, vóc dáng bé nhỏ cẩn thận như một nhà tiểu thư pháp, và nét viết tuy ngả nghiêng nhưng cũng đủ nhận ra là chữ gì, trong lòng Tống Tiểu Hoa dấy lên nỗi buồn thảm.

Nghìn lần không nên, vạn lần không nên, không nên tác động Lục Tử Kỳ đồng ý cho Lục Lăng dùng giấy bút để luyện chữ, càng không nên nhất thời nổi hứng yêu cầu Lục Lăng cùng luyện chữ, không thế Tống Tiểu Hoa nàng sẽ không đến nỗi để cho một cậu nhóc ba tuổi phải an ủi. Còn gì là thể diện nữa, làm sao mà chịu nổi đây!

Dù sao chăng nữa, nhất định phải gỡ lại...

-Lăng Nhi, chúng ta chơi trò giải câu đố nhé:

-Vâng!

-Mẹ hỏi con, con ngựa trắng chúng ta gọi là bạch mã hoàng tử đúng không:

-Đúng ạ!

-Vậy còn con ngựa đen thì sao?

-Ngựa ô!

-Lăng Nhi thật thông minh! Thế con ngựa có màu đen và trắng đan xen nhau thì sao?

-Á? – Lăng Nhi trố mắt, gãi đầu, nghĩ một lát rồi khẳng định một câu: - Con ngựa hoa!

Bàn tay cầm bút của Tống Tiểu Hoa hơi run run.

Có lẽ thời này ngựa vằn rất hiếm gặp, thằng bé ngốc nghếch chắc lại suy ra từ con mèo hoa có khoang đen khoang trắng của nhà hàng xóm.

Ừm, không tồi không tồi, cũng được coi là học một biết mười, rất có tư duy sáng tạo!

-Gọi là con ngựa hoa... cũng đúng!

Tống Tiểu Hoa vừa nói vừa “loạt soạt” mấy nét trên tờ giấy, vẽ ra một vòng tròn, rất trừu tượng, rất có phong cách chủ nghĩa hiện đại sau này. Nhìn kỹ rất giống... chú ngựa lùn chạy khắp nơi trong “Nông trại vui vẻ”.

-Lăng Nhi, con xem, đây chính là con ngựa hoa, chúng còn có tên gọi khác là ngựa vằn.

Lục Lăng lại gần nhìn, đột nhiên cười nghiêng ngả:

-Mẹ, sao nó xấu thế?

-Không phải nó xấu mà là mẹ vẽ... ặc, được rồi, giống ngựa này thực sự rất xấu...

Tống Tiểu Hoa ôm “nắm xôi nhỏ” đang ngồi không vững vì buồn cười vào lòng:

-Được rồi, được rồi đừng cười nữa, mẹ vẫn còn một câu hỏi đây! Vậy, con ngựa trên mình có ba màu trắng, đen và đỏ là con ngựa gì?

Lần này Lục Lăng đáp không do dự:

-Vẫn là ngựa hoa!

-... Tuy con không sai nhưng chúng ta có thể thay bằng đáp án khác mà!

-Ừm... ngựa tam thể!

-...

Tống Tiểu Hoa nhìn Tống Vô Khuyết đang bò dài trên bàn buồn tẻ, nàng không nói câu gì, nước mắt lã chã.

-Cha đã về! – Lục Lăng đương nhiên không hiểu tâm trạng “ buồn bã” của Tống Tiều Hoa lúc này, nhảy ra khỏi lòng nàng, chạy thẳng đến bên người đang đẩy cửa bước vào sân.

-Lăng Nhi hôm nay có ngoan không?

-Lăng Nhi ngoan nhất ạ!

-Tự con nói thì không được.

-Không tin cha hỏi mẹ đi! Mẹ và con còn cùng nhau luyện chữ nữa. À đúng rồi, vừa nãy mẹ còn ra câu đố cho con đoán đấy!

-Vậy sao? Thế con đoán đúng không?

-Con đoán đúng hết!

-Hừ! Cao giọng thế, xem con kìa, sắp tâng mình lên tận mây xanh.

-Là thật ạ, không tin cha hỏi mẹ xem!

Lục Tử Kỳ bế Lăng Nhi, hai cha con vừa hỏi vừa đáp, câu hỏi cuối cùng dừng ở Tống Tiểu Hoa lúc này đang vội vàng thu dọn đống tranh và chữ xấu xí của mình.

-Dao Dao, có đúng như Lăng Nhi nói không?

-Á?... Ồ... Ừm...

-Ơ? Cái này là tranh sao? – Lục Tử Kỳ vừa đưa mắt đã thấy “bức tranh trừu tượng” mà nàng chưa kịp “tiêu hủy” với tay cầm: - Ừ... Lăng Nhi, tranh mèo hoa của con vẽ... cũng được đấy!

Tống Tiểu Hoa không nói nên lời, hai hàng lệ rơi.

-Không phải đâu cha, đây là bức tranh mẹ vẽ con ngựa hoa!

-... Ngựa ư?

-Vâng ạ! Mẹ nói, nó còn có tên là... ừm... tên là gì nhỉ? Mẹ, Lăng Nhi quên rồi.

Tống Tiểu Hoa thều thào:

-Ngựa vằn.

Lục Tử Kỳ nhướng lông mày, nhìn kỹ bức tranh, mặt tỏ vẻ kinh ngạc.

Loại ngựa này chàng cũng chỉ biết qua vài chữ trong cuốn Kỳ văn dị chí của nước Phiên xa xôi, sao nàng ấy lại biết được?

-Nàng ra câu đố có liên quan đến ngựa vằn sao?

Tống Tiểu Hoa đảo mắt, bất chợt nổi hứng.

-Nghe này, thiếp cũng đố chàng! Ngựa trắng gọi là ngựa bạch, ngựa đen gọi là ngựa ô, ngựa có vằn trắng đen gọi là ngựa vằn. Vậy ngựa có ba màu đen trắng đỏ gọi là ngựa gì?

-Trên đời này có loại ngựa đó sao? – Lục Tử Kỳ tập trung suy nghĩ giây lát, chắc chắn chưa từng thấy trong cuốn sách nào, bèn lắc đầu.

Lục Lăng lúc này rất đắc ý:

-Cha, là ngựa tam thể ạ!

Tống Tiểu Hoa còn đắc ý hơn gấp trăm lần:

-Đến lúc công bố đáp án đúng rồi! Câu trả lời là con ngựa vằn xấu hổ!

Lục Lăng chẳng biết điều đó, mơ hồ không hiểu.

Lục Tử Kỳ mắt chữ A mồm chữ O, liền đó cười không thành tiếng, rồi lại cười vang.

Trời đất ơi, thiện tai, thiện tai, A Di Đà Phật, không được nhìn, không được nhìn, còn nhìn nữa sẽ không kìm được mà ngã nhào mất...

Tống Tiểu Hoa che mắt, ôm ngực, cúi đầu chạy vào trong bếp.

Sau khi trải qua hai làn cãi nhau, một lần “vượt rào”, cuộc sống của Tống Tiểu Hoa bước vào thời kỳ bình yên. Một nhà ba người, à không, thêm cả Tống Vô Khuyết, một nhà bốn người thuận hòa êm ấm.

Ăn ngủ, đi chợ nấu cơm, đọc sách luyện chữ, dọn dẹp nhà cửa chăm lo con cái, bình yên, ổn định là có thật...

Tống Tiểu Hoa cũng vừa nhận ra rằng một người quen với việc ngày ngày chạy đôn chạy đáo, bận vắt chân lên cổ như mình giờ lại có chút năng khiếu thiên bẩm quán xuyến việc nhà, đối mặt với cuộc sống vô tận này, lại không cảm thấy nhạt nhẽo vô vị mà dần dần tìm thấy niềm vui trong đó.

Lục Tử Kỳ mua cho nàng và Lục Lăng mỗi người một bộ giấy bút nghiên mực, để hàng ngày nhìn chữ luyện viết theo, tối đến ăn cơm xong nếu có thời gian chàng cũng chỉ bảo thêm đôi chút.

Tống Tiểu Hoa biết nhiều chữ hơn Lục Lăng, nhưng viết thì... như cách nói của Lục Tử Kỳ: hoàn toàn không có quy luật, bút pháp hết sức tùy ý, người bình thường không đạt nổi tới cảnh giới đó.

Tống Tiểu Hoa tóm tắt và dịch lại, thực ra rất đơn giản, chỉ khái quát bằng bốn chữ: Một mớ hỗn loạn.

Vốn dĩ, Tống Tiểu Hoa cho rằng Lục Tử Kỳ là kẻ “dạ sói”, sau đó mới biết mình sai lầm, người này không phải là “dạ sói” mà là “miệng sói”, không không không, phải là “miệng độc”!

Lại nói mấy ngày trước, tay Tống Tiểu Hoa xui xẻo bị thương nay đã gần khỏi, thế nên nàng rất nóng lòng muốn đầu tư vào sự nghiệp nấu nướng, chuẩn bị ra tay.

Sau một hồi có vẻ bận rộn, Tống Tiểu Hoa nhanh chóng chế biến ra món khoai tây thái sợi xào chay, thực ra là khoai tây miếng...

Không còn cách nào khác, một lần bị dao cắt, mười năm sợ thái rau! Trong lúc miệng lẩm bẩm, cắt ra được miếng khoai tây hình nhiều cạnh, không theo quy luật nào vậy là tốt rồi.

Vừa làm xong, đúng lúc Lục Tử Kỳ về nhà, Tống Tiểu Hoa bèn đem đến trước mặt chàng như dâng báu vật, đôi mắt lấp lánh đợi chờ lời nhận xét của chàng.

Lục Tử Kỳ đón lấy, nhìn một cái, ngửi một cái, thử một miếng, sau đó, nhăn mặt nhổ ra.

-Cái gì vậy? Thật khó ăn?

Tống Tiểu Hoa siết chặt nắm tay, rít qua kẽ răng từng chữ từng chữ một:

-Khoai, tây, thái, sợi.

-Nàng làm ư?

-Đúng thế.

- Nhiều muối, ít dầu, quá lửa, thái xấu.

- Chàng... chàng...

- Tay nghề đầu bếp cần phải luyện thêm.

-...

Không quan tâm tới câu nói tổng kết, Lục Tử Kỳ xoay người đến bên bếp nổi lửa lại.

Tống Tiểu Hoa đứng đằng sau mà gân xanh trên chán nổi lên giật giật, chỉ muốn đạp cho chàng một cái ngã vào nồi, nấu lên ăn cho bõ...

-Ài, chàng cũng chẳng nể mặt thiếp gì cả?

-Gì cơ?

-Dù không ngon thì chàng cũng không nên thẳng thắn như vậy chứ!

-Vì sao?

-Lẽ nào chàng... chàng không thể... không thể nói dối thiếp? Ví như giả vờ là ngon rồi ăn hết? Chàng xem, tiểu thuyết và tivi... dù sao thì những vở kịch đều diễn như vậy mà!

-Làm vậy có nghĩa lý gì không?

-Chắc là... có...

-Nhưng nàng cũng sẽ ăn, lẽ nào nàng không có vị giác?

-...

-Cứ cho là nàng không có, nhưng ta và Lăng Nhi thì có, ta và con không muốn ngày nào cũng phải ăn thức ăn như vậy.

-...

- Huống hồ, trước đó đã nói rồi, ta và nàng phải thành thật với nhau, thế nào, nói không giữ lời ư?

- Đâu có...

Trước ánh mắt có phần nghiêm nghị của Lục Tử Kỳ, sự bực tức trong lòng Tống Tiểu Hoa dần dần lắng xuống.

-Trước kia nàng rất ít vào bếp hả?

-Ừm...

-Không sao, dần dần sẽ quen.

-Ừm...

Từ hôm đó, trong bếp có thêm một người, Tống Tiểu Hoa nấu ăn, Lục Tử Kỳ trợ giúp. Đương nhiên đây chỉ là nguyện vọng của một người nào đó...

-Hôm nay ăn gì?

-Đậu hũ xào cay, đậu tương xào trứng, thịt kho ngồng tỏi, canh miến đậu phụ.

-Ừm, bắt đầu đi!

-Được thôi!

-Đậu đũa thái nhỏ quá, ngồng tỏi thái to quá... trứng vẫn chưa đánh kỹ... chú ý, thịt đừng xào quá chín... cho ít nước như vậy canh sắp biến thành chè đặc rồi đấy...

Trước những chỉ đạo liên tục của trợ thủ, đầu bếp sau một hồi tất bật, cuối cùng cũng đã làm ra được một vài món ăn tàm tạm.

Trợ thủ bắt đầu thưởng thức món ăn một cách nghiêm túc, đầu bếp hết sức lo lắng.

-Ừm...

-Lại thất bại nữa à?

-Có tiến bộ, tạm gọi là... cho được vào miệng, không cần phải làm lại nữa. – Lục Tử Kỳ tỏ vẻ nghiêm túc kết luận, ngay sau đó liền cười.

- Thật sao? Oh yeah! – Hai mắt Tống Tiểu Hoa mở tròn xoe, sau đó híp lại thành hai hình trăng lưỡi liềm. Nàng giơ hai tay lên cao nhảy múa: - Cảm ơn trời, cảm ơn đất, đương nhiên rồi...

Kiễng chân vỗ nhẹ vào vai Lục Tử Kỳ, nàng nghiêng đầu nhoẻn miệng nói:

-Còn phải cảm ơn sự giám sát của “con rắn độc”!

- Cái gì? Rắn độc?

- Hi hi! Dù chàng là rắn độc thì cũng là một con rắn độc đẹp trai, không tồi không tồi...

Hai mắt Tống Tiểu Hoa từ từ híp lại thành một đường, giọng nói cũng ngày càng nhẹ, kéo ngày càng dài, lộ chút gì đó “lả lơi”.

Nàng rụt tay lại, cố ý để đầu ngón tay chạm qua hàng râu xanh dưới cằm chàng, cảm giác hơi đau, tê tê, rậm rậm...

Căn phòng nhỏ tỏa mùi cơm thơm dịu, tàn lửa trong bếp nổ tí tách, nơi không hề có sự lãng mạn này tràn ngập yêu thương.

-Thiếp lại đố chàng nữa nhé!

Câu nói của Tống Tiểu Hoa đủ mạnh để làm tan đi khoảnh khắc yêu thương ban nãy, cũng đưa Lục Tử Kỳ trở lại tâm trạng lúc đầu.

Mũi nàng có một chấm đen, trên trán có một vệt đen, làm hai hàm răng trắng muốt càng nổi bật, đôi mắt tròn to lấp lánh niềm vui.

Lục Tử Kỳ quay đi ho khẽ, ngầm xấu hổ. Tại sao mình lại nghĩ nha đầu này có ý muốn...

-Được, nói ra xem nào. - Lần này chàng đã lấy lại được bình tĩnh.

Tống Tiểu Hoa khoa tay múa chân hứng khởi:

-Có một con mèo đen và một con mèo trắng, nối đuôi nhau đi trên đường, mèo đen đi trước mèo trắng theo sau. Chúng đang đi, đột nhiên, mèo trắng trông thấy phía trước có một cái hố đen to, nhưng không nói gì mà vòng qua đó đi tiếp, không cảnh báo cho mèo đen biết. Kết quả, “ùm” một cái, mèo đen bị rơi xuống hố. Sau đó mèo đen cố leo, dùng hết sức lực để loe lên mới thoát được. Nó vô cùng tức giận với thái độ không nghĩa hiệp của mèo trắng, chàng đoán xem, nó sẽ nói gì với con mèo trắng đang ngồi bên hố xem kịch hay vừa diễn ra?

Lục Tử Kỳ không cần suy nghĩ đáp:

-Meo.

Tống Tiểu Hoa tròn mắt:

-... Sao chàng biết đáp án thế?

- Nếu không một con mèo có thể phát ra tiếng gì?

-...

Trước ánh mắt nhìn mình như nhìn một con ngốc, Tống Tiểu Hoa không nói nên lời, lệ rơi.

Sao nàng lại có thể cho một người thời xưa hoàn toàn không có chút hài hước nào nghe chuyện cười kiểu này nhỉ? Tự chuốc xấu hổ về mình, tự chuốc xấu hổ về mình!...

Nắng đẹp, không có gió.

Tống Tiểu Hoa ngồi kế bên chân tường trong sân dưới ánh nắng, bên cạnh là chú chó đen nhỏ đang dựng đứng hai tai.

Lục Tử Kỳ nhặt miếng gỗ vừa được bào nhẵn, lần lượt lấy dây thừng xuyên qua vào bốn lỗ ở bốn góc vừa khoét, rồi lại buộc dây thừng vào cành cây chỉa ra từ cái cây to trong sân. Lục Lăng lăng xăng theo sau giúp.

Lục Tử Kỳ giẫm lên ghế, hơi kiễng chân, hai tay giơ lên, đầu ngả ra.

Cởi bỏ áo ngoài, cơ thể với lớp áo trong kết dài thành một đường, mồ hôi ướt đẫm ngực, yết hầu đôi lúc lên xuống, Tống Tiểu Hoa trông thấy rất muốn... cắn một miếng.

-Oa! Cha thật là giỏi!

Tiếng khen làm ý nghĩ xấu xa của Tống Tiểu Hoa tan biến, Lục Tử Kỳ cúi xuống bế con trai lên, đặt ngồi chắc chắn vào miếng gỗ được treo trên không.

-Ngồi yên nhé, cha bắt đầu đẩy đây!

Lục Lăng vừa sợ vừa phấn khích, hai tay nắm chặt dây thừng, hai mắt mở to không chớp, hàm răng cắn chặt, gật đầu.

Lục Tử Kỳ cười âu yếm, tay đẩy nhẹ, cả thân hình nhỏ bé và ghế đu cùng nhau bay lên.

Tiếng cười nói lanh lảnh của trẻ con tràn ngập khoảng sân, chú chó nhỏ vừa đi vừa chạy đuổi theo cái bóngđu qua đu lại, Lục Tử Kỳ đứng một bên, hai tay hơi mở, bảo vệ cho lần đầu “bay lượn”của con trai, ánh mắt chan chứa yêu thương.

Tống Tiểu Hoa thấy vậy cười thích chí, đứng dậy vỗ tay, chuẩn bị tham gia, ánh mắt vô tình lướt qua cửa phòng đóng chặt.

Ở đó có một bài vị, một nỗi nhớ, một tình yêu.

Phụ nữ là loài sinh vật mâu thuẫn nhất thế gian, một mặt hy vọng đàn ông không được có mới nới cũ, phải có tình có nghĩa, mặt khác lại muốn trong lòng người đàn ông chỉ có mình, quên hết chuyện quá khứ.

Dẫu sao thì có mấy nữ nhân ddwwocj như Nhậm Doanh Doanh trong “Tiếu ngạo giang hồ”, ở bên cạnh Lệnh Hồ Xung nghe kể chuyện quá khứ, xem người ta yêu mến tiểu sư muội mà không chút oán giận; có mấy nữ nhân giống Nhậm Doanh Doanh, đến cuối cùng vẫn cười trong nước mắt nói một câu:

-Thiếp rất vui, vì giờ phút này người chàng nhớ đến chỉ có mình thiếp...

Cũng có mấy nữ nhân làm được điều này một cách bình thản: Nếu chàng không có ý thì thiếp đành thôi.

Lòng Lục Tiểu Hoa trống rỗng.

Nàng cungc không biết tại sao hay né tránh thư phòng. Dù sao đêm nào Lục Tử Kỳ cũng sắp xếp thư phòng sạch sẽ, gọn gàng, không cần nàng phải dọn dẹp.

Thực ra, có lẽ Lục Tử Kỳ cũng cố tránh cho nàng không phải bước vào bên trong cánh cửa đó, bước vào thế giới riêng của ba người bọn họ.

Đúng vậy, một nhà ba người. Lục Tử Kỳ, Lục Lăng và một nữ tử có chữ “Đồng” trong tên.

Còn nàng, Tống Tiểu Hoa, suy cho cùng chỉ là người đến sau, người ngoài cuộc.

Lục Tử Kỳ rất tốt, đối với nàng tận tình chu đáo, bao dung với sự hồ đồ, tính khí thất thường, hành vi ngôn từ không chuẩn mực và cả việc nhà làm không nên hồn của nàng.

Hơn nữa còn rất độ lượng.

Hay nói cách khác là quá độ lượng.

Thê tử của mình đi uống trà tán chuyện riêng với một nam nhân lạ, dù là thế kỷ XXI, suy nghĩ thoáng như vậy thì người chồng khi biết chuyện cũng ít nhiều cảm thấy buồn lòng.

Nhưng Lục Tử Kỳ không thế, không một chút nào.

Chàng bình thản sáp xếp mọi việc, rồi lại nhẹ nhàng cho qua không nhắc đến.

Đó có lẽ là vì không quan tâm chăng...

Nếu đổi lại là nữ tử đó, chàng có bình tĩnh được như vậy không? Chắc chàng sẽ ghen...

Ôi, ghen, ghen...

Tống Tiểu Hoa đấm bụp vào đầu mình một cái, não bị nước ngám hay bị cửa kẹp thế không biết, đi tranh giành, ghen tuông với một người đã khuất? Còn nữa, sao nàng phải nghĩ ngợi, phải quan tâm đến điều đó? Lexnaof đã quên kế sách địch bất động, ta bất động rồi hay sao? Tự chê cười mình một vạn, một vạn lần...

-Dao Dao, sao thế?

-À... có muỗi.

Lục Tử Kỳ lấy làm lạ nhìn xung quanh, mùa này làm gì có muỗi...

-Mẹ, đến đây chơi cùng Lăng Nhi đi!

-Được thôi!

-Mẹ ngồi lên trên, con sẽ đẩy.

-Con đẩy cho mẹ ư? Thôi đi, cẩn thận mẹ tưởng quả cầu đá trúng cái đầu củ cải của con đấy...

Lăng Nhi để Lục Tử Kỳ bế xuống, đứng dưới đất hùng hồn phản bác lại câu nói xem thường của Lục Tiểu Hoa:

-Lăng Nhi không phải là đầu củ cải, cũng không phải quả cầu!

-Hừ, cũng đúng! Con không ăn được, cũng không chơi được, không bằng củ cải cũng không bằng quả cầu.

-... Cha xem, mẹ bắt nạt Lăng Nhi!

-Được rồi, được rồi, đừng làm ồn nữa... – Lục Tử Kỳ thôi cười, giảng hòa cho hai kẻ một lớn một bé đang đấu khẩu! – Thế này vậy, Lăng Nhi đứng một bên cổ vũ cho cha, đợi khi nào Lăng Nhi lớn lên, cao hơn thì thay cah đẩy cho mẹ, được không?

-Vâng ạ... – Lục Lăng miễn cưỡng đồng ý, rồi quay ra Tống Tiểu Hoa nhăn mũi nói: -Lăng Nhi giỏi hơn đầu củ cải, giỏi hơn quả cầu vì chúng không lớn cũng không cao được!

-Tốt lắm! Có chí khí! – Tống Tiểu Hia giơ ngón cái lên cười đắc ý: - Sẽ có ngày Lăng Nhi nhà chúng ta tay cầm củ cải, chân đá quả cầu, oai phong lẫm liệt!

-Dao Dao...

Lục Tử Kỳ khóc dở mếu dở, nha đầu này, còn tranh chấp với một đứa trẻ ba tuổi, không những thế lại rất hùng hồn, đắc ý, chẳng giống một người mẹ chút nào:

-Đừng đùa Lăng Nhi nữa, lại đây, thử xem ghế đu thế nào. Dù gì thì nàng cũng có một nửa công lao mà.

Tống Tiểu Hoa cười nhạt:

-Không cần khách khí vậy đâu, cái này là cho trẻ con chơi, không thích hợp với người lớn như thiếp!

Nực cười, đây là “công trình vui chơi” hoàn toàn thủ công chưa qua bất cứ khâu kiểm duyệt an toàn nào, ngộ nhỡ dây thừng bị đứt hoặc cành cây bị gãy thì làm sao? Lục Tử Kỳ đỡ “nắm xôi nhỏ” này thì không vấn đề gì, nhưng với người lớn như nàng thì khác. Nàng không muốn bị biến thành người bay trong không trung, sau đó dùng khuôn mặt mãi mới chăm sóc được tốt lên một tí làm nụ hôn thân mật với nên đất.

Lông mày Lục Tử Kỳ hơi nhướng lên, cười mà như không:

-Không phải là nàng... đang sợ chứ?

Lục Lăng vỗ tay cười, sau đó đưa ngón tay lên quệt mũi:

-Hóa ra mẹ là kẻ nhát gan, lêu lêu lêu!

Thằng tiểu quỷ, chuyện nhỏ như vậy mà cũng trả thù...!

Tống Tiểu Hoa hất đầu, tỏ vẻ anh dũng:

-Xời, con biết cái gì? Mẹ đây... mẹ của con nguy hiểm gì cũng đã từng trải qua rồi, lẽ nào lại sợ chuyện nhỏ này? – Nàng nhảy lên ghế đu ngồi ngay ngắn, bộ mặt rất kiên quyết: - Đến đây!

Lục Tử Kỳ nín cười:

-Chuẩn bị nhé. Bắt đầu này!

-Ấy ấy ấy, chờ chút, cái dây thừng này mới mua à? Không bị đứt chứ?

- Yên tâm.

-Ừ... Ấy ấy ấy! Lại đợi chút đã, cái cây này lâu lắm rồi đúng không, cành cây có lẽ bị mục rồi chăng?

-Yên tâm.

- Ừ... Ấy ấy ấy! Đợi nốt lần này đã, tuy thiếp không nghĩ rằng chàng là một thư sinh trói gà không chặt nhưng thiếp vẫn muốn hỏi chàng một câu, lực của cánh tay chàng thế nào?

-...

Lục Tử Kỳ đến trước mặt Tống Tiểu Hoa, nhìn thẳng vào mắt nàng, từng từ từng từ nhẹ nhàng nhưng rất có uy:

-Nếu nàng rơi xuống chắc chắn ta sẽ đỡ được nàng.

-Thật sao?

Lục Tử Kỳ mím môi, vẫn là hai chữ:

-Yên tâm.

-Được.

Dưới ánh dương, đôi mắt của chàng đen láy, phát ra tia sáng làm say đắm lòng người, làm người khác yên tâm. Ống tay áo sắn lên để lộ bắp tay rắn chắc, các đốt ngón tay dài trắng nhưng thật mạnh mẽ.

Tống Tiểu Hoa đưa người lên cao đón gió, hướng về phía mặt trời lặn, lúc nghiêng đầu lướt qua khuôn mặt xương xương của chàng, vốn định bật cười thật to, kêu thật lớn, nhưng cuối cùng đôi mắt chỉ híp lại thành đường cong, khóe mắt như cười.

Người đàn ông này là chồng nàng, thật tốt...

Nhưng...

Gió thổi vào mặt, ánh nắng chói mắt.

Có khi nào một ngày nào đó, nàng cũng đột nhiên biến mất như lúc đến?

Hồn đi rồi nhưng tim thì ở lại.

Nếu quả thật như vậy sẽ phải làm sao?

Lúc lên cao nhất, quay đầu nhìn chàng, nàng có một cảm giác rất mơ hồ, giống như cách xa về không gian thời gian, hàng tỷ dặm, hàng nghìn năm.

Nàng chỉ có thể là khách qua đường, là người ngoài sao?

Tim chợt thắt lại, tay hơi buông lỏng.

Trong lúc trời đất quay cuồng, bên tai nghe tiếng hét sợ hãi, trước khi ý thức được điều gì đang xảy ra thì cả người nàng đã nằm gọn trong một vòng tay chắc chắn.

Từ đầu đến cuối, mắt Tống Tiểu Hoa cứ mở to không chớp.

Giờ đây, nàng đang đối diện với khuôn mặt vừa trải qua nỗi sợ hãi thất thần, vội vàng hỏi han:

-Dao Dao, nàng có thấy khó chịu ở đâu không? Đừng sợ, không sao rồi.

Tống Tiểu Hoa giơ tay nhẹ nhàng đưa lên cổ chàng, áp mặt vào lồng ngực săn chắc, dụi dụi, hít thở mấy cái, rồi ngẩng mặt lên, cười hì hì:

-Quả nhiên chàng đã đỡ được thiếp.

Lục Tử Kỳ ngây ra:

-Nàng... cố ý ư?

Tống Tiểu Hoa bĩu môi:

-Thiếp đâu có chán sống? Nhưng... – Nghiêng đầu tiếp tục đùa: - Sau này chúng ta có thể tiếp tục chơi trò “quăng vật thể và rơi tự do” rồi! Thân thủ của chàng không tệ!

-Trò... gì?

-Chính là... – Tay Tống Tiểu Hoa hơi siết chặt, áp vào tai Lục Tử Kỳ, thỏ thẻ: - Trao thiếp cho chàng.

Thiếp không muốn làm khách qua đường, không muốn làm người ngoài cuộc, nếu đây là cuộc sống mà ông trời đã sắp đặt cho thiếp thì thiếp thà làm người trong cuộc mê muội chứ không làm người ngoài cuộc tỉnh táo.

Dù cho có một ngày phải rời xa, phải để trái tim ở lại thì thiếp cũng không hối hận.

Trong lòng chàng có người khác, không sao. Chàng có thể giữ mãi hình bóng người đã khuất ở một góc trong trái tim, nơi thuộc về hai người. Nhưng, ngoài vị trí đó thì những nơi khác hãy để thiếp lấp đầy.

Thiếp có thể làm được “chàng không có ý thì thiếp đành thôi”, nếu chàng quả thật không có ý gì, tự khắc thiếp sẽ buông tay ra đi.

Nhưng thiếp luôn tin rằng, thiếp có thể đợi đến thời khắc đó, thời khắc trong tim chàng chỉ có mình thiếp, dẫu cho là một vài phút giây...

Đông Thanh, thiếp sẽ đem hết con người thiếp, trái tim thiếp trao cho chàng...

-Đông Thanh, thiếp phải hành động thôi, không đợi được nữa!

“Đông Thanh”... Trong suốt những ngày qua, đây là lần đầu tiên nàng gọi chàng như thế...

Lục Tử Kỳ bị hành động khác thường của Tống Tiểu Hoa làm cho khó hiểu, chỉ biết đứng im ôm cơ thể mềm mại thơm tho ấy trong lòng, không dám động đậy, nghe thấy những lòi nói đó lại càng cảm thấy khó hiểu, miệng lắp bắp:

-Nàng... cái gì... không được cười nữa...

Tai chàng hình như bắt đầu đỏ dần, đây đúng là vị trí nhạy cảm nhất trên cơ thể con người...

Tống Tiểu Hoa cười gượng, đến nỗi suýt nội thương.

Ngày mai chàng phải đi các nơi để tuần tra tình hình thu hoạch vụ thu, nên hiếm có chiều nào về sớm như chiều nay, thời tiết tốt, hoàn cảnh phù hợp, bầu không khí đầy yêu thương, chi bằng nhân cơ hội này cố gắng hết mình vậy.

Đàn ông mà, muốn chinh phục trái tim chàng thì hày chinh phục cơ thể chàng trước...

Nữ theo đuổi nam, rất dễ dàng. Sau khi vượt qua được ranh giới mong manh đó, nàng sẽ khóc lóc sợ sệt, đổi trắng thay đen, không vào hang cọp sao bắt được cọp con...

Tống Tiểu Hoa đang nung nấu ý định chuẩn bị bước “dụ dỗ” tiếp theo, bỗng một tiếng “Hoắc thúc thúc” làm mọi ý nghĩ vỡ vụn...

Tống Tiểu Hoa hận người đàn ông này.

Người đàn ông giơ chân đạp cổng hưởng thụ màn chào đón nồng nhiệt từ Lục Lăng và Lục Tử Kỳ, người đàn ông râu quai nón không mấy sáng sủa, nói một cách dễ nghe thì giống như “Trương Phi thô lỗ”, còn nếu khó nghe thì chẳng khác gì “thổ phỉ”.

Lúc nào không đến lại đến đúng vào thời khắc quan trọng này, chỉ muốn cắn chết hắn ta, giẫm chết hắn ta, bóp chết hắn ta, đá chết hắn ta a a a!!!...

-Bái kiến tiểu tẩu tẩu!

Tiểu tẩu tẩu, đúng là đồ quỷ sứ! Ngươi mới là tiểu tẩu tẩu, cả nhà ngươi là tiểu tẩu tẩu!

Tống Tiểu Hoa rủa thầm trong bụng kẻ “râu rậm” đang đứng rước mặt mình hành lễ một cách phô trương như đóng kịch, chỉ muốn vặt từng cái răng của hắn, nhưng bề ngoài lại cười nói ra vẻ rất hiền thục đức hạnh, cung kính khiêm nhường, hơi nhún vai hành lễ một cách chuẩn mực đẹp đẽ:

-Dạ đâu dám!

Hoắc Nam trông thấy trước mặt mình là nữ tử nhỏ bé yếu ớt, y phục giản dị, mái tóc dày cài trâm, bèn đưa tay lên xoa xoa mũi.

Vừa rồi hắn trực tiếp dùng chân đpạ cửa xông vào, nào ngờ gặp ngay cảnh “hương lứa mặn nồng”, Lục Tử Kỳ còn đỏ mặt mãi nhưng tiểu nha đầu nhỏ bé yếu đuối này vẫn mặt không biến sắc, tự nhiên như không. Tuy lời nói cử chỉ đều rất đúng mực, nhưng đôi mắt to ướt kia lại nhìn thẳng vào hắn, nam nhân xa lạ lần đầu gặp mặt mà không hề lảng tránh...

-Hoắc thúc thúc, đây là mẹ con. –Lục Lăng tụt khỏi lòng Hoắc Nam kéo tay hắn giới thiệu Tống Tiểu Hoa trước, tiếp đó bế chú chó nhỏ đang nhe nanh nhìn: - Đây là Vô Khuyết!

Mắt Hoắc Nam như muốn lồi ra, tay chỉ chú chó, quay đầu nhìn Lục Tử Kỳ đang cười khổ sở:

-Cái này... cái này... – Lục Tử Kỳ có thể chung nhà với một chú chó, mặt trời mọc ở đằng Tây ư? Nước sông Hoàng Hà chảy ngược ư?!

Tống Tiểu Hoa thấy thế từ từ bước lên phía trước, nhẹ nhàng nói:

-Đây là thành viên mới của nhà chúng ta, họ Tống, tên Vô Khuyết.

Thế là Hoắc Nam vỗn đã quá kinh ngạc giờ bỗng nhiên nghẹn họng, theo sau đó là một cơn ho sặc sụa.

Thấy Hoắc Nam ho như rút ruột, Tống Tiểu Hoa cảm thấy trút bớt được cục tức.

Nhưng chẳng mấy chốc, cơn tức lại tăng lên bội phần.

Đầu thiên Hoắc Nam và Lục Tử Kỳ rì rầm to nhỏ trong thư phòng, sau đó cùng nhau chơi cờ trong sân, cuối cùng cả hai say đến bất tỉnh nhân sự trên mái nhà.

Đúng, là trên mái nhà.

Tống Tiểu Hoa mua thức ăn, mua rượu, làm cơm rửa bát, dỗ con chăm chó, bận tối mắt tối mũi, mãi mới xong, nhưng tìm khắp nơi mà không thấy hai tên nam nhân vừa nãy còn ngồi gõ bát hát đâu cả.

Trong khi nàng nổi da gà, sống lưng lạnh toát tưởng mình gặp ma quỷ thì trên đầu đột nhiên vọng ra tiếng ngáy như sấm vang trời rền, làm nàng sợ đến nỗi hét lên tiếng “Mẹ ơi!”

Sau ít phút định thần, lùi lại vài bước, ngẩng đầu, chỉ thấy bốn cái chân đang dựa vào mái hiên thành một hàng, hai chiếc giày vải rách nát bẩn thỉu và hai chiếc hài sạch sẽ.

Lúc đầu Tống Tiểu Hoa còn cho rằng hai người bọn họ dùng khinh công bay lên mái nhà, nhưng khi đưa mắt nhìn thì bất ngờ bắt gặp cái thang đặt ngay bên cạnh...

Nàng đến nhà bếp, lấy con dao thái rau sắc bén, đêm đen gió thổi, leo thang trèo lên mái nhà.

Tống Tiểu Hoa cười nham hiểm, thò đầu ra khỏi thang, bỗng nhiên khựng lại.

Lục Tử Kỳ nằm ngửa, đầu gối lên bình rượu rỗng, Hoắc Nam nằm nghiêng ôm bình rượu, chân của Lục Tử Kỳ đè lên chân của Hoắc Nam, tay Hoắc Nam ôm vào eo Lục Tử Kỳ, bộ râu rậm áp vào ngực chàng...

Mặt đỏ như mặt trời, râu tóc hơi bết, mùi rượu nồng nặc, cơ thể quấn vào nhau, mềm oặt.

Nếu nói về tướng mạo hai người, Hoắc Nam giống như là “công”*, nhưng với tư thế như bây giờ thì Lục Tử Kỳ mới là “công”, hoặc giả cả hai cùng là “công”?

(*Trong truyện đam mỹ, công và thụ là hai từ được sử dụng rất nhiều. Công để chỉ người đóng vai nam, còn thụ để chỉ người đóng vai nữ trong quan hệ đồng tính nam.)

Lục Tử Kỳ không phải công cũng không phải thụ, chàng là một nam nhân thực sự! Một nam nhân đứng đắn! Cho dù có lệch lạc... nàng cũng sẽ làm cho đứng đắn!

Lấy lại quyết tâm, giữ vững lập trường, Tống Tiểu Hoa tiếp tục lộ vẻ mặt nham hiểm, từ từ bò qua.

Dùng hết sức lực mới gỡ được Hoắc Nam ra khỏi người Lục Tử Kỳ, kết quả trong lúc hắn xoay người, Tống Tiểu Hoa bị đập đầu vào bình rượu trong tay hắn. Nếu không pahir thấy hắn vẫn ngáy vang như sấm,ngủ say như chết, thì Tống Tiểu Hoa đã cho rằng hắn cố ý làm vậy.

Một tay túm cái đầu đỏ dừ, tay kia hươ hươ con dao trước mặt Hoắc Nam, Tống Tiểu Hoa chăm chú suy nghĩ xem nên bắt đầu ra tay từ đâu.

Bộ râu xồm xoàm này thật vướng mắt. Vừa lúc nãy ăn cơm, Tống Tiểu Hoa cứ cảm thấy như có thức ăn hoặc hạt cơm rơi vào trong đó, khiến nàng rất khó chịu.

Cắt đi cắt đi!

Vừa hay có thể thử đao pháp của nàng, hi hi, tạo hình theo kiểu “chó gặm”, coi như đã trút được cục tức trong lòng!

Suy nghĩ hồi lâu, nhưng đến lúc ra tay, nàng lại do dự.

Cổ nhân thường nói “ da tóc trên người là cha mẹ ban cho” có bao gồm râu không nhỉ? Râu chắc cũng được coi là một loại tóc? Nhưng có rất nhiều người làm gì có râu, Lục Tử Kỳ không có, Nguyên Hạo cũng không...

Ài, thôi vậy, người xưa rất nhiều luật định, nhỡ đây là thứ người ta coi trọng, mình dễ dàng hủy hoại thì cũng không hay lắm...

Thở dài buồn bã, Tống Tiểu Hoa cầm dao, dùng thang leo xuống.

Vài phút sau lại kẽo kẹt trèo lên, trên vai là chăn với gối.

Đêm thu lạnh, người say mà cứ ngủ không như vậy cả tối thì sẽ bị cảm nặng mất. Không có sức đưa thân hình hơn một mét tám về phòng thì chỉ còn cách đem chăn lên.

Đến bên Lục Tử Kỳ trước, Tống Tiểu Hoa nghiêng đầu ngắm kỹ.

Đêm không trăng, không sao, không đèn, vạn vật tĩnh lặng.

Qua ánh sáng yếu ớt, vẫn có thể nhận ra đôi lông mày dài, đôi môi gợi cảm, và khuôn mặt rất hài hòa.

Thực ra tướng mạo của chàng không tuấn tú phi phàm, hút hồn người như Nguyên Hạo, chỉ là hài hòa mà thôi, ừm, phải nói là vài phần tuấn tú... nhưng với Tống Tiểu Hoa thì rất có sức hút.

Ngửa đầu lên để máu chảy ngược vào trong mũi, Tống Tiểu Hoa đắp chăn cho Lục Tử Kỳ.

Chắc là ngủ lạnh, giờ cảm thấy ấm áp nên chàng thu người vào chăn, lông mày hơi nhíu, miệng mấp máy.

Thật dễ thương...

Tống Tiểu Hoa lặng lẽ cười một hồi lâu rồi mới chuyển sang chăm sóc gã say kia.

Hoắc Nam đang giang tay duỗi chân nằm ngáy o o, Tống Tiểu Hoa lại phải cố hết sức mới kéo được hắn nằm ngang với Lục Tử Kỳ, đắp nửa chăn còn lại lên người hắn.

Thở mạnh mấy cái, lau mồ hôi, Tống Tiểu Hoa làm mấy điệu mặt xấu với gã đàn ông đang ngáy không biết trời đất là gì. Thật không thể hiểu nổi, rõ ràng là một người gầy gò, sờ vào chẳng có tí thịt nào, vậy mà sao nặng thế, lẽ nào đây chính là “trong xương toàn thịt” hay sao? Cua mà...

Trời đã tối, bận rộn cả ngày chân tay mỏi mệt, Tống Tiểu Hoa định nhanh chóng về phòng nghỉ ngơi nhưng rồi bỗng nhiên sững lại.

-Đồng Nhi...

Âm thanh khàn khàn, tiếng gọi trầm thấp bay trong gió.

Càng làm tiếng ngáy trở lên vang hơn.

Tay nắm chặt, hít một hơi thật sâu, quay lại ngồi bên Lục Tử Kỳ, Tống Tiểu Hoa nhả từng chữ một:

-Một ngày nào đó, sau khi rượu say, chàng sẽ gọi tên thiếp.

Sau đó rời đi, không quay đầu lại.

Mặt trời mọc, phía đằng Đông vừa hiện ra một mảng màu trắng bạc, Lục Tử Kỳ hoảng hốt mở đôi mắt cay sè, cổ họng khát khô, đầu đau. Cảm giác say mèm này gần một năm nay mới xuất hiện lại.

Hơi động đậy, lưng và vai đau nhừ, giờ chàng mới nhận ra mình nằm ngủ trên những viên ngói của mái nhà, không nhớ vì sao trèo lên được đây nữa? Xem ra tối qua chàng say quá.

-Cuối cùng thì huynh cũng tỉnh rồi?

Một âm thanh lười nhác vang lên bên tai, không nhìn cũng biết là ai. Lục Tử Kỳ nhắm mắt, xoa xoa đầu mày:

-Sao đệ không đưa ta về phòng ngủ?

-Vì đệ cũng say chứ sao!

-Thôi được, tửu lượng của đệ lẽ nào ta không biết?

-Cũng phải, nhưng đệ không ngờ tửu lượng của huynh lại xuống như vậy.

-Không phải ta xuống mà là đệ lên.

Lục Tử Kỳ xoay người ngồi dậy, thấy tấm chăn đắp trên người, tỏ vẻ ngạc nhiên:

-Cái này là...

-Thê tử mới của huynh đem lên đấy. –Hoắc Nam ngồi khoanh chân mặt hướng về phía Đông, cười mà như không cười nhìn Lục Tử Kỳ đang ngây người: -Phòng của đệ, đệ sẽ lấy về, vì thế chăn của hai người cũng không cần phải phân chia rõ ràng như vậy đâu.

Lục Tử Kỳ không trả lời câu hỏi:

-Lời tối qua ta nói, đệ suy nghĩ kỹ nhé.

-Huynh đừng đánh trống lảng nữa!

-Nam nhi sống trên đời phải có chút công danh sự nghiệp, đừng phí hoài bản lĩnh của mình.

-Tẩu tẩu ra đi đã ba năm rồi, giờ huynh tục huyền, lẽ ra nên bắt đầu lại từ đầu.

-Viên tướng quân trấn thủ biên ải hơn mười năm, một lòng trung thành, chiến công hiển hách, lần này cơ duyên trùng hợp đệ phò trợ ông ấy đánh địch, ông ấy lại trọng dụng đệ, dệ nên nhân cơ hội đó tiếp tục cống hiến sức lực dưới trướng của ông ấy, còn hơn lãng phí thời gian ở chỗ ta.

-Năm đó nếu không phải vì đệ, tẩu tẩu có lẽ đã không chết.

-Giờ đây Đại Tống ta Hoàng đế còn nhỏ tuổi, lòng dân còn hồ nghi, cường địch bao vây khắp nơi, mấy năm lại đây tuy bề ngoài thái bình nhưng bên trong nổi sóng ngầm. Nước Liêu liên tục quấy nhiễu, tộc người Đảng Hạng cũng dò xét, quy mô không lướn nhưng ý đồ rất rõ ràng, chỉ e dăm ba năm nữa sẽ xảy ra biến cố.

-Giờ huynh đã có thê tử, Lăng Nhi có mẹ, nhưng nếu huynh vẫn chưa mở lòng thì làm sao có được hạnh phúc?

Lục Tử Kỳ thở dài, kết thúc cuộc đối thoại “tay đôi”:

-Sao đệ biết ta không mở lòng?

Hoắc Nam lạnh lùng:

-Đây gọi là lời nói khi say là lời nói thật, khi say người mà huynh gọi tên mới là người huynh yêu nhất.

-Cái này... – Lục Tử Kỳ cúi xuống nhìn đôi chim uyên ương thêu trên mặt chăn: - Tạm thời ta không thể khống chê được.

-Đệ biết... – Hoắc Nam nhẹ nhàng vuốt râu: - Xem ra, thê tử mới của huynh có lẽ cũng biết.

Lục Tử Kỳ ngây người:

-Nghĩa là sao?

-Nghĩa là...

-Này! Hai chú heo say! Tỉnh rượu rồi à?

Phía dưới vọng lên tiếng nói cắt ngang lời Hoắc Nam.

-Thôi vậy, chuyện của hai người hai người tự giải quyết, đề là người ngoài không tiện tham gia.

Lục Tử Kỳ cười từ từ đứng dậy đi về phía cái thang, nhẹ nhàng buông một câu:

-Dù cho chuyện năm đó có liên quan đến cái chết của Đồng Nhi hay không thì ba năm đệ cũng trả đủ rồi.

Mắt Hoắc Nam như sáng lên:

-Nơi này không tiện để huynh cư ngụ lâu dài, nhìn tình hình trước mắt có thể sắp có biến động, đến lúc ấy, huynh đối phó thế nào?

-Không thể lảng tránh, phải đối mặt. – Lời nói của Lục Tử Kỳ có chút mệt mỏi xen lẫn trêu đùa: - Chân lý đó ta học được từ một chú chó.

-Tống, Vô, Khuyết... – Hoắc Nam cười một tràng dài, kéo áo đứng dậy: - Tên hay! Chỉ có điều nếu mọi thứ đều không có khiếm khuyết thì cuộc sống này còn ý nghĩa gì chứ? Trận rượu hôm qua, trước là mừng huynh tân hôn, thứ nữa là tiếp đón đệ, sau cùng là... tiễn biệt đệ.

Lục Tử Kỳ dừng lại, xoay người đối mặt với Hoắc Nam:

-Đã quyết định rồi sao?

-Quyết rồi, hôm nay sẽ đi.

-Hôm nay ử? Sao phải vội thế?

-Tòng quân sớm ngày nào thì ngày đó được cống hiến, được chuẩn bị kỹ càng.

Lục Tử Kỳ nhíu mày:

-Không phải đệ vì ta...

Hoắc Nam phất tay:

-Cái này huynh không phải lo! Dù sao đệ vì công danh sự nghiệp, tận trung với nước, không thể chậm trễ.

-Đệ...- Lục Tử Kỳ thở dài, rồi lại cười: - Tự mình bảo trọng nhé!

-Đệ một thân một mình huynh cứ yên tâm, chỉ có huynh... – Hoắc Nam tiến đến, cố ý trầm giọng: - Đừng trách đệ không cảnh báo trước, tiểu tẩu tẩu không phải nữ nhân dễ đối phó đâu! Nếu làm cho tẩu tẩu không vui, cẩn thận sẽ cầm dao chém huynh đó!

-Dao ư? – Lục Tử Kỳ kinh ngạc: - Lời này là sao?

Hoắc Nam nắm chặt râu, sau đó lắc qua lắc lại ngón trỏ:

-Thiên cơ bất khả lộ!

...

-Này! Hai người thì thầm thân mật xong chưa? Thiếp phải đi mua đồ ăn sáng, hia người mau xuống rửa mặt đi! Đông Thanh! Chẳng phải sáng sớm chàng đã phải đi rồi sao?

“Thì thầm thân mật...”

Hoắc Nam và Lục Tử Kỳ nhìn nhau, tỏ ra kỳ lạ.

Câu này dùng không được thích hợp cho lắm...

Tống Tiều Hoa rất ngạc nhiên khi thấy Hoắc Nam vừa về đã vội đi:

-Chuyện gì mà gấp thế? Dù gì thì cũng nghỉ ngơi vài ngày đã!

Hoắc Nam dùng râu cọ vào Lục Lăng làm thằng bé chạy trốn khắp nơi:

-Đi muộn sợ hết giặc để đánh.

-Đánh giặc? – Mắt Tống Tiểu Hoa sáng lên: - Đệ phải đi đánh giặc ư? Đánh ai? Đánh ở đâu?

Cuối cùng Hoắc Nam cũng tha cho Lục Lăng đang cười ngặt nghẽo, quay người nhìn Tống Tiểu Hoa đang rất phấn chấn:

-Tiểu tẩu tẩu, sao vừa nghe đến đánh giặc đã vui mừng như vậy...

-Ừm... lo lắng ấy chứ!

-Ồ? Hoắc Nam quệt ngang mũi: -Không cần lo lắng, chỗ này tạm thời rất an toàn. Tóm lại, nếu thực sự có giặc đến, tin rằng tẩu tẩu nhất định có thể “ nhất nữ đương quan vạn phu mạc khai”, đúng không?

(ý là một người phụ nữ đúng gác mà vạn người đàn ông không thể vượt qua)

Gương mặt bị râu che mất một nửa, đôi mắt sáng tinh anh, dưới ánh mắt đó, Tống Tiểu Hoa chỉ muốn dùng hai ngón tay chọc cho tắt lịm.

Tối qua hắn giả say!

Trong “Anh hùng xạ điêu” có đoạn, Dương Quá muốn giết Quách Tĩnh, giả vờ ngủ ngáy, trở mình cũng ngáy, thế là một người thật thà như Quách Tĩnh tưởng hắn ta bị tàu hỏa nhập ma, còn truyền công lực cho hắn ta, thực ra con người khi ngủ đổi tư thế thì sẽ không ngáy!

Tống Tiểu Hoa tự mắng mình thật là đồ ngốc! Lúc xoay qua xoay lại, Hoắc Nam vẫn cứ ngáy không ngừng! Chết tiệt, cố ý trêu ta! Sao không cho một nhát dao chết luôn đi...

-Đệ mệnh con cua à?

Câu hỏi không đầu không cuối của Tống Tiểu Hoa làm Hoắc Nam khựng lại:

-Không, đệ tuổi hổ...

-Thế sao trong xương đệ toàn là thịt vậy?

-...Hử?

Tống Tiểu Hoa khẽ xoa trán, sau đó xoa tay, bộ mặt cười theo kiểu ác bá chuyên ức hiếp con gái nhà lành, dồn Hoắc Nam:

-Chẳng lẽ không phải sao? Vậy đại nhân ngài để tiểu nữ véo một cái, nhìn một cái vậy?

Hoắc Nam hoàn toàn ngơ ngác, cố ý lùi lại hai bước, mặt đầy vẻ vô tội, giọng nói run run:

-Tẩu tẩu tẩu tẩu... tiểu tẩu tẩu... thế này là...

-Cứ kêu đi, kêu đi, kêu đến rách họng cũng không xó ai thèm quan tâm đâu!

-Hai người đang làm gì thế? –Lục Tử Kỳ bước ra khỏi phòng, liền trông thấy hai người với thái độ kỳ lạ đang đứng trong sân: -Dao Dao... nàng... bắt nạt đẹ ấy à?

Tuy câu nói này rất hoang đường, rất khó tin, nhưng nhìn cảnh tượng trước mắt không thể không hỏi như vậy.

-Bắt nạt ư? –Tống Tiểu Hoa nhún vai cười tinh quái: -Này, đệ nói xem, ta có bắt nạt đệ không?

Hoắc Nam đã kịp nấp vào phía sau Lục Tử Kỳ, lộ ra phần nửa trên khuôn mặt không có râu:

-Không, không, không... không có... –Đôi mắt sợ hãi như chú nai nhỏ ấm ức, đáng thương.

Hắn còn cao hươn Lục Tử Kỳ một cái đầu, hai người đều cao lớn, vóc dáng tương đối chuẩn. Nếu bỏ qua bộ râu rậm rạp, chỉ nhìn vào đôi mắt là lông mày thì thực ra cũng rất diển trai...

Tay Tống Tiểu Hoa bắt đầu ngứa ngáy:

-Đệ đi tòng quân đánh giặc chứ có phải đi làm thảo khấu đâu mà để râu như thổ phỉ thế kia? Chi bằng cạo nó đi, để ta làm cho, được không?

-Không không không... không dám làm phiền tiểu tẩu tẩu!

Nghe những lời này Hoắc Nam như mèo bị giẫm phải đuôi, nhảy dựng lên. Một tay tóm lấy hành lý, tay kia ôm Lục Lăng hôn một cái, sau đó chắp tay quyền hướng về phía Lục Tử Kỳ và Tống Tiểu Hoa:

-Đệ phải đi cho kịp đường, xin cáo từ tại đây, hẹn sau này gặp lại!

Dứt lời, liền chạy ra khỏi cửa đi mất.

Nhanh đến mức Tống Tiểu Hoa sững người ra, một hồi lâu mới hỏi được một câu:

-Cuộc sống trước đây của hai cha con là do đệ ấy lo liệu sao?

Lục Tử Kỳ cũng đang ngây người ra, mãi mới lấy lại được phong thái ban đầu:

-Đệ ấy trông có vẻ nông nổi, nhưng thật ra lại rất sâu sắc. Ba năm nay may mà có đệ ấy...

-Hai người quen nhau lâu rồi ư?

-Cũng không lâu lắm, vừa tròn bốn năm.

-Ồ... đệ ấy có vẻ rất thú vị.

-Đúng vậy... –Lục Tử Kỳ thở dài, có chút thất thần.

Tự nhiên Tống Tiểu Hoa cũng thấy hụt hẫng.

Tuy mới gặp mặt Hoắc Nam có một lần ngắn ngủi, chuyện trò mấy câu toàn là đấu khẩu trêu đùa, nhưng thật ra ấn tượng về hắn cũng tương đối tốt...

Bởi vì hắn có thể làm cho Lục Tử Kỳ vui vẻ mở lòng, hát ca. Một Lục Tử Kỳ vô cùng thoải mái, không gò bó, một Lục Tử Kỳ có lẽ chỉ biểu hiện như thế khi ở cùng với bạn tâm giao, một Lục Tử Kỳ khiến người ta say đắm...

-Phải rồi, sao đệ ấy lại quý trọng bộ râu của mình đến vậy?

-Bởi vì... Lục Tử Kỳ thôi cười: -Đệ ấy không thích mình quá tuấn tú.

-Hả?

Lúc này, Lục Lăng nhận ra, khóc òa lên:

-Cha, Hoắc thúc thúc đi rồi ư? Thúc thúc không cần Lăng Nhi nữa ư?

Lục Tử Kỳ thở dài, cười không nói.

Hoắc Nam ơi Hoắc Nam, để không gieo thêm cho chúng ta nỗi sầu ly bieetjm đệ đi nhanh hơn cả chú thỏ bị trúng tên. Trên sa trường đao kiếm vô tình, đệ nhất định phải chạy nhanh như thế nhé, không, phải nhanh hơn gấp trăm, gấp vạn lần mới được...

Người hunh đệ, hẹn sau này gặp lại.

Còn Tống Tiểu Hoa thì vội vàng ngồi xuống dỗ dành cậu bé đang nước mắt tuôn rơi như nước sông Hoàng Hà:

-Lăng Nhi, quên mẹ đã nói gì với con rồi sao? Nam tử hán đại trượng phu, chỉ có chảy máu không rơi nước mắt! Suốt ngày khóc, giống như tiểu cô nương vậy, xấu hổ lắm! –Thấy Lục Lăng mím môi, thút thít cố gắng kìm khóc, nàng lại không đành, ôm vào lòng nhẹ nhàng: -Lăng Nhi ngoan, ai cũng cần Lăng Nhi mà, Hoắc thúc thúc của con ra sa trường giết giặc làm đại anh hùng, đợi đến ngày chiến thắng, thúc ấy sẽ cưỡi ngựa oai phong lẫm liệt trở về! Con cũng muốn có một thúc thúc anh hùng đúng không?

-Vâng. –Lục Lăng lấy sức khịt mũi, ưỡn ngực: -Vậy đợi Lăng Nhi lớn lên, Lăng Nhi cũng sẽ là đại anh hùng!

-Được lắm, rất có chí khí!

Tống Tiểu Hoa xoa đầu Lục Lăng, vừa ngẩng lên, bắt gặp Lục Tử Kỳ đang nhìn về phía cánh cổng mở toang, vẻ mặt buồn bã.

Lòng nàng tự nhiên nghẹn lại.

Trong ấn tượng, thời Tống là triều đại chiến tranh liên miên, hơn nữa quân đội cũng không đủ hùng mạnh, luôn luôn bị ngoại tộc đánh ép. Lúc trước, qua hai lần nói chuyện với Nguyên Hạo được biết, giờ đang là thời điểm nhà Tống khai quốc được vài chục năm, có nghĩa là mới ở vào thời kỳ đầu của Bắc Tống.

Như vậy còn cách sự kiện lịch sử nổi tiếng “Nỗi nhục Tịnh Khang” một quãng thời gian, cách thời điểm Nam Tống bị lật đổ, triều Tống sụp đổ hoàn toàn hơn hai trăm năm nữa.

Tống Tiểu Hoa và Lục Tử Kỳ chắc chắn không sống lâu đến độ có thể chứng kiến hai sự kiện kịch sử trọng đại này, nhưng Lục Lăng vẫn còn nhỏ, nó có trải qua giai đoạn Bắc Tống diệt vong không?

Thực ra, từ thịnh sang suy mới thực sự là tàn khốc chăng? Trong thời gian đó chắc chắn sẽ có vô số những cuộc chiến tranh, vô số thất bại, vô số sự lãng phí sức lực một cách vô ích? Lục Tử Kỳ có nằm ngoài vòng xoáy đó không? Trong tương lai, Lục Lăng có thể nào đem bầu nhiệt huyết giữ biên cương không?

Hóa ra, cảm giác biết rõ kết cục nhưng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn nó xảy ra lại bất lực đến thế.

Tống Tiểu Hoa thở dài, đứng dậy.

Đang yên ổn nghĩ đến những chuyện đó làm gì? Lục Tử Kỳ chỉ là một viên quan nhỏ bé nơi xa xôi hẻo lánh, những việc quốc gia đại sự đâu đến lượt chàng lo lắng? Làm tốt phận sự, quản lý tốt một huyện, xử lý tốt việc nhà là được rồi!

Nếu đã không thể ngược dòng thì hãy thuận theo.

Tuy quốc gia tồn vong, bỉ phu có trách nhiệm, nhưng hưng thì bách tính khổ, mà vong thì bách tính vẫn khổ. Đổi một người gánh vác giang sơn, cũng chỉ là đổi một quốc hiệu, người bình thường vẫn cứ ăn ngủ, làm việc như mọi khi.

-Dao Dao, nàng đang nghĩ gì vậy?

-Ồ... thiếp đang nghĩ... – Tống Tiểu Hoa làm mặt xấu: -Hãy để con sóng lịch sử nhấn chìm thiếp, hãy để vòng quay lịch sử đè bẹp thiếp! A Di Đà Phật...

Lục Tử Kỳ không nói nên lời, Tống Tiểu Hoa cười lớn.

Cười đủ rồi, lau nước mắt:

-Không còn sớm nữa, chàng vẫn chưa đi sao?

-Ta đi ngay đây.

-Bao giờ về?

-Sớm thì hai mươi ngày, muộn thì hơn một tháng.

-Lâu thế ư...

Lục Tử Kỳ cài lại cây trâm đang lệch trên đầu Tống Tiểu Hoa:

-Ta sẽ cố gắng sớm hơn.

Tống Tiểu Hoa cười rạng rỡ:

-Được. Cẩn thận nhé. –Thiếp đợi chàng về...

Lục Tử Kỳ mỉm cười:

-Được. Nàng cũng vậy. –Đợi ta về...
Bình Luận (0)
Comment