Một Phần Cày Cấy, Một Phần Thu Hoạch

Chương 12

Mãi cho đến tối, Nhị Tráng cùng Đại Nựu Nhi, Nhị Nựu Nhi không trở về, Vương quả phụ rốt cuộc phải quay lại đón con gái về, cũng là Tam Nhi nhà đại thúc phụ lại nhắn, nói là bọn Nhị Tráng ở lại nhà nó ăn cơm chiều.

Đại Tráng sau khi biết, chỉ đơn giản nấu một chút nước nóng rửa mặt, ăn cơm chiều qua loa.

Hai đứa trẻ song sinh hai ngày trước đã không tới nhà vợ họ Lý, vợ họ Tôn bú sữa mẹ, sau lễ mừng năm mới, mỗi ngày đến nhà người khác cũng không hay gì, chỉ có khi nào gặp được vợ họ Lý không câu nệ cái gì, có thể cho bú một chút.

Buổi tối, sau khi bọn Nhị Tráng trở về, Đại Tráng đặc biệt dặn dò bọn chúng ngày mai phải ở nhà giúp đỡ mình, nấu một bữa cơm đoàn viên.

Nhị Tráng cùng Đại Nựu Nhi, Nhị Nựu Nhi liền vui vẻ hoan hô, mấy tháng này bọn nhỏ đã sớm biết tay nghề đại ca nhà mình, làm cơm, phải gọi là khiến người ta ngay cả lưỡi cũng muốn nhai mất.

Nhị Tráng như là rất vui vẻ, sáng sớm hôm sau đã chạy qua nhà đại thúc mời, để cho bọn họ biết năm nay nhà mình cũng sẽ nấu bữa cơm đoàn viên, còn dẫn theo Tam nhi nhà đại thúc cùng Ngũ nhi qua đây chơi cả buổi sáng.

Đại Tráng không có cách nào, đem hai đứa trẻ song sinh ôm vào trong nhà, để Nhị Tráng vừa chăm sóc hai đứa trẻ song sinh cùng Tam Nựu Nhi, vừa chơi với hai đứa nhỏ nhà đại thúc, Đại Nựu Nhi thì trong phòng bếp giúp mình.

Vẫn là nấu lẩu, thế nhưng lần này cho rất nhiều thịt, dù sao cũng đã phơi nhiều thịt nạc, giờ chỉ cần ngỡ xuống từ xà nhà, xắt củ cải trắng bỏ vào trong canh. Người cũng đông thế nên muốn ăn được nhiều, thì không thể chỉ dùng bếp nhỏ để  nấu lẩu, Đại Tráng nghĩ lúc đó chắc phải dùng một cái bếp lớn để nấu.

Đồ ăn chính là lẩu, thêm một đĩa đậu phộng rang, những cái khác là đồ ăn thường làm để dành vào mùa đông, đây là đồ ăn mà Đại Tráng dùng giỏ đan được đổi nhà này một ít, nhà kia một ít.

Xương cùng củ cải trong nồi đã nấu xong, đồ ăn khác cũng gần hoàn tất, chỉ chờ bày ra.

“Thằng ngốc, thằng ngốc...”

Bên ngoài truyền đến tiếng kêu lớn của Tam Nhi cùng Nhị Tráng.

Đại Tráng lau tay, dặn Đại Nựu Nhi trông nom, còn mình thì ra ngoài.

Ở cổng, có một đứa bé vô cùng bẩn ngồi trên đất,  vừa chảy nước miếng vừa nhìn vào bên trong, Nhị Tráng cùng Tam Nhi thì vừa kêu to vừa lấy đá ném đứa nhỏ.

Mặt Đại Tráng trở nên lạnh lùng, tuy biết Nhị Tráng cùng Tam Nhi không có ác ý gì khi dùng đá ném đứa nhỏ kia, cùng lắm chỉ để đuổi nó đi thôi, thế nhưng hành động kia thực là vô cùng đáng giận.

Đứa bé ngốc này Đại Tráng cũng biết. Gia đình đứa bé này là địa chủ ở thôn kế, nói  là  địa chủ, kì thật thì gia cảnh cũng chỉ đầy đủ hơn một chút. Trong nhà địa chủ cũng không có nô tì gì, cùng lắm lúc thu hoạch sẽ mướn thêm vài người giúp đỡ, ngày thường cũng có một vài người làm thuê, đại đa phần đều do người trong gia đình làm. Ngốc Tử này là con của nhà họ Ngô trong thôn Liễu Thụ. Là đứa con cả trong nhà. Nhớ  lúc sinh ra cũng được mọi người vô cùng yêu thương chiều chuộng, chỉ là khi đứa bé dần dần lớn lên, được hai, ba tuổi, liền thấy có vấn đề. Bà Ngô vì chuyện này nên không ít lần nói bóng nói gió, sau đó con dâu Ngô gia liên tiếp sinh thêm bốn đứa con trai cùng một đứa con gái thì mọi chuyện mới tốt một chút. Thế nhưng từ đó con dâu nhà họ Ngô liền đối với đứa con đầu lòng này không vừa lòng, để cho đứa bé so với mấy đứa nhỏ bình thường càng không bằng. Đến nay đã được bảy tuổi thế mà ngay cả nói cũng không rõ ràng, cũng chả có tên gọi đứng đắn gì, người trong thôn đều gọi là bậy là “Ngốc Tử, Ngốc Tử”.

Không chờ  Đại Tráng quát, cũng không biết là do Nhị Tráng hay là Tam Nhi nhà đại thúc, một cục đá ném qua trúng ngay đầu đứa nhỏ, đứa nhỏ cũng chả thèm la hét gì, chỉ lấy tay ôm trán, ngẩng đầu liền nhìn thấy có máu từ kẽ tay chảy ra.

Nhị Tráng cùng Tam Nhi đều ngây ngẩn cả người, nhìn chằm chằm Ngốc Tử.

Đại Tráng vội vàng đi qua, mở cổng, kéo Ngốc Tử vào, vừa nhìn vết thương, vừa hỏi: “Cảm thấy thế nào? Có choáng váng đầu không?”

Quay đầu nhìn Nhị Tráng cùng Tam Nhi còn đang đứng sững sờ ở một bên, tức giận đến lớn tiếng quát: “Còn đứng ở đây làm gì, đi vào bếp lấy một chậu nước nóng lại đây!”

Nhị Tráng vội vâng lời, hốt ha hốt hoảng chạy vào.

Tam Nhi cũng vội chạy vào bếp.

Đại Tráng bỏ tay Ngốc Tử ra nhìn một chút, may mắn là chỉ trầy da.

Chờ Nhị Tráng bưng nước nóng lại, Đại Tráng cầm lấy khăn thấm nước nóng, cẩn thận lau đi bùn đất xung quanh vết thương, lại thấy trên mặt cũng như tay Ngốc Tử đều bẩn như vậy, còn có nhiều vết nứt, bỗng nhiên thương xót, giúp nó lau mặt, rồi bỏ tay vào chậu rửa.

Ngốc Tử kia liền vui vẻ tươi cười, miệng phát ra một chữ duy nhất: “Ăn, ăn...”

Dứt lời, bụng Ngốc Tử cũng phối hợp vang lên một trận.

Đại Tráng bỏ khăn tay xuống, đứa nhỏ này cũng rất ngoan nha, có thể là ngửi thấy mùi nước hầm xương, mới mong mỏi ngồi ở trước cổng.

“Đi theo anh nè!” Đại Tráng bưng chậu nước đã đen thui nói.

Ngốc Tử kia cũng không hiểu được lời nói, Đại Tráng đi tới đâu thì nó cũng liền bước phía sau tới đó, Đại Tráng ra ngoài sân đổ nước, Ngốc Tử kia liền đi theo ra sân, Đại Tráng đi vào bếp, Ngốc Tử cũng đi theo vào bếp...

Đại Tráng có chút bất đắc dĩ đặt một cái ghế nhỏ gần bếp lò nói: “Lại đây ngồi!”

Ngốc Tử kia bị Đại Tráng ấn xuống mới ngồi yên, Đại Tráng lấy một cái chén lớn múc một chén canh củ cải trên bếp, đưa cho Ngốc Tử ăn.

Chờ Đại Tráng quay đầu thì liền thấy, Ngốc Tử kia cư nhiên ngay cả đũa cũng không biết dùng, dùng hai tay cầm lấy đũa chọt chọt, chọt đến cái nào thì ăn cái nấy, nếu ăn được thì mặt tỏ ra thỏa mãn, còn nếu rơi xuống đất thì lại quỳ xuống nhặt lên ăn.

Đại Tráng nhíu mày, đi qua cầm lấy tay Ngốc Tử, cầm lấy ngón tay phải của nó, dạy nó cách cầm đũa đúng cách.

Trên người Ngốc Tử có mùi khá kì lạ, giống như một thời gian dài không có tắm rửa, nhìn thân thể đửa nhỏ lớn thế kia chỉ là do có khung xương lớn thôi, trên ngươi cơ hồ không có một miếng thịt, da ở tay thì đầy những vết nứt nho nhỏ, nhiều vết bị trầy đến ứ mủ.

Đại Tráng nhìn hành vi cử chỉ của Ngốc Tử, tuy rằng có chút chậm chạp nhưng cũng không giống trẻ thiểu năng, hạ quyết tâm, cầm một cái ghế nhỏ ngồi xuống kế bên, vừa chỉ Ngốc Tử dùng đũa, vừa hỏi vài câu trắc nghiệm đơn giản để thử trí lực trẻ em ở hiện đại, Ngốc Tử trừ bỏ đôi khi nói chuyện không được lưu loát, toàn bộ đều đáp được, mặc dù chuyện dùng chiếc đũa này, Đại Tráng cũng chỉ dạy nó trong chốc lát thế nhưng nó cũng nhanh chóng học được, Đại Tráng trong lòng thở dài, đứa bé này nếu ở hiện đại cũng chỉ là hơi ngốc một tí thôi, nếu người bình thường chỉ số thông minh là một trăm thì đứa bé này cũng được tám mươi, không có bị thiểu năng, cuộc sống hằng ngày không có gì khó khăn. Bất quá là do phản ứng có chút trì độn, học tập này nọ cũng  chậm một chút, chỉ từng cái từng cái sẽ cũng như người thường. Thế nhưng ở nơi này không có suy nghĩ như vậy, đứa bé này hai đến ba tuổi, còn không nói được, như vậy đã không giống với mấy đứa trẻ khác, mọi người liền cho rằng nó là đứa ngốc, huống hồ gì nhà nào cũng có tới mấy đứa nhỏ, cho dù là người thân cũng chả có tâm tư gì bỏ ra cho đứa nhỏ.
Bình Luận (0)
Comment