Một Phần Cày Cấy, Một Phần Thu Hoạch

Chương 43

Tuy rằng ngươi trong thôn hầu như đều dựa vào làm ruộng mà sống, nhưng cái này cũng không gây trở ngại cho mấy nhà nông sử dụng thời gian nhàn rỗi lên trên núi săn mấy động vật nhỏ như thỏ rừng, gà rừng cải thiện một chút sinh hoạt. Đương nhiên thỉnh thoảng cũng có người bắt được các loại động vật lớn hơn một chút như hưu, báo thế nhưng mấy gia đình đều giữ đường đi cố định. Núi này bởi vậy cũng có mấy con đường nhỏ, bụi gai tương đối ít đi một chút, cũng không có dã thú lớn xuất hiện. Nhưng mấy chỗ không có chân người đặt đến lại không giống vậy, cho nên Ngưu đại phu lên núi hai thảo dược cũng không đi lệch khỏi mấy con đường nhỏ.

Đại Tráng mang theo Ngốc Tử ở đi xung quanh hơn nửa tháng, thu hoạch duy nhất chỉ là hái được không ít thảo dược. Bởi vì cuối năm sắp tới, phải tạm thời dừng chuyện này.

Mặc dù nguy cơ tới gần, ngày cũng trôi qua nhanh, đợi đến lúc hầu như toàn bộ người dân trong thôn bắt đầu nhiệt liệt thảo luận chuyện tập hợp, Đại Tráng cũng liền sớm đem con lừa cho ăn no, chuẩn bị cùng người trong thôn đi lo liệu hàng tết.

Đại Tráng thuần thục đánh xe lừa từ đến cửa thôn. Bốn đầu heo tháng trước Đại Tráng đã bán hết, chỉ để lại hơn 10 con gà để chiêu đãi khách. Đại Tráng còn tìm đến đại đường tỷ nhờ hỗ trợ một ngày, chỉ nói với đại bá mẫu ngày hôm nay nhặt trứng gà để nàng lấy về, cũng hoàn toàn không có vấn đề gì. Cho nên toàn gia tất cả mấy đứa nhỏ đều ngồi trên xe lừa. Đại Tráng từ mấy lần trước cho đến sau này, mỗi lần tập hợp sẽ không ngại phiền phức cố gắng thay phiên để mấy đứa nhỏ lên trấn, chủ yếu là muốn cho mấy đứa bé quen với thế đời...

“Đại Tráng Đại Tráng, chờ một chút, chờ một chút...”

Đại Tráng kéo lại dây cương, khống chế xe lừa ngừng lại.

“Làm sao vậy, đại bá mẫu?” Đại Tráng lễ phép hỏi.

Đại bá phụ và đại bá mẫu mang theo ba đứa con đuổi theo. Chạy phía trước là đại bá mẫu ôm theo một cái giỏ lớn, dù cho Đại Tráng đã dừng lại, vẫn còn cao giọng kêu, sợ Đại Tráng rời đi.

“Đại bá phụ, đại bá mẫu...” Chờ bọn họ đi vào, mấy đứa nhỏ đều lên tiếng chào.

Đại bá phụ híp mắt cười, với tay, từ trong giỏ chật nít, móc ra mấy miếng đậu phộng đưa cho mấy đứa nhỏ.

Một năm qua, tình huống gia đình trở nên khá giả một chút, Đại Tráng chưa từng bạc đãi mấy đứa nhỏ về cái ăn, mặc kệ là dạng đồ ăn vặt nào, chỉ cần mấy đứa nhỏ nhìn người khác ăn, Đại Tráng đều thỏa mãn bọn nó, cho nên hiện giờ mấy miếng đậu phộng đối với bọn nhỏ cũng không có lực hút gì. Thế nhưng Đại Tráng vẫn ngầm bảo Đại Nựu Nhi nhận lấy.

“Lên đi, đều lên đi, nhanh một chút...” Đại bá mẫu cầm lấy mấy đồ vật trong tay dùng sức nhảy lên xe trong miệng liên tục thúc giục.

Còn không chờ Đại Tráng kịp phản ứng, ba đứa nhỏ nhà đại bá phụ đã nhanh chân bò lên xe.

Đại bá mẫu đưa giỏ qua chỗ đại bá phụ, nhét trên xe.

Nhị Tráng và Đại Nựu Nhi nhanh bảo vệ Nhị Nựu Nhị, Tam Nựu Nhi và song bào thai bị chen lấn suýt nữa ngã, Ngốc Tử phải đứng lên đỡ lấy mấy cái giỏ.

Bởi vì người luôn luôn nhiều bệnh yếu ớt, Tứ Tráng luôn luôn được mọi người cưng chiều mà tương đối yếu ớt, vội oa một tiếng khóc lên. Tam Tráng thường ngày bất luận làm gì đều theo chân Tứ Tráng, lúc này Tứ Tráng vừa khóc, mặc dù hắn vẫn không rõ chuyện gì xảy ra, cũng hé miệng gào theo.

“Làm sao vậy? Làm sao vậy...” Đại bá mẫu nhân cơ hội chen lên xe đẩy tay, một tay ôm Tứ Tráng, nhanh chóng bóc vỏ đậu phộng nhét vào trong miệng Tứ Tráng.

“Không được, đại ca nói như vậy sẽ nghẹn...” Đại Nựu Nhi nhanh tay lẹ mắt từ trong miệng Tứ Tráng lấy ra miếng đậu phộng.

“Qúa chật chội, đại bá mẫu, các người đi xe bò đi!” Nhị Tráng nhịn không được kêu lên.

“Làm sao lại nói vậy!” Đại Tráng khiển trách một tiếng, có chút bất đắc dĩ từ trong thùng xe đưa tay về phía trước cầm lấy tấm ván gỗ nhảy xuống.

“A Đại, qua đây, người ngồi vào phía trước tấm ván gỗ đi, đại bá phụ ngồi ở phía sau, Nhị Tráng lấy mấy đồ đạc qua đây...” Đại Tráng đứng ở dưới xe sắp xếp chỗ ngồi cho mấy người chen đầy xe xong, thật vất vả mới để cho xe giữ vững cân bằng.

“Tứ Tráng, lại đây, đến đây với đại ca!” Đại Tráng đi vòng qua nhận lấy Tứ Tráng từ trong tay đại bá mẫu.

“Làm sao vậy? Có bị đau chỗ nào hay không?” Đại Tráng vừa lau nước mắt cho Tứ Tráng vừa ôn nhu hỏi.

“Chỗ này,...” Tứ Tráng thút tha thút thít giơ tay trái lên đáp.

Đại Tráng nhìn kỹ một chút, có lẽ là vừa rồi trên xe chen lấn tay bị đẩy đến lan can...

“Được rồi, thổi một chút liền không đau!” Đại Tráng vừa hướng trên tay Tứ Tráng vừa dỗ dành.

Tứ Tráng không cảm kích tiếp tục khóc.

“Tứ Tráng, nghe đại ca nói, em năm nay mấy tuổi rồi? Em đêm qua đã nói cái gì...” Đại Tráng không cách nào tiếp tục giúp Tứ Tráng lau nước mắt nước mũi, cố gắng dời đi lực chú ý của đứa bé.

“Ba tuổi...” Tứ Tráng tròn mắt đáp.

“Oa, Tứ Tráng của chúng ta đã ba tuổi rồi nha, là đứa bé trưởng thành rồi, còn khóc, thật là xấu hổ nha!” Đại Tráng giả bộ giọng điệu ngạc nhiên nói.

“Đúng đó, đúng đó...” Nhị Tráng và Đại Nựu Nhi cũng phụ họa nói theo.

Đợi cho Tứ Tráng dừng khóc, Tam Tráng cũng không khóc nữa. Đại Tráng chú ý tới nãy giờ ôm lấy Tứ Tráng, Tam Tráng hơi nghiêng người tới, trong lòng khẽ nhói một cái, để Tứ Tráng xuống, xoay qua chỗ khác ôm lấy Tam Tráng.

“Tam Tráng vừa rồi sao thế?” Đại Tráng ôn nhu hỏi.

“Đệ đệ, khóc...” Tam Tráng dùng cánh tay ngắn ngủn ôm chặt lấy cổ Đại Tráng, nhẹ giọng nói.

“Em là ca ca mà, đệ đệ khóc phải dỗ em, không thể khóc theo, hiểu không?” Đại Tráng tiếp tục nhẹ giọng nói.

“Dạ...” Tam Tráng cái hiểu cái không hiểu lên tiếng.

“Được rồi, sau này đệ đệ khóc, làm ca ca càng không thể khóc, như vậy mới là ca ca tốt... Ngồi xuống đi!” Đại Tráng giúp Tam Tráng xoa xoa mấy vết bẩn trên mặt, ôm lấy Tứ Tráng đặt chung một chỗ, nói.

“Đại bá, đại bá mẫu, các người ngồi đàng hoàng nha, phải đi rồi!” Đại Tráng lên xe hô một tiếng.

Dọc trên đường đi, Đại Tráng phải dặn dò mấy đứa bé không an phận, không nên lộn xộn, nhưng nếu là con nhà đại bá, cũng không tiện nói gì, cho nên để an toàn, phải đi từ từ, bỏ xa tốc độ của xe bò.

“Đại bá, đại bá mẫu, chúng ta giờ thân phải tập hợp ở cửa trấn, nghìn vạn lần không thể trễ nữa...” Đại Tráng có chút bất đắc dĩ nói.

Đại Tráng vốn nghĩ sớm trở về một chút, ngay từ đầu đã nói là buổi trưa, đại bá mẫu lại bất mãn lầm bầm một hồi, nào là phải đem đồ đạc bán, rồi phải mua bán này nọ, rồi còn làm một số việc, nói chung là về buổi trưa là không thể được... Đại Tráng lại xuất phát chậm hơn nhiều so với thời gian đi xe bò trong thôn...

Quên đi, dù sao thì ngồi một chút gặp Triệu Tử Dương đã lâu không gặp cũng được, Đại Tráng tự mình an ủi nghĩ.

Sắp hết năm, Triệu Tử Dương cũng không thể đi ra ngoài, cả ngày ở nhà học tập hoặc nhìn sổ sách, cầm một quyển sách tương đối dễ hiểu đưa cho Nhị Tráng, để Nhị Tráng ở gian nhà bên cạnh chép lại.

“Hiện giờ tình hình thế nào rồi?” Đại Tráng đuổi mấy đứa nhỏ ra sân chơi, nhẹ giọng hỏi.

“Thánh thượng đã đi thêm một bước, ngoại trừ dự trữ lương thực lớn ra, lần này lại mua không ít chiến mã trở về, xem ra là chuẩn bị phối mấy con chiến mã. Con của mấy hộ lớn tong quân lúc đều đã nhậm chức tước... ” Triệu Tử Dương nhỏ giọng nói ra tin tức.

“Chủ yếu là thánh thượng chuẩn bị dụng binh đối với đối phương, cái này có... đầu mối gì không?” Đại Tráng cau mày hỏi.

“Một chút phong phanh cũng không có!” Triệu Tử Dương lắc đầu nói.

Đại Tráng thở dài một hơi, nếu như dễ dàng liền nghe được, như vậy người thống trị mới khiến người khác lo lắng. Chỉ hi vọng chiến trường cách địa phương nhỏ này xa một chút...

“Được rồi, Triệu Tử Dương, ngươi thấy Nhị Tráng học thế nào?” Đại Tráng thay đổi đề tài hỏi.

“Được, số lượng chữ biết được mà nói cũng không nhiều lắm. Thế nhưng những thứ khác khá được!” Triệu Tử Dương vừa cười vừa nói.

“Không có cách nào, có lẽ thầy giáo trong thôn nhỏ cũng chỉ vậy thôi!” Đại Tráng bất đắc dĩ nói.

“Nhìn hắn thích đọc sách như vậy, để cho hắn lên trấn đi, trên trấn cũng có một hai thầy giáo tốt...” Triệu Tử Dương đề nghị.

“Không cần, rất phiền phức, sang năm ta chuẩn bị để hắn ra ngoài du lịch một chút!” Đại Tráng thản nhiên nói.

“Dựa theo tính tình Nhị Tráng, thấy nhiều một chút cũng là chuyện tốt.” Triệu Tử Dương nghiêm túc nói.

Đại Tráng lầm bầm hai tiếng biểu thị hiểu được.

Lúc trở về quả thật xảy ra tai nạn, gia đình đại bá sau khi bán xong đồ đạc lại mua thêm đồ đón năm mới. Ngoại trừ đem hai cái giỏ ban đầu chất đầy bên ngoài, còn thêm một bao quần áo. Năm nay giá lương thực tăng lên, trong thôn rất nhiều nhà đều đem khẩu phần lương thực bán đi, gia đình đại bá cũng giống như vậy. Thế nên dịp đón năm mới cả nhà đều không tiếc dùng nhiều một chút... Cuối cùng, mặc kệ Đại Tráng sắp xếp như thế nào cũng ngồi không được.

“Ta đi xuống!” Đại bá chủ động nói.

“Có xe không ngồi, ngươi không sợ mệt ha!” Đại bá mẫu vỗ đại bá một cái, kêu lớn.

“Ngồi không được!” Đại bá đàng hoàng nói.

“Chen chúc tí là được, Nhị Tráng, Đại Nựu Nhi hai cháu ôm Tam Tráng, Tứ Tráng đi!” Đại bá mẫu chỉ vào hai đứa bé sinh đôi nói.

“Cháu không muốn, để đại bá phụ đi xe bò trong thôn là được rồi, nhà chúng cháu cũng chở nghiều người với đồ đạc mà!” Nhị Tráng có chút kích động nói.

“Được rồi, Nhị Tráng, không nên nói vậy!” Đại Tráng có chút đau đầu nói một câu, trong lòng cũng không thoải mái, để xe lừa đi xa cũng phải một canh giờ, huống chi trọng lượng nặng như vậy, xe căn bản cũng không đi nhanh được, để Nhị Tráng và Đại Nựu Nhi ôm hai đứa trẻ sinh đôi thì cho dù là hai đứa nhỏ hay hai đứa lớn đều phải chịu mệt...

“Đường xa như vậy, ôm cũng mệt, hơn nữa Tam Tráng Tứ Tráng cũng khó chịu!” Nhị Tráng cúi đầu, nhưng vẫn nhỏ giọng phản bác một câu.

“Đại bá mẫu, ôm cũng không thể giải quyết được chuyện này, hiện tại không còn sớm, hãy để đại bá qua ngồi xe bò đi, đồ đạc nhiều như vậy, chúng ta cũng chỉ có thể đi chậm hơn xe bò thôi!” Đại Tráng kiên nhẫn giải thích.

“Chen chúc một chút vẫn có thể, mau lên đây!” Đại bá mẫu đẩy mông, vỗ vỗ chỗ trống nói.

“A... ” Ngồi ở bên kia Nhị Tráng kêu lên một tiếng, bị chèn ép dán người lên lan can.

“Đại Tráng, ta đi xe trở về!” Ngốc Tử có chút bất an từ tấm ván gỗ phía trước nhảy xuống nói.

“Không được, A Đại ngồi ở phía trước, xe mới có thể đi được”! Đại Tráng kéo Ngốc Tử nói.

Nhị Tráng không khách khí trừng đại bá mẫu, cố gắng chen lấn trở lại.

Tứ Tráng và Tam Nựu Nhi ngồi ở chính giữa miệng đã bắt đầu mếu, Đại Tráng bất đắc dĩ thở dài.

“Đại bá, ngươi ôm Tiểu Sơn đi theo ta!” Đại Tráng đè xuống phiền não trong lòng nói.

Tiểu Sơn là đứa con nhỏ nhất của nhà đại bá, năm nay mới 3 tuổi, chính là thời gian hiếu động nhất.

Đại Tráng chỉ móc 2 văn tiền để đại bá và Tiểu Sơn ngồi trên xe bò trong thôn, như vậy mới thuận lợi lên đường.

Mãi cho đến lúc về đến nhà, Nhị Tráng vẫn giữ bộ dạng hậm hực.

Đại Tráng để Ngốc Tử và mấy đứa nhỏ trước tiến xuống xe, rồi giúp đại bá mẫu đem đồ đạc trở về.

“Được rồi, Nhị Tráng, bộ dáng khó coi như vậy!” Đại Tráng vỗ vỗ dỗ dành con lừa Nhị Tráng, không nặng không nhẹ nói.

“Đại bá mẫu thật đáng ghét!” Nhị Tráng nhỏ giọng nói.

“Ta biết, đại ca cũng không thích đại bá mẫu. Thế nhưng nói thế nào cũng là trưởng bối của chúng ta, cơ bản muốn hay không muốn cũng phải tôn trọng, đây là phép đối nhân tối thiểu...” Đại Tráng nhẹ giọng dạy dỗ.

“Thế nhưng đại bá mẫu làm không đúng, em không được nói sao!” Nhị Tráng có chút kích động kêu lên.

“Cho dù trưởng bối làm cái gì bừa bãi, được coi là ngu hiếu, chúng ta tất nhiên không thể làm như vậy, đại bá mẫu làm sai, nếu như không phải là việc đặc biệt quá đáng, chúng ta là hậu bối phải nhường nhịn một chút, cho dù muốn phản đối, cũng không thể hành động như em hôm nay, có biết không?” Đại Tráng kiên nhẫn dạy.

“Em nên nói thế nào?” Nhị Tráng cúi đầu hỏi.

“Cái này em phải tự mình suy nghĩ thật kỹ đi!” Đại Tráng vỗ vỗ vai Nhị Tráng, dắt theo thùng nước chuyên dành cho con lừa đi vào sân để cho nó uống nước.

Chờ thêm mấy việc chuẩn bị mừng năm mới ổn thỏa, Đại Tráng lại bắt đầu đem theo Ngốc Tử lên núi.

“Bên này trên mặt đất có bụi cây, cẩn thận một chút!” Ngốc Tử cẩn thận đẩy ra cây khô trước mặt, quay đầu hướng Đại Tráng nói.

“Được, biết rồi, đi nhanh đi!” Đại Tráng chống gậy thở hổn hển nói.

Ngốc Tử nhìn Đại Tráng một cái, nghĩ cách dùng một tay cẩn thận cầm lấy cây khô, một tay dùng sức kéo Đại Tráng: “Nghỉ một lát đi!”

“Phù, phù, cũng được!” Đại Tráng cố gắng điều chỉnh hơi thở nói.

Chờ sau khi ngồi xuống, Đại Tráng lôi kéo vết thương đầy tay của Ngốc Tử cẩn thận kiểm tra, cau mày hỏi: “Có cảm thấy nhức hay không?”

“Không có, chỉ có một chút đau thôi!” Ngốc Tử cười híp mắt đáp.

“Còn cười, không phải nói ngươi cẩn thận một chút sao, nếu như đụng phải thực vật có độc thì sao?” Đại Tráng không vui nói, cầm một hộp thuốc mỡ nhỏ cẩn thận giúp Ngốc Tử bôi.

“Nhiều quá rồi!” Ngốc Tử hiền lành nói rõ.

“Ai, may là bây giờ mùa đông, lần sau nhớ nhắc ta mang theo một đôi bao tay!” Đại Tráng buông tay Ngốc Tử, nói: “Lát nữa để ta đi trước!”

“Không, ta đi trước, ta sức lớn!” Ngốc Tử cố chấp nói.

“Tỉnh lại đi, không nên đem thuốc của ta lãng phí, chúng ta ngày hôm nay mau sớm trở về!” Đại Tráng đưa qua bình nước uống một ngụm, không khách khí nói..
Bình Luận (0)
Comment