Một Tấc Tương Tư

Chương 66

Thần trí Tô Vân Lạc như đang lơ lửng giữa không trung, cúi đầu nhìn xuống giường.

Mái tóc đen dài tán loạn dính vào cơ thể đang chảy mồ hôi đầm đìa, tư thế dâm loạn khiến nàng cảm thấy xấu hổ, nàng nghe thấy tiếng thở dốc vỡ vụn của mình, thấy mình đang run rẩy dưới màn tấn công dữ dội của chàng. Đột nhiên bức tường xung quanh biến mất, chỉ còn cơ thể trần trụi đỏ ửng của nàng bị nhốt trong một cái cũi sắt nhỏ ở trên đường, nàng bị vô số người chỉ trỏ  và chửi rủa, đồ ăn lẫn ngói vỡ ào ào bay đến như mưa rơi. Chàng đứng giữa đám đông xa xa, áo xanh như nước, tuấn tú tựa ngọc, rực rỡ vô song.

Nàng vùng vẫy thoát khỏi cơn ác mộng, người ướt đẫm mồ hôi lạnh, Tả Khanh Từ thắp sáng ngọn nến bên giường, “Nằm mơ?”

Đầu ngón tay của nàng vừa lạnh buốt vừa run run, chàng quan sát nàng tỉ mỉ, “Mơ thấy cái gì?”

Một chữ nàng cũng không nói ra được, cảnh tượng trong mơ giống như một lời cảnh báo đáng sợ, sau một khoảng im lặng rất lâu, chàng thổi tắt nến.

Nàng trằn trọc giữa không gian đen kịt và yên tĩnh một lúc lâu mới thiếp đi. Chờ đến bình minh nàng mơ màng mở mắt ra, không khí thoang thoảng một mùi hương thanh mát, có một người đang đứng trước án sửa sang lại nhành mai trong bình hoa.

Mới vừa tỉnh dậy lại thêm những ký ức vụn vặt ùa về khiến ý thức của nàng trở nên mơ hồ, trong nháy mắt nàng quay trở tuổi thơ, sau một khoảng thời gian chờ đợi dài đằng đẵng, niềm vui đột nhiên xuất hiện vào một buổi sớm mai, “Sư phụ?”

Sườn mặt tuấn tú thoáng sượng lại, Tả Khanh Từ không có biểu cảm gì liếc nhìn nàng. Nàng lập tức cảm thấy lo lắng, biết mình lại nói sai rồi.

Chàng bước đến ngồi xuống mép giường, “Tô Tuyền thường gọi nàng thế nào?”

Nàng ngồi dậy, khoác thêm áo trong rồi nhỏ giọng đáp, “A Lạc.”

Tả Khanh Từ im lặng một khắc, lại hỏi, “Nếu khi nãy thật sự là Tô Tuyền thì nàng sẽ làm thế nào?”

Chàng hỏi rất bình tĩnh nhưng Tô Vân Lạc hiểu tiếp sau đó sẽ là những lời mỉa mai cay nghiệt. Nàng cúi đầu không muốn trả lời, xung quanh chợt tối sầm, một vòng tay ấm áp ôm lấy nàng, chàng cất giọng dịu dàng, “A Lạc.”

Người nàng cứng đờ, lý trí nói cho nàng biết đây không phải là một người, nhưng vòng ôm lại ấm áp giống nhau.

Bả vai rộng lớn giống như một thế giới, tràn ngập thông cảm và bao dung.

Người nàng vẫn cứng nhắc, bỗng có một loại cảm xúc ùa đến như nước lũ phá bờ mà ra, muốn khống chế cũng không được, nàng mở rộng hai tay ôm lấy chàng thật chặt, giống như một đứa bé dụi đầu vào nơi duy nhất mình có thể ỷ lại.

Nàng ôm chàng rất lâu vậy mà chàng không hề mất kiên nhẫn cũng không châm biếm và mỉa mai như dự liệu.

Trái tim của con người vô cùng kỳ lạ, tình cảm say đắm mang theo dục vọng chiếm hữu khiến cảm xúc nóng nảy của con người lặng lẽ hóa thành ý nghĩ ngọt ngào và trong trẻo, nhẹ nhàng vây quanh trái tim, làm vạn vật trở nên tốt đẹp.

Chỉ là một tiếng gọi khe khẽ và một cái ôm nhưng lại ấm áp hơn vô số lần triền miên. Nàng không kìm lòng được muốn đến gần chàng hơn, muốn chạm vào ngón tay, muốn ở gần bên chàng, cho dù chẳng làm gì thì dường như cũng cảm thấy vui sướng khác hẳn trước kia.

***

Bắt mạch theo lệ xong, Tả Khanh Từ dặn dò vài câu rồi được Thiến Ngân đưa về nơi ở của khách, còn Tô Vân Lạc thì ngày nào cũng đến bầu bạn với Lang Gia quận chúa.

Lang Gia quận chúa nhìn nàng, gương mặt bỗng nổi lên ý cười, “Vân Lạc bầu bạn với ta cả ngày, có thấy chán không?” Không đợi nàng trả lời, Nguyễn Tĩnh Nghiên đã nói tiếp, “Năm ấy ta ngóng chờ sư phụ con đến, mấy ngày mà tựa như mấy năm. Đến khi chàng tới ta lại cảm thấy thời gian trôi qua nhanh quá. Chàng là một anh hùng cái thế nhưng ta lại mong thế giới của chàng chỉ là khoảng sân này.”

Tô Vân Lạc nghe đến mê mẩn, “Tình cảm sư phụ và sư nương rất tốt.”

“Chúng ta cũng từng cãi nhau, chàng hiệp nghĩa phóng khoáng, thích kết bạn, giao đấu và du lịch muôn nơi, còn ta thì thích thơ từ thư họa, thích lặng lẽ thưởng thức phong cảnh, ngay cả uống trà cũng khác biệt, chàng thích trà Tê Minh còn ta say mê Mông Đỉnh Cam Lộ*. Gương mặt thanh tú của Lang Gia quận chúa điềm tĩnh, nhớ lại ký ức ấm áp, “Sau này ta mới nhận ra, những điều khác biệt ấy chỉ giống như những hạt bụi nhỏ bé.”

Bởi vì chút tâm tư thầm kín này, nàng khăng khăng đi đến Đại Hội Đấu Kiếm, dù nơi ấy không hợp với tính tình của nàng, dù ở đó chỉ toàn là máu tươi và những tiếng kêu rên thảm thiết, nàng vẫn muốn nhìn thấy thế giới chàng từng sống. Những gì chàng đã trải qua, những thứ từng tồn tại trong cuộc đời chàng là tất cả mọi thứ chèo chống giúp nàng sống tiếp.

Lang Gia quận chúa ngừng nghĩ, nàng nhìn cô gái trước mặt, trong lòng cảm thấy thương xót xen lẫn đắn đo. Dù Tả công tử thân thiết lễ độ nhưng dù sao hắn cũng thuộc dòng dõi quý tộc, niềm kiêu ngạo đã ăn sâu vào xương cốt. Vân Lạc lại không rành sự đời, trầm tính ít nói, nếu còn tiếp tục như vậy…

Suy nghĩ trong đầu Lang Gia quận chúa xoay chuyển mấy bận, “Ta thấy sợi dây buộc tóc con làm hôm qua rất đẹp.”

Tô Vân Lạc không hiểu rõ nội tình, lấy sợi tơ ra, “Sư nương muốn? Người thích màu gì?”

Lang Gia quận chúa nói, “Màu xanh đen, trắng, tím nhạt và xanh ngọc.”

Tô Vân Lạc lấy tơ ra theo lời nàng, “Bốn màu này lịch sự trang nhã, tuy ít màu hơn hôm qua nhưng chắc chắn sẽ tinh xảo hơn.”

Đầu ngón tay Tô Vân Lạc chuyển động sợi tơ bắt đầu dệt thắt lưng, nhưng lần này không phải luyện tập nên nàng thả chậm tốc độ.

Lang Gia quận chúa càng nhìn càng cảm thấy đau lòng, “Vân Lạc sống trong giang hồ có thân thiết với người nào khác không?”

“Không có, Tạ Ly bảo con không nên thân thiết với người khác.” Tô Vân Lạc thản nhiên trả lời, sau đó giải thích, “Hắn là người con kết bạn sau khi xuống núi nhưng hắn đã qua đời.”

Lang Gia quận chúa cảm thấy khó hiểu, mày đẹp hơi chau lại, “Tại sao hắn lại nói như vậy?”

“Hắn nói con là người rất dễ bị lợi dụng, tiếp xúc với người khác nhiều thì sẽ chết rất nhanh.” Nàng nhìn hoa văn đang dần thành hình dưới ngón tay, những sợi tơ đan xen vào nhau trông giống như một gương mặt đang mắng mỏ độc mồm.

Thiếu nữ người Hồ vừa xinh đẹp lại vừa có kiếm thuật cao siêu, quả thực rất là một món hời lớn.

Rốt cuộc tên họ Văn ấy nhặt được con ở đâu? Nếu không thoát khỏi hắn sớm, chỉ e hắn sẽ bán cả xương cốt của con.

Đứa bé ngốc, càng là món đồ mình muốn có thì càng phải giữ kín, nếu không con sẽ bị người ta gây khó dễ, tìm mọi cách để bóc lột con thậm tệ.

Biết người giống con thích hợp dùng làm gì không? Mỹ nhân kế, tử gian*.

Tử gian là một trong năm chiến thuật trong binh pháp, nghĩa dùng cái chết của bản thân tạo ra tình báo giả khiến kẻ địch mắc lừa.

Hắn không tiếc trả một cái giá lớn cứu con từ trong thiên lao ra, dạy dỗ con là vì lợi dụng con để mưu cầu lợi ích lớn hơn nữa.

Muốn biết làm như thế nào mới thoát khỏi sự sắp đặt của hắn không? Gọi hai tiếng ca ca tốt ta nghe thử xem nào.

Tiếng cười kiêu ngạo hãy còn lởn vởn bên tai, Tô Vân Lạc chậm rãi siết chặt sợi tơ, “Hắn dạy con rất nhiều, nhờ đó mà con mới có thể sống đến giờ.”

Lang Gia quận chúa ngạc nhiên hỏi, “Nhiều năm không qua lại với ai, con không cảm thấy cô đơn sao?”

“Sống một mình càng an toàn, ngày trước con ở trên núi cũng sống như thế, đã thành thói quen.” Kết xong nút cuối cùng, nàng chải vuốt lại đai lưng hỏi, “Sư nương dùng để buộc tóc sao? Hoa văn này có được không ạ?”

Lang Gia không chỉ nổi tiếng với núi mà còn có suối nước nóng.

Những con suối to nhỏ nằm dày đặc bên bờ Nghi Thủy, Nguyễn thị xây dựng biệt viện ở đây, bên ngoài viện là những rặng núi kéo dài, cây cối trùng điệp xanh mướt, bên trong viện lầu các nối liền nhau, khắp nơi đều trồng hoa mai trắng, đến mùa đông chúng phá nhuỵ nở rộ, biển hoa tỏa hương thơm ngát, rực rỡ một góc trời, tô điểm cho phong cảnh càng thêm rực rỡ.

Đây là một biệt viện xa hoa cao quý, chuyên dùng để chiêu đãi khách quý và bạn bè thân thiết của Lang Gia Vương. Trong biệt viện có hơn mười nhánh suối nước nóng, nhánh tốt nhất chỉ dành riêng cho người trong tộc Nguyễn thị sử dụng, lần này phá lệ tiếp đón vài người ngoài.

Con suối nước nóng này nằm đằng sau một viện độc lập, lộ ra giữa tuyết trắng mênh mông, dùng màn gấm tuyệt đẹp che chắn xung quanh, bên hồ nước có một cây mai già trăm năm tuổi cổ kính, cành cây uốn lượn, hoa thơm nở rộ che khuất nửa bầu trời.

Tán cây lay động, những cánh hoa rơi lả tả tựa châu ngọc, sương khói bốc lên lượn lờ quanh hồ nước trong xanh.

Thế giới bên ngoài màn gấm lạnh lẽo còn bên trong thì ấm áp mịt mù, ly rượu rót vơi, phong nhã không sao tả xiết. Tả Khanh Từ dựa lưng vào bờ hồ, bộ ngực trần trụi ngâm trong nước, gương mặt tuấn tú hơi ửng đỏ vì bị nước suối hun nóng, chàng lười biếng khép hờ đôi mắt phượng, thỉnh thoảng lại có cánh hoa mai nhẹ nhàng rớt xuống gần người chàng.

Nước nóng mềm mại trơn trượt, hơi nóng kích động máu trong cơ thể sôi trào, tim Tô Vân Lạc đập rất nhanh, không chỉ vì suối nước nóng và cảnh đẹp trước mắt mà còn vì những lời dặn dò của Lang Gia quận chúa. Giọng nói dịu dàng mang theo ý cười hãy còn văng vẳng bên tai, từng câu từng chữ đều rất rõ ràng.

Tả công tử đối xử với Vân Lạc rất tốt, con cũng nên có quà đáp lễ. Không quan trọng quà lớn hay nhỏ mà quan trọng là ở tấm lòng, sợi dây buộc tóc này là do Vân Lạc tự tay dệt, rất hợp dùng làm quà tặng, ngày mai các con đến suối nước nóng nghỉ ngơi, con phải tặng đi bằng không thì đừng về gặp ta.

Quần áo trong của nàng nằm rải rác trên bờ hồ, nàng giấu sợi dây lụa ở trong đó, nhưng chàng có thân phận cao quý, có bảo vật gì mà chàng không có, món quà của nàng thì quá đơn giản, nàng khó mà mở miệng được.

Tả Khanh Từ không mở mắt ra, dường như giọng nói cũng bị ngâm trong suối nước nóng, trở nên mềm mại, cực kỳ động lòng người. “Vân Lạc có tâm sự?”

Nàng đỏ mặt, chậm rãi lướt đến gần, ôm lấy vòng eo gầy mà rắn chắc của chàng.

Tả Khanh Từ cụp mắt nhìn lướt qua gương mặt nhỏ nhắn đang cúi xuống, gò má nàng ửng đỏ tựa hoa đào, vô thức cắn môi. Gương mặt nàng thường không có nhiều biểu cảm, gần đây mới có những biến hóa rất nhỏ, nhìn rất thú vị.

“Nàng đang nghĩ gì thế?” Ở trong nước làn da vô cùng trơn nhẵn, chàng lặng lẽ kéo nàng vào lòng.

Nàng suy đi tính lại cuối cùng vẫn không nói nên lời, thay đổi chủ đề, “Ta đang nghĩ phải làm gì với sư nương bây giờ. Rời khỏi Minh Muội Các chắc chắn sẽ rất vất vả, bây giờ sư phụ cũng không thể gặp bà ấy, ông ấy có thể sẽ làm bà ấy bị thương.”

Hứng thú của Tả Khanh Từ vơi bớt một nửa, chàng nói, “Đúng vậy, nếu bà ấy cũng bị chém một nhát kiếm, ta không chắc có thể cứu được bà ấy.”

Nàng lẩm bẩm nói ra tâm sự, “Sư nương đã khổ sở quá rồi, ta không dám nói thật chuyện sư phụ trúng độc. Nếu bà ấy thật sự muốn đi, chỉ sợ không thể quay đầu lại, cũng không biết…”

Tả Khanh Từ lạnh nhạt nói, “Vân Lạc hãy lo lắng cho bản thân mình thì hơn. Gia tộc đã biết rõ tình cảm giữa quận chúa và Tô Tuyền, còn nàng lại để lộ thân phận trên Đài Đấu Kiếm. Nếu quận chúa tự dưng mất tích, Bạc Cảnh Hoán điều tra ra ta từng dẫn Hồ cơ đến đây, ông ta sẽ đoán ra ngay chuyện là do nàng làm. Đến lúc đấy ông ta treo thưởng lớn lùng bắt nàng, tất cả sai dịch đều đuổi theo nàng, nàng có chịu được không?”

Lòng nàng nặng trĩu lo âu, một lúc sau mới hỏi một đằng trả lời một nẻo, “Liệu Uy Ninh Hầu có giận chó đánh mèo lên chàng không?”

Tả Khanh Từ lười biếng trả lời, “Với địa vị của phủ Tĩnh An Hầu, chỉ cần không có chứng cứ xác thực thì ông ta làm gì được ta.”

Nàng trả lời rất nghiêm túc, “Ta sẽ hết sức cẩn thận.”

Mi tâm Tả Khanh Từ thoáng hiện lên vẻ trách móc, chàng mỉa mai, “Chuyện nàng muốn gánh vác quả là không ít, vừa muốn giấu kín sư phụ bị điên vừa muốn đi khắp nơi tìm thuốc, bây giờ còn muốn sắp xếp cho sư nương của nàng. Tô Tuyền thu nàng làm đồ đệ đúng là một vốn bốn lời.”

Nhận ra cảm xúc của chàng không tốt, nàng trầm mặc.

Trong lòng chàng bỗng nảy ra một suy nghĩ táo bạo, đang muốn nói thì nàng đột nhiên mở miệng, “Hồ cơ mời rượu ở giữa phố xá, gặp ai cũng phải dán vào nịnh bợ, chàng có để ý đến họ chút nào không?”

Chàng im lặng, không nói tiếng nào.

“Hồ cơ đứng giữa sân khấu bán rẻ tiếng cười, để mặc người ta tùy ý bỡn cợt, chàng sẽ làm thế nào?” Thấy chàng không đáp, nàng nhìn chàng, đôi mắt sâu ẩn dưới hàng mi dài có vẻ quyến luyến nhưng cũng tỉnh táo lạ thường, “Đó vốn là vận mệnh của ta, nếu không có sư phụ thì ta vốn chẳng đáng để chàng nhìn nhiều thêm một cái.”

Chàng im lặng một lúc lâu, cuối cùng nói, “Nàng nói không sai.”

Bầu không khí thoáng chốc trở nên thư thả, cảm xúc trong chàng vẫn phân tán như cũ, gương mặt hơi lạnh lùng hờ hững lại mang theo ba phần quyến luyến cuồng si.

Nàng biết đây chỉ là trò chơi lúc nổi hứng của chàng nhưng những dịu dàng và quấn quýt si mê ấy rất tuyệt vời. Nó thấm vào tâm trí từng chút một làm người ta bị nghiện, cho dù nó chỉ kéo dài trong một cái chớp mắt cũng không sao. Nàng dán lên người chàng, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng phác họa đôi môi ấy, xóa tan vẻ hờ hững lạnh lùng của chàng, khơi lên một ngọn lửa nóng thiêu đốt tâm can rồi lan dần ra khắp cơ thể, dục vọng ngọt ngào lặng lẽ thức tỉnh.

Có cơn gió thoảng qua, hoa mai rợp trời rụng xuống rào rào, từng cánh hoa mỏng manh nhẹ nhàng rơi xuống suối nước nóng, cánh nổi cánh chìm, để mặc cho dòng nước cuốn trôi, giống như một điệu múa trong một buổi cuồng hoan.

Hết chương 66.

Chú thích:

Trà Mông Đỉnh Cam Lộ

Khu vực Ba Thục (Tứ Xuyên) là nơi bắt đầu văn hóa trà Trung Quốc, rất nhiều loại trà ngon được sản xuất ở đây, trà Mông Đỉnh Cam Lộ chính là một trong số đó. Trà Mông Đỉnh Cam Lộ là một trong những loại trà nổi tiếng có lịch sử lâu đời nhất, từ đời Đường đã được coi là cống trà. Mông Sơn vắt qua hai huyện Nhã An, Danh Sơn của tỉnh Tử Xuyèn, năm đỉnh núi chụm lại với nhau như một đóa hoa sen, ở giữa là đỉnh núi cao nhất trên đỉnh núi có một miếng đất bằng, trà Mông Đỉnh Cam Lộ được trồng ở đó. Tương truyền thời Tây Hán (206 TCN) có một vị cao tăng là đại sư Cam Lộ, vì hạnh phúc của chúng sinh đã tự tay trồng cây trà trên đỉnh núi, cũng vì thế mà có tên là “Mông Đỉnh Cam Lộ”.

Vì có liên quan đến Phật giáo nên trà Mông Đỉnh Cam Lộ được coi là “trà tiên”.

Truyền thuyết kể rằng có một vị cao tăng bị ốm, trên đường đi gặp một vị sư già khuyên ông trước và sau tiết Xuân Phân, trong vòng ba ngày khi có sấm xuân thì hái nhiéu lá trà Mông Đình, ông ta nói hái được một lạng là có thể chữa được bệnh trên người ông. Vị cao tăng này làm theo như thế, khi hái được một lạng lá trà, bệnh trên người không chữa cũng khỏi, ngay cả dung mạo cũng trở nên trẻ hơn.

Vẻ ngoài của Mông Đỉnh Cam Lộ xoăn chặt nhiều lông, xanh non bóng bẩy, sau khi pha mùi thơm nồng, nước trà xanh trong, vị trà tươi mát ngọt hậu, nước trà thứ hai là ngon nhất.
Bình Luận (0)
Comment