Một Tấc Tương Tư

Chương 87

Xích Bạt thúc ngựa băng qua con đường, tất cả nô lệ hoảng sợ vội vàng quỳ xuống vái lạy, hắn không rảnh để ý đến chuyện đó, lướt qua như một cơn gió, đến ngoài Thần Điện mới nhảy xuống ngựa, bước nhanh vào trong.

Vương tọa của Giáo chủ vẫn trống không như cũ, bên dưới đặt bốn cái ghế dựa.

A Lan Đóa khiến hắn vừa yêu vừa hận ngồi ở vị trí đầu, thân hình xinh đẹp thẳng tắp, gương mặt đang tươi cười trầm hẳn xuống sau khi nhìn thấy hắn.

Có hai người ngồi đối diện nàng.

Một người là ông lão vấn đầu bằng vải lụa màu nâu, nếp nhăn tung hoành ngang dọc trên trán, mày nhíu sâu như ẩn chứa tâm sự nặng nề. Tay của ông thô to hơn người thường, đốt ngón tay xanh đen, trông giống một nông dân thấp hèn nhưng ở trong giáo không ai dám xem thường đôi tay này. A Lan Đóa từng tận mắt nhìn thấy cánh tay này đặt lên thân người, không đến nửa khắc sau ngũ quan của người kia trào ra máu đen, đến khi chết xương cốt vỡ vụn như dây leo mục nát.

Ngồi trên một cái ghế khác là một nam nhân có dáng người cao lớn, ông ta đeo một cái mặt nạ bạc kỳ lạ che kín cả gương mặt. Khí hậu Chiêu Việt nóng ẩm, đa số mọi người đề để lộ nửa người nhưng ông ta lại mặc một bộ quần áo màu đen rộng thùng thình che kín từ đầu đến chân, chỉ để lộ cổ và tai, trông nhợt nhạt không có sức sống, lạnh lùng dị thường.

Ông lão là người đầu tiên mở miệng, “Xích Bạt, ngươi luôn là người đến chậm nhất.”

“Ai mà biết lại đột nhiên nghị sự.” Xích Bạt không cho là đúng, ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh A Lan Đóa, nhìn nam tử đeo mặt nạ bạc, “Sau này đừng có sai dược nhân tìm ta, rất buồn nôn.”

A Lan Đóa cười lạnh, “Ngươi đi lung tung lại không bao giờ dặn dò kẻ dưới, nếu không phải Thừa Hoàng đại nhân có biện pháp thì ai mà tìm được ngươi.”

Xích Bạt nhìn gương mặt xinh đẹp lạnh tanh của nàng, lúc đầu hắn hơi tức giận nhưng suy nghĩ xong lại cười không đứng đắn, “Là ta không đúng, nữ nô mới đến gần đây khá quyến rũ, ta bị cắt ngang việc giữa chừng nên không khỏi khó chịu nên nói sai.”

Sao A Lan Đóa lại không hiểu hắn đang khoe khoang, gương mặt càng khó coi hơn, “Trong ba vị hộ pháp chỉ có ngươi bừa bãi nhất, không để thứ gì trong mắt, có phải ngươi thấy mẫu thân lâu không xuất quan nên đã xem mình là Giáo chủ rồi không?”

Thần giáo có quy củ rất nghiêm khắc, không thể lẫn lộn tôn ti trật tự, bị chụp tội lên đầu thì dù là Xích Bạt cũng thay đổi sắc mặt, “A Lan Đóa, trong lúc Giáo chủ bế quan ta diệt Hắc Di, dẹp loạn trên sông, có chuyện nào mà ta không ra sức, nàng ô nhục ta vậy là có ý gì? Nàng thấy ta không vừa mắt ta liền tránh xa nàng, chẳng lẽ thế này cũng động chạm đến nàng?”

A Lan Đóa thấy hắn cứng rắn đáp lại thì càng giận hơn nữa, nhưng nàng biết mình là người lỡ lời trước, thấy không ai nói gì mà mình cứ gây sự tiếp thì chỉ có thiệt chứ không có lợi nên đành nén lại mấy lời bực tức.

Bấy giờ ông lão mới ho khan bảo, “Được rồi, lần này họp bàn là vì chuyện của người Trung Nguyên, không nên đi quá xa vấn đề.”

Gương mặt nổi giận đùng đùng có vẻ quyến rũ khác thường, lòng Xích Bạt hơi ngứa ngáy, hắn không nỡ đấu khẩu tiếp với nàng bèn xuống nước trước, “Chuyện người Trung Nguyên cần bàn bạc mà Diệt Mông đại nhân nói là thế nào? Còn có tên mọi rợ không có mắt dám đến đây?”

Trời sinh Diệt Mông già trước tuổi, nhìn vẻ mặt ông giống như đang sầu khổ ủ dột, “Có một tên con cháu Vương hầu phạm tội lớn chạy trốn đến Chiêu Việt, mong được Thần Giáo giúp đỡ để thoát khỏi cảnh bị bắt về chịu phạt.”

Đây là một chuyện ngoài ý muốn, Xích Bạt chậc lưỡi, “Người Trung Nguyên tự mình gây rối lại muốn nhờ cậy Thần giáo che chở cho mình, đúng là hiếm có. Đáng tiếc hắn tính nhầm rồi, ai rảnh quan tâm đến sống chết của hắn, bảo hắn cút ra khỏi Tây Nam.”

Diệt Mông giơ dấu tay, hai nô lệ cường tráng bưng một cái khay làm bằng gỗ đàn hương ra trước, lột tấm khăn vải phủ bên trên lên, muôn ngàn tia sáng vàng chói mắt tỏa ra.

Một bức tượng Hắc Dực Xà Thần được đúc bằng vàng cao hơn hai thước xuất hiện trước mắt mọi người, toàn thân tỏa ra ánh vàng rực rỡ, vừa trang nhã lại vừa uy nghiêm, hai cánh mở rộng, trông uy vũ vô cùng, bất kể là hình dáng hay số lượng vàng đều đã đủ để xem là bảo vật quý giá.

Chiêu Việt thừa thãi mỏ bạc và đá quý nhưng vàng lại hiếm thấy, bức tượng này như đang phát sáng, hào quang bắn ra bốn phía, khiến người ta muốn chiếm giữ nó ngay lập tức. A Lan Đóa vô thức mở to đôi mắt đẹp, trang sức bạc nàng đeo trở nên ảm đạm vì ánh vàng tỏa ra.

Xích Bạt cũng ngạc nhiên rúng động, hắn nâng bức tượng lên ước lượng, độ nặng của bước tượng khiến hắn không nhịn được thốt lên, “Khá lắm, e rằng phải trăm cân.”

Thừa Hoàng đeo mặt nạ nhìn bức tượng chăm chú một lúc lâu, lần đầu tiên mở miệng, giọng nói của ông vừa cứng ngắc vừa lạnh lùng khiến người nghe phát run, “Trước nay chúng ta và người Trung Nguyên không hòa thuận, chuyện này đến quá đột nhiên.”

A Lan Đóa nhìn thấy bức tượng đã say mê, không nhịn được khen ngợi, “Rất đẹp, lại là tượng Hắc Thần bằng vàng, có thể làm bảo vật trấn giáo.”

Diệt Mông là người nhìn thấy tượng vàng sớm nhất nên bình tĩnh hơn nhiều, “Bức tượng này chỉ là một trong số những lễ vật mà người Trung Nguyên kia đưa đến trước để tỏ lòng thành, còn có một lượng lớn bảo vật nữa, nếu như chúng ta đồng ý thì sẽ dâng lên.”

Xích Bạt trở nên hưng phấn rõ ràng.

Thừa Hoàng đeo mặt nạ bạc không để lộ vẻ mặt, giọng nói càng thêm âm trầm, “Hắn muốn Thần giáo làm gì?”

Diệt Mông thản nhiên nói, “Nghe nói hắn phạm tội rất nặng, Hoàng đế phái rất nhiều người âm thầm đuổi theo truy bắt, hắn muốn nhập giáo để tránh né.”

A Lan Đóa rời mắt khỏi bức tượng vàng, ngạc nhiên hỏi, “Chỉ thế thôi? Cho hắn vào giáo sẽ có được bảo vật?”

Diệt Mông khẽ gật đầu, “Chuyện này chưa từng có tiền lệ, chúng ta phải bàn bạc kỹ càng.”

Xích Bạt đã động lòng, dẫn đầu nói, “Đã vậy thì tùy tiện sắp xếp một chỗ trong trại cho hắn, nếu đám người truy sát đuổi đến thì bản giáo hứa sẽ bảo vệ hắn.”

Diệt Mông hơi cúi người, mày nhíu lại, “Hắn cho rằng người mà Hoàng đế Trung Nguyên ngầm phái đi rất lợi hại, Thần giáo là nơi duy nhất an toàn, hắn sợ chúng ta nhận vàng xong không giữ chữ tín, khăng khăng muốn được bảo vệ ở trong giáo.”

Xích Bạt xùy một tiếng, vẻ mặt vừa kiêu ngạo vừa khinh miệt, “Người Trung Nguyên quả nhiên nhát gan như chuột, tính tình hèn yếu trời sinh.”

Thừa Hoàng không vì vàng mà thay đổi, ngược lại nghi ngờ nhiều hơn, “Người Trung Nguyên xảo trá, có lẽ hắn ta có âm mưu gì đó.”

Xích Bạt khinh thường, khí thế dâng trào, “Hắn có thể gây ra họa gì? Bước vào Chiêu Việt, sống chết của bọn họ đều nằm trong lòng bàn tay của bản giáo.”

A Lan Đóa vẫn đang thưởng thức tượng thần, nàng càng nhìn càng thích, một con rắn cánh đỏ màu vàng kim chui từ trong tay áo của nàng ra ngoài, dạo chơi trên bức tượng thần, A Lan Đóa vui vẻ gãi gãi thân rắn, “Ngươi cũng thích vàng?”

Ở Huyết Dực Thần Giáo con rắn nhỏ màu vàng này được xem là hậu duệ của Hắc Thần, vô cùng tôn quý, Diệt Mông nở nụ cười hiếm thấy, “Thánh Xà có linh, tượng thần này rất giống nó nên nó có cảm ứng.”

Thừa Hoàng xốc vải lên che bức tượng lại, con rắn vàng chui từ bên trong ra ngoài, thở phì phì với Thừa Hoàng, tỏ rõ ý uy hiếp, giống như đang bất mãn.

“Đừng để một khối vàng rách rưới che mờ mắt.” Thừa Hoàng lạnh lùng nói, “Vừa ra tay đã đưa một món lợi lớn dụ dỗ, ai biết được hắn có âm mưu gì.”

A Lan Đóa bị thổi bay hào hứng, nàng cảm thấy hơi khó chịu, nhưng tính tình Thừa Hoàng quái đản, lại giữ chức Tế Tự kiêm quản lý Thần Đầm, không thể tùy tiện đắc tội, nàng lạnh nhạt quấn con rắn nhỏ màu vàng kim quanh cổ tay mảnh khảnh.

Xích Bạt dũng mãnh hiếu chiến trời sinh, vừa nghe thấy lời này liền cười nhạo không chút kiêng dè, “Không phải là ngươi trốn trong điện đã lâu nên cái gì cũng sợ sệt đấy chứ? Cũng chỉ là mấy người Trung Nguyên mà thôi, đâu phải quân lính, bọn chúng vào giáo mà giở trò thì khác gì tự tìm đường chết, muốn chém giết muốn róc thịt dễ như trở bàn tay, có thể làm ra trò trống gì.”

Lúc đầu A Lan Đóa vẫn còn giận dỗi Xích Bạt, nghe được mấy câu này nàng thấy hắn thuận mắt hơn Thừa Hoàng quái đản nhiều, làn thu thuỷ khẽ chớp chớp, môi anh đào khẽ nhếch lên, tăng thêm ba phần xinh xắn.

Xích Bạt nhìn thấy dáng vẻ đó của A Lan Đóa thì đắc ý, khí thế càng lên cao, “Một ổ chuột không thể đục thủng một sườn núi, một nắm bùn không làm đục cả dòng sông. Ngươi thích chế tạo dược nhân, chờ bọn họ tiến vào hãy kiểm tra cẩn thận, nếu bọn chúng có vấn đề gì thì cứ ném vào Thần Đầm luyện thành con rối, cũng đỡ khiến ngươi nơm nớp lo sợ.”

Diệt Mông khẽ gật đầu, “Xích Bạt nói có lý, chúng có gian xảo hơn nữa thì cũng đang ở địa bàn của chúng ta, không thể gây ra sóng to gió lớn.”

Thừa Hoàng thấy ba người đã quyết định thì không nhiều lời nữa, lạnh lùng hừ một tiếng, đứng dậy rời đi.

Điện đá hẻo lánh nhất trong núi là chỗ ở của Thừa Hoàng, điện được xây dựa vào núi, con đường dẫn vào điện có rất ít nô bộc, nơi đây gần như là cấm địa trong giáo.

Bên ngoài là vườn thuốc, trong đó trồng đủ loại thảo dược kỳ lạ, những dây leo màu xanh thẫm quấn quanh hàng rào, gai độc mọc đầy trên thân cây, chúng không hề nương tay với những kẻ tự tiện đi vào.

Công việc tưới vườn và cuốc đất đều do những dược nhân cứng nhắc với những vết lốm đốm phủ kín da thịt thối rữa làm, chúng đần độn thi hành mệnh lệnh đơn giản nhất.

Bên cạnh vườn thuốc là một dãy nhà trúc, có hơn mười vò gốm to lớn được đậy nắp gỗ, bên trong vang lên tiếng động rợn người, hình như có thứ gì đó đang chuyển động. Ở góc nhà đặt một cái lồng sắt nhốt năm sáu nô lệ đang hấp hối. Chỉ có hai người hầu câm đang phơi ép thảo dược, thấy Thừa Hoàng đi qua thì sợ hãi quỳ lạy.

Thừa Hoàng không để ý, đi thẳng vào điện đá.

Bên trong và bên ngoài điện đá của ông khác biệt hoàn toàn, điện này được xây bằng những tảng đá lớn màu đen, cao lớn và hùng vĩ. Cửa sổ ở tiền điện cao gần sát mái vòm, để lộ một khoảng chiếu sáng, rọi thẳng xuống tâm điện. Giữa tâm điện là một ao nước lớn không tuân theo bất cứ quy tắc nào, bên trong là chất dịch đỏ sậm sền sệt như máu, chất dịch tỏa ra luồng khí mờ mịt như sương mù, quẩn quanh trên mặt ao chứ không tiêu tan, mùi giống như tanh mà không phải tanh, giống như ngọt mà không phải ngọt, cổ quái không nói nên lời, ngửi lâu sẽ cảm thấy bị choáng.

Thừa Hoàng không hề bị ảnh hưởng, ông vặn cơ quan, theo tiếng chuyển động ken két, ở trong ao lộ ra năm sáu sợi xích trói một hàng người, chỉ thấy những người kia có cơ bắp vô cùng cường tráng, vẻ mặt đờ đẫn hệt như những con rối không có linh hồn.

Ông ta vừa giơ một đầu ngón tay lên thì một luồng khí sắc bén bắn ra xuyên thủng bàn tay của một người trong số đó. Người bị thương ngẩng đầu, gương mặt cứng đờ, ánh mắt rời rạc, vết thương không có một chút máu, hắn vung một tay lên, người Thừa Hoàng chợt lóe lên, bàn tay tấn công thất bại vỗ xuống mặt đất, nền gạch lập tức vỡ toang như mạng nhện.

Không đợi hắn ra đòn thứ hai, Thừa Hoàng phất tay áo qua một cơ quan, bọn họ lại bị nhấn chìm xuống hồ nước, dung dịch đỏ như máu lặng lẽ nuốt hết mọi thứ.

Có tiếng động vang lên, một người từ phía sau bước đến, chính là Chu Yếm, gương mặt thiếu niên xuất hiện vẻ chán nản, “Bàn chuyện thế nào?”

Thừa Hoàng chậm rãi bước ra sau điện, đi thẳng vào phòng của mình mới lạnh lùng nói, “Tên đần Xích Bạt kia nhìn thấy vàng là bị lú não, sớm muộn gì cũng chuốc lấy họa lớn.”

Chu Yếm càng thêm hứng thú, “Vàng ở đâu ra, người Trung Nguyên tặng?”

Mặt nạ bạc tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, Thừa Hoàng cất giọng lạnh lùng, “Không sai, chỉ sợ đây là một mồi câu, rõ ràng lão già Diệt Mông kia có ý khác, trong ngoài dẫn dụ bọn họ. Buồn cười là Xích Bạt không hề phát giác ra, lại nghe theo lời ông ta, cho người Trung Nguyên nhập giáo.”

Chu Yếm ngả người xuống ghế trúc, chẳng hề ngạc nhiên, “Hắn và A Lan Đóa đều là kẻ không có đầu óc, đúng là một đôi ngu xuẩn.”

Đôi mắt đen láy nhìn xuyên qua mặt nạ bạc, Thừa Hoàng vuốt ve thanh gỗ chia thuốc, “A Lan Đóa sắp ngồi vào ghế Giáo chủ, có lẽ ông ta cũng rất sốt ruột.”

Chu Yếm mỉa mai, “Ông ta không đánh lại Xích Bạt, nếu có thể giết A Lan Đóa ngay dưới mắt Xích Bạt thì cũng xem như có bản lĩnh.”

Thừa Hoàng im lặng không nói gì, Chu Yếm ngửa mặt lên, lắc lư trên ghế trúc, “Dù là ai trong số bọn họ thắng thì ta cũng không có kết cục tốt đẹp. Nếu Diệt Mông thắng chắc chắn ông ta sẽ giết ta, nếu A Lan Đóa làm Giáo chủ thì có lẽ ta sẽ phải chịu tra tấn hàng ngày.”

Thừa Hoàng lạnh lùng nói, “Sao ngươi cứ trêu chọc nàng ta làm gì? Với miệng lưỡi của ngươi, nói mấy câu lấy lòng đâu có gì khó.”

Chu Yếm cầm một cây gậy trúc lên trêu chuột trong lồng, nói, “Bởi vì nàng ta quá ngu, ta không vừa mắt nàng ta, hơn nữa nàng ta cũng ngứa mắt ta.”

Mặt nạ bạc của Thừa Hoàng lóe lên tia sáng, không trách cứ hắn nữa.

“Đừng thấy ta và nàng chung một mẫu thân mà nhầm, ta có một nửa dòng máu của nô lệ Trung Nguyên, vô duyên vô cớ hèn mọn hơn người khác. Nếu không phải mẫu thân bảo ông che chở cho ta thì e rằng ta đã chết từ lâu.” Có lẽ trong lòng Chu Yếm bực bội, hắn đâm gậy trúc chọc bọn chuột nhảy đông nhảy tây, hắn ném gậy trúc đi đổi chủ đề, “Thừa Hoàng, Xích Bạt và Diệt Mông đều có dã tâm, còn ngươi thì sao? Ông tuân theo lời mẫu thân, trông coi Thần Đầm, không nhúng tay vào bất cứ chuyện gì, ông không sợ cuối cùng mình sẽ chết không được tử tế sao?”

Thừa Hoàng lôi một con rết to từ trong hộp ra ném vào một cái bình đựng bọ cạp, nhìn bọ cạp và rết chém giết lẫn nhau, rất lâu sau mới đậy nắp bình lại, trầm ngâm không nói một lời.

Hết chương 87.
Bình Luận (0)
Comment