Một Tên Bệnh Thần Kinh Nói Yêu Tôi

Chương 21

“Tôi lập một nhóm chat làm việc, có bất kỳ tin tức gì thì mọi người ném vào đây.” Lăng Phong cúp điện thoại, thêm người vào một nhóm chat.

Tổ trọng án khu Hổ Thành (6 người):

[Thám Trưởng Đầu Trọc]: Đây là một ít thông tin của A Độ Thập Tam.

[Béo Chống Mại Dâm]: Cát Gia Kỳ là người thành phố Vũ Châu? Vậy thì trùng hợp, “Vãng Sinh Lục” không xuất bản thêm, ở thư viện thành phố Vũ Châu có một bản duy nhất. Em đang ở ga tàu, khoảng 2 tiếng nữa là đến Vũ Châu.

[Thám Trưởng Đầu Trọc]: Vất vả rồi. Vé tàu sẽ được hoàn trả cho cậu. Đinh Đinh có tiến triển gì không?

[Phú Nhị Đại]: Bốn người chết lúc trước đều không phải là người địa phương, người nhà đưa về quê làm đám tang rồi. Em đang đi thăm hỏi hàng xóm của Bàng Đại Hải.

[Béo Chống Mại Dâm]: Cái biệt danh này là hệ thống tự đặt cho mình à?

[Thám Trưởng Đầu Trọc]: Chức năng mới của wechat, căn cứ vào thuộc tính của cậu trên vòng bạn bè để xác định.

[Béo Chống Mại Dâm]: [Anh da đen mặt chấm hỏi.jpg]

[Phú Nhị Đại]: Lão đại, làm thế nào mà anh lấy được lệnh điều tra vậy?

[Thám Trưởng Đầu Trọc]: Tạm thời đừng nói chuyện này, Tâm Hoài, bốn hiện trường trước đó thế nào?

[Pháp Y Nhập Liệm]: Ở bốn góc tường khuất đều có hình vẽ phù chú tương tự.

[Thám Trưởng Đầu Trọc]: Nguyên Phi, một khi danh sách mượn đọc “Vãng Sinh Lục” xuất hiện tên của Cát Gia Kỳ, lập tức thông báo cho anh để anh xin lệnh bắt của cấp trên!

Trao đổi xong, Lăng Phong ngáp dài, đang ngủ gà gật thì bị âm thanh thông báo của điện thoại làm cho bừng tỉnh, có tin nhắn mới đến.

[Béo Chống Mại Dâm]: Lão đại, trong danh sách không có Cát Gia Kỳ!

[Thám Trưởng Đầu Trọc]: Sao chép danh sách lại, dùng hệ thống cảnh sát kiểm tra thông tin của bọn họ, thiết kế một mô hình quan hệ xã hội. Rất có khả năng Cát Gia Kỳ không dùng tên mình đi mượn.

[Béo Chống Mại Dâm]: Em vừa chụp gửi vào nhóm rồi, làm phiền chị Bạch!

[Pháp Y Nhập Liệm]: Trong danh sách này không có ai là người thân quen của Cát Gia Kỳ cả.

[Béo Chống Mại Dâm]: Chẳng lẽ chúng ta nghi ngờ sai hướng rồi? Tiểu thuyết của Cát Gia Kỳ thực sự chỉ là trùng hợp mà thôi?

[Mặt Trời Nhỏ Tỏa Nắng]: Loại hình ấn phẩm duy nhất như “Vãng Sinh Lục” thường được thủ thư tận tâm chịu trách nhiệm gìn giữ, đăng ký đọc và bảo quản, cũng không được mang ra khỏi thư viện. Cậu cầm ảnh chụp của Cát Gia Kỳ đi hỏi thủ thư thử xem người ta có ấn tượng gì về cậu ta không.

[Béo Chống Mại Dâm]: Gửi cho em một tấm ảnh chụp của Cát Gia Kỳ đi ạ.

[Pháp Y Nhập Liệm]: [Cát Gia Kỳ.jpg] Đây là ảnh chụp của cậu ta tham gia một hoạt động công ích hồi học đại học. Tôi tìm được trên website chính thức của trường.

[Béo Chống Mại Dâm]: Không ngờ ngoại hình cũng đẹp trai phết.

[Phú Nhị Đại]: Mặt người dạ thú!

Nguyên Phi làm theo lời Hàn Dung, quay lại thư viện, tìm thủ thư hỏi thăm: “Cô ơi, cô có ấn tượng với người này không? Cậu ấy có từng mượn đọc quyển ‘Vãng Sinh Lục’ kia không ạ?”

Thủ thư nhìn lướt qua đã nói luôn: “Có mượn đó, tầm khoảng ba tháng trước.”

“Vậy sao trong danh sách mượn đọc không có tên của cậu ấy ạ?”

“Từ hồi đại học thằng bé đã là khách quen của thư viện rồi. Ngoại hình tốt, lịch sự, lễ phép, còn thường xuyên mang đồ ăn nhẹ tới cho chúng tôi. Nhân viên ở đây đều quen mặt nó hết. Ngày đó nó quên mang theo chứng minh thư, quyển sách này lại không thể mượn ra ngoài nên nó ngồi trong thư viện đọc luôn, không viết tên đăng ký.”

“Cô có xác định là cậu ấy không? Người tới lui thư viện mỗi ngày nhiều như vậy mà, liệu có nhớ nhầm không?”

“Tầng trên cùng là tầng lưu trữ sách quý và bản duy nhất, người lên đó mượn đọc không nhiều lắm, trong nửa năm nay cũng chỉ có mình thằng bé đó lên thôi, cho nên không thể nhớ nhầm được!”

“Có việc gì thế? Chẳng lẽ là nó xảy ra chuyện à?”

“Chúng cháu chưa tiết lộ được ạ.” Nguyên Phi cảm ơn người thủ thư, đi ra ngoài gọi điện thoại cho Lăng Phong, “Lăng lão đại, thủ thư đã chứng minh Cát Gia Kỳ từng đọc “Vãng Sinh Lục”! Chúng ta có cần triệu tập Cát Gia Kỳ luôn không?”

“Chờ đó!” Lăng Phong cúp điện thoại, lập tức nhắn tin cho Bạch Tâm Hoài, “Tâm Hoài, chị soạn một tờ đơn yêu cầu cảnh sát thành phố Vũ Châu phối hợp điều tra với chúng ta, đưa Cát Gia Kỳ tới Tuyết Châu!”

“Cát Gia Kỳ hiện tại không ở Vũ Châu. Căn cứ vào ghi chép sử dụng chứng minh thư của cậu ta, bảy ngày trước, cậu ta đã đi tàu cao tốc từ Vũ Châu tới Tuyết Châu rồi.”

“Có tra được cậu ta đang ở đâu không?”

“Khách sạn Tây Bác.”

[Thám Trưởng Đầu Trọc]: Cát Gia Kỳ đang ở khách sạn Tây Bác. Đinh Đinh lập tức đi tới khách sạn canh giữ, Nguyên Phi khẩn trương quay về Tuyết Châu, chúng ta tập hợp rồi đưa Cát Gia Kỳ về Cục cảnh sát!

*

Hơn 8 giờ, Lăng Phong xuống tàu hỏa, vừa thông báo với Hàn Dung, vừa chạy về Cục cảnh sát. Lăng Phong mở cửa phòng điều khiển, nhìn thấy Nguyên Phi, hỏi: “Thế nào rồi?”

“Vừa bắt chưa đến 10 phút thì luật sư của anh ta đã tới rồi. Anh nói xem có khả nghi không? Nào có ai được luật sư đi theo 24/24 chứ?!”

“Cậu ta tới Tuyết Châu làm gì?”

“Du lịch!”

Phòng thẩm vấn.

“Cát tiên sinh, ngày 25 tháng 7 năm 2018, anh có mượn một quyển sách tên là ‘Vãng Sinh Lục’ ở trong thư viện thành phố Vũ Châu hay không?”

Cát Gia Kỳ rất gầy, làn da tái nhợt, giọng điệu nói chuyện mềm mại nhẹ nhàng, tốc độ nói thong thả, “Tôi mượn rất nhiều sách, không nhớ rõ.”

“Chúng tôi có nhân chứng chứng minh ngày đó anh đã mượn quyển sách này.”

Luật sư đeo kính gọng vàng đứng bên cạnh Cát Gia Kỳ lạnh lùng lên tiếng: “Vậy thì cũng không thể chứng minh Cát tiên sinh và vụ án này có liên quan, cũng không thể chứng minh cậu ấy là hung thủ giết người!”

“Một tên luật sư xấu xa!” Nguyên Phi nhìn màn hình, tức giận đập bàn.

“Hàn Dung tới rồi.” Lúc này, Bạch Tâm Hoài đẩy cửa ra, dẫn Hàn Dung và Quý Diên đi vào. Lăng Phong vội vẫy tay với anh, “Anh mau tới quan sát biểu cảm của Cát Gia Kỳ thử xem cậu ta có đang nói dối không?”

Hàn Dung vào phòng thẩm vấn, ngồi bên cạnh Đinh Đinh, nhìn chằm chằm Cát Gia Kỳ hồi lâu, nhìn thấy nét cười trên khóe mắt đối phương chưa từng hạ xuống. Trong quá trình thẩm vấn, Cát Gia Kỳ rất ít nói. Hỏi một hồi, Đinh Đinh nổi giận lôi đình, hung hăng đập bàn, “Có phải anh là người giết Bàng Đại Hải không!?”

“Tôi không giết bất kỳ ai cả.” Ngữ khí của Cát Gia Kỳ vẫn lãnh đạm như cũ, trên mặt không hề có một gợn sóng.

“Vị cảnh sát này, đề nghị cậu chú ý thái độ của mình!” Luật sư lạnh lùng nói, “Tôi nghi ngờ cậu đang bức cung!”

Hàn Dung đứng lên, đẩy cửa đi ra ngoài. Lăng Phong đang đợi ngay đó, hỏi: “Thế nào rồi?”

“Cát Gia Kỳ không nói dối, cậu ta không phải hung thủ giết người.”

Nguyên Phi khó hiểu: “Vậy thì trong vụ án này anh ta đóng vai trò gì? Một tác giả bị độc giả não tàn hãm hại à? Nhưng nếu vậy thì phải giải thích hình vẽ phù chú ở hiện trường như thế nào đây?”

“Đây là câu hỏi mà cảnh sát các cậu phải trả lời. Ngại quá. Tôi nghỉ ngơi một lúc.” Hàn Dung đi sang căn phòng họp trống bên cạnh, ngồi xuống ghế sô pha, nhìn chậu hoa màu xanh lục trên bàn phát ngốc.

Có tiếng bước chân người nhẹ nhàng đi vào.

“Bác sĩ, hôm trước ở trên máy bay, sau khi đọc xong ‘Manh Thám’, anh đã nằm mơ. Anh mơ thấy mình đang ở trong một tòa lâu đài, bên trong có rất nhiều căn phòng. Anh nhìn thấy mình của năm 5 tuổi, 10 tuổi, 15 tuổi. Ở một căn phòng cuối cùng, anh nhìn thấy ‘Hàn Dung’ đang ném một người vào chảo dầu. Em có thể giúp anh phân tích giấc mơ này không?”

Quý Diên suy nghĩ một lúc, nói: “Lâu đài này chính là bộ não của anh. Mỗi căn phòng cất giấu một ký ức từ nhỏ đến lớn. Ở căn phòng cuối cùng, anh nhìn thấy Hàn Dung bị phân liệt, chứng tỏ anh đã khóa được ‘Hàn Dung’ này vào căn phòng đó, tự kiểm soát thành công.”

Hàn Dung lắc đầu: “Là em giúp anh nhốt cậu ta lại. Bây giờ anh muốn nhờ em giúp anh thả kẻ đó ra, chỉ có cậu ta mới đoán được suy nghĩ của hung thủ.”

“Không được.” Quý Diên nói chắc nịch, “Bất luận là chức trách của bác sĩ hay là nghĩa vụ của bạn trai, em đều không thể làm như vậy.”

“Nhưng mà bác sĩ…” Hàn Dung nói, “Chỉ có kẻ điên mới hiểu được kẻ điên.”

“Em không đồng ý.”

“Nếu em không đồng ý, anh cũng có cách của riêng mình.” Hàn Dung lấy điện thoại, mở album ảnh, không chút để ý lật xem từng bức ảnh.

Quý Diên lanh tay lẹ mắt che những bức ảnh máu me be bét kia lại, nói: “Anh không thể dùng những ký ức trong quá khứ để kích thích mình như vậy được!”

“Anh biết em muốn gì, anh không hề tự trừng phạt mình, tuy rằng lúc trước anh giữ những bức ảnh này lại để nhắc nhở bản thân không được xúc động ngớ ngẩn nữa, nhưng mà bác sĩ… em biết lời thề lúc anh tốt nghiệp là gì không? Mãi mãi bảo vệ nhân dân, bảo vệ chính nghĩa, bảo vệ đất nước. Nếu không ngăn hung thủ lại, mười tám tầng địa ngục, gã sẽ giết mười tám người. Anh biết em có cách để lôi Hàn Dung kia ra, cũng hiểu là em khó xử, cho nên anh không muốn bức ép em.”

“Thực ra không xem ảnh cũng không sao, bởi vì dáng vẻ của bà ấy đã sớm khắc sâu vào đầu anh rồi.”

Quý Diên ôm lấy Hàn Dung, run rẩy nói: “Giá như em gặp được anh sớm hơn…”

“Bây giờ cũng không muộn. Anh đã gặp được em, quãng đời còn lại của anh sẽ chỉ là em.” Hàn Dung dụi mặt vào áo hắn, ngọt ngào nói, “Vất vả cho em lại phải lấy lòng Hàn Dung kia rồi.”

“Đều là anh, không vất vả.”

*

Khi luật sư lần thứ ba bày tỏ thái độ sẽ khiếu nại cảnh sát, Lăng Phong phất tay đồng ý thả người. Hàn Dung đi từ phòng họp ra, giữ tay một cảnh sát hỏi đường: “Cảnh sát Lăng đang ở đâu?”

“Ở phòng điều khiển.”

Lúc Hàn Dung đi lên tầng, vừa vặn đụng phải Cát Gia Kỳ và luật sư đang đi xuống, đối phương nhẹ giọng nói: “Cứ như vừa đổi sang một người khác vậy.”

Hàn Dung gõ cửa phòng điều khiển, mặt vô cảm hỏi: “Ai có thể nói cho tôi biết, vì sao sau một giấc ngủ dậy tôi lại đang ở Cục cảnh sát không?”

“À thì…” Lăng Phong sờ cái đầu trọc của mình, Đinh Đinh khịt mũi, Bạch Tâm Hoài vuốt tóc, Nguyên Phi chăm chú nhìn màn hình, cứ như tìm được một phát hiện mới, “Cát Gia Kỳ và tên luật sư đáng chết kia vừa nói thầm gì đó! Lăng lão đại, em đề nghị xin cấp trên cho phép chúng ta trang bị máy nghe trộm trong nhà bọn họ!”

Lăng Phong nhướng mày, “Đương nhiên có thể, chỉ cần cậu nguyện ý viết một tờ đơn dài một vạn chữ, đồng thời nhận chịu hết mọi trách nhiệm.”

Đinh Đinh vỗ vai Nguyên Phi, “Ngoan ngoãn chút đi, nếu không đầu sẽ hói sớm đấy.”

Cát Gia Kỳ đi ra khỏi Cục cảnh sát, dịu dàng cười nói: “Anh có nhìn thấy không? Ánh mắt của người kia nhìn tôi như thể không hề quen biết.”

Luật sư nhìn điện thoại, nói: “Tiểu thiếu gia, lão gia hỏi cậu có về nhà ăn cơm không? Còn nữa, độc giả của cậu lại gửi tin uy hiếp, nếu không cập nhật chương mới sẽ gửi dao tới nhà.”

“Đau đầu thật sự. Dạo gần đây tiểu thuyết của tôi bị quản lý chặt quá. Đêm nay chọn ai đây? Chọn luôn người đó được không? Haiz, độc giả đúng là tiểu yêu tinh mà ~”

*** Hết chương 21
Bình Luận (0)
Comment