Hắn hôn rất cẩn thận, không bỏ qua bất kỳ một ngóc ngách nào trong khoang miệng, triền miên dịu dàng, hôn đến mức cả người Hàn Dung run lên, trái tim tăng tốc, cuối cùng tay anh vô thức ôm lấy đối phương.
Trước khi gặp được Quý Diên, Hàn Dung tin rằng mình là một kẻ lãnh cảm, sau khi gặp được Quý Diên, anh hoài nghi đối phương đã đầu độc mình.
Hàn Dung chưa từng nghĩ vì sao mình lại thiếu quyết đoán như vậy, luôn muốn thân mật với đối phương, miệng nói một đằng lòng muốn một nẻo.
*
Trời chưa sáng hẳn Hàn Dung đã bị tiếng rung của di động đánh thức. Nhóm chat của vụ “mười tám tầng địa ngục” có thông báo tin nhắn mới liên tục, che kín toàn bộ màn hình. Hàn Dung mơ màng mở ra xem, thấy toàn bộ đều là của [Áo Blouse Trắng Lưu Lạc] đang spam, rất nhiều thông tin được gửi đến.
Bộ não của Hàn Dung chưa khởi động xong, nhất thời nghĩ không ra cái nick name này là của thần thánh phương nào, đến lúc ấn vào thông tin cá nhân mới ngộ ra [Áo Blouse Trắng Lưu Lạc] chính là [Pháp Y Nhập Liệm] Bạch Tâm Hoài ban đầu, xem ra tính năng tự đặt tên nick name của wechat lại được thăng cấp rồi.
Hàn Dung phục hồi tinh thần, cẩn thận xem thành quả làm việc suốt đêm của Bạch Tâm Hoài, lẩm bẩm: “Một vụ án phức tạp, vất vả cho chị ấy rồi.”
Tuy rằng lần đầu tiên nhìn thấy người chết, Bạch Tâm Hoài đã nói “không khám được rồi” nhưng cuối cùng thi thể vẫn được cô mổ xẻ cẩn thận, đã có suy đoán thời gian tử vong – Bàng Đại Hải chết vào lúc rạng sáng ngày 25 tháng 10. Nguyên nhân tử vong là do ruột xuất huyết quá nhiều, hung khí là một chai rượu thủy tinh.
Vậy thì tên kỹ nam kia càng có hiềm nghi hơn.
Còn Hàn Dung cũng viết thêm một đoạn phác họa chân dung hung thủ: “Nam, 24 – 28 tuổi, cao khoảng 175 – 178cm, tốt nghiệp đại học, làm việc trong ngành giải trí, hoặc là ngành dịch vụ đặc thù nào đó. Trong cuộc sống bình thường tính cách yếu đuối hướng nội, nhưng ở phương diện tình dục lại tương đối mạnh mẽ bá đạo. Tâm lý tuổi dậy thì phát triển không lành mạnh, có khả năng đã từng chịu bạo lực học đường.”
[Phú Nhị Đại]: Trực giác nói cho tôi biết con vịt ren hồng kia có liên quan đến vụ án này!
[Thám Trưởng Đầu Trọc]: Hai vị 007 nằm vùng một đêm có phát hiện gì mới không?
[Mặt Trời Nhỏ Tỏa Nắng]: Ở trong quán bar, nữ vương váy ren hồng kia rất nổi tiếng, nhưng lại đang xin nghỉ bệnh nên không đi làm, đêm nay phải chú ý thêm.
[Thám Trưởng Đầu Trọc]: Được đấy! Mới có mấy tiếng đã có thông tin rồi. Cuối năm đơn vị của chúng tôi tuyển thêm người, anh có muốn tới thử việc không? Đãi ngộ tốt lắm!
[Mặt Trời Nhỏ Tỏa Nắng]: Nghề này quá nguy hiểm. Tôi không muốn vợ tương lai của mình phải làm góa phụ.
[Béo Chống Mại Dâm]: Tổ bọn em an toàn nè! Toàn thể thành viên của tổ truy quét mại dâm xếp hàng hoan nghênh anh!
[Phú Nhị Đại]: Tới tổ truy quét mại dâm còn chẳng bằng đi làm cảnh sát giao thông!
[Béo Chống Mại Dâm]: Làm cảnh sát giao thông mệt lắm, dãi nắng dầm mưa, tổ truy quét mại dâm nhàn hơn nhiều! Phương châm đi nhiều, nhìn nhiều, không gì không biết!
[Thám Trưởng Đầu Trọc]: Tổ trọng án vẫn tốt mà, hệ số an toàn khá cao, đâu phải ngày nào cũng đụng phải tội phạm giết người biến thái. Tổ phản hắc mới là chỗ nguy hiểm nhất.
[Béo Chống Mại Dâm]: À, phản hắc! Giấc mộng thời trẻ của em!
[Thám Trưởng Đầu Trọc]: Tiền đi đám tang của tổ phản hắc là nhiều nhất.
[Béo Chống Mại Dâm]:???
10 giờ tối, cuộc sống về đêm bắt đầu. Những chiếc bóng đèn đủ màu sắc trong quán bar chiếu thành một cảnh quần ma loạn vũ. Hàn Dung vừa lau ly rượu vừa quan sát sàn nhảy, ở đó có một cậu trai cao gầy, mặc đầm ren màu đen giả gái đang múa bụng một cách cực kỳ quyến rũ. Cái tần suất lắc eo này làm Hàn Dung có cảm giác một giây sau nó sẽ bị đứt ra.
Lễ tân đứng chờ một lúc không thấy có khách vào thêm, rảnh rỗi đi về phía Hàn Dung, chú ý thấy tầm mắt của cậu đang nhìn người biểu diễn trên sàn nhảy, gã bĩu môi nói: “Không ngờ cậu lại thích kiểu này.”
“Tên cậu ta là gì?”
Lễ tân nổi giận: “Vì sao tôi phải nói cho cậu biết?”
Hàn Dung không để ý đến gã nữa, tập trung quan sát người đang nhảy. Lễ tân ở bên cạnh chờ một lúc, thấy cậu vẫn thờ ơ với mình như cũ, nhụt chí nói: “Được rồi, nói cho cậu vậy. Cậu ta tên là Nguyệt Nguyệt. Ông đây thật xui xẻo, thật không hiểu sao lại coi trọng một con lừa như cậu!”
Hàn Dung tự động bỏ qua câu cuối cùng của gã, hỏi lại: “Không phải lần trước anh nói có một nữ vương ren hồng rất xinh đẹp à? So với người này thì ai đẹp hơn?”
Lễ tân tức giận trừng mắt, “Chính cậu ta đó! Nữ vương đồ ren Nguyệt Nguyệt! Không biết hôm nay trái gió trở trời gì mà không mặc màu hồng! Tôi nhận được không ít lời phàn nàn rồi, rất nhiều khách hôm nay tới đây chỉ để xem cậu ta mặc váy ren hồng thôi đó!”
Đúng lúc này, quản lý nổi giận đùng đùng đi tới, tay trái chống nạnh, tay phải tạo dáng hoa lan chỉ mắng người: “Tiểu Hồng, lại lên cơn gì đó, không lo tiếp khách mà đứng đây bốc phét cái gì! Muốn uống gió Tây Bắc chờ một tiểu bạch kiểm mang về nuôi à?”
“Đi thì đi, làm gì mà hung dữ thế?!” Tiểu Hồng nhăn nhó liếc Hàn Dung một cái rồi ra cửa đứng.
Quản lý lắc mông xoay người, ngón tay dùng sơn móng đỏ chót chỉ sang phía Hàn Dung, nói: “Tôi nói cho cậu biết, trong quán có quy định cấm nhân viên làm bậy với nhau! Đừng có ỷ vào ngoại hình của mình đẹp trai mà mang rắc rối về cho tôi!”
Hàn Dung vô tội nói: “Là người khác muốn
làm tôi mà, tôi đã rất cố gắng để không bị
làm rồi.”
“Hừ!” Quản lý lắc mông rời đi.
Chờ đối phương đi xa rồi, Hàn Dung lập tức lấy điện thoại ở bên dưới quầy bar ra gửi tin nhắn lên nhóm.
[Mặt Trời Nhỏ Tỏa Nắng]: Nhân viên tên Nguyệt Nguyệt của quán bar rất khả nghi! Theo như lời một đồng nghiệp của tôi nói thì Nguyệt Nguyệt chính là nữ vương ren hồng. Hôm nay cậu ta đã đi làm, thái độ bình thường nhưng lại mặc đồ ren màu đen! Ren hồng là điểm đặc biệt của cậu ta, không ít khách nghe danh này mà đến, vì sao cậu ta lại muốn thay đổi điểm đó?
[Phú Nhị Đại]: Chẳng lẽ là do trong lòng có quỷ nên không dám mặc ren hồng nữa? Sợ có người nhận ra mình là hung thủ giết người?
[Thám Trưởng Đầu Trọc]: Nguyên Phi có lấy được thông tin của Nguyệt Nguyệt không?
[Béo Chống Mại Dâm]: Để em thử xem!
Nguyệt Nguyệt hình như không phải nhân viên toàn thời gian, chỉ nhảy múa khoảng hai tiếng rồi lui xuống thay đồ tháo trang sức. 15 phút sau, cậu ta mặc đồ bình thường đi ra từ cửa phụ, cúi đầu bước đi, vội vội vàng vàng như bị ai đuổi.
Hàn Dung đặt ly xuống, vừa định đi theo ra ngoài thì nghe tiếng Tiểu Hồng ở cửa nóng ruột kêu lên: “Mấy người có giấy tờ gì không? Nếu tự ý xông vào tôi sẽ kiện mấy người!” Tiếp đó, một đám người mặc cảnh phục khí thế ào ào đi vào, vị cảnh sát dẫn đầu ưỡn ngực cao giọng quát: “Tổ truy quét mại dâm! Người bán đứng bên trái, người mua bên phải, người đi ngang đứng giữa!”
Quản lý bước ra, tức giận trợn mắt, động tác tay hoa lan chỉ khua loạn, “Mấy cậu làm gì vậy!? Chúng tôi là chỗ giải trí đứng đắn mà!”
“Cảnh sát nhận được tin báo của người dân phố Phan Thị, nói ở đây có người tổ chức bán dâm. Mong anh phối hợp điều tra, trong vòng mười phút hãy giao toàn bộ thông tin của nhân viên cho cảnh sát. Có phải là chỗ đứng đắn hay không, chúng tôi xem qua một lần là biết.”
“Muốn mạng mà! Tháng trước không phải là mới tra rồi sao!”
“Ai biết được mấy người có tìm thêm nhân viên mới không sạch sẽ vào không? Bớt nói nhảm đi, nếu không tôi cho quán này đóng cửa luôn đấy!”
“Hung dữ cái gì?! Nếu cậu không tra ra được thứ gì, tôi nhất định sẽ kiện cậu!” Vị quản lý miễn cưỡng gọi người đi lấy hồ sơ đến.
Lúc tổ truy quét mại dâm rời đi, Nguyên Phi lẫn trong đám người âm thầm giơ một ký hiệu tay chữ V với Hàn Dung.
Qua một đợt náo loạn, khách cũng hết hứng tìm hoa hỏi liễu, rời đi tan tác như ong vỡ tổ, quán bar vừa rồi còn chật ních người nháy mắt đã trở nên trống không.
“Sợ chết tôi rồi! Không hiểu sao lần này bọn họ đến mà không nghe được chút tiếng gió nào!” Quản lý đi qua đi lại, nhìn thấy Tiểu Hồng đang ngồi ở sô pha chơi điện thoại, cau mày quát: “Còn thất thần ngồi đấy làm gì? Mau thu dọn rồi đóng cửa đi! Chờ bọn họ tới quét một lần nữa hả?!”
Tiểu Hồng cất điện thoại, “Vậy hôm nay đóng cửa sớm à?”
“Hỏi vô nghĩa! Không thấy lông vịt bị nhổ sạch hết rồi à, đúng là một đám không có mắt nhìn!”
Lúc này, Hàn Dung nhận được tin nhắn của Lăng Phong: “Sau khi tan làm tới tổ trọng án họp.”
*
“Căn cứ vào tư liệu mà chúng ta lấy được ở ‘Một Ít Xanh Giữa Vạn Bụi Hoa’ thì vị nhân viên có hoa danh ‘Nguyệt Nguyệt’ này tên thật là Lý Nguyệt Nhiên, 26 tuổi, làm bán thời gian ở quán bar, mỗi tuần đi làm ba ngày. Ngày 24 tháng 10, Bàng Đại Hải chọn Lý Nguyệt Nhiên đang biểu diễn trên sân khấu, đồng thời, em cũng tìm được trong kho dữ liệu của tổ truy quét mại dâm rằng trong giới này Lý Nguyệt Nhiên là một chuyên gia điều giáo tình thú nổi tiếng.”
“Em sắp xếp lại tuyến thời gian một chút. Ngày 24 Lý Nguyệt Nhiên đi cùng Bàng Đại Hải, ngày 25 Bàng Đại Hải bị hại, ngày 26 thi thể được phát hiện.” Đinh Đinh hỏi Hàn Dung, “Lúc trước anh đã làm khám nghiệm tâm lý tử thi của Bàng Đại Hải, suy đoán ông ta có khuynh hướng thích bị ngược, bây giờ nghi phạm là Lý Nguyệt Nhiên, một chuyên gia điều giáo có tiếng. Vụ án này liệu có thể nào là do hai người trong quá trình điều giáo đã không kiểm soát được chừng mực, dẫn đến việc Lý Nguyệt Nhiên đã hại chết Bàng Đại Hải không?”
Hàn Dung nói: “Câu hỏi này tôi nghĩ là cảnh sát Nguyên của tổ truy quét mại dâm trả lời sẽ chuyên nghiệp hơn.”
Nguyên Phi nói: “SM là sở thích đặc biệt của một vài người, một người là chủ nhân, một người là nô lệ. Trước khi trò chơi bắt đầu, bọn họ sẽ thống nhất một khẩu lệnh kiểu ám hiệu, khi nô lệ không thể chịu đựng được nữa thì trò chơi sẽ dừng lại. Đối với một chuyên gia điều giáo mà nói, kịp thời, nhạy bén, nhanh chóng tiếp nhận tín hiệu của đối tượng được điều giáo chính là sự chuyên nghiệp. Bọn họ không được phép mất khống chế, cho nên em cho rằng giả thiết của Đinh Đinh không được thành lập. Nếu Lý Nguyệt Nhiên thật sự là hung thủ, thì đây rõ ràng là một vụ giết người có chủ ý.”
Lăng Phong hỏi: “Vậy động cơ gây án của cậu ta là gì?”
Hàn Dung nói: “Trên đời này, động cơ gây án của người bình thường sẽ xuất phát từ ba điểm: tiền, tình, thù. Còn tội phạm biến thái, đặc biệt là tội phạm giết người hàng loạt thì thường không có động cơ, chỉ là nhất thời hứng khởi, do đó cần phải tiến hành phân tích tâm lý của bọn họ, cụ thể là bắt nguồn từ hoàn cảnh trưởng thành, môi trường sống, v.v…”
Nguyên Phi đáp: “Cũng chính là phác họa chân dung của hung thủ!”
Đinh Đinh: “Tuổi, chiều cao của Lý Nguyệt Nhiên đều phù hợp với những gì đã viết trước đó, bây giờ chỉ cần chờ chứng thực tính cách của cậu ta, với lại có từng phải chịu bạo lực học đường hay không.”
Lăng Phong nói: “Nguyên Phi, những cái này cậu đi kiểm tra, bắt đầu từ đồng nghiệp, bạn học và giáo viên của Lý Nguyệt Nhiên.”
“Yes, sir!”
Hàn Dung: “Phác họa chân dung tội phạm chỉ có tác dụng phụ trợ, mấy cậu đừng quá ỷ lại vào nó, muốn kết án cần bằng chứng xác thực nhiều hơn.”
Lăng Phong sờ cái đầu trọc của mình, cười lạnh, “Tôi không tin một tội ác lớn dùng dầu chiên người như vậy mà không để lại chút sơ hở nào. Hung khí là một chai bia, pháp y chỉ tìm được một ít mảnh vụn thủy tinh ở trong cơ thể nạn nhân, vậy phần còn lại đang ở đâu?”
Nguyên Phi: “Chắc là bị hung thủ xử lý rồi.”
Lăng Phong nói với Đinh Đinh: “Đinh Đinh, dẫn theo đồng nghiệp bên pháp y tới căn nhà thuê của Bàng Đại Hải tìm kỹ lại trên thảm, rất có khả năng dấu vân tay của hung thủ vẫn còn lưu lại ở những mảnh vụn thủy tinh rơi vãi trên thảm và sàn nhà.”
“Yes, sir!”
Lăng Phong quay sang cười nịnh nọt với Hàn Dung và Quý Diên: “Làm phiền hai vị chịu đựng thêm một thời gian nữa, tiếp tục làm nằm vùng tìm thêm manh mối phá án, ánh sáng bình minh đang ở ngay trước mặt chúng ta rồi!”
*** Hết chương 25