Một Tên Bệnh Thần Kinh Nói Yêu Tôi

Chương 29

3 giờ sáng, quán bar đóng cửa.

Hàn Dung thay đồng phục trong phòng thay quần áo. Tiểu Hồng ở ngoài cửa đang cúi đầu chơi di động, nghe thấy động tĩnh lập tức ngẩng đầu, nhét điện thoại vào túi quần, tươi cười chào đón, thân mật ôm một bên cánh tay của Hàn Dung, nỉ non: “Chơi không đây, em trai?” Cả đêm gã bị Hàn Dung trêu chọc đến mức hô hấp không thuận, mặt mũi đỏ rực, hận không thể lập tức lột hết đồ của đối phương ra hành sự ngay tại chỗ.

Hàn Dung nói: “Tôi đưa anh về nhà.” Ngẩng đầu lên thì thấy Quý Diên đang đứng ở trong góc, đang nhìn chằm chằm bọn họ, đôi mắt xinh đẹp tối lại.

Hàn Dung ngả ngớn huýt sáo, nói với Quý Diên: “Mỹ nhân bé nhỏ, có muốn đi cùng không?”

Tiểu Hồng kích động hô to: “Không được!” Gã gắt gao ôm lấy tay Hàn Dung, trừng mắt với Quý Diên, mười phần chiếm hữu nói: “Nếu cậu ta đi theo nhất định chỉ có cậu chơi với cậu ta thôi, tôi không cần!”

Hàn Dung bật cười, “Tôi còn tưởng anh sợ chúng tôi nhiều người, chơi hỏng mất anh.”

Tiểu Hồng nửa nũng nịu nửa khinh thường nói với Hàn Dung: “Chị đây là dạng gì cưng đã được nhìn đâu? Chẳng lẽ lại sợ hai đứa nhóc như mấy cưng? Có người đi làm ở công ty lớn, mỗi năm kiếm được trăm vạn còn đang quỳ xuống như chó cầu chị đánh kia kìa!”

“Ai mà khẩu vị nặng thế?”

Tiểu Hồng nhất thời lanh mồm lanh miệng: “Chính là người vừa mới chết đó, là một lão M, cực kỳ thích bọn tôi mặc đồ nữ đánh! Thích nhất là Nguyệt Nguyệt…” Gã nhận ra mình vừa nói sai rồi, lập tức pha trò chuyển chủ đề, “Mau lên đi, trời sắp sáng rồi.”

Bọn họ đi ngang qua người Quý Diên. Hắn hít sâu một hơi, cố gắng khống chế cảm xúc của mình, giọng nói bình tĩnh nhưng vẫn có phần run rẩy, dặn dò: “Nhớ mang bao.”

Hàn Dung bật cười ha ha.

Chỗ Tiểu Hồng ở cách quán bar không xa, là một tòa chung cư cũ, đi chỉ mất 15 phút. Gã hưng phấn mở cửa nhà, niềm nở mời Hàn Dung vào, ríu rít như một con chim sẻ, nói: “Cưng thích tư thế gì? Cưỡi ngựa hay truyền thống? Có thích chơi trò gì lạ không, đêm nay người ta nhất định sẽ thỏa mãn cưng!”

Gã nói nửa ngày mới phát hiện Hàn Dung không vào, vẫn đứng ở bên ngoài cười nhìn gã.

Tiểu Hồng khó hiểu hỏi: “Sao không vào nhà?”

“Tôi phải đi về đây.”

Tiểu Hồng vội la lên: “Về làm gì? Không phải cưng đã đồng ý rồi sao?”

Hàn Dung cười như không cười, hỏi: “Tôi nói tôi ngủ lại lúc nào?”

Từ đầu đến cuối, anh chỉ nói sẽ đưa Tiểu Hồng về nhà.

Tiểu Hồng tức giận dậm chân, mắng: “Cậu muốn đi tìm tên hồ ly tinh kia đúng không? Hừ! Tôi đã sớm nhìn ra hai người có gì đó không bình thường! Nói cho mấy người biết, hai công đến với nhau không có kết quả đâu!”

Hàn Dung quay đầu nháy mắt với Tiểu Hồng, “Thật đáng tiếc khi phải nói cho anh biết, tôi là thụ.”

Sét đánh giữa trời quang, Tiểu Hồng đứng thẫn thờ trong gió lạnh. Một người anh tuấn quyến rũ như Hàn Dung thế mà lại là… thụ?

“Đệt! Vậy mà không nói sớm! Ông đây con mẹ nó mất bao nhiêu công sức!” Tiểu Hồng níu lấy cửa nhà, đấm ngực gào to, “Cậu quay lại đi, tôi có thể làm công mà… hu hu hu… Ông trời ơi! Trời xanh ơi! Mệnh tôi khổ quá!”

*

Quý Diên một mình trở về chung cư, ngồi ở sô pha phát ngốc, sau đó hắn đứng dậy đi vào phòng ngủ, lấy con mèo bông kia ra, sờ sờ hai chữ “Hàn Dung” viết xiêu vẹo trên trán nó, môi mím thành một đường thẳng tắp, căm giận đánh.

“Không nghe lời!”

“Đánh mày!”

Giải tỏa cảm xúc một hồi, tinh thần đã tỉnh táo lại, có mấy sợi lông trên đầu con mèo bị bung ra, hắn đau lòng vuốt ve trán nó, lẩm bẩm: “Sao mày lại không ngoan vậy hả?”

Quý Diên tắm xong, vừa chui vào chăn thì nghe thấy tiếng mở cửa, sau đó là tiếng nhạc Douyin quen thuộc, “Meo! Meo Meo! Quay đầu lại nào! Tình yêu ngọt thế nào ~ Mèo đẹp thế nào ~ Tôi chính là một con mèo mặt bự ~ Một con mèo đáng yêu nhất thế giới ~”

Hàn Dung vừa cười vừa vào nhà, mỗi lần anh ngâm nga hát đoạn này tức là tâm tình của anh đang rất tốt. Bác sĩ Quý càng buồn bực, trở mình, quay mặt vào vách tường, nhắm mắt lại.

Hàn Dung tắm xong bò lên giường, thổi hơi vào tai Quý Diên, khẽ cười nói: “Sao không thèm để ý đến anh vậy? Tức giận rồi à?”

Quý Diên không trả lời.

Hàn Dung bật cười, cắn vành tai Quý Diên, làm nũng: “Ông xã ~ Đừng tức giận mòa ~”

Quý Diên cảm thấy lúc này mà hắn không cứng lên thì thật có lỗi với sự lẳng lơ của Hàn Dung quá! Quý Diên xoay người lại ôm lấy Hàn Dung, mút nhẹ môi đối phương, tức giận nói: “Hôm nay bổn vương muốn trọng chấn phu cương!”

“Được thôi ~”

Kết cục của Hàn Dung khinh địch chính là mấy tiếng sau gào khóc xin tha: “Ông xã, anh sai rồi, hu hu hu anh sai rồi…”

Quý Diên nâng cằm Hàn Dung, giọng nói trầm thấp uy nghiêm, cảnh cáo: “Còn dám dùng mỹ nam kế nữa không?”

“Không dám không dám…” Hàn Dung lắc đầu liên tục, sáp lại gần hôn lên má hắn, thanh âm vẫn còn hơi nức nở, “Ông xã đừng nóng giận, anh thật sự không dám nữa đâu!” Một tiếng ông xã mềm như bông kia lại biến bác sĩ Quý lạnh lùng lý trí thành một con hổ mất lý trí, nuốt cả xương lẫn da của Hàn-Mèo-Nhỏ vào bụng.

Sau khi “đánh trận” xong, Hàn Dung hoàn toàn phục tùng, ngoan ngoãn nằm trong ngực Quý Diên, không dám động đậy, thỉnh thoảng khẽ nấc lên. Quý Diên liên tục hôn lên trán và môi Hàn Dung trấn an, bị anh cắn một cái vào cằm, để lại một dấu răng nhợt nhạt, cuối cùng, Hàn Dung “hừ” một tiếng, vùi đầu vào cổ Quý Diên, chìm vào giấc ngủ.

Quý Diên dịu dàng hôn thêm mấy cái lên môi Hàn Dung, thầm thì nói: “Cục cưng ngoan, ông xã yêu cưng lắm.”

Ngày hôm sau, Hàn Dung nằm trên giường gửi tin nhắn lên nhóm wechat của tổ trọng án.

[Mặt Trời Nhỏ Tỏa Nắng]: Sau khi cha mẹ ly dị, Bàng Đại Hải bị tòa phán cho cha nuôi, từ nhỏ đã khuyết thiếu tình thương của mẹ. Người cha thường say rượu rồi đánh đập ông ta, tôi đoán sau khi người cha tỉnh rượu sẽ tự trách và hối hận, đối xử với ông ta tốt hơn, giống như là đánh một roi rồi cho một viên đường. Trong lòng Bàng Đại Hải thật ra vẫn luôn hy vọng mẹ có thể quay trở về, cho dù bị mẹ đánh cũng được,  nhưng cầu mà không được, dần dần tạo thành kiểu tính cách vặn vẹo, thích được đàn ông mặc đồ nữ đánh mình.

[Phú Nhị Đại]: Em tra được sau khi ly hôn, cha của Bàng Đại Hải không tái hôn, ông ấy chết vào năm Bàng Đại Hải 18 tuổi, bị trúng độc cồn.

[Thám Trưởng Đầu Trọc]: Mọi người nghĩ thế nào về chuyện giữa Bàng Đại Hải và Bàng Hà? Theo lời kể của Dương Văn, Dương Cầm tận mắt nhìn thấy Bàng Hà mặc đồ nữ thân mật với Bàng Đại Hải, hơn nữa cô ấy còn muốn báo cảnh sát là Bàng Đại Hải ấu dâm. Vậy giữa Bàng Đại Hải và Bàng Hà có tồn tại hành vi bức hiếp không?

[Mặt Trời Nhỏ Tỏa Nắng]: Bàng Hà là cháu trai trên danh nghĩa của Bàng Đại Hải, trên thực tế giống con nuôi hơn. Theo lý thuyết tâm lý học đạo đức suy đồi, người cha đối xử với Bàng Đại Hải như thế nào, Bàng Đại Hải cũng đối xử với Bàng Hà như thế. Trước mặt người lạ, Bàng Đại Hải biến thành một người thiếu tình thương của mẹ, thích ngược. Trước mặt con nuôi, ông ta lại biến thành một người tàn bạo thích đánh đập. Tôi cho rằng lời Dương Văn nói có thể tin được, Bàng Đại Hải thực sự có tồn tại hành vi ấu dâm.

[Béo Chống Mại Dâm]: À, tối hôm qua theo dõi Lý Nguyệt Nhiên, em đã tìm được nơi ở của cậu ta, có muốn xin lệnh điều tra luôn không? Nói không chừng trong nhà cậu ta còn đang cất giấu công cụ giết người hay gì đó… Em vẫn đang nấp ở bồn hoa trong khu chung cư, bây giờ cậu ta đi làm ở cửa hàng tiện lợi rồi.

[Thám Trưởng Đầu Trọc]: Gửi định vị qua đây.

Hàn Dung bỏ điện thoại qua một bên, lăn vào ngực Quý Diên ngủ tiếp. Cùng lúc đó, Lăng Phong nhận được tin nhắn định vị, mang theo Đinh Đinh và Bạch Tâm Hoài tới chỗ ở của Lý Nguyệt Nhiên.

Nguyên Phi nhìn thấy Lăng Phong xuống xe, lập tức nhảy từ chỗ bồn hoa ra, chạy tới chỗ bọn họ, nói: “Chung cư này không có người quản lý, không lấy được chìa khóa dự phòng. Chúng ta có nên xin lệnh điều tra, yêu cầu Lý Nguyệt Nhiên phối hợp không?”

Ánh mắt của Đinh Đinh lộ ra một tia khinh thường nhàn nhạt, nói với Nguyên Phi: “Lính mới, cậu có biết trước khi làm cảnh sát, lão đại của chúng ta đã làm gì không?”

Nguyên Phi buột miệng: “Trùm xã hội đen à?”

Lăng Phong đập bộp một cái lên gáy cậu ta, “Tuy rằng ngoại hình ông đây hơi xấu nhưng ông là người tốt đấy nhá!”

“Vậy thì anh làm gì?”

Bạch Tâm Hoài: “Sửa khóa chuyên nghiệp.”

“Hả?”

Sau đó, Nguyên Lính Mới trợn mắt há mồm nhìn Lăng Phong tùy tiện nhặt hai que gỗ ở bồn hoa, đi lên tầng 3, đứng ở cửa nhà Lý Nguyệt Nhiên, quen thuộc dùng que gỗ chọc chọc xoay xoay, mở khóa ra.

Nguyên Phi nhịn không được hỏi: “Lăng lão đại, anh có một thân tay nghề tốt như vậy sao lại còn đi làm cảnh sát?”

“Giảm bớt sức mạnh của nhóm xã hội đen.”

Nguyên Phi đi theo Lăng Phong vào nhà, “Nếu Lý Nguyệt Nhiên vô tội thì chúng ta hiện tại đang tự tiện xông vào nhà dân đó.”

“Nhìn mấy thứ này đi là cậu biết rốt cuộc cậu ta có vô tội hay không.” Đinh Đinh lạnh lùng nói, chỉ ngón tay về một phía.

Phòng khách không có sofa, không có TV, trên góc sàn nhà dùng thuốc màu đỏ vẽ một hình vẽ phù chú kỳ quái nào đó, còn bày một cái bàn thờ, đốt hai ngọn nến, cung phụng một bức tranh vẽ hình một thiếu niên.

Bạch Tâm Hoài hỏi: “Người trong tranh là ai?”

“Trông quen quen.” Nguyên Phi nhíu mày quan sát, “À! Nhớ ra rồi! Là Bàng Hà!”

Đinh Đinh khó hiểu hỏi: “Nếu cậu ta hận Bàng Hà thì vì sao còn lập bàn thờ cho Bàng Hà?”

Lăng Phong: “Vậy mới nói, trong phá án kỵ nhất là chỉ nhìn lớp bên ngoài. Mọi người mang bao tay vào đi, lục soát khắp nơi xem có tìm được đồ vật khả nghi nào không.”

Từ phòng sách truyền ra tiếng của Nguyên Phi: “Lão đại, em tìm được một bản viết tay ‘Vãng Sinh Lục’, có cả nhật ký của Lý Nguyệt Nhiên! Chị Bạch, cho chị này!”

“Lão đại, mau sang phòng ngủ mà xem!”

Nghe thấy tiếng Đinh Đinh kích động hô to, Lăng Phong lập tức chạy vào phòng ngủ của Lý Nguyệt Nhiên, sau khi nhìn thấy rõ mọi thứ, cười lạnh: “Kế hoạch này thật công phu.”

Trên bức tường sơn trắng dán đầy ảnh chụp của Bàng Đại Hải, có ảnh chụp ban ngày đi làm và ảnh chụp buổi tối chơi ở quán bar, kéo dài trong nhiều năm, trên một số ảnh còn dùng bút lông đỏ đánh dấu X, viết chữ “die”.

Bạch Tâm Hoài: “Lý Nguyệt Nhiên đã theo dõi Bàng Đại Hải trong suốt chín năm.”

Cô mở quyển nhật ký trong tay ra.

Mắt Nguyên Phi hồng hồng, “Lăng lão đại, Bàng Đại Hải thật sự đáng chết!” Một lát sau, giọng cậu ta nhỏ xuống, rầu rĩ nói: “Em có hơi hối hận khi đã theo dõi Lý Nguyệt Nhiên.”

Lăng Phong cầm quyển nhật ký, lật nhanh vài tời, sắc mặt dần trở nên bình tĩnh, phân công: “Đinh Đinh tới cửa hàng tiện lợi theo dõi, chờ Lý Nguyệt Nhiên tan làm rồi dẫn cậu ta về Cục cảnh sát. Nguyên Phi về nhà nghỉ ngơi đi. Tâm Hoài gọi đồng nghiệp bên tổ chứng cứ tới đây.” Vừa nói Lăng Phong vừa gửi tin nhắn wechat cho Hàn Dung.

[Thám Trưởng Đầu Trọc]: Tìm được chứng cứ chứng minh Lý Nguyệt Nhiên giết Bàng Đại Hải rồi. Thực ra Lý Nguyệt Nhiên giết người vì Bàng Hà, mục đích không giống như chúng ta suy đoán.

[Mặt Trời Nhỏ Tỏa Nắng]: Cảnh sát Lăng, cậu đang tự để lộ ra sự đau lòng của mình.

[Thám Trưởng Đầu Trọc]: Anh không nhìn thấy mặt tôi, sao lại đọc suy nghĩ của tôi được vậy?

[Mặt Trời Nhỏ Tỏa Nắng]: Rất đơn giản. Người bình thường bắt được tội phạm, phản ứng đầu tiên là vui mừng, nhưng cậu lại giải thích nguyên nhân Lý Nguyệt Nhiên giết người với tôi, điều này chứng minh cậu đang đồng tình với cậu ta.

[Thám Trưởng Đầu Trọc]: Chúng tôi phát hiện được nhật ký của Lý Nguyệt Nhiên.

Gửi tin nhắn thành công, Lăng Phong bổ sung thêm: “Một quyển nhật ký yêu thầm.”

*

Nỗi lòng thiếu niên không quay đầu lại, khúc chia ly khi ấy, hỏi lòng tốt, có còn không, bản thân cố gắng, đứng bên cạnh người.

— Sương Diệp Phi

“Lý Nguyệt Nhiên, bụng tớ đau quá, cậu xin cô nghỉ một hôm giúp tớ được không?”

Tiểu Hà lại bị chú đánh. Tôi vén áo đồng phục của cậu ấy lên xem, nhìn thấy rất nhiều vết bầm màu xanh tím trên bụng. Tôi hỏi cậu ấy: “Vì sao cậu không phản kháng?”

“Ba mẹ tớ mất rồi, họ hàng chê tớ phiền phức, gánh nợ trên lưng, trốn tớ còn không kịp, đâu có ai chịu nuôi tớ, gặp được chú Bàng là phúc khí của tớ. Thực ra chú ấy cũng rất đáng thương, mỗi lần đánh tớ xong đều ôm tớ, nói là nhất thời không kiểm soát được bản thân mình. Tớ khuyên chú ấy đi gặp bác sĩ, chú ấy nói dạo này có quen một người, nói không chừng người kia có thể chữa bệnh cho chú. Sau khi chữa xong, khôi phục lại bình thường, sẽ không bảo tớ mặc đồ nữ và đánh tớ nữa.”

Tôi chỉ xoa bụng cho cậu ấy, không nói gì.

Chiều tối, cậu ấy hoảng loạn chạy về phòng kí túc xá, nói: “Lý Nguyệt Nhiên, làm sao bây giờ? Tớ bị cô quản lý kí túc phát hiện rồi!”

Tôi bỏ đề thi sang một bên, hỏi: “Phát hiện cái gì?”

“Chú tớ muốn tớ mặc đồng phục nữ sinh! Quần áo của bọn họ đều phơi ở mặt sau khu nhà kí túc, tớ lẻn vào lấy một bộ, bị quản lý nhìn thấy! Làm sao bây giờ đây?!”

Bàng Hà đang không mặc đồng phục, chỉ mặc một cái áo thun màu vàng. Tôi cởi áo của cậu ấy ra, mặc vào người mình, “Cậu chạy nhanh như vậy, hẳn là bà ấy cũng không nhìn thấy rõ đâu. Camera cũng không quay được mặt cậu, chỉ có thể nhìn thấy cậu đang chạy về phía nào. Bọn họ sắp tới rồi, lát nữa dù tớ có nói gì, cậu hãy trả lời là ‘đúng’.”

“Ừm.” Bàng Hà đang sợ hãi, nghe lời gật đầu.

Quản lý kí túc xá và giáo viên chủ nhiệm xem camera theo dõi rồi đi vào kí túc xá nam.

Tôi nói: “Là em trộm, Bàng Hà nhìn thấy, có đúng không?”

Bàng Hà ngơ ngác đáp: “Đúng vậy.”

Ánh mắt của giáo viên chủ nhiệm và quản lý kí túc cùng thay đổi, vừa kinh ngạc vừa không dám tin. Chuyện này rất mất mặt, tôi biết, vì kì thi cấp ba, trường học nhất định sẽ áp xuống, nhưng những người biết chuyện cũng không phải là ít.

“Lý Nguyệt Nhiên, bọn họ lại đánh cậu đúng không? Tớ phải đi nói với cô giáo, rõ ràng không phải do cậu làm mà!”

“Nếu cậu thừa nhận là cậu làm, bọn họ chẳng những không bỏ qua cho tớ mà còn đánh thêm cả cậu. Không sao, không đau.”

“Lý Nguyệt Nhiên, tớ chịu không nổi, thực sự chịu không nổi nữa rồi! Tớ cố ý để cô ấy nhìn thấy nội y và tất, cố ý để cô ấy bắt gặp. Tính tình cô ấy nóng nảy như vậy, nhất định sẽ phanh phui chuyện này, đến lúc đó tớ sẽ được cứu thoát khỏi biển khổ này!”

“Lý Nguyệt Nhiên, cô ấy chết rồi. Tớ biết cô ấy bị chú giết. Chú mua được một bác sĩ, tớ hại chết cô ấy rồi!”

“Tiểu Hà, chúng ta báo cảnh sát đi.”

“Vô dụng thôi, ông ta còn mua được cả cảnh sát xử lý vụ án, là một người ở vị trí lãnh đạo.”

“Lý Nguyệt Nhiên, tớ hận ông ta, ông ta đã hủy hoại cuộc đời tớ.”

“Lý Nguyệt Nhiên, cậu là người tốt, đừng vì tớ mà trở thành biế.n thái.”

“Lý Nguyệt Nhiên, tớ thật sự chịu không nổi nữa. Trên đời này không có Bồ Tát, không ai cứu được tớ cả!”

Tiểu Hà tự sát.

Cậu ấy chạy vọt ra đường, tôi không kịp giữ lại. Tôi còn chưa nói với cậu ấy…

“Tiểu Hà, cậu không phải là b.iến thái.”

“Tớ rất thích cậu.”

Tiểu Hà, tớ rất nhớ cậu, rất nhớ rất nhớ rất nhớ, nhớ đến mức đầu phát đau, có cảm giác sắp chết rồi.

Sau khi biến thành người giống cậu, liệu tớ có đỡ đau khổ hơn không?

Mặc đồ nữ không phải biế.n thái, Tiểu Hà, cậu nhìn tớ đi.

Rất đẹp, cậu ở trong mắt tớ cũng là một người đẹp như vậy đó.

Lăng Phong thức cả đêm đọc hết quyển nhật ký của Lý Nguyệt Nhiên, ở trang cuối cùng có dán một bức ảnh chụp chung cả lớp. Lý Nguyệt Nhiên vóc dáng cao gầy chăm chú nhìn Bàng Hà đứng ở hàng trước, giống như mặc kệ hết cảnh xuân tươi đẹp ngoài kia, trong mắt chỉ tồn tại một người duy nhất.

Bàng Hà nhỏ tuổi đau đớn giãy giụa, kéo dài hơi tàn, chờ đợi một vị Bồ Tát xuất hiện, cứu cậu ra khỏi cái lồng của Bàng Đại Hải. Cậu chờ được một Dương Cầm, ai ngờ Dương Cầm vì tiền, không phải là Bồ Tát. Cậu chờ được một bác sĩ tâm lý, ai ngờ Lưu Khánh vì danh dự, cũng không phải là Bồ Tát.

“Trên đời này không có Bồ Tát, không ai cứu được tôi.”

Ai có thể cảm nhận được đằng sau những lời này là sự bất lực và thống khổ nhường nào?

Ở phòng thẩm vấn, Đinh Đinh thuật lại từ đầu đến cuối vụ án, cuối cùng hỏi: “Lý Nguyệt Nhiên, cậu có nhận tội không?”

Lý Nguyệt Nhiên cúi đầu nhìn tay mình, giống như đang nghe mà cũng giống như không nghe, một lát sau, cậu ta ngơ ngác hỏi: “Vì sao cậu ấy không thể chờ tôi lớn lên?”

Lý Nguyệt Nhiên khàn giọng hét lên: “Chỉ cần tôi lớn rồi, nhất định sẽ có thể bảo vệ cậu ấy!”

“Vì sao cậu ấy không thể chờ tôi?!”

“Tôi cũng muốn chết lắm, nhưng chưa báo thù cho cậu ấy thì tôi không thể chết được!”

“Các người là cảnh sát, vì sao lại không thể cứu cậu ấy?! Vì sao?!”

Nguyên Phi dựa lưng vào cửa phòng thẩm vấn, gắt gao bịt kín miệng mình, nước mắt không nhịn được mà chảy xuống. Cậu ta nghe được tiếng kéo ghế đứng dậy ở bên trong, vội vàng lau nước mắt rồi rời đi.

Vụ án của Bàng Đại Hải khép lại, các bộ phận khác làm nốt những công việc còn lại. Sau khi biết Lăng Phong vội vàng đưa Lý Nguyệt Nhiên tới Viện kiểm sát, Nguyên Phi ném hồ sơ lên bàn, bực bội dậm chân mấy cái.

Bạch Tâm Hoài vừa kéo mở khóa túi đựng thi thể vừa nói: “Hôm qua cảnh sát Lăng đã gọi điện cho đàn chị làm ở Sở Tư pháp, nhờ cô ấy hỗ trợ tìm một luật sư giỏi, cố gắng giúp Lý Nguyệt Nhiên giảm án phạt xuống mức thấp nhất.”

Đinh Đinh: “Chị, lời này không thể nói lung tung, để cho người khác nghe thấy thì chức đội trưởng tổ trọng án của anh ấy không giữ nổi nữa đâu.”

Bạch Tâm Hoài vẫn giữ nguyên vẻ mặt nữ quỷ không dính khỏi lửa nhân gian, bình tĩnh nói: “Vừa rồi chị uống say. Hả?”

“Chị phát hiện được gì à?” Đinh Đinh và Nguyên Phi đồng loạt thò mặt qua xem.

“Một sợi tóc dài.” Bạch Tâm Hoài nhìn thi thể tóc ngắn, dùng nhíp gắp một sợi tóc dài vướng vào móc khóa áo lót của nạn nhân, cười nhạt: “Rất có thể là của hung thủ để lại.”

Bình Luận (0)
Comment